Ma Đao Lệ Ảnh

chương 91: ba người đồng nhạc (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ chớp mắt một cái là một năm đã trôi qua. Tiểu Ngưu đã mười tám tuổi, trở nên một người lớn. Trên mặt của hắn mất đi vẻ trẻ con, trở nên khí khái anh hùng sôi nổi, được xem như là thiếu niên anh tuấn. Tuy không nói là đẹp trai hạng nhất, nhưng nhất định là một nhân vật khiến người ta phải

chú ý. Khi hắn nghiêm mặt thì giống như một thanh niên đầy phong độ, chỉ là khi phá lên cười, lập tức liền biến thành một hoa hoa công tử ( anh chàng dê cụ ), nam nhân hoa tâm.

Năm mới này, Tiểu Ngưu trãi qua ở Thiên Sơn. Mọi khi ăn Tết, nơi này so với thường ngày, vẫn yên tĩnh, chẳng có nhiều ý nghĩa. Năm nay không như vậy,

Bởi vì Tiểu Ngưu đến đây, nơi này náo nhiệt hẳn lên. Dưới sự đề nghị của Tiểu Ngưu, đi mua câu đối, chử Phúc, lại còn có pháo vân vân . . . hơn nữa thay đổi bữa ăn, mỗi người được một bộ đồ mới. Loại hành động này rất được lòng người, trên núi ai cũng sinh ra hảo cảm với Tiểu Ngưu.

Hơn nữa Ngưu Lệ Hoa còn gọi toàn bộ những người đang chấp hành nhiệm vụ ở dưới chân núi trở về, bởi vậy hơn một trăm hai mươi nàng mỹ nữ tất cả đều tập hợp đông đủ. Quả thật là kẻ béo người gầy, phong thái khác nhau, khiến Tiểu Ngưu bị hoa cả mắt, cứ giống như là đi vào bách hoa viên, trong lòng thầm than, thật là khó nhịn, Ngưu tỷ tỷ tìm được ở đâu mà thật nhiều mỹ nữ như vậy a! Nếu nói là những mỹ nữ này đều thuộc về ta, ta cùng với lão hoàng đế cũng giống như nhau rồi.

Ở dưới sự chủ trì của Tiểu Ngưu, lại đốt pháo, lại là trò chơi, lại ăn đại tiệc, khiến cho tất cả mọi người đều xem Tiểu Ngưu như là người trong nhà. Bình thường Ngưu Lệ Hoa đối với các nàng quản thúc nhiêm nhặt, không cho các nàng có khuôn mặt tươi cười. Lúc này các nàng nhờ vào cơ hội ăn Tết mới có dịp thả lỏng một chút.

Trong lúc cùng mọi người vui vẻ nâng chén đồng thời hắn cũng không quên thân nhân, không quên Lao Sơn, không có quên sư nương, Nguyệt Lâm các nàng, càng không quên sư tỷ Nguyệt Ảnh. Trong lòng nhớ đến các nàng, nhiều lúc muốn trở về nhìn lại một cái. Nhưng hắn lại không thể và cũng không dám. Trung Nguyên đang có nhiều người như vậy muốn lấy đầu của mình đây, chẳng nên mạo hiểm là tốt.

Trăng tròn rồi lại khuyết, đã là tháng năm. Ở đây tuy rằng thời tiết đã chyển ấm, nhưng so với Trung Nguyên thì vẫn là rét lạnh, huống chi nơi đây lại là ở trên núi! Nếu là ở Hàng Châu, nơi đó là thời tiết Hạ Thiên. Khi đó, Tiểu Ngưu thường xuyên cùng Tiểu Tụ ra đi du sơn ngoạn thủy, đi xem thắng cảnh Tây Hồ.

Con người thường chẳng bao giờ biết đủ, Tiểu Ngưu giờ đây được ăn được mặc, lại đang yên bình, còn có Ngưu Lệ Hoa người đẹp như vậy làm bạn, lẽ ra chẳng còn tiếc gì, chỉ là hắn cảm thấy thiếu chút gì đó, khiến hắn sinh ra ý niệm muốn xuống núi trong đầu. Hắn cảm giác nếu tiếp tục cứ nhàn tản như vậy, hắn sẽ trở nên già trước tuổi.

Hắn muốn xuống núi, chỉ là không biết mở miệng như thế nào với Ngưu Lệ Hoa. Nếu nói thẳng, nói không chừng nàng còn cho là mình thay lòng đổi dạ, muốn bỏ rơi nàng đây! Tuy nói nàng là mỹ nữ tấm lòng rộng rãi không tính toán chi li, hắn cũng không dám dễ dàng lộ ra ý nghĩ của mình. Phải nói, trong lòng buồn bả bức rức, làm sao bây giờ đây? Hắn nghĩ không ra biện pháp nào, chỉ biết cắm cổ siêng năng luyện tập võ công để đè nén ý nghĩ này.

Nhưng mà không bao lâu, lý do xuống núi của hắn đã đến. Đây không thể nói là lý do thông thường, mà là lý do quang minh chính đại.

Giữa trưa hôm nay, hắn đang cùng Ngưu Lệ Hoa ăn cơm trưa. Lúc này Tiểu Ngọc vội vàng đi vào, muốn nói nhưng lại có chút do dự.

Ngưu Lệ Hoa đưa mắt liếc nàng một cái, nói: " Tiểu Ngọc, có chuyện gì cứ nói đi, đừng có ấp a ấp úng."

Tiểu Ngọc cười, nói: " Bẩm báo tiểu thư, ngoài sơn môn có một người tiến vào, tự xưng là Giang Nguyệt Lâm của phái Lao Sơn, luôn miệng nói muốn Ngụy công tử ra gặp nàng."

Tiểu Ngưu nghe nói trong lòng lập tức bồn chồn, vội để đũa xuống, đứng lên nói: " Là sư tỷ của ta đến đấy, ta phải đi gặp nàng."

Ngưu Lệ Hoa chau mày, nói: " Nàng có đến thì ngươi cũng không cần phải nóng vội mà đi, cơm nước xong đã rồi đi." Tiểu Ngưu đành phải ngồi xuống.

Ngưu Lệ Hoa chỉ bảo Tiểu Ngọc: " Trước tiên đưa Giang cô nương đến phòng khách nghỉ ngơi, lát nữa Ngụy công tử sẽ ra." Tiểu Ngọc đáp ứng một tiếng, xoay người rời đi.

Ngưu Lệ Hoa nhìn bộ dạng ăn thật nhanh của Tiểu Ngưu, đột nhiên nở nụ cười, nói: " Tiểu Ngưu, người trong lòng của ngươi đến đây, ngươi ngồi không yên sao?"

Tiểu Ngưu khoát tay chặn lại, nói: " Không có chuyện đó. Ở trong lòng ta, Ngưu tỷ tỷ mới là quan trọng nhất."

Ngưu Lệ Hoa cười ha ha, nói: " Ta sẽ không dễ giận như thế, chúng ta người quan ngoại không giống các ngươi trong lòng nhỏ nhen. Ngươi cứ mà đi gặp nàng, nếu muốn cùng nàng ra đi thì ta cũng không ngăn trở."

Tiểu Ngưu cảm kích nhìn nàng, nói: " Ngưu tỷ tỷ nói gì vậy? Cho dù có lý do ta bất đắc dĩ ta cùng nàng ấy ra đi, khi làm xong việc thì ta cũng cùng nàng ở chung một chổ. Ta biết trên thế giới này, đối với ta tốt nhất chính là nàng." Trong lòng lại nói: " Sư nương cùng với Nguyệt Lâm đối với ta cũng không thể chê được."

Ngưu Lệ Hoa gật đầu, nói: " Ngươi có thể nói như vậy, thì ta đã rất hài lòng. Ngươi cứ đi gặp nàng, ta sẽ không đi, ta cũng không muốn để cho ngươi phải khó xử."

Tiểu Ngưu đứng lên, nói: " Ngưu tỷ tỷ, nàng thật là một người tri kỷ cởi mở, ta rất yêu nàng." Vừa nói, nắm lấy tay của Ngưu Lệ Hoa lại còn hôn vài cái.

Ngưu Lệ Hoa cười híp mắt, nói: " Ngươi mau đi gặp nàng, đừng để nàng phải chờ sốt ruột, còn tưởng ta giữ ngươi lại không cho ra đó!"

Tiểu Ngưu hướng về Ngưu Lệ Hoa cười, nói: " Ta sẽ trở về mau." Nói xong chậm rãi đi ra khỏi phòng. Sau khi ra khỏi phòng, hắn giống như ngựa đua, nhắm hướng phòng khách chạy tới.

Nghĩ đến việc sắp sửa nhìn thấy Nguyệt Lâm yêu dấu, đã hơn một năm không gặp Nguyệt Lâm, hắn như mở hội, nhưng lại có chổ không yên lòng.

Tiểu Ngưu đẩy cửa phòng khách ra thì thấy Nguyệt Lâm đang đi qua đi lại, như là nôn nóng bất an. Nàng mặc một bộ đồ màu lam, hiên ngang mạnh mẻ, tư thế oai hùng, mà sắc thái lại thanh tú. Nàng vẩn xinh đẹp giống như trước, xa cách đã một năm mà vẩn không có gì thay đổi.

Vừa lúc ánh mắt của nàng vừa chạm vào trên mặt Tiểu Ngưu thì không khỏi lộ ra vẻ vui mừng tươi cười. Nhưng đây chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, theo sau lại trở nên bi phẫn u oán.

Tiểu Ngưu bước nhanh về phía trước, lập tức giữ chặt tay nàng, thân thiết kêu lên: " Giang tỷ tỷ, một năm nay đã không gặp, nàng vẫn là xinh đẹp như vậy!"

Nguyệt Lâm dùng sức bỏ tay Tiểu Ngưu ra, nghiêm túc nói: " Đừng có nhiều lời, ngươi nói cho ta biết, ngươi vì sao mà lén trộm đao, còn chạy đến trốn tránh nơi đây?"

Tiểu Ngưu sững sốt, hỏi: " Nàng đang nói cái gì? Ta làm sao mà nghe đều không hiểu?"

Nguyệt Lâm vung tay lên, lạnh lùng nói: " Ngươi đừng có tiếp tục giã bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, ta đã biết hết. Ở đêm sư tỷ thành thân đó, ngươi đã trộm đi Ma Đao của sư phụ, sau đó chạy trốn đến Tây Vực. Ta thật sự đã nhìn lầm ngươi, ngươi lại là một tên đạo tặc, ngay cả sư phụ của mình mà cũng lấy trộm. Ta thật sự là mắt bị mù, thế nào mà lại nhìn trúng tên đạo tặc này?"

Nguyệt Lâm càng nói càng lớn tiếng, cảm xúc thật kích động, hai mắt đều đỏ, đã muốn khóc lên.

Tiểu Ngưu hỏi: " Là ai đã nói với nàng việc ta ăn trộm đao chạy trốn?"

Nguyệt Lâm hừ một tiếng, nói: " Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm. Sư phụ đã nói với chúng ta, ngươi là phản đồ của phái Lao Sơn, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ai nhìn thấy ngươi đều muốn giết mà không cần luận tội.

Tiểu Ngưu tâm trí thay đổi thật nhanh, suy nghĩ cẩn thận, hắn có chổ hiểu ra. Sau khi chuyện đêm đó xảy ra, Xung Hư cũng không đem bi kịch của Nguyệt Ảnh tiết lộ ra ngoài, thật hiển nhiên hắn đã cảm thấy xấu hổ trước mặt chúng đệ tử Lao Sơn, hắn đã đưa ra lời nói dối, nói là Tiểu Ngưu trộm đao trốn đi, như vậy là đạt được mục đích bảo tồn mặt mũi của Lao Sơn, lại có thể làm Tiểu Ngưu mất hết danh dự, tiếng xấu lan xa, trên giang hồ không còn có nơi để sống yên ổn. Xung Hư này cũng thật là thâm độc.

Bất quá nghĩ lại, như vậy cũng tốt, tóm lại thật sự rõ ràng là quá tốt. Nếu đem chuyện của ta và Nguyệt Ảnh nói ra, như vậy đám nữ nhân của ta chỉ sợ là sẽ trở mặt với ta. Làm đạo tặc so với làm dâm tặc thật là tốt hơn nhiều lắm.

Tiểu Ngưu suy nghĩ xong, mới lên tiếng: " Sự việc buổi tối đó, thật ra cũng không phải như thế, mà ta cũng không phải là đạo tặc."

Nguyệt Lâm nhìn chăm chăm Tiểu Ngưu, hỏi: " Vậy ngươi nói cho ta biết, thật sự là chuyện gì?"

Tiểu Ngưu cười khổ vài tiếng, nói: " Ta bây giờ chưa thể nói cho nàng biết, sau này khi thời cơ chín muồi, ta sẽ giải thích rõ ràng với nàng." Lại thầm nói: " Chuyện này thì dưới tình huống nào cũng không thể giải thích tốt được. Chuyện này mà nói thật ra, chẳng những đối với danh tiết của Nguyệt Ảnh bị tổn hại, lại thêm làm cho nữ nhân của mình đau lòng. Tốt nhất là đừng có nói thật, xem ra chuyện này cũng giống như lúc mình trộm gian Nguyệt Lâm."

Nguyệt Lâm đằng hắng hai tiếng, nói: " Ta cũng biết, ngươi sẽ biện giải. Nhưng ngươi cũng không đưa ra được lý do để người ta có thể tin được."

Tiểu Ngưu lại nhấn mạnh: " Sự thật với chuyện tưởng tượng của nàng không giống nhau. Nàng sao không nghĩ lại, sư phu đi đâu mà tìm được Ma Đao? Cuộc sống của ông ta trải qua luôn luôn là bế quan!"

Nguyệt Lâm nghe xong chìm vào trong suy nghĩ, nàng hiểu được Tiểu Ngưu nói có đạo lý. Một lát sau, Nguyệt Lâm nói: " Nếu sự thật không phải là như vậy, ngươi đúng là không có trộm Ma Đao.Vậy thì rốt cuộc rồi thì trong tay ngươi có Ma Đao hay không? Ta nghe nói, thật nhiều người trên giang hồ tìm ngươi khắp nơi để đoạt lấy."

Tiểu Ngưu suy nghĩ, nói: " Ta từ Lao Sơn đi xuống, có mang Ma Đao theo đi, nhưng đây không phải là ta trộm mà chính là tự mình cố gắng nên lấy được. Chỉ là việc ta có được Ma Đao bị sư phụ biết được, ta chỉ có thể bỏ chạy thật xa, nói cách khác, ông ta gây bất lợi cho ta."

Nguyệt Lâm nghi hoặc nhìn Tiểu Ngưu, nói: " Nói như vậy, là sư phụ bức ngươi phải đi sao?"

Tiểu Ngưu gật đầu, nói: " Đúng vậy, nếu ta không đi, ông ta có thể sẽ giết ta, tiếp theo là cướp luôn Ma Đao!"

Nguyệt Lâm lớn tiếng nói: " Là đệ tử Lao Sơn, ngươi có được Ma Đao, vì sao không giao cho sự phụ, mà lại cất giữ ở đây? Ngươi muốn làm gì? Muốn phản bội Lao Sơn sao?"

Tiểu Ngưu trả lời: " Ta không thể giao cho ông ta, bởi vì ta cũng muốn tự mình trở thành một đại nhân vật, nếu phải giao ra, ta có thể được ưu đãi cái gì?"

Nguyệt Lâm phê bình, nói: " Ngươi cũng quá ích kỹ đi! Làm đệ tử thì cũng nên biếu cho sư phụ. Ai! Ngươi nói những lời này, ta sẽ xem xét lại. Từ khi xảy ra việc này, ta có chút hoài nghi ngươi. Hoài nghi ngươi tất cả, hoài nghi nhân phẩm của ngươi và cũng hoài nghi tình cảm của ngươi đối với ta."

Tiểu Ngưu cất cao giọng, nói: " Tình cảm của ta đối với nàng tuyệt đối là sự thật, một chút cũng không có giả dối." Nguyệt Lâm thở dài, liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu một cái. Tiểu Ngưu nói: " Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!" Nguyệt Lâm liền cùng Tiểu Ngưu ngồi xuống, cách một cái bàn mà nói chuyện.

Tiểu Ngưu có vẻ mỉm cười, nói: " Nói cho ta nghe một chút chuyện Lao Sơn đi!"

Nguyệt Lâm tức giận, nói: " Còn có cái gì để mà kể? Từ khi ngươi trốn chạy, danh khí Lao Sơn tổn hao nhiều, tất cả mọi người chê cười phái Lao Sơn, nói sự phụ có mắt không tròng dạy dỗ nên nghịch đồ. Sau khi sư phụ đem chuyện của ngươi công bố cho mọi người, các đệ tử Lao Sơn đều xôn xao, đều không tin đấy là sự thật. Tiếp theo sư phụ tức giận đến ngã bệnh, dưỡng nửa năm mới khôi phục lại nguyên khí. Sau đó, ông lại bế quan tu luyện, không buồn quan tâm đến mọi sự."

" Mà không mấy ngày sau khi ngươi đi, sư tỷ Nguyệt Ảnh cũng đã đi xuống núi, bảo là muốn bắt tên nghịch đồ này là ngươi, chỉ là sau khi đi rồi, là chẳng còn thấy bóng dáng. Sư huynh Tử Hùng lo lắng cũng xuống núi, mấy tháng sau hắn mới trở về núi, nhưng chỉ có một mình trở về. Hắn nói, không biết sư tỷ Nguyệt Ảnh đi đâu! Sư nương sau khi nghe nói, liền phái rất nhiều đệ tử xuống núi tìm kiếm sư tỷ. Sau lại truyền đến một tin tức, nói là sư tỷ đã vào hoàng cung, bị hoàng đế nhìn trúng, muốn chọn nàng làm phi tử!"

Tiểu Ngưu nghe xong cực kỳ hoảng sợ, "a" một tiếng, đứng bật lên, nói: " Điều này sao có thể? Sư tỷ bản lĩnh giỏi như vậy, hoàng đế lão tử làm sao có thể bắt nàng được?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio