Ngưu Lệ Hoa nhìn Tiểu Ngưu, chậm rãi hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi hãy nói cho ta, ngươi biết Ma Đao ở đâu? "Giọng nói của nàng rất chăm chú.
Tiểu Ngưu không ngờ nàng ấy đột nhiên hỏi như vậy, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, hắn nháy mắt một cái rồi đáp: "Tỷ cho rằng ta biết ư?" Tiểu Ngưu đáp lại câu hỏi của nàng cũng bằng một câu hỏi khác khiến nàng bắt buộc phải trả lời.
Ngưu Lệ Hoa chăm chú nhìn hắn, nói: "Tiểu Ngưu, ta cho rằng ngươi nhất định biết, nếu không ngươi đã không nói như vậy."
Tiểu Ngưu nắm lấy tay nàng, nói: "Sao tỷ có thể nghĩ như vậy? Ta dựa vào cái gì biết Ma Đao ở đâu? Nếu như ta biết Ma Đao ở đâu, ta đã sớm đem cầm nó trong tay chứ còn chờ người khác tới truy hỏi ta sao?"
Ngưu Lệ Hoa giải thích: "Ta sở dĩ cho rằng ngươi biết Ma Đao ở đâu là bởi vì ta có căn cứ." Tiểu Ngưu đặt bàn tay nàng lên đùi mình, nói: "Ta muốn nghe một chút những điều tỷ biết, chỉ sợ căn cứ đó không đúng thôi nha!"
Ngưu Lệ Hoa mặc hắn chiếm tiện nghi, nói: "Hắc Hùng Quái tại trước khi chết vẫn không nói Ma Đao ở đâu cho ta biết. Lúc đó ta nói với hắn, chỉ cần hắn nói ra Ma Đao ở đâu, ta sẽ tạm tha hắn một mạng. Hắn lại nói hắn thà chết cũng không cần ta thương hại. Thiên hạ còn có kẻ ngu như vậy, đến chết vẫn cứ ngoan cố, thật là đáng đời."
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Điều đó cũng không thể chứng minh ta liền biết Ma Đao ở đâu nha." Ngưu Lệ Hoa nhẹ nhàng rụt tay, nói: "Ngươi hãy nghe ta nói này! Ta nghĩ rằng không lẽ nào hắn lại mang theo bí mật nơi cất dấu Ma Đao ở đâu vào trong quan tài? Hắn chắc chắn đã nói vị trí thanh Ma Đao cho người khác, nếu không hắn sẽ đâu có thản nhiên chịu chết như vậy. Cho nên ta nghĩ chỉ có ngươi hắn tin tưởng nhất và chỉ có ngươi mới biết thanh Ma Đao ở đâu."
Tiểu Ngưu nói: "Hắc Hùng Quái không chỉ coi ta là bằng hữu, nếu hắn muốn đem bí mật nói cho người khác, cũng vị tất đến ta, huống hồ trong đầu hắn đã từng có ý định sát hại ta."
Ngưu Lệ Hoa lại cười nói: "Hắc Hùng Quái tuy rằng cũng có những bằng hữu khác, tuy nhiên họ đều ở Tây Vực, tại Trung Nguyên hắn nên chỉ có ngươi làm bằng hữu. Bởi vậy ta nói, hắn chỉ có thể nói vị trí thanh Ma Đao cho một mình ngươi, ngươi thấy ta phân tích có đúng không?"
Tiểu Ngưu không ngờ một cô nương trẻ tuổi lại có những suy đoán chuẩn xác đến như vậy đành thuận miệng trả lời: "Ngưu tỷ tỷ đã nói như vậy, ta cũng đành nói thật. Đúng là trước trận quyết đấu hắn đã gặp ta. Hắn cầu xin ta làm cho hai việc, những tưởng hắn sẽ nói cho ta vị trí thanh Ma Đao, nhưng đúng thời khắc mấu chốt hắn không lại không đề cập tới nó nữa. Hắn nói nếu sau trận quyết đấu hắn còn sống, hắn sẽ nói cho ta biết thanh Ma Đao ở đâu. Thật đáng tiếc! Khi ta gặp lại hắn thì hắn đã đã chết." Ngưu Lệ Hoa giận dữ nói: "Hừ, ta đã muốn hắn chết liệu hắn còn toàn mạng? Nếu như hắn nói ra thanh Ma Đao ở đâu hắn đã không phải chết. Đây là chính hắn muốn tự tìm đến cái chết."
Tiểu Ngưu nói: "Thế giờ tỷ đã tin ta chưa?"
Ngưu Lệ Hoa gật đầu, nói: "Ta tin ngươi không có gạt ta. Ma Đao với ta mà nói không có nhiều tác dụng, có lấy được cũng không sử dụng nổi. Đây là báu vật gia truyền, trừ các vị tiền bối tổ tông ta sử dụng và tất nhiên chỉ có họ mới đủ sức sử dụng nó để uy chấn thiên hạ."
Tiểu Ngưu cười nói: "Đích thị là như vậy nha, tuy rằng thanh đao là vũ khí gia truyền của dòng họ tỷ và tỷ biết bộ đao pháp đó, nhưng tỷ ko phải là nam nhân, vì thế ngày sinh của tỷ cũng không cần phải tương đồng với ngày sáng tạo ra thanh Ma Đao nữa."
Ngưu Lệ Hoa đáp: "Ngươi nói đúng, nhưng ta rất sợ Ma Đao sẽ rơi vào tay kẻ xấu. Nếu như thật sự thanh Ma Đao ở trong tay một người có ngày sinh trùng với ngày sáng tạo ra thanh Ma Đao thì kể cả khi họ không biết bộ đao pháp của gia tộc vẫn có thể phát huy không ra phân nửa uy lực thanh Ma Đao. Nếu như có kẻ xấu có trong tay thanh Ma Đao thì đó sẽ thật là nghiệp chướng. Không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng dưới thanh đao này." Nói đến đây, Ngưu Lệ Hoa lộ rõ vẻ lo lắng.
Tiểu Ngưu thực sự bị xúc động. Ngưu Lệ Hoa nói nhiều như vậy cũng chỉ vì lo cho thiên hạ mà ko nghĩ tới bản thân. Hắn chợt nghĩ về mình, từ trước tới nay luôn ích kỷ, so với một nữ nhân còn kém xa.
Tiểu Ngưu nhịn không được khen: "Ngưu tỷ tỷ, tỷ thực sự là một nữ nhân giỏi giang, biết lo lắng cho muôn dân trăm họ". Ngưu Lệ Hoa nở nụ cười chân thành, nói: "Ta nói với ngươi nhiều như vậy, cũng không phải muốn ngươi làm gì cho ta, ta chỉ là muốn tìm lại thanh Ma Đao. Ngươi đã không biết, ta cũng sẽ ko làm người phiền lòng nữa.
Chỉ hy vọng Ma Đao có duyên không rơi vào tay người xấu.
Tiểu Ngưu hỏi: "Nếu có ngày Ma Đao rơi vào tay ta, tỷ sẽ làm thế nào?" Ngưu Lệ Hoa xem xét thu Tiểu Ngưu, nói: "Nếu như rơi xuống trong tay của ngươi, ta thật không có gì phải lo lắng. Với tính khí của ngươi chắc sẽ không dùng thanh đao vào mục đích xấu. Chỉ là cái chuôi này đao cũng không có phúc khí cho lắm. Đến lúc đó không khéo chính thanh đao mà mọi người hằng mơ ước sẽ mang lại cho ngươi tai họa không biết chừng!"
Tiểu Ngưu nói với giọng có vài phần hào khí: "Chỉ cần ta học được bản lĩnh đích thực, khi đó sẽ không có ai dám đả động đến thanh Ma Đao." Ngưu Lệ Hoa chủ động kéo Tiểu Ngưu, nói: "Nếu có một ngày Ma Đao rơi vào tay ngươi, xin ngươi trả lại cho ta. Dù sao cũng của dòng họ ta, chung qui lại nếu người khác cầm thì cũng có chút ko đúng, tốt nhất hãy để dòng họ ta bảo quản.
Ngưu tỷ tỷ ơi, ta rất muốn trả đao trả lại cho tỷ, nhưng vấn đề là ta cũng không biết Hắc Hùng Quái giấu nó ở đâu." Nói như vậy chứ Ngụy Tiểu Ngưu biết đích xác trước khi Hắc Hùng Quái chết đã để lại cho hắn nửa chữ. Thật không biết chữ đấy là gì nữa. Hắc hắc, chờ ta về nhà rồi sẽ nghiên cứu tỉ mỉ sau. Ta học vấn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ta có thể đi hỏi Tiểu tụ nha! Nha đầu ở phương diện này hơn ta lắm lắm!
Ngưu Lệ Hoa gật đầu, nói: "Nếu ngươi vẫn còn có hứng thú với Ma Đao, chúng ta có thể bàn về nó tiếp." Ngưu Lệ Hoa vừa nói chuyện vừa sử dụng đôi mắt tuyệt vời của tỷ quan sát vẻ mặt của Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu nhìn thấy trên mặt hắn nhưng mang theo xuân tình, đỏ ửng như ráng mây hồng thập phần mê người, trong lòng hắn bỗng như có ngọn lửa bốc cháy trong người.
Tiểu Ngưu nhịn không được liền kéo tỷ vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Ngưu tỷ tỷ, tỷ nói xem, vì sao tỷ lại tốt với ta như vậy?"
Ngưu Lệ Hoa tựa đầu vào hắn một chút, nói: "Ta thấy ngươi là một nam nhân Trung Nguyên rất khả ái, hơn nữa ngươi đã cứu ta, khiến ta rất động lòng. Như thế đã đủ chưa nào?" Vừa nói chuyện, Ngưu Lệ Hoa hai tay ôm lấy cổ Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu thấy nàng nhiệt tình như thế, chủ động đến với mình, hơi thở cũng mạnh hơn, hắn khẩn thiết nói: "Tỷ là một cô nương phóng khoáng, vừa với gặp đã có tình cảm nồng nàn với ta, quả thật chưa có cô nương nào đối với ta được như tỷ."
Ngưu Lệ Hoa mỉm cười nói: "Ta đương nhiên là khác rồi, Ta sống ở Tây vực cơ mà. Ta đâu giống người Trung Nguyên các người, chẳng có thật lòng gì cả. Người Tây vực bọn ta thấy cái gì thì nói cái đó, cảm thấy nam nhân nào tốt với mình thì nói mình thích họ, vì vậy chẳng có điều gì lo lắng hay tâm sự gì trong lòng cả." Tiểu Ngưu siết chặt tỷ vào lòng, nói: "Chính Tây Vực lại tốt nhất, lúc rảnh rỗi ta nên đi thưởng ngoạn." Nghĩ thầm: "Nếu như nơi nào mỹ nữ cũng đều yêu quý ta như tỷ thì Tiểu Ngưu ta, hắc hắc, thực sự có diễm phúc biết bao." Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu đẩy nàng ngược về phía mình. Ngưu Lệ Hoa thở gấp nói: "Không cần chàng động thủ, tự ta sẽ cởi."
Tiểu Ngưu vui vẻ nói: "Ngưu tỷ tỷ à, thế có khi lại tốt nhất. Ta có thể ngắm nhìn tỷ." Hắn đứng lên, mở to hai mắt rồi chăm chú nhìn Ngưu Lệ Hoa.
Chỉ thấy Ngưu Lệ Hoa tươi cười và cởi bỏ y phục, cuối cùng cũng lộ ra ngọc thể.
Tiểu Ngưu kinh ngạc phát hiện, của nàng da rất trắng nhưng không trắng nõn nà như những mỹ nữ Trung Nguyên, hơn nữa, nàng khác những cô gái Trung nguyên nhiều lắm. Đầu tiên, nàng tương đối cao, chí ít cũng hơn nhưng người Trung nguyên một cái đầu. Còn nữa, hai cặp nãi tử và kiều đồn của nàng đầy đặn hiếm có, quả nhiên cặp nãi tử thật vĩ đại, kiều đồn lớn như quả dưa hầu.
Song nhũ của Ngưu Lệ Hoa nhô lên như một tòa núi nhỏ, nổi lên cao vút, so với sư nương còn lớn hơn! Đôi nhũ hoa có màu nhàn nhạt. Còn ở phía dưới, những đám lông tơ vừa dài vừa rậm rạp và có màu vàng quả nhiên là không giống nữ nhân thông thường thường. Cặp đùi càng thon dài tuyệt hảo, đường cong mềm mại tựa hồ như ánh trăng khêu gợi càng khiến Tiểu Ngưu động lòng!
Tiểu Ngưu khen ngợi nói: "Tỷ cao hơn nhiều so với Trung nguyên bọn ta lắm nha." Ngưu Lệ Hoa cũng đặt một chân lên trên giường, mỉm cười nói: "Ta cao lớn lên không như những cô nương thanh tú Trung Nguyên ngươi biết, ngươi không thích?" Tiểu Ngưu vội hỏi: "Đâu, đâu, tỷ cũng có những điểm đặc sắc riêng của mình mà!" Nói đến đây, Tiểu Ngưu liền hướng về Ngưu Lệ Hoa và sờ soạn cặp nãi tử của nàng.
Ngưu Lệ Hoa cười hì hì, nàng cũng không có ý tránh né mà lại ưỡn ngực ra, tựa hồ muốn cho hắn càng được thỏa mãn hơn. Cảm giác chạm vào da thịt thật khác biết so với qua nhiều lớp vải, chạm vào vài cái, Tiểu Ngưu đã cảm thấy đây là một bộ ngực thật tuyệt vời.
Tiểu Ngưu hai tay nhất tề cùng làm việc, trong miệng khoan khoái nói: "Ghê gớm thật, cặp nãi tử này khiến ta chết mê đi được." Ngưu Lệ Hoa đắc ý cười nói: "Tiểu Ngưu, ngươi hãy từ từ mà tận hưởng nha, qua ngày hôm nay không biết đến bao giờ ta mới trở lại Trung Nguyên nữa." Tiểu Ngưu chỉ ừ một tiếng chứ không nói gì thêm. Hắn đặt Ngưu Tiểu Hoa quay mặt về phía mình rồi dùng miệng ngậm vào một đại nhũ Hoa của nàng còn tay kia thì vuốt ve nãi tử còn lại. Kỹ nghệ có phần đầy kinh nghiệm của Tiểu Ngưu khiến cho đôi môi đỏ mọng của Ngưu Lệ
Hoa rên rỉ không ngừng.
Tiểu Ngưu vừa ngậm lấy đại nhũ hoa của nàng vừa cắn lấy nó khiến cho dục hỏa của Ngưu Lệ Hoa bộc phát mãnh liệt, chỉ có điều nàng chưa mở miệng ra cầu xin mà thôi.
Một mặt Tiểu Ngưu liên tiếp vuốt ve và đùa nghịch với cặp nhũ hoa của Ngưu Lệ Hoa như tìm kiếm một dòng sữa nóng, mặt khác hắn lại dùng tay còn lại đưa xuống chỗ dưới của Ngưu Lệ Hoa và chạm vào rừng lông tơ của nàng.
Chỗ ấy của Ngưu Lệ Hoa đã trở nên ẩm ướt từ lâu và trở nên rất động tình.
Tiểu Ngưu cho rằng đùa nghịch với nàng rất thú vị, thế là hắn quyết ý đến khi nào hắn làm Ngưu Lệ Hoa mệt nhoài mới thôi. Tiểu Ngưu cho tay chạm nhẹ nhàng tới đám lông tơ ở phía dưới, rồi sau đó ngón tay chuẩn xác kẹp lấy Tiểu đậu của nàng và khe khẽ lắc lắc lắc làm hại Ngưu Lệ Hoa rên rỉ không ngừng, phía dưới dm thủy càng ngày càng nhiều và chảy thành dòng suối nhỏ.
Ngưu Lệ Hoa hừ một tiếng rồi nói: "Tiểu Ngưu nha, ngươi bắt đầu nhanh lên, ta muốn thử xem bản lĩnh của ngươi thế nào?" Tiểu Ngưu sau khi cảm thấy đủ rồi, bây giờ cũng muốn sử dụng cây bổng của mình. Hắn đứng thẳng người dậy rồi cởi bỏ y phục bằng một tốc độ nhanh nhất có thể rồi sau đó cầm lấy cây nhục bổng của mình giống như anh hùng chuẩn bị xông pha vào chiến trận.
Ngưu Lệ Hoa vừa thấy cái đó của Tiểu Ngưu lại đâm ra hoảng sợ, nàng kinh ngạc nói: "Tiểu Ngưu, cái của ngươi thật không nhỏ nha, so với nam nhân Tây Vực chúng quả thật không hề thua kém." Tiểu Ngưu phát hoảng, nói: "Nàng gặp qua bao nhiêu những cây bổng tan rồi?" Hắn suy tính: "Lẽ nào này cô nương này đã quan hệ với nhiều nam nhân khác sao? Thật là ngoài ý muốn." Ngưu Lệ Hoa mỉm cười nói: "Nhìn thấy thì cũng không phải là ít, nhưng chỉ là nhìn thấy mà thôi." Tiểu Ngưu nở nụ cười xấu xa nói: "Hắc hắc, giờ nàng đã thấy nam nhân Trung nguyên là thế nào rồi đấy, hôm nay ta sẽ khiến cả cuộc đời nàng sẽ không bao giờ quên được ta." Vừa nói chuyện Tiểu Ngưu vừa tiến đến cặp đùi của Ngưu Lệ Hoa, trước mắt hắn là toàn bộ khu vực thần bí nhất của người con gái.
Đây rồi, đại huyệt của nàng, cánh hoa của nàng cũng dày hơn những xử nữ Trung nguyên, nhất là lông tơ lại quá nhiều, thế nên hắn chưa thể nhìn thấy kỹ được toàn bộ khu vực thần bí ấy. Bởi vậy, Tiểu Ngưu nằm phục xuống hạ thân của nàng, hai tay chạm vào hai cánh hoa của nàng rồi nhẹ nhàng di nó ra hai bên rồi nhìn thật kỹ vào bên trong. Không cần phải nói cũng biết, lần này thì hắn thấy rất rõ ràng. Trước mắt hắn là cảnh vật vô cùng tươi đẹp, một hang động nho nhỏ có đôi nét yếu ớt và yêu kiều, càng tuyệt vời hơn nữa là dường như hang động này chưa có một nam nhân bước qua. Tiểu đậu của nàng ở ngay trước mắt khiến cho Tiểu Ngưu cảm thấy rất thích thú. Ở khoảng cách này, hắn tự nhiên là cảm nhận được một mùi rất đặc trưng của nàng. Nó một chút khai khai pha lẫn hương thơm tỏa ra từ cơ thể nàng khiến không đàn ông nào đã gặp là không muốn có được nó.
Tiểu Ngưu khen ngợi: "Chỗ này của Ngưu tỷ tỷ thật đẹp quá nha, nó thật khiến ta mê mẩn." Vừa nói chuyện Tiểu Ngưu lại vừa hôn thỏa thích lên Tiểu đậu của nàng mà chẳng ngại ngùng gì.
Chiêu này dường như lấy đi sinh mạng của Ngưu Lệ Hoa, nàng run bắn người, miệng còn gọi to: "Tiểu Ngưu...Không...Không được ta chết mất." Nàng nói mà dm thủy cứ chảy ra từng giọt không ngừng.
Tiểu Ngưu nhịn không được, lập tức ngẩng đầu rồi tương cây đại bổng đâm thật mạnh vào mục tiêu. Ngưu Lệ Hoa liền kêu lên: "Đau lắm nha, ngươi điểm nhẹ chút, ta chịu không nổi." Nghe thấy vậy, Tiểu Ngưu liền vặn vẹo cái mông, rút cây bổng ra bên ngoài rồi dùng nó ma sát khu vực nhạy cảm của nàng. Điều đó khiến nàng vô cùng hưng phấn rồi nàng tự nhiên địa ôm lấy cổ Tiểu Ngưu tựa hồ như cổ vũ chàng.
Tiểu Ngưu thử lại lần thứ hai, lần này quy đầu đã dính đầy dm thủy trơn trượt nên không cảm thấy tốn sức như lần đầu. Tiểu Ngưu lập tức cảm giác thấy thân thể Ngưu Lệ Hoa đang kẹp thít lấy cây bổng của chàng.
"Không ngờ cái của tỷ ngoạm chặt thế này nha! May là có dm thủy bôi trơn nếu không thì khó dễ dàng mà vào được. Xem ra, ở phương diện này tỷ không có nhiều kinh nghiệm lắm.
Tiểu Ngưu rút cây bổng ra, đợi một chút cho cây bổng của nhỏ lại, rồi ngay tức hắn liền đâm tới một nhát thật mạnh làm cho Ngưu Lệ Hoa đau quá rên lên "Á á" luôn miệng và khiến nàng chảy liên tiếp nhỏ ra những giọt Lệ từ khóe mắt.
Ngưu Lệ Hoa hạ giọng mắng: "Ngươi thật là tên Tiểu bại hoại, thô lỗ đến thế là cùng. Tiện nghi gì của ta đều bị ngươi chiếm mất, trước đây ta thân mật với người khác nhưng cũng không đến mức thân thiết như thế này." Tiểu Ngưu nghe thấy thế liền không tin vào đôi tai của mình hỏi: "Ngưu tỷ tỷ, lẽ nào tỷ trước đây đã trải qua cùng với một nam nhân khác?" Hắn cần phải hỏi cho ra, tiểu huyệt nàng hẹp như vậy giống như trưa từng có ai làm với nàng mà.
Ngưu Lệ Hoa thực sự phẫn nộ nói: "Đều do hắn không có phúc khí, không đợi được đến khi ta thân thiết với hắn mà đã chết." Nói xong, nàng cơ hồ như muốn khóc. Tiểu Ngưu đoán chắc chắn nam nhân này chắc liên quan đến một câu chuyện buồn trong quá khứ của nàng.
Lúc này Tiểu Ngưu cũng không tiện hỏi nhiều, nhân tiện nói: "Ta đây quá may mắn, vậy nhượng sự thống khoái một chút cho nàng nhé." Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu hai tay nắm lấy hai đại nhũ hoa của nàng và miết nhẹ, hạ bộ lại không ngừng vận động, đầu tiên là mới chỉ thật nhẹ nhàng khiến đóa hoa của nàng thật ẩm ướt khiến Ngưu Lệ Hoa nhanh chóng quên đi nỗi đau mà nàng vừa phải chịu đựng. Sau khoảng mấy trăm lần xuất nhập, nàng đã không còn cảm thấy đau nữa. Sau đó Tiểu Ngưu đổi chiến lược, từ một đóa hoa ẩm ướt e thẹn nay nó đã xối xả như mưa. Ngưu Lệ Hoa cảm thấy vừa khoái lạc lại vừa mạnh mẽ, rên rỉ không ngừng, thả lỏng rồi uốn éo kiều đồn, hưởng thụ lấy sự trìu mến, thương yêu của nam nhân dành cho nàng. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đâu tiên nàng có cái cảm giác tuyệt vời đến như vậy.
Tiểu Ngưu cảm thấy cả thân thể và tinh thần của hắn đều sung sướng. Cứ nghĩ đến việc nàng vẫn còn là một xử nữ và mình là người đàn ông đầu tiên của nàng, cảm giác hứng phấn của hắn lại như muốn nổ tung. Tại lúc trước hắn nghĩ Ngưu Lệ Hoa không biết từng có bao nhiêu nam nhân, bị bao nhiêu cái bổng ghê tởm của kẻ khác xâm phạm nàng. Nào ngờ nàng vẫn còn trinh tiết, Tiểu Ngưu nghe nói những người sống ở Tây Vực rất cởi mở, không quá coi trọng chữ trinh cho lắm, không ngờ điều này lại không được chính xác cho lắm.
Chỉ thấy cây bổng của Tiểu Ngưu xuất nhập ầm ầm, làm được dm thủy bắn tung tóe ra, cả hai người cảm thấy sảng khoái đến mức nghiêng ngả, rỉ tay nhau những từ ngữ khiến họ đều khoái hoạt.
Tiểu Ngưu khoe: "Ngưu tỷ tỷ, hang của tỷ thật tuyệt, cây bổng ta như muốn gãy mất nha...Rất sâu lại vô cùng ấm áp, đã đi vào là không muốn đi ra."
Ngưu Lệ Hoa ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, đôi mắt đẹp nhìn hắn trêu đùa bản thân, môi đỏ mọng không ngừng hé mở, cũng cực lực tán thưởng bản lĩnh Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu, cây bổng tốt lắm nha, cường tráng hệt như nam nhân Tây Vực ta, nhanh nhẹn như là một đại tuấn mã. Tỷ tỷ xem như đã thích ngươi mất rồi."
Tiểu Ngưu càng ra tăng thêm sức lực, đáp: "Ngưu tỷ tỷ, hãy là nữ nhân của ta nha! Ta sẽ đối xử thật tốt với tỷ."
Ngưu Lệ Hoa gắng sức uốn éo kiều đồn của mình khiến cây bổng càng tiến vào sâu hơn, trong miệng nói: "Ngươi khiến ta không còn muốn nghĩ đến cái gì nữa! Bây giờ ngươi hãy đừng nói gì nữa, hãy tập trung vào việc hưởng thu đi nha!"
Tiểu Ngưu ừ một tiếng, rút cây bổng ra ngừng nghỉ một chút rồi lại tái đấu, đâm mạnh cây bổng một nhát, Ngưu Lệ Hoa a một tiếng, như là thống khổ mà cũng như là sảng khoái.
Nhờ có sự chuẩn bị từ trước nên bây giờ Ngưu Lệ Hoa vô cùng khoái cảm. Nàng thoải mái lắc đầu, kêu gọi hắn hãy làm nhiều hơn, thanh âm thực vô cùng dễ nghe. Điều khác biệt của nàng so với những cô nương xử nữ của Trung Nguyên là càng nói âm thanh càng cuồng dã: "Tiểu Ngưu, hảo bảo bối của ta, ngươi thật giỏi. Cái này của ngươi làm ta thật sung sướng, ngập sâu trong hoa tâm ta. Mau lên, hãy đưa ta lên tới tận trời." Tiểu Ngưu nghe thấy những lời lẽ lẳng lơ như vậy, tưởng chừng như có thể làm mọi điều cho nàng vui. Bởi vậy, Tiểu Ngưu tương lấy hết khả năng của bản thân, dùng hết tâm sức mà kiền nàng. Tuy rằng đây là lần đầu, nhưng sức chịu đựng của nàng cũng cao hơn những xử nữ khác, thật khiến Tiểu Ngưu bội phục.
Hắn nghĩ: "Ta phải thật dũng mãnh, phải chinh phục nàng nếu không nàng coi thường ta mất." Bởi vậy, Tiểu Ngưu liên tiếp tấn công nàng, cuối cùng cũng khiến Ngưu Lệ Hoa trào ra dm thủy thêm một lần nữa.
Thời khắc quan trọng đã đến, cả hai đều thật bùng nổ, thật đúng là một cuộc cuồng hoan đến hồi kết. Sau đó cả hai cùng nằm im và bất động.
Qua hơn nửa ngày bọn họ mới bắt đầu nói, Tiểu Ngưu hỏi: "Tỷ vì sao làm như vậy? Ta không đáng để tỷ hiến dâng sao?"
Ngưu Lệ Hoa tha thiết ôm Tiểu Ngưu, nói: "Chỉ cần ngươi khiến ta nhìn thuận mắt, cái này đã đủ để cho ta làm như vậy với ngươi rồi. Ta sống đến bây giờ, số người khiến ta thuận mắt cũng không nhiều đâu nha." Tiểu Ngưu từ tận đáy lòng nói: "Ta cảm thấy mình thật có phúc khí à! Được Ngưu tỷ tỷ để mắt vài lần mà đã thành người nhà rồi, ta còn nghĩ mình có gì không phải cơ."
Ngưu Lệ Hoa cảm khái nói: "Vốn dĩ không phải là ngươi nhưng hắn đã đã chết, vĩnh viễn không sống lại được." Tiểu Ngưu hỏi: "Hắn chết như thế nào?" Việc nàng có người trong lòng tuyệt không phải chuyện lạ.
Ngưu Lệ Hoa buông Tiểu Ngưu ra rồi ngồi dậy, cặp nhũ hoa thật vô cùng đầy đặn khiến Tiểu Ngưu còn muốn sờ, vào nhưng hắn nhịn không làm nữa.
Ngưu Lệ Hoa trầm tư, nói: "Đó là chuyện của vài năm về trước, khi đó ta còn đang ở sư môn học nghệ. Mấy sư huynh đệ ở đó đều tốt với ta, trong đó cả đại sư huynh và nhị sư huynh đều đặc biệt đều có tình ý. Đại sư huynh tính tình phúc hậu còn nhị sư huynh lại rất khôn khéo và có tài năng. Nhưng người ta thích lại chính là đại sư huynh, điều này khiến nhị sư huynh rất bất mãn và luôn oán hận đại sư huynh. Có một lần ta cùng đại sư huynh du ngoạn, cả hai ta đều vui vẻ. Ta và đại sư huynh đều ngỏ ý muốn được cùng nhau...Thì bất chợt nhị sư huynh xuất hiện khiến chuyện tốt giữa hai chúng ta bị hủy bỏ. Nguyên do là hắn vẫn theo dõi chúng ta. Hắn làm trò trước mặt chúng ta, nói hắn rất ấm ức chuyện đại sư huynh cướp mất người trong lòng của hắn. Ta liền nói cho hắn biết, trong lòng ta chỉ có đại sư huynh chứ không hề thích hắn. Nghe đến đấy hắn liền bỏ đi luôn luôn. Sau chuyện này ta đã cho rằng hắn biết khó mà lui và sẽ không suy nghĩ thêm điều gì nữa.
Ấy vậy mà, vào một buổi sáng sớm, ta nghe các sư đệ nói đại sư huynh đã chết ở phía sau núi khi tỉ thí với nhị sự huynh. Ta nghe có người kể lại tại trận quyết đấu hai người nói với nhau rằng chỉ khi quyết chiến thì ân oán giữa họ mới có thể được giải quyết. Ta không ngờ rằng hai người lại có thể giấu ta mà làm việc này. Khi ta đến nơi thì đã thấy đại sư huynh nằm trên mặt đất máu me đầy người. Ta khóc thật to vì biết rằng lần này đại sư huynh khó mà qua khỏi. Biết tin này, sư phụ lập tức chạy tới xem rồi hạ Lệnh toàn lực tróc nã nhị sư huynh. Nhị sự huynh chắc cũng đoán ra điều này nên đã bỏ trốn từ lâu rồi." Tiểu Ngưu nghe xong rất cảm khái, nói: "Tên nhị sư huynh cũng thật độc ác. Sư huynh sư đệ đồng môn, quyết đấu thì quyết đấu cớ gì còn phải giết hại lẫn nhau?"
Ngưu Lệ Hoa mắt nổi lên Lệ quang, nói: "Hắn chỉ vì ta mà không từ một thủ đoạn nào."
Tiểu Ngưu hỏi: "Hai người quyết đấu, kẻ nào kém hơn người đấy tất bại, làm sao mà trách hắn được?" Ngưu Lệ Hoa hồi đáp: "Theo môn quy, quyết đấu cũng được nhưng quyết không được sát hại nhau. Nhị sư huynh giết đại sư huynh, hiển nhiên là vì ta mà hận đại sư huynh. Ta rất đau lòng, một mình hạ sơn truy sát nhị sư huynh nhưng đuổi đã lâu mà không có tin tức. Thôi thì đành báo lại cho sư môn rồi tiếp tục học nghệ, hy vọng có một ngày học được bản lĩnh giỏi sẽ báo thù cho đại sư huynh."
Tiểu Ngưu gật đầu, hỏi: "Hắn tên gọi là gì? Nhìn hắn như thế nào?" Ngưu Lệ Hoa nói: "Hắn tên là Mã Hoành Hành, dáng người cao lớn, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt sắc bén, cái trán có vết câu kiếm, đó là sư phụ ta cho hắn dạy hắn một bài học, bởi vì hắn xuất từng đả thương đồng môn nên sư phụ có ý giáo huấn hắn và cho hắn một nhát. Không ngờ hắn vẫn chưa chịu thay đổi."
Tiểu Ngưu thoải mái nói: "Ngưu tỷ tỷ à, tỷ đừng quá đau buồn. Người còn trẻ, ngày tháng còn dài. Báo thù chỉ nên xem là cơ hội, chờ ta luyện được rồi bản lĩnh, nhất định sẽ giúp tỷ tỷ, tỷ có chịu không?" Ngưu Lệ Hoa nhoẻn miệng cười, nói: "Hảo nam nhân, chỉ là ngươi mau mau luyện được bản lĩnh nha." Tiểu Ngưu ha ha cười, nói: "Ta hiện mới bắt đầu luyện." Vừa nói chuyện hắn vừa ôm chầm Ngưu Lệ Hoa, nằm đè lên người nàng, hăng hái dùng cây bổng xâm nhập vào tiểu huyệt của nàng. Ngưu Lệ Hoa cũng mỉm cười hưởng thụ, bởi vì nàng biết mình cũng đã có cảm tình với hắn.
Những ngày tiếp theo thật là khoảng thời gian thần tiên, ban ngày hai người như bằng hữu, Tiểu Ngưu đưa nàng đến thăm danh thắng của Hàng Châu, thật khiến Ngưu Lệ Hoa được dịp mở tầm mắt, buổi tối họ lai như đôi phu thê, tình cảm mãnh liệt như ngọn lửa thật khiến người ta muốn chết đi được, suốt đời khó quên.
Một buổi trưa, khi mà cả hai cùng nhau thưởng ngoạn cảnh hồ trên một chiếc thuyền. Khoang thuyền nó cũng nhỏ, hai người ngồi bên trong, trò chuyện cho bớt không khí tĩnh mịch. Tiểu Ngưu giảng giải cho nàng phong thổ Hàng Châu, nói mà cứ bắn cả nước bọt ra, cũng may mỹ nữ không thèm để tâm cho lắm, trái lại cao hứng địa dâng thơm hắn một cái tưa như một thê tử thùy mị, lúc này Tiểu Ngưu liếc nhìn Ngưu Lệ Hoa thấy nàng cực kỳ xinh đẹp. Ngưu Lệ Hoa cũng kể về phong thổ nhân tình Tây Vực, biên cương tới tận những vùng sa mạc khô hạn, Tiểu Ngưu nghe thấy thế cũng có phần chú ý. Nhất là nói đến mỹ nữ Tây Vực phong tình thế nào, nhiệt tình ra làm sao, Tiểu Ngưu nghe được cũng nóng lòng muốn đến Tây Vực một chuyến.
Thuyền đi đến giữa hồ thì thì gặp rất nhiều các con thuyền khác. Trong đó có một con thuyền mà từ đó phát ra thanh âm của hai thiếu nữ, âm thanh đó nhỏ như tiếng muỗi kêu nên Tiểu Ngưu căng tai lên mà không nghe thấy gì. Vì sao hắn lại quan tâm đến thế nhỉ? Bởi vì...Này thanh âm rất quen thuộc, vừa nghe liền là biết người nhà.
Ngưu Lệ Hoa thấy Tiểu Ngưu như vậy hỏi: "Tiểu Ngưu nha, ngươi lại tái phát tâm bệnh à? Trông thấy cô nương nương nào sao? Ta đi làm mối cho ngươi nhé?" Vừa nói chuyện, nàng hướng mắt về chiếc thuyền đó nhưng nó đã đi xa rồi.
Tiểu Ngưu không đáp mà hỏi lại: "Tỷ tỷ vừa nghe thấy gì vậy?" Ngưu Lệ Hoa hồi đáp: "Ta cũng một chú ý lắm, hình như là cái gì công tử, thành thân, hạnh phúc không hạnh phúc gì đó, à mà ngươi hỏi cái này sự làm gì?"
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Không có gì, không có gì, hai cô nương nương ấy là người quen."
Ngưu Lệ Hoa cười nói: "Chỉ cần không phải nữ nhân của người là ta an tâm, ta cũng không muốn gặp họ không lại tranh chấp ngươi mệt lắm."
Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Các nàng ấy không phải là nữ nhân của ta, tỷ tỷ yên tâm được rồi đấy." Trong lòng hắn nghĩ: "Hai cô nương nãy là ai nhỉ, các nàng nói thế là có ý gì? Ai phải thành thân? Là ai hạnh phúc hay không hạnh phúc? Chung quy lại là sẽ có người phải xuất giá! Không, không ai sẽ phải rời xa ta cả. Có khả năng là Tiểu Tụ phải lập gia đình." Vừa nghĩ đến muội muội phải lập gia đình, Tiểu Ngưu bỗng đâm ra buồn phiền. Hắn cũng không rõ mình buồn vì cái gì? ' Tiểu Tụ với ta là muội muội, lẽ ra nàng thành thân, mình nên vui vẻ mới phải, thế mà sao mình lại cảm thấy đau khổ nhỉ? Ta cũng thật là, không xin quách từ trước với phụ thân và kế mẫu bảo
Tiểu Tụ gả cho ta! Mà bọn họ cũng nhất định cho rằng đây là việc hoang đường, mà chắc gì Tiểu Tụ đã đồng ý. Hừ, Tiểu Ngưu ta cũng thật là kém cỏi, cho tới tận bây giờ cũng chưa có nữ nhân chủ động yêu ta cả? Phải rồi, nhất định là bản lĩnh ta không đủ. Chờ tới lục ta luyện được bản lĩnh rồi, các mỹ nữ sẽ tự khắc bị ta chinh phục, rồi phụ thân sẽ phải trừng mắt ra mà kinh ngạc cho mà xem. ' vì biết rõ trong gia đình xảy ra chuyện, Tiểu Ngưu quyết định sẽ chia tay Ngưu Lệ Hoa rồi về nhà để tìm hiểu. ' hay là trong thời gian ta phong lưu bên ngoài, Tiểu Tụ đã được gả cho ai? Nếu như cái kia nam nhân giỏi hơn mình liệu ta có còn cơ hội hội ngăn cản muội lập gia thất? Không, sao ta sao lại có thể ích kỷ đến vậy? ' Buổi tối trở lại khách sạn nghỉ, Tiểu Ngưu kêu một bàn tiệc rượu trong phòng, Hai người cùng nhau uống rượu, tửu lượng của Tiểu Ngưu rất khá mà Ngưu Lệ Hoa cũng rất xuất sắc, thật đúng là một nữ nhân phóng khoáng.
Uống được mấy chén, hai người đều cảm thấy mặt đỏ ửng. Đôi mắt long lanh của Ngưu Lệ Hoa nhìn thẳng vào
Tiểu Ngưu, nói: "Ta ngày mai phải đi rồi, ngươi có cái gì nói thì nói đi, nếu không nói, chờ ta đi rồi, ngươi nói ta cũng nghe thấy đâu."
Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Ta cũng thật luyến tiếc tỷ tỷ nha! Ở cùng với nhau, tỷ chẳng có hạn chế ta làm điều gì cả. Thật là chỉ muốn sống cùng với tỷ tỷ, cả đời hưởng thụ mà thôi."
Ngưu Lệ Hoa cũng cười, đáp: "Lời ngươi nói thật dễ chịu, ta tin tưởng ngươi thực tâm nói, nhưng ta cũng có chuyện ở nhà, không có ở cùng ngươi mãi thế này được. Phụ thân ta mất rồi, mọi việc trong nhà đều do ta xử lý. Nếu như ngươi thực sự thích ta đến, sao ngươi không theo ta về Tây Vực. Ta sẽ làm thê tử của ngươi, ngươi thấy thế nào? Rượu ngon mặc ngươi uống, thức ăn hảo hạng mặc ngươi thưởng thức, các mỹ nữ tùy ngươi định đoạt, ngươi có chịu không?" Lời này khiến Tiểu Ngưu nhiệt huyết sôi trào. Như vậy thật giống như thần tiên, không có nam nhân nào là không muốn, chỉ là vừa nghĩ tình cảnh bản thân, thực sự không thích hợp cho ta làm như vậy. Nếu làm thế, Nguyệt Lâm cùng Nguyệt Ảnh sẽ khinh thường ta, mà ta cũng rất luyến tiếc rời khỏi sư nương. Ta nếu lấy Ngưu Lệ Hoa, chẳng phải công là kẻ địch của? Còn gì là danh dự phái Lao Sơn. ' nghĩ đến vậy, Tiểu Ngưu tựu không dám đưa ra quyết định của mình.
Mất nửa ngày, Tiểu Ngưu mới đáp: "Ta hiện tại là Lao Sơn đệ tử. Việc lấy tỷ chỉ khiến họ truy sát ta, lúc đó tỷ sẽ lại bị liên lụi." Ngưu Lệ Hoa ngạo nghễ nói: "Ta không sợ họ, chuyện này diễn ra đâu phải lần đầu. Cả chúng ta và chính đạo đều có những hảo thủ cơ mà."
Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy chắc cũng thường xảy ra thắng bại?"
Ngưu Lệ Hoa đáp: "Nếu có thắng đi nữa thì họ cũng đâu có chiếm được tiện nghi, có vài lần bọn họ đánh bại chúng ta, nhưng chúng ta tuyệt không lui về phía sau, nghĩ biện pháp liên lạc với ma vương, mời họ viện trợ rồi mấy lần cũng thoát hiểm, cũng có lần chúng ta cũng thắng họ môt thời gian rồi sau đó truy sát lại." Tiểu Ngưu tiếp tục hỏi: "Và rồi bắt được bắt tù binh?"
Ngưu Lệ Hoa đắc ý đáp: "Bắt tù binh cũng là chuyện thường mà, có gì mà ngạc nhiên vậy?" Tiểu Ngưu cường điệu nói: "Ý ta là các người xử lý tù binh cơ." Ngưu Lệ Hoa cầm lấy một chén rượu, nói: "Còn có thể xử lý như thế nào nữa? Tất cả đều dựa vào vận khí mỗi người, vận khí tốt thì họ sẽ được thả trở lại Trung Nguyên, vận khí xấu thì sẽ bị giết chết." Tiểu Ngưu hiếu kỳ hỏi: "Vận khí tốt thì do cái gì quyết định vậy?" Ngưu Lệ Hoa nói: "Nguyên nhân thì cũng có đấy. Thông thường chỉ có một biện pháp, đó chính là trao đổi tù binh. Bởi vì chiến đấu mà, khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương, chúng ta bắt được địch nhân thì họ cũng vậy. Ở tình huống như vậy, tốt nhất là trao đổi người."
Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Làm như vậy cho công bằng." Ngưu Lệ Hoa còn nói thêm: "Cũng có những người vận khí không tốt những lại không phải chết, khi đó chúng ta sẽ tạm tha cho cái mạng của họ và bắt họ làm nô Lệ." Tiểu Ngưu hỏi: "Ngoài tù binh nam ra thì có nữ tù binh không?"
Ngưu Lệ Hoa nói tiếp: "Đó là điều đương nhiên, Nếu có thị nữ xinh đẹp thì sẽ bắt họ làm thiếp, giống như phụ thân ta, cũng có không ít thê thiếp là nữ nhân chính đạo, các nàng ấy đều bị bắt trong chiến tranh cả."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Phụ thân ngươi thực sự là diễm phúc nha." Ngưu Lệ Hoa phóng khoáng cười nói: "Nếu ngươi nguyện ý, ngươi cũng có thể gia nhập chúng ta, ta sẽ nhường người làm chủ nhân ở đấy, chính đạo mỹ nữ tùy người thưởng thức, ngươi có đồng ý không?" Tiểu Ngưu đáp: "Hiện tại ta có muốn cũng không được, bản lĩnh cũng không có, đợi khi nào ta học được rồi sẽ tính sau." Tiểu Ngưu trong lòng nói: "Cho dù ta có được bản lĩnh cũng sẽ không gia nhập bọn họ, nếu không ta sẽ mãi mãi không thể trở về Trung Nguyên. Khi mà chính đạo nhân sĩ đều muốn thích sát ta thì trên đời còn gì thú vị nữa." Ngưu Lệ Hoa chăm chú suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu Ngưu, ngươi muốn học bản lĩnh thật dễ dàng? Ngươi theo ta quay về Tây Vực, ta sẽ dạy ngươi mọi bản lĩnh ta biết, nếu như ngươi chưa hài lòng, ta sẽ dạy ngươi bộ đao pháp gia truyền. Đến lúc đó ngươi chỉ cần tìm được ma đao là có thể hoành hành thiên hạ, kể cả mấy tên đạo sĩ mũi trâu cũng phải gọi ngươi là đại gia. Ngươi xem thế có hay không?"
Điều kiện như vậy thật khiến người ta mê mẩn, khi đấy Tiểu Ngưu ta sẽ thành Đại Ngưu. Thế nhưng Tiểu Ngưu lại không dám đáp ứng, hắn cũng không dám mạo hiểm bởi lẽ gia nhập tà phái thì sẽ thành địch nhân của người Trung Nguyên, như thế nhưng thì những thứ được có khi không bù đắp nổi những cái đã mất. Chỉ cần nghĩ đến Nguyệt Ảnh và nguyệt lâm, hắn liền không đành lòng.
Tiểu Ngưu lại nói tiếp: "Cám ơn tỷ tỷ đã lo lắng nhưng hiện giờ ta không thể trả lời tỷ tỷ được." Ngưu Lệ Hoa thất vọng thở dài, nói: "Một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện, tà phái chúng ta cũng không khác gì chính phái các ngươi.
Có chăng chỉ là chữ chính - tà nó vốn dĩ viết khác nhau mà thôi."
"Ta cũng chưa bao giờ có ý khinh thường tà phái, thôi, chúng ta uống rượu tiếp." Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu lại bắt đầu rót rượu.
Ngưu Lệ Hoa cũng đồng ý nói: "Tiểu Ngưu, chúng ta hôm nay uống một bữa thật thỏa thích, lần găp lại tiếp theo không biết bao giờ mới đến." Vừa nói chuyện, Ngưu Lệ Hoa cầm lấy một vò rượu lên.
Tiểu Ngưu thấy nàng hào khí như mây, mình là một nam nhân đương nhiên không được phép tỏ ra yếu kém, bởi vậy Tiểu Ngưu cũng cầm một cái vò khác lớn tiếng nói: "Đúng, chúng ta không say không ngủ." Vừa nói chuyện hắn vừa ôm vò rượu lên.
Đối ẩm một lúc, hai người đều say, mắt lờ mờ mông lung. Bọn họ bèn nhìn nhau cười, nhìn vào mắt của đối phương và đều cho rằng bản thân tìm được tri kỷ.
Tiểu Ngưu lè lưỡi nói: "Ngưu tỷ tỷ, tỷ thật giỏi, đúng là một mỹ nữ có khí phách." Ngưu Lệ Hoa hài lòng cười, tựa một đoá hoa hồng, nàng híp đôi mắt đẹp nói: "Ngươi cũng vậy, không chút dối trá như người Trung Nguyên, gặp gỡ ngươi mà ta chẳng có chút phòng bị. Ta thật không hối hận khi đã ngủ với ngươi." Tiểu Ngưu nghe xong tự hào, cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh. Hắn cho rằng vị tất bản thân đã thua kém, lại còn mang cái vẻ vang về cho nam nhân Trung Nguyên.
Tiểu Ngưu trong lòng thấy ngứa ngáy, bớt đi vài phần say, khiêu khích nói: "Vậy bây giờ tỷ tỷ có cho ta ngủ cùng không nào?" Vừa nói chuyện Tiểu Ngưu vừa vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.
Ngưu Lệ Hoa cười nói: "Bộ dạng này của người thật đáng ghét, so với nam nhân Tây Vực chúng ta còn xằng bậy hơn." Nói hết câu nàng liền đứng lên rồi ngả vào lòng Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu chỉ cảm thấy nửa thân dưới phiêu diêu như trên mây
Tiểu Ngưu ôm lấy Ngưu Lệ Hoa đi về phía cái giường, đôi mắt quyến rũ của Ngưu Lệ Hoa ngước nhìn theo hắn, nói: "Ta đã chú ý tới ngươi rồi, đừng làm ta thất vọng nha."
Tiểu Ngưu hào khí ngất trời nói: "Tỷ cứ yên tâm đi, ta nhất định cho tỷ không bao giờ quên được ấn tượng về ta, để cả đời này tỷ chỉ có yêu ta."
Ngưu Lệ Hoa thở hổn hển nói: "Ta cả đời này ta sẽ không quan tâm đến một nam nhân thứ ba nào nữa." Tiểu Ngưu nói: "Lẽ nào ta không phải là người thứ nhất sao?"
Lời nói của Ngưu Lệ Hoa thoang thoảng mùi rượu, đáp: "Lẽ nào ngươi đã quên? Ta trước đây cũng thích đại sư huynh." Tiểu Ngưu gật đầu: "Đúng, đúng, những chuyện hắn không làm được, ta sẽ đều làm thay hắn làm. Hắn không quan tâm được tỷ thì đã có ta quan tâm. Ta nhất định sẽ làm cho tỷ đạt được hạnh phúc lớn nhất trong đời." Vừa nói chuyện Tiểu Ngưu vừa cởi bỏ y phục của Ngưu Lệ Hoa, lúc này Ngưu Lệ Hoa cũng không ngăn cản, trên người không một mảnh vải che thân. Mà Tiểu Ngưu cũng vội vã cởi hết y phục trên người hắn ra khiến hắn giống như người nguyên thủy.
Đêm nay thật tĩnh lặng, chỉ có hai người trong một phòng nhỏ, dưới ánh nến hồng, hai nguồn nhiệt lực của đôi nam nữ đang tuổi thanh xuân kết hợp với nhau dường như tạo ra một nguồn ánh sáng chói lòa.
Tiểu Ngưu khởi động từ việc hôn lên trán nàng, đầu tiên hôn nhẹ nhàng sau đó thì mãnh liệt như ngọn lửa làm Ngưu Lệ Hoa phải nheo đôi mắt lại, dần dần thở dốc, từ đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng rên rỉ. Đến lúc Tiểu Ngưu hôn lên đám lông tơ của Ngưu Lệ Hoa thì nàng quả thực phải kêu lên. Nàng cảm thấy dòng dm thủy của mình chảy chảy ra mà không biết làm cách nào ngăn lại, nó chảy ngày một nhiều nhiều rồi biến thành một con suối nhỏ.
Tiểu Ngưu thân dùng chiếc lưỡi của mình khiêu khích phía dưới của Ngưu Lệ Hoa, tấn công mãnh liệt vào cánh Hoa của nàng, khiến cho Ngưu Lệ Hoa không ngừng run rẩy toàn thân, kiều đồn uốn éo, tiếng kêu gọi hắn đừng làm không ngớt bên tai.
Nàng như trách cứ, khoái lạc đến mức phải kêu to: "Tiểu Ngưu nha, nhanh lên một chút, ta muốn nuốt chửng cây đại bổng của ngươi."
Tiểu Ngưu dùng sức mà mút cái địa phương mẫn cảm đấy. Hắn yêu nhất là xem dòng suối chảy ra thế nào, rồi lại cả đám lông tơ màu vàng thấm đẫm nước kia nữa chứ. Đó thực là biểu hiểu của một nữ nhân động tình, cũng chính là điều khiến nữ nhân mê người. Tiểu Ngưu ngẩng đầu, cười hắc hắc, nói: "Ngưu tỷ tỷ, dm thủy của tỷ thật nhiều, ta rất muốn xem nó có thể chảy thêm được bao nhiêu nữa." Vừa nói chuyện, hai tay hắn vẫn tiếp tục vuốt ve bắp đùi nàng còn miệng thì ra sức mà liếm.
Ngưu Lệ Hoa không chịu đựng được việc hắn hành hạ thêm nữa, nàng vong tình la lớn: "Tiểu Ngưu ngươi thật giống tên Tiểu tử hư hỏng, ngươi lấy mạng ta mất!" Nàng vừa nói mà thân thể cứ giãy dụa cả lên.
Với bản lĩnh của nàng, nếu giãy giụa liệu Tiểu Ngưu có thể khống chế nổi? Ngưu Lệ Hoa dễ dàng tựu thoát khỏi vòng tay của Tiểu Ngưu rồi sau đó đẩy ngã hắn.
Tiểu Ngưu kêu lớn: "Oái oái, có mỹ nữ vô lễ với ta." Ngưu Lệ Hoa cười mắng: "Ngươi đã vụng trộm lại còn hét lớn, người nào mà nghe thấy chắc cười đến rụng răng mất." Vừa nói chuyện, Ngưu Lệ Hoa vừa tựa vào người Tiểu Ngưu, đặt bàn tay vào cây bổng tử của hắn.
Bị mỹ nữ mê hoặc, cây bổng giờ đã bị kích động biến thành một cây đại bổng vô cùng cự phách, nhìn thật giống như dã thú, quy đầu dữ tợn, gân xanh nổi lên, tựa hồ như muốn nhảy lên.
Ngưu Lệ Hoa hứng thú đặt ngón tay lên quy đầu của hắn, nói: "Không biết ngươi chơi đùa thế nào mà nó trở thật đáng sợ, nếu như mà cây bổng này xuyên vào ta chắc ta thụ thương mất!"
Tiểu Ngưu thấy đôi nhũ Hoa của nàng run rẩy, hơn nữa lông tơ thấm đẫm dịch thủy trong suốt, tiếc là hắn đã miệng đắng lưỡi khô. Hắn nói: "Ngưu tỷ tỷ à, nếu tỷ thích, tỷ hãy dùng miệng liếm cây bổng của ta, đảm bảo mùi vị sẽ rất tuyệt vời."
Ngưu Lệ Hoa hừ nói: "Ta sẽ không liếm cái thứ này của ngươi đâu. Ở Tây Vực chúng ta, nữ nhân chỉ liếm cây bổng của trượng phu họ thôi. Ngươi bây giờ còn chưa là trượng phu của ta, ta sẽ không thể hầu hạ cái của ngươi." Tiểu Ngưu biết nhất thời thì điều này là không thể, bởi vậy đã nói: "Ngưu tỷ tỷ nha, dù tỷ không dùng miệng thì cũng nên, cũng nên dùng hạ bộ khiến ta vài cái tiêu hồn đã chứ. Ta rất muốn kiền tỷ." Ngưu Lệ Hoa nghe xong cười hì hì, lấy tay nhéo hắn một cái thật đau, híp đôi mắt đẹp nói: "Tiểu Ngưu nha, tên Tiểu tử của ngươi nướng chín tay ta mất." Vừa nói chuyện, nàng nép sát vào người Tiểu Ngưu, chồm hỗm giống tư thế kỵ mã, chậm rãi nằm xuống phía dưới Tiểu Ngưu rồi đặt cây bổng đúng vào tiểu huyệt.
Tiểu Ngưu ngắm nhìn đám lông tơ rậm rạp ấy, hai cánh hoa màu mỡ đã đã hé mở, ở cái khe hở ấy dịch thủy đã dính lại như là tơ nhện, thật khiến cái tâm háo sắc của hắn muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Tiểu Ngưu thấy động khẩu của nàng chạm vào quy đầu mình, dm thủy lại trơn trượt, hắn chậm rãi mà vào. Như vậy là việc nhập động đã hoàn tất. Tiểu Ngưu Hoan hô nói: "Thật thoải mái a, giống như ngâm trong dòng suối nước nóng." Vừa nói chuyện, hai tay hắn nắm chặt vài hai nhũ Hoa của nàng mà miết chặt, cảm giác thật khiến hắn đắc ý mà chết đi sống lại.
Ngưu Lệ Hoa cười phóng túng nói: "Tiểu Ngưu nha, cùng chơi đùa ta đều đã quên hết mọi phiền não." Vừa nói chuyện, Ngưu Lệ Hoa uốn eo kiều đồn cho hắn xuất nhập cây bổng dễ dàng hơn. Trong lúc đó, cây nhục bổng của hắn luồn lách, mỗi lần xuất nhập đều cảm giác như ngừng thở.
Ngưu Lệ Hoa đặt hai tay lên đầu gối, hết sức chăm chú khống chế được cây nhục bổng. Nàng càng ngày càng có kinh nghiệm, nàng không chỉ làm chỉ cây bổng sát nhập vào tận trong cùng của tiểu huyệt, nàng còn không ngừng xoay người, cọ xát loạn xạ, cây bổng đi đến khắp ngõ ngách, khiến bản thân đạt được vui sướng tối đa.
Ngưu Lệ Hoa thở gấp nói: "Thật tốt nha, tư vị thật tuyệt vời, mọi khớp xương đều nhuyễn hết ra. Giờ có chết ta cũng can tâm tình nguyện." Tiểu Ngưu nghe xong rất đắc ý, đây là điều mà mọi nam nhân đều muốn nghe. Cũng đủ để chứng minh bản thân thực có năng lực phi phàm.
Tiểu Ngưu cảm thấy như cây nhục bổng càng ngày càng đâm thật sâu hơn vào tiểu huyệt của Ngưu Lệ Hoa. Thân thể của Ngưu Lệ Hoa cứ như kẹp chặt vào cây bổng của hắn vô cùng ấm áp, ngứa ngứa nhưng lại rất tê dại khiến
Tiểu Ngưu cũng không muốn rời bỏ nó.
Ngưu Lệ Hoa lúc mới đầu còn lên xuống một cách ôn nhu nhưng càng về sau nàng càng điên cuồng như một kỵ mã. Ôi, mãnh liệt làm sao, dữ tợn làm sao, cuồng nhiệt làm sao, thật khiến Tiểu Ngưu hưởng đủ mọi diễm phúc, nhưng hắn cũng lo lắng cho mình cho sự an toàn cây bổng tử, vạn nhất nàng dùng sức quá lớn, có thể nó gãy được chăng? Chính vì điều này Tiểu Ngưu đành buông cặp nãi tử ra ra mà nâng lấy kiều đồn của nàng giúp khi hai người quan hệ hai bên kiều đồn không bị Lệch ra khỏi quỹ đạo.
Một hồi sau, Tiểu Ngưu nói: "Ngưu tỷ tỷ, chúng ta đổi tư thế một chút đi." Ngưu Lệ Hoa hỏi: "Đổi cái gì?" Tiểu Ngưu rất muốn nhìn một chút xem khi quan hệ với nhau thì kiều đồn bộ dạng thế nào, hắn nói: "Ngưu tỷ tỷ nghe lời ta đi, tỷ xoay người lại, đưa chân hướng về khuôn mặt của ta."
Ngưu Lệ Hoa đáp ứng liền, đang muốn đứng dậy rút cây bổng ra, Tiểu Ngưu cười, nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu, trực tiếp quay người là được."
Ngưu Lệ Hoa nhấc cao kiều đồn, tương cây bổng vào sâu lại trong huyệt khẩu, sau đó chậm rãi xoay người, tuy rằng động tác có lâu nhưng, rút cuộc cũng đạt được mục đích. Như vậy, Ngưu Lệ Hoa tựu đưa quay lưng ngược với Tiểu Ngưu.
Lưng của nàng trắng nhưng lại rắn chắc, tuy rằng như vậy không phải thanh tú, nhưng lại có một vẻ đẹp khỏe khoắn, cái chính là kiều đồn nàng rất trắng và to lớn, cả hai tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Ngưu Lệ Hoa lại chuẩn bị cho một cuộc chơi mới, nhịp nhàng lắc lư kiều đồn.
Tiểu Ngưu trong lòng sớm đã thỏa mãn, hai tay sờ soạng đến kiều đồn của nàng sau đó lại vừa gãi vừa cợt nhả khiến huyệt động của nàng rúng động cả lên, Tiểu Ngưu thấy thế lại càng sung sướng hơn.
Tiểu Ngưu khen nàng: "Ngưu tỷ tỷ ơi, ở phương diện này tỷ thật là thiên tài, chỉ tỷ theo ta thì sẽ thực sự sẽ thành một mỹ nữ khiến người khác phải mê mẩn."
Ngưu Lệ Hoa nhấc một bên kiều đồn lên rồi nói: "Ta không cần người khác phải mê mẩn vì ta, chỉ cần ngươi là đủ rồi." Tiểu Ngưu nghe xong mừng rỡ, nói: "Vậy về sau tỷ hãy tìm cách mà lấy ta đi, nhưng mà cũng có rất nhiều nữ nhân muốn lấy ta mất rồi, vì thế từ nay về sau nàng cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa."
Ngưu Lệ Hoa cười duyên một cái, nói: "Tiểu Ngưu nha, sao ngươi lại tưởng bở vậy. Lẽ nào ta Ngưu Lệ Hoa cần phải để người khác thưởng cho sao? Hơn nữa, ta không tin có nhiều nữ nhân lại muốn cướp ngươi đi như vậy!" Vừa nói chuyện, nàng dùng sức mà đè xuống, cây bổng tử lún sâu tận đến nơi trong cùng.
Tiểu Ngưu a một tiếng rồi nói: "Thật tốt nha, ta muốn mình biến thành thần tiên, ta phải bắt nàng theo mới được." Ngưu Lệ Hoa quay đầu lại cười quyến rũ nói: "Ngươi thật là được lợi. Ta muốn nam nhân đầu tiên của ta phải là đại sư huynh chứ không là ngươi. Hic hic, ta bị tổn thất nặng nề rồi."
Tiểu Ngưu dồn hết lực vào hạ thân, sử cây bổng nhất loạt lên xuống Tiểu động của Ngưu Lệ Hoa, ngoài miệng nói: "Ngưu tỷ tỷ, chúng ta rút cuộc giống đôi phu thê, còn phân biệt ai được ai mất sao?
Ngưu Lệ Hoa vặn vẹo một bên kiều đồn, ngoài miệng nói: "Ngươi biết không, người Tây Vực từ thời xa xưa, lập gia đình nhất định không gả cho người Trung Nguyên, bởi nam nhân Trung Nguyên đều không có lương tâm tốt. Bọn họ chỉ biết lừa dối ngươi, bán đứng ngươi, đùa bỡn ngươi, chờ đến khi nào thỏa mãn rồi, sẽ nhẫn tâm vứt bỏ ngươi. Ta chỉ sợ lúc này ta đang gặp một nam nhân như thế mà thôi." Vừa nói chuyện, nàng quay đầu trừng mắt Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cười ha ha, vội vã biện hộ: "Người Trung Nguyên chúng ta thực có không ít kẻ xấu như vậy, nhưng ta không phải người xấu, về sau tỷ sẽ tự nhiên hiểu."
Thế rồi, Tiểu Ngưu yêu cầu Ngưu Lệ Hoa nhấc kiều đồn lên, hắn muốn làm từ phía sau. Ngưu Lệ Hoa tuy rằng cảm thấy tư thế này không tốt lắm thấy, nhưng cũng không có phản đối, dù sao nàng cũng là nữ nhân Tây Vực nên cũng không chú ý đến tiểu tiết quá mức như là những nữ nhân Trung Nguyên.
Tiểu Ngưu quỳ gối tựa vào hai kiều đồn của nàng, hai tay vuốt ve hai đại kiều đồn trắng như ánh trăng sáng, trong lòng nghĩ: "Nàng thật là ngang ngửa với sư nương, chỉ khác là sư nương lại rất tinh tế còn Ngưu Lệ Hoa lại có đôi phần mạnh mẽ. ' Tiểu Ngưu tiếp tục lấy ngón tay mà vuốt ve cánh hoa nàng, khiến nó ngứa ngáy quá mà vội co rụt lại. Tiểu Ngưu cười ha hả, nắm lấy cây bổng của mình đâm ngập vào hoa tâm đang lầy lội ấy.
Ngưu Lệ Hoa hoan hỉ nói: "Thật lớn, thật cứng rắn, nó dường như muốn đâm xuyên qua cơ thể ta mất." Tiểu Ngưu hăng hái bừng bừng mà kiền nàng, nói: "Đêm nay ta nhất định phải khiến tỷ đam mê nó để đến khi tỷ trở về Tây Vực sẽ không bao giờ quên được." Ngưu Lệ Hoa cười nói: "Chậm lại một chút nha, nếu không cây bổng tử của ngươi bị gãy đó." Tiểu Ngưu cười ha ha, tựa như lang sói tưa như hổ mà kiền nàng, cũng không biết đã bao nhiêu lần nâng lên hạ xuống bất giác làm Ngưu Lệ Hoa chịu không nổi, lập tức đạt đến cao trào.
Tiểu Ngưu cũng không buông tha nàng, vẫn đang cuồng mãnh mà đâm vào, khiến dm thủy đều biến thành một lớp kem màu trắng nhạt. Tình cảnh lúc đó thật vô cùng dâm mỹ, làm Tiểu Ngưu cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Sau đó, Tiểu Ngưu vẫn tiếp tục Ngưu Lệ Hoa bay qua bay lại trên người nàng, bản thân đặt người nàng lên trên cơ thể mình mà hung tợn kiền, khiến nàng cao trào lần thứ hai, hắn cảm thấy mỹ mãn mà bắn...Ra ngoài, bắn đắc Ngưu Lệ Hoa liên tiếp trầm trồ khen ngợi, phảng phất là sự ủng hộ dành cho tình nhân.