LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thật ra Tưởng Chí Hồng vào lúc nhận được tờ cảnh cáo cũng đã hối hận.
Đương nhiên, gã cũng không phải hối hận vì mình không chung thủy với hôn nhân và gia đình. Gã chỉ cảm thấy không nên tức giận mất khôn mà tặng cho Thái Vân cùng ả luật sư chết tiệt kia của cô ta thêm một nhược điểm.
Chuyện này tuyệt đối không thể ồn ào lên. Tưởng Chí Hồng bình tĩnh lại liền ý thức được tình thế đã phát triển theo hướng cực kì bất lợi cho mình. Chưa chắc có thể giành được quyền nuôi con đã đành, những chuyện tiêu cực như ngoại tình, bạo lực gia đình này nọ tuyệt đối sẽ liên lụy chết gã. Trên người gã còn mang tiếng xấu quy tắc ngầm giới giải trí chưa tẩy sạch nữa. Làm bên có sai lầm, nói không chừng gã sẽ phải trả giá nhiều hơn là chủ động nhượng bộ.
Tưởng Chí Hồng mặt âm trầm. Tuy không cam lòng cúi đầu chịu thua nhưng trong lòng gã biết rõ, cô ả Thái Vân kia thật ra rất dễ đuổi. Cô ta muốn con, vậy nhường là được. Lại tùy tiện cho thêm chút tiền, vài món bất động sản là đã có thể hoàn toàn trút bỏ được một gánh nặng.
Tưởng Chí Hồng âm thầm gật đầu. Gã chuẩn bị gặp Thái Vân, bọn họ có thể về nhà nói chuyện. Hạ quyết định, gã liền gọi điện: "Hôm nay tôi về nhà. Cô chuẩn bị một chút, chúng ta nói chuyện."
- Nếu là nói chuyện ly hôn thì hẹn ở ngoài đi. Địa chỉ lát nữa tôi sẽ gửi cho anh.
Tưởng Chí Hồng trước giờ chưa từng bị Thái Vân phản bác như vậy, dù là lúc còn đang theo đuổi chứ chưa kết hôn cũng không có.
- Tôi bảo về nhà nói! A lô... A lô!?
Tưởng Chí Hồng còn chưa kịp làm khó dễ, Thái Vân bên kia đã cúp máy.
Chừng mười phút sau, quả thật có một tin nhắn gửi đến, trong đó là địa chỉ một nhà hàng kiểu Pháp.
Thái Vân thích cơm Pháp, nhưng Tưởng Chí Hồng lại ghét cay ghét đắng. Cái gì mà phải đặt trước một chỗ ở nhà hàng ưa thích mấy tháng, thậm chí cả năm trời, chờ đợi lâu lắc rồi lúc nào đó phải ăn mặc trang trọng đến tham dự, lãng phí cả buổi trưa thêm buổi tối chỉ để ăn một bữa cơm... Tưởng Chí Hồng cảm thấy trừ phi gã điên rồi mới có thể lãng phí thời gian như vậy. Cho dù là những ngày ý nghĩa như sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới, Thái Vân khẩn cầu gã đi nhà hàng cơm Tây ăn, Tưởng Chí Hồng cũng từ chối thẳng thừng.
Nhưng hôm nay, Thái Vân lại cố tình chọn nơi gặp mặt ở đó.
- Dẹp đi. - Tưởng Chí Hồng cả giận nói.
Nhưng gõ xong một đoạn phẫn nộ, gã lại xóa ngay. Người, là phải biết rút kinh nghiệm. Tưởng Chí Hồng tự nhủ bản thân không thể làm việc xúc động nữa.
Trong phòng tiếp khách của Khương Vu, Thái Vân nhìn Tưởng Chí Hồng gửi đến một chữ "Được" vô cùng ngắn gọn thì không khỏi suy nghĩ miên man.
Khương Vu thấy vẻ mặt cô ta không được tự nhiên, bèn hỏi: "Sao vậy? Anh Tưởng từ chối sao?"
- À, không. - Thái Vân lắc đầu, cười buồn, - Anh ta đồng ý rồi.
Đã từng, bất luận cô có hạ mình cầu khẩn thế nào, Tưởng Chí Hồng cũng không chịu cùng cô hẹn hò, chúc mừng ở một nhà hàng hoàn cảnh cổ điển, lãng mạn. Bây giờ, tin nhắn ngắn gọn, thái độ cứng rắn, cô lại dễ dàng làm được chuyện mình khát vọng đã lâu.
Đúng là khiến người ta vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Khương Vu châm chước một chút, nói với người ủy thác: "Nếu cô muốn giải hòa..."
- Số , Đại Lộ Trung Ương, nhà hàng Sofitel. - Thái Vân mở miệng nói.
Khương Vu ngẩn người.
Thái Vân cười cười: "Cô Khương, cô là luật sư ủy thác của tôi, tôi mời cô cùng đến đó. Đây là thái độ của tôi."
Khương Vu tạm dừng một lát, lại nở nụ cười: "Được".
Tưởng Chí Hồng không ngờ Thái Vân sẽ mang luật sư cùng đến gặp mình.
- Cô mang cô ta tới làm gì?!
Vừa chạm mặt ngoài cửa, Tưởng Chí Hồng đã lạnh mặt, mở miệng làm khó dễ.
Khương Vu đang muốn đáp trả thay Thái Vân, không ngờ cái người nội trợ trong nhà đã từng rụt rè nhút nhát kia đã mở miệng trước một bước.
- Cô Khương là luật sư ủy thác của tôi. Nếu anh muốn nói chuyện ly hôn thì cô ấy ở đây là hết sức bình thường. - Thái Vân bình tĩnh nói.
Giống tối đó ở đồn công an, Thái Vân cảm thấy mình dường như chưa từng biết Tưởng Chí Hồng, thì Tưởng Chí Hồng lúc này cũng có ảo giác người phụ nữ trước mắt chỉ có dung mạo giống với vợ mình thôi, bên trong lại hoàn toàn khác biệt.
Hai vợ chồng vốn như hai bên của cán cân. Một bên nâng lên thì chắc chắc bên kia phải hạ xuống. Đối mặt với Thái Vân mạnh mẽ, Tưởng Chí Hồng chỉ có thể đè ép ý kiến của bản thân.
- Bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào ngồi đi. - Thái Vân nói với Khương Vu.
Rồi cô mở cửa. Trên người là bộ đồ màu xám tro thanh lịch mà đơn giản, tóc búi lên, trông ưu nhã thong dong. Khương Vu còn nhớ lần đầu tiên gặp Thái Vân. Tiều tụy, căng thẳng, tuy là người đưa ra yêu cầu ly hôn nhưng Khương Vu có thể nhận ra được sự bàng hoàng, luống cuống của cô ta.
Một người phụ nữ, một người mẹ, có thể trưởng thành nhanh đến mức nào, Thái Vân chính là đáp án tốt nhất.
Mới đầu Khương Vu còn lo Thái Vân sẽ giống Thẩm Tĩnh Tuệ, đắm chìm trong tấm lưới khổng lồ mà đàn ông dùng cái gọi là gia đình bện nên. Bây giờ xem ra điều cô lo lắng là dư thừa.
Bên ngoài đúng là hơi lạnh thật.
Khương Vu khép kín quần áo, nối gót Thái Vân bước vào trong.
Không ai hỏi ý kiến Tưởng Chí Hồng. Gã bị người phụ nữ từng lẽo đẽo xung quanh mình rất nhiều năm làm lơ hoàn toàn. Nhưng có việc cầu người, đương nhiên chỉ có thể nén giận. Tưởng Chí Hồng đành im lặng bước vào theo.
Ngồi xuống bàn, Thái Vân mở thực đơn ra, gọi món cho mình rồi dò hỏi ý kiến Khương Vu, cuối cùng đẩy thực đơn qua cho Tưởng Chí Hồng.
- Không cần, cảm ơn. - Tưởng Chí Hồng ăn không quen mấy món này, cũng không thèm nhìn tới. Gã còn có chuyện quan trọng muốn làm, nói xong sẽ đi ngay. - Chúng ta vẫn là nói chính sự đi.
Khương Vu lấy bút ghi âm đặt lên bàn: "Thói quen nghề nghiệp, anh Tưởng không ngại chứ?"
Tưởng Chí Hồng hừ một tiếng, không trả lời cô mà nhìn về phía Thái Vân.
- Tôi đồng ý ly hôn. Cô muốn con cũng không thành vấn đề. Tôi còn có thể để lại cho cô căn nhà hiện tại đang ở và mấy chiếc xe. Tiền tiết kiệm chúng ta chia đều. - Tưởng Chí Hồng lúc nói lời này rất giống một con gà trống kiêu ngạo. Gã cảm thấy mình đã nhượng bộ rất nhiều, rất hào phóng, cũng rất khẳng khái.
Khương Vu lên tiếng giúp thân chủ của mình: "Vậy anh Tưởng có yêu cầu gì?"
Tưởng Chí Hồng mặt âm trầm, giọng nói lạnh đến mức có thể khiến người khác đóng băng: "Yêu cầu? Tôi chỉ hy vọng mấy người thông minh một chút mà ngậm miệng cho chặt. Nếu không, chọc điên tôi, mấy người cái gì cũng không chiếm được. Tôi có thể cho cô suy xét một thời gian, nếu cô còn có yêu cầu gì... À, đúng rồi, phí nuôi dưỡng, phí nuôi dưỡng của con cô có thể tính một chút, trước khi con tròn mười tám tuổi, tôi nhất định sẽ gửi đủ hàng tháng. Nếu sau khi ly hôn cô gặp khó khăn gì cũng có thể tới tìm tôi."
Bộ dáng trịch thượng, vênh mặt hất hàm của Tưởng Chí Hồng khi nói những lời này thật sự khiến người ta buồn nôn.
- Được rồi. Cái gì muốn nói tôi đã nói xong. Nếu cô suy nghĩ kĩ thì mang đơn ly hôn tới tìm tôi. - Tưởng Chí Hồng đứng dậy, chỉnh cổ áo cùng cà vạt, sau đó cúi đầu nhìn nhìn bút ghi âm đang sáng đèn đỏ trên bàn. Gã bĩu môi, khom lưng đưa sát vào mặt Thái Vân, cũng như bộ phận ghi âm của bút, - Thái Vân, bảo luật sư của cô đừng có bày mưu tính kế gì nữa. Chuyện tối hôm đó ồn ào ra đối với ai cũng không tốt. Cô cũng nên nghĩ đến con trai một chút đúng không, Thông Thông đã hiểu chuyện rồi.
Tưởng Chí Hồng cười, vỗ vỗ vai Thái Vân.
Khương Vu ngồi ngay bên phải, có thể thấy rõ bàn tay đan nhau đặt trên đầu gối của cô ta siết thật chặt.
Tưởng Chí Hồng cứ vậy bỏ đi, đi rất dứt khoát. Gã cảm thấy mình đã giải quyết xong phiền toái sau này.
Im lặng kéo dài. Mãi đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, Thái Vân mới khó khăn mở miệng:
- Luật sư Khương, cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không.
Khương Vu nghe theo. Cô không nói, cũng không hỏi. Thái Vân bảo cô nếm thử, cô liền thật sự chọn món mình thích đưa vào miệng.
Bàn tay cầm dao nĩa của Thái Vân hơi run rẩy. Cô ra đang cắt một miếng gan ngỗng, cũng không hiểu vì sao chuyện rõ ràng rất đơn giản nhưng cô ta làm mấy lần vẫn chưa xong.
Nếu bảo Khương Vu trình bày sự thật, nói chuyện đạo lí, cô am hiểu. Nhưng bảo cô an ủi người khác thì có hơi làm khó cô rồi. Cô phải ngẫm lại xem còn có thể nói điều gì khiến Thái Vân yên tâm.
Khương Vu còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói run rẩy của Thái Vân đã vang lên bên tai:
- Anh ta cũng biết Thông Thông hiểu chuyện, biết bảo tôi suy nghĩ cho con. Nhưng nếu trong lòng ảnh thật sự có vị trí của con và tôi thì có thể làm mấy chuyện dơ bẩn đó sao? - Thái Vân không thể vờ bình tĩnh được nữa. Cô đặt dao nĩa xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay.
- Bộ dáng vừa rồi của ảnh giống như tôi là ăn mày ven đường, còn ảnh là ân nhân tốt bụng bố thí cho tôi vậy.
- Mấy năm nay tôi cũng có trả giá mà. Tôi không thẹn với gia đình, không thẹn với anh ta, cũng không thẹn với con trai.
- Tôi sẽ nuôi con trai tôi. Tuyệt đối không để anh ta chê cười.
Thái Vân cần giải thoát cảm xúc. Khương Vu khoanh tay, im lặng nghe từng câu cô ta nói.
Điều đáng mừng chính là lần này Thái Vân không rơi lệ nữa. Khi cô ta ngẩng đầu, ngoại trừ phần tóc trên trán hơi lộn xộn một chút thì bộ dáng vẫn ưu nhã.
- Luật sư Khương, để cô chê cười rồi. - Thái Vân nói.
Khương Vu lắc đầu, lại nghiêm túc nhìn vào mắt Thái Vân: "Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đến tìm tôi, chị có kể quá khứ của chị với anh Tưởng."
Thái Vân không biết vì sao Khương Vu đột nhiên nhắc đến chuyện này. Tuy cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cô vẫn gật đầu: "Đúng vậy, tôi có nói qua một chút."
Khương Vu sắp xếp lại ký ức: "Chị nói chị và anh Tưởng là khóa trên khóa dưới cùng trường, tốt nghiệp xong cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, chính là công ty truyền thông Quang Điện bây giờ sao?"
Thái Vân đáp: "Không sai."
Khương Vu lại tiếp tục xác nhận: "Nói cách khác, lúc công ty truyền thông Quang Điện mới thành lập, chị và Tưởng Chí Hồng đều là người bỏ vốn?"
Thái Vân lại gật đầu: "Đúng vậy. Ban đầu là thế, nhưng sau đó công ty phát triển rất thuận lợi, càng làm càng lớn. Vì ủng hộ anh ta, tôi đã chuyển nhượng không ràng buộc hết số cổ phần trong tay, để bảo đảm phần trăm cổ phần anh ta nắm..."
Nói đến đây Thái Vân như đã hiểu ý Khương Vu:
- Luật sư Khương, cô là nói...
Khương Vu cười cười: "Tuy rằng công ty truyền thông Quang Điện thành lập trước khi hai người kết hôn nhưng chị là người cùng bỏ vốn, đương nhiên nên tính là tài sản chung của hai người. Chỉ là không biết chị còn giữ những giấy tờ liên quan không?"
Mấy thứ đó, Thái Vân đúng là vẫn còn giữ. Thứ cô từng trân quý, xem như hồi ức tốt đẹp hai người cùng dốc sức xây dựng, không ngờ lại có ngày trở thành vật chứng quan trọng khi cô và Tưởng Chí Hồng ra tòa.
- Đương nhiên, tôi đương nhiên còn giữ.
Tưởng Chí Hồng tự cho là đã giải quyết êm xuôi. Gã cảm thấy mình đã đưa ra điều kiện rất hậu đãi, Thái Vân không có lí gì lại không chấp nhận nên liền yên tâm, thoải mái chờ đợi.
Kết quả, chờ đến lại là thư thông tri lập án của tòa.
Tưởng Chí Hồng tự an ủi mình. Không sao, cho dù đi đúng quy trình của pháp luật thì vẫn còn một giai đoạn hòa giải. Gã cũng mời luật sư rồi, đã kêu đi nói chuyện với Thái Vân.
Kết quả không ngờ mang về vẫn là tin tức xấu. Thái Vân không chấp nhận hòa giải.
- Không chấp nhận? - Gương mặt Tưởng Chí Hồng vặn vẹo, - Cô ta dựa vào cái gì mà không chấp nhận?
Luật sư ủy thác của gã không còn cách nào khác, đành phải thuật lại nguyên văn lời Thái Vân và luật sư Khương Vu nói: "Bọn họ muốn chia cổ phần công ty truyền thông Quang Điện thuộc danh nghĩa của anh."
Tưởng Chí Hồng im lặng. Đánh rắn đập đầu, lần này xem như hoàn toàn dẫm lên tử huyệt của gã.
- Quang Điện là tôi cực khổ xây dựng. Chúng quả là mơ mộng hão huyền!
Khương Vu cũng không biết Tưởng Chí Hồng đã tức muốn hộc máu. Mấy hôm nay cô vẫn luôn bận rộn sắp xếp lại những tư liệu đang có, đặc biệt là bộ phận về phân chia tài sản. Quả thật bận đến trời đất u ám.
Mà Thẩm Mộ gần đây lại bị mất ngủ nghiêm trọng. Cô nằm trên giường nhắm mắt lại còn có thể cảm nhận được ánh sáng từ phòng sách truyền tới, có thể nghe được tiếng gõ phím lộc cộc của Khương Vu.
Thật ra Khương Vu cũng không làm ầm ĩ, thậm chí có thể nói là rất cẩn thận. Ngẫu nhiên mệt mỏi đứng dậy đi lại một chút, cô còn sẽ đến phòng ngủ, nhìn vào xem tình hình Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ biết Khương Vu bận, không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà phiền em, nên mỗi lần Khương Vu lại đây, cô đều nằm thẳng băng trên giường giả bộ ngủ.
Trong lòng Thẩm Mộ cũng buồn bực. Bình thường cô đâu phải người nhạy cảm với ánh sáng và tiếng động như vậy. Nhớ lúc trước đến phim trường ầm ĩ, cô còn có thể ngồi trên ghế ở sau màn mà chợp mắt nữa kia mà.
Bây giờ là bị sao vậy?
Cô trợn mắt chìn chằm chằm đèn thủy tinh treo trên trần phòng ngủ một lúc rồi quyết định dùng chiêu cũ, nhắm mắt đếm cừu.
Đếm tới ba trăm, Thẩm Mộ cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân mất ngủ có thể thuyết phục bản thân.
Chắc là cấm dục quá lâu.
Phải, nhất định là vậy.
Thẩm Mộ vui vẻ nghĩ chờ Khương Vu bận xong đợt này, hai người các cô nên làm cái gì để bù đắp cho đoạn thời gian thiếu thốn thân mật vừa qua.
Đột nhiên có người vỗ vỗ, khiến cô giật mình, quên mất việc che giấu mà mở to mắt ra nhìn.
Khương Vu đang cầm một ly sữa nóng đứng trước mặt.
- Nếu ngủ không được, chị có muốn uống một chút không, nói không chừng sẽ có tác dụng.
- Sao em biết chị...
Đồng chí Thẩm Mộ vốn diễn sâu kinh ngạc vô cùng. Cô còn cho rằng mình diễn rất khá.
Khương Vu cười cười. Cô và Thẩm Mộ tốt xấu gì cũng sống cùng nhau lâu vậy rồi, bộ dạng chị khi ngủ thật sự là thế nào, cô sẽ không biết sao? Vừa rồi cô đến ba lần, lần nào Thẩm Mộ cũng căng đúng một tư thế. Mắt tuy nhắm nhưng vẫn luôn bất an khẽ động. Năng lực nhìn ban đêm của Khương Vu rất tốt, cô đều thấy hết.
- Có phải em quấy rầy chị không? - Khương Vu hỏi.
Thẩm Mộ vừa uống sữa vừa vội vàng phủ nhận: "Không phải, đương nhiên không phải, chị..."
Cô tìm được một lí do không tệ, tiếp tục nói: "Chị là giữa chừng tỉnh lại. Nghĩ gì vậy chứ, giờ không phải gần cuối năm sao, chị có mấy ý tưởng không tồi cho công ty."
Thẩm Mộ đặt ly sữa rỗng qua một bên, trực tiếp bò dậy. Dù sao cô cũng ngủ không được, không bằng dậy làm việc cùng Khương Vu. Hai người bên nhau, cùng dốc sức vì sự nghiệp không phải cũng rất lãng mạn sao, cho dù bây giờ đã là một giờ sáng.
- Chị chờ chút.
Khương Vu ấn Thẩm Mộ trở lại giường, để lại một câu rồi lập tức xoay người đến phòng sách.
Thẩm Mộ lén nhìn qua cửa phòng ngủ, chỉ thấy Khương Vu đóng máy tính, tắt đèn, rồi nhanh chóng quay lại, nằm xuống cạnh cô.
Đèn phòng sách đã tắt, chút ánh sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất. Giữa khung cảnh tối đen như mực, thứ duy nhất Thẩm Mộ có thể nhìn thấy chính là ánh sáng trong mắt Khương Vu.
Khương Vu kéo chăn, để Thẩm Mộ nằm ngay ngắn rồi nhẹ giọng hỏi: "Lúc chị còn nhỏ, người lớn hay dỗ chị ngủ thế nào?"
Lúc còn nhỏ à...
Suy nghĩ Thẩm Mộ bị kéo về thật lâu trước kia. Cha mẹ cô mất sớm, từ nhỏ đã lớn lên cùng ông nội. Cho dù lão gia tử yêu thương cô vô cùng nhưng trong nhà cũng khó tránh khỏi sẽ toát ra uy áp của bậc người trên, sao có thể dỗ trẻ con được. Ông chỉ biết dạy cô đọc sách, biết chữ, làm kinh doanh. Còn mỗi buổi tối cô độc, Thẩm Mộ cũng chỉ biết làm như hôm nay, một mình nhắm mắt lại, nằm trên giường đếm cừu.
Thời gian càng lâu, ký ức càng phai mờ. Thẩm Mộ gần như đã không nhớ nổi gương mặt mẹ mình, làm sao nhớ được bà từng dỗ cô ngủ như thế nào?
Thẩm Mộ im lặng cả buổi vẫn không thốt nên được một chữ.
Khương Vu còn gì không rõ nữa? Thẩm Mộ là nghĩ không ra.
Lòng Khương Vu mềm nhũn. Cô vén tóc bên tai Thẩm Mộ ra sau, hôn nhẹ lên trán chị như bà ngoại vẫn làm với cô khi còn bé. Không chỉ vậy, cô còn muốn làm những chuyện có thể an ủi Thẩm Mộ, như vỗ lưng hay ôm ấp.
Khương Vu nói suy nghĩ ra xong, Thẩm Mộ đảo mắt. Nếu nói an ủi, cô đúng là nghĩ ra một cách.
- Em vừa nói việc có thể trấn an chị đúng không? - Mắt Thẩm Mộ sáng lấp lánh.
Khương Vu có dự cảm không tốt lắm. Trên đầu chữ sắc là một cây đao, không chừng Thẩm Mộ sẽ nói muốn làm chuyện xấu hổ với cô.
Nhưng dù Khương Vu đã chuẩn bị sẵn tinh thần thì cuối cùng cô vẫn xem nhẹ Thẩm Mộ.
- Cho bú.
Hai chữ đó vừa ra khỏi miệng, Thẩm Mộ suýt chút nữa đã bị Khương Vu thẹn quá hóa giận dùng gối đè chết.
- Khụ khụ, không phải em kêu chị nghĩ sao. Chị nghĩ không ra chị thế nào nhưng nghe nói nhà người ta dỗ con nít đều như vậy nha. Cho bú là được.
Giọng Thẩm Mộ mang chút trêu chọc, nháy mắt khiến không khí trở nên mờ ám dị thường.
- Cho bú ha? - Khương Vu cười khẩy. - Được thôi, chị chờ đó.
Làm thật sao? Sẽ không kích thích tới vậy chứ?!
Thẩm Mộ chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi đã cảm thấy trên người, trên mặt nóng bừng. Cô giương mắt nhìn Khương Vu lao ra khỏi phòng ngủ, mở đèn phòng khách, lách cách lang cang một trận lại vội vã trở về, trên tay dường như có cầm gì đó.
Đèn tắt, phòng lại tối đen. Thẩm Mộ chỉ cảm thấy Khương Vu trực tiếp nhét thứ gì vào miệng mình. Mềm mềm, nhai dai dai. Thẩm Mộ cảm nhận một chút, hình như là núm vú cao su cho em bé.
Khương Vu vậy mà lại thật sự kiếm được cái bình sữa?!
Thẩm Mộ muốn nói chuyện, kết quả bị Khương Vu đè mạnh, thật chỉ có thể ngoan ngoãn bị cho bú.
Ai đêm khuya rảnh rỗi đi uống hai ly sữa lớn chứ...
Thẩm Mộ khóc không ra nước mắt, muốn từ chối cũng không được. Trong nhà sao lại có cái bình sữa! Thẩm Mộ uống đến cuối cùng, nước mắt đều muốn rớt. Mãi tới khi uống sạch sẽ, Khương Vu mới buông tha cô.
- Rồi. Không phải cho bú sao, cho rồi đó. - Khương Vu đặt bình sữa trên đầu giường, còn phủi phủi tay.
Ai nói cho kiểu đó chứ!
Thẩm Mộ giận mà không dám nói gì, một tiếng cũng không rên, thành thành thật thật rút trong chăn. Nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực.
Khương Vu lại nằm xuống. Thẩm Mộ nghiêng người đưa lưng về phía cô. Khương Vu cũng mặc kệ chị là giận dỗi hay cáu kỉnh, cô nhích lại gần, học theo Thẩm Mộ lúc trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đối phương.
Cảm xúc tới nhanh, đi cũng nhanh, nháy mắt đã tan theo mây khói. Thẩm Mộ sống hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên đỏ hốc mắt chỉ vì một hành động vô cùng đơn giản.
Vỗ một lúc, Thẩm Mộ vẫn không quay lại.
Còn rất khó dỗ nha, Khương Vu nghĩ.
Cô tiếp tục vỗ không ngừng, đồng thời cũng mở miệng: "Được rồi, đừng giận nữa, ngủ đi."
Đêm tối, cho dù đỏ mắt cũng sẽ không bị phát hiện. Thẩm Mộ nghĩ thông suốt, xoay người đối mặt Khương Vu, nhắm mắt lại.
Khương Vu cho rằng chị sẽ không nói chuyện, nào ngờ Thẩm Mộ nhắm mắt xong lại hỏi: "Chuyện bên em không quan trọng sao?"
Thẩm Mộ biết Khương Vu còn chưa làm việc xong.
Khương Vu vừa vỗ nhẹ vừa dịu dàng nói: "Về sau em sẽ chú ý, không quấy rầy chị nghỉ ngơi."
Thẩm Mộ biện giải: "Chị thật sự là giữa chừng tỉnh lại mới..."
Khương Vu cũng không vạch trần, chỉ cười nói: "Em quyết định rồi, có thể dậy sớm làm việc. Sau này đều cùng nhau ngủ thôi."
Mất ngủ là cái gì?
Thẩm Mộ không biết. Cô không rõ lắm.
Còn có thể yêu Khương Vu hơn một chút sao?
Có thể.
Thật ra Thẩm Mộ còn một vấn đề, suýt chút nữa đã hỏi ra miệng:
"Có phải em cũng yêu chị hơn một chút rồi không?"
Chỉ tưởng tượng thôi, Thẩm Mộ cũng có thể đoán được đáp án của Khương Vu. Em chắc chắn sẽ lảng sang đề tài khác, tránh không trả lời câu hỏi này. Nhưng dù vậy, trong lòng Thẩm Mộ cũng chắc chắn vạn phần, Khương Vu là yêu cô, ít nhất em đang học cách yêu cô.
Thẩm Mộ an tâm khép mắt, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp trong sự vỗ về của Khương Vu.
Sáng hôm sau, Khương Vu còn có rất nhiều việc phải làm. Cô dậy rất sớm, nhưng Thẩm Mộ còn sớm hơn cả cô.
Rốt cuộc người có ba gấp, hai ly sữa lớn nửa đêm qua cũng không phải nói chơi.
Từ nhà vệ sinh bước ra, Thẩm Mộ lập tức hung hăng quăng cái bình sữa đầu giường vào sọt rác.
Nhìn thấy hành động trẻ con hiếm thấy của Thẩm Mộ, Khương Vu vui vẻ vô cùng.
- Em còn cười! - Thẩm Mộ vờ tức giận.
Khương Vu cười càng ngọt.
Sáu giờ sáng mùa đông ở thành phố Kinh Nguyên, trời còn chưa rạng. Trong nhà Khương Vu và Thẩm Mộ đã mở đèn.
Tiếng gõ phím cùng lật sách quen thuộc truyền đến, khiến trong lòng Thẩm Mộ cảm thấy rất kiên định. Cô ngân nga làm bữa sáng, sau đó nhân lúc rảnh tay tựa vào một góc có thể nhìn vào phòng sách cạnh cửa bếp, lén nhìn cô nàng đang chuyên chú bên trong.
Bộ dáng Khương Vu khi nghiêm túc thật sự rất đẹp. Nghiêm túc tranh thủ lợi ích cho thân chủ, nghiêm túc giúp đỡ người khác, cùng với... nghiêm túc chăm chút cho cuộc sống hôn nhân với cô.
Rất đẹp.
Không xong, không thể nhìn nữa.
Trứng chiên khét rồi.
Thẩm Mộ luống cuống tay chân thu dọn bãi chiến trường mình gây ra vì thất thần.
Tài liệu đã sắp xếp xong, Khương Vu vươn vai, cô cũng nên thay quần áo, ăn sáng rồi đi làm.
Đến trước tủ quần áo, Khương Vu muốn lấy bộ ba món mình hay mặc: áo sơ mi trắng, quần tây, áo khoác xám tro. Nhưng lục hết trong ngoài một lượt vẫn không tìm được.
- Thẩm Mộ. - Khương Vu gọi.
- Đây đây. - Xa xa vang lên tiếng đáp lại, sau đó người cũng nhanh chóng xuất hiện.
- Chị có thấy quần áo của em không, cái áo lụa tay phồng em hay mặc ấy? - Khương Vu hỏi.
Thẩm Mộ lắc đầu: "Không nha. Chẳng phải đều ở đây sao? Phải cái này không?"
Thẩm Mộ lấy ra một cái áo sơ mi trắng, nhìn qua đúng là có vẻ giống, đều là lụa, tay phồng, chẳng qua từ cổ trái xuống dưới có một chuỗi hoa văn chìm, trông xinh đẹp lại thanh nhã.
- Không phải cái này.
- Áo lụa, tay phồng, chính là nó.
Thẩm Mộ nói xong liền mặc vào cho Khương Vu.
Khương Vu không nhớ mình có mua món này, nhưng nhìn kiểu dáng cùng màu sắc thì chỉ có thể là kiểu của cô. Thẩm Mộ không thích mấy thứ này.
- Nào, nào, nào, mặc chung với quần này. - Thẩm Mộ trực tiếp chọn đồ.
- Quần này hình như cũng không phải của em.
- Ai nha, đều như nhau, như nhau hết mà.
Khương Vu cứ cảm thấy cả bộ hôm nay mặc ra ngoài đều không phải quần áo của mình. Nhưng ba vấn đề của Thẩm tổng trực tiếp chặn miệng cô lại.
- Dài ngắn?
- Vừa vặn.
- Rộng chật?
- Vừa vặn.
- Thoải mái không?
- Rất thoải mái.
Kiểu dáng, màu sắc cũng đúng sở thích của cô, vậy chẳng lẽ còn không phải cô mua? Được rồi, ngay cả Khương Vu cũng không dám chắc.
Đến Hoa Sách, Khương Vu bất ngờ thấy Thái Vân đã chờ sẵn, vẻ mặt nôn nóng, như rất cấp bách.
- Chị Thái, chị...
Khương Vu vừa mới mở miệng, Thái Vân thấy cô liền chạy tới.
- Luật sư Khương, tôi nên làm gì bây giờ. Tưởng Chí Hồng... Tưởng Chí Hồng anh ta điên rồi.
Nói xong, Thái Vân run rẩy lấy từ túi ra một tờ giấy đã bị vò đến hơi nhàu nhĩ, trên đó có một đoạn chữ không dài không ngắn.
"Phu nhân tổng tài công ty truyền thông Quang Điện dan díu với trợ lý nam, muốn ly hôn với chồng, ôm tài sản sống cùng tình nhân."
Chỉ xem một câu này, Khương Vu đã hiểu chuyện gì xảy ra. Còn những phỏng đoán lung tung, không thực tế phía sau, cô vốn không định đọc tiếp.
Khương Vu gấp tờ giấy lại ngay ngắn, cầm trong tay, đẩy cửa phòng khách để Thái Vân bước vào: "Chị đừng gấp, nói từ từ, rốt cuộc sao lại thế này?"
Thái Vân ngồi xuống rồi mới mở miệng kể: "Thì hôm qua, trời tối, Tưởng Chí Hồng sai trợ lý đến đưa đơn ly hôn cho tôi. Bọn tôi gặp nhau dưới lầu, chỉ đơn giản nói mấy câu, tôi bảo cậu ta mang về, đối phương cũng cầm đi mà không hề từ chối. Ai ngờ không lâu sau, tôi liền nhận được một bức ảnh, chụp tôi và trợ lý kia từ một góc khuất. Rõ ràng bọn tôi không có gì, nhưng bức ảnh đó vừa nhìn đã..."
Khương Vu gật đầu, loại chuyện này cô gặp nhiều rồi, không cần Thái Vân giải thích cũng đã mường tượng ra.
- Sao đó thì sao?
- Ảnh chụp là Tưởng Chí Hồng gởi đến, cả mấy câu trong tờ giấy này cũng vậy. Gã nói tôi không ngại con trai có người cha mang tiếng xấu, chắc cũng không ngại con có cả mẹ như vậy chứ? Tôi làm lần một thì gã làm lần hai. - Thái Vân càng nói càng kích động, - Nhưng cô biết không luật sư Khương, tôi hỏi gã làm vậy rốt cuộc vì cái gì, nếu là muốn con, tôi cũng nhận. Nhưng gã lại nói cho tôi, gã nói chỉ cần tôi bỏ cổ phần, gã coi như chuyện gì cũng không có. Kết quả, lại là vì tiền!
- Có lấy được hình ảnh của camera trong tiểu khu không? Nếu lấy được tư liệu hình ảnh khác rõ ràng hơn, như vậy ảnh chụp trong tay Tưởng Chí Hồng sẽ không thể sử dụng làm chứng cứ. Chúng ta cũng có thể giành lại quyền chủ động. - Khương Vu hỏi.
Thái Vân lắc đầu: "Trời vừa sáng tôi đã đi hỏi rồi. Chắc là gã đã sớm biết camera đối diện cổng chính bị hư, đang sửa chữa nên mới không lên lầu mà kêu trợ lý hẹn tôi xuống. Trợ lý Cao này theo gã cũng bảy tám năm rồi. Tôi nghĩ bọn họ đã sớm thương lượng với nhau, cho dù gọi người đến xác nhận cũng chỉ là nội dung bất lợi cho tôi thôi."
Không ngờ cuối cùng vẫn để Tưởng Chí Hồng chơi lại một lần. Lúc trước bọn cô xem như nắm chắc thắng lợi, bây giờ tình huống này, nếu không thể chứng minh sự trong sạch của Thái Vân thì hai bên tám lạng nửa cân, coi như về lại vạch xuất phát.
Suy nghĩ của Khương Vu cũng giống Thái Vân, Tưởng Chí Hồng điên rồi.
- Bây giờ chị có suy nghĩ gì đều có thể thẳng thắn nói với tôi, cho dù là...
Khương Vu còn chưa nói xong đã bị Thái Vân ngắt lời:
- Cô cũng cho là tôi sẽ lùi bước sao? - Thái Vân tự giễu cười, - Không, lần này sẽ không. Tôi sẽ không vì cái tội danh mơ hồ đó mà nhượng bộ. Tôi mềm yếu gần mười năm, cho Tưởng Chí Hồng ảo giác rằng có thể dễ dàng kiểm soát. Lần này, tôi sẽ không để gã được như ý. Tôi sẽ đợi gã trên tòa.
Tối, Thẩm Mộ lái xe đến đón Khương Vu tan làm. Cũng không biết có phải suy nghĩ nhiều hay không mà cô cứ cảm thấy Khương Vu đang chăm chăm đánh giá mình.
- Trang điểm bị lem sao? - Thẩm Mộ khó hiểu mà sờ sờ mặt.
Trang điểm cũng không lem, vẫn xinh đẹp, tinh xảo như thường lệ.
Cô và Thẩm Mộ đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, cũng như những người ủy thác của cô vậy, có ai không phải cùng người yêu nhau, thề non hẹn biển, rơi vào bể tình, gây dựng gia đình khi đang độ thanh xuân đâu. Nhưng sau đó thì sao? Có một số khư khư giữ lại tình cảm đã vỡ tan mà lừa mình dối người, một số thà làm ngọc vỡ chứ không chịu tiếp tục những tháng ngày đánh mất bản thân.
Cô và Thẩm Mộ vừa bắt đầu lên đường, điểm kết thúc sẽ là nơi nào đây?
- Nghĩ gì vậy em?
- Không, không có gì.
Những cảm xúc tiêu cực từ công việc này, Khương Vu muốn một mình tiêu hoá. Cô nhìn ra tâm trạng Thẩm Mộ không tồi, cô không muốn làm chị cụt hứng.
Trong xe quá im lặng, Thẩm Mộ tiện tay mở nhạc. Giai điệu quen thuộc, vui vẻ cùng giọng hát truyền cảm của các thiếu nữ vang lên.
- Dao Viễn Tinh Không. - Khương Vu chỉ nghe non nửa đoạn đã nói ra tên bài hát.
- A, em cũng chú ý Chế Tạo Idol nữa sao? Em pick ai? - Thẩm Mộ cười nói.
Đài truyền hình Tinh Không đầu năm nay đẩy ra một chương trình tuyển chọn ngôi sao quy mô lớn: Chế Tạo Idol. Bảy cô gái trổ hết tài năng sau khi được mọi người bình chọn hợp thành nhóm nữ nhân khí siêu cao Paradise, thành viên Phương Huyên trong đó chính là thực tập sinh của công ty giải trí Thiên Duyệt. Mà Dao Viễn Tinh Không chính là ca khúc ra mắt của bọn họ.
Khương Vu không trả lời vấn đề của Thẩm Mộ, chỉ cười cho qua.
Đường từ Hoa Sách về đến nhà thật sự rất gần. Chỉ chốc lát sau, Khương Vu đã thấy được cửa chính tiểu khu nhà mình. Nhưng Thẩm Mộ đột nhiên chuyển hướng ngay ngã tư đường.
- Ấy? Chị muốn mang em đi đâu? - Khương Vu kinh ngạc hỏi.
- Đi mua cái bình sữa cho em. - Thẩm Mộ quăng một cái đá lông nheo, quyến rũ lại trêu người.
Xuống xe, Khương Vu cảm thấy hai ly sữa của cô hôm qua hình như không có đổ vào bụng Thẩm Mộ mà là đổ vào đầu. Chị vậy mà lại mang cô đến một cửa hàng đồ dùng cho trẻ em.
Quần áo, váy vóc, giày dép nhỏ nhắn, vô số đồ chơi, búp bê vải, và... bình sữa.
Tất cả thoạt nhìn đều rất tốt, rất đáng yêu, rất thân thiết, nhưng chuyện duy nhất khiến người tiếc nuối chính là Khương Vu cô thiếu một đứa nhỏ.
- Tại sao lại dẫn em đến đây? - Khương Vu không hiểu.
- Vậy tại sao em lại mua bình sữa đặt trong nhà? - Thẩm Mộ hỏi ngược lại.
Đúng vậy, tại sao lại mua bình sữa? Chính Khương Vu cũng không biết.
Trong ấn tượng của cô hình như là lần nọ đi cùng Trương Tích, thấy đáng yêu quá nên tiện tay mang đi tính tiền. Trương Tích còn vì chuyện đó mà cười nhạo cô thật lâu.
- A Vu, em thích trẻ con sao? - Thẩm Mộ bước đến trước mặt Khương Vu, hỏi vô cùng nghiêm túc.
Trẻ con? Sinh vật nhỏ nhỏ, mềm mềm, sẽ khóc, sẽ cười, vừa giống tiểu thiên sứ lại vừa giống tiểu ác ma kia sao?
Khương Vu im lặng thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Không, em không thích."
Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi cửa hàng, để Thẩm Mộ lại phía sau.
Biến khéo thành vụng rồi. Thẩm Mộ ảo não. Cô thật sự cảm thấy Khương Vu là thích trẻ con, cũng thích mấy thứ này. Nhưng sao em lại phủ nhận?
Khương Vu không có chìa khóa, đành phải đứng dựa vào xe chờ Thẩm Mộ.
Lúc Thẩm Mộ bước ra, trong tay còn cầm hai cái bình sữa. Một màu trắng, một hồng nhạt, hình vẽ trên bình cũng rất đáng yêu.
Khương Vu bất đắc dĩ nói: "Sáng nay chị vừa quăng một cái."
Thẩm Mộ đáp lời vô cùng thản nhiên: "Cho nên chị hối hận, lại mua một cặp."
- Chị bao lớn rồi.
- Không lớn, hôm qua chị vừa được người ta cho bú xong.
...
Lời này nghe cứ quái quái chỗ nào.
Khương Vu lại không muốn tiếp tục hàn huyên với Thẩm Mộ về đề tài này nữa. Cô có thể dự đoán được phía sau sẽ có những lời càng không đàng hoàng nhảy ra.
Mặt trời đã sớm khuất dạng, bây giờ vầng sáng cuối cùng nơi chân trời cũng đã bị bóng đêm nuốt chửng, bầu trời hoàn toàn tối đen. Nhiệt độ lúc chạng vạng luôn thấp hơn ban ngày một chút. Khương Vu hà hơi vào tay, khá lạnh, cô dùng sức chà xát.
- Không còn sớm nữa, tụi mình về thôi. - Khương Vu nói.
Thẩm Mộ nhét hai cái bình sữa vào hai túi hai bên để có thể nắm lấy tay Khương Vu. Mãi đến khi đôi tay lạnh lẽo đó dần ấm lên, cô mới ngẩng đầu nhìn Khương Vu cười cười:
- Ấm không?
- Vâng.
- Đi, chúng ta về nhà.
Lần hòa giải đầu tiên của tòa án sắp đến, Thẩm Mộ cho rằng Khương Vu lại phải tăng ca làm thêm tới khuya, nhưng không ngờ mới chừng mười một giờ, em đã dọn dẹp nội dung công tác, vào phòng tắm tắm rửa.
Người từ bên trong bước ra, quần áo ở nhà bình thường đã được đổi thành áo ngủ, trông có vẻ là chuẩn bị lên giường.
Thì ra hôm đó Khương Vu nói sẽ dựa theo lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô cũng không phải chỉ là nói suông. Em thật sự nghiêm túc!
Thẩm Mộ đột nhiên thấy cảm động.
- Khoan hẵng ngủ. - Thấy Khương Vu định lên giường nằm, Thẩm Mộ kéo tay cô.
- Sao vậy? - Khương Vu hỏi.
Thẩm Mộ cười thần bí: "Chị hâm sữa rồi, uống xong hẵng ngủ."
Uống một ly sữa có lợi cho giấc ngủ, đây là chuyện tốt. Khương Vu không chút nghĩ ngợi liền đồng ý ngay. Kết quả Thẩm Mộ từ phòng ngủ đi ra phòng bếp, lát sau, chị cầm hai bình sữa quay lại.
Đây là màn gì??? Khương Vu mặt ngơ ngác.
- Chị lấy cái này ra làm gì? - Khương Vu hỏi.
- Uống sữa nha. - Thẩm Mộ đáp thản nhiên, dường như đó là chuyện hết sức bình thường.
- Dùng cái này?
- Đúng vậy. - Thẩm Mộ nhún vai, - Vị ngon lắm, em thử đi sẽ biết.
Khương Vu cố không đen mặt: "Đổ sữa ra ly dùm em. Cảm ơn."
- Không.
Không?
Vậy thôi. Cô tự làm.
Kết quả còn chưa đụng tới bình sữa, Thẩm Mộ đã né ra.
Hai người hơn nửa đêm kẻ chạy người đuổi. Vì trêu Khương Vu, Thẩm Mộ thậm chí còn ôm bình uống mấy ngụm, thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cô.
Khương Vu dừng lại, bất đắc dĩ cười: "Chị ấu trĩ muốn chết."
Thẩm Mộ chơi đến vui vẻ, một tay ôm Khương Vu vào lòng: "Được, được, không náo loạn nữa. Sữa của em hâm sẵn trong bếp rồi kìa."
Khương Vu ỡm ờ đi theo Thẩm Mộ. Quả nhiên, ly cô thường dùng uống sữa đã đặt ngay ngắn nơi đó.
Thẩm Mộ cuối cùng cũng thành thật đổ sữa trong bình ra ly. Hai người không bật đèn, ngồi trong phòng bếp tranh tối tranh sáng, từng ngụm uống hết sữa.
Trước khi đi, Thẩm Mộ rửa sạch ly, đương nhiên, cả hai cái bình nữa.
- Làm chuyện ruồi bu không. - Khương Vu đứng một bên nói mát.
Thẩm Mộ ôm bình không, lặp lại động tác uống sữa vừa rồi: "Chẳng lẽ không đáng yêu. Chị còn chưa thu tiền của em đâu."
Khương Vu đột nhiên khựng lại.
Có lẽ hai món đồ nhỏ đó chính là Thẩm Mộ trên xe thấy cô không quá tinh thần nên đột nhiên nảy ý định mua về. Vì... chọc cô vui vẻ?
Trong bóng tối, bên tai là tiếng vòi nước chảy rào rào, Thẩm Mộ nghiêm túc rửa sạch ly sữa trong tay, loáng thoáng còn có thể thấy được một nụ cười nhẹ treo trên khóe môi.
_____________
Chương gì mà làm hoài không hết =="