Ả vung tay biến ra một cái hũ bốn đầu khắc hình như đầu lâu, đỉnh hũ chạm khắc một con rồng đen, bốn chân cong như mái đình, trên thân hũ đó còn mấy chữ rất lạ.
Nam Cung Nguyên Khang chợt la lớn "Hũ Cửu Lê".
Duyên La cười thích thú "Đúng vậy. Trước đây Vu tộc khốn đốn vì nó, còn bây giờ...", cô ả mở nắp đỉnh, đổ một thứ chất lỏng màu đen xuống dưới đầm nước "Các ngươi cứ từ từ mà đấu với đứa con của ác thần đi nhé! À, nhớ ôm cho kỹ bội kiếm trên tay trước khi chết, nếu không các ngươi lại nói "nó" quá nhanh không kịp phòng thủ".
Giang Trừng quát "Chớ có xàm ngôn!" rồi vung Tử Điện lên quất về phía Duyên La, cô ả nhanh chóng biến mất, roi điện vì thế đánh vào mặt đầm vỡ một lớp băng, nhưng lớp băng đó vừa bị đánh toạt ra, một luồng nước như vòi rồng cuồn cuồn bốc lên, sau cùng hiện ra một hình dáng chương ngư khổng lồ bằng nước. Cả người nó không biết có bao nhiêu xúc tua mà đếm, cái đầu khổng lồ, hai con mắt đỏ ngầu như máu nhìn tứ phía.
Chương Ngư: con bạch tuột.
Nam Cung Nguyên Khang trợn mắt "Ôi mẹ ơi! Sao lớn quá vậy?".
Quỷ chương ngư vung bốn năm xúc tua như dải nước bắn về phía bọn họ. Lam Hi Thần đứng chắn trước Mạnh Dao, Sóc Nguyệt sắc bén chém vào xúc tua nước văng tung tóe, không ngờ được, vừa mới bị chém đứt, xúc tua liền mọc ra cái mới. Ở bên kia, đúng như bản chất, bằng tốc độ nhanh như nước, Quỷ chương ngư đã nhanh chóng bắt gọn Giang Trừng. Tuy rằng hắn có Tử Điện, như điện linh không ảnh hưởng gì được nước, mà Tam Độc lại càng không phải thần khí cho nên Giang Trừng khó bề xoay sở. Kim Lăng và Lam Vong Cơ có thần khí trong tay nhưng mỗi đòn ra đều phản tác dụng, chỉ có thể tự vệ chứ không thể tấn công. Mấy cái xúc tua đó mỗi lần đánh đều vận dụng hết tốc độ để cả hai mất phương hướng mà túm gọn lại như Giang Trừng.
Lam Hi Thần lo lắng "Không phải hai thanh kiếm kia là thần khí sao? Vì sao lại không có tác dụng gì với quỷ thú đó?".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Có thể là do không cùng hệ pháp".
Lam Hi Thần tỏ ý khó hiểu, hắn liền giải thích "Vừa qua bọn ta đã nghiên cứu, kiếm của đệ đệ ngươi là chủ khí, tượng ttung cho sương mây, kiếm của tiểu tử họ Kim kia là ánh quang. Hiện tại con quỷ thú này lại thuộc thủy linh. Nếu ta đoán không lầm: Sương gặp nước sẽ bị đánh tan, mà ánh sáng chiếu vào nước chỉ khiến cho nó chói mắt phản ngược trở lại".
Đột nhiên toàn thân Quỷ chương ngư co dãn liên tục như có thứ gì đó bóp méo nó. Lam Hi Thần nhìn qua, phát hiện Nhiếp Minh Quyết đang vận nội công, một cái xúc tua không theo con quỷ thú điều khiển mà bay ngược về phía Nhiếp Minh Quyết. Hắn xoay tròn hai tay tạo ra một khối cầu, mà khối cầu ấy là hút từ nước trong xúc tua kia của Quỷ chương ngư. Chính là dùng cách này để rút đi linh lực của nó sao?
Y chợt nhớ ra khi còn ở Kim Ngao đảo, Nhiếp Minh Quyết đã luyện thành công thủy pháp, vừa vặn có thể đánh bại được con vật này.
Một lúc lâu, thân mình Quỷ chương ngư thu nhỏ lại một chút, xúc tua cũng từ từ teo lại, Giang Trừng nhờ vậy mới lấy lực đẩy một khoảng xúc ta đang quấn thân, nhưng vẫn không cách nào thoát được, mà y thì sợ Nhiếp Minh Quyết không trụ được lâu. Hắn dù có luyện thành bốn tầng công pháp kia, thế nhưng cấp bậc lại mới chỉ tới Luyện khí, có chăng cũng chỉ cầm cự được một thời gian mà thôi.
Lam Hi Thần sốt ruột "Vậy có cách nào đánh hạ được nó không?".
Nam Cung Nguyên Khang tặc lưỡi "Nếu dùng lửa thì tỉ lệ thắng chỉ như được ăn cả ngã về không, lửa so với nước vốn đã chênh lệch rất lớn. Còn dùng gió..... đúng rồi, gió có năng lực ngang với nước, nếu mà dùng gió thì sẽ có cơ hội thắng".
Lam Hi Thần nắm cánh tay hắn, khẩn thiết nói "Ta nhớ kiếm của Tống đạo trưởng mỗi chiêu tung ra đều xé gió kinh người, trưởng công chúa cũng nói kiếm đó chủ Phong mệnh. Nguyên Khang huynh, ngươi làm ơn hãy tìm Tống đạo trưởng tới giúp bọn họ một tay, bọn họ sắp không trụ được rồi".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Vậy ngươi đi cùng ta luôn đi".
Lam Hi Thần nhìn Nhiếp Minh Quyết lại nhìn sang Lam Vong Cơ, lắc đầu "Ta không thể!".
Thấy hắn còn muốn hỏi nữa, y liền nài nỉ "Nguyên Khang huynh, không có nhiều thời giờ đâu, xin ngươi hãy nhanh lên"?
Nam Cung Nguyên Khang hết cách đành gật đầu rồi hóa gió bay đi mất.
Mạnh Dao lúc này mới bám chặt vào cánh tay Lam Hi Thần ngăn không cho y xông ra, an ủi "Hi Thần, ngươi đừng lo quá, bọn họ sẽ ổn thôi!".
Lam Hi Thần không dám tin, chỉ có thể mím môi liên tục nhìn cảnh trước mặt. May mà hai người đứng trong góc khuất, Quỷ chương ngư liền không thấy được bọn họ.
Thế nhưng y đã lầm! Chưa kịp nghe xong tiếng cảnh báo của Lam Vong Cơ, thì bỗng một luồng gió mạnh đã ập tới. Một bóng trắng lướt tới vội đẩy y và Mạnh Dao ngã dúi dụi ra xa. Thấy Lam Vong Cơ vung kiếm chém thứ gì đó đánh “rào” một tiếng, hóa ra là một xúc tua từ trên cao suýt nữa đập mạnh xuống đầu hai người. Cũng may vừa rồi Lam Vong Cơ nhanh nhẹn, bằng không nếu Lam Hi Thần kịp phản ứng thì cũng chỉ ném được Mạnh Dao ra xa, cái chân vẫn chưa lành vết thương của y chắc chắn đã bắt y phải đứng chôn chân tại chỗ hóa thành một đống nát vụn dưới cái xúc tua kia.
Lam Vong Cơ quay lưng muốn bay qua, lúc sắp chụp được cả hai để ném ra xa một chút, thì không kịp né tránh một xúc tua đâm thủng vai trái của hắn. Lam Hi Thần trừng mắt nhìn một xúc tua đó lao cắm phập vào vai Lam Vong Cơ, máu tức thì bắn tóe bốn phía. Y kêu vang “Vong Cơ!”, vậy mà hắn bất chấp cả vết thương trên vai, chỉ lo vùng vẫy lao người tới toan nắm lấy tay y kéo đi.
Giữa làn xúc tua líu nhíu, cuối cùng Lam Vong Cơ hai tay cũng túm được cánh tay y và cánh tay của Mạnh Dao, thanh kiếm vừa bị quăng vì vội vã mà nằm lăn lóc trên mặt đất đầy tuyết tóe ra những vệt sáng màu ánh kim, vai trái của Lam Vong Cơ bị thương, mà phía sau có một xúc tua duỗi đầu nhọn hoắc ập đến như chớp. Lam Hi Thần luống cuống gào thét “Vong Cơ, buông tay! Buông tay đi!”.
Máu từ vai Lam Vong Cơ nhỏ xuống nhễ nhại tấm thân bạch y. Lam Hi Thần ra sức vằng khỏi tay hắn bất thình lình, hắn gồng mình quăng mạnh y và Mạnh Dao về phía trước, cơ thể bị ném vào không trung, vút lên như cưỡi mây cưỡi gió, bất giác quơ cào loạn xạ, thế rồi cũng bám được vào một cành cây. Tay chân lóp ngóp vịn vào, trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ bị thêm hai ba xúc tua quấn chặt, quả thực hắn đã đuối sức, sau cùng tay không còn đỡ nổi, cũng không ngăb kịp mấy xúc tua đang tiếp tục lao đến chỗ bọn họ, cả người hắn dần dần bị che khuất như Giang Trừng.
Qua màn nước mắt, một bóng người chắn trước mặt Lam Hi Thần, chỉ phất tay một cái mà xúc tua đang lao tới tấp bỗng nổ tung tản nước ra tứ phía, văng trệch đi đến mấy trượng, cuối cùng rơi trên mặt đất, dù ngay sau đó nó lại quay trở lại nguyên vẹn. Qua làn nước mắt mờ đục, Lam Hi Thần cuối cùng mới nhìn thấy một màu áo xám, tấm lưng sừng sững như một bức tường thành kiên cố và vững chãi hơn bao giờ hết.
Là Nhiếp Minh Quyết.
Hắn dùng lực gạt phăng mớ xúc tua láo nháo, không nói một lời mà kéo cả Lam Hi Thần và Mạnh Dao phi thẳng lên một mái ngói của cổng lớn dẫn vào bến cảng. Chỗ đó vừa cao vừa xa, rất thích hợp để tránh tầm mắt của Quỷ chương ngư. Lam Hi Thần cuống cả lên “Còn Vong Cơ nữa! Minh Quyết huynh cứu Vong Cơ! Mau cứu Vong Cơ và những người khác! Ta biết ngươi có thể làm được mà! Nhanh cứu bọn họ với!”.
Nhiếp Minh Quyết đẩy Lam Hi Thần lùi về sau, đoạn quay người bay khỏi mái cổng, trong ánh sáng của ngày đông, y thấy chiếc áo choàng của hắn căng phồng ra, gợi cho y tưởng đó là một cánh chim đại bàng đang sải cánh. Nhiếp Minh Quyết dùng toàn bộ sức lực và pháp lực gỡ lỏng xúc tua trên người Lam Vong Cơ, những cin quỷ thú kia đâu có chịu yên, nó dần dần đổ dồn toàn bộ xúc tua từ bốn phương tám hướng, chĩa cái đuôi nước nhọn hoắc nhằm thẳng vào Nhiếp Minh Quyết. Bụng dạ Lam Hi Thần nóng cả lên. Mới chớm nghĩ đến cảnh xấu nhất có thể xảy ra đã không kìm được mình đi về phía trước, phía sau có cánh tay kéo lấy y đứng lại, bảo “Đừng qua đó!”.
Mà ở bên kia, Nhiếp Minh Quyết đang tận lực gỡ xúc tua kéo Lam Vong Cơ ra ngoài. Cái xúc tua kia không chỉ đâm thủng, quấn chặt lấy cơ thể của người nó túm được mà còn rút đi linh lực. Lam Vong Cơ lẫn Giang Trừng đều bị xúc tua quấn chặt siết lấy, không cách nào xoay trở được. Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên hét lớn với Kim Lăng "Chiếu ánh kiếm vào mắt nó!".
Kim Lăng đang tím cách chặt đứt xúc tua quấn lấy Giang Trừng, nghe tiếng hét có phần không kịp minh bạch, theo vô thức hỏi lại "Chiếu cái gì?".
Nhiếp Minh Quyết hét lớn "Chiếu ánh kiếm vào mắt nó! Nhanh lên!".
Tuy rằng Kim Lăng đang rất lo cho Giang Trừng, nhưng vì tiếng hét này của Nhiếp Minh Quyết mà không hiểu sao lại ngay lập tức làm theo. Cậu ta bay ra trước mặt Quỷ chương ngư, giơ Tuế Hoa hứng lấy ánh mặt trời rồi nghiêng lưỡi kiếm, một thứ ánh sáng chói lòa xộc thẳng vào hai mắt đỏ ngầu của quỷ thú. Quả nhiên, nó lắc mình, có hai xúc tua che mắt, những cái khác dần dần thu lại. Lực quấn giảm dần, Nhiếp Minh Quyết và Kim Lăng đồng thời kéo hai người kia thoát ra.
Kim Lăng để Tuế Hoa tự phát sáng trên không, nhanh nhất đỡ Giang Trừng vào bờ. Cả người Giang Trừng sau cơn biến vừa rồi mà trở nên vô lực ngã ngồi xuống đất, ôm ngực thở hổn hển nhưng vẫn còn sức để tức giận, nghiến răng "Không ngờ đại lục Vân Mộng bao năm nay yên bình mà trong phút chốc lại có một con quỷ nước làm loạn".
Quỷ chương ngư bị ánh sáng của Tuế Hoa chiếu thẳng làm cho mù mắt, nhất thời giống như điên loạn đập mấy cái xúc tua đùng đùng, có mấy cái còn theo phản xạ đâm lấy đâm để vào khoảng không. Nhiếp Minh Quyết đỡ Lam Vơ Cơ vào một góc, vì điều tức mà không chú ý, một cái xúc tua vô tình đâm thẳng tới. Lam Hi Thần hét một tiếng "Vong Cơ", nhưng sau đó chết lặng vì một màn đảo ngược.
Vốn dĩ cái xúc tua đó sẽ đâm thẳng vào người Lam Vong Cơ, thế nhưng trong một sát na, cơ thể hắn bị túm xoay vòng. Thân ảnh màu xám chặn trước người hắn, giữa ngực bị một cái xúc tua đâm thủng, máu ứa ra ồ ạt, bên khóe miệng cũng có dịch huyết chảy ra, sau cùng nhịn không được mà phun ra một ngụm tinh huyết. Lam Vong Cơ nhất thời sững sờ không có phản ứng, nếu hắn đẩy, người trước mặt sẽ vì cử động mà chịu thêm đau đớn thậm chí là mất mạng.
Lam Hi Thần trợn lớn mắt. Lòng y quắn đau, bao lần Nhiếp Minh Quyết từng cứu y, lúc ở núi Tử Chi hắn đã cứu y, mới nãy thôi giữa làn tua nước, hắn đã cứu y, còn giờ hắn lại liều mạng cứu cả đệ đệ y. Lam Hi Thần vùng vẫy trong sự giữ chặt của Mạnh Dao, cuối cùng lại khụy xuống, không ngừng gọi tên Nhiếp Minh Quyết.
Quỷ chương ngư đâm trúng được một thân người, khiến cho nó vô cùng thích thú mà đâm ngày càng sâu hơn. Phút chốc, mũi nhọn xúc tua chỉ còn môtb gang tay nữa là xuyên thẳng vào người Lam Vong Cơ. Nhiếp Minh Quyết một tay giữ chặt xúc tua kia đè lại, một tay nắm lấy vai Lam Vong Cơ, như dùng toàn bộ sức lực cuối cùng mà gồng lên, ném Lam Vong Cơ bay về phía Lam Hi Thần, vừa hay xúc tua kia đâm mạnh về phía trước.
Lam Hi Thần lảo đảo lảo đảo bắt được hắn. Trên người ngợm trên mặt mũi Lam Vong Cơ vấy toàn máu tươi. Y bật khóc, nửa mừng nửa sợ, vươn tay sờ soạn khắp mặt đệ đệ, thấy hắn vẫn còn hơi ấm, y mới thở phào nhẹ nhõm. Lam Vơng Cơ run rẩy gọi y một tiếng rồi gắng gượng chỉ vào Nhiếp Minh Quyết đang đứng bên kia. Lam Hi Thần đang rối trí nên không hiểu gì cả, có điều mắt Lam Vong Cơ ngóng sang chỗ Nhiếp Minh Quyết, đoạn nắm chặt vạt áo y, thều thào nói "Qua đó.....xem hắn.....".
Lần này mặc kệ Mạnh Dao cố giữ chặt đến đâu, Lam Hi Thần vẫn bất chấp chạy tới bên Nhiếp Minh Quyết. Lúc này hắn đã dùng toàn lực đẩy ngược xúc tua kia ra khỏi lồng ngực. Lam Hi Thần đến, vừa hay đỡ kịp hắn ngã ngồi trên đất, hơi thở yếu ớt, đôi mắt khép hờ. May quá, hắn vẫn còn sống!
Khóe môi Nhiếp Minh Quyết mấp máy. Lam Hi Thần kề tai bên môi hắn, nghe hắn thì thào “Đệ đệ ngươi… sao rồi?”.
Lam Hi Thần nào có ngờ hắn lại hỏi Lam Vong Cơ, liền run rẩy nói “Không sao cả, chỉ bị thương thôi”.
Khóe môi Nhiếp Minh Quyết hơi nhích lên, như đang cố mỉm cười.
Giữa khuôn ngực của hắn bị đâm thủng, máu túa ra hòa cùng màu xám trên người hắn, quyện lại thành một màu đen kịt, trong khi Lam Vong Cơ chỉ bị thương ở vai, những chỗ khác tuyệt nhiên không hề hấn gì. Lam Hi Thần luống cuống mãi mới nhớ ra trong người có thuốc, vội móc trong áo ra một cái lọ, đổ ra một ít dược lên tay, áp vào chỗ đang ứa máu. Chẳng hiểu làm thế nào mà tự dưng Lam Hi Thần lại hỏi “Ngươi tại sao lại bất chấp cứu Vong Cơ?”.
Hắn không đáp, mà chỉ nhìn y với ánh mắt ôn nhu.
Bỗng chợt Lam Hi Thần thấy mình xao lòng, đáng nhẽ ra, hắn đã thoát được rồi, vậy mà hắn lại cứu Lam Vong Cơ, chỉ cần lúc nãy bỏ lại Lam Vong Cơ, chưa biết chừng cố thì có thể thoát được cái thân, thế mà hắn vẫn không làm, thế mà hắn lại liều cả mạng sống của mình để cứu đệ đệ y.
"Bởi vì......".
Nhiếp Minh Quyết ôm ngực, thở yếu ớt mà cất tiếng. Tiếng hắn khẽ lắm! Dường như sẽ bị gió cuốn phăng bất cứ lúc nào, y đành xích lại gần hơn. Chỉ đủ nghe được hắn thều thào bảo “Vong Cơ có mệnh hệ nào…ngươi sẽ…sẽ đau lòng biết mấy…”.
Lòng y đau quặn thắt, vậy mà hắn như còn bình thản “Ta không…không thể…để ngươi đau lòng được…”.
Lam Hi Thần bật khóc “Sao ngươi liều lĩnh thế này? Ta lại có lỗi với ngươi…sao ngươi còn vì ta…”.
Nhiếp Minh Quyết đăm đăm nhìn y “Ta…cam tâm vì ngươi…”.
Lam Hi Thần đọc thấy trong đôi mắt đó là cả bầu ấm áp xua đi cái lạnh của mùa đông, mà bản thân chẳng nỡ lòng nào, cuối cùng thì tôi cũng giàn giụa nước mắt “Minh Quyết huynh...…”.
Lúc này Quỷ chương ngư chợt bò mấy cái xúc tua ngược ra sau, hướng bò như đang muốn tiến về ngược bờ bên kia, bộ dáng như đang tìm đường tháo chạy. Mỗi lần một xúc tua di chuyển, nước từ dưới đầm ồ ạt cuốn lên đổ ngược lên bờ, không khác gì nước lũ dâng cao.
Kim Lăng hốt hoảng "Nguy rồi! Nó mà tiến càng sâu bên kia, sẽ nhấn chìm mọi người mất!".
Giang Trừng vừa điều tức vừa siết chặt Tam Độc trên tay, nhìn chăm chú một hồi rồi ném vào người Kim Lăng vật gì đó, sau đó hất cậu ta ra, một thân phi vào trong cái thân nước của Quỷ chương ngư, mặc kệ tiếng hét lớn của Kim Lăng phía sau, hắn xông thẳng vào trong cái thân nước lớn kia. Lam Hi Thần chỉ thấy lờ mờ trong cái thân ấy có một vật hình thoi mà đen, kế đó thân ảnh màu tím đang dần tiến về vật màu đen kia. Chỉ sau một tiếng hét lớn của Kim Lăng, thân ảnh màu tím kia đã bị vật đen bao phủ lấy.
Nhưng vào lúc mọi người đang nghĩ Giang Trừng đã bị vật đen kia nuốt mất thì, một, hai, ba rồi hàng trăm thứ ánh sánh màu tím lóe lên, xuyên thủng vật màu đen ấy mà chiếu ra chói lòa. Bây giờ Lam Hi Thần không còn tâm trí để xem kia là thần khi hay gì nữa, y chỉ ôm chặt Nhiếp Minh Quyết vào lòng, một tay đè thảo dược vừa mới bôi lên ngực hắn, những mong máu kia đừng túa ra nữa.
Chỉ sau một tiếng nổ, nước ầm ầm tung tóe bắn khắp nơi. Kim Lăng che mắt chắn nước, thấy thân ảnh màu tím kia bay ra liền mừng rỡ gọi lớn "Cậu!".
Giang Trừng đáp hạ xuống đất, cả người liêu xiêu không có lực, miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Khoảnh khắc Kim Lăng đỡ được hắn, hắn đã ngất lịm đi, trên tay là một thanh kiếm đang phát sáng.
Mọi người vẫn tưởng Giang Trừng đã diệt được con quỷ thú kia, nào ngờ đầm nước một lần nữa xoáy sâu lại một chỗ, sau đó cuộn lên như vòi rồng, ở giữa còn tụ lại một vật màu đen như ban nãy. Kim Lăng cầm lấy Tam Độc vừa biến đổi mà niệm chú, muốn xuyên qua vòi rồng đâm thủng vật kia, nhưng Tam Độc lại đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Nếu là kiếm bình thường, trừ khi không phong kiếm thì chỉ có phẫu đan như Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng mới dùng được kiếm của đối phương. Nhưng lúc này Tam Độc đã biến đổi thành thần khí, dù có rút ra khỏi vỏ thì không phải chính chủ của nó, nó sẽ không nghe ai điều khiển.
Lam Hi Thần nửa lo cho Nhiếp Minh Quyết, nửa lóng ngóng không biết Nam Cung Nguyên Khang đi đâu mà lâu quá. Tình thế bây giờ phải nhờ Giang Trừng chủ thủy khí nhưng lại hắn bất tỉnh, không có hắn đối đầu Quỷ chương ngư thì chẳng khác gì chỉ mảnh treo chuông.
Kim Lăng lay gọi mãi mà Giang Trừng vẫn không tỉnh, sẵn nổi nóng từ nãy giờ, quyết không để nó có cơ hội làm thêm hành động nào nữa, Tử Điện cháy xẹt xẹt, vung ra giữa không trung.
Lam Vong Cơ lấy sức hô lớn "Khoan đã!".
Hắn còn chưa kịp la xong, Tử Điện bổ nhào về phía Quỷ chương ngư, đánh mạnh một cái vào nửa thân trên của nó, làm cho khối thân thể bằng nước kia văng tung tóe thành bọt, chẳng ngờ đám bọt ấy tan chảy hóa thành mấy trăm luồng nước, chúng chớp lóe vài cái rồi dồn ngược trở lại lao tới chỗ bọn họ với tốc độ khủng khiếp.
Trong các nguyên tố Đất, Nước, Gió Lửa thì nước là mạnh nhất, cũng chiếm tốc độ nhanh nhất. Kim Lăng vừa đánh xong thì khối hàng trăm ngàn luồng nước kia tụ lại thành một cơn sóng lớn đổ ập tới. Tuy nhiên, vào thời khắc suýt chút nữa bị nhấn chìm, một bức tường thành bằng nước khác đã dựng ngược lên, được điều khiển bởi Nhiếp Minh Quyết.
Lam Hi Thần thấy hắn bất chấp cả người sắp không trụ được mà còn gắng gượng đứng dậy thi triển lực ngăn chặn luồng sóng kia, đang muốn truyền thêm cho Nhiếp Minh Quyết chút linh lực, hắn đột nhiên ôm chặt y, xoay người một cái liền đưa lưng chắn trước Lam Hi Thần, y còn chẳng kịp định hình chuyện gì xảy ra thì một khối nước ào ào trút xuống làm cả người ướt sũng. Vội lau mắt để nhìn rõ hơn, chỉ thấy người trước mắt đang siết chặt bỗng từ từ thả lỏng, bên tai còn nghe thấy tiếng gầm gừ, liền không khỏi kinh hãi gọi "Minh Quyết! Minh Quyết! Ngươi làm sao vậy?".
Y hơi đẩy Nhiếp Minh Quyết ra, càng thêm kinh sợ khi thấy khuôn mặt hắn nổi lên quỷ văn.
Quỷ khí đoạt tràng!
Đây là thứ ác linh mạnh nhất, khí tức của nó đủ để trong một cái chớp mắt thao túng linh hồn từ người này đến người khác ở khoảng cách gần, chẳng những chế ngự tim và đoạt hồn, đợi sau khi rút đủ linh lực, nó sẽ khiến cho cái xác nhập vào nổ tan tành rồi nhập vào một xác mới.
Kim Lăng hét lên "Trạch Vu Quân mau tránh xa hắn ra!".
Lam Hi Thần cứng người, ngay cả một phản ứng chớp mắt cũng không có. Nhiếp Minh Quyết mở lớn mắt, hai con ngươi đen đã hóa thành đỏ từ bao giờ. Hắn nhìn người trước mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng chẳng mấy chốc lại nhắm mắt vặn vẹo, quỷ sắc trên mặt dần mất đi rồi lại trở về, có lẽ là do Nhiếp Minh Quyết đang kịch liệt khống chế thủy quỷ trong người.
Hắn siết tay mỗi lúc một chặc, sinh khí giống như bị hắn hút lấy, cả người Lam Hi Thần lả đi, y muốn đưa tay chạm mặt hắn, nhưng cảm thấy một ngón tay cũng không cử động nổi.
Mạnh Dao từ bên này chạy ào qua, dùng lực hất Nhiếp Minh Quyết ra, kéo Lam Hi Thần lại bên mình. Lam Vong Cơ cũng đã lấy lại mấy phần linh lực, dùng Tị Trần tạo ra một bức tường mỏng như sương nhưng rất kiên cố chặn trước bọn họ. Thình lình rời khỏi vòng tay Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần nổi lên sự sợ hãi, cơn ám ảnh lại ùa về, y nhoài người về phía Nhiếp Minh Quyết, thất thanh hô một tiếng "Không!".
Mạnh Dao dùng sức giữ chặt "Nguy hiểm! Hi Thần, ngươi không được qua đó!".
Lam Hi Thần nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết điên cuồng đập phá kết giới liền giãy giụa "Buông ta ra, Minh Quyết huynh đang gặp nguy hiểm, ta không thể bọ mặc hắn".
Mạnh Dao càng giữ chặt "Hi Thần, hắn không phải Nhiếp Minh Quyết, hắn là quỷ khí".
Lam Hi Thần cả giận "Hồ ngôn! Hắn là Minh Quyết! Hắn chỉ bị quỷ thú đoạt xác! Ngươi mau bỏ ta ra, ta phải qua đó cứu hắn".
Mạnh Dao lạnh giọng"Ngươi định không cần mạng chỉ vì hắn đến mức đó sao?".
Lam Hi Thần nghe ngữ khí của Mạnh Dao có gì đó không bình thường, chỉ vừa nhìn sang hắn một cái thì bên kia Nhiếp Minh Quyết gầm lên một tiếng, từ sau lưng Nhiếp Minh Quyết xuất hiện một lỗ đen lớn, từ lỗ đen mọc ra năm sau xúc tua trong suốt như nước, dài lòng thòng, huơ huơ giữa không trung.
Kim Lăng nuốt một
ngụm nước bọt "Cái quái quỷ gì đây?".
Lam Vong Cơ bắt đầu dùng cả hai tay chống đỡ luồng nước từ mấy xúc tua đang muốn đâm vỡ kết giới. Kim Lăng vì không lòng ở dưới đất mà một tay giữ Giang Trừng bay lên, một tay cầm Tử Điện quất mạnh định từ trên cao trói chặt Nhiếp Minh Quyết. Không ngờ một xúc tua đã bắt ngược lại Tử Điện, sau đó theo chiều Tử Điện trong tích tắc uốn một cái đã quấn ngược lấy cậu ta và Giang Trừng. Tử Điện cũng giống như Khốn Tiên Các, cả người Kim Lăng mất đi linh lực, Tuế Hoa và Tam Độc trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất. Còn dưới này, Lam Vong Cơ một tấc lại một tấc thu tay lại, linh lực so với sức mạnh của Thủy Ngư không cách nào tiếp tục đấu chứ đừng nói đả bại. Nhiếp Minh Quyết không di chuyển, đứng im một chỗ nhưng không ngừng gầm gừ, mấy tua nước càng siết chặt lấy hai người kia. Lam Hi Thần chợt nhớ trong người Nhiếp Minh Quyết có nguyên khí hỗn độn và sát khí hỗn độn, dù không bộc phát nhưng vẫn luôn ẩn trong người, mà quỷ thú kia lại là tà ác, nhập vào người Nhiếp Minh Quyết tất nhiên sẽ hấp thu sát khí hỗn độn trở nên mạnh càng thêm mạnh. Y không sợ nó mạnh thế nào, y chỉ sợ Nhiếp Minh Quyết bị rút cạn khí lực, nổ tan xác mà chết nên trong lòng rối như tơ vò.
Lam Vong Cơ gắng gượng dồn lực đẩy xúc tua ngược trở về, hiếm khi nôn nóng hỏi "Phải làm sao bây giờ? Ta sắp không chống đỡ tiếp được rồi".
Lam Hi Thần cũng nôn nóng không kém nhưng nhất thời không nghĩ ra được cách gì, đang muốn lấy tín hiệu ra phát thì Mạnh Dao đã nói "Ta có một cách, nhưng mà.... Hi Thần, sợ là ngươi không ra tay được?".
Lam Hi Thần ngẩn ra "Có ý gì?".
Mạnh Dao dõng dạc "Hi Thần, Hàm Quang Quân, các ngươi hoảng quá nên mất trí rồi. Không để ý sao? Quỷ.... à quỷ khí hiện tại trong Nhiếp Minh Quyết không di chuyển, giống như một con nhện nhả tơ, không chạm tới nó, nó sẽ không quấn tơ mình".
Lam Vong Cơ hơi liếc ra sau "Ta vẫn chưa hiểu".
Mạnh Dao nói "Chỉ cần không cho nó nhìn thấy khi tiến lại gần, nó sẽ không tấn công mình, sau đó.....".
Lam Hi Thần sốt ruột "Sau đó thì sao?".
Mạnh Dao nhìn y, nhướn mày lãnh tĩnh "Hi Thần, thứ gì có thể khiến cho con nhện và tất cả mọi sinh vật sống được? Dùng kiếm đâm vào nó, giống như Giang tông chủ lúc nãy, bọn họ sẽ được cứu".
Lam Vong Cơ ngập ngừng hốt ra hai chữ "Trái tim".
Lam Hi Thần chưa kịp tiêu hóa hai chữ "trái tim" thì Mạnh Dao đã níu tay áo y "Hi Thần, việc trước mắt phải lo cứu Giang tông chủ và A Lăng. Hai người đó có mệnh hệ nào, không chỉ ngươi và Hàm Quang Quân mà cả Lam gia sẽ mang tội với hai nhà Giang, Kim. Bây giờ nếu Hàm Quang Quân tìm cách che mắt hắn, việc còn lại giao cho ngươi, có như vậy hai người kia mới mong được cứu".
Lúc này Kim Lăng dùng lực tách xúc tua đang quấn mình và Giang Trừng tạo ra một khe hở, đứt quãng vì thiếu hơi, nói "Nếu vậy....thì mau làm đi! Ta....không thể để......cậu,....chết ở trong này được".
Có lẽ vì lo cho Giang Trừng, Kim Lăng không còn tâm trí bận lòng xem xét trái tim mà cậu ta muốn Lam Hi Thần đâm chết là tim của ai. Vừa nói xong, cậu ta quay qua Lam Vong Cơ khẩn thiết "Hàm.... Quang Quân......mau làm đi chứ?".
Lam Vong Cơ do dự nhìn Lam Hi Thần lại nhìn Nhiếp Minh Quyết, nhất thời đứng chôn chân tại chỗ.
Kim Lăng xót cậu mình, lớn tiếng thúc giục "Nhanh làm đi được không?".
Lam Vong Cơ liếc sang Mạnh Dao "Đâm trái tim đó có ảnh hưởng tới thể xác thật kia không?".
Ý hắn muốn hỏi, nếu đâm một kiếm vào tim của Quỷ thú, thì có phải hay không cũng đâm vào trái tim của Nhiếp Minh Quyết.
Mạnh Dao trầm giọng "Khả năng lớn nhất là không".
Lam Vong Cơ thở sâu một hơi, quay qua nói với Lam Hi Thần "Chuyện còn lại nhờ vào ngươi".
Dứt lời liền thu kết giới, ngự kiếm bay lên không trung, rất nhanh đáp xuống phía sau lưng Nhiếp Minh Quyết, dùng kiếm vung một đường tạo ra một dải mây như lụa trắng vòng qua phía trước rồi ở phía sau kéo căng ra, bịt mắt Nhiếp Minh Quyết lại. Thình lình trước mắt một mảng tối đen, Nhiếp Minh Quyết vùng vẫy, mấy xúc tua theo bản năng quơ quào lung tung, đem hai người kia theo phản xạ của nó mà đập lên đập xuống vì giận dữ.
Lam Hi Thần hoàn toàn không để vào tai lời Mạnh Dao đang hối thúc mà cả người y run rẩy nhìn chằm chằm hắn, hắn đảo mắt nhìn sang phía Kim Lăng "Hi Thần, bọn họ sắp không trụ được nữa rồi, mau làm đi".
Lam Hi Thần lạnh lùng "Bọn họ không trụ được thì sao? Không trụ được liền bắt ta phải đâm vào tim của Minh Quyết sao?".
Mạnh Dao nắm lấy bả vai y "Hi Thần, hắn không còn là Nhiếp Minh Quyết nữa, hắn đã hòa nhập với quỷ khí rồi".
Lam Hi Thần căm phẫn quát "Hắn là Nhiếp Minh Quyết".
Mạnh Dao ngưng thần nhìn y, trong mắt hắn y chưa từng có loại thái độ này, dù cho năm đó hắn có thừa nhận tội lỗi tày trời, Lam Hi Thần cho hắn một cái tát, nhưng không phải loại thái độ này, ánh mắt này.
Thở dài một hơi, Mạnh Dao thấp giọng "Hi Thần, tỉnh táo lại đi! Bên kia, là quỷ khí, không phải Nhiếp Minh Quyết. Ngươi còn không gϊếŧ hắn, Hàm Quang Quân sẽ không tiếp tục giữ được lâu, hai người kia cũng sẽ mất mạng".
Lam Hi Thần bịt tai, kịch liệt lắc đầu "Ngươi im đi! Ta không muốn nghe! Đừng nói gì nữa hết! Trước mắt là quỷ khí thì các ngươi tự đi mà đâm! Ta không làm! Ta nhất quyết không làm!".
Y đang muốn chạy đi thì bị Mạnh Dao kéo lại. Hắn xoay người y đứng đối diện với cảnh tượng trước mắt, nơi người y yêu đang ở trong hình dạng một con quái vật, và bọn họ, muốn y phải tự tay gϊếŧ hắn.
Mạnh Dao ngữ khí vô cùng nghiêm lãnh "Hi Thần, làm đi! Hãy cứ làm như lúc ngươi đâm ta một nhát năm đó. Kiên quyết. Không chần chừ".
Lam Hi Thần phản bác "Nhưng ngươi khác hắn".
Mạnh Dao hai mắt đều tối lại "Khác hay không, cũng không còn quan trọng".
Lam Hi Thần run rẩy "Không....ta không muốn.... không...".
Mạnh Dao nhìn về phía Kim Lăng đang chống đỡ bằng sức lực cạn kiệt, cậu ta hét lớn "Trạch Vu Quân.....ta.....sắp không chịu được rồi..... Nhanh lên đi.... Nếu cậu ta.....không bình an.......ta làm ma.....cũng...... không tha cho ngươi.....".
Tuy rằng Giang Trừng lúc này không thấy rõ, nhưng cái bóng tím nghiêng ngả bị quấn bên cạnh Kim Lăng đủ để bất cứ ai nhìn vào đều cho rằng thời gian sắp không kịp, không thể không cứu.
Mạnh Dao nhỏ giọng "Hi Thần! Làm đi! Họ đang chờ ngươi cứu!".
Lam Hi Thần lẩy bẩy rút Sóc Nguyệt ra, hai tay cầm chặt chuôi kiếm, nhìn về phía Nhiếp Minh Quyết. Hai mắt y mờ đi, rồi một giọt nước nóng hổi rơi xuống lưỡi kiếm, giọt thứ hai, thứ ba cũng lần lượt rơi xuống.
Sóc Nguyệt rung lên, lam quang phát sáng trên thân nó, dần dần, lưỡi kiếm bạc hóa thành trong suốt, giống thể băng khiết, tựa như nước mắt.
Mạnh Dao nâng tay đỡ cánh tay Lam Hi Thần, đồng thời kéo y từ từ tiến về phía trước. Lam Hi Thần giống như bị thôi miên, theo sự thúc đẩy của hắn, chẳng mấy chốc đã đến gần Nhiếp Minh Quyết. Toàn thân hắn vẫn bất động, chỉ có duy nhất mấy xúc tua đang thay tay chân hắn vẫy vùng.
Khi lưỡi kiếm cách ngực trái Nhiếp Minh Quyết một gang tay, Lam Hi Thần bừng tỉnh, toan hạ kiếm xuống lại bị Mạnh Dao nắm lấy, nâng ngược trở lên.
Kim Lăng thấy y cứ do dự, càng thêm phát hỏa quát "Làm đi! Còn chờ gì nữa?".
Lam Hi Thần run rẩy lặp lại đúng một từ "Không...........".
Mạnh Dao thấp giọng "Hi Thần, hắn không phải Nhiếp Minh Quyết mà là quỷ khí. Làm đi, đâm vào trái tim, cứu mọi người".
Giọng của Mạnh Dao và tiếng quát của Kim Lăng vang lên đều đều bên tai y, giống như ma thuật khiến đầu óc ngụ mị, sự tỉnh táo bị đẩy lùi ra xa, trước mắt Lam Hi Thần hiện lên một khuôn mặt quỷ, từ lớp lụa mây mỏng dính, gương mặt đó như giương hai cặp mắt đỏ ngầu nhìn y. Một tiếng gầm lớn, nó nhoài người về phía y. Hoảng sợ, rối loạn và bức bách. Lam Hi Thần nhắm chặt mắt, không còn cảm giác tay mình có lực hay không mà đẩy mạnh về phía trước.
Phập!
Thanh âm kim loại đâm vào da thịt vang lên, có thứ gì đó bắn vào mặt Lam Hi Thấn. Ươn ướt, nhớp nháp và tanh nồng.
Lam Hi Thần chạm rãi hé mi mắt ra. Dải lụa mây kia đã tan biến. Trước mặt y là khuôn mặt của Nhiếp Minh Quyết. Hắn nhìn y, hơi sững sờ, nhưng sau đó khẽ nở cười một nụ nhẹ.
Lam Hi Thần cảm thấy tim giống như bị đâm vào một lưỡi kiếm, cùng vết đâm trên ngực Nhiếp Minh Quyết là giống nhau. Y không sao kìm được nước mắt, để chúng tuôn rơi cuồn cuồn. Máu và nước mắt hào vào nhau che phủ cả lưỡi kiếm trong suốt của Sóc Nguyệt, cộng với lam quang tạo thành một màu xanh đỏ lẫn lộn.
Sau lưng Nhiếp Minh Quyết, lỗ đen thu lại, mấy xúc tua cũng thu theo, nhả hai người kia ra. Lam Vong Cơ vội lướt tới đỡ cả hai trước khi rơi xuống đất.
Lam Hi Thần không quan tâm. Y chỉ nhìn người trước mắt, cảm giác đau đớn, tội lỗi bắt đầu xộc lên đại não của y.
Mạnh Dao cầm tay Lam Hi Thần, mạnh mẽ rút Sóc Nguyệt ra, lưỡi kiếm trong suốt không bị thấm đẫm máu tươi, lưỡi kiếm vừa rút ra thì có một quả tim màu đen đồng thời bị kéo theo, rơi xuống đất, đập thoi thóp, sau đó hóa thành một con chương ngư màu đen, giãy dụa một lúc rồi tan biến vào khoảng không.
Lam Hi Thần buông Sóc Nguyệt ra, chạm vào hai vai Nhiếp Minh Quyết, trên mặt y những dòng nước mắt nóng hổi tuôn ra như những con rắn nước bò ngang bò dọc.
Khóe môi Nhiếp Minh Quyết chảy ra một dòng huyết sắc, rơi xuống hòa cùng sắc đỏ nơi lồng ngực đang ứa máu. Hắn rơi vào hai cánh tay của Lam Hi Thần, ngã đứng vào lồng ngực ấm nóng của y, thì thào kêu một tiếng nhu tình mà Lam Hi Thần tưởng như lần đầu được nghe thấy "Hoán nhi".
Lam Hi Thần có thể cảm thấy được, bàn tay của hắn đang vuốt nhẹ sau đầu y, đem y quay về thời điểm khi hai người đứng dưới buổi đêm đầy sao lúc nhỏ.
Nhưng trong cùng một khoảnh khắc, bàn tay ấy trượt mạnh xuống, và rồi hắn bất động, tựa đầu lên vai y. Hai người gần kề nhau, bên mũi vương vấn mùi hương chiên đàn, nhưng y lại không nghe lấy được một hơi thở nào cả.
Giống như dùng hết sức lực một đời, Lam Hi Thần ngửa mặt lên trời, hét lên một tiếng thật thảm thương.
"KHÔNG!".