“Có lẽ vậy, tôi cũng là là lần đầu tiên, đâu có kinh nghiệm mang thai gì.
” Sanh Ca nói một cách hờ hững, cô tự đứng dậy, ngồi lên sofa.
Ninh Thừa Húc hít sâu một hơi, rất nhanh đã căn dặn Jamie gọi bác sĩ trực ban của Hoàng cung đến, kiểm tra sức khoẻ của Sanh Ca.
Sau khi bác sĩ làm kiểm tra đơn giản xong, cũng cúi người chúc mừng Ninh Thừa Húc: “Chúc mừng cậu chủ Charles, cô Lộc đã mang thai được hai tuần rưỡi, cậu sắp làm cha rồi!”
Anh ta sắp làm cha?
Ha ha!
Ninh Thừa Húc trừng bác sĩ một cái, lửa giận trong mắt hận không thể thiêu cháy tất cả.
Bộp một tiếng vang vọng, tiếng động kinh người.
Ninh Thừa Húc ném mạnh ly trà trên bàn xuống đất: “Tất cả cút hết ra ngoài!”
Bác sĩ bị dọa cho ngẩn ra, bị Jamie đưa ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn lại anh ta và Sanh Ca, Ninh Thừa Húc mới bước lên, bóp lấy cằm Sanh Ca, không cam lòng mà xác nhận lại: “Là của Kỷ Ngự Đình?”
“Nếu không thì sao?” Sanh Ca cười lạnh: “Chẳng lẽ còn có thể là của anh sao?”
Ninh Thừa Húc nghiến răng nghiến lợi, đường quai hàm ngày càng căng chặt, đôi mắt hung dữ u ám đến đáng sợ.
“Ngày mai, bỏ đứa nhỏ đi!”
“Dựa vào đâu!”
Sanh Ca gạt bàn tay đang kìm hãm cằm mình ra, thái độ cứng rắn: “Ninh Thừa Húc, đây là con của tôi, anh không có tư cách quyết định sự sống chết của nó!”
“Nhưng nó cũng là con của Kỷ Ngự Đình!”
Vành mắt Ninh Thừa Húc đỏ sậm, gào thét: “Em sắp phải kết hôn với tôi rồi! Em là người phụ nữ của tôi! Tôi tuyệt đối không cho phép đứa nhỏ này sống trên đời này!”
“Ninh Thừa Húc, tôi không cho anh động vào đứa nhỏ này!”
Sanh Ca không chút yếu thế mà trừng ngược lại anh ta: “Bây giờ người của cả Hoàng cung đều biết tôi đã mang thai, bọn họ đều cho rằng đây là con của anh, hình tượng giả tạo cố ý tỏ ra chúng ta yêu thương hạnh phúc của anh trên sân khấu hôm nay, nếu như bây giờ tôi mà xảy ra chuyện, người ta sẽ nghĩ thế nào về anh? Anh muốn bị tất cả mọi người chỉ trích sau lưng sao?”
“Vì vậy tối nay là em cố ý tính kế tôi?”
Lúc này Ninh Thừa Húc mới phản ứng kịp, không thể kiềm chế cơn thịnh nộ, bóp lấy cổ Sanh Ca, đè ngã cô lên sofa.
“Lộc Sanh Ca! Tại sao em lại phải đối xử với tôi như vậy! Chẳng qua là bảy năm trước, tôi vì tương lai nên mới buông tay em, nhưng mà bây giờ tôi hối hận rồi, tôi đã cố gắng hết sức để bù đắp những thiếu sót cho em trong những năm đó, tại sao em vẫn không thể nhìn tôi thêm một lần chứ!”
Vành mắt Ninh Thừa Húc đỏ bừng, tròng mắt màu xanh đậm trừng cô một cách phẫn nộ, nhưng nước mắt lại không có tiền đồ mà rơi xuống.
“Gần đây thái độ của em đối với tôi tốt hơn nhiều rồi, tối nay khi ra khỏi cửa, em còn nhận hoa của tôi, khiến tôi tưởng rằng em đã nhìn thấy được sự cố gắng của tôi, em đang thử tiếp nhận tôi, nhưng em lại dùng hiện thực để nói với tôi rằng, tất cả sự tình nguyện của tôi chỉ là một trò cười!”
Không có gì khiến con người ta tuyệt vọng hơn là tưởng rằng có cơ hội, nhưng lại bị hiện thực vả cho trở về vực thẳm!
Sanh Ca kìm nén cảm giác nghẹt thở và áp bức mà Ninh Thừa Húc mang đến, đôi môi đỏ cười lạnh: “Anh nói tôi tính kế anh, nhưng còn anh đã tính kế tôi bao nhiêu lần rồi? Sau khi đến nước Phi Âu, anh nói sẽ không lừa gạt tôi nữa, sẽ thành thật với tôi, nhưng anh có làm được sao?”
Sức lực trên tay Ninh Thừa Húc lập tức thả lỏng đi một chút.
Đối mặt với sự chất vấn của cô, anh ta không tự nhiên mà dời mắt đi.
Sanh Ca nhìn chằm chằm Ninh Thừa Húc một cách thù hận.
Tối nay, cô nói chuyện thuốc giải virus siêu cấp với Gaye Harold.
Nhưng Gaye Harold lại nói với cô rằng, vào nửa tháng trước, ống thuốc đó đã sớm bị công chúa trưởng tặng cho Ninh Thừa Húc rồi, bây giờ ống thuốc đó đã nằm trong tay anh ta.
Nhưng Ninh Thừa Húc lại gạt cô rằng, ống thuốc đó vẫn được giữ trong nhà kho của Hoàng cung, lãng phí khoảng thời gian cuối cùng của Kỷ Ngự Đình, gạt cô tiếp tục lượn vòng cùng anh ta.
Đợi đến khi sức khoẻ của Kỷ Ngự Đình không chịu được nữa, ván đã đóng thuyền, anh ta sẽ có thể tiết kiệm được ống thuốc giải virus siêu cấp đó, lại còn thể kết hôn với cô theo ý nguyện, khiến cho Kỷ Ngự Đình đến cuối cùng không có được gì cả, chết đi một cách thê lương.
Bàn tính này anh ta tính đến rất hay!
“Ninh Thừa Húc, anh là một tên súc sinh! Còn không bằng heo bằng chó!”
Sau khi bị mắng, lý trí của Ninh Thừa Húc lại bị sự phẫn nộ che lấp lần nữa.
Sức lực trong tay anh ta mạnh thêm lần nữa, bóp mạnh lấy cổ Sanh Ca, tiến đến bên tai cô, nói: “Em nói không sai, tôi là tên súc sinh, vì vậy, đừng có mà chọc vào tôi!”
Không khí ngày càng thiếu hụt, Sanh Ca bị cảm giác nghẹt thở vây chặt, giãy giụa một cách vô lực.
Trong thời gian này, bởi vì mang thai mà cô chán ăn, đã rất lâu không có ăn một bữa ngon miệng rồi, vốn dĩ thể lực không thể nào chống chọi được với một Ninh Thừa Húc có thân thủ tốt.
Ninh Thừa Húc để ý đến biểu cảm của cô, cười to một cách càn rỡ.
Cười mãi, nước mắt của anh ta bỗng trượt xuống.
Anh ta thu tay lại, đột nhiên mạnh bạo xé rách áo sơ mi của mình như phát điên.
Không khí tươi mới xuyên vào lồng ngực lần nữa, Sanh Ca lập tức che cổ lại, không ngừng ho khan, đột nhiên chú ý đến hành động của Ninh Thừa Húc: “Anh muốn làm gì!”
Ninh Thừa Húc mặc kệ cô, cùng lúc cởi áo sơ mi rách nát và áo khoác ra, ném lên giường, ở trần nửa người trên.
Sanh Ca lập tức né mắt đi, không nhìn Ninh Thừa Húc, nhưng lại bị anh ta bóp lấy cằm lần nữa, cưỡng ép cô phải nhìn cơ thể của anh ta.
“Lộc Sanh Ca, em đang sợ cái gì? Tôi muốn em phải mở to mắt nhìn cho rõ ràng!”
Trên làn da màu mật ong khoẻ khoắn của Ninh Thừa Húc, tất cả đều là những vết sẹo cũ đã kết vảy, dữ tợn bò đầy cả người, khiến cơ thể vốn dĩ vạm vỡ và dễ nhìn trở nên vô cùng xấu xí.
Có không ít vết thương sâu đến nhìn thấy xương, cho dù đã kết vảy cũng mãi mãi không thể nào khiến làn da hồi phục lại như ban đầu.
“Em đã nhìn thấy rõ chưa? Đây đều là do Kỷ Ngự Đình ban cho đấy!”
“Bị ngâm nước muối rồi quất bằng roi cỡ lớn, bị đầu thuốc lá và bàn ủi làm phỏng, sau lưng tôi bị Kỷ Ngự Đình tạt trọn hai bình axit sunfuric, còn có bốn trăm lẻ bốn vết dao cắt, thậm chí xương sườn bị đánh gãy bao nhiêu lần tôi còn không đếm nổi!”
“Trong nửa năm ngồi trong nhà tù cấp độ cao, mỗi ngày tôi đều chỉ có thể liếm chút cơm thừa của người khác, buổi tối không ngủ trong nhà vệ sinh hôi bẩn, thì là bị nhốt trong phòng giam cầm vừa lạnh vừa ẩm ướt, chỉ cần làm sai một chút thì sẽ bị đánh, tôi đã bị những ngày tháng ngục tù sống không bằng chết đó giày vò đến phát điên từ lâu rồi!”
“Em nói tôi là súc sinh, đúng vậy! Chỉ có súc sinh mới cắn người, nếu cuộc sống của tôi không tốt, tôi sẽ cắn chết Kỷ Ngự Đình! Kéo theo anh ta cùng nhau xuống địa ngục!”
Sanh Ca ngẩn người nhìn vết thương trên người Ninh Thừa Húc, vành mắt cũng đỏ theo, đúng là rất doạ người, mỗi một vết sẹo đều tỏ rõ trong quá khứ, anh ta đã phải chịu những hình phạt tra tấn không phải người thế nào.
Nhưng cô không hề đồng tình với anh ta.
Anh ta đã dùng virus hoá sinh S để làm tổn thương Kỷ Ngự Đình, anh ta đáng chết!
Đáng đời anh ta!
“Bởi vì anh, nửa năm nay Kỷ Ngự Đình bệnh tật liên miên, anh ấy không hề sống dễ chịu hơn anh chút nào!”
Sanh Ca kìm nén nước mắt, vạch ra phương án giải quyết: “Nếu anh đồng ý đưa thuốc giải virus siêu cấp ra không điều kiện, tôi sẽ xem như ân oán giữa hai người hoà nhau, tôi có thể đảm bảo, từ nay về sau hai người sẽ không liên quan đến nhau, không tổn hại nhau, tự mình sống yên ổn!”
Ninh Thừa Húc nghe thấy thì bật cười.
Tiếng cười điên rồ một cách khác thường.
“Ân oán hoà nhau? Tự mình sống yên ổn?”
Anh ta khẽ hừ một tiếng, buông cằm cô ra.
“Em Sanh, tôi hận anh ta đến tận xương tuỷ, anh ta cũng hận tôi như vậy, mối thù giữa tôi và anh ta, trừ khi nào có một người chết đi, nếu không thì mãi mãi cũng không có chuyện bắt tay làm hoà!”
“Vốn dĩ tôi trăm phương ngàn kế muốn cưới em, là để sau khi kết hôn mặc sức giày vò em, đạt được khoái cảm báo được thù, tôi muốn để Kỷ Ngự Đình tận mắt nhìn thấy, người phụ nữ mà anh ta liều mạng để yêu bị tôi làm nhục thành cái dạng gì!”
“Nhưng mà sau khi thật sự nhìn thấy em, tôi đã buông bỏ suy nghĩ này.
”
“Em Sanh, tôi thật sự yêu em! Tình yêu của tôi đối với em không hề ít hơn so với Kỷ Ngự Đình! Tại sao em không thể đem tình yêu đối với Kỷ Ngự Đình chia cho tôi dù chỉ là một chút!”
Ninh Thừa Húc gào thét, nổi cơn thịnh nộ.
Cả người vừa thô bạo vừa bi thương, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Anh ta giống như một con thú hoang trên bờ vực tuyệt vọng, đã hoàn toàn bị ép đến phát điên.