- Phu nhân, ngài tỉnh rồi?!
Hồ Anh Vũ vừa mở cửa phòng đã thấy Hà quản gia đứng đợi sẵn bên ngoài. Dù có đến vì lý do gì thì cũng nên lựa chỗ xấu mà đứng, chứ đứng giữa cửa thế này, có ngày cô chết sớm vì đau tim mất thôi.
- Chúc phu nhân một buổi trưa tốt lành.
Hồ Anh Vũ há hốc mồm. Giờ là mấy giờ? Tự hỏi tự trả lời. h' ừ, mới đó mà đã gần trưa.
- Anh Duệ Minh đâu bác?
- Ông chủ còn ở công ty, thưa phu nhân.
Đàm Gia Khánh lái xe tiến thẳng vào nhà ga, khi còn chưa đặt chân tới cửa, anh đã lớn tiếng thô tục.
- Tần Duệ Minh, mẹ kiếp, sao cậu giám làm vậy với tôi.
Hồ Anh Vũ theo bản năng nhìn ra cửa, ngay lập tức mặt mũi tối sầm.
Đàm Gia Khánh cũng không khá hơn cô là mấy. Mặt anh ta nhăn lại sớm đã không nhìn ra khuôn mặt của một người tuấn mĩ.
- Sao lại là cô?
- Là tôi thì sao? Nếu ghét thấy tôi vậy thì mời về.
- Cô làm như mình là nữ chủ nhân của căn nhà này vậy. Tôi không về đó, cô làm gì được nào.
Hồ Anh Vũ tức suýt hộc máu. Số cô cũng quá đen đủi đi, đã chạy về tới đây rồi mà vẫn không thoát khỏi anh ta. Chẳng lẽ anh ta gắn thiết bị định vị trên người cô?
- Phải rồi, người mặt dày vẫn thường hay vậy đó.
- Cô... - Lần nào cũng vậy, cứ mười lần cãi nhau thì chín lần anh thua.
Hà quản gia đang tỉa cây ở hoa viên, nghe trong nhà có tiếng động ông vội vàng chạy vào xem.
- Phu nhân!
Quay đầu sang nhìn Đàm Gia Khánh, ông có vẻ không chút ngạc nhiên nào.
- Cậu Gia Khánh.
Hai người đang bận đấu võ mồm kia, có người nào chịu để ý đến một lão già sức kém yếu giọng như ông.
Đàm Gia Khánh cả người bừng bừng sát khí tiến lại chiếc bàn Hồ Anh Vũ đang ngồi, cướp lấy tô mì giơ cao.
Không phải, anh ta định hất nó vào mặt cô luôn chứ? Hồ Anh Vũ trong lòng sợ hãi nghĩ.
- Oh my good, lậy chúa tôi. Nó vẫn còn đang nóng đó.
Đàm Gia Kháng vẫn chẳng màng tới. Cái cô gái này cũng quá to gan rồi. Lại giám vừa nói chuyện với anh vừa tranh thủ ăn.
Hồ Anh Vũ sợ hãi nhắm chặt hai mắt. Lần này thì cô đúng là chọc anh ta điên thật rồi.
Thế nhưng giây, giây rồi giây, Hồ Anh Vũ thấy ngạc nhiên vì mình vẫn còn bình an vô sự. Chẳng lẽ cô đoán nhầm rồi sao? Không phải anh ta định hất vào người cô mà là muốn cướp lấy của cô? Mì của mình?! Hồ Anh Vũ nghĩ thôi mà muốn tá hỏa.
- Duệ Minh, cậu đang làm gì vậy vây?
Tần Duệ Minh?
Hồ Anh Vũ vội mở mắt ra, đứng trước mặt cô, Tần Duệ Minh đang giữ chặt cánh tay Đàm Gia Khánh, nét mặt đanh lại.
- Không ai được phép làm tổn hại đến người phụ nữ của tôi, bao gồm cả cậu.
Hồ Anh Vũ mở trừng hai mắt kinh ngạc, nghe anh nói vậy, cô vừa mừng lại vừa lo.
- Ai nói tôi làm hại cô ta. Chỉ là thấy không thuận mắt khi có người đang nói chuyện lại còn tranh thủ ăn thôi.
Nói xong Đàm Gia Khánh giật tay ra khỏi tay Tần Duệ Minh.
- Vậy thì tốt. - Tần Duệ Minh lạnh lùng buông một câu rồi đi vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh Hồ Anh Vũ.
Hà quản gia cúi đầu đón lấy chiếc áo khoác anh đưa rồi nhanh chóng rời đi.
- Sao lại tới đây?
Đàm Gia khánh vừa đặt mông xuống ghế, được hỏi, anh tức dậy đứng bật dậy.
- Sao cậu nhỏ mọn vậy, có phải do tôi bỏ đi Los Angeles không báo trước mà cậu gọi điện báo với ba tôi để ông cho người đánh sập vũ trường của tôi không?
- Sập rồi à? - Hồ Anh Vũ buột miệng nói lên suy nghĩ của mình. Ngay lập tức nhận được cái trừng mắt của Đàm Gia Khánh.
Tần Duệ Minh không vui trợn ngược mắt nhìn Đàm Gia Khánh đe dọa.
Một suy nghĩ nhanh chóng lướt nhanh trong đầu, Đàm Gia Khánh kinh hãi, tay run rẩy chỉ vào Hồ Anh Vũ máy móc nói.
- Đừng nói, người mà cậu hay nhắc tới là cô ta nha. Cậu không biết lúc ở Mĩ cô ta...
Tần Duệ Minh hơi cau mày nhìn Hồ Anh Vũ sau quay sang Đàm Gia Khánh, ánh mắt như biết hỏi: "Sao không nói nữa"
- Đàm Gia Khánh lại như đọc được suy nghĩ của Tần Duệ Minh. Anh kịch liệt lắc đầu. Cũng vì cái cảnh Hồ Anh Vũ đã gieo vào đầu anh mà xuất mấy đêm nay anh không sao chợp mắt được.
- Thôi, không nhắc lại nữa.
Đàm Gia Khánh nói xong đặt tô mì xuống bàn rồi bỏ về, không biết anh nghĩ gì, mà cơ thể cứ run lên không ngừng.
Tần Duệ Minh nheo mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, nơi khéo mắt anh ánh lên nét cười.
- Em đã làm gì cậu ta rồi?
Hồ Anh Vũ vô tư không nhận ra thái độ cùng hành động của anh đối với cô đã có sự thay đổi lớn.
Hò Anh Vũ tròn mắt nhìn Tần Duệ Minh thật thà kể rõ mọi chuyện, bao gồm cả việc cô gặp ba mẹ anh bên Mĩ.
Nghe xong, khóe miệng Tần Duệ Minh không ngừng co giật giống hệt Đàm Gia Khánh lúc đó, ánh mắt anh nhìn cô chợt trở lên hết sức cổ quái.
- Cái đó, không thể đối xử như vậy được!
Hồ Anh Vũ ngẩn người một lúc lâu, khi hiểu ra cô bỗng phá lên cười.
- Duệ Minh, anh nghĩ đi đâu vậy? Dù nhiều lúc em làm việc có thiếu suy nghĩ thật, nhưng chưa biến thái đến mức lấy cái đấy của đàn ông các anh ra làm chỗ để đánh đâu.
Khóe miệng Tần Duệ Minh kịch liệt co giật, anh dịch người buốt nhẹ mái tóc cô, lời nói cũng trỏ lên hết sức dịu dàng.
Hồ Anh Vũ theo bản năng ngả người về phía sau né tránh bàn tay nơi anh, vẫn chỉ có anh mới thường làm vậy với cô. Giờ thì cô cũng nhận ra không ổn chỗ nào rồi. Đây có thật sự là Tần Duệ Minh của hôm qua? Anh hôm nay sao lại khác vậy?
- Em, em đói rồi, vào bếp tìm đồ ăn đây.
Nhìn bóng dáng của Hồ Anh Vũ thoăn thoắt chạy vào bếp, Tần Duệ Minh nheo mắt nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt, khóe môi lại tiếp tục co giật.