Ngày hôm sau, Lam Hi Thần sáng sớm liền rửa mặt chải đầu tốt rồi rời cung đi tới Châu Quang điện. Khi tới nơi, y nhìn thấy Đôn thần sắc mặt trầm tĩnh đang tiến vào. Lam Hi Thần dừng bước chờ hắn vào rồi mới theo sau vào trong điện thỉnh an. Cùng lần trước bất đồng, lần này Lam Hi Thần tới sớm, sau khi được cung nữ Trúc Như kia truyền đạt, y thực hiện lễ nghi cũng thật quy củ, trình lên bản sao chép lễ tắc, lại còn làm thêm hành động kính chào của phi thị đối với chủ vị hậu cung.
Hoàng quý phi hôm nay vốn tâm tình đang cao hứng, không để ý tới chuyện bất mãn ngày hôm qua mà chỉ hỏi mỉa một câu "Xác khanh hôm nay đã biết đến quy củ rồi sao? Xem ra cho ngươi chép lễ tắc cũng phù hợp lắm, sau này cứ như vậy mà ở trong cung chép phạt để từ từ lĩnh ngộ! Mà đã chép cung quy rồi thì sau này phải nhớ tuân thủ theo phép tắc, chớ có hành lễ vô phép vô thiên làm bản cung lo lắng, truyền đến tai Hoàng thượng lại càng không hay".
Lam Hi Thần nén giận, cúi đầu, đè thấp giọng "Tần thị tạ ơn nương nương đã chỉ dạy".
Thận quý khanh bỗng che miệng cười khúc khích "Nói ra thì Xác khanh cũng phải tạ ơn Hoàng thượng nữa, nếu không phải Hoàng thượng đưa tin tới đúng lúc, e là hôm ạy Xác khanh lại phải nằm giường vì trúng nắng mất rồi. Quả nhiên vẫn là Hoàng thượng lợi hại, nghe nói vừa thấy Hoàng thượng, Hoàng quý phi nương nương liền trở nên không giống với bình thường, thần thanh khí sảng không nói, ngay cả cung nữ làm sai việc cũng không trách phạt".
Lam Hi Thần nghe được hắn nói vậy liền không khỏi buồn cười, khó trách hôm nay Lâm Hà Uyên lại bỏ qua cho mình, nguyên lai là có Hoàng Đế đáng ghét kia. Y cảm thấy nếu có thể nhìn thấy hắn ắt sẽ cảm tạ hắn việc hôm qua, bất quá loại ý tưởng này vẫn là sau khi nghe câu nói của một nữ phi mà lập tức bác bỏ.
Nhu quý tần ngồi bên đây cũng chen vào "Đó là đương nhiên, Hoàng thượng ít nhất có một lúc lâu cũng chưa đến hậu cung, lúc đến lại chỉ tìm nương nương của chúng ta, có thể thấy nương nương của chúng ta có địa vị quan trọng trong lòng Hoàng thượng a. Xác khanh đây là nên cảm tạ Hoàng thượng như phúc tinh, hay là cảm tạ sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho nương nương mà cứu rỗi ngươi nhỉ?".
Cảm tạ cái quái gì a! Ta còn chưa thẳng thừng mắng Hoàng Đế kia là một tên đáng ghét, keo kiệt, chỉ biết sủng ái hương sắc là đã là may cho hắn lắm rồi! Hắn mà cứ như vậy thì sớm hay muộn gì cũng bị bại vong! Minh quân cái quái gì? Thật không biết đám người này đến cùng là có bao nhiêu kẻ bị ép vào cung hầu hạ, còn lại là tự nguyện dâng mình vào.
Bất quá Hoàng quý phi đang cao hứng lại nghe hai kẻ kia nói càng thêm lọt tai, nhìn tới cái gì cũng hài lòng, xem như cũng không vạch lá tìm sâu, miễn lễ cho Lam Hi Thần, cười như có như không mà nói "Xác khanh tuy vào cung đã lâu nhưng chưa biết mặt các phi thị trong cung. Lần trước nếu không phải ngươi phạm lỗi thì bản cung đã để ngươi diện kiến bọn họ cả rồi. Thôi, hôm nay là ngày thứ hai ngươi đến thỉnh an, bản cung cho ngươi nhận mặt coi như cũng không muộn".
Dứt lời liền bưng chén trà lên, là ra bộ dáng đoan trang uống xong một ngụm trà rồi gọi ả cung nữ bên cạnh "Mai Dương".
Thị kia hiểu ý chủ vội bước lên một bước, hơi nhún người với Lam Hi Thần rồi nói "Hồi Xác khanh tiểu chủ, vì thể chế Lân nhi vi tôn cho nên nô tỳ sẽ giới thiệu cho tiểu chủ các nam thị trước".
Mai Dương đó hướng một lượt những nam tử dung mạo xuất chúng ngồi bên tay trái mà giới thiệu. Ngồi đầu hàng nam thị chính là Tĩnh Đôn thần, họ Triệu, tự là Thanh; tiếp đó lần lượt là Thư quân Mã Sài An, Khiêm quý khanh Hoàng Mộc Khản, Thận khanh Bùi Kim Tự, quý ngự Trịnh Thế Tùng, sĩ nhân Tạ Chử.
Hàng nữ phi bắt đầu từ Đoan Hiền phi Lý Giao Nghi, Ngọc Uyển phu nhân Chung Tuyết Linh, Tương phi La Tố Mai, Nhu quý tần Đổng Đan Nguyệt, Trinh quý tần Vũ Như Hương, Ân tần Châu Lam Anh, quý nhân Lục Xuyến Nhân, mỹ nhân Vương Hiểu Nga, tài nhân Tô Ngân Nhụy, tài nhân Phạm Quế Hồng.
Cứ mỗi lần giới thiệu đến ai, Lam Hi Thần liền hướng người đó cúi đầu một cái để chào. Ngoại trừ Nhu quý tần cùng Thận khanh khẽ trề môi biểu ý xem thường ra, còn lại thì mọi người cũng vui vẻ gật đầu đáp lễ. Giới thiệu xong xuôi đâu đó, rốt cuộc Lam Hi Thần cũng được ban ngồi, chỗ ngồi nằm ngay giữa Thận khanh và Khiêm quý khanh khiến cho y vô cùng không thoải mái vì cái nhìn hằn học của Thận khanh.
Nội dung của buổi thỉnh an hôm nay vẫn như hôm trước, mọi người đều rặt một khuôn vâng dạ trước mọi lời nói của Hoàng quý phi, mặc cho cô ta thỏa sức kể lể bản thân thị phụng Hoàng Đế mệt mỏi đến nhường nào lại còn phải đi giải quyết chuyện lông gà vỏ tỏi trong cung, trong khi hậu cung có vài người phân vị cao lại không san sẻ được cái gì với nàng ta. Những lời này tất nhiên là đang ám chỉ Tĩnh Đôn thần, Đoan Hiền phi và Ngọc Uyển phu nhân, nhưng nói bọn họ không ra sức chính là không đúng bởi Hoàng quý phi đâu đã chịu để người khác nhúng tay vào cái oai phong của mình? Uất giận mấy cũng cố phải giả điếc làm ngơ, khiến cho ba người kia vẻ mặt trở nên rất gượng gạo.
Bất quá một hồi, Ân tần phong thái xem chừng là người hòa đồng, nói một câu xem như giải vây cho ba vị kia "Sáng nay trên đường tới thỉnh an, thấy bọn thái giám cung nữ tất bật chạy tới chạy lui phía Yến Hỷ đài, cũng không biết là sắp có tiệc gì lớn nữa?".
Thư quân điềm đạm nói "Ân tần không hỏi thì bản cung cũng quên mất. Còn một
tháng nữa là sinh thần của Thái thị. Mấy hôm nay Hoàng thượng hẳn là vì chuyện này mà dường như rất bận rộn chuẩn bị, nên mới không lui tới hậu cung".
Nhu quý tần đưa tay vén lại tóc mai, cười nửa miệng "Trong cung sắp có đại yến lớn như vậy, thế mà lại có người không nhớ. Ân tần tỷ tỷ đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài gì cả".
Ân tần cười trừ "Quý tần muội muội nói chuyện rất đúng! Đều là bình thường do tần thiếp đây chỉ biết chạy tới chạy lui nhờ Khiêm quý quân giúp mình chăm sóc cho tam hoàng tử, tâm tình chỉ biết đặt tới chỗ của con mình mà thôi, cho nên trước giờ tần thiếp chưa từng hỏi han chuyện gì ngoài chuyện của Mộc nhi".
Lam Hi Thần để ý, Nhu quý tần nghe tới đó thì sắc mặt bỗng nhiên lúc đỏ lúc trắng, trợn trừng mắt nhìn Ân tần.
Tạ sĩ nhân cười khẽ một tiếng, lại nói "Nhu quý tần vốn là người hào phóng rộng rãi, quan tâm sự vụ, không ngại bỏ công sức chia sẻ với Hoàng quý phi chuyện lớn chuyện nhỏ trong hậu cung. Chẳng lẽ muốn quý tần đây phải giống Ân tần tỷ tỷ hay sao? Chỉ quan tâm tới chuyện của mình, còn những chuyện khác đều quẳng ra sau đầu?".
Ân tần khẽ đưa khăn tay che miệng, đáy mắt cong lên biểu hiện ý cười kín đáo "Tạ sĩ nhân nói vậy thật khiến ta ngẫm lại bản tính mà ngại quá, bản thân ta chẳng có ân sủng của Hoàng thượng, nhi tử thì đã sớm được giao cho Khiêm quý khanh nuôi dưỡng, cả ngày rảnh rỗi lại chẳng chịu để ý sự vụ trong cung giúp Hoàng quý phi giảm bớt gánh nặng, thật là thất trách quá!".
Lục quý nhân chậm rãi lắc đầu, cảm thán "Cũng không hẳn hoàn toàn là lỗi ở Ân tần tỷ tỷ. Dù sao ngươi cũng không phải người đứng đầu lục cung phi thị như Hoàng quý phi nương nương đây, làm sao có thể gánh vác trách nhiệm to lớn mà để tâm những chuyện khác ngoài con cái chứ?". Nói rồi liền làm vẻ lo lắng hướng Lâm Hà Uyên hỏi "Hoàng quý phi nương nương, hôm qua Hoàng thượng là lần đầu đặt chân đến hậu cung sau ba tháng chuyên tâm lo triều chính, tần thiếp cả gan hỏi nương nương, chẳng hay Hoàng thượng có phân phó gì không, xin nương nương ban lời vàng ngọc truyền dạy lại cho chúng phi thị được rõ".
Lâm Hà Uyên sắc mặt bỗng trở nên cứng đờ, cô ta hơi lúng túng "À....cái đó..... bản cung.....".
Lời còn chưa nói xong đã liếc qua nhìn Thận quý khanh như một lời cứu cánh, hắn bị nhìn thẳng như vậy liền không có cách thoái thác, liền cười, nói "Lục quý nhân hỏi câu này thật là không phù hợp, Hoàng thượng đã lâu mới đến hậu cung, chuyện chính sự bận rộn hẳn đã khiến Hoàng thường đủ mệt rồi. Dĩ nhiên là nương nương phải ra sức hầu hạ khiến Hoàng thượng quên đi mệt mỏi mà được thư giãn tâm tình, nếu Hoàng thượng quên mà nương nương còn hỏi tới, há chẳng phải khiến Hoàng thượng không vui, nương nương cũng bị trách phạt sao?".
Lời này ngấm ngầm chính là ám chỉ Lâm Hà Uyên căn bản không biết giải quyết sự vụ, lại càng không giỏi quản lý sự vụ, chuyện giỏi nhất của cô ta chính là lấy lòng Hoàng Đế. Dĩ nhiên, những người phải thông minh lắm mới hiểu ra ẩn ý đằng sau câu nói tưởng chừng như là cứu cánh vừa rồi, như Đôn thần sau khi nghe xong, khóe môi chỉ khẽ cong lên thành một ý mỉa mai. Vậy mà Lâm Hà Uyên vẫn không hay biết, còn làm giọng nghiêm nghị "Thận khanh nói rất đúng! Bản cung trước hết phải làm cho Hoàng thượng được vui vẻ, các ngươi cũng đừng suốt ngày nghĩ tới Hoàng thượng là liên quan đến chính vụ, mục đích chúng ta ở đây là hầu hạ Hoàng thượng, nếu không thì còn gì là hậu cung phi thị? Còn nếu các ngươi muốn biết thêm gì đó, có thể tự mình đi tìm Hoàng thượng mà hỏi, bản cung lúc đó sẽ không chịu trách nhiệm liên quan tới các ngươi".
Mọi người nghe tới đây đều im bặt. Trong lúc không khí nặng nề đang chùng xuống thì Hiền phi đánh bạo nói “Hoàng quý phi nương nương, thần thiếp có một yêu cầu quá đáng, thật sự là...”.
Hoàng quý phi mím môi liếc nàng ta một cái rồi hỏi “Có chuyện gì thì mau nói, đừng có ở đó ấp úng”.
Hiền phi do dự một lát mới nói “Nương nương, đêm qua có trận gió lớn, thần thiếp nghe thấy rất sợ. Tứ hoàng tử của thần thiếp vẫn còn mặc tã lót, luôn luôn sợ lạnh nhiễm hàn. Trong lòng thần thiếp nhớ mong, muốn được Hoàng quý phi nương nương cho phép hôm nay thần thiếp về sớm để đến Thọ Kỳ cung của Thái thị thăm tứ hoàng tử một chút”.
Hoàng quý phi nhấp uống ngụm trà rồi nói “Hôm nay là ngày rằm, Hiền phi muội muội có thể đi thăm tứ hoàng tử. Quy củ tổ cung là được thăm nửa canh giờ. Nửa canh giờ đó cũng đủ thỏa nguyện cho tình cảm mẫu tử muội muội rồi nhỉ?”.
Nguyên lai nữ phi sinh con xong sẽ do nam thị cấp bậc cao hơn nhận nuôi đứa bé. Nhưng Hiền phi cùng Đôn thần ngang hàng, trên nữa thì là Hoàng quý phi, mà Hoàng Đế lại không phá lệ giao cho chủ vị hậu cung nuôi dưỡng cho nên tứ hoàng tử của Hiền phi đã được đưa đến Thọ Kỳ cung cho Thái thị chăm sóc.
Nhu quý tần mỉm cười “Cũng chưa chắc. Ngoại trừ Hoàng hậu và Hoàng thị thì nữ phi hậu cung mỗi tháng đều được gặp mặt con cái vào ngày rằm nhưng không được thăm tới nửa canh giờ. Hoàng quý phi nương nương thường tới Thọ Kỳ cung thỉnh an Thái thị, tần thiếp cũng có đi theo vài lần. Ngẫu nhiên nhìn thấy tứ hoàng tử được chăm sóc rất chu đáo. Cho dù vậy, Hoàng quý phi nương nương còn không ngừng dặn dò nhũ mẫu: Tứ hoàng tử còn nhỏ tuổi cho nên vạn lần phải cẩn thận. Có Hoàng quý phi nương nương ngấm ngầm chiếu cố cộng thêm Thái thị chăm lo như vậy, Hiền phi tỷ tỷ còn thấy cái gì không ổn chứ? Chẳng lẽ nhũ mẫu còn không biết Tứ hoàng tử của tỷ không thấy lạnh trong đêm mưa sao?”.
Hiền phi bị nàng ta nói một hơi liền á khẩu không trả lời được, chỉ ảm đạm cúi mặt xuống.
Hoàng quý phi hậm hực thở mạnh một tiếng, sau đó lạnh lùng nói "Nếu như không có chuyện gì nữa thì hôm nay thỉnh an dừng ở đây, bản cung thấy mệt trong người, muốn đi nghỉ ngơi một lát. Các ngươi đều lui hết đi!".
Tất cả đồng đứng dậy, thi lễ, hô "Chúng phi thị xin cáo lui".
Trên đường về thuận tiện đi cùng Đôn thần một đoạn, Lam Hi Thần bèn đem thắc mắc trong lòng ra hỏi "Khi nãy lúc Ân tần nhắc đến chuyện con cái, sắc mặt của Nhu quý tần kia hình như không được tốt lắm, Đôn thần có thấy vậy không?".
Triệu Thanh cười nhạt một tiếng, đạm mạc nói "Dĩ nhiên là phải không được tốt rồi, hay nên nói thẳng là không vui vì bị người chọc trúng nỗi đau đây? Dù sao so với Vương tài nhân, Tô tài nhân và Phạm tài nhân vừa mới nhập cung, cô ta cũng là một trong số những nữ phi nhập cung lâu nhất, bình thường cùng Thận khanh a dua hùa theo Hoàng quý phi, những mong nhờ thế sẽ được Hoàng thượng sủng ái mà sớm sanh hoàng tử. Hừm! Có ai ngờ ông trời lại không ban phước cho cô ta, sự sủng ái của Hoàng thượng trong hậu cung này có Hoàng quý phi đứng đầu thì cô ta cũng xếp thứ hai, vậy mà đã bao nhiêu năm nay vẫn chưa hoài thai được lần nào".
Lam Hi Thần cảm thấy may mà Nhu quý tần Đổng thị đó chưa sinh con, bằng không tính cách cô ta nhất định sẽ còn ỷ thế kiêu căng hơn thế nữa. Chợt nhớ tới một việc, y lại hỏi "Và còn Hiền phi, vì sao nàng lại rụt rè không dám tới thăm con mình? Chuyện mẫu thân gặp nhi tử chẳng phải rất bình thường sao? Hay là Hoàng quý phi vốn không cho phép?".
Triệu Thanh lắc đầu "Không phải cô ta, mà là Thái thị".
Lam Hi Thần không hiểu "Thái thị? Thái thị vì sao phải ngăn cấm?".
Triệu Thanh nói "Chuyện này thì liên quan đến gia thế của nàng ta. Hiền phi cũng như bản cung và Diệu Ý Vinh thần, vốn xuất thân con nhà tướng, thân phụ lẫn huynh trưởng chúng ta nhiều năm đều đóng quân ở biên cảnh, tiên đế năm xưa có lẽ vì đề phòng trường hợp "tướng ở xa, lệnh vua đôi khi không tuân" cho nên mới đưa ba người bọn ta vào trong cung cho Thái thị khi đó vẫn còn là Lương thần nuôi dưỡng, chẳng qua là làm con tin mà thôi. Có điều nói đi thì phải nói lại, tiền Vinh Thần tuy không may ra đi sớm, bản cung thì vô ân vô sủng nhưng so với Hiền phi nàng thì vẫn còn tốt hơn nhiều. Nếu nàng không xuất thân từ họ hàng xa của Minh Huệ thái hậu thì có lẽ Thái thị sẽ không khó dễ nàng".
Lam Hi Thần nói "Minh Huệ thái hậu? Là hoàng hậu tiền triều, mẹ ruột của Hoàng thượng?".
Triệu Thanh nói "Xác khanh lúc đó chắc tuổi còn nhỏ nên không biết. Minh Huệ Thái hậu đúng là chính cung hoàng hậu của tiền triều, nhưng không phải mẹ ruột của Hoàng thượng, mẹ ruột của Hoàng thượng năm đó là Lệnh Nghi thái phi đã qua đời, sau này Hoàng thượng đăng cơ mới truy phong làm Minh Ý Thái hậu. Thái thị của chúng ta từ Lương thần nhận nuôi thất hoàng tử, sau mới được tôn làm Minh Hiến Thái thị".
Lam Hi Thần nói "Người trong cung này số mệnh thật là ngắn qua, hầu như đều là qua đời sớm".
Triệu Thanh nói "Ở trong chốn hoàng cung này, nếu không có ân sủng thì phải tìm cách nắm giữ được vận mệnh của mình, bằng không thì sẽ như cá nằm trên thớt mặc người băm chém, ngay cả chết cũng không được chọn hình thức chết".
Lam Hi Thần nói "Đôn thần thật là người biết nhìn xa trông rộng, tần thị xin lĩnh giáo".
Triệu Thanh nói "Ngươi không nhất thiết phải lĩnh giáo bản cung, sống lâu trong nơi này, ngươi tự khắc sẽ hiểu. À phải rồi, mấy hôm nữa là sinh thần của Thái thị, tất cả đều phải tới Yến Hỷ đài dâng lễ chúc thọ. Bản cung nghe nói Thừa tướng đại nhân có đem vào một tượng ngọc quý để Xác khanh làm quà tặng, chẳng hay là thật?".
Lam Hi Thần nghe vậy liền cười trừ "Gia huynh cũng chỉ tiện tay đem vào thôi, còn sợ không thể khiến Thái thị hài lòng bằng những món vật phẩm khác".
Triệu Thanh cười nhẹ "Cũng không hẳn! Thái thị trước giờ là người thanh tĩnh thích niệm phật cầu kinh, những món đồ trân quý chưa chắc đã khiến ông ta hài lòng. Nhưng nếu Xác khạn có thể làm được, thì tương lai ngươi sẽ được mở ra rất rộng, không chừng còn có thể chiếm được sủng ái của Hoàng thượng, sớm ngày rời khỏi Tỏa Thúy cung heo hút tịch mịch kia?".
Lam Hi Thần nghe vậy chỉ còn biết cười trừ dạ đáp cho qua, nhưng trong lòng thực chất lại nghĩ: ta còn cầu cho ông Thái thị kia đừng hài lòng, càng đừng để tên Hoàng đế đáng ghét kia biết tới sự có mặt của ta ở Tỏa Thúy cung. Cái gì mà sủng ái? Ta và cả Tư Đồ Gia Cẩn mới không thèm vào!
Vào cung thấm thoát đã hơn nửa tháng, chỉ cần Long Thụy đế kia không truyền triệu, lâu dần thành thói quen, công việc mỗi ngày của Lam Hi Thần chính là cùng các phi thị đi thỉnh an ở Châu Quang điện, sau đó trở về Tỏa Thúy cung chép phạt, y còn nghe Tư Đồ Gia Cẩn nói trong hành lý tiến cung của hắn có một túi hạt đỗ quyên, là vật mà lần cuối cùng khi gặp nhau mà hắn nhận lấy từ Hiên Viên Khê. Tư Đồ Gia Cẩn nói muốn trồng vài chậu để tưởng nhớ người cũ, Lam Hi Thần liền giúp hắn, nhân tiện, y cũng không có việc gì để gϊếŧ thời gian quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp của Tỏa Thúy cung.