Ma Đao Lệ Ảnh

chương 21: cộng dục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Ngưu cùng Sư Nương đến Kim Lăng. Sư nương nói trước hết phải đi gặp địch nhân của nàng, đấu với y một trận trước khi về Lao sơn. Tiểu Ngưu không muốn lại sinh ra rắc rối, chỉ muốn cùng sư nương yên ổn đi cùng nhau, nên đáp: "Sư nương, nàng có thể không đến phó ước không?"

Tiểu Ngưu tỏ vẻ đầy lưu luyến.

Sư nương mỉm cười, nói "Tiểu Ngưu, ngươi sợ cái gì? Ngươi sợ ta không đánh được nha đầu kia sao? Xét về bản lãnh, ả so với ta cũng tương đương, đến lúc đó chỉ xem trạng thái ai tốt hơn. Thậm chí nếu ta không thể thắng, thì cũng không bại được."

Tiểu Ngưu thở dài, hỏi "Sư nương, đối phương rốt cuộc là ai? Thấy bộ dạng nàng thần thần bí bí như vậy, chẳng lẽ nàng sợ ta gặp ả sao?"

Sư nương mỉm cười vuốt vuốt đầu Tiểu Ngưu, đáp: "Ta không có ý đó, chỉ có điều giữa chúng ta có ân oán của hai môn phái, ta không muốn ngươi bị cuốn vò, e rằng mang lại cho ngươi chuyện không tốt, vả lại ngươi bây giờ còn chưa là đệ tử của Lao sơn phái. Ta làm sao có thể mang đến tai nạn này cho ngươi được."

Tiểu Ngưu như hài tử rúc đầu vào đồi ngực cao vút của sư nương, nói "Sư nương, nàng đối với ta thật tốt, giống như mẹ ruột của ta vậy."

Lời này nói ra nhưng Tiểu Ngưu tịnh không nghĩ đến người mẹ thân sinh vốn chẳng có chút ấn tượng nào, mà là nghĩ đến kế mẫu. Hắn từ khi hiểu chuyện nam nữ, mỗi khi nhớ đến kế mẫu, trong lòng lại có một cảm giác kỳ quái, một đằng coi nàng là kế mẫu của mình, một đằng lại thấy không giống như vậy mà giống như có chút cảm xúc nam nữ. Mỗi lần nghĩ đến hắn lại có cảm giác tội lỗi, đồng thời cũng cảm thấy một loại kích thích chưa từng có.

Hai người qua một thời gian quan tâm thân mật, cảm tình càng sâu đậm thêm một nấc. Khi chuẩn bị dời đi, sư nương kéo tay Tiểu Ngưu hỏi: "Tiểu Ngưu nha, ngươi xem chúng ta cưỡi ngựa đi hay đằng vân giá vũ đi thì hay hơn?"

Tiểu Ngưu mê luyến nhục thể sư nương, muốn có thời gian hưởng thụ ôn tình của nàng, tự nhiên nguyện ý cưỡi ngựa đi. Nghĩ đến trên đường có thể chung giường chung gối như cặp tân lang tân nương, phong hoa tuyết nguyệt, mĩ sự như thế cả đời khó quên.

Nhưng khi trả lời, Tiểu Ngưu lại không có nói như vậy. Tiểu Ngưu đáp: "Sư nương à, chuyện này đương nhiên phải nghe lời nàng. Nàng nói đi thế nào chúng ta sẽ đi thế đó. Ta không có ý kiến. Nhưng giả như thời gian dư dả một chút, ta mong cưỡi ngựa còn không được."

Dứt lời, miệng cười ma mị, mắt nhìn chằm chặp vào bầu ngực cao ngạo của nàng.

Sư nương cười mắng: "Chó sửa không được thói thèm phân, ta còn không biết ngươi có chủ ý gì sao? Lần này nghe theo ngươi, chúng ta cưỡi ngựa đi. Vậy là tiện nghi cho ngươi rồi, để ngươi chiếm hết tiện nghi."

Tiểu Ngưu hưng phấn bế phốc nàng lên, xoay vòng vòng miệng nói: "Hay lắm, chúng ta có thể cùng hưởng phúc mà. Nàng khoái lạc, ta khoái lạc, chẳng ai chịu thiệt thòi."

Thấy Tiểu Ngưu kích động như thế, sư nương cũng thấy rất vui vẻ.

Tiểu Ngưu đặt sư nương xuống, cẩn thận ngắm nghía, thân hình phong mãn, bộ ngực cao vút, lại thêm ngũ quan hoàn mỹ, còn có mi mắt tràn đầy xuân tình, cực kỳ dụ nhân, tâm hồn Tiểu Ngưu như bay bổng, không tự khống chế, chỉ e lại muốn trùng phong hãm trận, bất cần nhân thế một phen.

Theo ý của hai người, buổi sáng họ mua một con ngựa, buổi chiều ngủ một giấc, buổi tối mới lên đường. Tại sao lại lên đường buổi tối? Tiểu Ngưu thắc mắc.

Sư nương giải thích "Ta sợ ngươi ở Hàng Châu có nhiều người quen, nhận ra ngươi, lại gọi gia đình ngươi đến bắt ngươi về, như thế thì thật không tốt."

Tiểu Ngưu nghe thế thì trong lòng ấm áp nói "Sư nương à, nàng thật cẩn thận. Sớm biết nàng ưu ái ta như thế, lúc trước đuổi ta đi, ta đã không đi rồi."

Hai người nói chuyện vui vẻ, rời khỏi thành Hàng Châu. Bởi vì mĩ nữ yêu thương ở cùng một chỗ, tâm tình Tiểu Ngưu rất tốt. Thời gian trôi qua, sự quyến luyến xa gia đình cũng nhanh chóng nhạt đi.

Sau khi rời Hàng Châu, hai ngươi hướng phía bắc, đi thẳng đến Giang Tô. Li khai Hàng Châu, hai người đổi con đường bình thường, ngày đi đêm nghỉ, ân ân ái ái. Ban ngày cũng không đợi đến tối hẳn, đã tìm nơi để nghỉ ngơi. Buổi tối cũng nghỉ rất sớm, đèn vừa thắp lên, hai người đã nằm xuống cùng hưởng thụ mĩ sự nhân gian. Nếm trải chiều chuộng và nỗ lực của Tiểu Ngưu, sư nương càng thêm hấp dẫn, như một đóa hoa đào kiều diễm tràn đầy phong tình, mị lực ràng ngời phong quang lóa mắt.

Để không làm người khác chú ý, sư nương cải nam trang. Nghĩ thử, nàng là chính thất phu nhân của chưởng môn một phái, lại cùng một tiểu tử lang thang nơi phố chợ hoặc kề vai cưỡi ngựa truyền ra ngoài; chỉ sợ khiến lão công của nàng bạo nộ, lại thêm ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của Lao sơn phái. Sư nương không thể ngốc thế được.

Diễm phúc mê nhân như thế làm Tiểu Ngưu hô lên quá tốt. Hắn thật sự hy vọng con đường này không có kết thúc để mình được hưởng lạc thú không ngừng. Nhưng rốt cuộc mơ chỉ là mơ, khoảng cách tới Kim Lăng càng ngày càng ngắn lại, trong lòng Tiểu Ngưu thầm than thở.

Sư nương thấy vậy, cũng không nói gì, chỉ bật cười với hắn. Nụ cười sáng lạn, có chiều đắc ý khiến Tiểu Ngưu rung động muốn ban ngày ban mặt bồng nàng xuống ngựa, thi hành "Chánh pháp".

Trên đường đi, Tiểu Ngưu cũng không quên hỏi về chuyện của Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh. Sư nương cùng với Tiểu Ngưu đang gắn với nhau như hình với bóng, tự nhiên cũng bỏ lòng ghen tị, nói cho hắn biết. Từ khi Tiểu Ngưu đi, tâm tình sư nương cực xấu. Sau khi nàng nhận quà sinh nhật từ bốn đệ tử, rồi lại giao họ đem mặc long trở về. Để bọn họ về Lao sơn trước, còn mình lại tìm cớ không trở về. Kỳ thực là nàng muốn tìm Tiểu Ngưu.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng rất hối hận, nàng nhận thấy mình cũng quá xúc động. Nàng chỉ lo cho mình mà không hề nghĩ cho Tiểu Ngưu. Nàng nghĩ từ lúc Tiểu Ngưu ngủ với mình, hắn phải là vật của riêng mình, không muốn cùng ai khác chia sẻ. Nhưng nàng cũng quá ích kỷ. Tiểu Ngưu còn nhỏ, lớn lên còn phải cưới vợ sinh con, làm sao nàng có thể chiếm giữ hắn như thế được? Bởi vì nàng là phụ nữ đã có chồng, lại vô pháp li khai ông ta để cưới người khác, nàng không nên ích kỷ như thế. Hắn cũng phải có nữ nhân của mình, khiến hắn vì mình mà cô độc, như thế cũng hơi quá đáng. Như vậy chẳng phải là làm hại cả đời hắn hay sao?

Nàng không thể rời khỏi hắn cũng có thể hắn lại bên mình. Bản thân nàng cũng nên rộng lượng, để hắn cưới lão bà, rồi sau đó len lén cùng hắn qua lại. Nói như thế, hai bên đều mãn ý. Nguyệt Lâm cũng là cô nương tốt, cưới Tiểu Ngưu cũng không có gì tệ cả. Chính nàng không những không nên đuổi Tiểu Ngưu đi, lại còn phải ra sức tác thành. Chỉ là vừa nghĩ đến chuyện đó, hũ giấm trong lòng nàng lại trào ra một chút. Tuy rằng hai người chưa bộc lộ tình cảm nội tâm, nhưng sư nương tin rằng quan hệ của nàng với hắn tuyệt không phải chỉ là quan hệ nhục thể. Nếu chỉ như thế, nàng đã sớm quên Tiểu Ngưu rồi.

Bởi vì nàng luôn nhớ đến Tiểu Ngưu, không thể xa hắn, mới đuổi theo tìm hắn. Nàng có thể đằng vân giá vũ nên tìm được Tiểu Ngưu tương đối đơn giản. Nàng rất dễ dàng đã tìm ra Tiểu Ngưu, thấy hắn nổi lên chánh khí, can đảm liều thân cứu một cô nương bình dân xa lạ, đối với tấm lòng hiệp nghĩa của hắn, chí khí anh hùng như thế, lại càng bội phục. Nếu như đổi vào vị trí của Tiểu Ngưu là một nam nhân bình thường, tranh trước sợ sau, hai đao giắt lưng thì sao? Hắn sẽ không dám làm vậy.

Sau đó lại thấy Tiểu Ngưu cùng hai nữ nhân ngồi cùng ngựa, lại cùng Xuân Viên chung phòng, cùng Điềm Nữu định thân, rồi nhiều chuyện nữa, sư nương cũng không nói rõ được chính mình có cảm giác gì, nói chung là rất khó chịu. Nguyên tắc của nàng chỉ có một, nhất định phải theo hắn, giành hắn trở lại bên nàng, để cuộc sống nàng thêm tươi đẹp, để nàng được hạnh phúc.

Sau cùng sư nương lại ra tuyệt chiêu, để Tiểu Ngưu lựa chọn. Cuối cùng, Tiểu Ngưu chọn cùng nàng lên đường, điều đó khiến sư nương cực kỳ hài lòng. Như thế cũng nói lên nàng chiếm một phần quan trọng trong tim hắn, cũng chứng tỏ rằng hắn cũng không thể từ bỏ nàng được. Nếu Tiểu Ngưu thật sự không tới, nàng phải giải quyết ra sao? Nàng thật sự có thể vô cớ giết Điềm Nữu? Tin rằng nàng cũng không tàn nhẫn như thế.

Hôm nay hai người đã đến một tiểu trấn tên là Đông Sơn. Nơi này cách Kim Lăng chỉ một ngày đường. Bởi vì Kim Lăng trước mắt, sư nương cũng không gấp. Ước hạn với người kia cùng với nàng, cũng còn mấy ngày nữa. Bây giờ sư nương chỉ muốn cùng Tiểu Ngưu tận tình khoái hoạt một lần, để tiểu nam nhân này đối với mình càng thêm quyến luyến.

Bọn họ tìm một khách sạn khá tốt, ăn xong bữa chiều, sư nương muốn có một thùng nước nóng. Nàng muốn tắm trong phòng. Nàng có ý muốn Tiểu Ngưu tránh đi. Tiểu Ngưu thấy cơ hội tốt như thế đến, làm thế nào lại chịu đi? Liền làm ra vẻ mặt dày không biết xấu hổ quấn chặt lấy nàng. Sư nương bèn tỏ vẻ bất đắc dĩ phải lưu hắn lại.

Tiểu nhị của khách sạn mang vào phòng một thùng nước rồi tủm tỉm cười cúi đầu bước ra ngoài. Sư nương vừa vào, hướng Tiểu Ngưu cười một cái, nói "Tiểu Ngưu à, ta thật không quen có nam nhân ở bên nhìn ta tắm rửa. Như thế ta thấy rất xấu hổ."

Tiểu Ngưu ôm lấy eo nàng, mỉm cưới nói "Chẳng lẽ nam nhân của nàng cũng chưa nhìn nàng tắm rửa à?"

Sư nương đáp lại chắc nịch: "Y cũng chưa từng thấy. Khi ta tắm rữa, chỉ để nha hoàn bên cạnh. Họ giúp ta kỳ cọ, cỡi đồ trước mặt nữ nhân, ta không có cảm giác gì."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Lão công của nàng cũng hồ đồ a? Thành thân lâu như thế, không ngờ lão bà của mình tắm rửa mà cũng chưa từng thấy, có còn là nam nhân không?"

Sắc mặt sư nương nhất thời tối sầm lại, nhẹ nhàng gỡ tay Tiểu Ngưu ra, nói "Nam nhân cùng nam nhân cũng không giống nhau. Giống như ngươi, thích chu du nhàn nhã, trêu hoa ghẹo nguyệt, thuộc về loại công tử ca. Nam nhân của ta lại không phải. Y làm chuyện đại sự, nghiên cứu học vấn. Y cảm thấy hứng thú nhất là võ công, pháp thuật, đối phó tà phái, rất ít để tâm đến nữ sắc."

Tiểu Ngưu mặt dày nói "Nam nhân như thế không bằng ta."

Sư nương nói "Không hẳn, nếu luận về đánh nhau, một trăm người như ngươi không bằng đầu ngón tay của y."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, cũng chẳng tức giận, nói: "Lão có thể đánh nhau, ta không đánh với lão. Đả kích địch nhân, phải chọn tử huyệt mà đánh. Như nam nhân của nàng chẳng hạn, ta cùng lão so tài tán gái, ta tin rằng ở điểm này một trăm người như lão cũng không đấu lại ta."

Sư nương nhéo tai Tiểu Ngưu mắng: "Tên tiểu tử nhà ngươi, không bao giờ chịu đàng hoàng, nếu ngươi đến Lao sơn của chúng ta, chỉ sợ nơi đó cũng bị ngươi đảo tung hết cả. Ta cũng không biết đem ngươi về Lao sơn là đúng hay sai nữa."

Tiểu Ngưu hôn lên mặt sư nương một cái, nói: "Mặc kệ đúng hay sai, ta cũng đến. Không thể lại đuổi ta đi chứ. Được rồi, chúng ta bây giờ có chuyện quan trọng hơn, tình tứ gì từ từ hẵng nói. Nếu không, nước sẽ nguội hết mất." Nói xong, Tiểu Ngưu dùng đôi tay háo sắc giúp sư nương thoát y.

Tắm rửa phải dùng một thùng gỗ lớn, đem nước nóng rót vào trong thùng, trên mặt nước bốc khí trắng nhàn nhạt. Nếu như có yêu cầu, chỉ cần nói với lão bản, có thể cho thêm một ít hoa tươi vào trong nước, để cho nói trôi nổi phía trên, hương hoa tỏa ra vương lại trên người...

Sư nương cũng yêu cầu thêm hoa, vì thế tiểu nhị cũng đã đem hoa tới. Tiểu Ngưu tự mình đem hoa rãi trên mặt nước, nhìn sơ qua, có thể thấy trên mặt nước thấp thoáng ánh sáng bảy màu.

Tiểu Ngưu ôm sư nương, giúp nàng thoát y. Một đêm tốt như thế, không thể lãng phí thời gian quý giá. Tiểu Ngưu đem y phục trắng tinh của sư nương kéo xuống, bên trong là chiếc yếm đào, từ bả vai xuống cánh tay trắng như tuyết làm nhãn tình của Tiểu Ngưu sáng rực. Không chỉ trắng, mà còn rất phong mãn. Đó là đặc điểm của sư nương. Là một mỹ phụ xinh đẹp, đó chính là điểm hấp dẫn nhất, trí mạng nhất của nàng, làm nam nhân đọa lạc, không thể kiềm chế nổi. Loại hấp dẫn này khác hẳn với mị lực thiếu nữ của Nguyệt Lâm cùng Nguyệt Ảnh.

Tiểu Ngưu vừa giúp sư nương thoát y, vừa thèm chảy nước miếng. Không chỉ nhãn tình sáng rực mà hạ thân cũng đã cứng ngắc, sư nương cũng là người từng trải, rất dễ dàng đã phát hiện ra phản ứng của Tiểu Ngưu.

Trong lòng sư nương rất mãn ý, nói: "Tiểu Ngưu, ngươi lại muốn làm chuyện xấu rồi. Hôm nay ngươi phải nhẹ nhàng một chút, không được làm như muốn lấy mạng ta."

Tiểu Ngưu vừa cởi yếm của nàng vừa cười nói "Sư nương à, chẳng lẽ nàng không muốn ta mạnh mẽ một chút sao? Mạnh mẽ một chút mới giống hình tượng nam nhân, mạnh mẽ cũng có tư vị mà."

Sư nương dùng khẩu khí như trẻ con làm nũng nói "Không có, không có, ta muốn ngươi ôn nhu một chút."

Tiểu Ngưu cứng đầu nói "Nhẹ cũng tốt, mạnh cũng tốt, chỉ cần cao hứng là tốt rồi."

Sư nương khen "Vậy mới đúng là hảo nam nhân, tiểu nam nhân của ta." Nói xong, trong mắt nàng đã lộ ra nét xuân tình nữ nhân đầy mị hoặc. Không cần nói dạng sắc quỷ như Tiểu Ngưu, cho dù là chánh nhân quân tử cũng khó tránh khỏi nổi loạn trong lòng.

Sau khi Tiểu Ngưu cỡi xong yếm của sư nương, hai đại vưu vật đoạt nhân tâm như hai vầng trăng sáng hiện ra trước cặp mắt háo sắc của Tiểu Ngưu. Bên này trắng ngần bên kia sáng mịn, vun tròn cao vút, lại còn hai hạt bồ đào đậm sắc phía trên, làm chi Tiểu Ngưu muốn đình chỉ hô hấp.

Tiểu Ngưu quên cả việc thoát y, không kiềm được đưa tay cầm lấy hai cái vưu vật, liên tục ấn ấn, liên tục xoa xoa, miệng thì khen: "Sư nương nha, chỗ này của nàng thật tốt, làm sao mà vuốt một cái lại không kiềm được muốn vuốt tiếp. Ta thật sự có phúc khí, kiếp sau cũng muốn tiếp tục được vuốt."

Theo động tác của tay hắn, xuân tâm của sư nương cũng đại động, thân người phát nóng, sư nương hổn hển nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi đối tốt với ta, làm cho ta thư sướng, nếu như thế, ta không những theo ngươi đến kiếp sau, cả đời này cũng theo ngươi."

Tiểu Ngưu nắn đến biến dạng bầu nãi tử, đáp: "Ta sẽ đối tốt với nàng, nàng thực sự là nữ nhân yêu quí của ta mà."

Sư nương rên rỉ nói: "Được rồi, được rồi, từ nay về sau ta đi theo ngươi. Dù ngươi như Trần Thế Mĩ ta cũng sẽ không ngại ngần."

Một lúc sướng tay, Tiểu Ngưu liền cởi nốt phần hạ biên. Đến lúc này, sư nương đã thành người nguyên thủy. Thân thể tươi tốt, đường cong mĩ diệu, mông cao chân dài, phong lưu mị hoặc, nhục quang sáng ngời, phong tình thành thục khôn cùng. Tên tiểu sắc quỷ như Tiểu Ngưu thấy vậy mà không mê mệt mới lạ.

Tiểu Ngưu ôm ngang eo nàng nói: "Sư nương à, chúng ta bắt đầu thôi."

Nói rồi một tay lần mò xuống bụi rậm. Sư nương bật cười lấy tay che hạ thể, ôn nhu nói: "Tiểu Ngưu à, chúng ta đi cả ngày trên đường, trên người ra nhiều mồ hôi, hay là để ta tắm trước đã."

Tiểu Ngưu cũng không ép nàng, bèn đáp: "Sư nương, đã tắm thì ta sẽ tắm cùng nàng, một người tắm thì buồn lắm mà phải không."

Dứt lời, bất chấp sư nương có đồng ý hay không, hắn bế nàng lên thả xuống nước, sau đó không chần chừ thêm, như rắn lột xác, cởi quần áo với tốc độ nhanh nhất, mắt nhìn sư nương đang cười hi hi như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

Sau khi hắn cởi hết đồ, vật đó hùng dũng vươn thẳng dậy cứng như gạch. Sư nương nhìn vậy liền nói: "Cái thứ đó của ngươi cũng xấu y hệt ngươi, ngày nào đó dám làm ta nổi giận, ta sẽ bẻ vỡ cho nó khỏi hại người."

Tiểu Ngươi cười hắc hắc, ngoác miệng nói: "Nàng có thể bỏ được sao? Ta mà mất nó, không biết sư nương sẽ phải khóc mấy ngày đêm đây."

Vừa nói vừa bước tới, lưng hông uốn éo khiến cây bổng tử cũng gật gù tiến theo như muốn tán tỉnh sư nương.

Sư nương che miệng cười: "Tiểu Ngưu à, ngươi có biết cái thần sắc này của ngươi đáng ghét thế nào không? Ta nhìn thấy đã muốn đập bẹp ngươi ra rồi."

Tiểu Ngưu bật cười nói: "Nàng muốn đập chỗ nào cũng được trừ cái đó ra. Cái chỗ này chính là bảo bối quan trọng nhất của ta mà."

Dứt lời Tiểu Ngưu nhào tới bên cạnh sư nương, dáng vẻ vừa tiêu sái vừa đầy phong độ, hoàn không có chút vô lại nào giống bình thường.

Sư nương bật khen: "Tiểu Ngưu à, căn cơ của ngươi không tồi, công phu căn bản lại không kém chút nào. Ài, chỉ cần sau này nỗ lực cố gắng ngươi nhất định có thể trở thành nam đệ tử giỏi nhất trong Lao Sơn phái chúng ta.

Tiểu Ngưu ôm chặt lấy nàng đáp: "Sư nương à, ta chẳng cần làm nam đệ tử giỏi nhất, ta chỉ cần biết nàng có theo ta, có cùng ta lên giường hay không thôi."

Sư nương thở dài nói: "Tiểu Ngưu à, ta cũng mong mỗi ngày đều được ở bên ngươi. Nhưng bây giờ thì có thể không ai làm phiền, khi lên núi rồi chúng ta phải cẩn thận, không thể làm loạn được. Nếu để người khác phát hiện ra, đặc biệt là để cho nam nhân của ta biết được thì chẳng những không có gì hay mà thậm chí tính mạng ngươi cũng khó bảo toàn."

Tiểu Ngưu "Ài" một tiếng nói: "Xem ra muốn hoàn toàn chiếm được nàng, trước hết phải cho lão biến mất đã."

Sư nương lắc đầu nói: "Không được, ngươi không được động thủ với. Ngươi còn lâu mới là đối thủ của y, y có thể giết ngươi dễ dàng như giết một con ruồi vậy. Hơn nữa, cho dù ngươi có khả năng đánh lại, ta cũng sẽ không cho ngươi động thủ. Mặc dù bây giờ ta chỉ yêu ngươi, không đoái hoài đến y. Nhưng y thực sự là nam nhân của ta, ta không thể đối với y vô tình như vậy được. Cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa y vẫn là nam nhân của ta, vẫn đối với ta rất tốt. Mặc dù y không phải là người chồng tốt, nhưng y là người đàn ông tốt. Ta phản bội y là có lỗi với y lắm rồi, bây giờ dù thế nào cũng không thể lại làm y tổn thương thêm nữa."

Tiểu Ngưu thấy sư nương khích động, dáng vẻ đầy thương cảm, liền an ủi: "Ta chỉ nói thôi, ta cớ gì lại động thủ với y? Huống chi ta là đệ tử của Lao Sơn rồi, y sẽ là sư phụ của ta. Một ngày là thầy, suốt đời là cha đạo lí này lẽ nào ta lại không hiểu."

Sư nương gật đầu, nói: "Ngươi có thể nói như vậy ta cũng an tâm. Trong hai người các ngươi bất kể là ai bị thương, trong lòng ta đều cảm thấy không vui."

Tiểu Ngưu cười, nói: "Ta sẽ không làm cái chuyện khiến nàng vừa đau lòng vừa tức giận đó đâu. Được rồi, trước tiên chúng ta hôn nhau một cái đã."

Vừa nói, vừa ôm sư nương ngồi xuống, dùng miệng hôn chi chít lên mặt nàng, tiện đà đặt nụ hôn lên cặp môi đỏ mọng của sư nương, hôn đến sư nương phải thở dồn dập, suýt nữa thì nghẹt thở.

Sư nương dục hỏa dâng trào, hé mở đôi môi đỏ mọng, chìa ra chiếc lưỡi thơm tho. Tiểu Ngưu lập tức ngậm vào trong miệng, tận tình liếm láp, cắn, mgậm lấy, dùng hết khả năng của mình. Một tay vuốt ve thân người nàng, một tay hoạt động trên ngực, sau một lúc hoạt động ở thân trên, cuối cùng trêu chọc đến hạ thể. Ngón tay vuốt ve tiểu phúc, trong chốc lát víu nhẹ hạt tiểu đậu. Sư nương rên rỉ trong khoái lạc, kẹp chặt hai chân lùi lại phía sau, không cho Tiểu Ngưu tiếp tục làm càn. Bất quá chỉ là giả vờ, chớp mắt nàng đã lại dạng hai chân ra, hai đầu gối mở rộng, để cho Tiểu Ngưu loạn động. Ngón tay háo sắc của Tiểu Ngưu vuốt ve dưới hạ thể của nàng, chọc vào tiểu động mềm mại mẫn cảm, khiến cho sư nương vặn eo lắc mông, dm thủy tuôn ra không biết bao nhiêu mà kể.

Sư nương thật chịu không nổi công kích của Tiểu Ngưu, tránh khỏi cái miệng của Tiểu Ngưu, gấp gáp nói: "Đến đây, Tiểu Ngưu, cho vào đi. Ta muốn ngất chết đi rồi."

Tiểu Ngưu trả lời: "Được, chúng ta bắt đầu. Chúng ta bắt đầu ngay tại đây."

Sư nương nhìn thùng gỗ không đủ rộng, hơi khó chịu nói: "Nơi này quá nhỏ, hay là chúng ta vào giường."

Tiểu Ngưu ý một tiếng, nói: "Sư nương, chúng ta đứng hành sự luôn tại đây. Nhất định là rất thú vị."

Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu vừa quan sát tình hình trước mắt, liền nảy ra chủ ý. Hắn đặt một chân sư nương lên thành thùng gỗ, một chân đứng thẳng. Tiểu Ngưu một tay ôm eo của sư nương, dương căn thô cứng đâm vào trong, một tay đặt trên lưng sư nương, kiều đồn lắc lư theo từng nhịp. Sư nương không cần Tiểu Ngưu nói gì nữa, hai tay ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, phối hợp với hạ thân của Tiểu Ngưu, cánh hoa giữ chặt lấy nhục bổng, làm cho song phương đạt được nhiều khoái cảm nhất.

Song phương đều là lần đầu thử nghiệm loại tư thế này, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Tiểu Ngưu một bên dựng đứng tiểu huynh đệ, hưởng thụ diễm phúc, một bên cười nói: "Sư nương, sảng khoái chứ, đây là vừa đứng vừa hành sự. Nếu đang ở trên sông thì tốt quá, hai người vui vẻ chơi đùa trong nước, nhất định là rất lí thú.

Sự dũng mãnh của Tiểu Ngưu từ hạ thân mang lại cảm giác cực kỳ sướng khoái, liên tục truyền đến, làm cho sư nương không muốn rời ra, nói: "Tiểu Ngưu, ngươi nói làm thế nào? Sau này mong gặp được con sông, chúng ta phải thử xem. Ta còn chưa có thử qua làm chuyện đó trong lòng sông."

Tiểu Ngưu nặng nặng nhẹ nhẹ ra vào trọng địa của sư nương, làm cho xuân thủy trong tiểu huyệt ra càng lúc càng nhiều, đáp: "Sư nương, chúng ta đời này duyên phận đã định. Đời này nàng không được rời khỏi ta. Ta rất yêu nàng"

Vừa nói chuyện, vừa mạnh mẽ tiến vào trong, tiện thể cúi đầu, ngậm lấy đầu ngọc nhũ của sư nương. Nhũ phong bị kích thích dựng thẳng lên, trong lòng nổi lên tình cảm từ mẫu. Sư nương rên rỉ, nói: "Hảo hài tử, hãy yêu sư nương đi, không được ngừng lại."

Tiểu Ngưu nhả ra đầu nhũ, nói: "Sư nương, không được ngừng, ta đã có biện pháp."

Vừa nói, Tiểu Ngưu vừa ôm một chân nàng đặt ở trên lưng của mình, nói: "Sư nương, đặt ở đây."

Sư nương cũng gác chân còn lại lên lưng Tiểu Ngưu. Cứ như vậy, thân thể sư nương được nhấc bổng lên.

Sư nương đúng là người nhanh trí, hiểu được đạo lý trong đó. Vì vậy tứ chi của sư nương bám chặt trên người Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu ôm lấy mông đồn sư nương mà xoa bóp.

Kiên đỉnh của Tiểu Ngưu dựng đứng, trông vô cùng dũng mãnh, lại còn hỏi: "Sư nương, có thấy khó chịu không?"

Sư nương cười nhẹ nói: "Thoải mái cực kỳ, cho tới bây giờ chưa hề thoải mái như vậy."

Sư nương lắc lư thân dưới, một bên nhắm mắt lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ say mê, mái tóc xổ tung ra, trong lòng tràn ngập ái ý nhìn Tiểu Ngưu. Kiên đỉnh to dài ra vào liên tục, đưa nàng qua hết cao trào này tới cao trào khác, sung sướng khó ngừng.

Hai người sau khi lên đến cực điểm, cười đùa vui vẻ, mới bắt đầu tắm rửa, sau đó lên giường nghỉ ngơi. Bọn họ cũng không ngủ ngay, mà cùng nhau tâm sự.

Tiểu Ngưu ôm sư nương, hỏi: "Sư nương, phái Lao Sơn chẳng lẽ chỉ có Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh là hai nữ đệ tử?"

Sư nương cười nói: "Chuyện đó làm sao có thể? Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh đều là đệ tử của nam nhân của ta. Đệ tử trên Lư Sơn cũng hơn trăm người. Bọn họ cũng là đệ tử của nam nhân của ta, bất quá là do người khác truyền thụ võ công. Các nam đệ tử chiếm đa số, nữ đệ tử cũng có hai mươi mấy người. Nhưng thành tựu của họ không bằng Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh."

Tiểu Ngưu hắc hắc cười, nói: "Họ đều xinh đẹp như sư nương chăng?"

Sư nương trả lời: "Có người đẹp, có người không đẹp. Nhưng trong số các đệ tử trên Lư Sơn chỉ có Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh xinh đẹp nhất. Những người còn lại cũng có nhan sắc, nhưng vẫn kém hơn một chút."

Nhắc tới mĩ nữ, Tiểu Ngưu liền thấy hứng thú. Tiểu Ngưu nghĩ đến mĩ nhân liền nhớ tới Tây Vực Tiên Cơ Ngưu Lệ Hoa, đồng thời nhớ đến lúc trước Long Thành Cương có nói về tứ đại ma nữ. Tiểu Ngưu vì tò mò, liền hỏi: "Sư nương, trên giang hồ có phải có danh xưng tứ đại ma nữ?"

Sư nương nghiêm mặt lại, nhìn thẳng vào Tiểu Ngưu, nói: "Sao ngươi lại hỏi đến chuyện này?"

Tiểu Ngưu cười cười nói: "Ta chỉ tò mò muốn biết chuyện thế nào thôi."

Sư Nương biểu môi nói: "Nói cho ngươi biết cũng được. Sau này nếu có gặp các nàng trước hết phải tránh xa để khỏi bị các nàng làm thương tổn. Bốn người họ vốn được gọi là 'Tứ Đại Mỹ Nữ', những nhân tài của bạch đạo lại gọi các nàng là 'Tứ Đại Ma Nữ' bởi vì các nàng là con của 'Tứ Đại Ma Vương', thanh danh rất lớn."

Tiểu Ngưu ngồi dậy, nhìn chằm chằm Sư Nương hỏi: "Các nàng đó có xinh đẹp không? Có bản lãnh không?"

Sư Nương trả lời: "Nếu nói về dung mạo, các nàng đều là tìm trong ngàn dặm có một người, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng do là của người tà phái nên không tránh khỏi có một chút tính xấu. Còn nói về bản lãnh đều rất ưu tú."

Tiểu Ngưu nghe xong rất mê hoặc, nói: "Các nàng ấy so với Nguyệt Ảnh thì sao?"

Sư Nương trả lời: "Nếu so về dung mạo thì Nguyệt Ảnh hơi nhỉnh hơn, nhưng nói về bản lãnh hiện tại xem ra đám nha đầu đó cao hơn không ít."

Tiểu Ngưu thốt lên: "Xem ra sau này nếu thật sự gặp được thì cần phải để ý rồi."

Sư Nương nói: "Tất nhiên, đám cô nương đó xuất thân tà phái với nhân sĩ chính phái chúng ta phong cách hành sử không giống nhau. Nhân sĩ chính phái đều không coi trọng bọn họ."

Tiểu Ngưu đề xuất ý kiến của mình: "Cần gì phải quan tâm tới phái này phái nọ, chỉ cần không làm chuyện xấu, không làm thương tổn tới người khác thì được rồi."

Sư Nương than thở: "Điều đó làm sao có thể xảy ra? Nếu họ không làm thương tổn tới người khác thì làm sao được gọi là tà phái?"

Tiểu Ngưu hỏi: "Bốn ma nữ này đã làm điều ác gì? Chẳng lẽ họ là những ma đầu giết người không chớp mắt?"

Sư Nương suy nghĩ rồi nói: "Chuyện ấy ta cũng thực sự chưa nghe nói qua. Tuổi của các nàng ấy không lớn, so với Nguyệt Ảnh không sai biệt lắm. Các nàng đều mới xuất đạo, mới có chút danh tiếng. Bây giờ họ không làm ác không có nghĩa là sau này sẽ không làm ác. Cho dù họ không gay hại cũng không tránh khỏi bị mang danh 'Ma Nữ'. Dù sao các nàng ấy cũng là con gái của 'Ma Vương', những người hai tay đều nhuộm đầy máu tươi. Từ xưa tới nay, chánh tà bất lưỡng lập. Tiểu Ngưu, ngươi không xông pha giang hồ nên chưa biết mối cừu hận to lớn lâu nay giữa chính phái và tà phái. Mấy năm trở lại đây, hai bên đã giao chiến không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đều chết không ít người. Hai bên đều tổn thất rất lớn. Nói đến nam nhân của ta, sư huynh đệ ông ấy vốn gồm bốn người, nhưng bởi chính tà phân tranh, chiến tử ba người còn lại mỗi mình ông ấy, bởi vậy mới trở thành chưởng môn của Lao Sơn Phái."

Tiểu Ngưu cảm khái nói: "Xem ra, nếu không có chính tà chi chiến, nam nhân của nàng cũng không được làm chương môn Lao Sơn phái."

Sư Nương gật đầu nói: "Nói vậy cũng không sai. Cuộc chiến chánh tà này không biết đã làm chết bao nhiêu người, thật sự là tạo nghiệt. Chánh phái muốn tiêu diệt tà phái, tà phái lại muốn giết chết chính phái. Cuộc diện giằng co này không biết kéo dài bao lâu rồi. Nghĩ đến càng thấy đau lòng."

Tiểu Ngưu lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ không thể từ bỏ mối cừu hận của các phái, để song phương cùng sống hòa bình với nhau?"

Sư Nương lắc đầu nói: "Không thể có chuyện đó xảy ra. Từ xưa tới nay chính tà bất lưỡng lập. Hai bên đều xem nhau không vừa mắt. Giống như lửa với nước vậy."

Tiểu Ngưu ai oán than một tiếng, nói: "Nói như vậy tới giờ không biết có bao nhiêu người đã mất mạng rồi. Tiểu Ngưu ta nếu tương lai học được bản lãnh, nhất định sẽ tiêu trừ mâu thuẫn của song phương, để mọi người không phải tiếp tục đổ máu nữa."

Sư nương mỉm cười nói: "Tiểu Ngưu à, cách nghĩ của ngươi rất tốt, nhưng làm thế nào đây? Ngươi có được bản lĩnh đó sao? Cho dù ngươi học được bản lĩnh cao siêu, muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề cũng không thể được. Ngươi có biết, trước ngươi không biết có bao nhiêu cao nhân chí sĩ muốn làm như vậy, nhưng mọi cố gắng của họ đều uổng phí. Giữa hai phái chỉ có một con đường duy nhất là ta sống thì ngươi chết, ăn miếng trả miếng. Chưởng môn đời trước của Thiếu Lâm Không Minh đại sư bởi vì điều đình không thành, buồn bực mà chết. Còn có tiền bối của Vũ Đương Tùng Phong đạo trưởng, bởi vì điều đình thất bại, ôm hận tự vẫn. Có nhiều tiền bối võ lâm cũng chết vì chuyện này, ta không hi vọng ngươi cũng gặp bất trắc đó." Vừa nói chuyện, sư nương vừa kéo Tiểu Ngưu, lôi kéo một hồi, Tiểu Ngưu lại áp chặt vào ngực nàng.

Thân thể trần trụi của nàng vừa ấm vừa thơm, lại mềm mại như bông. Gối lên thật là cực kì thoải mái. Tiểu Ngưu sau khi cảm thụ chút thư thái trong lòng nàng, liền nói: "Sư nương, trong những năm này hai phái chánh tà có phải liên tục đánh nhau?"

Sư nương trả lời: "Sao lại không đánh?"

Vừa nói nàng vừa kéo chăn lên đắp, chỉ để đầu hai người lộ ra ngoài.

Tiểu Ngưu chớp mắt, nói: "Vậy sao ta không biết gì cả?"

Sư nương liền giải thích: "Trải qua nhiều năm đại chiến, song phương lưỡng bại câu thương, đã không gượng dậy nổi, đều là đại chiến trở thành tiểu chiến, thỉnh thoảng có các trận chiến nhỏ nên không ảnh hưởng lớn."

Tiểu Ngưu nói: "Chỉ mong sau này sẽ từ từ thanh bình trở lại."

Sư nương kiên quyết nói: "Không thể nào. Như ngươi chẳng hạn, trong lúc vô tình đã cùng tà phái kết thành thù oán."

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Ta không có gặp qua người tà phái, bọn họ sao lại phải tìm ta?"

Sư nương mỉm cười nói: "Tiểu Ngưu, ngươi nhớ Long Thành Cương cùng với Triệu Khúc Xà không?"

Tiểu Ngưu nhướng mày, đáp: "Đương nhiên nhớ. Hai tên đó, một người bị ta thiến thành thài giám, một người bị Mặc Long ăn thịt, đều là xứng đáng."

Sư nương cười một tiếng nói: "Tiểu Ngưu, ngươi nói như dễ lắm, bởi vậy việc này ngươi đã đắc tội với tà phái."

Tiểu Ngưu thoáng nhớ lại, còn không đúng hay sao, bèn nói: "Nàng nhắc ta mới nhớ. Hai tên này đều là môn hạ của Bắc Hải Băng Vương, cái này thật sự là rắc rối lớn. Nói không chừng đích thân Bắc Hải Băng Vương sẽ đến đây tìm ta quyết đấu."

Sư nương nhịn không được bật cười nói: "Tiểu Ngưu, cái tên tiểu mao nhỏ bé ngươi đáng để lão tự mình động thủ sao? Nói cho ngươi biết, Bắc Hải Băng Vương tốt xấu gì cũng là nhất đại ma vương, tại tà phái địa vị rất cao, lão sẽ không cùng ngươi quyết đấu đâu. Việc nhỏ ấy không cần lão tự mình ra tay. Hắn có thể dùng biện pháp khác để đối phó với ngươi."

Tiểu Ngưu hơi khẩn trương hỏi lại: "Vậy là biện pháp gì?"

Sư nương trả lời: "Ta cũng không biết, nhưng có một điều chắc chắn là lão sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

Tiểu Ngưu nghe vậy lạnh cả người, định thần lại mới hỏi: "Tên Bắc Hải Băng Vương này là loại người gì? Lão có thật là rất đáng sợ không?"

Sư nương trả lời: "Ta không biết rõ lão lắm, chỉ nghe nói người này tính tình không tốt lắm, nhưng bản lãnh thất sự cao thâm. Hắn sở trường dùng băng để tấn công người khác."

Tiểu Ngưu hỏi: "Bản lãnh người này có cao hơn sư nương không vậy?"

Sư nương nhếch nhếch khóe miệng, đáp: "Bản lãnh của người này có thể so bì cao thấp với nam nhân của ta, ta đâu phải là đối thủ."

Tiểu Ngưu thốt lên: "Thì ra lão gia hỏa này lợi hại như vậy?"

Sư Nương nhắc nhở: "Không chỉ có lợi hại không đâu. Ngươi không biết, bốn tên Ma vương này mỗi người đều có sở trường, mỗi tên đều tà quái. Nếu ngươi gặp được bọn chúng, chỉ sợ ngay cả hình dáng người ta còn chưa nhìn rõ thì đã chết rồi."

Tiểu Ngưu cười khì nói: "Cớ gì ta phải gặp chúng? Ta không gặp bọn chúng. Bọn chúng cũng không thể làm gì ta được."

Sư nương cười mị hoặc nói: "Ngươi không đi tìm họ chẳng lẽ bọn họ sẽ buông tha cho ngươi sao? Bọn họ có thể tìm đến ngươi. Lần này ngươi đắc tội với tà phái, ác vận của ngươi chẳng còn xa nữa đâu."

Tiểu Ngưu nghe vậy liền giật mình, vội hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Sư nương đáp: "Có gì phải sợ? Không phải ta sẽ đưa ngươi gia nhập Lao Sơn phái hay sao? Chỉ cần ngươi vào Lao Sơn phái, tà phái muốn động đến ngươi cũng khó."

Tiểu Ngưu đảo mắt nói: "Nam nhân của nàng sẽ giữ ta lại hay sao? Nếu y không chịu thu nhận, ta sẽ phải nghĩ cách khác."

Sư nương tràn đầy tự tin đáp: "Có ta làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi cứ thoải mái đi. Lời của ta nói, ông ấy trước giờ luôn nghe theo. Ở Lao Sơn phái, đệ tử nào cũng biết lời của ta cũng chẳng kém lời của chưởng môn là bao."

Vẻ mặt Tiểu Ngưu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Sư nương à, không ngờ nàng tại Lao Sơn lại oai như vậy. Hắc, xem ra kết giao với nàng là lựa chọn tốt nhất của ta."

Sư nương nói: "Không có Lao Sơn phái thì ngươi chết chắc."

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Cũng không hẳn, cho dù không có Lao Sơn phái các nàng, ta cũng có cách chạy trốn. Chẳng lẽ đầu ta lại tệ vậy hay sao."

Mĩ mục của sư nương nhìn thắng Tiểu Ngưu hỏi: "Ngươi có cách gì nói cho ta biết đi."

Vẻ mặt Tiểu Ngưu thần bí, từ từ đáp: "Phương pháp của ta rất đơn giản, nàng có nằm mơ cũng chẳng nghĩ ra nổi đâu."

Sư nương liền thăm dò: "Ngươi nhất định là bày trò ma quỷ, tìm cách giả chết để thoát khỏi chú ý của họ."

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Không phải, cách đó mất mặt quá."

Sư nương lại đoán tiếp: "Nếu không thì ngươi đầu hàng bọn họ, quỳ xuống không ngừng dập đầu cầu xin người ta tha cho cái mạng nhỏ của ngươi."

Nói đến đây sư nương lộ vẻ coi thường, giống như Tiểu Ngưu quả thực đã làm như vậy rồi.

Tiểu Ngưu lớn tiếng nói: "Đó là kẻ khác làm, Tiểu Ngưu ta mặc kệ. Tiểu Ngưu này tốt xấu gì cũng là một nam tử hán, sao có thể không có tôn nghiêm của nam nhân được."

Sư nương nghĩ thêm một chút rồi nói: "Dâng cho người ta lễ vật trọng hậu để họ bỏ qua?"

Tiểu Ngưu lại lắc đầu. Sư nương nói: "Ta chịu rồi, ngươi nói cho ta nghe đi."

Tiểu Ngưu nói từng từ một: "Cách này rất đơn giản, đó là cưới Tứ đại ma nữ, biến bốn lão già đó thành bố vợ..."

Nói chưa dứt lời tai Tiểu Ngưu đã bị sư nương véo nghiến.

Tiểu Ngưu không ngừng cầu xin tha thứ sư nương mới chịu thả hắn ra. Nhưng Tiểu Ngưu lại không buông tha nàng. Xoay người lại nằm đè lên người nàng, dùng vật cứng ngắc đó đâm mạnh vào nhụy hoa của nàng khiến nàng khoan khoái tiêu hồn.

Sư nương ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, nũng nịu kêu: "Tiểu bại hoại, lại muốn nữa rồi. Chẳng phải ngươi đã thỏa mãn rồi sao?"

Tiểu Ngưu gắng sức căng cứng bổng tử, cắm ngập vào tiểu huyệt của nàng, miệng nói: "Nàng làm ta muốn bốc hỏa, ta còn chưa thỏa mãn đâu."

Hắn đặt một chân nàng lên vai, cuồng hãn đâm vào, khí thế hung hăng, đâm đến nỗi thân thể nàng oằn ra như rắn, dm thủy trào ra như suối khiến hạ thể long lanh vô cùng mĩ diệu.

Tiểu Ngưu lập tức thay đổi tư thế, hai tay đỡ lấy hai chân nàng, còn mình quỳ xuống, vừa đâm vào vừa ngắm nhìn hạ thể nàng. Chỉ thấy bổng tử ra vào trong tiểu huyệt, chút chút lại rỉ ra dm thủy, lớp thịt hồng hồng hé lộ, âm mao lòe lòe ướt nhẹp.

Tiểu Ngưu thỏa mãn rồi mới nói: "Sư nương à, nàng ra thật nhiều nước đó, chẳng trách người ta bảo nữ nhân thuộc hành thủy."

Sư nương nhắm hờ mắt, miệng rên rỉ đáp: "Ngươi làm tốt lắm Tiểu Ngưu à, làm đến nỗi nước trong người ta muốn trào hết ra ngòai. Ta muốn ngươi làm cho ta chảy đến giọt cuối cùng."

Thần sắc nàng vô cùng mị nhân, khuôn mắt tươi tắn ửng đỏ, nãi tử đong đưa khiến hắn muốn không say cũng không được.

Sau một hồi, sư nương không cam lòng bị nam nhân nằm trên. Nàng dũng cảm cưỡi trên người hắn, vừa thở gấp vừa nhấp nhô, khí thế tưởng như muốn vặn gãy tiểu huynh đệ của Tiểu Ngưu.

Hai tay Tiểu Ngưu đùa bỡn nãi tử của nàng, miệng khen ngợi: "Sư nương à, nàng uốn éo thật là đẹp mắt. Nếu Nguyệt Ảnh Nguyệt Lâm bọn họ nhìn thấy, chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc đó. Các nàng ấy nhất định không ngờ sư nương vốn dĩ cũng nồng nhiệt như vầy."

Sư nương áp người xuống, hôn cuồng loạn trên mặt hắn, miệng hừ hừ nói: "Ta cũng là nữ nhân ta cũng thèm nam nhân chứ. Bọn chúng vẫn còn là tiểu nha đầu, sao hiểu được đạo lý đó. Sau này e rằng chúng còn phóng đãng hơn ta."

Tiểu Ngưu nhớ lại thân thể Nguyệt Lâm cùng Nguyệt Ảnh, trong lòng kích động, liền thúc mạnh nhục bổng, khiến bổng tử hung mãnh ra vào tiểu huyệt sư nương, mỗi lần đều lút cán, làm tình với sư nương lại nghĩ như đang làm tình với họ.

Sư nương bật khen: "Hảo hảo, ta thích lắm, mỗi nhát đều như muốn phá nát tiểu động của ta vậy"

Tiểu Ngưu cười hắc hác, hai tay giữ lấy eo nàng, hạ thân đâm mạnh lên. Phong vận thành thục này, phong tình thiếu phụ này thực sự muốn lấy mạng nam nhân mà.

Chốc lát, Tiểu Ngưu đảo người, nằm phủ trên người sư nương loạn động. Lần này quả thực bung hết sức, làm cho thanh âm phóng đãng của nàng khản đặc. Ở nơi xa lạ này, sư nương cũng chẳng cố kỵ, cho dù có người chửi nàng, nàng cũng quyết không che dấu cảm giác chân thực của mình.

Tận đến khi Tiểu Ngưu phóng hết mớ tinh hoa nóng hổi của mình vào tiểu huyệt, động tác của hai người mới coi là kết thúc. Sau trận sóng tình cả hai đều thấm mệt. Thân mật một hồi rồi cùng nhau ngủ thiếp đi.

Chính vào lúc đang say giấc, thình lình nghe thấy một tràng cười lạnh lẽo trên phòng, tiếng cười tràn đầy ý châm chọc. Thanh âm đó còn nói: "Đường đường là chưởng môn phu nhân, nguyên lai cũng là đồ dâm phụ"

Sư nương bật người dậy, phiêu nhiên hạ xuống sang, cùng lúc vung tay, quần áo giày dép liền tự động bay tới, mặc lại gọn gàng.

Sư nương nói với Tiểu Ngưu: "Đến khách sạn tốt nhất Kim Lăng đợi ta đi."

Dứt lời, nhân ảnh nhá lên, phóng qua cửa số, không còn tung tích. Cửa sổ đó cũng tự đóng lại giống như chưa hề mở ra vậy.

Tiểu Ngưu dụi mắt, ngồi xuống đẩy cửa sổ ra, bên ngoài tĩnh lặng giống như chẳng có chuyện gì phát sinh. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, tiếng cười đó là của ai? Là ai nhục mạ sư nương như vậy? Nhất định là kẻ địch của nàng. Ta bất tất phải đuổi theo, đuổi theo cũng chẳng giúp được gì, thậm chí còn làm phiền thêm.

Nghĩ vậy hắn cũng không muốn đi nữa. Quay người lại, mang theo chút mê luyến nồng nhiệt vừa rồi chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mộng hắn mơ thấy nằm trên người sư nương làm chuyện tốt.

Ngày hôm sau, Tiểu Ngưu đợi trong phòng đã lâu mà không thấy động tĩnh của sư nương. Xem chừng nàng sẽ không trở lại. Nàng nhất định đã gặp phiền toái nhưng đáng tiếc bản thân lại chẳng giúp được gì.

Ăn xong điểm tâm, Tiểu Ngưu lại về phòng chờ đợi, hy vọng lại có thể thấy khuôn mặt tươi trẻ của nàng. Đợi đến trưa vẫn chẳng thấy người quay lại. Xem ra không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Bởi vậy hắn quyết định khởi hành về Kim Lăng. Sư nương có chuyện thì đi về đó cũng được.

Tiểu Ngưu thanh toán rồi cưỡi trên ngựa của mình, mang theo con ngựa của sư nương một mình ra đi. Lúc trước có mĩ nữ làm bạn đường, bây giờ chỉ còn một mình, hắn không khỏi cảm thấy một chút cô đơn.

Đi miệt mài đến khi trời tối mới đến được Kim Lăng. Hắn tìm đến khách sạn tốt nhất rồi lưu lại đó. Ngồi trong phòng, Tiểu Ngưu yên lặng suy ngẫm, chẳng có tâm tình ngắm cảnh bên ngòi. Nhớ lại chuyện cũ xảy ra ở Kim Lăng, Tiểu Ngưu cảm khái vạn phần.

Lúc xa nhà, có sư nương bên cạnh, hắn còn không cảm thấy thế nào là nhớ nhà. Bây giờ sư nương không có ở bên, hình bóng của người nhà lại phảng phất trong lòng. Mình đi rồi, cha và kế mẫu không biết có nhớ mình không? Còn Điềm Nữu, không biết có thể ở lại nhà mình không? Người trong nhà không biết có đối đãi tốt với nàng không? Mình không biết khi nào mới trở về, quả thật làm khó cho nàng rồi.

Hắn lại nghĩ đến việc bên người. Chỉ cần sư nương quay lại, mình có thể lên Lao Sơn, gặp lại cô nương yêu dấu. Nguyệt Lâm nhất định rất nhớ mình, Nguyệt Ảnh liệu còn óan hận mình không? Chỉ cần trong lòng nàng của mình, xá gì nàng có oán hận hay không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio