Sanh Ca bị đánh thức, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, cô lại chẳng thèm để ý tới, trở mình ngủ tiếp.
Jamie vẫn đang gõ cửa, nhìn điệu bộ như thể sẽ gõ cửa cho đến khi cô bước ra ngoài mới thôi.
Sanh Ca nghe tiếng ồn vô cùng phiền, cô tức tối xốc chăn ngồi dậy, mang đôi dép lê vào, sau đó khoác chiếc áo ngủ dày vào, mới đi ra mở cửa.
“Anh ta lại muốn làm cái gì?” Cô cau mày tỏ vẻ chán ghét, trừng mắt nhìn về phía Jamie.
“Cô Lộc, lần này chủ nhân không có ý muốn đùa giỡn cô, buổi chiều anh ấy đi đến quán bar, uống rượu cả một buổi chiều, anh ấy còn đuổi chúng tôi đi hết, đợi đến lúc tối tôi đến quán bar đón anh ấy, thì phát hiện anh ấy say đến ngã xuống đống tuyết, miệng vẫn luôn gọi tên cô, tôi chỉ đành đưa anh ấy đến chỗ cô.
”
Sanh Ca thờ ơ không chút biểu cảm, vẻ mặt rất lạnh lùng: “Uống say rồi thì cho anh ta uống thuốc giải rượu, hoặc là tìm bác sĩ tiêm cho anh ta thuốc giải rượu, đưa đến chỗ tôi thì có ích gì, tôi cũng không biết chữa bệnh.
”
Cô nói xong thì chuẩn bị đóng cửa lại, Jamie lập tức nắm lấy khung cửa lại: “Cô cứ xuống xem anh ấy đi, có cô ở đó, anh ấy sẽ thấy an lòng.
”
Trên gương mặt Sanh Ca vẫn thờ ơ lãnh lẽo như vậy: “Tôi bị anh ta cấm túc rồi, ngoài căn phòng này ra, anh ta không cho tôi ra ngoài, lỡ như ngày mai anh ta tỉnh rượu, lại nói tôi không có quy tắc, vậy thì chẳng phải là quá oan ức cho tôi sao?”
“Chuyện này…”
Jamie lúng túng, nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu: “Nếu không thì… Tôi khiêng anh ấy đến phòng của cô nhé?”
“Không được! Cả người anh ta toàn mùi rượu, mùi hôi nồng nặc như vậy tôi không ngửi được, anh nhanh đưa anh ta về cung điện Arzee đi.
”
Jamie đột nhiên im lặng.
“Em Sanh, em Sanh…”
Phòng khách dưới lầu truyền đến âm thanh say khướt của Ninh Thừa Húc, trong giọng điệu pha lẫn chút đau buồn.
Jamie khóc không ra nước mắt: “Cô Lộc, cô cứ đi xuống xem anh ấy đi, ngày mai tôi sẽ giúp cô nói rõ chuyện này, cô cũng không muốn bị anh ấy làm ồn đến mức cả đêm ngủ không ngon mà đúng không? Tôi cầu xin cô đó!”
Sanh Ca thở dài, giấu đi sự không hài lòng trong đáy mắt, dặn dò anh ta: “Anh đi đánh thức cô giúp việc kia đi, nấu cho anh ta chút thứ gì đó giải rượu rồi bưng qua đây.
”
“Vâng!”
Jamie vội vã chạy xuống lầu.
Sanh Ca quấn chặt chiếc áo ngủ bằng lông dày, khuôn mặt thản nhiên thờ ơ đi theo xuống lầu.
Ninh Thừa Húc say khướt ngã trên sô pha, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, ý thức mơ hồ.
Sanh Ca lấy ống tay áo che mũi, xịt một ít nước xịt khử mùi không khí không độc hại để che đi cái mùi rượu toả khắp phòng khách.
Cô đi đến bên cạnh Ninh Thừa Húc, dùng đế dép lê đang trên chân đá lên đầu gối anh ta vài cái, muốn đánh thức anh ta dậy.
“Tỉnh dậy đi, Ninh Thừa Húc! Đây không phải nơi để anh ngủ, uống xong trà giải rượu thì nhanh chóng cút về cung điện Arzee của anh đi!”
Lông mi Ninh Thừa Húc run rẩy, ý thức mơ hồ dần dần trở lại.
Nghe thấy giọng nói của Sanh Ca, cánh tay anh ta vô thức tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nắm lấy một góc áo ngủ của cô.
Trong nháy mắt sự chán ghét trong mắt Sanh Ca không che giấu được nữa, cô lập tức giật lại góc áo của mình từ trong tay anh ta.
“Anh bỏ ra!”
Ninh Thừa Húc nắm rất chặt, dùng sức cực kỳ mạnh.
Cô hít một hơi thật sâu, nhớ đến chuyện trong nhà giam sáng hôm nay, lúc nhìn thấy Tự Niên bị tra tấn đến nỗi khắp người toàn máu, lúc này lại khiến cho lửa giận dâng lên trong lòng.
Nhân lúc Jamie đi tìm cô giúp việc còn chưa trở lại.
Cô vung tay tát thẳng xuống khuôn mặt tuấn tú kia hai bạt tai mà không chút thương tiếc.
Tay tát xuống hai cái, âm thanh sắc nét, vô cùng vang!
Ninh Thừa Húc bị cơn đau đánh thức, lúc này mới thả góc áo cô ra, từ trên ghế sô pha ngồi dậy.
Anh ta đưa tay lên xoa cái đầu đau nhức, lại xoa hai má đau đến nóng rát, ngơ ngác giương mắt nhìn Sanh Ca.
“Em Sanh?”
Sanh Ca lạnh lùng kiêu ngạo hất cằm lên, đánh người xong, cô liếc nhìn anh ta không chút chột dạ: “Nửa đêm anh chạy đến chỗ tôi say rượu, phá hỏng giấc ngủ thường ngày của tôi rồi có biết không! Nếu như đã tỉnh dậy rồi, thì nhanh cút đi!”
Ninh Thừa Húc cúi đầu xuống, giống như là không nghe thấy những lời cô nói vậy, bất chợt nhỏ giọng khóc nức nở.
Trong đôi mắt phượng xanh thẳm kia, tràn đầy vẻ bi thương cùng bất lực, hai hốc mắt ửng đỏ, trên mặt vẫn còn dấu vết bàn tay cô, thoạt nhìn giống như bị ức hiếp vậy.
Sanh Ca lạnh lùng nhìn anh ta rơi nước mắt, trong lòng cô không hề gợn sóng: “Đừng giả vờ nữa! Nhanh cút đi, cả người toàn mùi hôi, nước xịt phòng cũng không thể lấn át nổi mùi tanh hôi trên người anh!”
Cô thu hồi sự chán ghét trong mắt, xoay người muốn đi lên bậc thang lên lầu, Ninh Thừa Húc lại lần nữa nắm lấy góc áo của cô.
“Em Sanh, em có còn nhớ bảy năm trước hay không, mùa xuân tôi dẫn em đi thảo nguyên đua ngựa, mùa hè tôi nhảy vào hồ nước hái hoa sen cho em, mùa thu tôi dạy em bắn cung, bắn súng xạ kích, mùa đông chúng ta cùng đắp người tuyết, ném tuyết, chúng ta của khi đó, vô tư vô lo…”
Sanh Ca chợt dừng chân lại, nhưng lại không hề quay đầu ngoảnh lại.
Ninh Thừa Húc dường như sa vào trong cơn sóng hồi ức đẹp đẽ, nước mắt tuôn trào càng lúc càng mãnh liệt.
“Tôi là một đứa con riêng, cho dù cha tôi có cố hết sức giấu đi thân phận của tôi, nhưng anh chị em của tôi rất nhiều, tôi ở nhà họ Ninh này không có địa vị, cha tôi thì quá bận, không chăm sóc cho tôi được, tôi có bị ức hiếp cũng chỉ có thể tự mình âm thầm chịu đựng.
”
“Từ nhỏ tôi đã hiểu được đạo lý, thứ mà mình muốn có nhất định phải tự mình đi giành lấy! Để có thể xứng với thân phận cô chủ nhà giàu của em, năm đó tôi mới lựa chọn tạm thời rời xa em, tiến vào Cục điều tra bí mật.
”
“Những ngày tháng tập luyện đó, thật sự rất cực khổ! Nhưng chỉ cần nghĩ đến em thì tôi đã có thể tiếp tục kiên trì, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ cần em đợi tôi thêm chút nữa! Nhiều nhất là vài năm, chờ tôi đạt được vị trí đứng đầu Cục điều tra bí mật, tôi sẽ trở về cưới em, nhưng mà…”
Anh ta như nghẹn lại trong cổ họng, không thể ngăn bản thân khóc ra.
Những năm này, tất cả những đau khổ của anh ta cũng đều chỉ có một mình anh ta chịu đựng, từ trước đến giờ anh ta chưa từng ở trước mặt người khác bày ra vẻ đau lòng tuyệt vọng đến như vậy.
“Nhưng mà, tôi không ngờ đến năm thứ hai em xảy ra chuyện, còn lưu lạc đến thành phố Phương, trời xui đất khiến mà ở bên Kỷ Ngự Đình! Tôi thật sự rất hối hận! Hối hận lúc đó tại sao không giữ chặt em! Tại sao lại buông tay em ra!”
Vô số những hình ảnh của chuyện cũ năm xưa, từng cái từng cái một hiện ra trước mắt Sanh Ca.
Sanh Ca im lặng thở dài: “Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có cơ hội để làm lại, đời người chính là nhìn về phía trước, ban đầu là tự anh đi vào trong ngõ cụt, luôn không muốn nghĩ thông những chuyện này cũng là anh.
”
Cô lẳng lặng đứng im tại chỗ, nghe anh ta tiếp tục nói ra những tâm sự trong lòng.
“Em và Kỷ Ngự Đình chẳng phải cũng bỏ lỡ một lần hay sao? Tại sao em có thể tha thứ cho anh ta? Mà lại không tha thứ cho tôi?”
“Em có biết, lúc trước em ở trong quán bar ở thành phố Phương, khi đứng trước mặt tôi, trêu chọc anh ta nuông chiều anh ta, đó chính là cảnh tượng mà cả đời này tôi không thể quên được! Tôi chỉ hận lúc đó người đàn ông ngồi bên cạnh em tại sao không phải là tôi!”
“Tôi thật sự ghen tị, ghen tị đến sắp điên rồi! Cho nên tôi mới biết rõ anh ta sẽ chắn thay em, sắp xếp người hắt virus hoá sinh S, tôi lại ngây thơ tưởng rằng, chỉ cần anh ta chết đi em có thể quay đầu lại nhìn tôi một lần nữa!”
“Nhưng tôi lại không ngờ đến, anh ta vậy mà là lão đại của Cục điều tra quốc gia, có tiến sĩ bác sĩ ở đó, lại có thể cứu anh ta sống hơn nửa năm! Tôi lại càng không ngờ đến, việc này lại khiến cho em càng yêu anh ta hơn, trong lòng em trong mắt em cũng đều chỉ có anh ta…”
Nói đến đây, ý hận của Sanh Ca lại lần nữa dâng lên, lạnh lùng đẩy cánh tay anh ta đang túm lấy góc áo của mình ra.
“Anh say rồi! Lát nữa cô giúp việc sẽ lấy cho anh trà giải rượu, uống xong thì kêu Jamie đưa anh về cung điện Arzee đi, tôi buồn ngủ rồi, tôi lên phòng đi ngủ!”
Cô đi về phía cầu thang mà không hề quay đầu lại.
Vừa mới đi đến bậc thang, âm thanh tuyệt vọng trầm thấp của Ninh Thừa Húc vang đến.
“Em Sanh, rốt cuộc em muốn tôi phải làm thế nào thì mới có thể cho tôi thêm một cơ hội? Nếu như tôi có dáng vẻ giống Kỷ Ngự Đình, cũng liều một mạng vì em vậy thì em có thể nhìn tôi nhiều thêm chút không?”