La Hầu thu lại những mảnh vỡ đó trở về, lại hồi phục nguyên tạng Hỗn Độn châu, thêu mi nhìn Nhiếp Minh Quyết, nói "Đúng là bản tổ không nên khinh địch mà xem thường ngươi, có thể đánh trả ngược lại Diệt Thế Hắc Liên và Hỗn Độn châu, làm bản tổ thật nghi ngờ năng lực của ngươi đấy!".
Nhiếp Minh Quyết không lạnh không nhạt nói "La Hầu, ta có thể đánh ngược lại Diệt Thế Hắc Liên và Hỗn Độn Châu, không chỉ vì năng lực khi không có được, mà là ta đã hiểu rõ tận tường chúng".
La Hầu nghe thế liền có điểm hồ nghi, nhưng vẫn cố tỏ ra lãnh khí mà hỏi "Hiểu rõ? Ngươi như thế nào có thể hiểu rõ? Tiên thiên Hỗn Độn chí bảo ngoại trừ chủ nhân của nó, không một ai có thể đụng tới, càng đừng nói là am hiểu. Ngươi đừng có lấy lý do vì ngươi là do một phần bản thể kia của bản tổ kết tạo cho nên mới hiểu. Bản tổ không phải kẻ ngốc, huống chi ngươi bây giờ đang là Nguyên Khí Hỗn Độn vận lực".
Nhiếp Minh Quyết chậm rãi nói "Không vì cái gì khác, mà vì ta nắm giữ ba ngàn đại đạo".
La Hầu nghe đến đây thì sững sờ, năm vị thánh nhân cũng nhìn nhau đầy hoang mang. Nhiếp Minh Quyết không để bọn họ thắc mắc lâu, tay phải đem Hỗn Nguyên kiếm ra sau lưng, tay trái giơ lòng bàn tay lên, tức thì một mảnh ngọc trát trắng như tuyết xuất hiện.
Nguyên Thỉ tròng mắt trợn lớn, tột cùng ngạc nhiên thốt lên "Đó không phải là Thiên Đạo pháp luân, Tạo Hóa Ngọc Điệp của sư tôn sao?".
Tạo Hóa Ngọc Điệp cũng là tiên thiên Hỗn Độn chí bảo. Nếu Diệt Thế Hắc Liên là thứ hoàn mỹ nhất thì mảnh ngọc trát này là thứ tối thượng nhất. Vật ấy ghi lại ba ngàn đại đạo, là vật do Thiên Đạo tìm người thích hợp để truyền thừa duyên cơ vạn vật đồng thời tương trợ người đó tu luyện, như Hồng Quân Đạo Tổ ngày trước vì được chọn nên mới nắm giữ vật này trong tay. Không chỉ là người thay Thiên Đạo phát lệnh mà còn trải qua vô số năm tu luyện cùng nó mới thành tựu Đạo quả, sau cùng mới hợp làm một với Thiên Đạo, đạt vị Đại Đạo.
Lão Tử nhíu mày "Sao nó lại xuất hiện trên tay đệ thất Thánh Nhân? Chẳng lẽ sư tôn hợp Thiên Đạo mà không mang theo nó?".
Tiếp Dẫn cũng ngẩn ra "Là sư tôn bí mật truyền thừa lại cho người có duyên chăng?".
Thông Thiên khẽ liếc qua nhị sư huynh Nguyên Thỉ của mình, hơi cong khóe môi, đạm mạc nói "Nếu là vậy thì sư tôn quả nhiên là sư tôn, ra tay rất lợi hại, nhìn sâu trông rộng không lường được. Giả như khi hắn hợp Thiên Đạo mà truyền ra tin đồn về Tạo Hóa Ngọc Điệp, chắc là không cần tới La Hầu tiền bối tái thế, kẻ tranh người giành hỗn độn chí bảo đó cũng đủ làm Càn Khôn đại loạn rồi".
Nguyên Thỉ thu hẹp con ngươi nhìn Nhiếp Minh Quyết, thần sắc âm trầm khó đoán, lát sau mới trở về vẻ đạm mạc, nói "Nếu như Tạo Hóa Ngọc Điệp đã ở trong tay đệ thất Thánh Nhân, vậy chỉ chúng ta còn trông cậy hắn dẹp yên đại loạn này mà thôi".
La Hầu trừng mắt nhìn mảnh ngọc trát trên tay Nhiếp Minh Quyết, không ngừng nghiến răng lẩm bẩm "Hồng Quân! Hồng Quân! Lại là ngươi! Đến cùng lại vẫn là ngươi!".
La Hầu ác niệm vừa động, ma đạo chi khí đột nhiên bạo phát toàn bộ uy năng, tay trái cầm Diệt Thế Hắc Liên, tay phải cầm Hỗn Độn châu, dáng người run lên vì giận dữ. Từ bên trong có một trương đạo quỷ dị hiện ra, lao thẳng đến Nhiếp Minh Quyết muốn sống chết một phen. Nhiếp Minh Quyết như chỉ chờ có vậy, vung tay trái nâng Tạo Hóa Ngọc Điệp lên cao. Ngọc trát đó ngưng tụ ra vô thượng thần thông, dường như có ba ngàn lực đạo khác nhau lưu chuyển. Lam Hi Thần đang điều tức cũng có thể cảm nhận ra bên trong người đang hấp thu cùng chuyển hóa một loại thần lực.
Đồng dạng, bùng nổ ra công kích cường đại.
Đó là đến từ sức mạnh Thiên Đạo to lớn. Một khi thẳng thừng trấn áp xuống, không một ai có thể chống đỡ được. Lúc này Tạo Hóa Ngọc Điệp lại càng thêm thần kỳ, không ngừng phát ra lanh lảnh thần dị, giống như có một vị vô thượng đạo tôn đang tuyên giảng Thiên Đạo chân lý. Tỏa ra uy áp, như thủy triều bao phủ bốn phương tám hướng.
"Đại Đạo ngoại nhật tam thiên, Thiên Đạo vô tẫn chi tồn".
Nhiếp Minh Quyết bình tình nói ra một đạo tiếng nói. Theo sau giọng nói liền thấy sau đầu hào quang Công Đức Kim Luân phóng ra vô tận, hướng nhằm La Hầu mà chiếu. Thánh quang đó, lấy mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành từng đạo bạch ngọc óng ánh lưỡi kiếm xuyên thẳng vào thân người La Hầu.
Từng tiếng "phập" giòn giã vang lên. La Hầu hiển nhiên bị hào quang như kiếm kia đâm trúng toàn thân. Hào quang kia sinh ra dị lực chấn động không ngớt, khiến La Hầu còn chưa kịp hoàn toàn cảm nhận ra đã dùng đại lực cắn trả chính sát khí thần hồn của hắn. Lúc này ánh mắt La Hầu đã hoàn toàn tan rã, chỉ cảm thấy thân thể hoàn toàn không động đậy được mà đứng yên như tượng trước mặt Nhiếp Minh Quyết. Áp lực mạnh mẽ, dị động bên trong càng thêm miễn cưỡng, ma khí cư nhiên bị tán loạn bay vụt khắp nơi. La Hầu chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết rút lại hào quang, còn bản thân mình thì vô lực ngã bệt xuống tế đài, nhưng vẫn gắng gượng hét lên "Bản tổ không cam tâm!".
Nhiếp Minh Quyết vẫn mang thần sắc âm trầm tàn nhẫn, một tay cầm Tạo Hóa Ngọc Điệp lúc này đã thu về, một tay giơ Hỗn Nguyên kiếm từng bước đi về phía La Hầu. Cả người La Hầu lúc này cũng vô lực sau trận áp chế của Thiên Đạo vừa rồi, không ngừng thở dốc. Ánh mắt La Hầu bất chợt đảo qua Lam Hi Thần vẫn còn ngồi trên đất. Hắn biết, đây sẽ là quân cờ cứu mạng tốt nhất, cho nên không tới một cái chớp mắt đã bắt được Lam Hi Thần.
Khoảng cách vừa xa lại vừa nhanh, Nhiếp Minh Quyết không trở tay không kịp. La Hầu được thế vì Lam Hi Thần không hồi phục được bao nhiêu linh lực mà chống trả, cầm ngay Sóc Nguyệt kề lên cổ y, nhướn mày nói "Ngươi dám qua đây, bản tổ liền kéo theo hắn đồng quy vu tận ngay lập tức".
Nhiếp Minh Quyết sựng lại một bước, thế nhưng ngay sau đó vẫn đều đặn tiếp tục tiến lên, đáy mắt lúc này tối lại, thấp thoáng còn mang một tia sát khí.
Lam Vong Cơ đang đánh ở dưới đài, vừa hay trông thấy cảnh này liền xách Tị Trần bay ngược trở lên, đang muốn bay tới chỗ La Hầu thì bị Nhiếp Minh Quyết phất tay ngăn cản. Tuy Lam Vong Cơ không hiểu tại sao, nhưng vẫn siết chặt Tị Trần đứng im lại, nghe Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói "La Hầu, ngươi muốn gì?".
La Hầu cười lạnh "Rất đơn giản! Chỉ cần ngươi phá nát Tạo Hóa Ngọc Điệp, bản tổ liền tha cho hắn. Bằng không.....". Hắn không nói tiếp mà khảy nhẹ lưỡi kiếm trong tay, Lam Hi Thần hơi nhăn mặt vì đau rát ở yết hầu truyền đến.
Lam Vong Cơ giận dữ, Tị Trần trong tay không ngừng rung lên, chỉ chờ tới lúc được vung lên chém một nhát.
La Hầu cười lạnh nhìn Nhiếp Minh Quyết "Sao hả? Ngươi có làm hay không? Người quan trọng nhất của ngươi đang trong tay bản tổ, ngươi dám không làm, bản tổ liền đem hắn hóa thành cát bụi".
Vừa nói hắn vừa hạ lưỡi kiếm xuống, cứa thêm một nhát vào cổ Lam Hi Thần. Lam Vong Cơ sốt ruột cực kỳ nhìn qua Nhiếp Minh Quyết, bản thân chỉ hận không thể chém La Hầu mấy trăm nhát.
Lam Hi Thần nhìn đến Nhiếp Minh Quyết đăm đăm nhìn mìn rồi lại trừng La Hàu, Tạo Hóa Ngọc Điệp trên tay cũng bị siết chặt, y liền không muốn để hắn khó xử. Được Thiên Đạo chiếu tới, trong toàn Càn Khôn này người chỉ có một, y không thể để hắn vì mình mà mất đi phần phúc hiếm có này. Đang tìm cách vùng vẫy lẫn tận dụng một chút lực để vận Sóc Nguyệt phản kháng, bỗng nhiên từ dưới đài truyền lên một tiếng la "Xin thứ lỗi, ta đến có trễ không?".
Mắt nhìn tới thì ra là Đàm Triết, trên lưng cậu ta cõng Chuông Đông Hoàng đặt xuống, còn đưa tay lau trán thở hổn hển. Hiển nhiên với cái thân hình nhỏ bé kia hay là có biến lớn thành chân thân đi nữa, cõng một cái đại hoàng chung trên lưng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Kim Lăng trông thấy, mắng một câu "Ngươi chết bờ chết bụi ở đâu bây giờ mới ló mặt ra?".
Đàm Triết hậm hực "Ta tìm đường tắt để tránh đi bọn quỷ tướng truy sát, lại còn vác chuông Đông Hoàng này, bộ ngươi tưởng dễ lắm sao?".
Kim Lăng mới không thèm tranh cãi, ngự thân bay tới cạnh chuông Đông Hoàng, không nghĩ ngợi nhiều mà trở ngược Tuế Hoa dộng một tiếng thật mạnh xuống đầu chuông. Tiếng chuông phát ra ngân một tiếng với lực đạo khủng khiếp, và giống như lần trước, tiếng ngân kết thúc là một Tam Túc Kim Ô tung cánh hiện thân.
La Hầu sững sờ "Đông Hoàng Thái Nhất?".
Nhiếp Minh Quyết tận dụng tối đa thời cơ, ném Hỗn Nguyên kiếm bay qua, kiếm kia trở ngược chuôi đập vào bả vai của La Hầu. Hắn túng thế theo bản năng ném Lam Hi Thần ra, ôm bả vai than một tiếng. Nhiếp Minh Quyết vừa cất Tạo Hóa Ngọc Điệp vừa phi tới đỡ Lam Hi Thần, tiện tay cướp lại Sóc Nguyệt đáp xuống một góc.
Lam Hi Thần còn chưa hoàn hồn đã nghe bên tai ngữ khí ấm áp truyền đến "Không sao chứ?".
Y hơi nghiêng mặt, gật đầu với Nhiếp Minh Quyết.
Đông Hoàng Thái Nhất bay tới, không ngừng sà xuống toan mổ vào La Hầu, hắn giơ Diệt Thế Hắc Liên lên. Tuy La Hầu bị thương, nhưng Diệt Thế Hắc Liên lực lượng không hề bị suy giảm. Đông Hoàng Thái Nhất bị cánh sen đen cản lại, không cánh nào tiếp cận lại gần La Hầu thêm được.
Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên nói "Đông Hoàng Thái Nhất, hãy nhập vào chuông Đông Hoàng, ta sẽ mượn thần lực của ngươi áp chế hắn".
Đông Hoàng Thái Nhất quay qua nhìn Nhiếp Minh Quyết một lúc nửa như phân vân nửa như ngờ vực, cho đến khi hắn một lần nữa vung lên Tạo Hóa Ngọc điệp, kim ô mới đập cánh bay ngược trở về chiếc đại hoàng chung. Nhiếp Minh Quyết chỉ ngón tay lên Tạo Hóa Ngọc Điệp, ngọc trát chiếu xuống một đoàn văn tự cuốn lấy Diệt Thế Hắc Liên và Hỗn Độn châu thu vào trong, lại dùng văn tự đó quấn chặt lấy La Hầu không cho hắn vẫy vùng hay hóa gió biến mất. Thuận thế, lại chỉ vào hai Huỳnh Cân lực sĩ đã bị đánh ngã dưới đài, cả hai lập tức nhận đươhc thần lực mà bình phục nguyên vẹn, Nhiếp Minh Quyết nhìn cả hai rồi hất cằm qua phía Nhiếp Hoài Tang cùng Giang Trừng giao đấu với Mạnh Dao, lãnh đạm nói "Qua bên đó trấn giữ".
Huỳnh Cân lực sĩ nhanh chóng nhận lệnh chạy qua. Lúc này Nhiếp Minh Quyết dõng dạc hô lớn "Thất khí nghe lệnh tập hợp đến đây!".
Như một cách vô thức, những người còn lại đều bay đến tề tựu trên đài, đứng bao vây chung quanh La Hầu. Nhiếp Minh Quyết chỉ ngón tay lần nữa vào Tạo Hóa Ngọc Điệp, lập tức có bảy luồng hào quang như cầu vồng phân ra, tương ứng với màu chủ đạo của thất khí mà vẽ ra trước mặt mỗi ngưỡi một chữ. Tổng cộng có bảy chữ, chỉ thị bảy cung bát quát.
Nhiếp Minh Quyết vừa vung tay đem chuông Đông Hoàng tới vừa hướng bọn họ nói "Dùng thần lực pháp khí của chính mình, vẻ ra theo chữ trước mặt".
Theo thứ tự, trước hết là Ngụy Vô Tiện thổi một khúc nhạc, Trần Tình phát ra âm thanh hóa thành lửa, vẽ ra một chữ Ly.
Tống Lam cầm kiếm, viết ở trước mặt một chữ Tốn.
Kim Lăng nghiêng lưỡi kiếm, ánh sáng kiếm quang chiếu tới chữ trước mặt, chữ Đoài theo đó mà xuất hiện.
Nhiếp Hoài Tang dùng hai đoản kiếm vẽ ra chữ Khôn màu lục sắc.
Đến lượt Lam Hi Thần, y liền vô cùng hồi hộp bởi vì hiện tại mình không có lực, mà thời gian thì không thể chậm trễ. Còn đang định ném Sóc Nguyệt qua nhờ Lam Vong Cơ giúp mình thì có một bàn tay từ sau lưng nắm lấy tay cầm kiếm giơ lên. Lam Hi Thần có chút bất ngờ vì nãy giờ không nghĩ Nhiếp Minh Quyết vẫn ở sau lưng, lại có thêm một tia xao động hạnh phúc vì có thể được người kia nắm tay mà không để ý chữ Cấn trước mặt đã được viết xong từ bao giờ.
Lam Vong Cơ tiếp theo dùng Tị Trần khắc họa chữ Chấn.
Cuối cùng là Giang Trừng, rất nhanh đã hoàn thành chữ Khảm ở trước mặt.
Bảy chữ viết xong, Nhiếp Minh Quyết buông Lam Hi Thần ra, phi thân lên phía trên, hướng ngược mình xuống mà dùng Hỗn Nguyên kiếm viết ra một chữ Càn, vừa viết xong liền đem bảy chữ kia nối lại với nhau tạo thành một vòng tròn ở bao lấy một địa phận nơi La Hầu đứng, lại đem chuông Đông Hoàng hướng La Hầu từ trên đổ ập xuống kêu "rầm" một tiếng thật lớn, sau đó đẩy chữ Càn nhập vào đỉnh chuông. Đại hoàng chung phát sáng một đạo rực rỡ, đợi khi ánh sáng biến mất, chiếc chuông bên trong không ngừng nghiêng ngửa do người bên trong tìm cách phát thân chuông mà thoát ra, mỗi một lần chiếc chuông động đậy, tám chữ bát quát phát sáng, dùng lực cố định lại chiếc chuông.
Xong xuôi, Nhiếp Minh Quyết quay qua tứ thánh thú và tứ hung thú vẫn còn đang đánh nhau, hét lớn "Tứ thánh tập hợp, Hạo Thiên tháp đã đến lúc phải xuất hiện!".
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đình chỉ tấn công, buông đối thủ ra mà nhằm bốn phía quây quần đối diện, mỗi con nhả ra một viên ngọc mang bốn màu tương ứng với sắc trên cơ thể. Bốn viên ngọc bay lên tự kết nối với nhau rồi nhập làm một, hiện ra một cái tháp bốn tầng. Tháp ấy hướng thân xuống, bỗng toát ra một lực hút, trong nháy mắt đã hút trọn tứ hung thú vào trong. Nhiếp Minh Quyết thu lại tháp đó vào tay rồi cất đi. Tứ thánh thú hướng tế đài đồng kêu một tiếng, Hỗn Nguyên kiếm rung động, Nhiếp Minh Quyết nâng lên, thế là cả bốn con hóa thành bốn luồng ánh sáng bay tới cuộc lấy thân kiếm rồi biến mất, mà Hỗn Nguyên kiếm lúc này hình dạng chừng như đã có thay đổi.
Chuẩn Đề nhìn thấy quang cảnh trước, chắp tay niệm một câu Phật hiệu, thở phào một tiếng, nói "Xem ra mọi chuyện đã kết thúc, đại nạn này cuối cùng cũng đã dẹp yên".
Mọi người lúc này xáo động, có nhóm đi trói quỷ tướng, có nhóm tụ họp lại nói gì đó, có nhóm lại đang định rời đi thì có một tiếng hạc kêu, sau đó là một thân hạc vĩ đại đang bay đến, sau khi tiếp đất của tế đài liền biến thành một lão nhân bạch y râu tóc trắng tựa tuyết, trên tay cầm một quyển trục. Mọi người vì sự xuất hiện của người này mà không khỏi kinh ngạc, Nguyên Thỉ vừa thấy liền chào "Bạch hạc lão nhân".
Người kia vốn là tiên hạc kiêm quản sự của Tử Tiêu cung, là tiên hạc đầu tiên được điểm hóa của Hỗn Độn sơ khai sau khi Hồng Quân đắc đạo, luôn theo hầu Hồng Quân, tuy rằng cấp bậc không cao nhưng lại là người được Hồng Quân phân phó, vị thế trong mắt chư thần rất lớn, đến cả Lục vị Thánh Nhân xưng hô với ông ta cũng vừa khiêm tốn vừa phải gọi tên kèm theo hai chữ "lão nhân".
Bạch hạc lão nhân cung tay hướng năm vị Thánh xá một xá, lại nói lớn "Lão nhân phụng mệnh mang chỉ dụ của Đạo tổ đến đây tuyên đọc".
Lão Tử ngẩn người "Sư tôn còn có chỉ dụ? Sao chúng ta lại không biết?".
Bạch hạc lão nhân nói "Lão nhân không dám mạo danh, đích thân bút danh của Đạo Tổ viết kèm theo ấn ký, xin trước cứ để ta tuyên đọc, sau các vị kiểm chứng cũng chưa muộn. Thỉnh chư vị Thánh Nhân cùng tất cả sinh linh có mặt đồng quỳ xuống nghe tuyên chỉ".
Ngũ vị Thánh Nhân đồng vội hạ xuống tế đài, quỳ xuống chờ đợi. Mọi người trông thấy thế liền đồng loạt quỳ theo. Bấy giờ Bạch Hạc lão nhân mới giở quyển trục ra, dõng dạc đọc từng chữ một.
"Thiên Đạo truyền ngôn, bản tổ chỉ dụ: Từ Hỗn Độn sơ khai đến khi bản tổ nhập Đạo thì Càn Khôn luôn bất ổn, không ngừng biến hóa, cần phải có người làm chủ nắm bắt điều khiển. Thế gian đã định trải qua bốn kiếp hai lớn hai nhỏ, khi các ngươi nghe được bản dụ chỉ này tức là đã thành công trải qua kiếp cuối cùng. La Hầu Ma tổ trở lại làm loạn, tuy rằng có ý của hắn, nhưng lại là tạo hóa an bài để cán cân Âm Dương Thái Cực được cân bằng, bản tổ nghĩ tới thân này về sau buộc phải hợp với Thiên Đạo để duy trì mệnh kiếp cho thế gian, không thể vĩnh hằng xuất hiện để chuyển hóa kiếp nạn, lại nhớ bản tổ cùng La Hầu đều còn lưu lại một phần thể phách, mà phách ấy đã được Thiên Đạo và bản tổ tính trước thời cơ, hợp thời hợp vận hóa độ thành người, là nhân tử của Thiên Đạo và Ma Đạo, mang trên vai trọng trách cứu thế, phẩm bậc đã định vào hàng Thánh Nhân. Sau khi dẹp yên đại nạn, ban cho Tạo Hóa Ngọc Điệp thay Thiên Đạo cùng bản tổ truyền ngôn, đã thắng được La Hầu Ma tổ thì thu phục Diệt Thế Hắc Liên mà quản thúc Ma đạo, lại giúp Dương Mi lão tổ điều khiển cán cân Âm Dương Thái Cực duy trì mệnh cách thế gian. Từ đây chính thức làm chủ vạn vật, trên chấp chưởng Thiên Đạo và Ma Đạo, giữa cùng Lục vị Thánh Nhân bình ổn trời đất, dưới phổ độ chúng sinh sáu cõi. Nhân tử lấy đạo hào là Ngôn Huyền, thụ tước Thánh Đế, phong hiệu Chính Chương, nguyên hiệu là Càn Đức Khôn Nghị Chí Dũng Tôn Minh Dương Vũ Âm Văn Thiên Cảm Địa Ứng Chính Chương Thánh đế, ngự đảo Bồng Lai, tọa Linh Chiếu cung. Tất cả nghe được chỉ dụ của bản tổ phải nhất mực nghe theo trung thành phò tá, không được có chi tâm, nếu không tuân mệnh thì tùy ý Chính Chương Thánh Đế lấy Thiên Đạo trừng phạt. Hồng Quân Nguyên khí, ngự bút khâm thử".
Đây giống như một bản chiếu thư truyền ngôi, lại có thêm mấy phần trịnh trọng thần lực trong đó.
Bạch Hạc lão nhân đọc xong thì quay qua hỏi năm vị Thánh Nhân "Chư vị có muốn kiểm tra chăng?".
Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn bình thản lắc đầu. Nguyên Thỉ có chút cau mày nhìn qua Lão Tử, chỉ thấy đại sư huynh không lưu tâm cung tay hướng Bạch Hạc lão nhân xá một xá biểu ý tuân mệnh, Nguyên Thỉ đành miễn cưỡng nhịn xuống. Chỉ có Thông Thiên giáo chủ vui mừng, nói "Ngự bút của sư tôn, ta tin Bạch Hạc lão nhân sẽ không tự tiện mạo danh, huống chi Tạo Hóa Ngọc Điệp lại nằm trên tay của...." không biết nên gọi Nhiếp Minh Quyết thế nào, lão suy nghĩ một chút rồi nói tiếp "Đệ thất Thánh Nhân đã xuất hiện ứng với lời sấm truyền trước đây, thì bản chỉ dụ đó là thật, cần gì phải xem nữa?".
Bạch Hạc lão nhân gật đầu hài lòng, đem tới đưa trước mặt Nhiếp Minh Quyết. Hắn thoáng chần chừ rồi giơ hay tay nhận lấy quyển trục, cúi đầu nói "Ngôn Huyền xin lĩnh chỉ".
Nhiếp Minh Quyết đứng dậy, năm vị Thánh Nhân cũng đứng dậy, Bạch Hạc lão nhân liền vén áo quỳ xuống, dập đầu hô "Thiên Đạo chí cao tối thượng trường cửu, Hồng Quân tổ sư anh minh niên tuế. Chính Chương Thánh đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!".
Tất cả nghe lời này, không hẹn mà cùng quỳ xuống hô lớn theo Bạch Hạc lão nhân, cả đất trời như rung chuyển trong hàng vạn tiếng tung hô "Thiên Đạo chí cao tối thượng trường cửu, Hồng Quân tổ sư anh minh niên tuế. Chính Chương Thánh đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!".
Nhiếp Minh Quyết đưa mắt nhìn tứ phương, lúc này hào quang của Công Đức Kim Luân lại một lần nữa xuất hiện sau đầu, chiếu rọi bốn phương tám hướng. Hắn phất tay, dõng dạc nói "Miễn lễ!".
Tất cả đồng tạ ơn rồi đứng dậy. Lão Tử bấy giờ mới tiến lên, nói "Ngôn Huyền đạo hữu, hiện giờ việc ở đây nên xử lý thế nào?".
Nguyên Thỉ giọng có chút cứng ngắt "Đạo hữu vừa mới tức vị, hãy giải quyết làm sao cho đẹp lòng Lục giới, người có công thì được ban thưởng, kẻ có tội thì nên trừng phạt".
Nhiếp Minh Quyết ngữ khí hơi trầm xuống "Việc đó là tất nhiên! Đạo hữu để ta phân xử".
Lão Tử giơ tay "Xin mời".
Nhiếp Minh Quyết ra lệnh đem những ai nằm trong cục diện khơi mào trận chiến này đến trước tế đài, rõ hơn bao giờ hết đều là người của Quỷ tộc, tất nhiên, chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Mạnh Dao, mà lúc này hắn hai bên đã bị Huỳnh Cân lực sĩ kìm giữ bắt đến trước tế đài. Trông thấy hắn ngẩn lên nhìn mình, Lam Hi Thần thở dài mệt mỏi, lập tức nhìn đi chỗ khác.
Nhiếp Minh Quyết nhìn qua Bạch Hạc lão nhân, nói "Trước hết về phần La Hầu Ma tổ. Từ đây hắn tuy bị giam cầm trong Đông Hoàng chuông vĩnh viễn cũng không thể thoát ra, nhưng đặt vật này ở đâu cũng không an toàn bằng Tử Tiêu cung, nơi có khí lực của Thiên Đạo hưng thịnh nhiều nhất, không pháp tắc nhất định sẽ áp chế được trường cửu. Vậy phiền lão nhân cho người đem Đông Hoàng Chuông đến Tử Tiêu cung". Đoạn lấy từ trong Tạo Hóa Ngọc Điệp ra cái tháp nhỏ vừa thu tứ hung thú ban nãy mà đưa cho ông ta, nói "Đây là Hạo Thiên Tháp, để bên ngoài cũng không an toàn, vậy hãy đặt nó vào Sơn Hà Xã Tắc đồ của Nữ Oa".
Bạch Hạc lão nhân kính cẩn nhận lấy, hạ mình nói "Đế quân anh minh!" rồi sai hai Huỳnh Cân lực sĩ bê chuông Đông Hoàng lên, sau đó cùng rời đi.
Nhiếp Minh Quyết tiếp tục nói "Quỷ quân Hãn Thanh Thương to gan! Dám âm mưu thúc bách La Hầu tái thế, khiến cho đại loạn nổ ra, sinh linh đồ thán, nếu
không phải sợ Lục giới thiếu đi một sẽ xảy ra mất cân bằng, loạn lạc lại một lần nữa nổ ra và nghĩ tới đức hiếu sinh thì bản quân đã cho ngươi nát thân trong Tạo Hóa Ngọc Điệp rồi. Nay ban lệnh tước bỏ linh cốt, phế đi toàn bộ quỷ căn, đem tới giam cầm ở tầng thứ năm của Thập Điện Diêm La, không cần chịu hình phạt, nhưng cũng không được phép bước vào lục đạo luân hồi đầu thai".
Hãn Thanh Thương chừng như hóa điên, không ngừng kêu gào "Ta không chấp nhận! Ta còn phải làm chủ vạn vật! Ta mới là kẻ xưng bá chứ không phải là ngươi! Ta mới là Càn Khôn chi chủ!".
Thông Thiên giáo chủ hừ một tiếng, phất tay ra hiệu cho một Huỳnh Cân lực sĩ "Mau đem hắn tới chỗ của Diêm La Vương, nhớ nói lão ấy canh chừng cho cẩn thận".
Diêm La Vương là vị diêm vương quản tầng thứ năm của Địa Ngục, quản Khiếu Hoán Đại Ngục, một ngục thất lớn và đáng sợ nhất thường nhắc đến trong kinh điển Phật giáo.
Huỳnh Cân lực sĩ nhận lệnh, tức tốc cuốn Hãn Thanh Thương vào một chiếc bồ đoàn rồi bay đi mất.
Nhiếp Minh Quyết thu về Hũ Cửu Lê từ tay Duyên La, nhìn cô ta và những quỷ tướng còn sống sót, lạnh lùng nói "Các ngươi thân làm bề tôi trung thành là tốt, nhưng không biết khuyên can chủ tránh đi điều ác mà ngược lại còn hùa theo làm, tuy đáng khen ở lòng trung, có thể tha cho tội chết nhưng tội sống thì không. Lệnh truyền đem đi rút hết căn cốt, sau đó thả về Bách Quỷ giới sống như một người thường, sinh diệt cùng trời đất, không dùng tới phép thuật để đi hại người. Chuyện này giao cho phía Thần tộc xử lý".
Lão Tử vuốt râu, gật đầu nói "Đạo hữu làm đúng lắm! Vậy thì Cửu Thiên Huyền Nữ, Chân Võ Đại Đế và Nhị Lang thần xử lý đi".
Cả ba đồng chắp tay nhận lệnh. Sau khi áp tải đi hết chỉ còn lại Mạnh Dao ngã ngồi trên đất. Kim Lăng nhìn hắn rồi lại nhìn Nhiếp Minh Quyết, tròng lòng nói sao cũng có chút lo lắng không biết người mà mình gọi là tiểu thúc này sẽ nhận hình phạt nào nữa.
Nhiếp Minh Quyết nhìn Mạnh Dao hồi lâu vẫn chưa đưa ra chủ ý, Nguyên Thỉ thấy vậy liền hỏi "Ngôn Huyền đạo hữu không biết có điều gì phân vân chăng?".
Mạnh Dao nhìn Nhiếp Minh Quyết, cười một tiếng khinh miệt lẫn thống hận, nói ra một tràng "Ngươi nhìn ta làm gì? Cảm thấy ta lúc này có phải là rất thảm bại không? Có phải ngươi đang cố nén cảm giác muốn cười vào mặt ta không? Ta chắc chắn rằng như thế! Ngươi còn làm bộ làm tịch cái gì? Còn bày ra cái vẻ giả tạo đức độ đó làm cái gì? Hiện giờ ngươi phong quang vô hạn thì sao? Ngươi thắng ta được thì sao? Ngươi tưởng ta sẽ bò tới chân ngươi mà cầu xin tha mạng? Nằm mơ! Muốn chém muốn gϊếŧ thì làm nhanh đi!".
Nhiếp Minh Quyết cư nhiên không hề tức giận, ngược lại còn rất điềm đạm nhìn hắn, chậm rãi nói "Ta chỉ cảm thấy ngươi đáng thương mà thôi".
Mạnh Dao sững lại, im lặng nhưng lại thống hận mà nhìn hắn, giống như mọi thiên ngôn vạn ngữ muốn đem ra mắng chửi đều bị câu vừa rồi ép xuống.
Nhiếp Hoài Tang không nhịn được mà bước lên một bước rồi quỳ xuống, cung tay nói "Hồi bẩm....đế quân, tiểu nhân biết đế quân có lòng thương người, chỉ tiếc có kẻ không hiểu được lại còn quay ngược lại hãm hại đế quân, không chỉ vậy mà còn thông đồng tội đồ Quỷ tộc làm loạn. Đó là việc không thể tha thứ. Xin đế quân công tư phân minh, trị tội thích đáng!".
Mạnh Dao cười lạnh "Trị tội thích đáng? Nhiếp Hoài Tang, ngươi nói hắn phải công tư phân minh, trong khi ngươi thì lại đang ngấm ngầm lấy công trả tư, mượn việc ta thông đồng với Quỷ tộc để trừ khử đi ta đó. Ngươi nói thế mà không mình cùng ca ca tốt của ngươi bẽ mặt sao?".
Nhiếp Hoài Tang quay qua, trừng mắt "Chuyện ta làm, tự lương tâm ta sẽ soi xét, miễn sao không tự mình làm ra mấy chuyện tán tận lương tâm như người nào đó là được rồi. Lấy công trả tư, cũng giống như lấy đạo của người trả cho người thôi".
Mạnh Dao thở sâu, nghiến răng trừng ngược lại Nhiếp Hoài Tang. Nhìn thấy hai người như vậy, lại nhìn tới Nhiếp Minh Quyết đang nhíu mày, Lam Hi Thần đành phải cắn răng bước lên, quỳ xuống cầu tình "Thưa đế quân, phạm tội không thể dung thứ thì đáng phải bị trừng trị. Song nghĩ lại, người kia có lẽ ngay từ đầu đã không muốn đi lạc lối như thế, hơn nữa như đế quân đã nói, hắn...... cũng có điểm đáng thương. Đế quân đã mở lòng nhân thì có thể mở rộng nhiều hơn nữa, khẩn xin đế quân tha cho hắn tội chết".
Đây có lẽ là cách duy nhất y có thể đáp trả lại tình cảm mà Mạnh Dao dành cho mình.
Nhiếp Hoài Tang khẽ liếc qua Lam Hi Thần. Còn Mạnh Dao thì không ngừng cười, nhưng trận cười này lại mang theo không ít thê lương "Ha hả, Lam Hi Thần! Ngươi còn cầu xin cho ta làm gì? Ngươi vốn đối với ta chẳng hề có tình cảm mà lại đi cầu xin tha mạng cho ta? Ngươi lại đang muốn dày vò ta tiếp tục trong cuồng si và đau khổ đó sao? Ngươi làm như vậy thì chi bằng để ta chết quách đi lại còn tốt hơn nhiều!".
Lam Hi Thần không trả lời mà chỉ một mực im lặng cúi đầu, đợi chờ câu trả lời của Nhiếp Minh Quyết. Hắn lúc này cư nhiên lại quay sang hỏi Tiếp Dẫn "Chẳng hay hai vị giáo chủ có thể giúp bản quân một việc?".
Tiếp Dẫn ngạc nhiên nhìn Chuẩn Đề, Chuẩn Đề như đoán ra cái gì đó, xá một xá, nói "Bần đạo sẽ sẵn lòng".
Nhiếp Minh Quyết chỉ vào Mạnh Dao "Người này dù sao cũng là phàm nhân, vì mù quáng cõi trong ta bà nên mới lầm đường lạc lối. Hắn lại cùng bản quân chết rồi sống lại một kiếp, ân oán gì đó đã đến lúc buông xuống rồi. Bản quân vừa nãy dùng thần lực nhìn thấy hắn trải vô số kiếp luân hồi cũng không mấy hạnh phúc. Bây giờ đối với hắn mà trừng phạt thì ta thật là kẻ bất nhân. Nay muốn nhờ đến hai vị giáo chủ, làm phiền có thể đưa hắn theo về Tây Phương, từ nay quy y cửa Phật mà tu hành, tìm đường giải thoát đau khổ?".
Lam Hi Thần bất giác buông lỏng hai vai, Kim Lăng cũng khẽ đưa tay vuốt ngực. Còn Mạnh Dao thì cứng người, trăm triệu lần không nghĩ đến Nhiếp Minh Quyết sẽ đưa ra cách này.
Chuẩn Đề niệm một câu Phật hiệu rồi nói "Ngôn Huyền đạo hữu nhân từ, tất nhiên là được, cửa Phật luôn rộng mở với tất cả chúng sinh".
Nhiếp Hoài Tang có chút bất mãn "Nhưng thưa đế quân......".
Nhiếp Minh Quyết nghiêm giọng "Ý của bản quân đã quyết, sẽ không thay đổi".
Nhiếp Hoài Tang đành miễn cưỡng lui xuống.
Chuẩn Đề quay qua hỏi Mạnh Dao "Ngươi có bằng lòng theo chúng ta vào cửa Phật?".
Mạnh Dao thẫn thờ hồi lâu, hắn khẽ nhìn sang Lam Hi Thần, y cũng chỉ nhìn lại một cái rồi di chuyển ánh mắt, không muốn để hắn lại sinh ra ý nghĩ luyến tiếc gì nữa. Rất lâu sau, Mạnh Dao mới cúi đầu nói "Ta bằng lòng".
Có lẽ bước vào cửa Phật, là giải thoát tốt nhất cho hắn.
Chuẩn Đề sau khi gọi Thám Thủ La Hán và Kháng Môn La Hán tới đỡ Mạnh Dao đứng dậy liền xá một xá với Nhiếp Minh Quyết, nói "Nếu việc đã kết thúc, người của Phật môn ta xin được lui gót về Tây Phương".
Nhiếp Minh Quyết hữu lễ xá một xá, nói "Chư vị sao lại đi vội? Để bản quân tặng vật phẩm mừng chiến công cho Phật môn mới phải đạo".
Tiếp Dẫn xua tay "Không cần đâu đạo hữu, Phật môn vốn là nơi thanh tịnh, không để tâm tới những chuyện đó, lần này chúng ta xen vào cuộc chiến đã có điểm quá phận rồi, dám đâu còn đòi lấy vật phẩm làm gì?".
Lời đã nói vậy, Nhiếp Minh Quyết chỉ đành giơ tay "Chư vị đi thong thả".
Chuẩn Đề cùng Tiếp Dẫn ngự thân lên đài sen, gọi theo Tôn Ngộ Không cùng Thập Bát La Hán, trong đó có dắt theo cả Mạnh Dao đồng trở về Tây Phương. Lam Hi Thần nhìn theo, trong lòng trở nên nhẹ nhõm vô cùng.
Đợi bọn họ đi khuất, Nhiếp Minh Quyết hướng Đàm Triết nói "Phần luận tội đã xong, bây giờ bản quân sẽ ban thưởng. Trước tiên, Yêu tộc kịp thời ứng cứu, không quản công sức mang theo Chuông Đông Hoàng đến đây để trợ chiến, nay chiến sự đã xong, bản quân khen thưởng Yêu tộc, ban cho Hũ Cửu Lê, các ngươi từ nay phải canh giữ cẩn thận, không được để mất".
Nguyên Thỉ thu hẹp con ngươi, không vui mà nhìn qua Lão Tử. Đàm Triết thì như kẻ nghèo vớ được vàng, nhận Hũ Cửu Lê từ tay Nhiếp Minh Quyết, hướng hắn cảm tạ rối rít.
Nhiếp Minh Quyết tiếp tục hướng xuống đài, nói "Còn về Ma tộc, không theo La Hầu Ma tổ quy phục mà biết lấy vạn vật làm trọng, lại vừa có công nghênh chiến vừa có công dẫn dắt tứ Thánh thú xuất hiện. Nhất thời bản quân chưa biết ban thưởng vật chi, nhưng sau sẽ hỏi ý của Hồng Quân Đạo Tổ ban thưởng cho các ngươi thật tương xứng".
Tuy rằng không có nhận được gì ngoài lời khen, nhưng đổi lại là một lời hứa lấy danh nghĩ của Hồng Quân Đạo tổ, chắc chắn vật ban thưởng sẽ không phải tầm thường, điều này khiến cho các Ma tộc phấn khích không thôi. Về sau mới biết Nhiếp Minh Quyết lấy ra bốn hạt sen của Diệt Thế Hắc Liên, luyện thành bốn hạt Thanh Liên thần châu có uy lực không nhỏ, ngang ngửa pháp bảo của Lục vị Thánh Nhân, cũng coi như hoàn thành lời hứa.
Cá biệt nhất lần này chính là Thần tộc không có công trạng nào, quá chăng là có Tam Thanh nửa đường tới ứng chiến, toàn bộ công trạng đều thuộc về Ma tộc và Yêu tộc, bọn họ cũng không thể mặt dày đòi vật phẩm. Thế là phải ngậm ngùi cho qua.
Sau cùng Nhiếp Minh Quyết nhìn tới bảy người đang cầm thất khí, ánh mắt chạm tới Lam Hi Thần ẩn một tia nhu hòa tình cảm, sau đó quay qua hỏi Nguyên Thỉ "Đài phong thần ngày trước do đạo huynh chỉ định Khương Tử Nha lập, hiện vẫn còn chứ?".
Nguyên Thỉ không hiểu ý nhưng vẫn đáp "Vẫn còn, ở núi Kỳ Sơn thuộc Bắc Câu Lưu châu".
Nhiếp Minh Quyết gật đầu, quay sang phân phó "Các ngươi nắm giữ thần khí, là Tạo Hóa an bài giúp bản quân trấn giữ Thiên Địa, trong trận chiến này lại có công không nhỏ. Vậy thì hãy chuẩn bị, ba ngày sau tới đài phong thần nhận chỉ sắc phong, bước vào hàng ngũ tiên nhân tước vị".