Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

chương 68: cũng đã đến lúc rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến lúc trở về.

Đàm Hinh tạm biệt Khổng Giai Giai, Dư Hạo ở một bên nói: "Qua mấy ngày tết, đến lúc đó tớ cùng Yến tử đến nhà cậu chúc tết."

Đàm Hinh nói: "Được, tớ sẽ nói một tiếng với mẹ."

Dư Hạo liếc qua Đào Tĩnh trong xe, nhỏ giọng nói: "Bà chị mới của cậu có chút đặc biệt ha."

"Hả?"

Dư Hạo gãi đầu, cau mày nói: "Nói sao đây, cậu biết Tạ ca mà, chị cậu giống như anh ta, trên người có một loại khí thế rất khó dây vào."

Câu tiếp theo anh ta không nói, anh ta vừa nhìn thấy đã bất giác sợ hãi.

Đàm Hinh bị anh ta chọc cười, nói: "Mặc dù Tĩnh tử có một chút đặc biệt, nhưng không có khoa trương như cậu nói, đừng nói nhảm."

Nói xong, vẫy tay với họ, quay người lên xe.

Dư Hạo gõ cửa kính xe, nói với Quý Yến: "Trên đường lái chậm chút, an toàn quan trọng nhất."

Quý Yến gật đầu, nói: "Các cậu cũng xuống núi sớm một chút, đừng để trễ đến tối."

"Được rồi."

Xe dần dần xa, Dư Hạo vẫn đứng ở chỗ cũ, Khổng Giai Giai nói: "Đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi, mà người ta đã có bạn trai."

Dư Hạo giật mình: "Em có ý gì."

Khổng Giai Giai không ngờ phản ứng của anh ta lớn như thế, bất đắc dĩ nói: "Không có ý gì, nói nhầm thôi, em về phòng thu dọn đồ đạc."

Nói xong, quay người đi vào phòng.

Dư Hạo ngăn cô lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Dừng lại, trước tiên em nói chuyện rõ ràng."

Bộ dáng chột dạ của anh khiến Khổng Giai Giai càng bất đắc dĩ, cô hỏi lại: "Anh thích tiểu Hinh, không phải sao?"

Dư Hạo giận tái mặt: "Nói nhảm."

Khổng Giai Giai thở dài một hơi, nói: "Anh không cần phải gấp gáp phủ nhận, em không mù cũng không ngốc. Chuyện này em sẽ không nói cho người khác, chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút, cô ấy hiện tại đã có bạn trai, cũng rất hạnh phúc. Anh có thể dời mắt đi, nếu không cuối cùng người tổn thương là chính mình."

Cô đá một viên đá ven đường.

"Vốn là muốn tìm một cơ hội tốt để nói, bất quá lời đã nói ra, chọn ngày không bằng gặp ngày, Dư Hạo, chúng ta chia tay đi."

Dư Hạo nhìn cô, hỏi: "Bởi vì tôi thích Đàm Hinh?"

Không đợi Khổng Giai Giai trả lời, anh hung hăng cắn răng trầm giọng nói: "Khổng Giai Giai, đến cùng em muốn như thế nào? Hả? Tôi thích ai có quan hệ gì tới em, không phải em muốn tiền sao, không phải em thích hàng hiệu sao, quần áo, túi xách, cái gì cũng được, chỉ cần em ở cùng với tôi, đều sẽ mua cho em, em còn bất mãn cái gì."

Khổng Giai Giai khó chịu, bị lời chân thật của anh đâm vào lòng.

"Dư Hạo, anh thật đúng là tên khốn nạn."

Cô quay người vào trong nhà, Dư Hạo hít sâu một hơi, bước chân nhanh chóng đuổi theo.

"Khổng Giai Giai, đúng, em nói đúng, tôi khốn nạn. Đây là ngày đầu tiên em biết sao, lâu như vậy không phải cũng đến mức độ này rồi, hiện tại còn gây chuyện gì với tôi nữa."

Chương Tuyết Linh từ trên lầu đi xuống, thấy bọn họ tại cãi lộn, vội nói: "Dư thiếu gia, sao vậy?"

Dư Hạo không nhịn được nổi giận: "Lên lầu."

Chương Tuyết Linh giật mình, mấp máy môi, quay người đi.

Dư Hạo bắt lấy Khổng Giai Giai, đè cô xuống ghế sa lon, nói: "Hiện tại, cho tôi một giải thích hợp lý."

Khổng Giai Giai mệt mỏi nói: "Có thể anh cảm thấy không quen, nếu như anh cảm thấy từ tôi đề nghị chia tay, làm bị thương lòng tự tôn của anh, vậy thì để anh nói đi, anh đá tôi rồi, vậy thì có thể rồi chứ."

"Ai muốn nói với con m em cái này! Tôi hỏi em, vì sao nhất định phải chia tay."

Khổng Giai Giai nhìn thoáng qua lầu hai.

"Bạn bè giống Chương Tuyết Linh anh còn có bao nhiêu, Dư Hạo, tôi không nói không có nghĩa là tôi không để ý, đương nhiên, hiện tại thật sự là tôi đã không thèm để ý rồi. Thật ra tôi rất hiểu mình bao nhiêu phân lượng, tôi kém hơn tiểu Hinh, kém hơn Đào Tĩnh, cũng kém hơn Chương Tuyết Linh, nhưng tôi cũng là người có lòng tự trọng, tôi không hạ tiện. Dư Hạo, anh có coi tôi là một con người mà đối đãi hay không."

Dư Hạo bị cô hỏi cặn kẽ đến không thở nổi.

Anh như con thú bị nhốt đến điên loạn, trong phòng khách đi lại, bỗng nhiên nhấc chân, đạp thẳng khay trà bằng thủy tinh xuống đất.

Bộ trà bằng sứ đẹp đẽ trên bàn trà rơi xuống vỡ nát, mảnh sứ rơi vào chân của Khổng Giai Giai

Khổng Giai Giai thầm nghĩ, nếu như người trước mặt anh là Đàm Hinh, không chừng anh ta sẽ không nỡ hù dọa cô ấy thế này.

"Chương Tuyết Linh tính là gì chứ, tôi tìm cô ta đến, là để chọc tức em một chút, bởi vì gần đây em bận học tập, cả ngày gặp không thấy người. Tôi xem thử tìm một người phụ nữ tới, em có nhận thức được nguy cơ không, tôi căn bản không quan hệ với cô ta."

Khổng Giai Giai mỉm cười, nói: "Lúc nãy, trên lầu phòng chiếu phim, lúc các người hôn nhau tôi đã thấy. Anh cố ý để cho tôi nhìn mà, dù sao theo anh, tôi là một người vô luận anh có chân đạp hai thuyền đều sẽ là người bạn gái không có nguyên tắc nào mà tha thứ. Trong mắt anh, tôi chính là một người con gái vật chất mà."

"Giai Giai..."

Khổng Giai Giai mệt mỏi nói: "Dư Hạo, chúng ta đã quen nhau thì đến lúc cũng sẽ chia tay, được không."

Dư Hạo bỗng dưng nắm chặt nắm đấm.

Khổng Giai Giai là người bạn gái anh kết giao trong thời gian dài nhất. Cô không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không phải thông minh nhất mà là người "Hiểu chuyện" nhất.

Cô biết lúc nào nên giả ngu, biết lúc nào nên thông minh, chưa từng để cho anh khó xử, càng sẽ không bởi vì những nữ nhân khác mà cãi lộn.

Ở bên cô khiến cho anh cảm thấy dễ chịu, tự tại. Cho dù đến giờ khắc chia tay này, cô cũng hoàn toàn yên tĩnh như trước đây.

Qua một hồi lâu, anh nói: "Được, như em mong muốn, anh chia tay với em, tốt nhất đừng hối hận."

Khổng Giai Giai gật đầu, "Tôi sẽ không hối hận."

Rất nhanh đến giao thừa.

Trên mạng xã hội không tính là phát đạt ngày nay, bầu không khí của Tết còn rất nồng nhiệt, từng nhà giăng đèn kết hoa, toàn gia đoàn viên.

Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Diệp Lam cùng Đào tiên sinh ngồi ở phòng khách xem chương trình cuối năm.

Đào Tĩnh cùng Đàm Hinh ở một bên chơi đùa, Đào Tĩnh bỗng nhiên á một tiếng, nói: "Ông nội."

Đàm Hinh sững sờ, phát hiện cô ấy đang chỉ là trên TV, một ông lão tóc trắng trước ngực treo đầy huân chương vinh dự, vẻ mặt đầy uy nghiêm, tinh thần phấn chấn.

Đào tiên sinh nói: "Mấy ngày nữa người một nhà chúng ta về thủ đô một chuyến, chúc tết lão gia tử."

Đào Tĩnh hỏi: "Tiểu Hinh cũng cùng đi à."

Đào tiên sinh cười nói: "Đúng, dì Diệp và tiểu Hinh đều đi."

Đào Tĩnh trầm mặc, nhìn thẳng vào cha mình.

Đào tiên sinh nhỏ giọng nói: "Yên tâm, đã nói với ông nội con rồi, ông ấy đã gật đầu, cha sao có thể đem mẹ con cô ấy vào trong ổ sói đây."

Hai cha con ngầm hiểu liếc lẫn nhau.

Đàm Hinh ở một bên nghe rất rõ ràng, đối với mẹ mình cảm thấy có chút lo lắng.

Diệp gia trăm năm dòng dõi thư hương so với Đào gia, cũng không kém gì, nhưng Diệp Lam mới ly hôn không lâu, lại có con gái lớn như vậy, trong mắt ông ấy chỉ sợ ấn tượng không được tốt.

Diệp Lam trái ngược lại không có phát giác, vẫn đang xem tiểu phẩm hài, cười không ngừng.

Bà ấy vốn là người luôn có tâm sự, mọi chuyện trong lòng đều có một cây cân để đong đếm, nhưng bây giờ đã khác, tóm lại đã có người thay bà ấy lo lắng rồi.

Đang xem tivi, điện thoại vang một thanh âm, cô nhìn thoáng qua, gấp gáp cầm điện thoại di động đi đến ban công.

"A lô."

"Đang làm gì?"

Đàm Hinh nói: "Xem chương trình cuối năm, còn anh?"

Người con trai đối diện cười nhẹ một tiếng, nói: "Đang nhớ em."

Mặt Đàm Hinh nóng lên may mà bên ngoài lạnh lẽo, rất nhanh đem nhiệt độ giảm xuống.

Cô cầm di động, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nữa nhà em phải đến thủ đô chúc tết Đào lão gia."

Quý Yến không chút do dự nói: "Vậy anh cũng đi."

Đàm Hinh im lặng, nói: "... Anh đi làm gì?"

Người kia trầm mặc không nói, giống như hờn dỗi.

Qua một hồi lâu, anh mới nói thầm một tiếng: "Chắc chắn em sẽ gặp Tạ Hoàn."

Đàm Hinh bật cười, cố ý trêu anh, nói: "Gặp được thì thế nào, người ta đã giúp em, em còn thiếu anh ấy một bữa cơm."

Quý Yến tức giận nói: "Lần sau anh sẽ giúp em, nói tóm lại, lúc anh không có ở đây, không cho em đơn độc ăn cơm cùng anh ta, có nghe hay không."

Đàm Hinh nói: "Được được, Quý đại thiếu gia."

Quý Yến nghe cô đáp ứng, cong môi mỏng, nói: "Hinh Hinh, lần trước đến nhà em chơi, anh có giấu một món quà trong phòng em, em tìm thử xem."

Đàm Hinh sững sờ, liền đi lên lầu, hỏi: "Là quà gì, không phải đang gạt em chứ."

Quý Yến nói: "Có lúc nào anh lừa em đâu."

Đàm Hinh đẩy cửa phòng ngủ, mở đèn treo trong phòng, cô ghé vào cửa sổ sát đất, dùng ánh mắt xuyên thấu qua thủy tinh tìm kiếm trên ban công, nói: "Có thể em sẽ tìm không thấy, nơi này trống rỗng."

"Ngay ban công, em cẩn thận tìm xem."

Đàm Hinh đành phải đẩy cửa ra, đi đến trên ban công, lấy đèn pin điện thoại di động quang quét một vòng, vẫn không có.

Lại nghe một tiếng cười từ đầu bên kia điện thoại, Quý Yến cười nói: "Hinh Hinh, chúc mừng năm mới."

Đàm Hinh sững sờ, đèn đường dưới lầu bỗng nhiên dập tắt, sau đó, đám cỏ xanh bình thường, sáng lên một chùm đèn nê ông to lớn, ký tự được xếp —— I LOVE U.

Cùng lúc đó, chân trời phát ra một chùm pháo hoa cực lớn, sáng chói mắt, giống nhau mảnh vỡ của các hành tình đang rơi xuống ngân hà mênh mông.

Ở góc độ này, vừa vặn đem cảnh đẹp thu hết vào mắt.

"Lần trước, đã nói muốn bồi thường cho em."

Điều anh nói là sinh nhật Đàm Hinh lần trước, cô đến muộn, bỏ qua quà sinh nhật của mình, để Quý Yến đợi cô một đêm trong gió lạnh.

Có thể rất khổ tâm, nhưng anh vẫn đau lòng, hứa hẹn muốn đền bù cho cô.

Cho tới bây giờ đều là người không biết sợ hãi, tùy tâm sở dục nhưng chỉ có ở trước mặt cô mới cẩn thận chặt chẽ, thận trọng từng bước.

Đàm Hinh nhếch nhẹ phấn môi, nói khẽ: "Cám ơn."

Cám ơn anh đã thích em.

Trong mắt cô chứa đầy cảnh tượng vì sao tinh tú ngập trời, đẹp đến mức kinh người, cô gái ở trong quang cảnh đó, giống như mộng như ảo.

Ngừng lại một lát, cô chậm rãi nói: "Em cũng yêu anh."

(Ji: Hai người kia đã chia tay rồi, không biết họ còn có cơ hội để quay lại không?

Mình vẫn có cảm giác Dư Hạo vẫn thích Giai Giai, mới chọc cho bạn ấy ghen ý ????))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio