Tưởng Khâm ra khỏi cổng tòa án, đón đại một cái taxi: “Đến cục cảnh sát.”
Đi được nửa đường đến cục cảnh sát, Tưởng Khâm gọi điện đến công ty, hỏi: “Hôm nay thư ký Triệu Tuyết có đi làm không?”
“Không có thưa Tưởng tổng, cũng không xin nghỉ, bộ phận thư ký đã gọi điện cho cô ta nhưng không được. Ngài có dặn dò gì không ạ?”
“Không có. Cô báo lại cho phòng nhân sự những gì cô biết, ngày mai Cận Viêm trở lại công ty.”
“Thật sao? Tốt quá rồi!”
Không cần biết Cận Viêm đối xử với người ngoài như thế nào, nhưng với người nhà thì khá là tốt bụng. Các hạng mục đãi ngộ ở Thời Tinh đều cao hơn so với các công ty khác, cuối năm còn thưởng lớn, lại không có chuyện ép buộc nhân viên nữ đi hầu rượu, dùng ngôi sao nữ làm quy tắc ngầm để giao dịch.
Quan trọng nhất là Cận Viêm tự thân vận động, không cần các nhân viên nữ báo đáp, vì thế nguồn tài chính của công ty trở nên khả quan hơn. Rất nhiều người mới khởi nghiệp ở Thời Tinh, sau lại ký hợp đồng với công ty khác, nhưng đa số đều đã quay về.
Dù là nhà đầu tư văn nghệ – mĩ thuật thuần chất không thu được tiền vé để thực hiện giấc mộng điện ảnh, ai ai cũng khen hay nhưng lại không ai tới xem hay là thanh niên nọ không tìm được hợp đồng từ nhà đầu tư, thì cứ đến với Thời Tinh là sẽ gặp may mắn. Thời Tinh Giải Trí là nơi buôn lậu ngọc thạch với quy mô lớn để rửa tiền, Cận Viêm đồng ý chịu thua lỗ để đầu tư cho các hạng mục này, quan trọng hơn là chưa bao giờ hắn giở trò quy tắc ngầm với diễn viên nữ, vậy nên người trong giới đánh giá tốt vô cùng.
Sau khi Cận Viêm bị bắt, trong công ty có lời đồn, là ban giám đốc bổ nhiệm cổ đông lớn khác làm tổng giám đốc, nhưng thanh danh người đó trong giới giải trí không bằng Cận Viêm. Lúc đó trong công ty ai ai cũng hoang mang, những vị quản lý cấp cao đều đi cả, còn phần lớn những quản lý cấp trung chỉ biết chờ đợi mà không hoạt động, tình hình này cho đến khi Tưởng Khâm nhậm chức mới dần khởi sắc.
Vậy nên vừa nghe thấy Cận Viêm sẽ quay về, mọi người ai cũng vui mừng.
Tưởng Khâm ừ một tiếng, rồi nói tiếp: “Ngày mai tôi không đến công ty, cô bảo chỗ thư ký dọn dẹp lại bàn làm việc, các tài liệu trong khoảng thời gian này cũng đều mang đến cho Cận Viêm xem.
“Vâng, Tưởng tổng. Ngài còn dặn dò gì không?”
“Vậy được rồi.”
Tưởng Khâm ngắt điện thoại, thấy có vài cuộc gọi đến, đều là của Cận Viêm.
Nhưng anh không gọi lại, mà ngồi ngẩn ngơ một vài giây, sau đó gọi cho Lê Mông.
Lê Mông không biết đang ở đâu, xung quanh hò hét ầm ĩ, vội vã hỏi: “Ma ma! Kết quả thẩm vấn của tòa án thế nào? Ây da Tiểu Mị đừng kêu…..”
Cừu con đáng thương “mieee” một tiếng.
“Con đang ở đâu?”
“Ây da mẹ, con có trận đấu cờ vây, đang chờ thi đấu……. Kết quả thẩm vấn của tòa án thế nào rồi? Cận Viêm có được về nhà không? Tối nay chúng ta ăn gì?”
“Nói sau đi.” Tưởng Khâm đáp lại một câu cho có lệ, lại nói: “Con ra ngoài phải chú ý an toàn, trước giờ tối phải về nhà, dù đi đến đâu cũng phải để Trát Tây bên cạnh. Nếu nghĩ chơi cờ vây là đủ, thì trước năm tuổi phải trở thành danh thủ quốc gia, nếu không cả đời vô vọng. Tuy trong nhà không ai trông mong con trở thành danh thủ quốc gia, nhưng đã làm gì thì phải cố gắng hết sức, đừng dở dở ương ương, biết chưa?”
Lê Mông ngơ ngơ ngác ngác, hỏi: “Tưởng Khâm hôm nay sao mẹ nói chuyện kì cục vậy, không lẽ tới ngày đèn đỏ rồi ư?”
Tưởng Khâm: “………..”
“Con đã lấy được giấy chứng nhận nhị đẳng rồi, sau này đã có thể tham gia giải đấu chuyên nghiệp, mẹ với Cận Viêm chờ được làm cha mẹ của đương kim quán quân đi há há há há! —— Ui da Tiểu Mị, bỏ cái đầu ra…… Cái gì? Sao không được mang thú cưng vào thi đấu! Nó chỉ là một con cừu nhỏ mỏng manh yếu đuối thôi mà nhìn đi!”
Tưởng Khâm: “…………”
Một lòng thương cảm của Tưởng Khâm đã tan thành mấy khói, giờ phút này chỉ muốn túm lấy Lê Mông đánh cho một trận tơi bời.
Taxi dừng lại trước cục cảnh sát, Tưởng Khâm trả tiền, tỏ ý không cần thối lại.
Tài xế vui quá, nhiệt tình hỏi: “Đến kiện cáo à? Hay là đến tìm ai đó có việc? Ở đây không dễ bắt xe, nếu cậu vào nhanh thì tôi chờ nhé?”
“Không cần, cảm ơn.” Tưởng Khâm mỉm cười lắc đầu, nói: “Không đợi được đâu.”
Tài xế không phản ứng lại, chỉ nghe anh nói không cần, rồi lái xe đi trong tiếc nuối.
Trong cổng cục cảnh sát là một phòng làm việc, có hai lễ tân mặc quân phục đang ngồi nói chuyện phiếm. Tưởng Khâm đi đến ghé vào cửa sổ, im lặng vài giây, rồi hỏi: “Đến đầu thú thì đi đằng nào?”
Lễ tân sững sờ vài giây: “Đầu thú vụ án nào?”
“Vụ án giết người cách đây mười năm.”
Tưởng Khâm mặc âu phục màu đen, quần áo vừa vặn hoàn mỹ, đeo mắt kính, khuôn mặt khôi ngô mà nhã nhặn. Nhìn anh giống với luật sư hoặc là công tố viên, không hề liên quan đến hai chữ “tội phạm”.
Lễ tân nghi ngờ hỏi: “Anh tới đầu thú thay ai? Chúng tôi có quy định, người phạm tội phải tới đầu thú mới được giảm hình phạt, người khác tới thay thì không được.”
“………….Tôi đầu thú chính mình.”
Tưởng Khâm ngừng một lúc, lại nói: “Tôi đã giết người.”
Tiếp tân há hốc miệng mồm nhìn anh mấy giây, bỗng nhấc điện thoại lên quay số. Vài phút sau có một cảnh sát hớt hải chạy xuống, hỏi: “Người đầu thú kia đâu?”
Tiếp tân chìa ngón tay ra chỉ.
“Ôi trời đất ơi, đúng là nhìn không ra mà, dạo này…..” Cảnh sát quan sát Tưởng Khâm từ trên xuống dưới, trên mặt thể hiện sự khó tin: “Lên làm biên bản trước đi. Hôm nay anh gặp may đấy, mọi người ở cục cảnh sát đều ngồi chổng mông không có gì làm, bằng không chờ cả nửa tiếng cũng chưa thấy ai đâu.”
Tưởng Khâm mặc người kia quan sát mình, không buồn nói gì.
Hôm đó chi đội cảnh sát ở cục được một phen chấn động.
Thời Tinh Giải Trí ở thành phố H nổi tiếng là nộp thuế nhiều, giới giải trí trong nước không có công ty nào sánh bằng không ai ngờ được tổng giám đốc của công ty tự mình chạy đến, đầu thú vụ án giết người đã chìm vào quên lãng của mười mấy năm trước.
Ban đầu khi cảnh sát lập biên bản còn nghĩ rằng Tưởng Khâm nói đùa, cảnh cáo anh: “Đừng tưởng là có tiền thì giỏi nhé, giả vờ tự thú cũng bị phạt tội quấy rối việc làm đấy, muốn ngồi trong tù mười lăm ngày hay sao?”
Tưởng Khâm ngồi trên ghế lặng lẽ, không nói gì kể từ khi bước vào, một lúc sau đột nhiên hỏi: “Tôi có thể hút điếu thuốc không?”
Trước khi bắt đầu vào vấn đề, những người phạm tội thường muốn uống nước, hoặc là hút thuốc, đây là do áp lực tâm lý quá lớn mà hành động theo bản năng. Các cảnh sát liếc nhìn nhau khó tin, thầm nghĩ rằng người này thật sự, thật sự giết người?
“Anh…. anh hút đi, có gì thì nói nhanh.”
Tưởng Khâm châm điếu Vân Yên, hút một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhả ra làn khói trắng.
“Người bị tôi sát hại, tên là Triệu Thừa Cường, một trong những cổ đông sớm nhất của công ty chúng tôi. Lúc ấy có một cổ đông khác tên là Cận Viêm, là bạn đời hợp pháp của tôi. Triệu Thừa Cường kinh doanh cùng chúng tôi, số cổ phần ít hơn chúng tôi %, nhưng thế lực và địa vị trong công ty không phải nhỏ, khi đó trong nhà họ Triệu còn có một người quyền cao chức trọng ở tỉnh.
Một cảnh sát trẻ tuổi không ngại hỏi: “…..Các anh tranh chấp kinh doanh? Vậy nên anh mới giết hắn?”
Chi đội trưởng lập tức trừng mắt nhìn cậu ta.
“Lúc đó tỉ lệ đầu tư của Triệu Thừa Cường vô cùng ít, chúng tôi vẫn cho hắn giữ nhiều cổ phần, thật ra là để dễ dàng qua mắt người nhà hắn ở tỉnh. Ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, công ty chúng tôi phát triển rất nhanh, quy mô và vốn dần được cải thiện nhưng không lâu sau, chúng tôi phát hiện trong công ty có nhiều nghệ sĩ nối tiếp nhau bị nghiện.”
Cả phòng đứng nhìn nhau, cảnh sát trẻ kia quát lên: “Hiện giờ mỗi một câu nói của anh sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, dấu giếm sai trái chuyện gì đều phải chịu trách nhiệm! Anh muốn tốt thì thành thật!”
“Tôi đang nói sự thật.” Tưởng Khâm bình tĩnh nói, “Triệu Thừa Cường buôn lậu ma túy là bí mật trong giới, ai cũng biết.”
Giây phút đó mọi người trong phòng đều mang vẻ mặt khác nhau, như là rất bất ngờ.
“Hắn sử dụng ma túy khống chế nghệ sĩ, buộc họ đưa tiền, còn bức họ trở thành đầu ra cho số ma túy buôn lậu của mình. Công ty vừa mới vào quỹ đạo đã bị Triệu Thừa Cường ép buộc đến nỗi lòng người tan rã, rất nhiều hạng mục không thể thực hiện được. Khi ấy chúng tôi rất lo lắng, vậy nên đã nói với Trệu Thừa Cường nhiều lần là muốn đưa những nghệ sĩ bị nghiện đi cai, nhưng mà….”
Tưởng Khâm ngừng một lúc, thở dài: “Không ai đồng ý đi, nhiều nghệ sĩ sợ thanh danh tổn hại, tình nguyện tiếp tục dùng ma túy.”
Chi đội trưởng nhíu mà: “Vừa rồi anh nói người thân quyền cao chức trọng ở tỉnh của người bị hại tên là gì? Giữ chức vụ gì?”
“Bí thư của mười năm trước, họ Triệu.” Tưởng Khâm nói: “Các anh biết là ai không?”
Các cảnh sát lại nhìn nhau, chi đội trưởng ngập ngừng nói: “Về sau hắn ta đã bị Ủy ban Kiểm tra kỷ luật bắt rồi….”
“Nhưng bấy giờ hắn quyền thế ngút trời, không ai dám trái ý Triệu Thừa Cường. Bị chúng tôi can thiệp vài lần, hắn không những không dừng lại, mà còn táo tợn hơn, thậm chí còn muốn thâu tóm Thời Tinh Giải Trí, uy hiếp Cận Viêm giao cho hắn tất cả cổ phần trong công ty.”
Điếu thuốc trong tay Tưởng Khâm mới chỉ hút một lần, sau đó không động vào nữa, lúc này đã cháy gần hết.
Anh khẽ vẩy tàn thuốc vào gạt tàn.
“Thời Tinh Giải Trí là do chúng tôi gây dựng bằng hai bàn tay trắng, từng chút khó khăn mà thành, làm sao có thể tặng không cho người khác? Lúc ấy Cận Viêm kiên quyết từ chối, mối quan hệ giữa chúng tôi với Triệu Thừa Cường đột ngột thay đổi, sau đó tình hình xấu đến nỗi không thể vãn hồi.”
“Lúc ấy con chúng tôi là Lê Mông chỉ vừa mới hai tuổi, vì công việc bận rộn nên không chăm nom được, đành phải tạm đưa nó đến nhà trẻ. Trong công ty có một lái xe tên là Trương Nhạc, chiều nào cũng sẽ đón đứa bé về nhà. Chuyện này không biết thế nào mà Triệu Thừa Cường biết được, hắn mua chuộc lái xe, bắt cóc đứa bé, rồi gọi điện cho tôi nói, nếu trong thời gian quy định không kí tên vào giao kèo chuyển nhượng cổ phần thì chúng tôi sẽ không còn gặp lại con mình nữa.”
“Lúc đó tôi không dám báo cảnh sát, vì Triệu Thừa Cường có thế lực lớn chống lưng…. Hơn nữa báo cảnh sát vốn không kịp, con tôi chỉ mới hai tuổi, Triệu Thừa Cường muốn nó chết thì chỉ cần một đầu ngón tay.”
Tưởng Khâm lại tìm gói thuốc, bàn tay gần đến thì dừng, cầm lấy chén nước uống một ngụm.
“Lúc đó tôi…. như điên lên rồi, tôi lừa hắn là đã kí vào giao kèo, tôi mang giao kèo đến cho hắn, một tay trao giao kèo, một tay trao đứa bé.”
“Lúc ấy anh đã sẵn sàng giết hắn chưa?” Chi đội trưởng hỏi.
“Chưa, tôi chỉ muốn có cơ hội đoạt lại đứa bé, hơn nữa trong giao kèo đã cố ý để lại sơ hở…. Nhưng Triệu Thừa cường rất tự tin, mà thực lực chúng tôi lại kém xa, có lẽ hắn cảm thấy tôi không dám động tay động chân, nên cho phép tôi đến Thời Tinh Giải Trí tìm hắn.”
“Các anh tranh chấp nhau lúc bàn giao con tin?”
Tưởng Khâm gật đầu: “Đúng vậy, tôi phát hiện hắn vốn không muốn cho con tôi về. Hắn muốn để con tin lại, ép buộc chúng tôi làm nhiều chuyện khác…. thậm chí là thay hắn buôn lậu ma túy.”
Các cảnh sát nhỏ giọng trao đổi, người ghi chép ngẩng đầu hỏi: “——-Anh giết hắn như thế nào?”
Tưởng Khâm im lặng không nói.
Đây cũng là chuyện bình thường, khi được hỏi quá trình giết người, rất nhiều nghi phạm từ chối trả lời theo bản năng.
Dù sao cũng không phải chuyện gì tốt, có rất nhiều vụ án giết người do tinh thần bị kích động, quá trình người phạm tội khao khát được giết người chính là ác mộng, không muốn phải nhớ lại. Nhiều khi dù đã miễn cưỡng thuật lại thì cũng có nhiều tình tiết mâu thuẫn nhau, đó là bản năng trốn tránh ký ức của con người.
“Chúng tôi…. bắt đầu đánh nhau.” Tưởng Khâm nói nhỏ, “Không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ tôi tiện tay cầm cái gì đó đập vào…. sau đó mới phát hiện là cái chặn giấy bằng ngọc.”
Cảnh sát đặt bút tiếp tục viết, trong phòng lại tĩnh lặng.
Trên mặt hắn toàn là máu, rồi không thở nữa…. Lúc đó tôi cực kỳ hoảng hốt, nhưng không dám ra tự thú. Vì thế lực nhà họ Triệu vô cùng lớn, dù là hắn đã làm gì, chúng tôi đều sẽ gặp bất lợi.”
Tưởng Khâm nhắm mắt lại, mặt mày tái nhợt.
Chi đội trưởng nhỏ giọng hỏi: “Giải quyết thi thể thế nào?”
“…..Ném xuống sông.”
“Vậy nhà họ Triệu không ai đến hỏi gì sao? Người bị hại có thế lực khổng lồ, sau khi mất tích chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn?”
“Không có,” Tưởng Khâm lắc đầu nói: “Tôi nghĩ chuyện hắn bắt con tôi rất là bí mật, sẽ không nói với ai chuyện tôi đến Thời Tinh Giải Trí tìm hắn, lúc sự việc xảy ra cũng không có người nào khác. Sau khi hắn mất tích nhà họ Triệu có báo án, nhưng không ai nghi ngờ tôi.”
Chi đội trưởng nhìn cảnh sát trẻ ra lệnh: “Đến phòng tài liệu xem hồ sơ vụ án mất tích của Triệu Thừa Cường năm đó có còn không.”
Cảnh sát kia vâng lệnh ra khỏi phòng, chi đội trưởng quan sát Tưởng Khâm, rồi nhíu mày hỏi: “Vậy là chuyện anh giết người ném xác chỉ có một mình anh làm?”
“……..Vâng.”
“Người trực tiếp xung đột lợi ích với người bị hại, Cận Viêm———–“
“Anh ấy không biết,” Tưởng Khâm nói, “Tất cả mọi chuyện đều do một mình tôi làm.”
Một vài cảnh sát từng trải lộ ra vẻ nghi ngờ không che giấu, nhưng Tưởng Khâm cứ ngây người ra, mặt trắng bệch.
“Được rồi,” sau khi im lặng, chi đội trưởng bắt đầu nói: “Còn đến đây đầu thú có nghĩa là anh còn hướng thiện, pháp luật sẽ khoan hồng. Nhưng trước hết hi vọng anh phối hợp điều tra, chúng tôi phải thu thập thêm nhiều bằng chứng để chứng minh chuyện đầu thú hoàn toàn là sự thật. Tôi cho anh biết trước là: pháp luật sẽ không bỏ qua tội ác nào, cũng không để ai chịu oan uổng, anh hiểu không?”
Mi mắt Tưởng Khâm run lên.
Chuyện này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đã có vài cảnh sát trông thấy.
Anh trầm mặc vài giây, bỗng nõi nhỏ: “Tôi có bằng chứng.”
“Anh nói gì?”
“……..Tôi có bằng chứng, hung khí năm đó…. cái chặn giấy bằng ngọc, bây giờ đang ở trong két sắt nhà tôi.”
———Ai mà giữ lại bằng chứng giết người từng ấy năm? Còn giữ trong két sắt?
“Ngọc không giống sắt nên không tiêu hủy được, đập nát đi có phải là xong rồi không?”
Cảnh sát ở cục và bọn Phương Nguyên do cấp trên điều xuống rất khác nhau. Đây đều là những chuyên gia phá án, rất nhiều điểm đáng ngờ họ chỉ cần nghe qua một lúc là tìm ra được đáp án. Trên hiện trường phạm tội mắt họ có thể so với tia X, manh mối gì cũng không thể chạy thoát khỏi khối óc nhạy bén của họ.
“…….Chưa từng nghĩ đến.” Tưởng Khâm bình tĩnh nói, “Tiềm thức cảm thấy một ngày nào đó sẽ bị phơi bày, giữ lại sẽ có công dụng.”
Chi đội trưởng và các cảnh sát trao đổi ánh mắt vài giây, cuối cùng quay lại nhìn Tưởng Khâm, nhíu mày nói: “Tôi có thể hỏi điều này không? Chuyện đã hơn mười năm, bây giờ anh đã công thành danh toại, vì sao còn đến…..”
Bỗng chốc sắc mặt Tưởng Khâm vô cùng phức tạp, giống như không biết phải làm sao, và một chút buồn bã.
“Tôi…. không biết,” Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh nói: “Tôi chỉ hy vọng các anh nhanh chóng lập án, định đoạt chuyện này……”
“Tôi hy vọng tất cả sẽ sớm kết thúc, mặc kệ tương lai như thế nào…. Tôi có lý do của mình.”