Ma Đao Lệ Ảnh

chương 44: hảo sảng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Dung Mỹ bị tình dục kích thiêu cháy tới cực điểm. Nàng ngồi lên, dùng tay nắm lấy đại bổng tử uy phong của Tiểu Ngưu, khát tình kêu: "Thiếp muốn, thiếp muốn, thiếp muốn nó."

Tiểu Ngưu cố ý trêu chọc nàng, hỏi: "Mộ Dung tiểu thư, nàng muốn cái gì chứ?"

Mộ Dung Mỹ có vài phần xấu hổ nói: "Thiếp muốn đại bổng tử của chàng."

Tiểu Ngưu ưỡn thẳng bổng tử, hỏi: "Có phải nàng muốn cái này kiền nàng không?"

Mộ Dung Mỹ thấp giọng nói: "Thiếp muốn đại bổng tử chui vào động nhỏ của thiếp. Lỗ nhỏ chịu không được nữa rồi." Vừa nói chuyện, ánh mắt Mộ Dung Mỹ lại rất quyến rũ Tiểu Ngưu, khiến cho Tiểu Ngưu thực muốn nổi điên lên.

Tiểu Ngưu vui mừng nói: "Tốt quá, Tiểu Ngưu ta đối với yêu cầu của mỹ nữ luôn đáp ứng. Đến đây, nàng nằm xuống đi, ta như vậy sẽ làm nàng cho nàng khoái hoạt."

Mộ Dung Mỹ lúc này cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, nàng nghe lời lập tức nằm xuống, Tiểu Ngưu lập tức tới bên giường, nhìn lại thật kỹ thân thể trần truồng của Mộ Dung Mỹ, chân thật đúng là trong suốt như ngọc, da dẻ láng mịn, hương thơm như hoa, đường cong tuyệt mỹ, hút người thẳng vào bên trong. Chỉ cần là đàn ông, ai cũng sẽ như lang sói thèm khát, hơn nữa Tiểu Ngưu đã từng hưởng qua tư vị của nàng, bởi vậy sức hấp dẫn lại càng lớn hơn nữa.

Tiểu Ngưu tiến tới, nắm lấy hai cổ chân của Mộ Dung Mỹ, đem hai chân ngọc tách ra làm đôi. Hắn hướng giữa hai chân nàng nhìn vào, đã thấy nhục phùng ướt át, nhục phiến sưng lên, da thịt trắng treo đẹp mắt phi thướng sáng rõ, xuống dưới một chút cúc hoa nho nhỏ lúc này cũng đang co rụt lại, cứ như đang kêu gọi Tiểu Ngưu sủng hạnh nàng ấy vậy.

Tiểu Ngưu nuốt một ngụm nước miếng, khen nức nở: "Thật sự là mỹ nữ khó kiếm nha, chẳng những khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả nơi này cũng là nhất đẳng mỹ cực, nam nhân đều không thể rời được."

Mộ Dung Mỹ híp đối mắt đẹp nói: "Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu. Nhanh một chút an ủi thiếp."

Tiểu Ngưu thống khoái đáp ứng một tiếng, đem hai đùi ngọc của Mộ Dung Mỹ kéo ra, thân thể mềm mại của Mộ Dung Mỹ xích ra một chút, tiểu huyệt ngay sát bên giường. Tiểu Ngưu cho kiên đỉnh tiến tới, tiến dần vào.

Tiểu Ngưu song chưởng khóa chặt đùi ngọc, xoay tròn cặp mông, làm cho bổng tử dừng ở mép ngoài tiểu huyệt cọ xát nhè nhẹ, làm cho Mộ Dung Mỹ ưỡn người nhè nhẹ, tiểu huyệt cũng theo chuyển động của nhục bổng tử di động. Nơi đó dm thủy dồi dào, chỉ chốc lát sau, nhục bổng dần đi sâu xuống, thủy quang sáng rực. Nhục phùng bị kích động trở nên sưng đỏ, như là chờ đợi một cái gì đó đi vào trong.

Tiểu Ngưu cứ như vậy trêu đùa, ngay cả bản thân hắn cũng nhịn không nổi. Hắn cũng không cần bàn tay hỗ trợ, chỉ cần cái mông cũng dễ dàng để nhục bổng tử dừng ở bên ngoài, giãy dụa vài cái làm cho bổng tử chui lọt vào trong tiểu huyết, đâm nhẹ vài cái liền dễ dàng đi sâu vào bên trong.

"A...A...A...A, đau quá đi, nhẹ một chút đi. Đừng phá tan tiểu huyệt của thiếp." - Mộ Dung Mỹ hai tay nắm chặt, mi mắt khép hờ nói.

Tiểu Ngưu cũng cảm thấy thật khó tiến tới. Rốt cuộc nơi này của cô nương đã lâu không được khai phát, nơi này thật nhỏ quá so với nhục bổng. Khi đại bổng tử sáp nhập thật là khó khăn để cắm vào, thật đúng là không thể hấp tấp được.

Vì vậy nên Tiểu Ngưu dùng sức đâm mạnh, làm cho quy đầu thâm nhập sâu trong âm động. Một lát sau, không đợi Mộ Dung Mỹ yêu cầu nữa, Tiểu Ngưu chủ động hướng quy đầu đi sâu vào bên trong. Lần này thành công cắm sâu quy đầu vào bên trong. Mộ Dung Mỹ rất đau, nhưng vì không muốn chàng mất hứng, nên nàng nhẫn nại cổ vũ: "Tốt quá, tiếp tục đi, chàng thật sự là anh hùng, ân, thật to quá, thật thô, thực là muốn lấy mạng nhỏ của thiếp mà."

Tiểu Ngưu tâm tự nói, kéo dài không bằng thống khoái một chút, dù sao nàng cũng đã hưởng qua một lần đại bổng tử đâm vào. Lần trước đã tiến vào, lần này không có lý do gì không vào được, bởi thế nên Tiểu Ngưu liền nói: "Phải sẵn sàng nha, ta lập tức cưỡi lên nàng đây." - Vừa nói, liền lập tức đem bổng tử đâm vào huyệt khẩu, mạnh mẽ tiến vào.

Cái này làm cho Mộ Dung Mỹ hoa dung thất sắc. Y như một cây đao đâm vào trong nàng, làm khóe mắt nàng đong đầy nước mắt. Nàng a lên hai tiếng, cuối cùng chịu không nổi khóc nấc lên. Tiểu Ngưu rất kinh ngạc, nghĩ không ra nàng đúng là người con gái kiên cường như vậy.

Tiểu Ngưu dặn dò: Rất nhanh sẽ thoải mái." Vừa nói, hắn nhẹ nhàng đứng lên, cố gắng tạo một không gian để làm Mộ Dung Mỹ khoái lạc nhanh chóng thích ứng với sự sung sướng.

Tiểu Ngưu trong lòng cực kỳ sảng khoái. Vật cứng rắn ngày càng đánh vào hoa tâm nàng ta, Mộ Dung Mỹ a lên một tiếng, trong tiếng này thì sự vui sướng chiếm phần chủ, điều này làm cho Tiểu Ngưu thấy rất dễ nghe.

Khi thấy lỗ nhỏ đã có thể thích ứng, Tiểu Ngưu đã đem hai chân ngọc của Mộ Dung Mỹ gác lên trên vai, chầm chậm tiến vào. Đại nhục bổng tử vừa lúc cắm mạnh xuống ngay lúc đó, đâm vào tiểu huyệt làm cho hồng nhục (H. L) đi vào đi nhảy ra hết sức đẹp mắt. Tiểu Ngưu chẳng những thao liên tục, mà mắt cũng nhìn cơ thể nàng. Không những thế, Tiểu Ngưu còn quan sát ánh mắt cùng cặp nãi tử (Vú) của Mộ Dung Mỹ. Đúng là sung sướng phát ra từ nội tâm của nàng. Cặp nãi tử của nàng dưới sự tác động của Tiểu Ngưu lắc qua lắc lại thật hết sức mê người, khiến người ta thật muốn chén cả hai chúng.

Tiểu Ngưu nhìn mà động tâm. Hắn để hai chân Mộ Dung Mỹ gác trên lưng mình, còn hắn thì dùng tay bóp nắn hai cặp nãi tử, một bên kiền mạnh xuống tiểu huyệt. Không ngừng kéo lên giập xuống, thật làm cho Mộ Dung Mỹ thoải mái cực kỳ.

Tiểu Ngưu một bên mạnh mẽ cắm xuống, một bên hỏi: "Mộ Dung tiểu thư, nàng cảm thấy sướng hay không sướng."

Mộ Dung Mỹ rên rỉ nói: "Sướng lắm, mỗi khớp xương đều mềm nhũn cả ra.

Loại chuyện này thật là thoải mãi, thật làm cho người ta lên tiên nha."

Tiểu Ngưu còn nói: "Nếu thoải mái, nàng kêu lên thật lớn đi."

Mộ Dung Mỹ lắc đầu nói: "Không được, như vậy sẽ để người khác nghe được. Thiếp là nữ hài tử, không thể làm chuyện xấu hổ ấy được."

Tiểu Ngưu lòng tự nói, cô nương này cũng nử tử chính đạo có gì khác nhau đâu chứ? Nàng cũng thuần khiết như vậy, cũng thẹn thùng như vậy, cùng Nguyệt Lâm rất giống nhau, chỉ là môn phái bất đồng mà thôi.

Tiểu Ngưu thật rất cao hứng, dù chưa xuất ra nhưng hắn đã rút nhục bổng tử ra, nằm hẳn xuống giường, cả người đè lên trên người Mộ Dung Mỹ. Lúc này đúng là ba đường đồng loạt giáp công. Hôn môi, bóp vú, đâm huyệt, thử một lần cả hai cùng khoái.

Mộ Dung Mỹ đôi môi đỏ mọng bị bịt kín, muốn hô gì cũng không được, nhưng cái mũi vẫn thở bình thường. Nàng muốn hừ một cái, cố ưỡn mạnh cặp mông lên một chút, làm cho hai người kết hợp càng mật khiết, chặt chẽ hơn.

Tiểu Ngưu nhấp nhô liên tục cái mông, ra sức kiền mạnh xuống, mỗi một lần hạ xuống cũng đều tràn ngập lực lượng. Hắn tự nói, đừng nhìn Tiểu Ngưu ta võ công không bằng nàng, nhưng trên giường ta phải chinh phục nàng, sau này khiến nàng vừa thấy ta, sẽ chỉ biết ta là nam nhân của nàng, cho nàng về sau không còn tâm muốn hại ta nữa.

...

Sau nữa, Tiểu Ngưu lại bắt đầu tiến hành rất nhiều tư thế hấp dẫn. Đầu tiên là thế tự mình quỳ xuống, nâng cao mông của Mộ Dung Mỹ lên mà tiến vào, một hồi lại dùng trắc thế, công kích mạnh vào. Chỉ là một thế không thể tùy tâm sở dục, tăng thêm vài phần triền miên khoái lạc.

Mộ Dung Mỹ đúng là một cô nương thích tranh cường háo thắng, không cam lòng bị kiền, bị bại. Dưới yêu cầu của nàng, Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn là nằm xuống, còn Mộ Dung Mỹ thì cưỡi trên nhục bổng tử. Mộ Dung Mỹ sau khi cầm bổng tử nuốt vào thật sâu, tự do ra sức hạ thấp thân mình xuống, chỉ một lát sau bổng tử mất hút trong tiểu huyệt. Một hồi lại xuất ra, dm thủy cùng tinh khí làm cho hạ thân nàng ẩm ướt, chảy cả xuống bụng của Tiểu Ngưu. Khi đó lại càng thêm thân thiết, đã không còn để ý chi tiết nhỏ này nữa.

Tiểu Ngưu liền khen nàng: "Tư thế thật tuyệt, Mộ Dung tiểu thư, nàng thật sự là một cô nương đáng yêu. Nàng làm ta thật sự thoải mái." - Tiểu Ngưu nói là thật tâm. Cô nương chủ động nhiệt tình giống như Mộ Dung Mỹ vậy có mấy người, nam nhân nào mà không thích chứ? Tiểu huyệt của nàng bóp cho Tiểu Ngưu thần hồn điên đảo. Hắn đối với nàng không chỉ là đùa giỡn, mà thật tâm muốn sau này đem nàng làm người trong nhà mình, tận tình hưởng thụ tư vị nhi nữ của nàng.

Mộ Dung Mỹ cũng vong tình kêu lên: "Chỉ cần chàng thích, ta sẽ ở cùng chàng."

Tiểu Ngưu cảm thán nói: "Mộ Dung tiểu thư, nàng quá đáng yêu. Ta muốn nàng cả đời đi theo ta."

Mộ Dung Mỹ một bên thở hồng hộc nhả nhục bổng tử ra, một bên nói: "Đừng gọi thiếp là tiểu thư, gọi thiếp Tiểu Mỹ nha."

Tiểu Ngưu nghe xong lời nàng nói, Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ gọi không ngừng, khiến cho người nghe phải triền miên mê khoái. Khi Mộ Dung Mỹ nghe thấy tất cả những điều thân ái này, nàng lúc này làm sao còn chút hận ý chứ? Nàng cũng là một cô nương đa tình, nếu đã thất thân cho hắn, lại đã cùng hắn lần thứ hai thân thiết, đã nói lên cùng hắn có duyên phận. Cần gì phải phá hư nó cơ chứ? Mặc dù người này có rất nhiều tật xấu, nhưng có thể từ từ thay đổi mà, con người ai chẳng có khiếm khuyết cơ chứ? Nghĩ thông suốt điều này, tâm tình Mộ Dung Mỹ rất thoái mái.

Làm như vậy một hồi, Mộ Dung Mỹ lại hạ thấp cái mông xuống, dùng eo ra sức vặn vẹo, uốn éo hưởng thụ tư vị sắc dục. Như vật tuy không quá kịch liệt, nhưng vẫn làm người khác mất hồn.

Tiểu Ngưu hiểu được như vậy bất quá lại không thể kìm nén, lại thêm một cơn bão bay qua thân thể tạo thêm một khoái lạc mới. Mộ Dung Mỹ hoàn hảo đã bắt đầu ngồi lên, cái này làm cho Tiểu Ngưu thầm kêu hảo.

Tiểu Ngưu lấy đủ hoa dạng trêu đùa Mộ Dung Mỹ. Mộ Dung Mỹ cũng lấy đủ hoa dạng trêu đùa nhục bổng mỹ vị. Lúc này trái tim nàng đã hoàn toàn đặt trên người Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu mừng rỡ như điền, làm cho nàng đạt cao triều mấy lần. Cuối cùng hắn mới hài lòng bắn thẳng vào trong. Thời khắc tuyệt đìa kia, Tiểu Ngưu cảm thấy cả người đều bay lên.

Mưa gió qua đi, Tiểu Ngưu ôm thật chặt lấy Mộ Dung Mỹ. Mộ Dung Mỹ hỏi: "Chàng định trụ ở chỗ nào? Sao không ở lại khách điếm đi?"

Tiểu Ngưu trả lời: "Ta muốn về nhà một chuyến. Người trong nhà ta nhất định nhớ ta lắm."

Mộ Dung Mỹ nói: "Thiếp cũng muốn về nhà. Lần này ra đi chưa bắt được Quỷ Linh, thật sự là cũng nên về gặp phụ thân ta. Tin tưởng phụ thân cũng sẽ không trách ta, ta đã cố gắng hết sức."

Tiểu Ngưu nghe nàng nhắc tới Quỷ Linh, liền nói: "Ta cùng nàng đã có nói, hy vọng nàng có thể ngẫm lại. Quỷ Linh cũng không có gì quá sai lầm. Nàng không muốn lấy chồng, chẳng qua có người bức nàng."

Mộ Dung Mỹ gật đầu nói: "Thiếp biết, đến lúc đó để thiếp gặp phụ thân xem người nói thế nào. Nếu phụ thân không chịu tha thứ cho nàng, dù Quỷ Linh có chạy trốn đến chân trời góc biển, nàng cũng trốn không thoát."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Nàng chừng nào thì rời khỏi đây?"

Mộ Dung Mỹ trả lời: "Thiếp cũng không biết nữa. Cái đó còn xem thái độ của chàng." - Vừa nói chuyện, nàng vừa dùng mị nhãn nhìn Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu trong chốc lát hiểu được ý tứ của nàng. Hắn biết Mộ Dung Mỹ trải qua hai lần thân thiết, đã thực sự thích hắn. Từ nay về vận mệnh hai người đã thành một khối. Chánh phái cùng tà phái, sắc lang cùng yêu nữ, đây quả là sự kết hợp tuyệt diệu.

Hai người ngồi lên nhau, nhàn nhã nói chuyện trời đất. Bọn họ không hề nghĩ đến, không lâu trước đó cả hai còn là kẻ thù bất cộng đái thiên giờ đã chuyển thành tình nhân. Thì ra khoảng thành giữa cừu nhân và tình nhân chỉ cách một khoảng rất gần.

Trải qua một đêm này, khoảng cách của hai người đã được kéo gần lại. Mộ Dung Mỹ có điều gì cũng đều nói với Tiểu Ngưu. Nàng kể về lúc đầu nàng có bao nhiêu người theo đuổi, cũng vì chính mình yêu cầu hà khắc nên đã làm bao người thương tâm. Còn nói cha mình có bao nhiêu nữ nhân, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa nhắc tới sẽ chọn ai làm vị trí cao nhất. Còn nói mình có bao nhiêu là huynh đệ tỷ muội cái gì đấy.

Tiểu Ngưu nghe xong nhớ ra một chuyện, hắn nói: "Nếu nàng là do vị đệ tử Nga My kia sanh ra, vậy mẫu thân nàng là chánh phòng, như vậy còn tên ca ca định lấy Quỷ Linh là ai sanh ra?"

Mộ Dung Mỹ giải thích: "Vị ca ca này của thiếp chỉ là do phụ thân ta cùng nữ nhân khác sanh ra, phụ thân ta cũng không cùng nàng ta chánh thức bái đường. Chỉ có thiếp mới là do đại lão bà sanh."

Tiểu Ngưu hắc hắc cười, hắn nói: "Xem ra phụ thân nàng cũng không phải đối với phụ thân nàng tốt nhất. Hắn còn có không ít nữ nhân khác."

Mộ Dung Mỹ khẳng định chắc chắn: "Mặc kệ hắn có bao nhiêu đàn bà, cũng chỉ có mẫu thân thiếp là hắn yêu nhất. Thiếp có thể cảm nhận được."

Tiểu Ngưu cười ha ha, nói: "Nếu chiếu theo tiêu chuẩn này mà nói, Tiểu Ngưu ta cũng có thể tìm một đám nữ nhân. Chỉ cần đối với nàng tốt nhất có thể là được."

Mộ Dung Mỹ lắc đầu, nàng nói: "Vậy cũng không được. Nam nhân của ta không được phép tìm nữ nhân khác. Ta sẽ tức giận lắm."

Tiểu Ngưu liền cãi lại: "Ngay cả phụ thân nàng cũng có thể tìm một đám phụ nữ, tại sao ta không thể chứ? Nàng phải giải thích cho rõ ràng với ta."

Mộ Dung Mỹ lại lắc đầu nói: "Thiếp nói không lại người. Chàng thành thật cho ta, nếu để ta thấy chàng cùng nữ nhân khác bông đùa lêu lổng, thiếp cũng sẽ như Quỷ Linh cắt đi tiểu kê kê của chàng. Được rồi, chàng còn cắt tiểu kê kê của Triệu Khúc Xà mà, hắn nhiều lần năn nỉ phụ thân ta tìm chàng tìm số đấy, chỉ có điều đối với chàng, phụ thân chưa hề để mắt."

Tiểu Ngưu hỏi: "Tại sao chứ?"

Mộ Dung Mỹ trả lời: "Phụ thân ta nói, hành vi tiểu tử Triệu Khúc Xà này thật đáng kiểm điểm, vô luận ai cắt tiểu kê kê của hắn, đểu là hành vi đúng."

Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Phụ thân nàng cũng là người thông tình đạt lý. Vậy tại sao tiểu kê kê của con trai lão lại bị cắt lại tức giận đến như vậy?"

Mộ Dung Mỹ nói: "Sao có thể giống nhau chứ? Ca ca ta chính là con ruột của phụ thân, làm sao người có thể không đau lòng chứ?"

Tiểu Ngưu tỏ vẻ: "Làm người mà, cùng giống nhau thôi. Nếu đối với Triệu Khúc Xà như vậy, tất nhiên chuyện này cũng như thế. Bởi vì bang lý bất luận người thân, vương tử phạm pháp, cùng tội như thứ dân."

Mộ Dung Mỹ nhìn kỹ hắn, nàng nói: "Nếu chàng có thể nói như vậy, vậy chàng có thể đứng trước phụ thân thiếp lý luận với người. Thiếp cũng hy vọng chàng có thể thuyết phục người. Trải qua lần nghe chàng nói vừa rồi, thiếp cũng muốn đứng một bên chàng để chàng nói chuyện."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, hắn nói: "Nàng thật là có tiến bộ, lại đây, ta sẽ an ủi nàng một chút." Vừa nói, hắn lại ôm Mộ Dung Mỹ áp lại gần hạ thân hắn, bổng tử cương ngạnh lại đứng thẳng lên thục mạnh vào bên trong.

Mộ Dung Mỹ a lên một tiếng, nói: "Không phải vừa khoái hoạt sao? Thế nào lại hứng phấn trở lại nhanh thế?"

Tiểu Ngưu đắc ý cười: "Ta thích nàng, ta nghĩ muốn hoan ái với nàng thêm vài lần nữa." - Vừa nói, hắn lại dùng sức đâm mạnh cương đỉnh, làm cho nhục bổng tử đi vào rất nhanh trong mật huyệt, rất nhanh phát ra âm thanh dễ nghe. Mà Mộ Dung Mỹ dưới sự tấn công của hắn cũng đã hưng phấn trở lại, tích cực nghênh hợp cùng Tiểu Ngưu, cùng hắn cuồng hoang thêm lần nữa, Lần này hai người cuồng hoan đến khi không còn sức bất động mới chịu dừng lại thu binh.

Ngày thứ hai tới, Mộ Dung Mỹ so với ngày thường xinh đẹp hơn nhiều. Hai người bọn họ cứ như vợ chồng ở chung với nhau, đây cũng là cảm giác nhân sinh cực nhạc khoái hoạt. Mộ Dung Mỹ đương nhiên không thể lập tức lời Tiểu Ngưu ngay được, liên tiếp ngủ chung nhiều ngày cũng không thể không rời xa nhau. Bởi Mộ Dung Mỹ phải về nhà báo tin.

Vừa nghĩ đến phải chia ly, trong lòng cả hai đều cảm thấy không vui. Trải qua nhiều ngày ân ái, quan hệ giữa hai người đã rất khắng khít. Mộ Dung Mỹ đối với Tiểu Ngưu không hề muốn xa rời, Tiểu Ngưu cũng hiểu được nàng đã thực sự là lão bà của mình.

Lúc chia tay, Mộ Dung Mỹ tặng cho Tiểu Ngưu một ít bạc. Vì để hẳn bình an về nhà, Mộ Dung Mỹ quyết định đưa Tiểu Ngưu một đoạn. Thử nghĩ, với tốc độ của Tiểu Ngưu, về nhà phải mất bao nhiêu thời gian chứ.

Vì vậy, Mộ Dung Mỹ đánh thức Tiểu Ngưu vào lúc sáng sớm. Tiếp theo Mộ Dung Mỹ đem bộ quần áo đen của mình ném trên mặt đất, sau đó bào Tiểu Ngưu đi lên trên. Nàng liền niệm chú ngữ. Quần áo liền châm rãi bay lên, đưa Tiểu Ngưu lên cao. Mộ Dung Mỹ liền bay tới, vung tay lên, quần áo kia liền đưa hai người đi rất nhanh hướng về phía Dương Châu.

Tiểu Ngưu giữa không trung ôm chặt lấy Mộ Dung Mỹ, cảm giác này thật giống như cưỡi gió đạp nước (Phong tượng lưu thủy) lướt nhanh. Thế giới dưới chân liên tục di động. Tiểu Ngưu hô to một tiếng, hai tay trảo trước ngực Mộ Dung Mỹ.

Mộ Dung Mỹ bị bóp làm cho khuôn mặt đỏ hồng như hoa đào, nàng nói: "Chàng thành thật cho thiếp. Nếu như thiếp bị phân tâm, chúng ta nếu sẽ té xuống thành tương cả." - Bởi vậy, Tiểu Ngưu mới không dám làm loạn nữa.

Mộ Dung Mỹ giải thích: "Lúc đằng vân giá vũ, sợ nhất là loạn tâm. Chàng nhìn thiếp mặt ngoài bình tĩnh, thực tế là đang thầm đọc chú ngữ đó. Chờ chàng tương lai học được chiêu này, chàng sẽ minh bạch tất cả."

Tiểu Ngưu hỏi: "Nếu các ngươi đều bay được, vậy tại sao đôi khi vẫn phải dùng kỵ mã cỡi ngựa đi chứ?"

Mộ Dung Mỹ nói: "Bình thường nếu như không vội, chúng ta đều dùng cỡi ngựa đi đường. Chỉ có khi quá cấp bách, chúng ta mới có thể bay. Tại sao không thể bay chứ? Bởi vì muốn phi hành tốn rất nhiều công lực, cũng tổn thương nguyên khí. Nếu như hôm nay không phải đưa chàng trở về, thiếp cũng chẳng hy sinh lớn như vậy đâu."

Tiểu Ngưu cảm kích nói: "Tiểu Mỹ à, ta thật sự cám ơn nàng. Nếu như không có nàng giúp đỡ, ta chẳng biết phải qua ngày nào tháng nào mới có thể về được đến nhà."

Mộ Dung Mỹ bật cười khẽ, nàng nói: "Chỉ cần trong tim chàng có ta, đối với ta tốt một chút thì đó chính là sự bồi thường rồi." - Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi qua biết bao ngọn núi con sông, không bao lâu sau, đã đi tới bầu trời của Hàng Châu.

Mộ Dung Mỹ tìm một địa phương không ai thấy đáp xuống, nàng nói: "Tiểu Ngưu à, thiếp chỉ có thể tiễn chàng tới đây thôi. Sau này thiếp sẽ tìm chàng. Nếu chàng dám quên thiếp, thiếp quyết không tha cho chàng đâu."

Tiểu Ngưu kéo nàng vào trong lòng mình, hắn nói: "Ta như thế nào quên được nàng chứ. Nàng cũng hảo hảo bảo trọng. Nếu có cơ hội, ta sẽ đến tìm nàng."

Mộ Dung Mỹ gật đầu, giơ tay hướng Tiểu Ngưu vẫy vẫy, sau đó đứng lên hắc y, bay lên bầu trời, bay đi nơi xa xa. Bóng lưng nàng ngày càng nhỏ dần, tâm Tiểu Ngưu hình như cũng đi theo nàng, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng nàng nữa, Tiểu Ngưu mới từ từ phục hồi lại tinh thần. Hồi tưởng lại mấy ngày vừa qua, thật giống là một diễm mộng đặc sắc. Chính mình đã trêu chọc hai mỹ nữ tà phái, sau này không biết làm sao lại kết nên duyên phận, giờ vẫn còn không biết. Từ nhỏ Tiểu Ngưu đã có quan điểm, hắn không muốn thương tổn bất cứ ai.

Tiểu Ngưu đánh giá hoàn cảnh trước mắt một chút, cảnh vật vẫn quen thuộc như xưa. Đây là một mảnh đát trống ven Tây Hồ, chỉ cách Tây Hồ một rừng cây lớn. Ở chỗ này có thể nghe tiếng cười cùng tiếng quát tháo của du khách bên kia, tiếng cười rất thanh. Đây là quê quán, là nhà của ta. Nhà của ta ở gần đây, ta sắp gặp được người nhà rồi.

Đừng xem đây làmột bãi đất trống, nó cũng những cây cối ở một khu rừng thường có, như dương liễu, xanh xanh, tươi trẻ, sinh trưởng tự nhiên. Tiểu Ngưu tinh nghịch đi lại trên mặt trấn, đùa giỡn một lúc, nhảy cẫng lên, biểu đạt tâm trạng vui sướng của mình. Hắn tự nói, quê hương vẫn là tốt nhất. Sau này sẽ càng náo nhiệt, ta dẫn theo đại mỹ nữ Nguyệt Ảnh cùng Nguyệt Lâm du ngoạn Tây Hồ, khẳng định đúng là cảnh đẹp hiếm thấy.

Hắn đi qua vài hàng cây, bỗng nhiên nghe phía sau đám cây có tiếng binh khí va chạm, đinh đinh dày đặc, hiển nhiên đang đánh nhau, dường như rất kịch liệt, ngay cả một tiếng nói cũng không có.

Tiểu Ngưu đối với đánh nhau đúng là hăng hái bừng bừng. Hắn lặng lẽ đi tới phái sau đám cây, lén nhìn về phía trước. Hắn nhìn về phía trước, theo hướng mắt Tiểu Ngưu nhìn thấy, có một nam một nữ đang đánh nhau. Một hồi đánh bên trái, một hồi chuyển qua đánh bên phải, một hồi bay lên không trung, một hồi lại hạ xuống đất, đánh đến không thể thấy rõ gì. Đánh thật nhanh, thật vội vã, về phần Tiểu Ngưu chỉ thấy được bạch quang lóe lên, bóng người lướt nhanh, không thấy rõ hình dáng bọn họ ra sao.

Tiểu Ngưu quan sát bọn họ đánh võ cả nửa ngày, cũng nhìn không ra khuôn mặt một ai. Điều này cũng khó trách hắn, hắn gần đây nhìn thấy cao nhân đánh nhau cũng chỉ đánh bằng pháp thuật. Chỉ có mấy phái cậy sức trâu mới động võ động cước thôi. Chứ pháp thuật chỉ cần ra tay nhanh, giương tay lên, một đạo bạch quang hoặc hồng quang hiện lên, ngươi đã bị ngã xuống, chỉ sợ chết như thế nào cũng chẳng biết.

Tiểu Ngưu nhìn một lát đã muốn đi khỏi đây. Hắn cảm giác công phu bọn họ tuy cao, nhưng đối với mình chẳng liên quan gì. Hắn đang muốn đi thì hai người kia lại bắt đầu đánh nhau. Khi nữ nhân kia quay đầu thì Tiểu Ngưu nhìn rất rõ nàng ta. Nàng kia mặt trắng, lông mi dài, ánh mắt trầm tĩnh, khí độ cao quý, mặc áo màu hồng, giống như một đóa tiên hoa phiêu động. Đây chẳng phải là Kim Lăng quận chúa Chu Vân Phương sao? Nàng tại sao lại đến nơi này chứ?

Nàng tại sao lại cùng người ta đánh nhau, ta sao lại khoanh tay đứng nhìn chứ? Tiểu Ngưu muốn giúp nàng, hắn lén di chuyển tới phía sau tán cây, len tìm vài hòn đá cầm trong tay, sau đó trở lại chỗ ban đầu, hắn định dùng ám khí giáo huấn tên xa lạ kia một chút, cũng là giúp quận chúa một lần. Chỉ là nhiều ngày không luyện công phu, có thể trúng tâm mệnh trong một chiêu hay không vẫn còn khó nói, chỉ phải chờ xem mà thôi.

Lúc này hai người vẫn đang đánh nhau, đổi tới đổi lui, chuyển thành bên mặt hắn. Tiểu Ngưu cho rằng đã đến lúc ra tay. Cho dù ta không đánh trúng hắn, ta cũng không làm ngộ thương người mình. Bởi vậy, hắn núp sau tán cây, ngón tay động một chút, cục đá đầu tiên liền bắn ra.

Hòn đá này mang sự sắc bén và âm thanh rất nhỏ vọt tới, bắn về phía bả vai người nọ. Người nọ tay phải cầm kiếm, đang đánh lúc gấp rút, căn bản không cách nào ứng phó. Thế nhưng người nọ cũng không phải hạng xoàng, hắn vẫn cảm giác được có người đánh lén mình. Bởi vậy trong lúc nguy hiểm liền quay đầu lại, há mồm bắn ra khẩu khí, làm cho viên đá rớt xuống.

Tiểu Ngưu khẩn trương lắm, hắn nghĩ không ra người này không phải là hạng tầm thường. Bởi vậy dưới tình thế cấp bách, hắn dùng vài hòn đá dùng phương thức thứ hai bắn liền ba viên về phía người nọ. Tiểu Ngưu tự nói, xem ngươi làm sao đây? Ngươi có thể tránh một lần, cũng chưa chắc có thể tránh lần hai. Có thể tránh lần thứ hai, lần thứ ba cũng đủ để ngươi tiêu. Cho dù ngươi tránh được toàn bộ, quận chúa cũng đã sớm thừa dịp này dùng kiếm đâm mấy lỗ lớn trên người ngươi.

Hắn nghĩ đến điều rất đẹp, nhưng lại xuất hiện kết quả ngoài rất ý muốn. Hắn nhìn thấy tên kia tự mình đánh một viên đá tan thành từng mảnh, không nghĩ quận chúa lại đột nhiên huy kiếm đâm cho những viên đá còn lại từng mảnh rơi xuống. Cảnh này thật có chút làm cho hắn choáng váng, hắn có chút không tin vào mắt của mình nữa.

Tiểu Ngưu dùng đá đánh địch nhân của quận chúa, còn quận chúa lại múa kiếm đánh rớt những viên đá, điều này thật quá sức tưởng tượng của Tiểu Ngưu. Hắn bị làm cho cả đầu đầy nước. Chẳng biết làm sao, lúng ta lúng túng. Mà cái tên sau khi tránh được công kích của mấy hòn đá, mặt đầy lừa giận, đi ra khỏi vòng tron, dựa theo hướng mấy hòn đá bắn tới phóng nhanh như một tia chớp.

Tiểu Ngưu không kịp trốn tránh, đã bị người ta phát hiện. Tên kia căm giận nhìn Tiểu Ngưu, dùng mũi kiếm chỉ nơi mũi hắn, quát hỏi: "Ngươi là tiểu nhân từ đâu tới, hãy xưng tên mau, bổn đại hiệp không muốn kẻ chết dưới kiếm là quỷ vô danh."

Tiểu Ngưu từ phía sau cái cây đứng lên, hắn nói: "Nếu ngươi muốn biết ta là ai, ta không ngại nói cho ngươi biết. Ta họ Nghê, tên là Lão Bát. Đã hiểu rõ chưa." - Nói xong lời này, Tiểu Ngưu tự mình ôm bụng hắc hắc cười rộ lên.

Người nọ vốn không quá chú ý đến cái tên này, chỉ khi thấy Tiểu Ngưu trên mặt lộ ra nụ cười gian tà, hắn mới tỉnh ngộ ra, a, tiểu tử này dám chiếm tiện nghi của ta, cái gì Nghê Lão Bát, rõ ràng để người ta gọi hắn là lão ba. Đúng là một tên không có đạo đức.

Người này hai mắt phát sáng, ngọc thụ lâm phong, bởi vì quá tức giận, nên mặt mày xanh mét, ngũ quan đều trở nên tái đi. Hắn quát to một tiếng: "Tiểu tử, ngươi tìm chết rồi." - Vừa nói, mũi kiếm bắn ra một đạo bạch quang, trực tiếp hướng vào trán Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu mặc dù không biết công phu này là gì, nhưng cũng biết đây thuộc về phạm trù pháp thuật. Hắn phản ứng nhanh nhạy, di chuyển nhanh như thỏ, một chưởng phóng tới, nhưng lại trúng ngay thân cât, thân cây bị người đánh trúng rung động dữ dội.

Tiểu Ngưu thấy hắn ra tay ác độc, đột nhiên nổi cơn giận dữ, đang trốn sau gốc cây đại thụ lò đầu ra lớn tiếng mắng chửi: "Ngươi ra tay thật ác, nhất định là con của tứ đại Ma vương đúng không? Vừa nhìn đã biết hắc đạo, đúng là đồ tạp chủng, hỗn chủng, nạo chủng, đúng là đồ ô quy vương bát đản. Sau này sanh hài tử cũng toàn là đồ ngốc, phía sau lại còn có cái đuôi dài."

Liên tiếp chửi mắng như vậy làm cho đối phương lửa giận tận trời, nghiến chặt răng nói không ra lời. Hắn biết chửi mắng bất quá không lại Tiểu Ngưu, hắn liền dùng võ lực để trả thủ Tiểu Ngưu. Hắn tức giận đến mức thanh kiếm cũng thành ám khí phóng đi, Tiểu Ngưu chạy trốn cực nhanh, kiếm kia bắn đi không trúng mục tiêu, chỉ lộ ra cái chuôi kiếm, làm cho Tiểu Ngưu sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn cơ trí ra sức né tránh, né từ cây nào trốn sang cây nọ, cực kỳ chật vật. Tên kia hai tay phóng ra, mỗi lần phóng là một đạo lửa sáng lao đến, mặc dù Tiểu Ngưu cơ trí đi nữa, cũng không tránh khỏi trên quần áo có vài lỗ thủng nhỏ, vẫn còn khói bốc ra từ những chỗ đấy. Mắt không thể nhìn lại, vậy mà Tiểu Ngưu vẫn mạnh miệng: Con trai đánh cha, thật không có đạo lý.

Đúng lúc đó Chu Vân Phương từ trong rừng cây chạy tới, vừa thấy Tiểu Ngưu, nàng đầu tiên là kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó thét lớn: "Phan đại ca, mau dừng tay, hắn chính là người mình."

Vị Phan đại ca này căn bản không để ý tới câu này, vẫn đang tấn công nhanh hơn, tựa hồ muốn đánh tiểu ngưu thành đầu heo. Vân Phương không biết làm gì, thấy Tiểu Ngưu đúng là sắp chết đến nơi, nàng vội nhảy đến che trước người Tiểu Ngưu, lấy thân thể mềm mại để ngăn cản, nàng nghiêm mặt nói: "Phan đại ca, huynh trước tiên hãy dừng tay..."

"Phan đại ca!" - Bất đắc dĩ hắn phải hồi thủ, ánh mắt dừng trên người Chu Vân Phương, hỏi: "Vân Phương, hắn là ai? Hắn như thế nào là người của mình? Muội có nhìn thấy hắn từ sau đám cây dùng đá bắn lén ta không, bằng hành vi này tuyệt không phải là người có thiện tâm?"

Vân Phương quay đầu sang hỏi Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu, vì sao ngươi lại đánh lén Phan đại ca vậy?"

Tiểu Ngưu sờ sờ da mặt mình hơi bị cháy đen, nhìn tên gia hỏa hung ác kia, từ tốn nói: "Ta thấy hắn với nàng đánh nhau, ta tưởng hắn là ác nhân, hắn ức hiếp ngươi, bởi vậy ta dùng đá đánh hắn, ta là muốn giúp ngươi."

Vân Phương vừa nghe, nàng nhất thời hiểu được mọi chuyện, nàng nhìn Tiểu Ngưu mỉm cười, nói: "Tiểu Ngưu ơi, cám ơn ngươi. Bất quá ngươi nghĩ sai rồi, hắn không phải là ác nhân, hắn là hảo bằng hữu của ta, hắn tên là Phan Sơn, nhân nghĩa "Thiết quyền Phan An", ngươi cũng không nên đắc tội hắn nha." - Nói đến đây, ánh mắt nàng chuyển đến trên mặt Phan Sơn.

Phan Sơn đứng cách thật xa, cũng không đi tới, hắn nhàn nhạt nói: "Thì ra là hiểu lầm, vậy là tốt rồi, sau này gặp mặt sẽ không phải đánh nhau nữa."

Tiểu Ngưu hướng khuôn mặt quỷ của hắn tới, nói: "Ngươi chính là người trong lòng của Vân Phương sao?"

Phan Sơn nghe xong không hề hờn giận, tâm thuyết, Vân Phương hai chữ là cho một tiểu hài tử như ngươi gọi sao? Ta cũng có quyền lợi chứ. Phan Sơn liếc mắt nhìn Vân Phương một cái, nói: "Ngươi không phải vừa nghe quận chúa nói sao, ta chỉ là hảo bằng hữu của nàng."

Vân Phương nghe xong thân thể mềm mại run lên bần bật, sắc mặt tối sầm lại. Tiểu Ngưu nhìn mà khó chịu, hắn biết người trước mặt chính là người trong lòng của Vân Phương. Tiểu Ngưu giương mắt nhìn tên kia, đúng là cao lớn đẹp trai, không hổ danh xưng Phan An chút nào. Chỉ có điều vẻ mặt kia cùng Mạnh Tử Hùng có vài phần tương tự, làm cho người ta có cảm giác xa cách ngàn dặm.

Tiểu Ngưu nhớ tới lần Vân Phương nói về tình yêu của mình, bộ dáng si tình của nàng làm cho mình khắc sâu ấn tượng trong tâm. Hắn đã sớm nổi lên ác tâm khó chịu với Phan Sơn, hơn nữa bây giờ thấy Phan Sơn đối với Vân Phương thiếu ôn nhu, tình cảm, không khỏi giận dữ trong lòng.

Tiểu Ngưu mạnh bạo đi tới vài bước, lớn tiếng nói: "Ta nói Phan đại hiệp, ngươi biết Vân Phương đối với ngươi si tình cỡ nào không? Nàng vì ngươi, đã tranh cãi với phụ thân nàng, lại còn không quản ngàn dặm đi tìm ngươi. Lúc ngươi vắng mặt, nàng thương tâm suýt khóc. Còn lần này nàng lại tới Thiếu Lâm, cũng vì tìm ngươi. Làm nam nhân, ngươi cũng không thể không có lương tâm được. Nếu như ngươi đánh mất Vân Phương, ngươi sẽ phải ân hận cả đời."

Vân Phương nghe xong khuôn mặt liền ửng hồng, nhưng chỉ thẹn thùng lắng nghe. Nàng một mực quan sát ánh mắt của Phan Sơn, thấy hắn không hề có ý tứ gì cảm động cả. Trong lòng nàng cảm thấy chua xót, thật lòng hoài nghi mình vì hắn nỗ lực nhiều như vậy có đáng hay không.

Chỉ nghe Phan Sơn hừ lạnh, hắn noi: "Tiểu tử, chuyện của chúng ta không cần ngươi lo. Hơn nữa, ta là đệ tử phật môn, không thể nói chuyện tư tình."

Tiểu Ngưu đánh giá hắn, nói: "Ngươi không phải tục gia đệ tử sao? Ngươi có thể lấy lão bà mà."

Phan Sơn liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu một cái, sau đó dừng lại trên mặt Vân Phương, chậm rãi nói: "Ta là tục gia đệ tử không giả, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn muốn quy y xuất gia. Ta muốn cả đời đều hiến cho Phật tổ. Ta muốn lấy hết tất cả tinh lực tu thành phật pháp."

Nghe xong lời này Tiểu Ngưu không có cảm giác gì, nhưng quận chúa vừa nghe xong sắc mặt đại biến, trong mắt đã ngưng đầy lệ. Nàng cố kìm nén sự thống khổ của mình, run giọng hỏi: "Phan đại ca, huynh nói lời này là thật chăng?"

Phan Sơn gật đầu nói: "Đương nhiên là thật. Ta trước nay không thích nói dối."

Vân Phương hỏi: "Nếu huynh xuất gia, ta biết làm sao bây giờ?"

Phan Sơn do dự một lúc mới nói: "Đó là chuyện của muội."

Vân Phương chỉ hắn, nàng nói: "Chẳng lẽ huynh trước kia đối với ta không thật tâm sao? Chẳng lẽ huynh quên chuyện cũ tốt đẹp của chúng ta sao? Huynh thật sự tuyệt tình, huynh đành lòng vậy sao?"

Phan Sơn thở dài một tiếng, hắn nói: "Chuyện cũ đã thành không, hãy xem như một giấc mộng. Quận chúa muội cũng nên nhìn ra đi. Ta thấy nàng cũng nên lập gia đình đi, nam nhân tốt còn rất nhiều, giống như tiểu tử này, cũng không quá tệ. Ta thấy hắn với nàng dường như rất có ý tứ." - Nói xong, hắn rút thanh kiếm trên cây ra, xoay người bay đi.

Vân Phương luống cuống lên, hô lớn: "Phan đại ca, huynh chờ một chút, ta còn chuyện muốn nói." - Dứt lời liền đuổi theo.

Phan Sơn nghe mà như không nghe, vượt qua rừng cây, đã nhìn không thấy bóng. Vân Phương cũng không muốn nghĩ, liền đuổi theo sau. Tiểu Ngưu thấy mà lắc đầu, cảm khái cực lớn: "Nữ tử si tình gặp kẻ phụ tâm, tên kia có cái gì tốt? Ngoài trừ lớn lên mạnh hơn ta, so với ta bản lãnh mạnh hơn, hắn còn có cái gì chứ? Không đáng để nàng đối với hắn như vậy. Người này đúng là đồ không có tim, có gì đặc biệt hơn người. Quận chúa nha, ngươi như thế nào vẫn chấp mê bất ngộ chứ? Nói cho cùng, một cái tát không thể kêu to, mạnh cũng không hẳn là tốt. Thiên hạ không thiếu nam nhân tốt, cũng không phải chỉ có một mình hắn. Giống như Tiểu Ngưu ta, đâu có tệ chứ. Nàng muốn lập gia đình hẳn phải chọn người như ta vậy, vừa biết ăn nói, vừa đa tình, vừa biết yêu thương người đẹp. Đôi mắt đẹp của nàng như thế nào lại không phát hiện ra ta rất ưu tú chứ?

Tiểu Ngưu một mặt nói thầm, một mặt đi về phía trước. Chờ hắn đi qua rừng cây thì sớm đã không còn bóng dáng hai người kia. Tiểu Ngưu tự nhiên không đuổi theo bọn họ. Hắn lững thững đi tới, xuyên rừng tới bãi cỏ, một hồi đã đi tới bên Tây Hồ.

Tới nơi này rồi hết thảy đều quen thuộc, cảm giác hô hấp, hít thở đều thoải mái hơn. Không khí thật mát mẻ tươi mới, phong cảnh thanh lịch như họa. Du khách nối liền không dứt, tiếng cười nghe rất thanh. Trong hồ nước chảy tự nhiên, trên hồ có vài đám người đang đi thuyền. Hồ kia thật trong xanh, có một lá sen màu xanh lục thật lớn. Hồ thật là xanh, xanh đến mất trong vắt thật đẹp. Có khả năng xóa tan mọi phiền muộn của cuộc đời ô trọc khi đứng trước hồ cam đoan sẽ tan sạch.

Tiểu Ngưu đi tới bên hồ, cảm thấy cảnh đẹp thần kỳ. Đi không lâu, hắn phát hiện mọi người đang nhìn hắn cười. Nếu như chỉ một cô gái nhìn hắn cười, hắn sẽ tưởng người ta có ý với mình, nhưng mặc kệ là hài tử tám tuổi hay nam, nữ tám mươi tuổi đều nhìn hắn cười. Ngay cả lão thái bà cũng nhìn hắn cười. Điều này làm Tiểu Ngưu kỳ quái, có gì thú vị cơ chứ?

Tiểu Ngưu vẫn còn là người thông minh, hắn vội khom lưng nhìn xuống hồ nước, lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Thì ra quần áo mình có rất nhiều lỗ, trông y như một tên vô lại vậy. Còn có khuôn mặt hắn đen sì, không giống hắn chút nào. Đây điều là người trong lòng quận chúa ban cho. Tiểu Ngưu trong lòng thầm mắng, con bà nó, ngươi xuất gia rất tốt, thiên hạ bớt đi một tai họa. Tâm nhãn nhỏ như vậy, ngươi làm sao xứng làm nam nhân của quận chúa chứ? Quận chúa muốn lập gia đình thì phải lấy người như ta mới đúng. Ta lòng dạ như biển rộng, chí khí như trời cao. Hắc hắc, tương lai ta nhất định mạnh hơn ngươi. Ngươi tương lai sẽ phải làm một tiểu hòa thượng, còn ta ít nhất cũng có thể làm một chưởng môn mà.

Tiểu Ngưu chưa vội dùng nước hồ rửa mặt, hắn đi tới cửa hàng bên cạnh mua quần áo, thuận tiện rửa mặt luôn. Hắn mua một bộ trường sam màu lam, thêm một chiếc mũ đội đầu, dùng gương soi một chút, thật sự là uy phong bát diện, khí độ bất phàm, ngay cả lão chủ quán cũng khen Tiểu Ngưu là nhất biểu nhân tài. Cứ như vậy khen, Tiểu Ngưu cao hứng lên liền trả tiền, còn tặng thêm cho hắn vài lượng bạc.

Sau khi ra khỏi cửa hang, Tiểu Ngưu lững thững bước dọc theo mặt hồ. Hắn định sau khi ngắm Tây Hồ, sẽ về nhà thăm cha mẹ cùng muội muội, còn có cô nương mà hắn thích.

Tây Hồ được xưng thiên hạ đệ nhất mỹ cảnh, đương nhiên không phải là hư danh. Nơi này chẳng những cảnh đẹp, mà con người cũng đẹp. Trước kia Tiểu Ngưu thường ở đây nhìn lén những cô nương. Chỉ là khi đó không hiểu chuyện nam nữ, bởi vậy chỉ nhìn thôi. Bây giờ không giống trước kia, hắn đã thực sự trở thành một nam nhân. Bởi vậy, khi hắn nhìn thấy một cô nương trên thuyền ngoắc hắn, nhìn hắn mà ca hát thì hắn tâm đã như tảng đá rơi xuống hồ, nhất thời rối loạn.

Đó là một cô nương đang ngồi trên một chiếc thuyền lớn gần bờ. Chiếc thuyền nhìn rất hào hoa, có màu đỏ, chia làm hai tầng, trên tầng trên của chiếc thuyền có những lan can được điêu khắc, cô nương nọ đang đứng ở bên lan can ngoắc ngoắc Tiểu Ngưu.

Cô nương nọ khoảng cỡ hăm tám, trang phục gợi tình, có chút phong tao, mặc dù kém hơn Nguyệt Lâm, Quỷ Linh, Mộ Dung Mỹ chư nữ, nhưng cũng đủ để hấp dẫn nam nhân.

Cô nương nọ lại ngoắc Tiểu Ngưu, lại ca xướng, làm hại Tiểu Ngưu giống như uống phải mê thang mềm nhũn, mất đi tỉnh táo. Tâm hồn bất định, hắn bước xuống thuyền. Không chờ hắn đi lên thuyền, cô nương nọ đã chạy tới kéo hắn lên thuyền. Một cái kéo này, làm các đầu khớp xương của Tiểu Ngưu đều như nguyễn ra. Hăn tự nói, đừng nhìn cô nương này dù không quá xinh đẹp, nhưng đã có khả năng làm cho nam nhân thần hồn điên đảo rồi.

Cô nương kia khóa chặt cánh tay của Tiểu Ngưu kéo tới thuyền, dưới sự chiêu đãi ân cần của con gái kéo vào trong khoang thuyền. Trong khoan có một người đang ngồi trong đại sảnh, Tiểu Ngưu vừa vào đã nhìn thấy một người đang ngồi, đang nhìn hắn cười lạnh. Vừa nhìn thấy hình dáng người nó, Tiểu Ngưu trong đầu ông lên một tiếng, phản ứng thứ nhất là muốn nhanh chân bỏ chạy.

Nhưng hắn còn trốn đâu được chứ? Chỉ thấy đại môn đã bị mấy nam nhân cầm đao ngăn cản, mà cô nương kia thì đang đứng giữa đám nam nhân nhìn mình cười, đây không phải cười mê, mà là cười nhạo

Một đám nam nhân ở cửa quát: "Ngụy Tiểu Ngưu, đi vào nhanh lên, Triệu sư huynh của chúng ta đã chờ ngươi cả nửa ngày rồi."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Muốn mời ta uống rượu cũng không cần dùng phương thức này. Chỉ cần nói với ta một tiêng, Tiểu Ngưu ta sẽ thật cao hứng đến. Ta thích nhất là uống rượu vui vẻ." - Vừa nói chuyện, hắn lại chạy vào trong.

Người nọ vẫn bất động ở trên ghế, chỉ phe phẩy cây quạt hướng về phía Tiểu Ngưu cười lạnh. Tiểu Ngưu đi tới trước mặt hắn, ngồi trên ghế đối diện với hắn, một chút cũng không yếu thế. Biết rõ hắn muốn một đám giết mình, Tiểu Ngưu cũng không hề sợ đến sắc mặt đại biến. Cái này đủ để thấy Tiểu Ngưu cam đảm cỡ nào rồi, cỡ nào trầm tĩnh, chỉ có thể nói loại đối diện sinh tử này hắn gần đây thấy khá nhiều, tập luyện cũng thường, cũng chỉ trách hắn quá chủ quan. Giờ phút này trong lòng hắn đang tính toán như thế nào chạy thoát khỏi tay tên biến thái này.

Người nó hắc hắc cười, nhìn thằng vào Tiểu Ngưu, không phải không đắc ý nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi cuối cùng đã rơi vào tay của ta, lần này xem ngươi như thế nao chạy trốn."

Tiểu Ngưu đưa đùi gác lên cao, khinh thường giương lên, nói: "Triệu Khúc Xà, ta căn bản cũng không nghĩ tới việc chạy trốn. Ta chẳng làm gì xấu hổ với lương tâm, cũng không sợ quỷ gõ cửa."

Thì ra người nọ chính là Triệu Khúc Xà. Hắn vận đang mặc công tử sam, vẫn rất phong độ, khí độ bất phàm. Chỉ có khuyết điều là tên mặt mang theo tà khí, thiếu đi dương khí. Đây là ác quả của sinh lý biến thái.

Triệu Khúc Xà âm dương quái khí nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, mạng ngươi thật là lớn. Lần trước nửa đêm đánh lén Lao Sơn phai, ta vốn muốn bắt ngươi, ai ngờ ngươi cũng lại vắng mặt. Cho ngươi tránh được một kiếp, cũng chẳng qua là vận khí người tốt, lần này ông trời cũng không thể bảo vệ ngươi. Ngươi muốn chết thế nào, ngươi hãy chọn một loại chết tốt đi."

Tiểu Ngưu híp mắt cười, nói: "Ngươi nhìn xem ta tuổi còn trẻ như vậy, cũng không giống tướng chết yểu đúng không?"

Triệu Khúc Xà phát ra tiếng cười chói tai, hắn nói: "Có phải chết yểu hay không, không phải không nhìn được, phải xem ngươi rơi vào tay ai. Rơi vào trong tay ta, phúc lớn cũng biến thành đoản mệnh thôi."

Tiểu Ngưu giương cổ lên hỏi: "Triệu Khúc Xà, ngươi thật sự muốn cùng ta chơi đùa sinh mạng sao?"

Triệu Khúc Xà thu lại cây quạt, hắn nói: "Không phải ta với ngươi chơi đùa sinh mệnh, mà ta muốn lấy mạng của ngươi."

Tiểu Ngưu bất phục nói: "Muốn mạng ta, ngươi có cái năng lực đó sao?"

Triệu Khúc Xà hai trong mắt tụ lại, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta biết da mặt ngươi rất dày, nhưng sự thật chiến thắng hùng biện. Ngươi tự tin công phu của ngươi đánh hơn ta không?"

Tiểu Ngưu cười nói: "Ta Ngụy Tiểu Ngưu chỉ là một tiểu tử bình thường, đương nhiên không có cách nào bằng được bọn các ngươi học pháp thuật. Ngươi dùng pháp thuật, ta làm sao so với ngươi được."

Triệu Khúc Xà nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, không phải ngươi đã gia nhập Lao Sơn phái sao? Pháp thuật Lao Sơn nổi danh đỉnh đỉnh. Ta cũng đang muốn kiến thức một chút bản lãnh ngươi đã học được xem sao."

Tiểu Ngưu nhắn nhở: "Triệu Khúc Xà, ta mới gia nhập Lao Sơn được vài ngày trời. Ta căn bản chưa học được gì cả, ngươi muốn gặp ta đấu pháp thuật, chờ một năm nữa nha."

Triệu Khúc Xà nói: "Đợi một năm nữa? Ta cũng không có cái kiên nhẫn đó. Hơn nữa, ta thấy ngươi cũng không sống được đến lúc đó. Tây Hồ này chính là nơi chôn thây ngươi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi, Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi hãy chịu chết đi." - Vừa nói chuyện, Triệu Khúc Xà vừa đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười ác hiểm.

Tiểu Ngưu trong lòng phát lạnh, cái con lão nhị chó điên này muốn cắn người. Ta phải làm sao bây giờ, nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu thử thăm dò cánh cửa một lần.

Triệu Khúc Xà cũng hướng cánh cửa nhìn lên, nhắc nhở: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi muốn thừa dip chạy trốn không bằng chịu chết đi. Cửa này của ta đều có đầy nhân thủ. Bọn họ đều là người của Bắc Hải chúng ta. Ngươi vào cửa này, thì địa ngục đang chờ ngươi đó. Ngươi có di ngôn gì, sớm nói một chút đi. Bổn công tử ta cũng có lòng tốt, ta sẽ phụ trách đưa di ngôn của ngươi cho người nhà ngươi."

Tiểu Ngưu thu hồi ánh mắt nhìn cánh cửa, hắn nhìn Triệu Khúc Xà cười hắc hắc, nói: "Triệu Khúc Xà, giết một người yếu ớt không có năng lực chống đỡ, ngươi không thấy xấu hổ sao? Ngươi muốn giết ta, vậy thì mặt mũi của Bắc Hải Băng Vương cũng bị ngươi làm mất rồi."

Triệu Khúc Xà cười ha ha, nói: "Có cái gì mà mất thể diện chứ? Ai bảo ngươi bản lãnh không đủ chứ. Cho ngươi so bản lãnh với ta nha? Chỉ cần ngươi có thể thắng ta, ta sẽ tha cho ngươi. Thế nào?"

Tiểu Ngưu khoát tay chặn lại, nói: "So bản lãnh cũng có thể, nhưng không được so pháp thuật."

Triệu Khúc Xà nói: "Hay nha, không thể so pháp thuật. Vậy ngươi còn gì chứ? So khả năng chạy trốn sao?"

Tiểu Ngưu trên mặt nóng lên, nói: "Dù so gì đi nữa, ngươi cũng không dám giết ta."

Triệu Khúc Xà sửng sốt, hắn nói: "Ta Triệu Khúc Xà bây giờ hận nhất chính là ngươi. Ta dựa vào cái gì không dám giết ngươi? Ta chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn từ từ hành hạ ngươi đến chết. Nếu như một đao giết ngươi, vậy cũng quá tiện nghi cho ngươi rồi. Ngươi thương tổn ta nặng thế nào trong lòng người chắc rõ." - Hắn nghiên răng nghiến rợi cực kỳ phẫn nộ, nói, quả thực dùng ánh mắt giết người nha. Ánh mắt kia tựa như cây đao, sắc bén vô cùng.

Tiểu Ngưu trong lòng sợ hãi, ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hắn hiểu lần này tai kiếp thật sự khó thoát. Muốn đánh sao, cũng không đánh lại, muốn chạy sao, cũng không chạy được. Làm sao bây giờ? Ta phải dùng cái gì để khiến hắn dừng tay chứ? Ta muốn nói ta đúng là con của Bắc Hải Băng Vương cũng không ai tin. Như vậy ta chỉ có thể dựa vào thân phận nữ nhi lão mà thôi. Tiểu Mỹ ơi, nếu như ta có nói gì khó nghe, nàng cũng đừng trách ta nha. Ta cũng do bị ép, ta vì bảo vệ tánh mạng không thể không làm. Tin tưởng nàng sau này biết cũng sẽ tha thứ cho ta. Nếu như ta chết, nói cái gì cũng chậm mất rồi.

Tiểu Ngưu đứng lên, chỉ vào mũi Triệu Khúc Xà, hắn kêu lên: "Nếu ngươi dám giết ta, Đại tiểu thư của các ngươi nhất định đem ngươi đánh thành một bao thịt nhục cốt."

Triệu Khúc Xà nghe hắn nhắc tới Đại tiểu thư, có chút hơi suy nghĩ, trừng hai mắt hỏi: "Ngụy Tiểu Ngưu, vô duyên vô cớ ngươi nói đến Đại tiểu thư của chúng ta làm gì? Ngươi mà quen nàng ta sao."

Tiểu Ngưu nói rất cương quyết: "Ai nói ta không quen nàng?"

Triệu Khúc Xà cười ha ha, nói: "Đại tiểu thư nhà ta là kim chi ngọc diệp, thân phận cao quý nhất đẳng, như thế nào lại quen loại cẩu miêu như ngươi chứ? Bắt quàn làm họ. Ngươi chỉ sợ tên của Đại tiểu thư ta là gì cũng không biết gọi nữa."

Tiểu Ngưu hì hì cười, đĩnh trực nói hết mọi điều hắn biết: "Đại tiểu thư các ngươi tên là Mộ Dung Mỹ, xưng hiệu là 'Bắc Hải La Sát', thiếu nữ mặt trắng như ngọc, vóc ngoài khỏe khoắc, một thân mặt hắc y. Nàng khi phi hành thường đem hắc y đễ bay lên. Ta nói đúng chứ?"

Nghe mấy câu này Triệu Khúc Xà nhất thời kinh ngạc, bởi vì mỗi câu Tiểu Ngưu nói đều nói tới điểm trọng yếu. Chẳng nhưng nói về dung mạo Tiểu thư, còn đem thói quen của nàng nói ra hết. Khó trách Triệu Khúc Xà lại sững sờ.

Vừa thấy Triệu Khúc Xà mất đi khí chất kiêu ngạo, trong lòng Tiểu Ngưu an tâm một chút, biết lời nói của mình đã có hiệu quả. Thừa dịp nói thêm thật mạnh: "Ta cùng tiểu thư ngươi quan hệ rất tốt. Ta đã hướng nàng cầu ái." - Nói đến lời này, Tiểu Ngưu dùng thanh âm rất thấp, chỉ để Triệu Khúc Xà nghe thấy.

Triệu Khúc Xà lay mạnh cái đầu, mắng: "Đồ thối tha, đồ chó má. Tiểu thư ta cao quý như vậy, ánh mắt mỹ nữ sao có thể coi trọng ngươi một con ếch chứ? Ngươi nói láo cũng phải có căn cứ chứ. Ngươi nói biết tiểu thư nhà ta, ta còn chút tin, ngươi nói nàng thích ngươi, đó là không thể nào."

Tiểu Ngưu trừng mắt nhìn hắn, liếc một cái, lớn tiếng nói "Ngươi biết cái gì chứ? Ta nói vậy mà ngươi vẫn không lo sợ sao. Ngươi chưa hiểu ra sao?"

Triệu Khúc Xà khinh thường hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Sao phải lo sợ chứ? Tiểu thư nhà ta cũng không gả ra ngoài, như thế nào lại gả cho tên bại hoại như ngươi."

Tiểu Ngưu khai đạo cho hắn: "Ngươi nhìn ta là một người không ra gì, nhưng trong mắt người khác, Tiểu Ngưu ta chính là bảo bối đó nha."

Triệu Khúc Xà ngồi xuống, hỏi: "Ngươi nói nàng đã cầu xin tình yêu của ngươi. Ta hỏi ngươi, ngươi có bản lãnh gì khiến tiểu thư nhà ta để tâm chứ? Nói về pháp thuật, ngươi không được, nói về võ công ngươi không ra gì, nói về tướng mạo đi, ngươi cũng chẳng có gì xuất sắc. Tiểu thư nhà ta tại sao lại chọn ngươi. Chẳng lẽ thấy ngươi có cái mỏ nhọn lợi hại, chạy mạnh như ngựa sao?"

Tiểu Ngưu đắc ý cười rộ lên, nói: "Cái kia đương nhiên là không đúng rồi. Mà Tiểu Ngưu ta bằng bản lãnh thật đã khiến Tiểu Ngưu ngươi yêu mến. Bởi vậy nàng mới có thể mong mỏi ta tiếp nhận tình yêu của nàng."

Triệu Khúc Xà nghe hắn nói rất nghiêm trang, thật là chuyện lạ, hắn liền nói: "Ngươi có bản lãnh gì có thể khiến nàng thích ngươi chứ?"

Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, hắn nói: "Ta có hai loại bản lãnh không tệ, hai loại này khiến cho tiểu thư nhà ngươi đối với ta rất có hảo cảm."

Triệu Khúc Xà không hề tức giận hỏi: "Vậy là bản lãnh gì? Có phải là bản lãnh mắng chửi người không? Tiểu thư nhà ta hình như không thích bộ dạng này."

Tiểu Ngưu trả lời: "Đầu tiên chính là tửu lượng, thứ hai chính là du thủy."

Triệu Khúc Xà nghe xong không nhịn được cười, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi lại nói bậy. Tiểu thư nhà ta giống như công chúa, căn bản đối với uống rượu cùng du thủy không có hứng thú. Ngươi không cần gạt ta nữa."

Tiểu Ngưu bực bội hỏi: "Triệu Khúc Xà, ngươi hiểu rõ tiểu thư nhà ngươi sao? Ngươi tại sao biết nàng không thích chứ? Ngươi đã trực diện hỏi chưa?" - Một câu này làm cho Triệu Khúc Xà á khẩu, không trả lời được. Sự thật là hắn giống như đệ tử bình thường rất ít có cơ hội gặp tiểu thư, đừng nói có cơ hội nói chuyện.

Tiểu Ngưu thấy khí thế của hắn đã xẹp, tâm lý vô cùng cao hứng. Hắn tự nói, chỉ cần gia tăng thêm áp lực, hắn ta sẽ yếu thế. Tiểu Ngưu ta khi đó cũng không khó để chạy trốn.

đằng vân giá vũ: Cưỡi mây vượt gió

hồng nhục: Âm vật

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio