Chương
Anh ấy phiền chán tôi
Đáng tiếc năm đó tôi không chết, ngược lại còn được tận mắt chứng kiến hôn nhân của chúng tôi dần đổ vỡ trong những cuộc cãi vã hàng ngày.
Anh ấy phiền chán tôi.
Kết hôn năm thứ ba, anh ấy che mắt tôi khi làʍ t̠ìиɦ.
Anh ấy không muốn gặp lại tôi, cũng không muốn tôi gặp lại anh ấy.
Mặc quần áo xong anh ấy rời đi, không ôm tôi ngủ nữa.
Tôi tủi thân.
Một khi tủi thân tôi lại làm loạn lên với anh.
"Tần Vị Ký! Là anh con mẹ nó theo đuổi em trước! Bố mẹ anh không thích em thì thôi đi, tại sao ngày nào anh cũng bày ra vẻ mặt ghét bỏ em?"
Thì ra cho dù là đàn ông hay phụ nữ, khi mất đi tình yêu họ sẽ không còn dịu dàng, lãng mạn nữa.
Tần Vị Ký sẽ luôn dùng ngón tay mảnh khảnh của anh kéo khóa áo, "Dao Dao, em bình tĩnh lại đi."
Phí công vô ích.
Mỗi khi chồng chồng cãi nhau, anh Tần của tôi lúc nào cũng hờ hững và ôn hòa như thế.
Thật ra sau khi kết hôn, Tần Vị Ký chưa bao giờ nổi nóng với tôi, khi tôi khóc lóc om sòm lăn lộn một bên, anh ấy có thể vừa lật sách vừa nhận xét diễn xuất của tôi còn vụng về.
Tôi chỉ kém anh hai tuổi, nhưng lại không có được sự điềm đạm của anh.
Nhưng tôi biết anh Tần không yêu tôi nữa, không phải vì tôi không điềm đạm.
Chỉ là tôi không có duyên với chữ gia này.
家: gia đình
Bố mẹ tôi ly dị khi tôi sáu tuổi, mẹ kể rằng ông ấy cặp kè với một người phụ nữ giàu có.
Người đàn ông này lớn lên có vẻ ngoài ưa nhìn lại tự niêm yết giá lên mình thật sự khiến tôi kinh tởm.
Tôi nghĩ người bố như vậy đi rồi thì thôi.
Nhưng tôi không ngờ rằng cũng có một ngày mẹ rời đi để tôi lại một mình.
Năm tôi mười bảy tuổi, bà bị ung thư hạch, khi bệnh tình trở nặng cả hàm của bà đều hoại tử.
淋巴癌: lymphoma, ung thư hạch bạch huyết
Sau khi trượt đại học, tôi bước chân vào giới giải trí, nhưng tiếc rằng cho dù kiếm được bao nhiêu tiền tôi vẫn không thể giữ chân một người cần phải đi.
Nửa đêm, khi cảm thấy mình là một đứa trẻ mồ côi, tôi thậm chí đã nghĩ mình còn bố mà. Không phải có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đang thành công thì bỗng nhiên có người xưng là bố mẹ, cho dù trước đây chẳng chăm sóc họ vẫn xuất hiện để moi tiền sao?
Tôi giàu có và nổi tiếng như này, nếu ông ta quay về và đòi tiền, tôi nhất định sẽ cho.
Nhưng ông ta không bao giờ xuất hiện.
Hóa ra đến khi một người không cần bạn nữa, cho dù bạn là ngôi sao được người khác ngưỡng mộ, người đó cũng sẽ coi bạn như vô hình.
Nếu như tôi không kết hôn với Tần Vị Ký, tôi sẽ là một hồn ma nhiều tiền cô đơn lang thang trên thế giới này.
Lần đầu tiên gặp mặt bố mẹ Tần Vị Ký, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ mất mặt.
So với những gia đình có địa vị trong xã hội, phải biết rằng để đặt chân vào dòng dõi tri thức còn khó hơn nhiều.
Bố mẹ Tần Vị Ký đều là người có học thức, trong lời nói của họ không có ý nào khiến tôi lúng túng, ngược lại còn biết cách đối đãi, tử tế với tôi.
Không có bố mẹ khiến tôi tự ti, không có kiến thức khiến tôi không có khí chất, trước mặt họ tôi .
Tôi gia nhập giới mấy năm, tất cả những gì có được là mấy bộ trang phục thời trang, từ đầu đến chân ngay cả đồ lót cũng là phiên bản giới hạn.
Họ ngồi trước mặt tôi mặc những bộ quần áo bình thường nhất có thể, không hề giống đồ thiết kế.
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân quá thô tục.
Ở trước mặt họ tôi đứng ngồi không yên.
"Tiểu Tạ, bố mẹ cháu làm nghề gì?"
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, bí mật giấu kín trong lòng bị hỏi một cách nhẹ nhàng như vậy, tôi phải nói thật.
Suy cho cùng không bố mẹ nào muốn cho con cái của mình sống với một người không rõ lai lịch cả đời.
Nhưng chỉ cần tôi không muốn nói đến, anh Tần sẽ không hỏi mà trao cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối.
"Bố mẹ cháu đã ly hôn, cháu ở với mẹ. Mấy năm trước mẹ cháu bị bệnh rồi qua đời, còn cháu không giữ liên lạc với bố."
Hai người không hỏi thêm nữa, dừng lại đúng lúc, điều này thể hiện rõ phẩm chất học giả của họ.
Tần Vị Ký ngồi cạnh bỗng nhiên đưa tay lên xoa đầu tôi, khẽ thở dài bên tai, nhỏ giọng nói, "Về sau còn có anh."
Tôi nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Tần Vị Ký, chỉ có đôi mắt đa tình mà dịu dàng.
Mỗi khi Tưởng Tri Thâm nhìn Lục Thiển đều là ánh mắt ấy.
Anh Tần của tôi yêu tôi, giống như Tưởng Tri Thâm yêu Lục Thiển.
"Tiểu Tạ, tại sao cháu lại đóng phim mà không đi học?"
"Cháu thi trượt, nếu không cháu cũng không theo con đường này. Mẹ cháu rất truyền thống, bà luôn muốn cháu đi học."
Họ gật đầu, "Vị Ký là quá tùy tiện, chưa thi đại học đã đi diễn xuất."
Bố Tần Vị Ký giương mắt lên nhìn tôi, "Bây giờ diễn viên đều quá nóng vội, ỷ vào mình có mặt mũi ưa nhìn kiếm mấy cái tin tức trăng hoa hot hot, bên trong không có kiến thức sẽ không tiến xa được."
Tôi nghe ra đây là đang nói tôi, không phải Tần Vị Ký.
Tần Vị Ký nhẹ giọng nói: "Bố, không phải ai cũng thích hợp đi học. Con đường này vẫn có rất nhiều nghệ sĩ tài năng không theo nghiệp học hành, chỉ cần thật sự yêu thích sẽ vượt qua được mười năm đọc sách."
"Con chính là ví dụ tiêu cực để dạy cho học sinh đấy. Đừng tưởng rằng nắm được cái giải ảnh đế trong tay là tưởng mình thành công. Trong đầu phải biết suy nghĩ."
Tần Vị Ký bất đắc dĩ cười, không nói tiếp nữa.
Tôi cũng ngồi không yên, giống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, lúc ăn cơm cũng vùi đầu vào ăn, không nói một câu.
Tôi tưởng rằng họ chán ghét giới giải trí, chán ghét diễn viên, hóa ra không phải.
Cái họ không thích chính là tôi không đủ tư cách làm ngôi sao.
Tôi không muốn đóng phim.
Từ nhà họ Tần đi về, tôi quyết định không đóng phim nữa.
Tần Vị Ký cau mày, "Dao Dao, em đừng để ý lời của bố mẹ, em chỉ cần là chính em thôi."
Tần Vị Ký biết chính mình, tôi thì không.
Tôi không biết chính mình là cái bộ dạng gì, người đứng trước ánh đèn sân khấu nở một nụ cười tao nhã kia là tôi sao?
Đó không phải là tôi, đó là bông hoa xinh đẹp không bao giờ phai tàn, như vậy thì có liên quan gì đến tôi?
Tần Vị Ký không nỡ ép buộc tôi, anh ấy để Hà Nam Tuyền tạm dừng công việc của tôi.
Anh lúc nào cũng như thế, rõ ràng là người có kinh nghiệm lại không dạy bảo, ép uổng tôi, cho dù tôi đi đường vòng cũng dung túng cho tôi. Anh Tuyền cảm thấy ngừng diễn xuất không có lợi cho sự nghiệp của tôi, nhưng tôi lại cho rằng đây là chuyện tốt.
Anh Tuyền nói kể từ khi tiếp quản, tôi đóng phim nào Tần Vị Ký đều lắc đầu không vừa ý.
Cho dù kịch bản hay đến đâu, đạo diễn xuất sắc cỡ nào, thành quả cuối cùng đều khiến Tần Vị Ký không hài lòng.
Anh nói kỹ năng diễn xuất của tôi hời hợt, có thể lừa được ánh mắt khán giả chứ không qua nổi diễn viên chuyên nghiệp.
Đây cũng là lý do tôi không đóng phim nữa.
Tôi không nhập diễn được.
Sau Lục Thiển, không có nhân vật nào thật sự thuộc về tôi nữa.
Có lẽ tôi vẫn cố chấp không chấp nhận cái chết của Tưởng Tri Thâm, thậm chí có khi đêm hôm khuya khoắt, tôi đọc lại bài thơ Tưởng Tri Thâm đọc cho Lục Thiển nghe, ôm sách khóc trước ánh trăng.
Tần Vị Ký cau mày, nhẫn nại khuyên tôi, "Em không phải Lục Thiển, em là Tạ Dao Ngâm người yêu của anh, anh vẫn sống rất tốt."
Tôi quay sang ôm Tần Vị Ký, không nhịn được khóc, "Em không biết em bị làm sao nữa anh Tần, trong lòng em khó chịu, Lục Thiển nói với em cậu ta rất nhớ Tưởng Tri Thâm."
Tôi nghĩ rằng tôi bị bệnh.
Tôi đã đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói tính cách của tôi quá yếu đuối, nhập diễn quá sâu khiến nhân cách của chính mình biến mất và bất hòa nhận thức. Nếu không được chữa trị kịp thời sẽ dẫn đến tâm thần phân liệt.
认知失调: Bất hòa nhận thức được hiểu đơn giản là cảm giác khó chịu khi một người nhận thức được hai hoặc nhiều hơn các niềm tin, ý tưởng hoặc giá trị trái ngược nhau.
Bác sĩ đề nghị tôi nên tách khỏi những sự vật có liên quan đến nhân vật.
Sau khi trở về tôi cất hết những bức ảnh, đĩa và sách, không để cho Lục Thiển chi phối nữa.
Người yêu của tôi vẫn còn sống tốt mà.