Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Giọng điệu của Quý Văn Nghiêu vẫn đông cứng như cũ: “Sao có thể đánh đồng hai chuyện này với nhau? Hồng Oánh biểu hiện rất rõ, và anh cũng bày tỏ thái độ của anh quang minh chính đại, còn em với Tả Phàm Nghĩa có qua lại với nhau hay không anh còn không biết, em và gã đó nói gì, hay làm gì quá giới hạn thì làm sao anh biết. Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ chứng minh em lén anh qua lại với người đàn ông khác rồi!”
Buông điện thoại, Lâm An Nhàn ngơ ngác ngồi trên giường, không biết hiện tại phải làm gì.
Nhưng trên đời luôn là như thế, nếu đang gặp vận xui thì những chuyện không may cứ ùn ùn kéo đến.
Lâm An Nhàn nhìn thấy Phó Minh Hạo bước ra cản đường mình, lập tức đưa tay vào túi xách, từ sự cố lần trước, lúc nào cô cũng mang theo người một con dao nhỏ.
Phó Minh Hạo thấy hành động của Lâm An Nhàn, theo bản năng lui lại mấy bước mới lên tiếng: “côđừng làm bậy, tôi biết lần trước bị cô hù chứ thách cô cũng không dám làm gì tôi, hôm nay tôi đến đây là nói cô biết chuyện chúng ta chưa xong đâu! Chờ vết thương lành tôi sẽ dạy cô một bài học để cô phải kêu cha gọi mẹ. Nếu Quý Văn Nghiêu không trả tiền, giao nhà theo ý tôi thì suốt đời này cô đừng hòng sống yên ổn!” Phó Minh Hạo hùng hổ hù doạ rồi trừng mắt nhìn Lâm An Nhàn sau đó bỏ đi.
“Văn Nghiêu.”
“Tìm anh có chuyện gì?” Giọng của Quý Văn Nghiêu không biểu hiện ra cảm xúc gì.
“Chúng ta nói chuyện, được không?”
“Được, anh đang ở nhà, em đến đây đi.”
Lâm An Nhàn cố tình ăn diện trang điểm một chút rồi mới xuống đón xe đi tới nhà Quý Văn Nghiêu.
Đứng trước cửa nhà anh do dự một lúc, Lâm An Nhàn có chút khẩn trương nhấn chuông.
“Chị An Nhàn đến rồi à, mau vào đi! Lâu lắm rồi không thấy chị đến chơi, dạo này chị rất bận sao?” Hồng Oánh tự nhiên, hào phóng mời Lâm An Nhàn vào nhà, thái độ cực kì thân thiết.
Quý Văn Nghiêu cười nói: “Em quyết định đi, anh không có ý kiến.”
nói xong nhìn sang Lâm An Nhàn hỏi: “Muốn nói chuyện gì?”
Lâm An Nhàn đứng dậy nhìn thật kỹ hai người trước mắt, cuối cùng nhìn thẳng Quý Văn Nghiêu hỏi ngược lại: “anh làm thế này là diễn trò cho em xem hay hai người đã thật sự có quan hệ?”
Quý Văn Nghiêu khẽ cười: “anh làm gì phải diễn, vả lại có cần phải diễn trò sao?”
Rồi bình tĩnh giải thích với anh: “Văn Nghiêu, em từng nói chỉ cần anh không buông, thì dù có khó khăn đến đâu em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Em cũng biết anh là người có cừu tất báo nên hôm nay việc anh thân mật với Hồng Oánh là cố ý diễn trò trả thù em cũng được, hay thật sự động lòng với cô ấy cũng được, dù gì thì em cũng đã không thất hứa. Nhưng tổn thương đó quá lớn, nên dù cảm ơn những gì anh đã làm cho em, và em cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên anh đã cứu em, chúng ta chia tay đi, em không muốn tiếp tục đối mặt với những việc này nữa, em mệt mỏi lắm rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được không?”
Quý Văn Nghiêu ngây dại nghe Lâm An Nhàn nói, ngực như bị cái gì đè lại, vừa nặng nề vừa đau nhói.
“Em nói gì thế?”
Thậm chí em cũng biết nếu anh không ám chỉ gì đó với Hồng Oánh, thì sao cô ta dám thay đổi xưng hô, dám tùy ý ra vào phòng anh, dám thể hiện tư thái bà chủ nhà? Quý Văn Nghiêu, đừng nói thêm gì nữa, chúng ta chia tay nhau ở đây đi, em sẽ không gặp lại anh nữa, cũng sẽ không chấp nhận bất cứ quan hệ nào với anh. anh, Phó Minh Hạo và cả Tả Nghĩa Phàm đều biến khỏi cuộc sống của em đi.”
Lâm An Nhàn đẩy Quý Văn Nghiêu ra, đi thẳng không hề quay đầu lại.
Quý Văn Nghiêu như mất hồn đứng nhìn Lâm An Nhàn đi xa, thật lâu sau mới lê những bước chân nặng như chì quay về nhà.
Hồng Oánh dè dặt quan sát biểu hiện của Quý Văn Nghiêu, nhìn dáng vẻ này của anh hằn đã cãi nhau với Lâm An Nhàn rất lớn, không khỏi mừng thầm trong lòng.
Mấy ngày nay, thái độ của Quý Văn Nghiêu đột nhiên nhiệt tình, cũng không bài xích hành động quan tâm của cô, làm cho cô dần dần có cảm giác như đang yêu. cô biết mà, loại phụ nữ như Lâm An Nhàn thì làm sao Quý Văn Nghiêu sẽ để trong mắt chứ.
“Văn Nghiêu, có phải chị An Nhàn lại nổi giận nữa không?”
Quý Văn Nghiêu lạnh lùng nhìn Hồng Oánh nói: “Sao cô còn ở đây? Tôi cho tiền, chiều này cô về quê đi.”
Hồng Oánh ngây ra như phỗng nhìn Văn Nghiêu, hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại nói như thế.
“Văn Nghiêu, anh sao thế? Sao lại muốn em đi? Chúng ta ở chung với nhau không phải vui vẻ lắm sao?”
“Vui vẻ ư? cô không có chút tác dụng nào hết thì làm sao tôi vui được?” Quý Văn Nghiêu như nghe được chuyện cười kinh thiên động địa, hỏi lại Hồng Oánh.
Trong lòng anh luôn cho rằng, sở dĩ An Nhàn đối xử với anh như thế, đơn giản là do những người này gây ra. Phó Minh Hạo, Tả Phàm Nghĩa, Hồng Oánh cộng thêm gia đình mình. Đương nhiên anh cũng biết mình không nên ngây thơ hờn dỗi để chọc giận An Nhàn như thế, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng chỉ có thể tìm cách vãn hồi. Hơn nữa nếu từ nay về sau anh không thể nổi giận với Lâm An Nhàn, vậy thì những người khác phải gánh vác trách nhiệm này, ai làm anh khổ sở thì
người đó đừng hòng sống yên ổn!
Quý Văn Nghiêu tiếp tục nói với Hồng Oánh lúc này đã ngây dại: “cô lén lút tìm An Nhàn sau lưng tôi? Nể mặt ba mẹ tôi nên tôi mới thả cô về. Trong mắt tôi, cô chỉ là đạo cụ giúp tôi chọc An Nhàn ghen, côđã vô dụng đến mức ngay cả tác dụng đó cũng không làm được lại chướng mắt, thì còn giữ cô làm gì? Chờ ba mẹ tôi về, cô tốt nhất nên tìm lý do về đi, không thì đừng trách tôi cạn tình!”
Đối mặt với sự uy hiếp hung tợn của Quý Văn Nghiêu, Hồng Oánh sợ hãi bật khóc. cô không ngờ Quý Văn Nghiêu nói trở mặt liền trở mặt, lại còn nói ra những lời nói tổn thương người khác đến như thế. Nhưng nhìn bộ dạng âm trầm đó của anh cô sợ tới mức phát run, nên khi Quý Văn Nghiêu lặp lại câu hỏi lần nữa, lập tức liên tục gật đầu.
Quý Văn Nghiêu chiếm được câu trả lời thuyết phục, không thèm để ý tới Hồng Oánh nữa, đi vào phòng, nằm trên giường nắt đầu suy nghĩ những việc phải làm tiếp theo để An Nhàn thu lại những lời nói hôm nay, ngoan ngoãn gả cho mình!