LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Đối với đồng chí Thẩm Mộ có cuộc sống gia đình hài hòa mà nói, mỗi ngày đều là một ngày vui.
Chẳng biết từ khi nào, mùa hè đã lặng lẽ trốn đi, chỉ chừa lại cho mọi người một cái đuôi nhỏ.
Thẩm Mộ hôm nay ăn mặc mát mẻ, một chiếc váy liền xinh đẹp cổ xẻ sâu đến ngực. Mà cô cũng học theo Khương Vu, mua sợi dây chuyền cùng mẫu, treo nhẫn trên cổ.
Làn da trắng nõn của Thẩm Mộ chính là phông nền xinh đẹp nhất cho chiếc nhẫn khảm vụn kim cương.
Mới sáng sớm, Thẩm tổng phong tao đã rêu rao lướt qua. Tất cả mọi người đều chú ý đến trang phục của cô hôm nay, nhưng không ai liên tưởng chiếc nhẫn này với chuyện gì khác.
Thẩm Mộ trang điểm khác người còn thiếu sao? Đừng nói chỉ là sáng tạo treo nhẫn trên cổ, nói không chừng ngày nào đó cô dán sổ đỏ hôn thú lên người trang trí cũng có khả năng.
Mang nhẫn thuyết minh Thẩm Mộ là hoa đã có chủ sao? Không, điều đó chỉ có thể nói lên cô có gu ăn mặc mà người bình thường không tài nào hiểu được thôi.
Thẩm Mộ bước vào văn phòng. Trợ lý Tiểu Lưu đi sau cũng vào theo. Cô có văn kiện cần Thẩm Mộ phê duyệt.
Thẩm Mộ đề bút, một tay chữ tốt rồng bay phượng múa, đây là lão gia tử Thẩm gia cầm tay dạy ra năm xưa. Cô vừa xem nội dung văn kiện vừa trò chuyện với trợ lý Tiểu Lưu.
- Chuyện lúc trước xử lý sao rồi? - Thẩm Mộ hỏi.
- Đứa bé đã xuất viện. Hôm trước em đến thì cả nhà đã không còn ở đó nữa, hỏi nhân viên cũng không biết. Chắc là thấy đủ nên thu tay rồi. Nếu còn tiếp tục quậy, lấy hướng dư luận nghiêng về chúng ta trên mạng bây giờ, bọn họ cũng không moi móc được gì. - Trợ lý Tiểu Lưu đáp.
Thẩm Mộ gật đầu, đúng là như vậy.
- Có điều... - Hiển nhiên trợ lý Tiểu Lưu còn chưa nói xong.
- Có điều cái gì? - Thẩm Mộ không ngẩng đầu. Xem xong một phần văn kiện liền mở đến phần tiếp theo.
Trợ lý Tiểu Lưu nói: "Chị thấy Weibo của luật sư Khương ở Hoa Sách không? Thật không ngờ lại có ngày luật sư Khương đứng về phía Thiên Duyệt."
Thẩm Mộ buồn cười. Cô thật sự muốn nói cho trợ lý Tiểu Lưu: em ơi, em còn ngây thơ quá. Về sau luật sư Khương không chỉ luôn đứng về phía Thiên Duyệt mà người ta còn là bà chủ chính thức, được pháp luật công nhận của em nữa kìa.
Thẩm Mộ đang dào dạt đắc ý tưởng tượng, kết quả lơ đễnh một cái, ngòi bút đã viết tên Khương Vu.
Trợ lý Tiểu Lưu đương nhiên thấy được. Cô thanh thanh giọng, nói: "À, sếp, ký sai rồi."
- Khụ khụ, không cẩn thận. - Thẩm Mộ để văn kiện qua một bên, chỉ có thể bảo trợ lý Tiểu Lưu mang một bản mới đến.
Lưu Minh Di đi ra ngoài, một mình Thẩm Mộ cúi cằm nhìn ra cửa sổ thất thần.
Ngay cả trợ lý Tiểu Lưu cũng thấy luật sư Khương đứng về phía Thiên Duyệt là một chuyện khiến người ta cảm thấy vi diệu, Thẩm Mộ sao lại không phải. Được lời trợ lý Tiểu Lưu vừa rồi gợi ý, trong đầu Thẩm Mộ đột nhiên xuất hiện một ý tưởng.
Sao cô không để lập trường của hai người càng danh chính ngôn thuận hơn chút nữa nhỉ?
Khương Vu đảm nhiệm chức vụ luật sư ở sở luật Hoa Sách. Nếu Hoa Sách và Thiên Duyệt cùng phe, như vậy sau này Khương Vu ngoại trừ thân phận cá nhân, chẳng phải sẽ có thêm một lí do để đứng bên cô sao? Đến khi đó, luật sư Khương sẽ vì cô rong ruổi chiến trường, giữ gìn quyền lợi cho cô, vì lợi ích của cô mà cố gắng hết mình...
Ảo tưởng ra cảnh tượng tuyệt vời ấy, Thẩm Mộ bất giác cười ra tiếng.
Chờ trợ lý Tiểu Lưu cầm văn kiện mới bước vào, nhìn đến chính là cảnh chị sếp nhà mình cười ngây ngô. Đối phương vẫy tay gọi mình đến, trợ lý Tiểu Lưu lập tức tiến lên.
- Minh Di à, em thấy luật sư Khương thế nào?
Trợ lý Tiểu Lưu bình thường thích nhất là xem chị sếp nhà mình cười, quyến rũ mà phong tình, có thể mê chết một đám người. Nhưng hôm nay sao cô lại cảm thấy nụ cười này rờn rợn?
Nhưng mà ưu điểm của cô chính là không nói dối. Lưu Minh Di gật đầu trả lời: "Em thấy con người luật sư Khương rất tốt, rất lợi hại. Em thích lắm."
Hai câu trước nghe quá lọt tai. Nhưng khi câu cuối cùng phát ra, khóe miệng đang cong cong nhếch lên của Thẩm Mộ lập tức xụ xuống: "Thích? Thích kiểu nào?"
Trợ lý Tiểu Lưu lại châm chước tìm từ: "Nói thích cũng không quá đúng. Phải gọi là đánh giá cao."
Ừm, vậy còn được. Thẩm Mộ rất vừa lòng.
- Vậy em nói xem nếu Thiên Duyệt hợp tác với Hoa Sách, sau này từ bọn họ cung cấp trợ giúp về pháp luật, em thấy sao? - Thẩm Mộ cười nói.
- Không... cần vậy đi? - Trợ lý Tiểu Lưu không nhịn được hỏi.
Thiên Duyệt có bộ phận pháp vụ riêng, hơn nữa cũng chưa xuất hiện vụ nào quá lớn. Giờ định ký hiệp nghị hợp tác với văn phòng luật sư hàng đầu thành phố Kinh Nguyên, trợ lý Tiểu Lưu cứ cảm thấy có hơi lãng phí tài nguyên.
Thẩm Mộ bắt đầu phân tích: "Em nghĩ xem, đến lúc đó luật sư Khương sẽ anh dũng đấu tranh cho Thiên Duyệt chúng ta, người ủy thác cô ấy thường nhắc đến nhất cũng là chúng ta. Chậc chậc, cảnh đó..."
Đây là có bao nhiêu thù, bao nhiêu oán vậy...
Luật sư Khương người ta vui nổi sao?
Nhưng mà hai câu ấy, trợ lý Tiểu Lưu chỉ dám nén trong lòng. Không thấy chị sếp nhà cô đã tự đắm chìm trong mộng tưởng xinh đẹp ngọt ngào không thể kiềm chế sao? Cô vẫn là đừng nên nói thẳng, tránh tạt nước lạnh vào người khác.
- Ahaha. - Trợ lý Tiểu Lưu không nói dối, nên giờ khắc này chỉ có thể lựa chọn im lặng, sau đó dâng tặng vài tiếng cười xấu hổ.
- Rồi, ký xong. - Thẩm Mộ cười tủm tỉm đưa văn kiện, rồi đuổi trợ lý Tiểu Lưu đi. Cô phải ngẫm lại cho kĩ xem chuyện này phải làm thế nào.
Trợ lý Tiểu Lưu cũng không muốn nán lại văn phòng tổng tài lâu, vội vàng ôm văn kiện đi ra.
Cô hy vọng sếp có thể bình tĩnh lại một chút.
Buổi tối về nhà, cơm nước xong, Khương Vu và Thẩm Mộ cùng ngồi trên sô pha xem phim.
Khương Vu hôm nay hiếm thấy tâm huyết dâng trào đi dạo siêu thị, mua mấy quả táo về, hiện tại đang cẩn thận gọt vỏ. Ở một số việc nhỏ, chứng cưỡng chế của Khương Vu biểu hiện rất rõ. Vỏ trái cây cần phải gọt trong một lần, từ đầu tới cuối tuyệt đối không được đứt, nếu không phải gọt lại từ đầu.
Tuy giá trị dinh dưỡng của táo rất cao, rất giàu vitamin C nhưng Thẩm Mộ cũng không muốn ăn một đêm quá nhiều. Cho nên dù có một bụng lời muốn nói, cô cũng chỉ có thể nhịn, đợi đến khi Khương Vu gọt trái cây xong hết.
Không tồi, không tồi. Gọt không tồi. Khương Vu thưởng thức mớ trái cây mình vừa gọt xong, vô cùng thoải mái.
Thẩm Mộ lại không hề khách khí mà chộp quả táo vào tay, trực tiếp cắn một ngụm, sau đó vờ như lơ đãng nói: "Vợ này, hỏi em một vấn đề."
Tâm trạng Khương Vu rất tốt: "Hỏi đi."
Thẩm Mộ sáp lại gần hơn: "Em nói xem nếu gặp được chị trong công việc thì sẽ làm sao?"
Khương Vu nói thẳng: "Việc nào ra việc đó."
Nói xong mấy chữ này, Khương Vu còn khẩn trương một lúc. Cô sợ Thẩm Mộ sẽ bận tâm suy nghĩ đó, nhưng lại không muốn lừa chị. Đó là thái độ chân thật nhất của cô đối với công việc.
Nào ngờ Thẩm Mộ nghe xong chẳng những không giận mà còn vui vẻ nhếch miệng: "Thật sao? Việc nào ra việc đó?"
Gì?
Hôm nay thái độ vậy là sao? Có phải lại gài cái gì nữa rồi không?
Khương Vu hơi chần chờ, nhưng vẫn gật đầu.
Thẩm Mộ vừa rồi mới ăn táo, lúc này lại ịn một cái hôn thật mạnh lên mặt Khương Vu: "Nhớ kĩ lời em nói đó nha. Việc nào ra việc đó."
Khương Vu ghét bỏ, cô xoa xoa mặt mình: "Thấy ghét, rít rít."
Thẩm Mộ thấy đối phương chùi chỗ mình hôn qua thì cười lớn, lại ôm mặt Khương Vu hôn thêm mấy cái mới chịu buông tha.
Nhìn bộ dáng em vừa thẹn vừa giận lại không làm gì được mình, Thẩm Mộ quả thật muốn bay lên trời.
Chuyện việc nào ra việc đó, Khương Vu cũng để trong lòng mấy hôm, nhưng mãi không thấy Thẩm Mộ có hành động gì nên cô chỉ xem đó như một lời nói đùa mà đặt qua một bên. Nào ngờ một sáng đẹp trời đi làm, Khương Vu đã bị một trong những vị lãnh đạo của Hoa Sách gọi vào văn phòng.
Khương Vu cho rằng đối phương có chuyện quan trọng gì muốn giao phó, nhưng đối phương thấy cô vào chỉ cười nói: "Tiểu Khương, ngồi đi."
Kêu ngồi thì ngồi, Khương Vu thoải mái đặt mông xuống chiếc ghế đối diện.
- Hôm nay tìm cháu đến là có một chuyện thế này. Công ty giải trí Thiên Duyệt cháu biết đúng không? Lúc trước mới tiếp xúc ấy. Bọn họ chuẩn bị ký hợp đồng phục vụ pháp luật hàng năm với Hoa Sách, hơn nữa còn đánh giá rất cao luật sư Khương cháu, hy vọng cháu đến phụ trách hợp tác.
Khương Vu nghe xong, hơi nhướng mày.
À ha, thì ra là chờ cô ở chỗ này.
Khương Vu bất đắc dĩ cười. Thẩm Mộ đúng là bày không ít trò, khiến người ta ứng phó không xuể.
Khương Vu suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Thật ra..."
Thẩm Mộ cảm thấy tính toán của mình hoàn mỹ không chỗ nào chê.
Mấy hôm nay cô đẩy hết lịch làm việc. Khương Vu nhận được thông báo thì kiểu gì cũng phải đến đây gặp bên ủy thác của mình một lần. Thẩm Mộ liền ở lì tại Thiên Duyệt, chờ Khương Vu làm người phụ trách được chỉ định đến cửa.
Khi đó vẻ mặt em sẽ thế nào? Khiếp sợ? Bó tay?
Thẩm Mộ nghĩ, cho dù Khương Vu có tâm lý như vậy, sợ là cũng sẽ không lộ trên mặt. Bắt đầu từ giây phút em rảo bước tiến vào Thiên Duyệt thì chắc chắn đã mang vẻ thong dong, tự tin, mặt không đổi sắc rồi.
Thẩm Mộ dám khẳng định điều đó.
Hành lang truyền đến tiếng giày cao gót. Phải biết rằng lầu chín cũng chỉ có một mình văn phòng tổng tài của Thẩm Mộ. Tất cả những tiếng bước chân xuất hiện nơi đây đều là đến tìm cô.
Nhất định là vợ. Tới rồi, em tới rồi!
Thẩm Mộ cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình.
Hừm... Cổ áo hình như hơi quá thấp, Khương Vu sẽ không thích. Cô sửa sang lại một chút để mình trông đoan trang hơn không ít, sau đó ngồi ngay ngắn, trưng ra bộ dáng Thẩm tổng đang nghiêm túc làm việc.
Thẩm Mộ đoán không sai, ngoài cửa đúng là người của sở luật Hoa Sách. Cô thậm chí còn nghe được đối phương nói với trợ lý Tiểu Lưu hai chữ Hoa Sách.
Tay nắm cửa đã bị cầm, đang nhẹ nhàng chuyển động.
Vào rồi, người sắp vào rồi!!
Ơ?
Sao không phải Khương Vu?
Khương Vu em đâu?
Thẩm Mộ nhớ rõ ràng mình đã nói với cấp dưới, dặn họ khi đàm phán với Hoa Sách nhất định phải nhắc đến luật sư Khương, cho thấy sự đánh giá cao của Thiên Duyệt với đối phương. Dựa theo lẽ thường mà nói thì hai công ty sắp hợp tác lâu dài, một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy hẳn phải được đáp ứng mới đúng.
Trợ lý Tiểu Lưu dẫn người vào phòng, thấy vẻ mặt như nuốt phải ruồi của chị sếp nhà mình còn không nỡ nhìn thẳng.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Huống chi còn là nữ ma đầu cao đến độ khiến người ta phải ngước nhìn như luật sư Khương.
Thẩm tổng, lần này chị thua, tính toán thất bại rồi.
Trợ lý Tiểu Lưu cảm nhận được không khí xấu hổ trong phòng, đành phải mời khách ngồi xuống thay Thẩm tổng đang khiếp sợ đến hóa đá, sau đó nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường lật thuyền.
- Thẩm tổng, chào chị. Tôi là luật sư của sở luật Hoa Sách, tên Giang Sam. Đây là danh thiếp của tôi. Sau này những vấn đề về luật pháp tương quan giữa Hoa Sách và Thiên Duyệt sẽ do tôi phụ trách. - Giang Sam nói, đồng thời đưa danh thiếp của mình ra.
Thẩm Mộ cuối cùng cũng hồi thần, còn biết duỗi tay nhận lấy, tỏ vẻ lễ phép.
Thẩm Mộ kinh ngạc khi gặp Giang Sam, thật ra Giang Sam cũng vậy. Cô cứ thấy Thẩm Mộ trông quen mắt. Chẳng lẽ đã vô tình gặp qua chị trong tin tức có liên quan đến Thiên Duyệt?
Giang Sam gặp sếp của Thiên Duyệt xong, bước ra từ văn phòng đối phương mà vẫn không nhớ được rốt cuộc đã từng gặp ở đâu. Mãi đến khi cô trở lại Hoa Sách, nhìn thấy Khương Vu cầm ly nước thảnh thơi đi ngang cửa thang máy mới sực nhớ ra.
Bệnh viện, phòng bệnh, lần Khương Vu bị thương vì người ủy thác!
Cái người lúc đó cô bắt gặp đang ôm đàn chị mình không phải sếp Thẩm của Thiên Duyệt mới vừa rồi sao?!
_____________