"A! Đây là..."
Trong bao tải có một người phụ nữ, hôn mê bất tỉnh, tóc tai bù xù như ổ gà, mặt mũi bịt kín, toàn thân còn nồng nặc mùi chua.
Trên cánh tay và đùi đều là các vết bầm tím, trước đây chắc là từng chịu đựng hành hạ nào đó?
Lâm Hoài Sơ lần đầu tiên mặt bối rối ngước nhìn người đàn ông.
Người đàn ông không nói, chỉ cười.
Nhưng nụ cười đó có rất nhiều ý nghĩa.
Cô ta che miệng lại, nhịn xuống ý nghĩ muốn nôn mửa, đồng thời vén mái tóc rối bù của người phụ nữ lên.
"Đây...!đây là Mộ Chỉ Ninh?"
Không phải cô ta đã bị Sanh Ca tống vào tù sao rồi?
Nghe nói cô ta bị kết án mười năm, làm sao lại nhanh nhữ vậy mà đã ra rồi?
"Cô ta bị nhà họ Phong từ hôn, còn bị nhà họ Mộ cắt hết quan hệ.
Cô ta bây giờ không là gì cả, chỉ là đồ bỏ đi thôi.
Cô ta thì có tác dụng gì chứ?"
Người đàn ông vẫn nở một nụ cười trên môi, "Cô sẽ sớm biết thôi."
...
Mấy ngày nay, Phong Ngự Niên đang nằm dưỡng bệnh, Sanh Ca cũng bận rộn trong công ty.
Rõ ràng buổi tối hai người ở chung trong cùng biệt thự, nhưng trên cơ bản, họ lại chưa từng gặp mặt nhau.
Ngày hôm sau, Sanh Ca vệ sinh cá nhân xong thì xuống tầng, vừa bước vào cầu thang đã ngửi thấy mùi thơm nức của đồ ăn.
Trong phòng ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị đàng hoàn chỉnh xong, còn bốc khói nghi ngút, chắc là mới làm xong cách đây không lâu.
Sanh Ca nhếch miệng.
Lúc này mới qua bao lâu rồi, kỹ năng nấu nướng của người nào đó đã tiến bộ rất nhanh.
Cô bước tới, lại thấy trong phòng bếp vắng lặng, không thấy ai.
Vậy nên cô gọi Lộc Thập Nhất: “Phong Ngự Niên đâu?”
"Cô chủ, anh Phong sáng dậy khá sớm.
Sau khi chuẩn bị bữa sáng cho cô xong thì anh ấy đến tập đoàn Phong Thị làm việc trước rồi."
Tên chó chết này, biết anh sớm khỏi bệnh rồi, sợ cô có thể tìm tận gốc lỗi của anh cho nên dứt khoát trốn tránh không gặp?
Cô bật cười lắc đầu, tùy ý ăn hai miếng điểm tâm rồi đi làm.
Vừa mới ngồi trên ghế văn phòng, Lộc Thập Ngũ gõ cửa đi vào, báo cáo kết quả điều tra cho cô.
"Cô chủ, anh Phong không nói sai, Phó thiếu đúng là bị người từ khách sạn Douglas đóng gói, sau đó tùy ý ném lên tàu chở hàng ở bến tàu chở hàng ở thành phố Phương.
Về việc bây giờ người ở đâu, sẽ rất khó tìm."
Anh ta dừng lại, nói tiếp, "Mặc dù lúc đó giám sát ở khách sạn Douglas đã bị phá hủy, nhưng trong lúc đó tôi vẫn tình cờ phát hiện một gương mặt quen thuộc để lọt vào."
Anh ta đưa cho Sanh Ca một bức ảnh được chụp từ giám sát.
"Mặc dù người này đang đeo khẩu trang, nhưng cô nhìn mặt mày của người này có thấy giống Tự Niên không?”
Sanh Ca nhận lấy bức ảnh, cẩn thận xem xét nó.
Bởi vì trước kia Tự Niên làm cho Phong Ngự Niên dưới danh nghĩa là trợ lý, cho nên hơn nửa tháng này có khi thỉnh thoảng sẽ làm việc cùng nhau, Sanh Ca đã gặp anh ta vài lần, có chút ấn tượng.
Nếu thực sự đó là Tự Niên thì cơ bản có thể loại trừ việc Mộ Chỉ Ninh bị bắt cóc, quả thực đó không phải là việc mà Phong Ngự Niên đã làm.
Trong lòng như có một viên đá rơi xuống đất, Sanh Ca đặt tấm ảnh xuống, tiếp tục phân phó: "Tiếp tục kiểm tra tung tích của Mộ Chỉ Minh cho đến khi tìm được người thì thôi, nếu gần đây nhà họ Lộc có động tĩnh gì thì cũng đi kiểm tra một chút."
"Vâng, cô chủ."
Sanh Ca gật đầu ra hiệu anh ta ra ngoài tiếp tục công việc của mình.
Nhìn thấy bóng Lộc Thập Ngũ rời đi, cô rơi vào vào trầm tư.
Nếu Lộc Thập Ngũ phối hợp với người của Lục Lạc Đen để điều tra kỹ, bọn họ sẽ không điều tra ra, cách làm việc tinh vi như vậy, rất có thể là người nhà họ Lộc đã hãm hại cô.
Nhưng người đó đang cố lợi dụng Mộ Chỉ Ninh đến cùng để làm gì?
Không biết vì lý do gì, cô luôn cảm thấy rất bất an về sự mất tích của Mộ Chỉ Ninh.
Thậm chí cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện lớn nào đó xảy ra?
Một bên cô lo lắng suy nghĩ, nhưng tay cũng không nhàn rỗi.
Kiểm tra lịch trình mới nhất và tiến độ quay của tất cả các nghệ sĩ, cô bất ngờ phát hiện ra rằng từ chiều hôm qua tiến độ quay phim của Trác Tinh Hỏa đã dừng lại một cách khó hiểu, hết buổi sáng hôm nay cũng không ở đoàn làm phim quay chụp.
Sanh Ca ngay lập tức gọi cho người quản lý của Trác Tinh Hỏa.
"Giám đốc Sanh, tôi oan uổng quá.
Hôm qua, lúc đầu cậu hai đang quay phim rất tốt, sau đó tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hình như có mâu thuẫn với đoàn phim cách vách là cậu chủ lớn nhà họ Hình."
Cậu chủ nhà họ Hình này không dễ gây lộn.
Hai người đã đánh nhau.
Hình Kinh bị đánh được đưa đến bệnh viện.
Việc này bị không người qua đường đến thăm cửa hàng Hoành ở thành phố Phương.
Tôi với hai đoàn làm phim đã phải thương lượng giải pháp."
Sanh Ca càng nghe đến câu sau, lông mày của cô càng nhíu chặt, "Sao hôm qua cậu không báo cáo chuyện này cho tôi? Còn thằng nhóc Trác Tinh Hỏa đó thì sao?"
"Thực xin lỗi giám đốc Sanh, trước đây tôi nghĩ đến loại chuyện này của cậu hai cũng từng phát sinh rồi, tôi dự định sẽ trực tiếp giải quyết sau khi thương lượng với đoàn làm phim.
Ai mà biết được là cậu chủ nhà họ Hình lần này thương không nhẹ, sáng sớm hôm nay cậu hai nhà họ Trác lại bị người nhà họ Trác mang từ đoàn làm phim về khách sạn rồi, đến giờ tôi không thể liên lạc được...!"
Sanh Ca im lặng một lúc.
Với tính cách nóng nảy của ông cụ Trác, tên nhóc Trác Tinh Hỏa này gây tai họa ma vương khẳng định trở về phải dùng luật gia đình.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Cô đỡ trán rồi quyết định tự mình đích thân đến nhà họ Trác một chuyến.
Miễn cho ông cụ Trác trong cơn tức giận lại đánh anh ta quá mạnh tay, làm trì hoãn việc quay chụp đằng sau bé thỏ con.
Cô lái xe một đường đến biệt thự rộng lớn nhà họ Trác.
Sau khi nói rõ thân phận của cô với bảo tiêu ngoài cửa, một nhóm người lập tức cho qua.
Bởi vì ông cụ Trác đã nói từ trước rồi, chỉ cần cô chủ nhỏ nhà họ Lộc muốn vào thì vào lúc nào cũng được, không cần thông báo, chỉ cần trực tiếp đi vào.
Cho nên dưới sự dẫn đường của quản gia, đoạn đường này Sanh Ca đi suôn sẻ.
Chưa đi đến cửa sảnh mà Sanh Ca đã nghe thấy một đòn phát ra mười phần lực, xen lẫn với nỗi đau nhức của Trác Tinh Hỏa, chỉ nghe thôi cũng đã khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Cô bất giác bước nhanh hơn.
Trong đại sảnh, Trác Tinh Hỏa quỳ trên mặt đất, nghiến răng chịu đựng, trên mặt lộ ra vẻ không phục.
Ông cụ Trác rất tức giận, mặc dù trong lòng có chút thương xót, nhưng tên này ba ngày không đánh thì lại khui phòng đập gạch ngôi lên gây tai họa, làm sao mà không đánh được?
Ông ta phất tay, âm thanh đòn đánh ngừng lại,"Ông hỏi cháu, cháu có biết mình sai hay không?”
Trác Tinh Hỏa hít vài hơi, trong ánh mắt hiện lể vẻ cố chấp kiên cường, "Cháu không sai, anh ta đáng bị đánh.
Lần sau cháu còn muốn đánh anh ta nữa, gặp một lần đánh một lần!”
Sanh Ca vừa bước đến cửa sảnh thì nghe thấy rõ những lời nói của Trác Tinh Hỏa.
Tên nhóc ngốc, cho dù thực sự bất mãn thì cũng không biết làm ông mềm lòng trước hả?
Quả nhiên, bên trong lập tức lại truyền đến âm thanh đòn đánh, còn tàn nhẫn hơn lúc trước.
"Đánh! Phải đánh đến chết! Đánh đến khi nó thừa nhận sai lầm của mình thì thôi!”
Người quản gia vội vàng bước vào, nói với ông cụ Trác về việc Sanh Ca đến.
"Đã lâu không gặp, ông cụ Trác, ông thật sự một chút cũng không già đi chút nào, vẫn còn trẻ như vậy."
Lúc bước vào Sanh Ca nở nụ cười, cầm lấy cây gậy làm bằng hai cây gậy đan vào nhau từ tay người hầu đang trừng phạt, "Ông cụ Trác, đồ chơi này đánh chắc rất đâu nhỉ, Tinh Hỏa còn nhỏ, xin ông đừng đánh hỏng em ấy.”
Ông cụ Trác thấy cô bước vào, vẻ mặt yêu thương, cười không ngậm miệng được: “Ôi Sanh Ca bé nhỏ của ông giờ đã lớn như vậy rồi, mau tới đây ngồi, để ông cụ Trác này nhìn kỹ cháu xem nào.”
Sanh Ca ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh chỗ ông ta.
"Cháu đừng đau lòng tên nhóc này, nó đã bị ông đánh cho từ nhỏ đến lớn rồi, dạ dày béo thịt không đau đâu! Trái lại là Sanh Ca bé nhỏ của ông, phải làm cục cưng quý giá của hai nhà Trác Lộc, phải yêu thương nuông chiều!”
Trác Tinh Hỏa nghe vậy thì hừ lạnh, bí mật đứng thẳng người lên đi xoa vết thương phía sau.
Trong lòng âm thầm phỉ báng, ông nội không thương yêu cháu trai nhà mình, mà chỉ đau thương cháu gái của nhà người khác!
Có phải đầu óc phát bệnh rồi không?.