LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Có thể thấy, cụ ông là cả đời cường thế quen rồi, không hay xuống nước. Bây giờ đột nhiên bảo ông giải thích, thật sự rất khó mở miệng. Ông cụ do dự một lúc lâu mới từ từ nói: "Không phải tôi không cho bà đi phía nam gặp con. Chỉ là bà sợ ẩm, sợ lạnh, mùa này qua đó sẽ bị bệnh."
Cụ bà dường như cũng không ngờ sẽ nghe được đáp án như vậy. Ánh mắt vừa rồi tránh né lúc này cũng dần chuyển về phía ông.
- Còn bộ quần áo kia. - Cụ ông thở dài, - Nhà chúng ta bây giờ khá giả, bọn nhỏ cũng hiếu thuận, đâu có cần bà phải tự tay may quần áo. Nếu lần này tôi mặc, bà thấy hợp, thấy thích, sau này bà sẽ làm nữa. Đều lớn tuổi hết rồi, mắt bà lại không tốt, tôi thật sự không muốn bà lại làm mấy chuyện này mà mệt thân. Ai ngờ lại khiến bà khó chịu.
Khương Vu và cụ bà im lặng lắng nghe, không ngắt lời ông. Cụ ông cuối cùng cũng chiến thắng lòng tự tôn cùng kiêu ngạo mà thành khẩn xin lỗi bà.
- Bạn già à, tôi biết mấy năm nay tôi làm không được tốt, không đủ săn sóc. Lúc trẻ không có năng lực khiến bà có cuộc sống thoải mái, lại không hay nói lời dễ nghe. Tới già cũng như vậy, làm bà cùng tôi chịu không ít khổ, bị uất ức. Nhưng hơn năm mươi năm đó, chúng ta cũng đã trải qua mà tới được đây. Tiếc nuối của quá khứ không thể đền bù, nhưng hiện tại nếu tôi có làm sai chỗ nào, bà nói cho tôi, tôi sửa. Tôi là thật sự... thật sự không thể thiếu bà.
Nói đến cuối cùng, cụ ông đã đỏ hốc mắt. Cụ bà cũng im lặng rưng rưng, không nói một lời. Ánh mắt bà mông lung, không biết lời ông nói vừa rồi đã gợi lên hồi ức gì trong bà.
Khương Vu cũng không lập tức mở miệng, cô cho hai ông bà chút thời gian để suy ngẫm. Một lát sau, cô mới nhẹ giọng nói với cụ bà: "Bà, bà nghĩ sao? Nguyện ý cho ông một cơ hội không?"
Cụ bà ngơ ngẩn nhìn cụ ông, nói: "Ông vừa mới... nói đều là lời thật lòng sao?"
Cụ ông gật đầu.
Dường như bị đáp án trong thầm lặng của ông khơi dậy cảm xúc, cụ bà rơi lệ: "Vậy sao ông không nói tôi sớm. Tôi thậm chí còn cho rằng... Tôi thậm chí còn cho rằng mình tuy có chồng nhưng vẫn cô đơn cả đời."
Cụ ông không thốt lên được lời nào để biện giải cho lời chất vấn của bà. Hơn bảy mươi tuổi, ông lại như một cậu thiếu niên ngây ngốc, duỗi tay kéo tay áo bà.
Lão tiểu hài, tiểu tiểu hài.
Khương Vu nhìn hai ông bà, không khỏi nhớ đến bà ngoại mình. Tật thích đồ ngọt của cô chính là có từ bà ngoại, cô còn nhớ bộ dáng bà lén cô ăn kẹo bị phát hiện. Có thể là nhớ đến hồi ức xúc động chỗ sâu thẳm trong nội tâm, vẻ mặt Khương Vu vừa dịu dàng vừa đau thương.
- Bà, bà đồng ý cho ông một cơ hội sao? - Khương Vu nghiêm túc hỏi.
Cụ bà không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Khương Vu đứng dậy, nói với hai người: "Nếu vậy, chúng ta đây giao kèo mấy điều."
Hai ông bà đều nghi hoặc nhìn Khương Vu. Chỉ thấy cô bước đến trước máy tính, lộc cộc gõ mấy hàng chữ, sau đó hai bản thư hứa hẹn được đặt trước mặt hai người.
- Giao kèo mấy điều. - Khương Vu nhẹ giọng đọc, - Một, cùng đến nhà con trai út ở phía nam chơi, thời gian vào tháng tư sang năm, khi thời tiết đã chuyển ấm. Ngoài ra, phải suy xét đến ý nguyện của bạn lữ, thường sắp xếp vài chuyến du lịch, thỏa mãn tâm nguyện được đi đây đó nhìn xem của bà. Ông, bà, điểm này hai người đồng ý hết không?
Cụ bà nghe xong liền cười. Cả đời đều ở tại thành phố Kinh Nguyên rồi, lại nói, đến già bà cũng chỉ còn một tâm nguyện này là chưa xong. Cụ ông nghe vậy cũng cảm khái. Ước định Khương Vu đề nghị đã suy xét đến nhu cầu cả hai bên, cớ sao ông lại không đồng ý chứ, cho nên liền đáp ứng.
- Vậy tiếp theo, điều thứ hai. Bà phải đồng ý với ông sẽ bảo trọng thân thể, không làm chuyện có hại đến mắt nữa. Nhưng đồng thời, ông cũng phải thường xuyên cùng bà ra ngoài tản bộ, dạo phố. Quần áo chúng ta không làm, vậy đi mua đồ may sẵn. - Khương Vu nói xong cười nhìn về phía hai người, - Bà, bây giờ công nghệ tiến bộ lắm rồi, trực tiếp mua mới bà thấy sao? Đôi mắt phải giữ cho kĩ, chuyện kim chỉ hại mắt bỏ qua một bên, để dành ra ngoài nhìn con cháu, ngắm phong cảnh, bà có chịu không?
Cụ bà động lòng. Vẻ mặt tươi cười của Khương Vu khiến bà như thấy được con cháu của mình. Không, nha đầu luật sư này còn xinh đẹp hơn đám nhãi kia nhiều, cười lên trông cũng dịu dàng. Bà dần hạ giọng, nắm lấy bàn tay Khương Vu chìa ra: "Được, được, bà đồng ý. Không may quần áo. Thừa dịp chân cẳng còn xài được, đi ra ngoài nhìn ngắm nhiều một chút."
Khương Vu cười nhìn về phía vị kia: "Ông, ông thấy sao?"
- Được, ông đồng ý. - Cụ ông cũng nghiêm túc gật đầu.
- Như vậy tiếp theo chính là điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất. Trong lòng nghĩ cái gì, xin hãy thẳng thắn nói cho đối phương. Không làm chuyện khiến hai bên hiểu lầm và tổn thương lẫn nhau nữa. - Khương Vu nói xong nhìn cụ ông, - Ông, ông nói có phải hay không?
Thật như vậy.
Nếu không phải mấy chục năm nay vẫn không chịu biểu đạt tình yêu thì hôm nay ông cũng đã chẳng phải rơi vào tình cảnh bạn già muốn ly hôn với mình. Cụ ông không nói gì, chỉ nắm chặt tay bà, dường như đó chính là quyết tâm của ông.
Khương Vu ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cụ bà: "Bà, bà cũng vậy. Có chuyện gì không vui hay bất mãn, cứ nói thẳng ra, với ông, với con cháu, hay thậm chí với người lạ như con cũng được. Nói hết đôi khi cũng là cách giải quyết vấn đề."
Cụ bà nhìn Khương Vu đang ngồi trước mắt. Đứa nhỏ này không quá giống những luật sư bà thấy trên TV.
- Ơi, bà nhớ kĩ rồi. - Cụ bà dịu giọng trả lời.
Khương Vu vươn tay đặt lên đầu gối bà: "Như vậy, bà, bây giờ bà thẳng thắn nói cho con, bà còn muốn ly hôn sao? Chỉ cần là ý nguyện thật lòng của bà, con nhất định sẽ tận lực giúp đỡ."
Cụ bà nhìn Khương Vu, lại xoay người nhìn ánh mắt bàng hoàng đầy bất an của bạn đời. Bà thở dài một tiếng, cuối cùng cười cười: "Không ly hôn. Nhoáng một cái đã nhiều năm vậy rồi. Con à, để con chế giễu rồi, phiền con quá."
Khương Vu còn trẻ, nếu nói cô đồng cảm với tâm tình ông bà như bản thân mình cũng từng trải thì đương nhiên là nói dối. Nhưng hơn năm mươi năm cùng chung sóng gió của bọn họ không phải là giả. Cho dù tình yêu đã quá hạn thì cũng còn tình thân, còn cuộc sống bọn họ cùng nhau trải qua, còn những đứa con cùng nhau nuôi dạy. Hồi ức, vận mệnh đã từng quấn chặt lấy nhau, sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt ngay cho được. Nhưng có vui cũng có buồn, chính là vì tình cảm có hai mặt. Dù cuối cùng lựa chọn tách ra hay tiếp tục bên nhau đều sẽ để lại tiếc nuối.
Cuối cùng, Khương Vu đẩy thư hứa hẹn cho hai ông bà, cô còn đưa cụ bà một bản hợp đồng ủy thác, trên đó có chữ ký của cô.
- Bà, nếu ngày nào đó bà còn có yêu cầu thì hãy ký tên lên đây rồi gọi điện cho con. Bất luận khi nào, chuyện gì, con cũng sẽ giúp bà.
Cụ bà cảm động, nắm tay Khương Vu, không biết nên nói gì mới phải.
Khương Vu cười cười: "Nhưng mà con vẫn hy vọng bà không cần dùng đến nó, bởi vì như vậy nghĩa là cuộc sống của bà rất trôi chảy. Mong bà tương lai hạnh phúc."
Khương Vu nói xong nhẹ ôm lấy cụ bà. Đôi tay vì vất vả cả đời mà chai sạn, khớp xương hơi biến hình kia cũng nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Khương Vu.
- Con à, cảm ơn con.
Khương Vu đưa hai ông bà xuống lầu, tiễn bọn họ ra cửa chính Hoa Sách. Hai người lúc đến còn tức giận, lạnh lùng trừng mắt lúc đi đã khoác tay, nâng đỡ lẫn nhau.
Tiếp tân Tiểu Trần nhìn thấy bọn họ rời đi thì kinh ngạc đến há hốc. Cô cảm thán: "Luật sư Khương, chị cũng thật lợi hại. Mới lên có một chút mà hai người đã hòa hảo rồi, không đòi ly hôn nữa?"
- Năm mươi năm cùng chung hoạn nạn, tình cảm này đúng là không dễ. - Khương Vu cũng cảm khái.
- Vậy còn ầm ĩ cái gì? - Tiểu Trần bĩu môi.
- Bởi vì không ly hôn là không kịp nữa. - Khương Vu nói.
Lời này khiến cô nàng không hiểu ra sao. Vừa rồi còn nói cái gì tình cảm năm mươi năm đúng là không dễ, sao bây giờ lại biến thành không ly hôn là không kịp nữa rồi? Vậy rốt cuộc là có ly hôn hay không?
Nhìn nha đầu trẻ tuổi kia đầy mặt chấm hỏi, tâm trạng Khương Vu lại rất tốt. Cô không định giải thích, chào hỏi xong liền xoay người đi về phía thang máy. Trong nháy mắt bước vào buồng thang, Khương Vu thấy được chính mình trong gương, cũng mơ hồ thấy bóng dáng hai ông bà cụ. Bọn họ dìu nhau đi rất chậm, mãi đến giờ vẫn còn chưa ra khỏi tầm mắt Khương Vu. Cửa thang máy từ từ khép lại, cuối cùng thành một không gian kín, bắt đầu nâng lên.
Từng ấy tuổi rồi, cuộc đời chắc cũng chỉ còn một quãng cuối cùng. Khương Vu có thể hiểu quyết định của cụ bà, bây giờ còn không nhắc đến chuyện ly hôn nữa là sẽ muộn mất. Nếu ly hôn, bà chỉ còn một mình, cuối cùng cũng có thể không cần suy xét ý nguyện của ai mà chỉ sống vì bản thân. Cho dù bây giờ không ly hôn được nhưng suy cho cùng cũng đã buộc cụ ông thay đổi quan niệm, thay đổi cách sống trong quãng đời ngắn ngủi còn lại. Bất luận thế nào, đây cũng xem như hoàn thành tâm nguyện.
Một vụ ủy thác không tính là ủy thác kết thúc tại đây. Đứng trong buồng thang máy đang nâng lên, Khương Vu không khỏi nghĩ đến Thẩm Mộ và chính mình.
Các cô khi về già sẽ như thế nào? Hai người cũng có thể gập ghềnh cùng nhau đi hết quãng đời này sao?
Qua những giao kèo vừa rồi, Khương Vu cũng rút ra được bài học. Trong lòng nghĩ cái gì xin hãy thẳng thắn nói cho đối phương. Vậy bây giờ cô hơi nhớ chị, có phải cũng nên gọi cho chị hay không?
Khương Vu do dự, bước ra thang máy, vừa đi vừa xoay điện thoại trên tay. Nên tìm lí do gì để gọi cuộc gọi này đây? Hỏi xem chị lúc sáng đi làm có nhớ vặn chặt vòi nước, hay là hỏi chị có quên mang chìa khóa xe không? Hai cái cớ sứt sẹo thật vất vả mới nghĩ ra được cuối cùng đều bị Khương Vu gạt bỏ.
Mấy cái này nghe quá giả. Vừa nói ra là sẽ bị Thẩm Mộ vạch trần ngay.
Khương Vu còn đang rối rắm thì người kia đã tự gọi đến.
Nhìn màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Thẩm Mộ, Khương Vu cảm thấy trái tim mình cũng chấn động theo. Cô lập tức ấn nhận cuộc gọi, liền nghe Thẩm Mộ bên kia nhéo giọng làm nũng:
- Vợ ơi, chị nhớ em quá. Em có nhớ chị không?
Khóe miệng Khương Vu bất giác cong lên thành nụ cười xinh đẹp: "Thì cũng đỡ."
- Cũng đỡ là ý gì nha. Là có nhớ hay không nhớ?
- Không nhớ lắm, dù sao tối là gặp được rồi.
- Không nhớ lắm nghĩa là vẫn có chút xíu nhớ đúng không?
- Xem như đi.
Ngoài miệng trả lời lấy lệ nhưng trong lòng Khương Vu đã sớm nhảy nhót. Cô là nhớ chị. Cho dù tối hôm qua hai người mới ngủ chung, sáng cùng tỉnh dậy, lát nữa tan làm về nhà là có thể nhìn thấy nhau, nhưng cô, vẫn nhớ chị. Rất nhớ.
_____________