IQ cao ngất trời của Tưởng Khâm cũng không thể tưởng tượng Cận Viêm có thể quỳ xuống.
Lúc ấy cả người anh đông cứng lại, không nghe rõ Cận Viêm nói gì, lỗ tai ong ong cả lên.
Quan tòa thấy bị đơn khóc ngon lành quá, mà mặt nguyên đơn thì như bị sét đánh, đến đường cùng đành tạm giải lao, để Cận Viêm bình tĩnh lại.
Nhưng Cận Viêm đột nhiên thay đổi sắc mặt, mặt mày bình thường trở lại, đứng lên tìm nơi không người dặn dò luật sư: “Tìm người quen của chúng ta trong tòa án để mua lại băng ghi hình cuộc thẩm vấn vừa rồi, giao cho bộ phận PR, mua mấy tờ báo mạng, phát tán lên internet cho nóng sốt.”
Mặt luật sư tái lại: “Cho lên mạng? Không được đâu ông chủ, tốt xấu gì ngài cũng đường đường là….”
“Ông đây đường đường là một thằng đàn ông bị vợ bỏ,” Cận Viêm nói, “Mất mặt nào cho bằng cái mất mặt này? Cho lên!”
Cận Viêm thầm vui trong lòng, trong lòng hắn biết rất rõ: Tưởng Khâm yêu hắn, có thể vì hắn mà bỏ mạng sống hắn cũng yêu Tưởng Khâm, có thể vì Tưởng Khâm mà không biết xấu hổ!
Không phải ai cũng có thể đối mặt với cái sự không biết xấu hổ, ở vị trí này của Cận Viêm, vừa có tiền vừa có thế vừa có quyền, còn dám ở trước mặt mọi người mà kéo hết da mặt xuống, vậy là vô địch rồi.
Khi phiên tòa được mở lại, vẻ mặt Tưởng Khâm có chút hoảng hốt, những ngón tay lúc ký tên xác nhận danh tính còn run rẩy. Cận Viêm nhìn thấy có hơi đau lòng, nhưng nghĩ lại rằng đây mới chính là lúc quyết định thành bại, ở thời điểm then chốt thế này không thể mềm lòng, vậy nên quết định nhịn lại.
Vợ yêu à, anh thật sự không muốn bức em đâu, chỉ là mẹ nó anh không muốn cả đời cô đơn quạnh quẽ một mình!
Quan tòa đọc những chứng cứ được trình lên, thấy Cận Viêm không có dấu hiệu khóc lóc nữa, thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Nguyên đơn có vật chứng gì cần bổ sung không?”
Tưởng Khâm như giả câm giả điếc, khi quan tòa hỏi lại lần nữa mới chầm chậm lắc đầu.
Luật sư của Cận Viêm lập tức đứng lên, nói đương sự của tôi có vật chứng muốn trình lên.
Trước đấy họ đã thu thập được mấy quyển album ảnh trong nhà Cận Viêm, trong đó có bức ảnh hai người tươi cười rạng rỡ khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn còn tìm thấy bài văn viết về ba và mẹ của Lê Mông thời tiểu học sau đó mang lên một vài bộ quần áo cũ của Cận Viêm, nói là do Tưởng Khâm mua ngày trước, cũng mùi mẫn nói rằng lúc đó cuộc sống hai người vô cùng khó khăn, vậy mà nguyên đơn có thể để dành tiền mua cho bị đơn mấy bộ đồ, chứng minh tình cảm nguyên đơn đối với bị đơn là sâu sắc cỡ nào, sao có thể vì một lần khiếm khuyết mà phán ly hôn được?!
Quan tòa hỏi Tưởng Khâm rằng quần áo kia có phải do anh mua không, mặt Tưởng Khâm trắng bệch ra, nhìn một lúc mới nói: “Tôi không nhớ ra.”
Trong lòng Cận Viêm thấp thỏm.
Trí nhớ của Tưởng Khâm cực kỳ biến thái. Những tài liệu tới tay anh, mỗi một con số anh đều nhớ rõ ràng. Người khác cho số điện thoại cũng chỉ nghe một lần là nhớ, giống như cái danh bạ điện thoại vậy. Mười mấy tuổi anh đã đọc vanh vách hơn ngàn số lẻ đằng sau số Pi, hơn hai mươi năm không ôn luyện, hiện tại vẫn có thể đọc làu làu ngàn số đó.
Thế mà bây giờ lại nói không nhớ ra có phải mình đã mua những món đồ này hay không.
Anh nói không phải tôi không không nhớ rõ, mà là tôi không nhớ ra. Hai câu này có ý nghĩa khác nhau, chứng tỏ anh đã cố gắng suy nghĩ, nhưng không thể nhớ được.
Quan tòa thấy sắc mặt Tưởng Khâm không tốt, chần chừ một lúc rồi cùng các thẩm phán âm thầm trao đổi vài câu, lại hỏi: “Hai người có chấp nhận điều giải không?”
Nếu lúc này tiếp tục biện hộ, Cận Viêm vẫn còn vô vàn kịch bản để tuyển chọn, dù chọn trúng kịch bản nào cũng có thể được đề cử giải Oscar. Nhưng nhìn Tưởng Khâm như vậy, trực giác mách bảo anh đã đến giới hạn rồi, nên không dám làm gì quá khích nữa, thành thật nói: “Tôi bằng lòng điều giải.”
“Nguyên đơn cũng bằng lòng đều giải chứ?”
“………….” Tưởng Khâm trầm mặc một lúc, khàn giọng nói: “Tôi bằng lòng.”
Vậy nên lúc điều giải, địa điểm được chuyển dời đến một phòng riêng, chỉ có mấy thẩm phán cùng hai đương sự có mặt. Cận Viêm vừa ngồi xuống đã tuyên bố: “Muốn anh làm gì cũng được, anh không ly hôn.”
Tưởng Khâm mệt mỏi đáp: “Anh làm vậy có nghĩa gì đâu.”
Cận Viêm muốn nói lại lập tức, nhưng phát hiện anh đang lấy tay đỡ trán, không rõ biểu tình, vẻ mặt khó coi.
Anh không thể nói ra toàn bộ những gì Cận Viêm đã làm, vậy nên chỉ lấy hai lý do chính, một là do có người thứ ba xen vào làm tình cản tan vỡ, hai là tính cách không hợp nhau.
Nhưng lý do thứ nhất không đủ để có thể ly hôn, bởi vì họ đã kết hôn hơn hai mươi năm rồi, chỉ có một lần quan hệ ngoài luồng, hơn nữa thái độ nhận sai rất tốt, quan tòa sẽ không dễ dàng phán ly hôn.
Lý do thứ hai thì không thuyết phục: Hai người nói tính tình không hợp, có gì chứng minh hai người thật sự không hợp? Lúc nghỉ giải lao bị đơn còn quỳ xuống, nói rõ là muốn nối lại tình cảm, ý nguyện không muốn chia tay đã được biểu đạt mạnh mẽ.
Quan tòa thấy nguyên đơn không còn lời nào để nói, bị đơn lại tích cực nhận điều giải nên đành nói: “Bằng không hai người cứ tái hợp nửa năm, nếu nguyên đơn vẫn muốn ly hôn, nửa năm sau lại đến phúc thẩm.”
Cận Viêm lập tức cam đoan: “Tuyệt đối không có lần sau! Cảm ơn quan tòa đã cho tôi thêm một cơ hội làm người! Sau này tôi nhất định sẽ sống thật tốt, không bao giờ….. gây rắc rối cho chính quyền nữa!”
Quan tòa chỉ thấy có vô số con cừu Alpaca[] chạy qua, mặt 囧 quay về chuẩn bị thư điều giải.
[] Alpaca, giống cừu Nam Mỹ, anh em song sinh với loài lạc đà không bướu)
Cận Viêm sợ sự tình có biến, liền chạy theo ra phòng xét xử. Đến trước cửa vẫn không yên lòng, lại thấy Tưởng Khâm nghiêng người dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt, dường như muốn khóc.
Hắn mủi lòng, gọi nhỏ: “Vợ ơi?”
“……….Anh cùng lắm……”
Lời nói Tưởng Khâm vì nghẹn ngào mà không rõ, Cận Viêm hoảng hốt: “Vợ à, em nói sao?”
“………Anh cùng lắm chỉ lợi dụng tôi, ngay cả tôi anh cũng có thể….”
Ngay lập tức Cận Viêm đã hiểu ý anh.
Anh biết Cận Viêm đã nắm được điểm yếu của mình. Nếu nói ra tòa là một cuộc chiến, anh sẽ nhớ về tình cảm xưa cũ mà không đành lòng, ngay từ đầu kết quả đã làm như vậy.
Mà điều làm trái tim anh nguội lạnh chính là, Cận Viêm thật sự xem đây là một cuộc chiến, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ tất cả, ra vẻ thâm tình như biển, thực ra lại mưu kế không từ thủ đoạn.
Không thể trách cứ động cơ của Cận Viêm, nhưng toàn bộ quá trình hắn đã bày ra mưu tính đáng sợ của mình, khiến người ta không rét mà run.
Nói thêm là, nếu thủ đoạn này sử dụng với người ngoài, họ sẽ nói Cận Viêm lòng dạ khó lường. Nhưng bây giờ hắn đang đối mặt với Tưởng Khâm, trong lúc phán xét ly hôn đặc biệt dễ làm người ta không khống chế được cảm xúc, nếu là người thường đã sớm nói ra sự thật ———- mà hắn còn có thể cẩn trọng, diễn đủ loại kịch tuồng, mà từ đầu đến đuôi đều chính xác, có thể nói tâm cơ đáng sợ đến nhường nào!
Cận Viêm trầm mặc một lúc, đến trước mặt Tưởng Khâm, quỳ một gối hỏi: “Anh không có ý như vậy, theo anh về nhà được không?”
Tưởng Khâm còn chưa hết nghẹn ngào, nhưng thái độ vô cùng bình tĩnh: “Anh nói dối.”
Cận Viêm không nói nên lời.
Quan tòa đã chuẩn bị xong thư điều giải, gọi cả hai người vào ký tên.
Cửa phòng khép hờ có thể nghe rõ tiếng nói chuyện ở ngoài phòng xét xử, trong phòng tĩnh lặng vô cùng, ánh nắng rọi vào cửa kính chiếu xuống sàn nhà, khiến cây ngô đồng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
“Cho dù ly hôn thì em vẫn yêu anh, Tưởng Khâm, thật ra sâu trong tiềm thức em luôn tự trách mình, cho rằng mình đã không dẫn anh đi con đường đúng đắn. Áp lực khổng lồ này đã khiến em tưởng tượng ra một Cận Viêm xa lạ khác, vậy là em nghĩ, sự thay đổi của anh là vì anh của hiện tại đã cướp lấy vị trí người em yêu, đó không phải là lỗi của em, nếu không em sẽ bị bức điên lên.”
Tưởng Khâm quay đầu đi, nhưng Cận Viêm lại lấy tay đẩy nhẹ lại, nhìn vào ánh mắt anh.
“Tuy rằng em không ý thức được sự tự trách mãnh liệt đang tra tấn mình, nhưng em phát hiện, lúc em lừa gạt bản thân mình, cảm giác thống khổ sẽ được giảm đi. Vậy nên mỗi ngày em đều không ngừng ảo tưởng, cuối cùng đã tự thôi miên bản thân mình, khẳng định anh đã bị thay thế. Nhưng khi “Cận Viêm” biến mất em lại cảm thấy bi thương, đồng thời oán hận anh chiếm lấy vị trí đó, nhưng lại bất lực. Cuối cùng em chỉ có thể chọn một con đường, đó là rời xa anh, bởi vì chính anh là nguồn gốc mọi thống khổ của em.”
“Thật ra lý trí em biết sự ảo tưởng này vô căn cứ cực kỳ, Cận Viêm vẫn là Cận Viêm, anh của quá khứ với anh của hiện tại không có gì khác nhau. Lý trí và ảo trưởng cùng trú ngụ, lúc thì cái này nhiều hơn, lúc thì cái kia nhiều hơn khiến thái độ của em thay đổi liên tục, cuối cùng không hạ quyết tâm được.”
Lúc này Tưởng Khâm đã muốn đứng dậy đi, Cận Viêm lại ấn anh ngồi xuống, nói thầm: “Có nhớ Lê Mông hỏi em vì sao phải chia tay không? Em không thể trả lời đầy đủ được đúng không? Bởi vì áp lực tinh thần quá lớn khiến em không thể suy nghĩ được, giống như vừa rồi ở phòng xét xử, nói năng lộn xộn với quan tòa….”
Một tiếng “bộp” vang lên, đầu Cận Viêm bị đánh lệch một bên.
Tưởng Khâm đứng bật dậy, động tác dường như quá nhanh nên hơi lảo đảo. Môi anh run lên bần bật, không nhìn lại Cận Viêm mà chạy nhanh ra khỏi phòng.