Mất tích?
Sanh Ca chau mày nhăn mặt: "Người đang yên đang lành đợi ở trong nhà tù, tại sao có thể không thấy?"
Lộc Thập Ngũ lắc đầu: "Bảo là mất tích trong thời gian nửa tiếng sau bữa trưa ngày hôm qua, giống như bốc hơi khỏi thế giới không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
"
"Không dấu vết?"
Sanh Ca cười ha hả: "Một người lớn như thế mà có thể mất tăm mất dạng? Tại sao có thể không tra ra được gì? Phải tra cho rõ! Lần gần đây nhất có ai ghé thăm cô ta, dù mất bao lâu cũng phải tra cho rõ ràng kĩ càng! Một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua!"
"Rõ.
"
Đợi đã.
"
Lộc Thập Ngũ đang chuẩn bị đi ra cửa, Sanh Ca giữ cậu lại, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị nói: "Nhớ đi điều tra tất cả ghi chép thăm tù của Lưu Niên gần đây.
"
"Cô nghi ngờ! "
Lộc Thập Ngũ còn chưa nói xong thì ánh mắt Sanh Ca càng lúc càng sắc lạnh.
Chỉ mong là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Buổi chiều cùng ngày, mưa to tầm tã.
Càng gần lúc thời gian mặt trời lặn, mưa không chỉ không tạnh mà còn càng lúc càng lớn.
Mưa lớn tạt vào kính cửa sổ, làm cho tấm kính nguyên vẹn lúc ban đầu dần tạo thành các khe nứt.
Thời tiết âm u đến đáng sợ, giống như đang thầm lặng nói điều gì đó.
Sanh Ca đứng bên cửa sổ sát mặt đất thưởng thức cảnh mưa, vẻ mặt hờ hững, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lộc Thập Ngũ mất cả thời gian buổi sáng cộng thêm buổi chiều, phải đến lúc gần tối mới trở về để báo cáo cho Sanh Ca.
"Cô chủ, tôi đã điều tra tất cả ghi chép, phát hiện gần hơn nửa tháng nay chỉ có một người khác biệt đi thăm Mộ Chỉ Ninh và Lưu Niên.
"
Vẻ mặt Sanh Ca tối sầm: "Ai?"
"Là! Tự Niên.
" Lộc Thập Ngũ phải phép đưa tài liệu cho cô, tiếp tục nói: "Hơn nữa trước đó không lâu, Lưu Niên trong tù cũng biến mất trong khoảng một tiếng, cuối cùng bảo là đi lạc trong phòng đông lạnh, bị nhân viên công tác khóa nhốt bên trong lúc rời đi, có điều! "
"Có cái gì?"
"Lúc phát hiện anh ta, cả người là máu, vết thương chồng chất, nghe nói hình như là dùng roi ngựa, cái thứ giống như roi dùng để quất vào người! mà Lưu Niên và Tự Niên hình như đều là những người dưới trướng ngài Phong.
"
Sanh Ca nghe thấy thế cau chặt mày: "Chuyện này tại sao bây giờ mới báo cáo?"
"Bởi vì lúc ấy nghĩ rằng anh ta không cẩn thận bị nhốt trong phòng đông lạnh, là do có thù oán với đại ca trong nhóm nào đó nên mới bị đánh, dù sao người cũng không biến mất, cho nên tất cả mọi người nghĩ rằng không có vấn đề gì lớn.
"
Trong tù vốn dĩ đâu có được dùng công cụ có thể đánh chết người như roi da này nọ chứ, hiển nhiên chuyện này mà tuồng ra ngoài, thì chỉ có nước bị đuổi về thôi!
Loại chuyện này không cần nói không biết.
Sanh Ca đột nhiên nhớ tới chiều ngày hôm qua lúc trở về biệt thự ven biển, biểu hiện khác thường của Phong Ngự Niên!
Anh hình như cố ý kéo dài không cho cô đi, là sợ cô phát hiện Mộ Chỉ Ninh mất tích sao?
Cô kiểm tra đối chiếu bản điều tra, phát hiện trong thời gian đó, đúng lúc Mộ Chỉ Ninh mất tích.
Thật sự trùng hợp như vậy?
Chờ khi cô trở lại biệt thự ven biển, vẻ mặt Phong Ngự Niên lại có biển hiện vui sướng!
Anh đây là đang chúc mừng Mộ Chỉ Ninh thành công vượt ngục chạy ra ngoài?
Ha ha.
Cô nghĩ đến trong khoảng thời gian gần đây anh là thực lòng hối lỗi, đáng tiếc, đây đều là để làm giảm sự chú ý của cô để cứu được Mộ Chỉ Ninh ra ngoài sao?
Cái gì đã sai thì chính là đã sai, mấy lời nên chịu phạt đều là nói dối trước mặt cô thôi sao? Chỉ ngoại trừ Mộ Chỉ Ninh cái người luôn ở trong tim của anh phải không?
Không chấp nhận nổi!
Sanh Ca càng nghĩ càng giận, hất mạnh chồng tài liệu ở góc bàn rơi xuống đất
Rầm một tiếng, cả phòng lộn xộn lên hết.
"Cô chủ! "
Lộc Thập Ngũ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô tức giận, sợ đến mức lui về sau hai bước.
Sanh Ca khép hờ đôi mắt lạnh lùng: Quay về biệt thự!"
Vì đề phòng cô tức giận đến nỗi lái xe đua bạt mạng, Lộc Thập Ngũ chủ động gánh lấy vị trí tài xế quan trọng này.
Mưa to ào ạt táp lên cửa kính xe, tiếng động rất rõ, khiến cho lòng người thêm bứt rứt.
Lửa giận trong lòng Sanh Ca chẳng những không được dập tắt bởi cơn mưa này, mà ngược lại còn càng lúc càng bùng nổ.
Tới được biệt thự, Lộc Thập Ngũ đang chuẩn bị lấy dù giúp cô mở cửa xe, đã thấy cô tự mình bước xuống xe, trực tiếp đi một đường vào trong vườn hoa dưới cơn mưa.
Lộc Thập Ngũ sợ hãi, vội vàng đuổi theo: "Cô chủ! Che dù lại! Cô đừng để bị cảm!"
Trong biệt thự, Phong Ngự Niên đang ở trong bếp nấu cơm, bất ngờ không kịp phòng bị đã nghe được tiếng hét này của Lộc Thập Ngũ.
Nhìn qua thời gian, phát hiện hôm nay Sanh Ca về nhà sớm hơn hai mươi phút so với bình thường, anh rất vui vẻ, rửa sạch sẽ bàn tay đang cắt rau, đi ra đón cô.
Mới vừa đi ra đã nhìn thấy cô mở cửa đi vào, trên tóc và trên người đều ướt mưa, đôi vai nhỏ nhắn cũng bị nước mưa làm cho ướt sũng.
Phong Ngự Niên vội vàng đi vào nhà vệ sinh lấy khăn lau sạch sẽ giúp cô lau mặt.
"Không có mang theo dù sao? Sao để bị ướt mưa trở về thế? Gần đây thời tiết trở lạnh, đừng để bị cảm, anh chút nữa làm cho em một chén trà gừng có được không?"
Sanh Ca không nói được một lời, nhếch môi quan sát anh.
Khi thấy anh nói những lời quan tâm cô, mặt không biến sắc, cưng chiều dưới đáy mắt và tình yêu dường như không thể nào che giấu.
Dùng danh nghĩa tình yêu để làm cho cô mất đi đề phòng, tìm cơ hội cứu Mộ Chỉ Ninh.
Thật sự là quá thủ đoạn! Quá tài tình!
Phong Ngự Niên chú ý đến không khí xung quanh cô càng lúc càng thấp, có điểm kỳ lạ: "Sanh Ca, em làm sao vậy?"
Sanh Ca mím môi cười, đáy mắt cũng lạnh tanh.
"Lá rụng bên ngoài vườn hoa cũng nhiều, anh đi dọn dẹp sạch sẽ đi.
"
Phong Ngự Niên vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng bên ngoài trời đang mưa rất lớn! "
"Khi nào dọn sạch sẽ thì mới vào.
"
Sanh Ca không nhìn đến anh, nói xong mắt sắc lạnh đi lên lầu.
Phong Ngự Niên cảm giác được đêm nay cô có chuyện rất không ổn, này là gặp phải chuyện gì bực bội, muốn mang anh ra chút giận hay sao?
Anh cười bất đắc dĩ, đi ra phía sau sân cầm lấy đồ để bắt đầu quét dọn lá rụng.
Mới vừa đi ra ngoài mưa chưa đến phút thì toàn thân anh nháy mắt đã ướt đẫm.
Cũng đã vào đông rồi, lá cây rụng thật sự bừa bộn, hơn nữa còn đang mưa thế này, thừa thải, lá cây chẳng phân biệt trước sau mà rơi xuống tơi tả, có dọn như thế nào cũng dọn không sạch nổi.
Sanh Ca đứng bên cửa sổ ở lầu ba nhìn thấy, trong lòng chết lặng đi.
Nếu Phong Ngự Niên thật sự yêu thương Mộ Chỉ Ninh, có thể giúp Mộ Chỉ Ninh ra khỏi nhà tù ngay từ đầu.
Bọn họ lúc đó có thể trực tiếp trở thành kẻ thù, thẳng thắn đối đầu nhau.
Cô có thể chấp nhận anh không yêu mình, thậm chí hận cô, nhưng anh không nên một bên thì mang danh nghĩa trả nợnơ mà yêu cô, một bên thì lừa dối cô.
Vô sỉ quá đáng!
Sanh Ca siết chặt lòng bàn tay, trong lòng trước sau vẫn có ngọn lửa giận bùng nổ.
Cô gọi Lộc Thập Nhất vào phòng, cùng cô đứng bên cửa sổ, cùng xem Phong Ngự Niên dọn lá rụng trong vườn hoa.
Không đợi Sanh Ca nói chuyện, Lộc Thập Nhất lo lắng: "Cô chủ, ngày hôm qua trên lưng ngài Phong mới vừa bị thương, mưa này rất lạnh, bây giờ sức khỏe ngài ấy làm việc nặng được bao lâu đâu?"
Sanh Ca nhìn chằm chằm người nào đó trong vườn hoa, cười lạnh nhạt: "Anh xem anh ấy như thế này, thắt lưng làm gì bị thương được?"
"Cô chủ, ý của cô là?"
Sanh Ca không trả lời, tiếp tục hỏi: "Hôm qua vào lúc anh ấy bị thương, anh có nhìn qua vết thương hay không?"
Lộc Thập Nhất nghĩ ngợi một lúc, không nói dối: "Không có, là ngài Phong gọi tôi vào nhà, vào lúc tôi đi vào, ngài ấy đã băng bó được một nửa, nhưng miệng vết thương có dính huyết, chắc hẳn là! không thể nào là giả được đâu?"
Không có khả năng sao?
"Cho anh ấy dầm mưa thêm một tiếng nữa, nếu vẫn không dọn sạch sẽ, nói anh ấy đi vào.
"
"Rõ"
!
Trời mưa thật sự lớn, mưa đến mờ cả mắt.
Phong Ngự Niên tuy rằng cúi đầu, nhưng anh cảm giác được vẫn có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa nhìn cũng rất lâu.
Chắc là Sanh Ca rồi.
Nhưng hôm nay cô làm cho anh có cảm giác thật xa lạ, so với trước đó dường như lạnh lùng hẳn.
Chẳng lẽ chuyện anh đưa Phó Thần Dật đi Sanh Ca đã biết?
Nghĩ ngợi, anh bất tri bất giác ở bên ngoài dọn tới dọn lui mớ lá rụng một tiếng đồng hồ.
Cho đến khi Lộc Thập Nhất đi ra, gọi anh lên phòng Sanh Ca để nói chuyện, anh mới thu lại suy nghĩ, để đồ quét dọn lại trong vườn hoa.
Trước khi vào nhà, anh dừng bước chân.
Trên người ướt sũng, cả người đều ở nhỏ nước mưa, anh không muốn làm dơ sàn nhà mới được lau sạch sẽ, lại càng không muốn làm dơ luôn phòng của Sanh Ca.
Vì thế anh đứng ở cửa, vắt khô nước trên áo và ống quần rồi mới đi vào, dùng khăn mặt vừa nãy lau khô quần áo cho Sanh Ca ở cửa tùy tiện lau khô đầu tóc.
Cả người như vừa mới vừa tắm rửa sạch sẽ, mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàngràng, áo sơmi trắng ôm sát thân thể, hiện ra cơ bụng rắn chắc, nhưng bởi vì ướt mưa, đôi môi của anh có chút tái nhợt, nhìn qua có mệt mỏi và suy nhược.
Lộc Thập Nhất lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn thấy.
Nhìn thấy anh chỉnh trang lại dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ từng chút một, nhịn không được lặng lẽ thở dài.
Chỉ sợ anh còn không biết, lát nữa chờ đợi anh chính là cái gì.
.