Ninh Thừa Húc chớp mắt, nhìn đăm đăm người kia một cái lại bỗng cười sặc lên vô cùng điên dại.
"Hóa ra em Sanh cũng không phải nói cho anh biết tất cả mọi chuyện, ngay cả cuộc giao dịch giữa tôi và cô ấy mà cô ấy cũng đều muốn giấu giếm anh à.
Tình cảm giữa hai người, thật đúng là xiêu vẹo còn chẳng chịu nổi một đòn đánh mà."
Kỷ Ngự Đình đang châm trà lại bỗng run tay, nước trà theo đó đổ lên tay anh làm đầu ngón tay đỏ ửng.
"Bị tôi nói trúng rồi?"
Ninh Thừa Húc càng thêm đắc ý: "Chậc chậc, anh vì cô ấy bỏ ra nhiều thứ như vậy, nhẫn nhịn chịu dày vò đau khổ như vậy, nếu như đến cùng cô ấy chọn về bên tôi, vậy anh cũng chỉ có được một kết cục thê lương mà thôi.
Thật đúng là thê thảm mà."
Kỷ Ngự Đình không bày ra chút cảm xúc, huơ tay nhấc chân dáng vẻ vô cùng thanh tao cao quý.
Anh cầm cái khăn ướt trên bàn lau sạch tay của mình, chườm lên đầu ngón tay bị bỏng đỏ.
"Không nói? Vậy tiếp tục đánh."
Vừa dứt lời, Tự Niên lập tức giơ gậy lên.
Ninh Thừa Húc kêu: "Nói! Dĩ nhiên là tôi muốn nói!"
Anh ta chỉ mong sao Kỷ Ngự Đình biết được.
Như vậy thì trò chơi mới càng thêm hấp dẫn!
"Tôi đưa thuốc giải cho cô ấy, cô ấy phải hủy bỏ hôn ước mà gả cho tôi.
Hơn nữa, lại thật không đúng lúc rồi, hai ngày trước lúc tôi đưa thuốc ức chế triệu chứng bệnh của anh cho cô ấy, cô ấy đã đồng ý rồi!"
Vừa nói xong.
Một tiếng xoảng vang lên rất lớn.
Kỷ Ngự Đình ném toàn bộ bình trà tới trước chân của người kia.
Mảnh sức vụn văng tung tóe, nước trà vươn vãi đầy trên đất.
Ninh Thừa Húc bị mảnh sứ vụn quẹt qua chân làm bị thương, miệng vết thương nhanh chóng ứa máu ra ngoài.
Nhìn thấy Kỷ Ngự Đình tức giận, người bên đây càng cười thêm điên dại: "Cho dù anh có sống sót thì đã sao, tới lúc đó cũng phải nhìn cô ấy ngã vào lòng tôi, còn bản thân sẽ mất cô ấy vĩnh viễn.
Cảm giác lúc đó, hẳn đúng là kiểu sống không bằng chết ấy nhỉ?"
Cơn thú tính của Kỷ Ngự Đình dần trồi lên.
Đôi mắt đen láy đậm màu máu, sát ý dấy lên nồng đậm.
Tự Niên nhìn thấy dáng vẻ như muốn giết người của anh, bèn trước lúc để người kia ra lệnh đã chỉ vào Ninh Thừa Húc rồi dặn dò người canh cửa: "Né chỗ hiểm ra mà đánh, tất cả những dụng hình trên tường này đều cho anh ta nếm trải một lần, nhớ giữ lại mạng, không được giết chết!"
"Vâng, đội trưởng."
Nếu Tự Niên đã lên tiếng, Kỷ Ngự Đình cũng không nói gì nữa, chỉ đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.
Tự Niên lập tức đuổi theo.
Ở phía sau, Ninh Thừa Húc còn đang cười: "Tiếc thật đó, cậu Ngự thật sự là đáng thương mà! Đợi tới lúc cơ thể của anh lành lặn cũng chính là lúc em Sanh sẽ ở bên cạnh tôi, hầu hạ cho tôi.
Ha ha ha, thực sự là sung sướng chết mất!"
Kỷ Ngự Đình siết chặt nắm đấm, trên trán nổi lên gân xanh, cả người toát ra một mùi sát khí nồng đượm.
Tự Niên nhanh chóng chạy tới trước trấn an: "Boss à anh đừng nghe lời anh ta nói, cục điều tra bí mật sành nhất là đánh vào mặt tư tưởng.
Ninh Thừa Húc là đại ca cũ, kỹ năng đánh vào tâm lý là lợi hại nhất.
Lời nói của anh ta rốt cuộc có mấy câu là thật, mấy câu là giả thì chúng ta phải từ từ điều tra mới biết được!"
Bên trong phòng dưới tầng hầm vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ninh Thừa Húc, trộn lẫn với đó là tiếng cười khiến người khác sợ hãi của anh ta.
Vọng lại từ phía xa, nghe vô cùng quỷ dị.
Kỷ Ngự Đình dằn xuống cơn tức giận, đôi mắt đen trở nên điềm tĩnh lại, bước đi một mạch cũng không thèm ngoái đầu lại một cái.
Sanh Ca vừa tới cửa lớn của biệt thự nhà họ Phó đã thấy một chiếc xe bán tải màu xám đỗ ở bên cạnh.
Phó Nghị Quốc và Đào Hà đang vận chuyển hành lý lên xe.
Xem ra đã cho tất cả người giúp việc và vệ sĩ ở đây nghỉ cả rồi, vợ chồng Phó Nghị Quốc đã từng được ngợi khen là vợ chồng ba tốt quyền quý, tới giờ lại đích thân đi vận chuyển hành lý thì xem ra đã bị Kỷ Ngự Đình chèn đến xất bất xang bang rồi.
Chiếc xe Maserati mc của Sanh Ca vừa hay chạy tới đỗ ở ngay bên cạnh.
Một chiếc xe sang đẳng cấp hơn chục tỷ đậu kế bên cạnh chiếc xe bán tải lại hình thành hai vật tương phản rõ rệt.
Đào Hà phát hiện ra cô đầu tiên, sắc mặt có phần khó coi: "Nhà chúng tôi đã đủ phiền não rồi, cô Lộc đây là muốn tới xát thêm muối sao?"
"Vợ à, chớ có vô lễ." Phó Nghị Quốc liếc mắt ra hiệu cho vợ mình, sau đó nhìn về phía Sanh Ca cất giọng hòa nhã: "Nhà họ Phó và nhà họ Lộc là bạn bè cũ, cô Lộc đây lúc nào cũng đều là khách quý của nhà chúng ta, khách quý tới cửa nào có thể làm khó làm dễ chúng ta chứ."
Sanh Ca chỉ cười, quả nhiên Phó Nghị Quốc lão luyện hơn nhiều, ngay lập tức đã nâng tầm đạo đức của cô cao thêm một bậc.
"Bác Phó yên tâm, hôm nay tôi tới đây không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm Phó Âm để nói chuyện riêng."
Sắc mặt của Đào Hà dịu lại đi nhiều: "Nó đang thu dọn đồ đạc ở trên phòng."
Sanh Ca gật đầu, tiến vào bên trong biệt thự.
Cô một mạch đi lên lầu ba, tới trước cửa phòng của Phó Âm.
Cánh cửa khép hờ, không có đóng hẳn.
Sanh Ca nhẹ đẩy cửa ra đã thấy Phó Âm đang thu xếp túi xách hàng hiệu và đồ trang sức, dường như trong lòng rất không phục.
Đầu ngón tay của cô khẽ gõ cửa một tiếng, hời hợt nhắc nhở: "Những món đồ đắt giá này cũng sẽ sung vào công quỹ, ngân hàng sẽ thu lại rồi bán ra để cầm cố khoản nợ của mấy người.
Cho nên cô không cần xoắn xuýt làm gì, bởi vì một mình cô cũng không mang đi được."
Nghe thấy giọng nói của Sanh Ca, Phó Âm lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Khoảnh khắc xác nhận được là cô, ánh mắt người kia bỗng dấy lên sự căm ghét và thù hận.
"Cô tới đây làm gì? Tới cười nhạo tôi?"
Sanh Ca không hề che giấu, gật đầu thừa nhận: "Dĩ nhiên, dù sao có thể đây là lần cuối cùng thấy cô mà."
Phó Âm nghe xong lại cười khẩy: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ khách sao hai câu, giả vờ làm người tốt.
Không ngờ cô lại tới nói thẳng thừng với tôi như vậy, đáng tiếc lúc đầu ở thành phố Phương, tôi lại đã mềm lòng mà thả cho cô sống đến bây giờ."
Cô ta ném đồ trong tay rồi đứng lên, thái độ vẫn kiêu ngạo như cũ mà hất cằm.
Trước mặt Lộc Sanh Ca, cô ta kiểu nào cũng không chịu thua kém.
Sanh Ca buồn cười nhìn người kia miễn cưỡng duy trì lòng tự trọng của mình, ánh mắt độc ác như thể có chết cũng không hối cải.
"Bác trai bác gái phấn đấu cả đời, bây giờ tuổi tác đã cao nhưng lại phải chen chúc sống trong căn hộ tám mét vuông như dân nghèo."
"Thanh danh tốt đẹp cả đời của anh cô đều bị cô hủy hoại hết, cho dù có bằng cấp xuất sắc thì cũng không có bất cứ một xí nghiệp hay tập đoàn nào dám nhận anh ta vào làm.
Sau này anh ta chỉ có thể đi làm công nhân bốc gạch hoặc làm nhân viên rửa xe, miễn cưỡng cũng có thể làm trụ cột duy trì kế sinh nhai trong nhà."
"Mà những chuyện này đều là một tay cô thúc đẩy, cô cũng không cảm thấy có chút xấu hổ nào sao?"
Phó Âm khinh miệt hừ lạnh: "Thắng làm vua, thua làm giặc mà thôi.
Bọn họ thân là người của nhà tôi, không có năng lực giúp tôi làm chuyện thì có trở nên như vậy cũng là đáng đời.
Hơn nữa, tôi dù thua nhưng cô cũng đừng quá đắc ý, tôi chờ coi người khác trừng trị cô!"
Sanh Ca đi tới gần người kia, buông nhẹ một câu: "Hai chữ "người khác" trong miệng của cô, là đang đề cập tới Nhã Ca?"
Sắc mặt của Phó Âm thoáng ngưng đọng, không nói lời nào, chỉ nhìn người kia bằng ánh mắt sắc bén.
"Lần này chuyện ở bữa tiệc sinh nhật cô chỉ e là có người giúp cô tính kế, người đó chính là Nhã Ca đúng không?"
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhã Ca, Sanh Ca đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
Phó Âm kiêu ngạo di dời tâm mắt, cười lạnh đáp: "Cô đang nói tới cô nghệ sĩ kia à? Cô ta là cái thá gì chứ, như thế cũng xứng đáng làm quân sư cố vấn cho Phó Âm tôi sao?"
Sanh Ca vốn là không tin: "Cô không thừa nhận cũng không sao, sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra được thôi."
Cô lấy từ trong túi xách ra bằng chứng phạm tội, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Năm năm trước cô giả say đụng chết người, Phó Nghị Quốc làm giả giám định tinh thần của cô, dùng tiền để chặn lại tội ác của cô.
Gia đình người bị hại không phục mới lên án cô ở trên mạng, sau khi bị cô biết được đã dắt vệ sĩ tới cửa mà hung hăng đánh người, lại gây thương tích cho hai người nữa, cuối cùng vẫn là được Phó Nghị Quốc giúp cô ém chuyện này lại."
Phó Âm trợn tròn mắt, hơi kinh ngạc nói: "Làm sao cô biết?"
Sanh Ca không trả lời câu hỏi này của người kia, chỉ tiếp tục gợi nhắc: "Bốn năm trước, trong buổi tiệc trà xã giao của các tiểu thư danh giá, vì tức giận thái độ của nhân viên tạp vụ của khách sạn không tốt, cô đã lén tìm người đánh anh ta trút giận, dẫn tới hậu quả người kia bị gãy xương ở nhiều nơi trên người...!Còn có bốn năm trước, cô đã..."
"Đủ rồi!"
Phó Âm gào lên, đoạt lấy chứng chứ từ trong tay của Sanh Ca mà hung hăng xé nát: "Những thứ này đều là lời nói một phía của cô, tôi nhất quyết không thừa nhận."
Sanh Ca lạnh lùng kiêu ngạo khoanh tay, đôi môi đỏ câu lên một nụ cười: "Mấy lời lẽ yếu ớt này cô cứ giữ lại, đợi lúc vào tù rồi từ từ mà thét."
Phó Âm cảm thấy lạnh sống lưng, ngay lập tức nhận ra được có gì đó không đúng.
"Cô...!Cô có ý gì?"
Cô ta vừa mới nói xong, dưới lầu đã truyền tới tiếng động..