Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa cơm chiều hôm đó Cận Viêm không về nhà, Tưởng Khâm cũng không nói với Lê Mông là có chuyện gì xảy ra.
Anh biết Lê Mông đã để Trát Tây trốn mất — ban đầu Lê Mông không muốn thả người để có thể vui vẻ với người bạn mới, thế nhưng dù Trát Tây không lấy mất chìa khóa mà mở miệng yêu cầu muốn đi thì Lê Mông cũng không giữ lại.
Đứa bé này lớn lên ở nhà họ Cận, có thể từ nhỏ đã tiếp xúc với bóng tối, nhưng đối nhân xử thế lại hoàn toàn có thiện ý.
Nếu nhóc lớn lên cùng với Cận Viêm, hiển nhiên bây giờ sẽ khác. Có lẽ Cận Viêm cũng hiểu rõ điều này nên từ lúc Lê Mông còn nhỏ đã không xen vào vấn đề giáo dục của nhóc, hoàn toàn giao cho Tưởng Khâm quản lý.
Cơm chiều ăn ở bên ngoài xong, Lê Mông ngoan ngoãn tắm rửa rồi đi ngủ Tưởng Khâm mặc đồ ngủ ngồi ở phòng khách, lặng lẽ suy ngẫm mọi chuyện trong bóng tối.
Trời đã gần sáng, Cận Viêm vẫn chưa về.
Thật ra chuyện này cũng bình thường. Có rất nhiều chuyện một khi đã bị phơi bày thì Cận Viêm phải giành giật từng giây một để vùi lấp đầu mối —- phần lớn dấu vết đều bị xóa sạch, rất nhiều người bị bịt miệng, vô số tài liệu hóa đơn bị tiêu hủy một khi xuất hiện lại trước mặt Tưởng Khâm, hắn phải chắc chắn rằng tất cả bên ngoài đã sạch sẽ, cho dù Tưởng Khâm đã biết tất cả thì cũng không nói được nửa từ.
Đây là thủ đoạn làm ăn của Cận Viêm, Tưởng Khâm đã biết từ trước. Hắn từng dùng thủ đoạn nghiệt ngã này để nghiền nát đối thủ đến tro cốt cũng không còn.
Tưởng Khâm biết thủ đoạn này hiện đang dùng cho chính mình.
Rạng sáng, anh lại tra xét một lần nữa, nhưng dù có đào xuống tận ba thước đất, cũng không tìm được thứ mà Cận Viêm không muốn cho mình xem. Thời điểm đó, từng câu từng chữ hắn nói ra đều cố tình gây nhiễu.
Quả thật đến gần sáng Cận Viêm mới đẩy cửa vào, có vẻ sau một đêm tinh thần vô cùng mệt mỏi nên lười mở đèn lên, chỉ muốn vào phòng ngủ thay quần áo.
Nhưng nhìn kĩ lại thấy Tưởng Khâm ngồi trên sô pha, nhất thời sợ hãi: “Em… Sao em còn chưa ngủ?”
Tưởng Khâm dù ngạc nhiên nhưng vẫn bình thản nói: “Tôi đang đợi anh.”
“Đã trễ thế này còn đợi gì nữa, mau đi ngủ đi, có gì ngày mai nói…”
“Cận Viêm, cha mẹ tôi đã thấy tin tức trên báo rồi.”
Cận Viêm căng thẳng, bản năng dã thú lập tức thức tỉnh, nháy mắt đã nghĩ ra lý do thoái thác: “Báo nào?”
“Mẹ tôi nói cuối tuần đừng về nữa, anh thắng rồi.”
“Sao lại không về nữa? Anh đã thông báo cho cả công ty rồi, cuối tuần này không về thành phố S, những thứ đã chuẩn bị mang theo…”
Tưởng Khâm mệt mỏi nói: “Bây giờ mà anh cũng không thể nói được một câu thật lòng thật dạ với tôi sao?”
Cận Viêm không ngờ anh sẽ tuôn ra một câu như vậy, phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.
“Thằng nhóc tên Trát Tây kia đã được Lê Mông thả rồi. Nó nói nó chỉ là thủ hạ của một tên buôn lậu người Campuchia, tên là Cát Miệt, từ Đông Nam Á đến biên giới phía Nam tuồn hàng vào. Anh mua bán đá gốc[] với người Myanmar, bảo họ vận chuyển hàng đến biên giới phía Nam, đổi lại anh sẽ cung cấp súng ống và vốn tiền lớn cho họ, nhưng khi phát hiện ra đó là hàng kém chất lượng, anh lại bắt họ đền mạng.”
[] Đá gốc: Đá ở tình trạng như ban đầu, chưa được mài dũa.)
Cận Viêm muốn nói gì đó, nhưng bị Tưởng Khâm cắt ngang:
“Anh có nhiều thủ hạ điêu luyện, năm nào cũng liệt kê ra một loạt quan chức để biếu tiền, đầu tư vào những bộ phim điện ảnh vô tội vạ, càng không kiếm được tiền anh lại càng đầu tư nhiều… Cận Viêm, Thời Tinh Giải Trí mới chỉ phát triển được mấy năm, nguồn tài chính không thể lớn mạnh như vậy được. Tôi đã nghĩ là có chỗ không đúng, nhưng mà tôi không dám nghĩ, tự lừa bản thân là do anh kinh doanh rất giỏi.”
Tưởng Khâm ngừng một lúc, nói tiếp: “Bây giờ tôi mới biết vì sao trước đây anh quyết tâm dấn thân vào giới giải trí, là vì có thể giúp anh rửa tiền[].”
[] Rửa tiền: Hợp pháp hóa tiền bất hợp pháp bằng cách đầu tư dự án, công trình, góp vốn cho các doanh nghiệp… Tưởng ca nói Cận ca rửa tiền là do ảnh buôn lậu súng với đá quý, sau đó lấy tiền đó đầu tư vào các dự án phim ảnh, trong khi công ty không có tiền
Cận Viêm thay đổi sắc mặt.
“Lời thề lúc trước với tôi, anh còn nhớ không? Lúc Triệu Thừa Cường chết.”
“Tưởng Khâm, đến mai rồi chúng ta nói tiếp chuyện này. Muộn rồi, em không thể thức đến sáng.” Cận Viêm đến gần kéo anh dậy, nhưng bị Tưởng Khâm rút tay về, dù mệt nhưng vẫn rất khỏe.
Phút chốc Cận Viêm chột dạ, cố gắng chống đỡ: “Đêm hôm khuya khoắt không chịu đi ngủ mà nói đến chuyện này làm gì? Quá khứ đã qua rồi, anh chỉ sợ em lại hay nghĩ…”
“Anh đã thề với tôi, về sau nhất định làm ăn đàng hoàng, cho dù tạm thời không có tiền cũng không sao, cho dù cả đời không có tiền cũng chẳng ngại. Anh có biết vì sao tôi phải gánh lấy chuyện của Triệu Thừa Cường không? Bởi vì tôi biết những gì hắn nói rất mập mờ, phải có người giúp hắn lập giấy báo tử. Để anh được sạch sẽ, tôi có thể gánh vác tất cả.”
Tưởng Khâm hít sâu vào, giọng nói run rẩy: “Tôi sẵng sàng vì anh gánh vác tất cả tội danh, nhưng anh so với tưởng tượng của tôi còn xa lắm.”
Cổ họng Cận Viêm như có gì đó chặn lại, không thể nói được gì. Hắn biết Tưởng Khâm đã nói đến như vậy, có nghĩa là còn một ít cơ hội vãn hồi. Nhưng về tình cảm thì vô phương tiếp nhận, chỉ có nỗi tuyệt vọng và không cam lòng tràn đầy.
“Anh… Anh lúc đó cũng có thể tự mình gánh vác, nhưng em không hề hỏi ý kiến anh đã tự mình….”
“Lúc ấy anh đang hoảng loạn,” Tưởng Khâm lạnh giọng nói.
Cận Viêm biết anh nói không sai. Bản thân bây giờ có quyền có thế cao ngang trời, thế nhưng năm ấy cùng lắm chỉ lấy dao ra đùa giỡn mấy phát, là một thằng nhóc chưa từng thực sự nếm trải mùi đời.
Lúc ấy tay chân hắn như đông lại, chỉ biết run rẩy đứng một chỗ. Nếu không có Tưởng Khâm, cái chết của Triệt Thừa Cường đã bại lộ.
Cũng vì chuyện đó, Cận Viêm đã bắt đầu thay đổi cách nghĩ về Tưởng Khâm. Trước đây hắn chỉ cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ Tưởng Khâm, bởi vì anh vô cùng mỏng manh yếu đuối, không thể chịu đựng chuyện gì sau đó phát hiện ra lúc đối mặt với tình cảnh khốn cùng thì anh vô cùng quyết đoán, cùng với sự bình tĩnh luôn được áp đảo, ngay cả bản thân cũng không theo kịp.
Tưởng Khâm là loại người này: Anh đã yêu ai thì sẽ chỉ biết đến người đó, lấy hết sức lực bản thân để vì người đó ra sinh vào tử, ngay cả mạng sống cũng không từ nhưng một khi đã không yêu, thì dù có vì anh tìm chết anh cũng không cảm động.
Sự lạnh lẽo trong lòng Cận Viêm từ xương tủy chầm chậm lan ra toàn thân, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ: “……Thật ra anh chỉ muốn tạo dựng sự nghiệp, kiếm chút tiền cho em có một cuộc sống thật tốt, nửa đời sau sẽ không phải hối hận…”
Tưởng Khâm kiên quyết ngắt lời: “Đó là dã tâm của anh, đừng viện cớ nữa!”
Bên ngoài cửa sổ đang là bóng đêm đen kịt trước lúc bình minh, xa xa là ánh đèn đường trên phố mịt mờ. Gió đêm lặng lẽ thổi qua ngọn cây, thỉnh thoảng có vài chiếc xe qua lại, phát ra những âm thanh xa xôi mơ hồ.
Dường như Cận Viêm không thể nói gì được nữa, tuyệt vọng đứng im tại chỗ, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Anh yêu em, Tưởng Khâm, xin em đừng rời bỏ anh….”
Đó là tiếng yêu đầu tiên sau bao năm hắn có thể nói ra rõ ràng.
Tưởng Khâm vẫn bất động nhìn hắn thật lâu, ánh đèn trên bàn chợt rọi sâu vào đáy mắt: “Nhưng mà Cận Viêm, tôi sợ anh.”