Ma Đao Lệ Ảnh

chương 101: thương chọn đàn phương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diễm phúc từ trên trời rơi xuống khiến Tiểu Ngưu lâng lâng như ở trong mộng, hắn cảm thấy có chút không thể tin được rằng năm mỹ nữ này sẽ thuộc về mình. Hắn ngắm nghía các nàng như xem xét những bảo vật, nhìn từ những góc độ khác nhau liền phát hiện nơi mê người của bọn họ khiến năm nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Thái hậu mặc tạm y phục, thấy bộ dạng đần độn của Tiểu Ngưu cười hỏi " Thế nào, bộ dáng của các nàng còn không đủ sao?"

Tiểu Ngưu khen ngợi từ đáy lòng "Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, thủ hạ của Thái hậu còn có thể kém sao? Tất cả đều là nhân trung chi phượng."

Thái hậu đi tới bên cạnh Tiểu Ngưu, trên mặt vẫn còn mang theo dấu vết của sự cuồng hoan. Đó là một loại vẻ đẹp cực hạn làm người ta nổi điên, có thể làm cho nam nhân mất lý trí. Trước mặt đám cung nữ, Tiểu Ngưu tất nhiên không dám nổi điên với nàng.

Thái hậu đắc ý nhìn các nàng liếc mắt hỏi Tiểu Ngưu "Ngươi rốt cuộc có được hay không nha? Nếu không được thì ta cũng không miễn cưỡng. Dù sao ngươi cũng không phải làm bằng sắt. Không được thì cũng đừng học đòi ra uy." Trong giọng nàng rõ ràng mang theo ý tứ châm chọc cùng đắc ý.

Tiểu Ngưu không chút do dự đáp "Ca cam đoan sẽ thắng lợi, hơn nữa còn thống khoái hoàn thành nhiệm vụ." Dù đang nói nhưng ánh mắt vẫn đảo loạn trên người ngũ nữ khiến các nàng muốn chui xuống đất.

Thái hậu bèn nói "Ta hơi mệt, muốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút. Ta không ở đây quấy rầy các ngươi nữa. Còn ngươi, vẫn nên kiềm chế thì hơn. Chịu không được thì cứ nói, đừng khiến mình chết trên người mỹ nữ. Đừng quên người xưa có câu sắc là cạo xương cương đao đó."

Tiểu Ngưu cười hì hì nói "Đa tạ Thái hậu quan tâm." Khe khẽ khom eo, thứ đồ đặc trưng của nam nhân liền vung vẩy như đang đùa giỡn. Thái hậu trìu mến bắt lấy cười duyên nói " Lại không thành thật rồi, tên này nhất định là nghiện ăn rồi. Ngươi cần phải biết điều độ đó, các nàng chính là đóa hoa trong nhà ấm, chịu không được bao nhiêu mưa gió đâu." Dứt lời, Thái hậu dịu dàng cười rồi phiêu nhiên rời đi.

Thái hậu vừa đi, Tiểu Ngưu liền trở thành thủ lĩnh ở đây. Hắn mỉm cười nói "Các vị cô nương không cần sợ, ta cũng không phải là ma quỷ, sẽ không ăn thịt người đâu. Ngẩng đầu lên nào, cho ta chiêm ngưỡng mỹ mạo của các cô đi. Không nên cúi đầu, trên mặt đất không có hoàng kim mà nhặt đâu. Hơn nữa, cứ cúi đầu thì cổ cũng sẽ lệch ra đó."

Được Tiểu Ngưu khai đạo như vậy, năm người đều chậm rãi ngẩng đầu lên. Tiểu Ngưu hai mắt phát sáng. Cung nữ của Thái hậu quả nhiên không tầm thường, các nàng đều là được tuyển chọn tỉ mỉ từ trong ngàn thị nữ. Theo ánh mắt lão luyện của Tiểu Ngưu, tất cả các nàng đều đạt đến "Mỹ nữ" hai chữ. Tuy chưa bằng Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh, nhưng cũng so sánh với Tiểu Tụ, Điềm Nữu.

Tiểu Ngưu ôn hoà hỏi " Chúng ta giới thiệu một chút đi! Ta là Ngưu Tiểu Vĩ, công tử đất Giang Nam, cũng không phải là tài tử gì. Còn các nàng? Tên là gì? Tuổi bao nhiêu?"

Kiều Mai đáp đầu tiên "Thiếp tên là Kiều Mai, mười chín tuổi. Có thể làm tỷ tỷ của chàng đó." Nàng nhìn Tiểu Ngưu mang theo vài phần đùa giỡn.

Kiều Mai có một vóc người thon thả, khuôn mặt thanh tú, từ hơi thở lộ ra sức sống thanh xuân động lòng người, đôi mắt đen láy đầy tinh tế. Tiểu Ngưu thầm quyết định, lát nữa nhất định phải chăm sóc nàng nhiều hơn mới được. Đến phiên một cô nương kế tiếp, nàng nói "Thiếp là Kiều Lan, năm nay mười tám." Đây là một cô nương có vóc người trung bình, thế nhưng bộ ngực cao vút khiến người ta nghĩ đến phong cảnh bên trong nhất định rất khả quan. Tiểu Ngưu gật đầu, chuyển hướng tiếp theo.

"Thiếp tên Kiều Trúc, mười bảy tuổi." Cô nương này có vóc người cao ráo nhất, hai bắp đùi thon dài thẳng tắp khiến hắn muốn lấy tay đo thử.

"Thiếp là Kiều Cúc, mười tám tuổi." Cô nương này có nụ cười rất ngọt ngào, bộ dạng khéo léo tinh tế.

Một cô nương cuối cùng tương đối đầy đặn, khuôn mặt như trăng rằm trắng nõn như tờ giấy, bộ mông lại cũng rất đầy đặn. Nàng gọi là Kiều Hà, mười chín tuổi.

Sau màn giới thiệu bản thân, Tiểu Ngưu gật đầu nói "Các vị cô nương, mọi người không cần sợ hãi. Tiểu Ngưu ta có thể nói là người nhân từ nhất, thương hương tiếc ngọc nhất. Mặc dù nương nương đem thân thể của các nàng cho ta mượn một lần, nhưng ta tuyệt sẽ không để các nàng chịu khổ, ta sẽ đối xử với các nàng như người thân. Dĩ nhiên, ta chưa bao giờ làm chuyện ép buộc người khác. Nếu có ai trong các nàng không nguyện ý thì cứ rời đi, ta sẽ không trách."

Tiểu Ngưu vừa nói vậy, cả năm cung nữ đều quỳ xuống. Biến hóa này khiến hắn ngỡ ngàng, hỏi vội "Làm sao vậy? Tất cả đứng lên đi! Làm sao vậy? Kiều Mai, nàng nói đi."

Ngũ nữ cũng không đứng lên. Kiều Mai nói "Thưa Ngưu công tử, Thái hậu đã lệnh chúng ta nhất định phải phục vụ chàng thật tốt. Nếu chàng không hài lòng thì chúng ta sẽ bị chém đầu."

Tiểu Ngưu cười cười nói "Vừa thấy mỹ mạo của các nàng ta đã rất hài lòng. Tất cả đứng lên đi, quỳ gối không tốt đâu."

Kiều Mai nhìn thoáng qua bốn người kia nói "Chúng thiếp phụng chỉ Thái hậu tới hầu chàng, không thể có lựa chọn khác."

Tiểu Ngưu a một tiếng, nói "Ta sẽ nói với nàng ấy, bảo nàng ta bỏ qua cho các nàng." Tiểu Ngưu biểu hiện rất quân tử, mặc dù cảm thấy mất đi các nàng thì rất đáng tiếc nhưng hắn sẽ không đánh mất nguyên tắc làm người của mình.

Kiều Mai cùng các nàng vẫn quỳ gối không đứng lên. Kiều Mai lại nói "Ngưu công tử chính là đại anh hùng, chúng thiếp rất sùng bái chàng. Nếu không có chàng giúp đở thì không chừng chúng thiếp đều đã mất mạng. Chàng là anh hùng, chúng thiếp nguyện ý cùng chàng."

Tiểu Ngưu khoái trá cực kỳ, đưa tay nâng nàng dậy nói "Vậy sao còn chưa chịu đứng lên?"

Kiều Mai lại nói "Bất quá chúng thiếp còn có một chuyện muốn cầu xin chàng, hi vọng chàng có thể đáp ứng chúng thiếp."

Tiểu Ngưu nở nụ cười thân thiết nói "Cứ nói đi, chỉ cần ta làm được thì nhất định sẽ đáp ứng."

Kiều Mai chậm rãi nói "Hi vọng sau đây công tử có thể nói với Thái hậu cho chúng thiếp về nhà. Chúng thiếp không muốn làm cung nữ nữa."

Tiểu Ngưu hỏi "Tại sao? Chẳng lẽ Thái hậu đối xử tệ bạc với các nàng sao?"

Kiều Mai hồi đáp "Thái hậu đối xử rất tốt với chúng thiếp, thế nhưng chúng thiếp thật sự không muốn làm nô tài nữa. Chúng thiếp muốn về nhà, làm một người dân bình thường."

Tiểu Ngưu nhẹ gật đầu "Ta từng nghe câu, thiên giai bóng đêm lạnh như nước, nằm nhìn Khiên Ngưu Chức Nữ tinh, nghiêng rút ngọc thoa châm ánh nến, ánh lửa chập chờn vờn bướm lượn, cảm thấu nỗi lòng người cung nhân.”

Kiều Mai nhìn Tiểu Ngưu đầy mong đợi nói "Không ngờ công tử chẳng những bản lãnh hơn người mà cũng đầy bụng thơ văn! Thế nhưng những cung nữ như chúng thiếp đâu chỉ phải chịu đựng cô quạnh tịch mịch. Bạch Cư Dị nói chính xác nhất, ‘nhân sinh chớ làm thân phụ nhân, trăm năm sướng khổ tùy người khác’. Chúng thiếp chỉ cầu công tử cứu chúng thiếp thoát khỏi Hoàng Cung." Dứt lời, Kiều Mai cùng bốn nàng cúi xuống dập đầu.

Tiểu Ngưu mềm lòng nói"Các nàng đứng lên đã, chuyện này có thể từ từ thương lượng."

Kiều Mai nói "Nếu Ngưu công tử không đáp ứng, chúng thiếp sẽ không đứng lên."

Tiểu Ngưu do dự đành nói "Ta sẽ nói chuyện này với Thái hậu, nhưng nhỡ nàng không đáp ứng thì sao?"

Kiều Mai nói "Thái hậu coi công tử như trượng phu, trừ đương kim hoàng thượng thì chàng là người Thái Hậu yêu quý nhất. Chỉ cần công tử nói, Thái Hậu chắc chắn sẽ đồng ý."

Tiểu Ngưu thấy không thể từ chối liền nói "Được, ta nhất định sẽ cố hết sức giúp các nàng thực hiện nguyện vọng của mình."

Kiều Mai cùng các nàng vô cùng cảm kích, rối rít dập đầu cảm tạ hắn. Thấy tình cảnh này, Tiểu Ngưu cảm thấy hơi chua xót, hắn phát hiện trên đời này rất nhiều người khốn khổ. Mình tuy có chút không được vừa ý, nhưng vẫn còn tự do. Thế hạ rộng lớn, với bản thân của mình có thể đi tới bất cứ đâu! Còn những cung nữ này gần như cả đời luôn ở trong cung, muốn ra ngoài quả thật quá khó khăn.

Tiểu Ngưu đỡ các nàng lên rồi nói "Nếu các nàng khó xử thì thôi. Ta không cần mọi người hầu nữa."

Kiều Mai đại biểu mọi người nói"Không, Ngưu công tử, lời này của công tử sẽ đẩy chúng thiếp vào tử lộ. Nếu chúng thiếp không hầu hạ công tử thì sao có thể hoàn thành mệnh lệnh? Như thế làm sao có thể qua cửa của Thái hậu? Thái hậu từ trước đến giờ luôn nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói tương đương như thánh chỉ, công tử đừng hại chúng thiếp." Vừa nói, Kiều Mai liền cởi y phục xuống.

Việc đã đến nước này thì nhiều lời cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là thuận theo tình thế, chuẩn bị hưởng lạc. Những chuyện sau chờ hưởng lạc xong rồi nói tiếp.

Tiểu Ngưu nhẹ nhàng nắm tay Kiều Mai nói "Kiều Mai, nghe ý tứ Thái hậu thì các nàng cũng là hoàng hoa cô nương sao?"

Kiều Mai đỏ mặt đáp "Vâng, chúng thiếp từ trước đến giờ luôn giữ bổng phận của hạ nhân. Lại nói, trong Hoàng Cung chỉ có mình hoàng thượng là nam nhân, còn nữ nhân thì không xuể, làm sao còn chú ý tới đám cung nữ hèn mọn chúng thiếp đây. Hơn nữa, chúng ta cũng không muốn để hoàng thượng sủng ái."

Tiểu Ngưu vừa nghĩ tới bộ dạng tên Hoàng Đế liền thấy cũng phải, cười nói "Đúng vậy, nhìn tướng mạo hắn ta thấy buồn nôn, huống chi là các nàng chứ?"

Kiều Mai cười nói "Chúng thiếp thật hâm mộ Ngưu công tử, muốn nói gì thì nói, không như chúng thiếp khắp nơi phải băn khoăn. Nếu chúng thiếp nói những lời vừa rồi thì chính là đại nghịch bất đạo, tất cả đều bị lăng trì xử tử."

Tiểu Ngưu miệng nhếch nói "Con người ta từ trước đến giờ không quản vương pháp, ta chính là lão đại, ai cũng không quản được ta, dù là hoàng thượng cũng không được."

Các nàng nghe xong cũng cười theo Tiểu Ngưu, mọi người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Có lẽ từ khi tiến cung đến giờ, các nàng chưa có cơ hội phát ra tiếng cười từ nội tâm.

Sau khi cười xong, Tiểu Ngưu liền động thủ. Nếu Kiều Mai là người quen thuộc nhất, như vậy người đầu tiên khai nhụy nên là nàng.

Nhìn bộ dáng khẩn trương ngượng ngùng của Kiều Mai, Tiểu Ngưu vừa thương tiếc lại vừa yêu thích. Loại xấu hổ thái cùng bất an của thiếu nữ cực kỳ động lòng người, ngay cả cao thủ tình trường như hắn cũng không thể không mê muội.

Khi cởi áo ngoài nàng xuống, Tiểu Ngưu có cảm giác kinh diễm. Nàng mặc một chiếc yếm màu phấn hồng, bả vai tròn trịa cùng cánh tay ngọc ngà hơi lộ ra, phía dưới là một chiếc quần lót nhỏ bằng sa mong. Hai đùi ngọc rắn chắc khỏe mạnh. Đồng thời, hắn cũng ngửi thấy trên người nàng mùi thơm nhàn nhạt cùng hơi thở thuần khiết.

Tiểu Ngưu từ từ đưa tay đặt lên vai nàng ngây ngốc nói "Nàng thật đẹp."

Kiều Mai thẹn thùng nói "Công tử cũng có dáng người không tệ, chẳng qua thứ kia hơi có chút dọa người."

Tiểu Ngưu cúi đầu thấy nhục côn của mình đã kích động ngẩng cao đầu, hệt như một mủi tên sắp bắn về phía trước. Quy đầu vinh quang lộ ra diện mục dữ tợn. Đến cả bộ rễ lông tựa hồ cũng chuẩn bị đứng lên, phối hợp với cảm xúc của chủ nhân.

Tiểu Ngưu cười ha ha nói "Đúng là có chút dọa người nhưng chỉ lát nữa nàng sẽ thích nó, muốn sờ nó, hôn nó, liếm nó nữa!"

Kiều Mai cúi đầu ngượng ngùng "Sao có thể chứ? Ta còn lâu mới làm như vậy."

Tiểu Ngưu khẽ cong người ôm nàng đặt đúng chỗ vừa cùng Thái hậu cuồng hoan. Đôi sắc nhãn tham lam thưởng thức nàng. Kiều Mai duyên dáng ngồi xuống, khóe mắt đong đưa, thần thái mê người. Nàng vốn là một người rất có tự tôn, mắc cở cúi mặt che chắn cảnh xuân.

Tiểu Ngưu thấy bốn mỹ nữ kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt rất không tự nhiên, muốn nhìn mà không dám nhìn, muốn đi lại không thể đi, hắn liền vẫy tay mỉm cười nói "Lại đây đi, chúng ta cùng trao đổi nào. Khi đó mới là người một nhà."

Bốn mỹ nữ đều đỏ bừng như mặt trời, bàn chân chầm chậm nhúc nhích tiến đến. Các nàng đi tới nhìn chăm chú Kiều Mai cùng Tiểu Ngưu, nhất là đối với thứ không an phận giữa háng Tiểu Ngưu vừa thẹn vừa sợ. Đương nhiên là những cô nương thành thục, các nàng đều hiểu ai cũng không tránh được phải dung nạp cự vật kia. Vô luận là vui hay buồn đều muốn lưu lại hồi ức khó quên này.

Đúng vậy, nam nhân bất đồng với nữ nhân. Nam nhân thường chỉ nhớ đã qua bao nhiêu nữ nhân. Còn nữ nhân thì bất kể thế nào vẫn luôn khắc sâu ấn tượng với người đàn ông đầu tiên. Giờ phút này, các nàng đều hiểu rõ, thời khắc quan trọng nhất của mình sắp đến. Nếu may mắn thì sau lần này, tất cả khó khăn của các nàng sẽ kết thúc, có thể trở về bên cha mẹ người thân, hưởng thụ ngày tháng vui vẻ.

Tiểu Ngưu nhìn soi mói bốn mỹ nữ, dục hỏa hừng hực, hắn quyết định phải có biểu hiện tuyệt hảo để loại bỏ chướng ngại tâm lý các nàng, từ đó giải thoát mọi ràng buộc tận tình hưởng thụ khoảnh khắc hoan lạc.

Tiểu Ngưu cúi người hôn nhẹ trên thân thể mềm mại Kiều Mai. Nàng thở hổn hển tránh né, vẻ xấu hổ thiếu nữ càng kích thích Tiểu Ngưu. Thế nên hắn càng cố gắng truy đuổi. Cho đến khi Kiều Mai ồ một tiếng, thân thể chấn động vì nụ hôn đầu tiên của thiếu nữ. Tiểu Ngưu triển khai tuyệt kỹ, dùng môi cọ xát, hai tay đồng thời mân mê thân thể nàng, vừa gia tăng tình thú, cũng xoa dịu sự căng thẳng, khêu gợi xuân tình của nàng.

Dưới sự nỗ lực của Tiểu Ngưu, Kiều Mai càng lúc càng thở dốc, hơi thở nặng nề, thân thể cũng rung động, thấy vậy bốn nàng kia đều khẽ run rẩy, tâm tình nổi lên biến hóa lớn. Một cổ nhiệt lưu dưới bụng các nàng dâng lên, càng ngày càng nóng lan khắp người. Kết quả là khiến các nàng đều mơ hồ có cảm giác ham muốn. Cảm giác này càng ngày càng mạnh, các nàng mặt như lửa đốt, miệng đắng lưỡi khô, như ngọn núi lửa có dấu hiệu bộc phát.

Mà Tiểu Ngưu cũng không chú ý những điều này, tâm tư hắn đều tập trung vào mỹ nữ trước mặt. Hắn đưa lưỡi liếm láp đôi môi Kiều Mai, không lâu sau, đầu lưỡi thúc về phía trước, ý đồ tiến vào trong miệng nàng. Kiều Mai cố gắng chống cự bằng việc ngậm miệng, không để cho hắn được như ý. Ở phương diện này Tiểu Ngưu lại rất có kinh nghiệm, hắn kiên nhẫn dây dưa cùng Kiều Mai. Mà nàng thì cực kỳ căng thẳng vì bên cạnh còn bốn người soi mói.

Mắt thấy khó có khả năng nhanh chóng khuất phục nàng, Tiểu Ngưu liền đổi biện pháp. Tay hắn ngắt mạnh một cái trên ngực Kiều Mai, làm nàng há miệng thở ra, chỉ khoảng khắc này đã đủ cho Tiểu Ngưu đưa đầu lưỡi vào dò xét.

Bên trong như dòng sông ấm áp, lưỡi hắn vùng vẫy như cá gặp nước, lập tức bắt sống chiếc lưỡi thơm tho của Kiều Mai. Trong vô tận mờ mịt, Kiều Mai dần bị Tiểu Ngưu làm cho mê muội, đành mặc kệ hắn chiếm tiện nghi. Hai đầu lưỡi dây dưa không nghỉ, phát ra những âm thanh chùn chụt của sự sung sướng, cũng làm bốn nàng bị ảnh hưởng lớn.

Vì muốn Kiều Mai nhanh tiến vào trạng thái, Tiểu Ngưu đưa hai tay trèo lên nãi tử xoa nắn, lúc nặng lúc nhẹ rất có kĩ thuật. Càng sờ mới thấy bầu vú nàng cực kỳ không tệ, iểu Ngưu một bên hôn nàng, một bên sờ nắn, cảm giác như bồng bềnh trên mây.

Thê nhưng điều này lại hại khổ Kiều Mai, nàng cháng váng cảm thấy phía dưới đã chảy nước, đành vất vả mở miệng khẩn cầu Tiểu Ngưu "Ta chảy nước rồi, ta chảy nước rồi."

Tiểu Ngưu cười ha ha "Không sao, chuyện bình thường thôi mà! Nàng sẽ còn có thể chảy nhiều nữa, chúng ta tiếp tục đi." Theo đó, bàn tay to lớn sục sạo vào trong chiếc yếm, trực tiếp chạm tới vưu vật bên trong. Bầu vú của nàng thật non mềm như miếng đậu phụ. Tiểu Ngưu triển khai truy tìm đỉnh núi, vừa phát hiện liền dùng hai ngón tay kẹp chặt.

Những động tác liên tiếp này khiến Kiều Mai không còn chịu nổi đành kêu lên"A, đau quá! Ngưu công tử, chàng trêu chọc ta nữa, muốn làm gì thì trực tiếp làm đi."

Tiểu Ngưu nghe lọt tai nói "Được rồi, ta sẽ tăng nhanh tiến độ." Sau đó, Tiểu Ngưu tháo yếm nàng xuống, lại lột luôn quần lót đi. Kiều Mai theo bản năng còn muốn níu kéo không để Tiểu Ngưu làm loạn, nhưng cũng chỉ làm dáng một chút, rồi mảnh vải cuối cùng trên người nàng đã bị Tiểu Ngưu lấy xuống.

Tiểu Ngưu giương mắt to nhìn, Kiều Mai vội đem hai chân che chắn, hai tay còn ôm gối khiến hắn không nhìn thấy gì cả. Tiểu Ngưu cười sắc sắc nói "Ngoan nào, cho ta xem chút đi!"

Kiều Mai mặc dù xuân tâm nhộn nhạo, mặt đỏ như rặng mây nhưng vẫn muốn làm bộ một chút nên luôn miệng chối "Không, không, ta không thể cho ngươi nhìn. Ngươi là nam nhân, ta là cô nương."

Tiểu Ngưu giảo hoạt cười một tiếng, nói "Chỉ liếc mắt một cái thôi mà." Cũng không đợi nàng phản ứng liền xông lên kéo hai tay nàng xuống, mạnh mẽ tách chân ngọc ra. Chân ngọc vừa mở, Tiểu Ngưu liền thấy lông tơ thưa thớt, mơ hồ lộ ra một điểm đỏ tươi. Tiểu Ngưu tán thán "Thật là tuyệt đẹp!"

Kiều Mai mắc cỡ nhắm mắt, lại muốn gắt gao khép chân lại. Tiểu Ngưu đâu chịu, dùng chân to khỏe ngăn trở, lại đưa hai cánh tay tới. Làm gì ư? Tất nhiên là để khai quật mật động.

Cứ như vậy, Kiều Mai chỉ có thể nằm xuống. Nàng không dám mở mắt nhìn. Còn những đồng bạn nàng đều xem vô cùng nhập thần. Lúc này các nàng đã cảm thấy đỡ thẹn thùng hơn nhiều.

"Nhẹ chút nha, thiếp sợ đau lắm." Khi Tiểu Ngưu đưa ngón tay chạm dưới háng của nàng, Kiều Mai duyên dáng kêu to.

Tiểu Ngưu vừa nhìn sắc mặt nàng vừa dùng ngón tay khiêu khích. Nơi đó rất mềm mại, rất ướt át. Ngón tay hắn không chỉ đảo quanh một chỗ mà di chuyển khắp vực cấm địa của nàng, tiểu đậu đậu bị kích thích càng lúc càng trở nên to lớn, hoa cúc cũng vì thế mà co rút lại.

Hai cánh môi nàng đóng mở, phát ra những thanh âm rên rỉ trầm thấp, ngẫu nhiên còn kèm theo mấy tiếng cầu khẩn "Ngưu công tử, ta không chịu được rồi. Chàng đừng hành hạ ta nữa, đoạt lấy ta đi, ta nguyện ý làm nữ nhân của chàng."

Tiểu Ngưu cao hứng nói " Được, ta sẽ tới đây."

Vừa nói, hắn dùng thế Trương Quả lão cưỡi lừa trên thân thể trần truồng của Kiều Mai. Sau đó, hắn cúi người tách đám lông tơ ra, đưa miệng tìm kiếm ngọc dịch quỳnh tương uống. Kiều Mai rên rỉ luôn miệng như bị bệnh khiến mấy nàng kia kinh tâm động phách che mặt lại, thế nhưng ánh mắt các nàng vẫn tập trung vào chiến trường không nỡ bỏ lỡ một khoảnh khắc.

Tiểu Ngưu úp cả mặt xuống, từ đó phát ra những tiếng dâm mỹ, làm hại Kiều Mai như muốn tắt thở bất cứ lúc nào. Trong sự kích thích cùng trống rỗng, nàng phát hiện một cây đại bổng tử đung đưa trước mắt. Quên đi cảm giác thẹn thùng căng thẳng, nàng đưa hai tay chụp nó, từ từ chơi đùa như một hài tử nghịch món đồ chơi yêu thích.

Tiểu Ngưu bị bàn tay nhỏ bé của nàng táy máy đến nỗi suýt nữa cướp cò. Hắn tự nhủ "May mà là Kiều Mai chứ nếu như là Thái hậu lời thì nàng nhất định đã dùng miệng ngậm rồi. Lúc đó thì ta sao có thể không bắn chứ." Tiểu Ngưu lo lắng cứ như vậy thì sẽ bị nàng đánh bại mất. Vì vậy, hắn đứng lên quay người lại, một lần nữa đặt nàng dưới thân.

Hắn gục trước ngực của nàng, tay phải chơi đùa một bên, miệng lại ngậm hạt đậu đỏ còn lại. Tư thế này khiến Kiều Mai nếm một loại tư vị khác. Nàng vặn eo lắc lư cái mông kêu rên"Ngưu công tử, van xin chàng, đừng hại ta nữa. Mau lại đây đi! Tiếp tục như vậy, ta sẽ chết mất."

Tiểu Ngưu cười nói "Nàng đừng chết nha! Còn có rất nhiều chuyện hay chờ nàng đó." Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu một tay cầm gậy nhắm ngay cửa động cắm vào bên trong. Bốn vị cô nương vừa thấy liền tò mò cùng tiến lên cẩn thận xem xét quá trình một cô gái trở thành đàn bà.

Dưới sự chú ý của mỹ nữ, Tiểu Ngưu chậm rãi nhét vào lổ nhỏ. Nhục bổng hơi lớn nên khá khó nhét vào. Tiểu Ngưu dồn toàn bộ bản lĩnh, liên tục kích thích cùng tình thoại trêu chọc để phân tán sự chú ý của Kiều Mai, như vậy mới miễn cưỡng đi vào được quy đầu mà Kiều Mai đã kêu khóc thảm thiết. Nước mắt lăn dài, hiển nhiên hết sức đau đớn.

Tiểu Ngưu không thể làm gì khác, đành nói "Không sợ, không sợ, sắp xong rồi. Lập tức sẽ thoải mái thôi." Tiểu Ngưu lại dùng sức hơn, cây gậy lập tức xuyên thẳng vào hoa tâm.

Kiều Mai đau đớn như mất nửa cái mạng, nước mắt tuôn ào ào, liền ôm chặt Tiểu Ngưu không cho hắn lộn xộn, Tiểu Ngưu liền an ủi "Tốt lắm rồi, từ giờ nàng chỉ có vui vẻ thôi."

Một lát sau, Tiểu Ngưu rút gậy ra, chỉ thấy từ tiểu huyệt lớm chớm vết máu. Trong lòng hắn đầy cảm khái, vừa làm một thiếu nữ trưởng thành, Tiểu Ngưu cũng nhiều hơn một phần vinh quang.

Sau đó, Tiểu Ngưu lại dùng tư thế này cẩn thận nhét vào, hai cánh tay còn vác lấy bắp đùi khiến cửa huyệt nàng mở ra thêm chút ít. Tiểu Ngưu chỉ cắm vào nửa căn rồi ngừng lại làm điểm tựa, tiếp theo chỉ đưa vào với biên độ nhỏ, vừa làm vừa nhìn vẻ mặt Kiều Mai.

Hai người càng kết hợp càng thuận lợi, cây đại bổng tử béo mập làm chật ních lổ nhỏ nàng, bất cứ lúc nào cũng có vẻ vỡ toác. Nhưng trải qua Tiểu Ngưu nhẹ nhàng ma sát, Kiều Mai đã không còn khóc nữa, chân mày cũng dần dần giãn ra. Đây là một tín hiệu rõ ràng, Tiểu Ngưu dĩ nhiên hiểu nên cười ha hả thọc sâu cây gậy xuống tận đáy, tận đến hoa tâm mới thôi. Đến đây, hắn tạm thời ngừng lại, nhẹ nhàng cọ quậy trong chốc lát rồi lan ra diện rộng.

Sự thống khổ của Kiều Mai nhanh chóng qua đi, cảm giác hoàn toàn bất đồng lúc trước. Nàng phát ra âm nhạc từ đáy lòng "Ư! Thật to, sắp phá hỏng thiếp mất.". Cùng lúc, hông nàng cũng dao động, hạ thân ưỡn lên cao, hoàn toàn không có vẻ khổ sở mà là một loại hưởng thụ.

Nhìn phản ứng của Kiều Mai, Tiểu Ngưu rất hài lòng. Hắn thả chân nàng xuống rồi sửa thành kiểu truyền thống; gục trên người của nàng, đem cây gậy nhét vào, để hai người kết hợp không còn khe hở. Ở tư thế này, Tiểu Ngưu xâm nhập dễ dàng hơn, tốc độ cuồng bạo như bão tố. Chỉ nghe thấy bành bạch loạn hưởng, lại có tiếng ư ư hoan ái đáp lời, đúng vậy biểu hiện Kiều Mai đã thể hiện tâm tình của nàng.

Kiều Mai cũng hiểu được chút việc, theo bản năng ôm lấy cổ Tiểu Ngưu mà loạn hôn lên không có chút kỹ xảo, trên mặt cùng ngoài miệng Tiểu Ngưu. Hai chân ngọc cũng nâng lên kẹp ngang hông Tiểu Ngưu, cái mông còn nhún nhẩy theo tiết tấu, cái miệng còn lớn mật kêu to "Hảo ca ca, chàng thật mạnh mẽ! Làm người ta thoải mái muốn rời ra từng mảnh. A, chàng thật ác độc, sắp làm thiếp chết mất."

Tiểu Ngưu vừa tăng lực lượng vừa cười nói "Nàng không thể chết được đâu, nàng sẽ biết thế nào là dục tiên dục tử." Dứt lời, lại càng đút vào nhiệt tình như lửa, tốc độ vận động làm người ta hoa cả mắt, giống như là ngựa hoang chạy chồm.

Bốn vị mỹ nữ quan khán cũng phải hoa dung thất sắc, đồng thời toàn thân khó chịu. Các nàng từ lúc chào đời tới giờ còn chưa tận mắt nhìn thấy cảnh nam nữ hoan ái, không ngờ hoàn toàn bị lôi cuốn vào khung cảnh ngoạn mục này. Các nàng nhìn Kiều Mai khổ tận cam lai, quên hết tất cả mà thể hiện vẻ dâm đãng cực kỳ. Từ vẻ phóng đãng đến lời nói hết sức lớn mật, thật không thể tin được là phát ra từ chính miệng nàng. Các nàng không khỏi nghĩ đến bản thân cũng không tránh được lần này, trong lòng không khỏi hỗn loạn.

Kiều Mai dù sao cũng là tân thủ nên không kiên trì được bao lâu, lổ nhỏ lại bắt đầu co rút lại. Tiểu Ngưu biết đây là khúc nhạc dạo cho phần cao trào, liền đem tốc độ đẩy lên cực hạn. Vừa mãnh liệt làm mấy chục cái, Kiều Mai mới tiết thân ồ ồ ra. Một dòng nước ấm tưới lên gậy Tiểu Ngưu, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái như trong dòng ôn tuyền. Lần thoải mái này cũng khiến hắn không khỏi phân thần, chẳng kịp suy nghĩ đã bắn ra ngoài. Kết quả này không phải là điều Tiểu Ngưu muốn, thế nhưng có biện pháp gì đây? Đổi với một người đàn ông có thể ngâm mình trong tiểu huyệt mê người của mỹ nữ trước mặt, muốn không bắn cũng khó.

Tiểu Ngưu biểu diễn một màn cũng thoải mái cả người, liền đem Kiều Mai nhũn như bún ôm lên giường nghỉ ngơi. Sau đó trở lại trước mặt bốn nàng cười hì hì nói "Kiều Mai không tiếp tục được nữa. Vậy bây giờ đến phiên người nào?"

Bốn nàng nhìn nhau không ai lên tiếng, lại không tự chủ được mà lui về phía sau. Súng của Tiểu Ngưu vẫn còn trạng thái lên nòng, không có dịch thủy bôi ướt nên rất khó coi, hơn nữa còn mang theo vẻ tham lam cùng sát khí. Hiển nhiên vẫn còn muốn hiển lộ uy phong.

Tiểu Ngưu thấy bốn nàng không lên tiếng liền hiểu ý. Hắn cười nói "Các nàng không nói gì thì cùng tới đây với ta. Hiện tại hảy cởi hết y phục ra, sau đó nằm xuống chờ hảo sự đi!"

Tiểu Ngưu phát lệnh, bốn nàng không dám không nghe, đều chậm rãi cởi quần áo xuống. Quả nhiên khi bốn thân thể trần truồng hiện ra gây hiệu quả rõ rệt. Tiểu Ngưu cảm thấy trước mắt mình là bốn đóa hoa tươi đầy hương sắc, lại như bốn món ăn tươi ngon mọng nước chỉ muốn một hơi nuốt sạch các nàng.

Bốn cô nương cũng biểu hiện giống Kiều Mai, thần thái ngượng ngùng che che lấp lấp khiến Tiểu Ngưu muốn nổi điên. Sắc tâm bành trướng kéo theo dương căn căng phồng lên như quả khinh khí cầu, phong thái hung hãn ngạo nghễ khiến các trái tim các nàng nhảy loạn.

Tiểu Ngưu khen ngợi “Các nàng thật đẹp, làm ta thấy chảy nước miếng., nằm xuống thành một hàng, chúng ta cùng chơi."

Bốn nàng liền phủ phục xuống đất. Tiểu Ngưu lại nói "Để tay xuống, cho ta nhìn rõ ràng coi nào. Nhìn xem bộ ngực các nàng có lớn hay không, lông các nàng đen hay không." Chúng nữ đều bỏ tay ra, đồng thời cả hô hấp cũng như ngừng lại. Mặc dù nhắm mắt nhưng các nàng cũng biết ánh mắt nam nhân kia đang tham lam vuốt ve thân thể thuần khiết của mình.

Tiểu Ngưu chắp tay sau lưng đi qua đi lại, giống như một chuyên gia quan sát tỉ mỉ những món bảo vật, trong miệng còn than thở "Đẹp, thật đẹp, tất cả đều đẹp! Kiều Trúc, chân nàng thật dài, thật thon, rất giống chiếc đũa. Còn Kiều Cúc, nàng thật xinh xắn, cặp vú rất vừa phải. Kiều Hà, nàng thật gợi cảm, ta vừa thấy đã muốn nằm lên rồi. Còn nàng nữa, Kiều Lan, bầu vú nàng thật ghê gớm, ta nhất định phải tận hưởng mới được." Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu bắt đầu động thủ.

Bốn nàng nghe hắn lời ngon tiếng ngọt thì vừa thẹn vừa mừng, lại cũng rất khẩn trương. Khi hắn tới gần ai thì các nàng đều run rẩy hồi hộp, hai người còn như thế, huống chi bên cạnh còn có người xem nữa, cảm giác lại càng bất đồng.

Tiểu Ngưu đầu tiên ôm Kiều Trúc, đưa tay sờ bắp đùi nàng, rất nhẵn mịn, rất bóng loáng, xúc cảm thật tốt, đồng thời cũng hôn lên làn môi nàng. Thế nhưng Kiều Trúc đã trực tiếp đưa miệng tới. Tiểu Ngưu mừng rỡ hưởng dụng. Kiều Trúc trong lòng nghĩ thầm, dù sao cũng không tránh được, không bằng nhiệt tình hưởng thụ, vậy nên nàng vươn đầu lưỡi ra cùng Tiểu Ngưu thưởng thức. Ba nàng kia vừa thấy cũng nằm không yên. Kiều Hà lớn mật hơn một chút, nàng đưa tay vuốt ve lưng Tiểu Ngưu nói "Còn chúng thiếp nữa." Ngoài ra nhị nữ cũng cùng đi lên.

Tiểu Ngưu cực kỳ vui mừng nói "Không vội, ai cũng có phần." Rồi lại thay phiên vuốt ve, thay phiên hôn môi các nàng, hắn cảm thấy tay quá ít, miệng cũng quá ít, không cách nào đồng thời thỏa mãn các nàng.

Sau đó, Tiểu Ngưu vì muốn chúng nữ đều vui vẻ nên nằm xuống mặt đất, để chúng nữ tầm bảo trên người hắn. Một chiêu này rất được hoan nghênh, xuân tình kích động, bốn nàng bắt đầu khúc giao hưởng hoan lạc cuồng loạn. Kiều Trúc ghé bên cạnh đầu Tiểu Ngưu hôn môi với hắn. Kiều Lan cùng Kiều Cúc ở hai bên liếm láp bộ ngực. Mà Kiều Hà thì quỳ gối giữa háng Tiểu Ngưu khuấy động tiểu tử cường hãn của hắn.

Bốn mỹ nữ cùng động thủ, mỗi người một việc cùng Tiểu Ngưu điên đảo loan phượng. Khoái cảm đến từ mọi nơi khiến Tiểu Ngưu đầu váng mắt hoa, từ khí sinh ra đến giờ hắn chưa khi nào được sủng ái như thế.

Hắn cũng không nhàn rỗi, hai tay thành thạo xoa bóp bầu vú Kiều Lan và Kiều Cúc. Cặp vú thật tuyệt, co dãn, mềm mại, so sánh với sờ cái gì đều đẹp.

Kiều Mai lúc này đã tỉnh lại, nàng tạm choàng áo, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhìn thấy tràng biểu diễn này, nhất là những hành động lớn mật của tứ nữ, trong lòng cực kỳ phấn khích. Nàng nhìn thấy Kiều Hà quờ quạng thiếu kỹ xảo liền mỉm cười nói "Kiều Hà nè, bình thường không phải cô rất thích thổi tiêu đấy sao? Hôm nay đổi cái tiêu mới thổi thử đi, xem hiệu quả như thế nào?"

Kiều Hà nắm quy đầu, quay đầu liếc Kiều Mai một cái nói "Cô đừng làm trò, muốn làm thì cô tới mà làm, ta còn lâu mới thổi cái này." Vừa nói vừa ôn nhu vỗ về chơi đùa hai quả trứng.

Một lát sau, Tiểu Ngưu cùng Kiều Trúc tách miệng ra, cả hai đều thở hổn hển. Nhất là Tiểu Ngưu, hắn không thể tập trung bởi luôn có ba vị mỹ nữ quấy nhiễu. Hắn muốn chơi người ta, nhưng bây giờ xem ra là bị chơi rồi!

Cứ như vậy chừng một nén nhang. Tiểu Ngưu cảm giác mình bị áp bách, bị ăn hiếp. Hắn đành đưa ra quyết định, lệnh bốn nàng một lần nữa nằm xuống, hơn nữa yêu cầu bắp đùi phải giơ cao, mở ra thật rộng, lộ ra cánh cửa âm u thần bí.

Tư thế này rất dâm đãng, nó đem mị lực phái nữ lộ rõ hoàn toàn. Mặc dù khó khăn, các nàng cũng cố gắng làm theo, dù sao hôm nay Tiểu Ngưu là chủ nhân của các nàng .

Tiểu Ngưu nhìn các nàng giơ lên cao bắp đùi, cái mông hướng lên trời, tiểu huyệt đặc hữu cùng hoa cúc mời chào, sự xúc động không cần nói cũng có thể tưởng tượng.

Tiểu Ngưu nhiệt tình lượt liếm hết một lượt. Tay hắn cũng bận rộn vuốt ve chỗ bí ẩn. Quỳnh tương ngọc dịch cứ thế từ từ chảy vào miệng hắn. Chẳng mấy chốc, các cô nương đều đã phát ra thở hổn hển, âm thanh dâm đãng luẩn quẩn cả căn phòng, làm cho người ta điên cuồng. Tiểu Ngưu quan sát tình huống liền phát động thế công.

Hắn bận rộn không ngơi tay. Một lát đâm vào lổ này, lát sau lại cắm vào cánh hoa kia. Trong sự khoái cảm cùng vinh quang tột độ, Tiểu Ngưu cảm giác sâu sắc sự thiếu thốn của nhục bổng, nếu có thể trang bị thêm vài cây thì sẽ chia đều mưa móc cho chúng nữ.

Qua cửa thứ nhất, chúng nữ cũng không phải chịu thống khổ bao lâu; Tiểu Ngưu đại triển phép thần thông, tiếp tục hưởng lạc. Hắn khiêng bắp đùi Kiều Trúc, dồn lực thọc sâu; hắn lại ghé Kiều Lam lên người, một bên xực nàng, một bên chơi bầu vú của nàng; hắn lại để Kiều Cúc dùng tứ chi quấn chặt trên người, nhục bổng thì từ từ tiến vào như tản bộ; về phần Kiều Hà, hắn chọn kiểu tiến vào từ phía sau, Kiều Hà tay vịn ghế, mông bự vểnh lên, một bên xực nàng, một bên sờ cặp mông lớn.

Hắn căn cứ đặc điểm từng mỹ nữ mà tiêu diệt từng bộ phận, sử dụng các chiêu thức tinh diệu khiến các cô nương chỉ trong thời gian ngắn đã đạt đến cao trào. Chỉ không lâu sau, các nàng đã nằm ngổn ngang đầy đất như hấp hối.

Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, hắn dù là mãnh hổ cũng không chịu nổi cả đàn sói! Chỉ lát sau đã có người hồi phục lại, chủ động yêu cầu sủng hạnh. Tiểu Ngưu liền lên giây cót ban mưa móc cho nàng.

Vì vậy mà trong phòng ngủ thường xuyên truyền ra âm nhạc hoan ái. Đến khi Tiểu Ngưu cảm nhận sự mỏi mệt, cả đám cô nương đều bị hắn đánh tan tác. Tiểu Ngưu cũng phải thừa nhận loại diễm phúc này đúng là quá tốt nhưng cũng thật khổ sở, khó trách có nhiều hoàng đế đều đoản mệnh. Lý do rất đơn giản, bọn họ đã bị hút khô rồi.

Đến tối, Thái hậu vừa đến liền thấy Tiểu Ngưu vẫn giữ vững ở tư thế chiến thắng nên rất kinh ngạc. Nàng sai người dìu năm nàng đi, lại nhìn Tiểu Ngưu đầy tán thưởng "Chàng đúng là phi thường. Lấy một địch năm mà còn có thể bất bại, quả thật hơn xa thường nhân. Ta đã nói thì sẽ giữ lời, nhất định cho chàng tận hưởng thêm khoái lạc."

Tiểu Ngưu cười khổ xoa mí mắt nói "Thái hậu đừng đề cao ta. May mà các nàng đều là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì; chứ nếu không thì ta chỉ sợ đã biến thành cục thịt bùn nhão."

Thái hậu vui sướng đáp "Đừng khiêm nhường, chàng đúng là cổ chân nam nhân thực thụ! Không phải ta khen chàng mà thật sự khi ta thấy bộ dạng năm cô nương kia là biết chuyện gì xảy ra. Ai, xem ra chàng đã hạ thủ lưu tình với ta rồi, nếu như chàng dốc toàn lực thì chỉ sợ ta đã sớm mất mạng ấy chứ."

Tiểu Ngưu cười hì hì nói "Thế thì sao được. Chỉ cần Thái hậu thường xuyên khổ luyện nhất định sẽ trở thành cao thủ môn này thôi."

Thái hậu nghe vậy liền thở dài một tiếng, cau mày nói "Khổ luyện? Ta không phải là nữ nhân bình thường, ta là quốc mẫu, ta phải chú ý hình tượng của mình. Dù ta cao cao tại thượng, đại phú đại quý, nhưng so với ngươi có thể tiêu diêu tự tại hưởng lạc với ai tùy ý thì sao chứ? Không. Ngoại trừ tiên hoàng, ta chỉ có một người đàn ông là chàng. Mà chàng với ta cũng chỉ là duyên bèo nước, chẳng mấy nữa chàng sẽ rời khỏi ta, ta lại trở thành một người cô độc. Sau này, cuộc sống của ta sẽ không còn có chàng, thật sự là rất khổ sở." Thái hậu vừa nói mà vành mắt ửng đỏ, nàng đã quên đi thân phận của mình mà trở thành người phụ nữ hoài xuân.

Tiểu Ngưu kinh ngạc, hắn không ngờ nàng đã động chân tình. Vì thế hắn tiến lên cầm tay nàng nói "Thái hậu, nàng đừng thương cảm như vậy. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, chúng ta có thể có đoạn duyên phận này đã là trời cao thương xót. Ta chỉ là một người bình thường, có thể quen biết với Thái hậu, yêu nhau, còn làm vợ chồng trong mấy ngày, ta còn có gì chưa thỏa mãn đây? Cũng giống như trăng sáng chiếu vào vũng bùn. Thế nhưng chúng ta đều còn trẻ, cuộc sống hãy còn dài. Sau này nếu chúng ta muốn nhất định còn có thể gặp mặt đi!"

Thái hậu thâm tình nhìn hắn, nói "Chàng sẽ đến thăm ta sao?"

Tiểu Ngưu gật đầu, trịnh trọng nói "Đương nhiên, chỉ cần nàng muốn gặp ta thì ta sẽ đến."

Thái hậu nắm chặt hai tay Tiểu Ngưu nói "Ta đương nhiên muốn gặp chàng. Ngày nào ta cũng muốn ở cùng chàng. Thế nhưng chàng có con đường của mình, mà ta vẫn chưa yên tâm về nhi tử, thật là khó có thể vẹn toàn!"

Tiểu Ngưu cười tiêu sái "Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ tới. Chỉ mong lúc đó, Thái hậu chưa quên ta là được."

Thái hậu nước mắt lưng tròng nói "Chắc chắn không bao giờ ta quên chàng. Ta dù quên đi mọi thứ nhưng vĩnh viễn không quên chàng. Chàng là một anh hùng, một hảo hán. Chàng đã bù đắp lại cho ta nỗi cô đơn bao năm qua." Nói đến đây, Thái hậu nở nụ cười rực rỡ như mặt trời.

Thái hậu lại nói thêm "Nhưng ta không thể để chàng chạy đi sớm như vậy, ta còn muốn chàng ở cùng ta mấy ngày nữa."

Tiểu Ngưu đau khổ nói "Ta mong nàng để ta rời đi thôi! Nếu đợi đến lúc nàng chán ta rồi thì không còn ý nghĩa nữa. Cả hai ta đều sẽ lãng phí thời gian và tình cảm."

Thái hậu kéo tay hắn cố chấp nói "Tiểu Ngưu, chàng hãy làm người tốt nốt lần này đi, hãy ở cùng ta thêm vài ngày nữa."

Tiểu Ngưu lắc đầu nói "Ta không muốn ở khách điếm nữa, ta đã ở đủ rồi. Nếu ở thêm vài ngày nữa chắc trên người của ta đầy rận mất."

Thái hậu trầm ngâm chốc lát rồi nói "Vấn đề này dễ thôi. Dù sao ở đó cũng không tiện cho chúng ta lui tới."

Tiểu Ngưu hỏi "Không ở khách điếm chẳng lẽ ta ở lại đây sao?"

Thái hậu gật đầu "Đúng vậy, ta quyết định chàng sẽ ở lại hoàng cung. Dù sao chàng cũng không ở lại đây lâu nên không cần lo lắng." Vừa nói đến chuyện rời đi, sắc mặt Thái hậu liền tỏ ra nặng nề, chân mày nhíu chặt lại.

Tiểu Ngưu cười cười, nói "Đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện vui vẻ đi."

Thái hậu kéo Tiểu Ngưu ngồi xuống, nàng bắt đầu kể về thành tích của nhi tử, quả nhiên tâm trạng tốt hơn "Mấy ngày qua cả triều đều vui mừng, tất cả các đại thần đều đã ủng hộ nhi tử của ta. Nó làm việc rất có chủ kiến, càng lúc càng chững chạc xử lý quốc gia đại sự."

Tiểu Ngưu ừ nói "Đúng là rất giỏi, nhi tử nàng rất có triển vọng trở thành hoàng đế tốt."

Thái hậu hành diện tiếp lời "Nó sinh ra là để làm Hoàng Đế, đúng là hơn gấp trăm lần tên Thái Tử trước kia. Hắn đúng là kẻ không bằng cầm thú, mưu sát phụ hoàng, còn phái thủ hạ giết nhi tử của ta, thế nhưng nhi tử của ta rất thông minh, nó không ở trong phòng ngủ, mà trốn trên một cây đại thụ. Những tên kia lục soát khắp mọi ngóc ngách nhưng không thể tìm ra. Lợi hại không, hài tử nhỏ như vậy mà rất có mưu kế."

Tiểu Ngưu hỏi "Hắn biết Thái Tử sẽ ra tay sao?"

Thái hậu lắc đầu nói "Nó vốn dĩ không biết chuyện này nhưng mấy ngày trước, nó nhìn thấy Thái Tử sắc mặt bất thiện liền dự cảm có chuyện sắp phát sinh; lại cộng thêm ta kịp thời phái người thông báo nên mới tránh thoát kiếp nạn này. Hoàn hảo, chính trong lần hoạn nạn này mới thể hiện bản lĩnh của nó."

Tiểu Ngưu lại nói "Nàng đúng là có một đứa con giỏi giang. Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, mẫu thân như nàng cũng không thể nhúng tay vào việc của nó được nữa."

Thái hậu thở dài một hơi "Vậy cũng tốt, ta cũng không muốn xen vào việc trị quốc! Chỉ cần nó đủ khả năng thì ta chẳng muốn quản làm gì."

Tiểu Ngưu lại nghĩ tới tên Thái Tử ghê tởm, trong lòng liền không thoải mái, hắn hỏi "Còn việc tên Thái Tử mưu hại Hoàng Đế, nàng định xử lý thế nào?"

Đến vấn đề này, Thái hậu lộ ra vẻ mặt hung ác nói "Hắn từ nhiều năm nay đã muốn hãm hại mẹ con chúng ta, ta nhất định không thể để hắn sống sót. Huống chi, việc hắn mưu hại tiên hoàng là tội lớn, đáng phải phanh thây. Bất quá đám đại thần kia lại can ngăn, khuyên ta tha hắn một lần. Cuối cùng quyết định biếm hắn về làm thứ dân, đày biên cương, cả đời không cho phép trở về kinh thành."

Tiểu Ngưu hầm hừ "Thế vẫn quá tiện nghi cho hắn! Tiểu tử này dám với vô lễ nữ nhân của ta, ta thật băm hắn thành thịt vụn. Ngày đó hắn còn đá ta một cước nữa! Đúng là loại gái điếm nuôi."

Thái hậu cười nhạt "Ta cũng rất hận hắn thế nhưng không phải chàng đã nói tha được thì nên tha đó sao. Hắn cũng nhận đủ hình phạt rồi. Chuyến này đi biên cương có khác gì tử hình đâu? Nếu không có gì ngoài ý muốn thì cả đời này hắn cũng đừng mong sống sót trở về. Nghĩ tới đây, ta liền không hận hắn nữa. Ta cũng không muốn tái diễn lại chuyện Lữ hậu đối phó Thích phu nhân nữa. Những việc đó thật sự mất hết nhân tính."

Tiểu Ngưu tán thưởng "Nàng đúng là người có tấm lòng Bồ Tát. Có một Thái hậu như nàng đúng là phúc khí của hoàng thượng! Đúng rồi, những nữ nhân của tiên hoàng thì xử lý như thế vậy?"

Thái hậu đáp "Dựa theo quy củ, những nữ nhân không có con cái đều phải theo hầu tiên hoàng. Thế nhưng có chàng cầu tình thì miễn đi. Về phần tương lai các nàng, ta còn chưa nghĩ tới."

Tiểu Ngưu cười cười, nói "Các nàng ở lại trong hoàng cung cũng chẳng có gì hữu ích, chẳng khác gì cá chậu chim lồng cả. Theo ý ta thì hãy cứ để các nàng về nhà đi. Dù sao Hoàng Đế còn nhỏ, không cần nhiều mẹ kế như vậy."

Thái hậu trầm ngâm "Điều này hình như có chút không thỏa đáng."

Tiểu Ngưu cao giọng nói “Quy củ là do con người định ra. Nhi tử nàng chẳng phải theo quy củ cũng không thể làm hoàng thượng đó sao? Bởi vậy quy củ có thể thay đổi."

Thái hậu do dự rồi đáp "Ừ, ngươi nói cũng có đạo lý."

Tiểu Ngưu nghe nàng nói là biết có thể xoay chuyển được. Hắn lại nghĩ tới lời cầu xin của năm nô tỳ liền muốn nói ra luôn. Cân nhắc một chút, hắn lại thấy chuyện này còn chưa thích hợp để nói, sau này nhắc lại cũng không muộn.

Sau đó, một đám cung nữ dâng đồ ăn lên, Tiểu Ngưu cùng Thái Hậu dùng bữa, bốn mắt nhìn nhau đầy tình tứ. Sau bữa ăn, hắn cáo từ rời đi, tuy nhiên Thái Hậu kéo hắn lại nói "Chàng cứ ở nơi này đi. Thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau không còn được bao lâu nữa. Trước khi chàng đi, lúc nào chàng cũng phải ở cùng ta, được chứ?"

Tiểu Ngưu thấy ánh mắt nàng đành nói "Được rồi, Thái hậu còn không sợ thì ta có gì phải sợ chứ?"

Thái hậu xúc động dựa đầu vào ngực hắn, hơi thở như lan cất tiếng nỉ non "Việc ta đã nói thì sẽ giữ lời, chàng đã giải quyết năm cung nữ kia thì ta đương nhiên phải khao thưởng chàng. Bất quá, ta vẫn nhắc nhở chàng, thân thể quan trọng hơn. Ta không hi vọng chàng tiêu hao sức lực phá hoại thân thể, ta sẽ rất đau lòng."

Tiểu Ngưu cười dài "Ta là hạng người đó sao? Nàng xem thường ta quá đó.”

Thái hậu nói "Dù sao ta cũng nói rồi, chàng làm sao thì làm!"

Tiểu Ngưu nói "Được rồi, ta không làm loạn là được chứ gì."

Không ngờ Thái hậu lại lắc đầu "Cũng không được, các nàng kia đã nói nhất định phải báo đáp chàng."

Tiểu Ngưu kinh ngạc hỏi "Các nàng thật sự muốn vậy sao?"

Thái hậu nặng nề gật đầu "Đúng vậy. Ta muốn ngăn cũng không ngăn nổi! Những ả này thật là lớn mật, dám làm chuyện này ngay trước mặt ta, thật ghê tởm."

Tiểu Ngưu vừa nghe xong liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Chuyện tốt tới dồn dập như vậy làm sao đối phó đây? Cái này đúng là một vấn đề nan giải...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio