Người đàn ông bên cạnh tuy vẫn có bộ dáng của thiếu niên nhưng cảm giác khác biệt rất lớn. Một người đứng trên kẻ khác cao cao tại thượng, khí chất đặc thù. Người kia tràn ngập khí tức trải qua bao năm tháng mới hình thành. Quý Yến tuổi còn rất trẻ nên không khí thế bức người.
Đàm Hinh vô thức rút tay lại, Quý Yến thân sĩ lùi lại về sau một chút trầm mặc nhìn cô. Không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên bất thường. Bà nội Quý là người khôn khéo, ánh mắt xẹt qua một tia sáng: "Đám thanh niên này cùng người già chúng ta ở đây sẽ cảm thấy không được tự nhiên, bọn con đi chơi chỗ khác đi."
Hai người vâng dạ rồi một trước một sau rời khỏi phòng. Phòng của bà nội ở lầu ba, lúc đi xuống cầu thang, họ nhìn về phía cuối hành lang dài bên phải có một phòng chứa đồ linh tinh.
"Khi còn bé chúng ta hay chơi trốn tìm ở đây, em còn nhớ rõ không?"
Đàm Hinh dừng bước: "Hiện tại, anh là ai?"
Ánh mắt anh tối lại, thấp giọng: "Tôi chính là tôi, không phân biệt với người khác."
"Phân biệt hay không anh còn không rõ sao."
Thiếu nữ trước mặt không thuận theo ý của người lớn, trong mắt còn có chút dò xét, lạnh lùng không hay biết đã làm tổn thương một người.
Quý Yến rũ mắt xuống, giọng điệu ôn hòa: "Chỉ đêm nay thôi có thể không coi anh là cậu ta, cùng anh trò chuyện. Em biết tôi không thể dễ dàng xuất hiện."
Đàm Hinh không thể lý giải được, Quý Yến lại gọi mình lúc trẻ là "cậu ta". Anh ta vốn dĩ không muốn thừa nhận cả hai kiếp đều là một người hoặc là có nguyên nhân khác.
"Tại sao uống rượu?"
Kể từ khi Quý Yến biết mình có tật xấu này nên vẫn luôn cẩn thận không uống rượu, nhưng tiệc chưa bắt đầu dã uống say rồi. Anh ngập ngừng một chút: "Hình như có người trộn rượu vào nước uống nên không để ý uống vào."
Đàm Hinh gật đầu, chút rượu này sẽ nhanh chóng được giải, cậu ta chẳng mấy chốc sẽ tỉnh táo lại. Quý Yến nhìn Đàm Hinh, đêm nay cô rất khác người vợ trong trí nhớ của anh. Cô mặc lễ phục như một công chúa nhỏ, váy trắng thuần khiết tô điểm chút viền ren, nơ bướm đặt thắt đằng sau khiến bộ dạng vô cùng ngọt ngào, rung động lòng người.
Chỉ là đôi mắt nhìn hắn là chứa đựng sự lạnh lẽo, đây là điều anh đáng bị. Anh biết rõ tự kiếm đau khổ còn cố hỏi: "Em không muốn nhìn thấy tôi sao?"
"Biết rõ còn hỏi"
Đàm Hinh khẽ cười, không muốn nhìn nữa nên nhanh chân xuống lầu. Ánh mắt Quý Yến đuổi theo thân ảnh cô, đến khi cô xuống cầu thang không thấy nữa mới thu lại ánh mắt. Anh lấy tay đè ngực, ở bên trong truyền đến một cảm giác khó chịu, rất nhói. Nhưng so với nỗi đau này của cô, thì còn kém xa.
Anh không vội vã đuổi ngay mà đến thư phòng đến tìm giấy bút. Trầm tư một chút rồi mới đặt bút.
Xuống lầu, khách khứa đã đến gần như đông đủ. Đêm nay Khổng Giai Giai cũng đến với tư cách là bạn gái Dư Hạo, cô mặc một bộ váy màu xanh da trời nhỏ nhắn trông rất xinh xắn. Hôm nay gặp toàn những khách không giàu cũng có quyền thế, cô không quen biết ai mà bạn trai chỉ biết đi một mình, đành phải ngồi ở một góc nhỏ uống nước trái cây.
Đàm Hinh đến gần cô: "Giai Giai, cậu đang ở đây một mình sao, có để ý nếu tớ cùng nói chuyện không?"
Khổng Giai Giai ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc và vui mừng. Dù cô cố che giấu nhưng không che được sự khẩn trương, dù đối với ai cũng xa lạ nên cô cảm giác không tự nhiên. Huống chi với trường hợp này cô không thể hòa nhập được, ngoại trừ khẩn trương còn có một tia bất đắc dĩ.
"Đương nhiên rồi, tớ đang rất chán đây. Tiểu Hinh, đêm nay cậu thật đẹp!"
"Bộ váy cậu mặc rất phù hợp với khí chất.", Đàm Hinh cười nói.
"Là Dư Hạo mua cho tớ."
Nói đến Dư Hạo, cô cảm thấy hơi khó chịu: "Lời cậu nói lần trước tớ thấy rất đúng nhưng tạm thời tớ không thể chia tay anh ấy."
Chí ít cũng phải đợi đến lúc anh trai cô xuất hiện.
"Cậu có nguyên nhân của mình, người khác không tiện xen vào."
Khổng Giai Giai nghe cô nói, thở dài: "Nhưng tớ sẽ như cậu nói, cố gắng thật tốt. Dù không thể không dựa vào người khác, tớ cũng không hối hận. Cuộc sống khó khăn đối với tớ nhưng tớ không thể khó khăn với chính mình."
"Tớ thấy rất vui khi nghe cậu nói vậy."
Hai người nhìn nhau cười, chạm cốc vào nhau. Lúc này một bên khác của sảnh tiệc bỗng xôn xao, hình như có nhân vật lớn xuất hiện.
Khổng Giai Giai hơi hiếu kỳ, nhìn xem xung quanh: "Người có mặt mũi như thế nào lại khiến mọi người xung quanh đều đi đến nhìn thế."
Cô lắc đầu: "Tớ cũng không biết."
Khổng Giai Giai định tham gia náo nhiệt nhưng nhìn thấy Đàm Hinh không thèm để tâm, nếu hành động không tốt sẽ gây họa cho cô ấy. Đàm Hinh không phát hiện ra nhưng cô đều thấy được rất nhiều đàn ông đều vụng trộm nhìn cô ấy. Khổng Giai Giai không nhịn được mà nghĩ, nếu như cô là đàn ông cũng sẽ mến mộ cô ấy như vậy.
Mọi người bên kia dần tản ra, vài người tiến đến phía này. Đàm Hinh đang uống nước chanh bỗng chốc cứng đờ, cô thấy rõ được tướng mạo của người đi ở giữa kia.
Là Tạ Hoàn. Vì sao anh ta lại đến đây?
Kiếp trước Đàm Hinh chưa gặp qua vị Tạ Đại Úy này, chỉ hiểu biết một số về anh ta qua vài dòng trong trang sách. Cảm giác với anh ta chỉ là một quân nhân nghiêm túc. Thế nhưng lúc này số điện thoại bị Quý Yến kéo vào sổ đen lại bỗng hiện lên trong não của cô.
"..."
Đàm Hinh lập tức bị sặc, ho nhẹ vài tiếng. Người đàn ông kia đã đứng trước mặt cô, bộ dạng như lần trước, vẫn là Âu phục được cắt may tỉ mỉ, bước chân trầm ổn cùng gương mặt lạnh lẽo cứng rắn. Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn anh ta, anh ta cũng không thèm để ý, Tạ Hoàn chỉ nhìn cô:
"Xin lỗi."
Đàm Hinh sững sốt, người nói xin lỗi đáng lẽ là cô chứ.
"Tại sao anh lại xin lỗi?"
Gương mặt Tạ Hoàn lộ ra vẻ không được tự nhiên, trầm giọng: "Bởi vì anh đã không để ý đến cảm nhận của em."
Đàm Hinh nhớ đến hai tin nhắn kia, còn có cả cuộc gọi, cô nở nụ cười: "Không sao, đừng để ý. Ngược lại là tôi nên tự nói chính mình đã quên mất chuyện này, nên người xin lỗi là tôi mới đúng."
Cô cười lộ ra hương vị thanh mát, Tạ Hoàn hơi giật mình mà không tự giác cong khóe môi.
Phương Lập Tân đứng nhìn nãy giờ cũng lên tiếng: "Sao không thấy Quý Yến, không phải cậu ta nói muốn nhảy một điệu mở màn à."
Dư Hạo háo hức chêm vào vài lời: "Đúng vậy, mấy ngày nay Yến tử đều tập trung luyện nhảy, hành động điên điên khùng khùng, sắp đến giờ rồi mà cậu ta lại đi đâu."
"Chắc cậu ấy lên lầu rồi, một chút là xuống ngay.", Đàm Hinh bình đạm, không biết là cậu ta tỉnh rượu chưa.
Tạ Hoàn nghe giọng điệu quen thuộc của cô, bất giác cau mày: "Nhảy mở màn là sao?"
"Chỉ là một điệu Waltz."
Tạ Hoàn đang định nói tiếp thì một đoàn người từ trên lầu đi xuống, đứng đầu là bà nội Quý. Quý Yến cũng ở ngay bên cạnh dìu bà, từng bước chậm rãi đi xuống.
Bà nội dù có tuổi nhưng tinh thần vẫn còn rất phấn chấn:
"Hôm nay mọi người cho dù bận rộn vẫn tham dự thọ yến của tôi, lão bà tôi rất cảm kích. Lúc đầu mỗi năm sinh nhật đều không làm tiệc lớn, do bình thường mọi người đều rất bận bịu nên có thể cho mọi người có một cái cớ để gặp mặt cũng là một loại công đức."
Mọi người đều ồ ạt cười lớn.
"Cháu nội của tôi, Quý Yến cũng có lễ thành niên vào hôm nay. Đứa cháu trai này một mực không ngoan, làm gì cũng hấp tấp nên về sau có đắc tội mong mọi người có thể bỏ qua."
Bà nói thêm vài câu gia tăng bầu không khí vui vẻ, tiệc chính thức bắt đầu. Đàm Hinh nhìn về người đàn ông đang chậm rãi đi đến. Trong mắt cậu ta đều chứa ý cười, chỉ là trong lúc đó còn xen lẫn vài cảm xúc khác, hình như có chút miễn cưỡng.
Khổng Giai Giai cầm giúp cô ly nước trái cây: "Cố lên, nhảy mở màn phải thật đẹp."
Đàm Hinh gật đầu với cô, Quý Yến dừng lại trước mặt cô rồi lướt sang Phương Lập Tân, ánh mắt bỗng định lại trên người Tạ Hoàn.
"Cậu nhỏ Tạ, anh đúng là nhàn rỗi."
Tạ Hoàn không lên tiếng đồng thuận, Quý Yến cũng không tiếp tục dây dưa, anh vươn tay về phía Đàm Hinh: "Đàm tiểu thư, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời cậu cùng nhảy một điệu chứ."
Đàm Hinh gật đầu, hào phóng đưa tay vào lòng bàn tay cậu. Quý Yến nắm chặt bàn tay mảnh khảnh, trong lòng an tâm hơn rất nhiều. Cậu nắm tay cô từng bước chậm đi về phía trung tâm đại sảnh. Ánh đèn lấp lánh chiếu xuống một gam màu lãng mạn, chiếu trên thân ảnh của nam nữ trẻ tuổi.
Trong mắt cậu chứa đầy thâm tình, chỉ là cô làm như không thấy. Mà lãnh đạm trong mắt cô, cậu có thể hiểu thấu. Nếu như "anh ta" đứng ở tại đây, thì giờ phút này, vòng eo của người con gái này đã bị cậu ôm lấy, ắt sẽ rất hận cậu. Chỉ là việc hoang đường như vậy sẽ không xảy ra.
Cậu cúi đầu xuống thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: "Lúc tớ uống say có nói với cậu gì không?"
Đàm Hinh chớp nhẹ mắt: "Không nhớ."
"Anh ta nói cho tớ, chúng ta đã từng kết hôn, cũng từng ly hôn. Anh ta còn nói, chúng ta chưa từng hạnh phúc."
Cậu nhìn vào ánh mắt đơn thuần của cô gái, ý định tìm kiếm một câu trả lời phủ định. Đàm Hinh chỉ khẽ cười, trong lúc cười lại lộ ra một hương vị thanh đạm che giấu đi cảm xúc. Mọi người xung quanh đều chỉ nhìn ra được đây chỉ là một nụ cười rất đẹp.
"Sau đó thì sao?"
Quý Yến nắm chặt tay cô, gằn từng chữ một: "Tớ không tin, một chữ không tin."
Nếu như cậu may mắn cưới được cô, nhất định sẽ đối xử với cô vô cùng tốt, còn tốt hơn cả cha mẹ mình. Bọn họ làm sao có thể không hạnh phúc chứ.