Ma Bồn Cầu

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Hình minh họa do tác giả vẽ)

_______

Sau màn chia tay thân mật với mấy con ma, tôi cắm đầu cắm cổ bay một mạch về hướng nhà mình, thật có cảm tưởng như bộ đội cụ Hồ mừng mừng tủi tủi trở về quê hương sau cách mạng thành công. Bao ngày qua tuy rằng ăn chơi sa đoạ, sung sướng vô cùng, nhưng chung quy vẫn thiếu thiếu cái gì đó. Ví dụ như khi nằm trong quan tài tối om lạnh lẽo sẽ tưởng nhớ chăn êm nệm ấm ở nhà, nhìn điệu cười toang hoác khó coi của anh ma hai lưỡi sẽ nghĩ đến nụ cười gian xảo nhưng đặc biệt dễ nhìn của tên nào đó. Thậm chí chức vụ thủ lĩnh, đầu têu các cuộc vui cũng không làm tôi quên đi ngày tháng bị chèn ép, hành hạ đầy kích thích trước kia. Sống trong áp bức bóc lột bấy lâu, đùng một cái lại được tự do như vậy, đúng là có hơi bỡ ngỡ…

Mà thấy tôi đột ngột trở lại, tên chết tiệt sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Kinh ngạc há hốc mồm? Nổi giận đến mức lên cơn trụy tim? Không không, chiếu theo tính cách của tên này, có khi hắn đã đặt sẵn vài cái hệ thống bẫy rập với âm mưu trả lại thù cũ nợ xưa, đợi đến khi tôi trở lại sẽ đem ra trưng dụng từ A đến Z rồi cũng nên. Tốt nhất là tôi nên cẩn trọng một chút. Đầu tiên cần kiểm tra tủ lạnh xem trong đấy có còn máu chó không. Nếu còn, nhất định phải tìm cách đổ nó đi, sau đó đứng ở vị trí cao, rộng mà đàm phán với hắn, đề phòng trường hợp tên láu cá đó thừa cơ che mất cục phân đi thì tôi chỉ còn nước nhắm mắt thốt lên hai chữ “A men” mà thôi. Từ sau khi khám phá ra nhược điểm của tôi, hắn luôn thủ sẵn trong túi quần chiếc khăn mùi soa để thuận tiện quấn đầu tôi lại, khống chế tôi mọi lúc mọi nơi, thật con bà nó quá bỉ ổi!

Trong khi tôi đang hăng say lướt trên đường với vận tốc ánh sáng siêu việt, một bóng đen cao lớn đột ngột vụt đến chắn ngay lối đi. Tôi giật mình định bụng giảm tốc độ, nhưng sự vĩ đại của lực quán tính đã thành công khiến cho tôi đâm sầm vào cái bóng cao to đó. Kế tiếp, phản lực cũng oai dũng lên ngôi. Thân thể tôi vừa dộng vào cái bóng đã lập tức dội ngược trở lại, theo đà mà ngã lăn quay xuống đất, ê ẩm cả mông. Vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt tôi là một gương mặt hung tợn đang trừng mắt giận dữ. Tên này cao tầm mét chín, tay chân cuồn cuộn những cơ bắp cùng gân xanh, quả thật chỉ thiếu mỗi cái quần sịp nữa thôi thì chẳng khác gì siêu sao đô vật chuyên nghiệp trong mấy cái chương trình đấu vật tôi từng xem. Sau lưng nó là một đám ma cô cũng bặm trợn, vạm vỡ không kém. Mấy tên này hầu hết đều là thành phần cặn bã của xã hội, chết do đua xe hoặc cướp giật rồi gặp tai nạn nên mặt mũi lồi lõm toàn sẹo trông rất dữ tợn. Có tên trên đầu còn găm nguyên cái kính chiếu hậu, máu me tuôn ra ào ào. Để kích thích thị giác, gia tăng kịch tính, chúng liên tục dùng mã tấu, dùi cui nện bôm bốp xuống mặt đường. Mấy thứ vũ khí này đập vào mặt đường cũng không gây tổn hại gì lắm, chứ mà đáp xuống mặt tôi thì cứ gọi là ba má nhận không ra đi. Tôi nuốt nước miếng, lập tức đứng phắt dậy cười xuề xoà lấy lòng cái tên cầm đầu mình vừa va vào lúc nãy.

“Xin lỗi đại ca, em vô ý quá. Ây da da áo đại ca bẩn hết rồi này! Khoan khoan, anh đứng yên đấy. Để đấy em xử lí.” Vừa nói, tôi vừa xun xoe phủi phủi lớp bụi vô hình trên ngực áo hắn một cách nghiêm túc và kỹ lưỡng. Trình độ lau nhà của ô sin cao cấp chắc cũng chỉ đến như vậy thôi. Thế mà tên côn đồ lại còn lấy oán trả ơn. Hắn giơ lên bàn tay hộ pháp rắn chắc, ịn một cái tát trời giáng lên gương mặt còn đang cười nham nhở lấy lòng của tôi làm cho cả cơ thể tôi điên cuồng xoay mòng mòng như chong chóng gặp gió dữ. Bên tai văng vẳng giọng nói nũng nịu cao vút đạt đến giọng soprano mà bao ca sĩ opera thèm nhỏ dãi ngày đêm:

“Á Á Á… Đồ, đồ, đồ quỷ sứ hà! Nó dám dê chị kìa mấy cưng!”

Tôi té cái uỵch, cặp mông đáng thương lại một lần nữa được dịp âu yếm đất mẹ vĩ đại. Tên cầm đầu đứng từ trên cao nhìn xuống, run run giơ ra ngón trỏ với móng tay được sơn màu hồng phấn viền kim tuyến lóng la lóng lánh chỉ thẳng vào mặt tôi mà thét lên. Đôi má hắn đỏ bừng, mắt ầng ậng nước trông như cô gái tuổi mười tám đôi mươi trong sáng lần đầu tiên bị giở trò đồi truỵ. Tôi rùng mình, tầng tầng lớp lớp gai ốc dâng lên như nước sông mùa mưa lũ. Điều đáng ngạc nhiên là bọn đàn em lại không hề có dấu hiệu nôn mửa dữ dội, trái lại còn hốt hoảng như lũ ong thợ chứng kiến kẻ lạ đột kích xâm hại ong chúa. Chúng lập tức giơ cao mã tấu sáng loáng trong tay, xấn lại ngày càng gần. Tôi hoảng loạn lết giật lùi về phía sau, cố gắng phân bua gỡ gạc tình thế:

“Ấy ấy, đại ca, anh nghe em giải thích…”

Chẳng ngờ tên cầm đầu lại còn phản ứng dữ dội hơn. Hắn bĩu môi lắc lắc đầu, hậm hực giẫm chân liên tục:

“Đáng ghét nè! Nhìn kiểu gì mà gọi người ta bằng anh nè!”

Thôi rồi! Cái mạng bé nhỏ của tôi lại lần nữa lâm vào tận cùng nguy kịch. Con người thì không làm gì được ma quỷ, chứ ma đánh ma không chột cũng què. Nhớ ngày xưa, khi xem ti vi đến đoạn nhân vật chính bị cả đám xã hội đen vây đánh mà không hề có ý định phản kháng, tôi đã bĩu môi rủa tên đó là thằng chết nhát. Hiện tại, tôi xin trân trọng được ngửa đầu cảm thán, rằng trời ơi con đã sai thật nhiều. Nhìn cái đám ma cô tầm cỡ Lý Đức kia mà chưa tè ra quần đã là thành quả vĩ đại trong cuộc đời rồi, nói chi đến chuyện phản kháng xa vời như gió thoảng mây trôi…

Mấy tên côn đồ khi không vớ được bao cát để rèn luyện gân cốt thì hí hửng vô cùng, thay nhau xếp hàng chỉnh tề như đang đợi tính tiền trong siêu thị, chờ đến lượt được tẩn tôi. Sau màn khởi động ép ngang, ép dọc, xoay khớp cổ tay cổ chân một cách bài bản, một thằng bà con của Lý Đức bắt đầu nhào lại. Hắn nâng tôi lên như nâng tạ, rồi đột ngột quăng xuống cái rầm làm đầu tôi đập mạnh xuống mặt đất, xây xẩm mặt mày. Tôi vừa lồm cồm bò dậy thì một thằng ú na ú nần tiến đến. Ngó bộ dạng ục ịch, di chuyển khó khăn của hắn, tôi nghĩ chắc mình cũng né được vài đòn cơ bản. Ai dè hắn biến đau thương thành sức mạnh, tận dụng trọng lượng xứng tầm heo nái của mình cùng tuyệt chiêu lấy thịt đè người gia truyền nhà hắn, dùng hết sức bình sinh nhảy lên rồi đáp toàn bộ sức nặng lên bụng tôi. Thân thể tôi gập cong lại, dường như lún xuống cả mặt đất, xém nữa thì ói cả mật xanh mật vàng. Rồi thằng thứ ba, thứ tư, thứ năm kéo đến lũ lượt. Đứa thì lên gối sang chỏ, đứa vặn cổ bẻ chân, dần cho tôi một trận muốn thừa sống thiếu chết. Tên ma cô trên đầu được trang trí bởi cái gương chiếu hậu cười ha ha lên tiếng:

“Quỳ xuống liếm giày bố thì bố còn suy nghĩ lại, tha cho đường sống. Mày không có vũ khí, cứng đầu cứng cổ chỉ tổ hại thân thôi con ạ”

Trong nỗi đau như giày xéo toàn thân và sự bất lực khi bị ép vào đường cùng, cái tia chớp sáng loà trong truyện Conan kia lại một lần nữa huy hoàng mà lộng lẫy xẹt ngang qua đầu tôi.

Hắn nói: “Mày không có vũ khí.”

Không sai, hắn rõ ràng nói: “Mày không có vũ khí.”

Cái câu này, rất quen.

Trong quá khứ, cũng từng có người nói với tôi một câu tương tự như vậy. Đương nhiên lúc ấy người kia chưa lường trước được hậu quả mà câu nói này đem lại, cho đến khi được chứng kiến một bước ngoặt mang tầm vĩ mô, một mốc son lịch sử chói lọi trong kiếp làm ma vất va vất vưởng của tôi. Nhưng trước khi một lần nữa lặp lại lịch sử đẫm máu, nâng tầm đẳng cấp của mình lên một bậc thềm mới, tôi muốn nói qua chút ít về một biệt tài nhỏ khác của mình.

Ngoài tuyệt kỹ trét kem thần thánh làm điên đảo chúng sinh, tôi còn có một tài lẻ nữa, đó chính là kỹ năng ném đồ vật bách phát bách trúng. Nhắc đến kỹ năng này, lại phải kể đến thời trung học cơ sở huy hoàng của tôi. Chả là lúc ấy, trong một lần đi vệ sinh, tôi đã nhìn qua thằng đầu gấu của khối đang chuyên tâm giải toả niềm riêng ngay bên cạnh mình và bất giác ồ lên kinh ngạc:

“Của cậu nhìn giống cây bông ráy tai loại cho trẻ em tớ hay dùng ở nhà vậy!”

Câu nói này của tôi hoàn toàn chỉ mang tính giải trí, không hề công kích bất kỳ cá nhân, tập thể nào, nhưng vào tai hắn lại tự động hoá thành câu ẩn dụ, xúc phạm nhân phẩm và danh dự của thằng cu nhà hắn một cách dã man và tàn bạo. Tai bay vạ gió, thằng đầu gấu kia bắt đầu dùng bạo lực học đường để rửa hận cho chim xinh bé nhỏ của mình. Hắn hô hào đám đàn em vây lấy tôi, với tinh thần “ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc”, thường thường nhồi tôi đến thừa sống thiếu chết. Rồi một ngày, tôi phát hiện ra với thân thể gầy yếu như ngọn nến lay lắt trước gió mùa đông bắc của mình, khả năng đứng lên phản kháng giành lại tự do chỉ là con số không tròn trĩnh. Muốn đối phó với loại tứ chi phát triển này, tôi phải công kích chúng ở cự ly xa. Mang trong mình niềm tin sinh tồn mãnh liệt, tôi thường xuyên xếp lon bia rỗng thành hàng, sau đó luyện tập ném đổ lon bia trong vòng bán kính năm mươi met. Sau hai tháng kiên trì bền bỉ, kỹ thuật “ném đá giấu tay” của tôi đã đạt đến trình độ bách phát bách trúng, quỷ khóc thần sầu. Tên đầu gấu cùng đồng bọn bị tôi dùng đá chọi thành một lũ mắt nâu môi trầm, toàn thân tím bầm, từ đó về sau cũng không dám tìm tôi gây sự nữa.

Dù rất muốn khoe khoang thêm về thái độ ngưỡng mộ, tôn sùng của bạn học sau khi tôi thành công càn quét đội ngũ sừng sỏ chuyên gây rối trường lớp kia đi, nhưng những cú đấm, cú thụi liên hoàn từ mấy tên ma lực lưỡng đã nhanh chóng kéo tôi trở lại với hiện thực nghiệt ngã. Ừm, thời điểm để tôi tái hiện lại viễn cảnh oai dũng trước đây cuối cùng đã đến rồi. Đương nhiên so với trong quá khứ, trận càn quét này sẽ còn dữ dội hơn, tàn khốc hơn, bởi lẽ thay vì đá cuội, trong tay tôi hiện nay đang nắm một thứ vũ khí với lực sát thương mạnh gấp bội phần: phân cục cưng.

Thôi thì tạm bỏ qua một ngàn chữ mang nội dung bày tỏ sự khen ngợi, sùng bái, tung hô phân cục cưng, tôi nhanh chóng giảm thiểu thương tích trên người bằng cách giơ tay lên mặt vờ như đang né đòn rồi len lén mò lên với lấy bé cưng trên đầu. Trong vòng hai giây sau, một tiếng rống rúng động đất trời vang lên làm chim chóc ngủ quên cũng giật mình vỗ cánh, lá cây rung lắc rơi xào xạc cả một mảng trời. Tên mập lảo đảo lùi về sau, ôm chặt lấy mặt và không ngừng gào lên kinh hoảng. Lũ ma kia cũng giật mình, ngừng lại mọi động tác tay chân, dồn lực chú ý về phía tên mập như chưa kịp cập nhật tình hình. Dưới con mắt tò mò và hoang mang của hàng chục khán giả, tên mập từ từ đưa tay xuống, để lộ khuôn mặt nay đã thấm đẫm cái thứ nâu vàng sền sệt mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì kia. Cái thứ đặc quánh đó dây vào mắt, che kín lỗ mũi hắn, luồn lách qua kẽ răng của hắn một cách linh hoạt và tinh tế đến không ngờ. Tên mập chỉ còn biết ú ớ mấy tiếng, rồi ngay lập tức gục người xuống nôn thốc nôn tháo. Chứng kiến hình ảnh nhạy cảm giới hạn độ tuổi kia, mấy tên ma bắt đầu hoảng loạn chia cắt đội hình như ong vỡ tổ, cố gắng chạy thục mạng mà né ra khỏi người tôi như thể tôi đang mang trên người mầm bệnh thể kỷ vậy.

Tôi ngay lập tức thi triển thế công “thiếu lâm liên hoàn chưởng”, nghiêm túc khum tay trước ngực phỏng theo động tác vận khí trong phim cổ trang Trung Quốc rồi thoăn thoắt bắn “đạn” trên đầu ra khắp bốn phương tám hướng. Một mảng sắc vàng loé lên tựa như vầng hào quang rực rỡ sau lưng Bồ Tát, soi rọi màn đêm u tối ảm đạm. Mảng vàng ấy lan tràn ngày một rộng, ngập ngụa lên mặt, lên đầu bọn ma. Chúng la hét, giãy dụa trong vũng chất lỏng nhầy nhụa một cách đau khổ đến tột cùng. Tôi phủi phủi bụi nơi hai vai, xoay lưng bước những bước chân ưu buồn lãng tử mà phảng phất sầu thiên thu, từ từ rời khỏi chốn phong trần.

Ừm, nếu bỏ qua mấy tiếng gào “thúi quá, thúi quá” và tiếng chửi cha chửi mẹ của bọn ma cô kia thì hình ảnh này quả thực đã sánh ngang hàng với mấy bộ phim chưởng tôi hay xem được rồi.

Chỉ còn vài trăm mét nữa là tôi lại được về nhà. Trải qua sự cố vừa rồi, tôi phải thừa nhận rằng hiện tại mình muốn gặp tên chết tiệt đến chết đi được ấy. Muốn nhìn thấy hắn cười, muốn ngủ trong lòng hắn, hít hà mùi hương hài hoà dễ chịu trên người hắn… Sau đó, tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ, có phải hắn thực sự đã yểm bùa mê thuốc lú gì trên người tôi rồi không…

Đứng trước cửa nhà, tôi hí ha hí hửng cười toe toét, suy nghĩ xem nên xuất hiện bằng cách nào mới hoành tráng và gây bất ngờ đây.

Mỉm cười tao nhã nói “Hi, tôi đã về?” Không được, quá ấu trĩ.

Bất chợt nhảy xổ ra từ trong tường? Cũng không được. Chiêu này tôi đã dùng rồi, lần não cũng bị hắn bĩu môi khinh thường.

Rưng rưng nghẹn ngào nước mắt như người vợ gặp lại chồng trong buổi đoàn viên sau mười năm chia cắt? Thôi bỏ đi, cái này đòi hỏi kỹ thuật quá cao.

Trong khi trầm tư đảo mắt suy nghĩ, tôi đột nhiên liếc thấy một vật thể kỳ lạ được đặt ngay ngắn trước bậc cửa trên thềm nhà.

Một đôi giày cao gót.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio