Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

chương 142: ám kế (tam)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày kế, Tiểu An trong lúc giúp Lam Hi Thần rửa mặt có nói “Lệnh chủ biết không, lúc Hoàng thượng đi, thấy lệnh chủ còn ngủ liền lệnh cho chúng nô tỳ không được đánh thức lệnh chủ”.

Lam Hi Thần nhớ chuyện đêm qua hắn vì mình mà đến, có hơi xúc động hỏi lại "Thật vậy sao?".

Tiểu An hí hửng "Vâng, là thật như vậy đó".

Đúng lúc này Thúy Quả bước vào “Lệnh chủ, An Dật công công cầu kiến”.

Đợi khi Lam Hi Thần cho vào, An Dật đã vội quỳ xuống “Nô tài xin thỉnh an Điềm quân lệnh chủ”.

Lam Hi Thần vội miễn lễ cho hắn “Sao mới sáng sớm mà An Dật công công đã đến đây? Tiểu An, mau lấy ghế cho An Dật công công ngồi”.

An Dật sau khi ngồi xuống liền tươi cười “Đa tạ Điềm quân. Lệnh chủ khách khí rồi. Hoàng thượng bảo nô tài mang tới cho lệnh chủ mấy cống phẩm làm từ ngọc, người còn dặn dò buổi tối sẽ tới điện Nhu Thường, mong lệnh chủ chuẩn bị”.

Lam Hi Thần cười gượng “Làm phiền công công thông báo rồi".

Thúy Quả vội lấy ra một cái hà bao đưa cho An Dật "Đây là chút ít mời công công uống trà".

An Dật vui vẻ nhận lấy rồi đứng dậy, cúi người “Đa tạ Điềm quân. Nô tài còn có chuyện phải làm, sẽ không ngồi lâu”.

Lam Hi Thần liếc mắt nhìn Thúy Quả một cái, gật đầu “Tiểu An, ngươi tiễn Lý công công về”.

Đợi người đi mất bóng, Thúy Quả cười đến rạng rỡ đầu mày cuối mắt “Chúc mừng lệnh chủ! Đúng như mong đợi của Thừa tướng đại nhân, Hoàng thượng quả nhiên vừa ý liền rất quan tâm tới lệnh chủ!”.

Lam Hi Thần dằn xuống hỏa khí vì màn hối lộ vô cớ mà lại trắng trợn vừa rồi, chỉ nghiêm giọng hỏi cô bé "Chuyện vừa rồi là sao?".

Thúy Quả không hiểu ý chủ nhân, chớp chớp đôi mắt tròn xoe hỏi ngược lai "Chuyện gì ạ?".

Lam Hi Thần lộ rõ vẻ không vui "Vì sao ngươi khi không đi hối lộ người khác như vậy?".

Thúy Quả sau giây lát ngây người liền "à" lên rồi vội vàng giải thích "Lệnh chủ, nô tỳ khôbg phải hối lộ, kể cả có thì cũng là ý của Thừa tướng đại nhân. Đại nhân nói trong cung, cần phải dùng đến tiền "tặng" cho nhiều người thì chúng ta mới có lợi. Nô tỳ cũng chỉ là y lệnh mà làm".

Lam Hi Thần rất không thích chuyện này, liền sẵn giọng "Ngươi là thị tỳ của ta hay là của Thừa tướng? Vì sao cái gì cũng nghe hắn?".

Thúy Quả phát giác chủ nhân mình thật sự đang tức giận, vừa khó hiểu sao chủ nhân lại cảm thấy chuyện vốn là bình thường trong cung thành nghiêm trọng như vậy, vừa không dám chọc chủ nhân sinh khí, liền nhanh chóng xin "Nô tỳ biết lỗi! Lệnh chủ đừng trách nô tỳ! Sau này nô tỳ không tự tiện làm như vậy nữa".

Lam Hi Thần cuối cùng thở dài, phất tay "Ngươi đứng lên đi. Ta chỉ là không thích người bên cạnh làm mấy chuyện không đường hoàng".

Thúy Quả vội vâng vâng dạ dạ, sau đó thì nhanh miệng lấy lòng "Lệnh chủ xem, đồ Hoàng thượng tặng tốt chưa này? Toàn những món thượng hạng thôi. Xe, ra tối nay, lệnh chủ phải "hầu hạ" Hoàng thượng thật tốt để bù lại".

Lam Hi Thần nhớ lời hứa tối qua, liền đứng dậy vừa đi vừa nói "Không cần đợi đến tối, ngươi vào bếp phụ ta một tay, lát nữa sẽ đem sang Duệ Đức điện bù luôn".

Vậy là y cặm cụi ở trong bếp nhỏ làm bánh, sau đó dùng cơm trưa rồi dẫn theo Thúy Quả xách một cái vò đi Duệ Đức điện. Vừa mới đến trước cửa điện, An Dật lập tức tiến lên thỉnh an "Tham kiến Điềm quân lệnh chủ".

Lam Hi Thần khách sáo "Làm phiền An Dật công công thông báo cho Hoàng thượng một tiếng".

An Dật ngượng ngùng vô pháp đi tới. Lam Hi Thần khó hiểu, nhướng mày đến trước cửa Duệ Đức điện, liền thấy trong đó Bùi Kim Tự đang đứng sau long án bày ra bộ dáng uốn éo nói gì đó với Hiên Viên Dự. Mắt thấy Lam Hi Thần đang đứng bên ngoài, gã liền cười châm chọc ròi câu tới cổ Hiên Viên Dự chuẩn bị hôn má, lập tức mắt y liền giống như bị gai đâm vào, vừa đau vừa cợn cạo, vội xoay người muốn rời đi. An Dật vội vàng hô "Điềm quân khoan hãy đi, đợi nô tài thông báo..."

Hiên Viên Dự bên trong thấy thân ảnh đang hướng của điện quay lưng đi mấy bước, liền đẩy Bùi Kim Tự ra, lập tức nói "Đứng lại cho trẫm".

Lam Hi Thần rất muốn một đường rời đi nhưng nghĩ đến Bùi Kim Tự, vẫn là nhịn xuống buồn bực xoay người đến trước điện, thi lễ "Thần thị tham kiến Hoàng thượng".

Hiên Viên Dự bước ra, đặc xá "Ái thị miễn lễ", sau đó nhìn về phía Bùi Kim Tự "Ngươi lui về cung đi!".

Bùi Kim Tự bất mãn "Hoàng thượng...".

Hiên Viên Dự nhíu mày "Lui ngay!".

Bùi Kim Tự bị Hiên Viên Dự dùng ánh mắt cảnh cáo mà hoảng sợ, vội vàng cúi đầu thỉnh an, thực không cao hứng cất bước ra đi, lúc lướt qua bên người Lam Hi Thần, ánh mắt căm tức thật hận không thể ăn luôn đối phương. Lam Hi Thần bị Tư Đồ Gia Cẩn át khí, cười lạnh một tiếng làm lơ khiến họ Bùi đó nổi giận đùng đùng rời đi, sau đó mới trả lại khí lực cho Lam Hi Thần, bản thân thì ở trong nội tâm mà cười đến suиɠ sướиɠ, còn bảo Lam Hi Thần nếu có lần sau thì tốt nhất nên học tập hắn một chút.

Mà Bùi Kim Tự đi rồi, Lam Hi Thần cũng không để sắc mặt tốt cho Hiên Viên Dự nhìn, chỉ cấp cho Thúy Quả một ánh mắt. Thúy Quả cúi đầu mang dĩa bánh nóng hổi đặt lên bàn. Hiên Viên Dự nhìn thoáng qua dĩa bánh tinh mỹ, sau đó nhanh chóng giữ lại Lam Hi Thần đang muốn ly khai.

Y vội đẩy hắn ra "Hoàng thượng trăm công nghìn việc, thần thị liền rời đi vậy".

Hiên Viên Dự làm vẻ không hiểu "Hoán nhi sao lại không vui như thế? Là ai chọc ngươi? Nói đi để trẫm còn trừng trị hắn".

Hừ! Còn giả vờ như không biết đó sao? Ngươi có tự trừng trị được mình không?

Lam Hi Thần ở trong đầu âm thầm bất mãn mấy trăm lần, nhìn Hiên Viên Dự. Hắn lại chẳng để tâm, nghiêng đầu nhắm ngay bên má đối phương hôn xuống. Thúy Quả kinh dị lúc sau đỏ mặt rời khỏi điện, mặt khác các cung nữ nô tài hầu hạ bên trong đã sớm bị An Dật đuổi ra từ lâu.

Lam Hi Thần sau khi lấy lại bình tĩnh liền càng thêm bất mãn nhìn Hiên Viên Dự, hắn cười, nói "Trẫm lấy lòng như vậy mà Hoán nhi còn chưa nguôi giận sao? Vậy thì để trẫm ra sức một chút".

Không đợi Lam Hi Thần trả lời, bàn tay của Hiên Viên Dự đã nắm một vạt áo dài của Lam Hi Thàn nhẹ mà nhanh kéo xuống một tấc. Lam Hi Thần toàn thân run rẩy một chút, vội vàng lùi ra sau, kéo chỉnh lại vạt áo, lắc lắc đầu "Không có, thần thị đã...nguôi giận...".

Đáng giận! Cái hồn phách của Nhiếp Minh Quyết, Hiên Viên Dự ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này ta nhất định phải nói Minh Quyết huynh trừng phạt ngược lại ngươi vì đã ức hiếp ta!

Hiên Viên Dự nhìn ra được người trước mắt căn bản chưa hết giận, cười kéo người vào trong lòng ôm ấp xoa dịu "Được rồi, Hoán nhi đừng giận nữa, về sau trẫm liền bồi tốt ngươi, có được không?".

Lam Hi Thần kinh ngạc chớp chớp mắt "Bồi tốt? Bồi tốt như thế nào?".

Hiên Viên Dự cười cười "Chính là....", lấp lửng nửa câu liền kéo thân thể y sát vào, kề bên mang tai nói nhỏ mấy chữ.

Lam Hi Thần giật bắn, mặt đỏ đẩy Hiên Viên Dự ra, ôm tay che mặt, chỉ chừa lại hai kẽ ngón tay lộ ra đôi mắt nhìn hắn "Hoàng thượng, sao ngươi có thể nghĩ tới chuyện không đứng đắn đó?".

Hiên Viên Dự bật cười, duỗi tay ôm lấy Lam Hi Thần "Trẫm thân cận với ái thị của trẫm, có gì là không đứng đắn? Hoán nhi à, trẫm thật sự mong chờ lắm".

Lam Hi Thần không dám nhìn hắn, đảo mắt nhìn sang chỗ khác, thấp giọng "Nhưng mà Hoàng thượng, thần thị hiện tại.....".

Hiên Viên Dự đặt một ngón tay lên miệng y để cắt ngang câu nói "Trẫm hiểu, trẫm đã nói là chờ rồi mà". Mắt thấy Lam Hi Thần chậm rãi nhìn lại, hắn cong khóe môi "Có điều, trẫm không muốn chờ quá lâu đâu đấy! Mà trong lúc chờ, trẫm cũng muốn từ từ nhận lấy thành quả của sự đợi chờ".

Lam Hi Thần còn chưa kịp phản ứng, sau gáy đã bị một bàn tay đỡ lấy, ở phía sau từ từ dí sát mặt y gần với khuôn mặt của Hiên Viên Dự. Bất quá còn chưa chạm tới bờ môi, bên ngoài An Dật đã hối hả chạy vào kêu "Hoàng thượng! Hoàng.....".

Mắt thấy cảnh tình ý trước mắt bị phá vỡ, Hiên Viên Dự lại sắc lạnh lườm một cái khiến cho nam nhân già nua tội nghiệp liên tục cúi rập đầu "Nô tài đáng chết! Hoàng thượng tha tội! Thật sự có chuyện gấp!".

Hiên Viên Dự cau mày nhìn An Dật rồi lại nhìn sang Lam Hi Thần vừa xấu hổ đẩy mình ra, tâm tình dịu lại một chút, sẵn giọng "Có chuyện gì?".

An Dật như bắt được cọng rơm cứu mạng, nói một tràng "Hồi Hoàng thượng, là Đổng tướng quân vừa từ sa trường trở về, muốn được cầu kiến".

Đổng tướng quân? Đó không phải là thân phụ của Đổng Đan Nguyệt sao?

Hiên Viên Dự hai mắt tối lại, vẫn là xem trọng quốc sự, sau đó quay lại vẻ bình thường nói với Lam Hi Thần "Ái thị hãy về trước đi, trẫm còn có việc, dĩa bánh này chốc nữa trẫm nhất định sẽ vì công sức và tấm lòng của ái thị mà ăn hết".

Lam Hi Thần vừa vui vừa thẹn, nhân cơ hội này mà né tránh xấu hổ trước mặt An Dật, vội vàng thi lễ rồi cáo lui ra ngoài. Ngờ đâu vừa bước ra khỏi cửa điện mấy bước đã đụng mặt một nam nhân tuổi hơn bốn mươi một chút, thân vận chiến bào, mặt mày vô cùng hung dữ, tính khí xem chừng cũng có chút ngạo mạn cho nên lúc thấy Lam Hi Thần bước ra, lão ấy chỉ hơi khom ngườ chào cho có lệ rồi ưỡn thẳng mặt hỏi "Chẳng hay vị đây là chủ nhân nào ở hậu cung? Thần là Đổng Cách tướng quân xin kính chào".

Lam Hi Thần thầm nghĩ Đổng Cách này quả không hổ là cha của Đổng thị, cha nào con nấy, một bộ đều không dễ gần, kiêu căng lại thêm dung tục.

Thúy Quả đứng ở bên tuy có hơi sợ bộ dáng dữ tợn kia, nhưng vẫn nhanh chóng mở miệng "Đây là Điềm quân ở Trữ Di cung".

Đổng Cách hơi chau mày nhìn như thể dò xét, sau đó hỏi "Điềm quân? Là tiểu đệ nhỏ tuổi của Thừa tướng đại nhân đó sao?".

Lam Hi Thần thiết nghĩ người này nhất định mình sẽ không đối đáp dễ dàng, lại đụng tới nhà Tư Đồ cho nên vẫn là để Tư Đồ Gia Cẩn ứng khẩu là hay nhất, hắn cười như có như không "Phải, chính là bản cung. Lúc nhỏ từ chỗ huynh trưởng đã mất, nghe danh Đổng tướng quân lâu rồi nay mới có dịp gặp mặt. Nghe nói tướng quân vừa chinh chiến trở về đã ngay lập tức diện thánh, hẳn là chuyện tốt đẹp".

Đổng Cách hơi cao giọng "Đa tạ lời chào hỏi của Điềm quân, Nhu quý tần là nhi nữ của thần. Tiểu chủ tốt đẹp, bản tướng quân dĩ nhiên cũng tốt đẹp".

Lam Hi Thần còn đang không hiểu tại sao ông ta được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo thì Tư Đồ Gia Cẩn đã trầm giọng "Dĩ nhiên, Nhu quý tần hiện tại rất được sủng ái, lại còn mang long thai, lý nào không tốt đẹp?".

Đổng Cách nhếch khóe môi "hừ" một tiếng rồi nói "Tuy Hoàng thượng có ý sủng ái, lại có trời cao chiếu cố phúc phần nhưng thần chỉ sợ có kẻ không vừa lòng, cậy thế kiêu ngạo mà lấn át nhi nữ của thần, cho nên thần vạn phần bất an, nói mấy lời này mong Điềm quân chuyển giúp lời của người cha già này vào cung để mọi người "chú trọng" nhi nữ của thần. Nếu không cho dù Hoàng thượng bỏ mặt, bản tướng quân cũng không khoanh tay đứng bên ngoài nhìn mà sẽ trừng trị luôn người nhà kẻ đó".

Nói là "chú trọng" mà với cái ngữ khí kia, còn chẳng bằng là đang muốn bọn họ phải "kính trọng" Đổng thị sao? Chỉ mới phục vị Quý tần, tương lai tuy rằng được phong Phi nhưng vẫn chỉ là thiếp thất, cái tên Đổng Cách này hẳn là không lầm tưởng nữ nhi của lão sắp một bước lên Hoàng hậu? Lâm Hà Uyên mà biết được suy nghĩ này, chỉ sợ Đổng thị sẽ không được yên với cô ta trước tiên. Còn lão thì đang tự xem mình là "Quốc trượng" đi?

Cha vợ vua.

Tư Đồ Gia Cẩn chỉ cười lạnh "Phụ tử tình thâm trước giờ là vậy. Bản cung sẽ chuyển lời giúp đại nhân.....".

Đổng Cách chừng như không kiên nhẫn nói chuyện thêm, cung tay dù vẫn đứng thẳng lưng "Nếu Điềm quân đã hiểu nên làm thế nào, thần xin vào trong diện thánh, không tiện để Hoàng thượng đợi lâu".

Tư Đồ Gia Cẩn gật đầu, lạnh lùng nhìn hắn nghênh ngang bước vào Duệ Đức điện.

Trên đường về, Thúy Quả bất mãn "Lệnh chủ, Đổng Cách đó thật là quá ngon cuồng, giống hệt như nhi nữ của lão vậy. Lão nghĩ lão là ai chứ? Chỉ mới là một tướng quân nhỏ nhoi, nếu năm xưa không có Quốc Dũng Thiếu Úy nhà chúng ta nâng đỡ, lão ta giờ này chắc chỉ mới làm được chức Đô Đốc".

Tư Đồ Gia Cẩn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói "Kẻ hám lợi một khi đã đạt được ý nguyện thì có bao giờ để vào mắt bất cứ ai, huống chi chỉ là người nhà của ân nhân đã mất. À, nói tiếng "ân nhân" thì hơi nặng, lão ta đã bao giờ thật sự kính trọng huynh trưởng ta đâu chứ?".

Thúy Quả không phục "Nhưng suy cho cùng, nhà Tư Đồ của chúng ta chính là công trạng lớn nhất triều, Đổng phủ cùng lắm chỉ cao gần bằng chúng ta, ai cho ông ta loại thái độ đó?".

Tư Đồ Gia Cẩn lắc đầu "Từ khi huynh trưởng và phụ thân mất, đối với sự nghi kỵ quan thần tiền triều của đương kim Hoàng đến, hiển nhiên Tư Đồ phủ còn trụ vững đến ngày nay đã là may mắn rồi. Ngươi quên rồi sao, Tư Đồ phủ chẳng qua có tiếng mà không có miếng, nhị ca thân làm Thừa tướng nhưng chưa chắc đã được trọng dụng. Hiện tại Đổng thị thế lực trong triều hẳn là đang lên như diều gặp gió lấn át nhị ca ta, cho nên Đổng Cách mới có gan lớn dùng thái độ như vậy. Có điều lão hấp tấp quá, ta vẫn còn chưa nói xong. Ta tất nhiên sẽ chuyển lời, nếu như đến lúc đó Đổng Cách tướng quân và Đổng thị vẫn còn uy phong phúc vận như hiện tại".

Thúy Quả tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại thông minh tinh nhạy, duy chỉ có Lam Hi Thần không hiểu "Ý ngươi là sao?".

Tư Đồ Gia Cẩn nhàn nhạt giải thích "Lúc ta còn nhỏ từng nghe nhị ca cùng phụ thân nói qua, Đổng Cách đó sau khi huynh trưởng ta qua đời liền một mặt bày ra bộ dáng phục tùng để Hiên Viên Dự kia coi trọng, một mặt thì ngấm ngầm tạo thế lực riêng trong triều, sau này đợi nữ nhi gả vào cung sinh ra long tử thì sẽ dần dần dùng hoàng tử chiếm lấy vương quyền. Hừ, đáng buồn thay cho lão cáo già đó. Hiên Viên Dự là ai chứ? Một hoàng tử đơn thân độc mã có thể dùng thủ đoạn ngồi lên được cái Long ỷ kia liền dễ dàng cho lão ta vượt mặt sao? Trên hết, nhưng năm gần đây nhị ca ta luôn âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của Đổng thị, trong đó có không ít chuyện mà nhà họ Đổng cùng nhà họ Bùi câu kết với nhau, kết bè lập đảng thao túng văn võ hòng làm suy yếu thế lực của Hiên Viên Dự".

Lam Hi Thần cả kinh "Họ Đổng cùng họ Bùi? Ngay cả người nhà của Bùi Kim Tự kia cũng mưu đồ phản chúa? Vậy hắn cùng Đổng thị vào cung chẳng phải đều là âm mưu cả sao?".

Tư Đồ Gia Cẩn nói "Đúng. Nhưng bất quá, bọn chúng đều không ngờ trước khi mưu đồ thành sự liền đã bị Lâm Hà Uyên từ đâu nhảy vào, lấy đi sự chú ý của Hiên Viên Dự trên người Đổng Đan Nguyệt và Bùi Kim Tự".

Lam Hi Thần nói "Vậy ta có nên cảm tạ cô ta không? Dù sao cô ta cũng đã giúp Du lang tránh đi một thế cờ hiểm".

Tư Đồ Gia Cẩn nói "Đừng có ở trong người ta mở miệng là Du lang Du lang! Gọi hắn Hiên Viên Dự ngươi liền chết sao? Ta nói cho ngươi biết, ta mặc kệ ngươi và hắn là cái tình cảm gì, nhưng ta tuyệt đối không chấp nhận ngươi dùng thân xác này mà thân mật cùng kẻ thù của ta. Những ngày qua, ta nhẫn nhịn ngươi đủ rồi đó, nếu không phải vì cần ngươi moi thông tin về tỷ tỷ ta từ chỗ Hiên Viên Dự, ta đã ngay lập tức chết quách đi từ lúc biết hắn là Hiên Viên Du rồi".

Lam Hi Thần nói "Gia Cẩn, ngươi có thể nào nghĩ thoáng một chút được không? Dù sao tên của ngươi và hắn.....".

Tư Đồ Gia Cẩn không kiên nhẫn mà gạt phăng "Là nhầm lẫn! Ta chắc chắn ngươi đã nhầm lẫn!".

Lam Hi Thần thấy hắn giận dữ quá mức nên không dám nói thêm về vấn đề nữa, vội chuyển sang chuyện khác "Được rồi, tạm coi là nhầm lẫn đi. Nói lại chuyện vừa nãy, hiện tại Đổng thị đã mang thai, ngươi nói xem, Du.... Hiên Viên Dự sẽ làm thế nào đây?".

Tư Đồ Gia Cẩn tầm mắt nhìn về phía xa xa, không lạnh không nhạt đáp "Đó là chuyện của hắn, không liên quan tới ta, ta cũng không cần thiết phải để ý. Bất quá, như ta đã nói, Đổng thị đó có sinh được hay không thì còn phải xem ý của Lâm thị như thế nào đã, mà quan trọng nhất, có khi lại là ý của Hiên Viên Dự".

Mùng hai tháng Bảy năm Long Thụy thứ mười, Hiên Viên Dự hạ chỉ đại phong lục cung, mọi người cùng nhau tạ ơn trạch của Thiên gia. Triệu Thanh và Lý Giao Nghi có thâm niên lâu nhất, đồng tấn phong làm Tĩnh Văn thần và Đoan Đức phi, nghiễm nhiên vẫn là hai người địa vị chỉ dưới Hoàng quý phi Lâm thị. Những phi thị khác cũng lần lượt tấn phong: Thư quân Mã Sài An làm Tịnh Thư chiêu sĩ, Khiêm quý khanh Hoàng Mộc Khản làm Khiêm quân, Thận khanh Bùi Kim Tự làm Thận quý khanh, quý ngự Trịnh Thế Tùng làm Uẩn khanh, sĩ nhân Tạ Chử làm quý ngự, Tương phi La Tố Mai làm Tương Cung phu nhân, Ngọc Uyển phu nhân Chung Tuyết Linh làm Ngọc Hiền phi, Nhu quý tần Đổng Đan Nguyệt làm Nhu phi, Trinh quý tần Vũ Như Hương làm Trinh phi, Ân tần Châu Lam Anh làm Ân quý tần, mỹ nhân Vương Hiểu Nga làm quý nhân, tài nhân Tô Ngân Nhụy làm mỹ nhân, tài nhân Phạm Quế Hồng làm mỹ nhân.

Ngoài việc bày tỏ tình cảm với người đã mất bằng việc truy phong cho Hoa Tuệ quý tần làm Hoa Tuệ phi, Ninh Yên quý tần làm Ninh Yên phi ra thì khiến hậu cung xôn xao nhất là Điềm quân không có trong danh sách tấn phong.

Trong lúc mọi người châu đầu ghé tai nghị luận này nọ, Lam Hi Thần vẫn bình chân như vại ở trong cung uống trà. Kể từ sau khi đại lệ tấn phong kết thúc, mỗi ngày đi thỉnh an ở Phượng Nghi cung đều chịu không ít ánh mắt tò mò lẫn soi mói, nhưng Lam Hi Thần chẳng hề để tâm. Dù y biết bọn họ ở sau lưng cho rằng mình thất sủng, dù sự thật là y đã từ chối Hiên Viên Dự phong làm Điềm Chiêu sĩ nhưng y cảm thấy không cần thiết phải nói ra, cũng như cảm thấy nhận cái chức vị kia chẳng có gì là quan trọng.

Tư Đồ Gia Cẩn nói, trên đời này có những thứ vinh quang nên đạt được càng nhanh càng tốt, nhưng ở chốn hậu cung, những thứ đạt được nhanh nhất lại là những thứ dễ tàn lụi nhất. Lòng ghen tị trong con người thường phản ứng rất mạnh trước những thay đổi lớn, nhưng đối với những thay đổi nhỏ lại không mấy để tâm. Mà lòng ghen tị của những kẻ khát khao quyền lực thì muôn hình vạn trạng. Âm thầm có, công khai có, quỷ quyệt có, công bằng có. Huống chi, một núi không thể có hai hổ, Chiêu sĩ nhị phẩm chỉ có một người ngồi, dù Hiên Viên Dự sẵn sàng phá lệ lập ra thêm một vị trí, nhưng có chắc Mã Tịnh An kia không sinh lòng oán giận, người khác càng thêm châm ngòi công kích? Thế nên Lam Hi Thần sẽ không hối hận vì ngày ấy đã nghe lời Tư Đồ Gia Cẩn, khước từ chức Chiêu sĩ từ Hiên Viên Dự. Những thứ không cần, hà tất phải dốc lòng tranh đoạt để rước lấy kẻ thù?

Mang theo suy nghĩ đó mà một ngày lục cung đến Uyển Phương viên hội tụ, nhìn thấy biểu tình Đổng Đan Nguyệt hạnh phúc, Lam Hi Thần cũng chỉ đạm nhiên làm lơ.

Bùi Kim Tự nhìn thấy Tư Đồ Gia Cẩn bên kia biểu tình bình thản tự nhiên như vậy, trong lòng nổi lửa. Bùi Kim Tự tuy rằng đồng dạng không thích Đổng Đan Nguyệt mang thai nhưng Tư Đồ Gia Cẩn hắn càng không ưa, liền hướng Đổng Đan Nguyệt châm chọc "Nhu phi tỷ tỷ thật đúng là hảo phúc khí! Hoàng thượng mới đi Diên Hỷ cung có một lần tỷ liền mang hài tử, ngươi làm Điềm quân của chúng ta hâm mộ chết mất".

Đổng Đan Nguyệt nghe xong cười nhạt không trả lời. Kỳ thật nàng cũng thật cao hứng, nghĩ đến Tư Đồ Gia Cẩn kia vẫn luôn cùng mình diễu võ giương oai, trong lòng chính là tức giận, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội làm Tư Đồ Gia Cẩn khó chịu, giả dối tươi cười nói "Thận quý khanh, ngươi tâng bốc bản cung quá rồi, bản cung thế nhưng làm sao có thể có phúc khí bằng Điềm quân đệ đệ, mỗi ngày đều được Hoàng thượng ân sủng".

Triệu Thanh nghe xong nhướn mày, Lý Giao Nghi thực không thích nhìn sang chỗ khác. Chỉ có Tịnh Thư chiêu sĩ Mã Sài An nghe xong cười thản nhiên "Nhu phi nói phải, ngày thường Hoàng thượng ban thưởng Điềm quân không ít, nói vậy thì muội muội hiện tại mang long thai, ban thưởng nhất định không ít đi?".

Mã Sài An nói một phen này làm Đổng Đan Nguyệt mất đi tươi cười. Lam Hi Thần ngược lại có chút kinh ngạc nhìn Mã Sài An. Theo lý thuyết mình cùng Mã Sài An này bình thường còn chẳng nói được một câu, càng không coi như đi chung đường, như thế nào lại giúp mình ứng đối? Là vì mình từ chối

không ngồi một vị trí để hạ bớt oai phong Chiêu sĩ của hắn ư? Hay là vì nguyên nhân nào khác?

Tò mò, y liền hỏi Tư Đồ Gia Cẩn "Ngươi nghĩ hắn là đang giúp hay có âm mưu gì ở chỗ chúng ta không?".

Tư Đồ Gia Cẩn không quá minh bạch nhưng cũng không cho Đổng Đan Nguyệt kịp có cơ hội vặn ngược gây thêm khó dễ nói "Nhu phi tỷ tỷ mang thai là hỷ sự hoàng gia, Thận quý khanh ngươi xem có phải không?".

Bùi Kim Tự run rẩy môi, nụ cười giả dối che dấu không nổi nữa. Lam Hi Thần âm thầm cười lạnh một tiếng, nhìn Mã Sài An bằng ánh mắt cảm kích rồi nhanh chóng cùng Triệu Thanh và Lý Giao Nghi rời đi. Lúc này Bùi Kim Tự mới tức giận rời đi, để lại một mình Đổng Đan Nguyệt lại một lần nữa trở thành đối tượng bị mọi người làm lơ bởi cái bộ dáng kiêu ngạo vuốt bụng của mình.

Lúc này Lâm Hà Uyên vẫn luôn đứng ngoài xa, nhìn Bùi Kim Tự khiêu khích Tư Đồ Gia Cẩn mà trong lòng liền vui sướng. Cô ta thật muốn nhìn xem kẻ dưới trướng này rốt cuộc có bao nhiêu đại năng lực có thể đem cái gai trong mắt mình kéo xuống đài. Đương nhiên, nhìn đến Đổng Đan Nguyệt tươi cười vuốt bụng đi đến liền mang một bụng lửa, bất quá nghĩ đến địa vị của Đổng thị bây giờ, Lâm Hà Uyên cũng không quá gấp liền chẫm rãi thưởng trà.

Đám người Tư Đồ Gia Cẩn cùng đi đến bên cạnh hồ sen, hiện tại là mùa hạ, hồ sen trải đầy những bông hoa đỏ hồng, đẹp không sao tả hết, gió lạnh từ từ thổi qua làm xua tan cái nóng. Tư Đồ Gia Cẩn mang đôi chút phiền não ẩn xuống, Lam Hi Thần cười, nói "Thơm quá! Quả nhiên mùa hạ chính là mùa tốt nhất để thưởng sen".

Triệu Thanh tán thưởng "Điềm quân thật là biết thưởng thức cảnh vật, cho thấy là người rất am tường thi văn".

Lam Hi Thần cười trừ, liền nghe Lý Giao Nghi dịu giọng "Mùa hạ trong cung chỉ được mỗi cái ngắm sen là thanh thản thôi, ở những nơi khác thì cũng phải mệt mỏi đói đầu với cái nóng. Điềm quân từ nay cũng nên cẩn thận một chút, chớ có ra ngoài tiếp xúc nhiều với cái nóng, tránh để bệnh hại thân".

Đợi khi trở về hỏi lại Tư Đồ Gia Cẩn, Lam Hi Thần liền minh bạch ý tức của Lý Giao Nghi, chính là nhắc nhở y cần phải thận trọng một chút, "nóng" ở đây chẳng phải cái nóng bức của trời hạ mà chính là sự nóng nảy của lòng người. Đại ý thì là khuyên y nên tránh xa cái bụng của Đổng Đan Nguyệt, nếu không hậu quả thật sự khó thể tưởng tượng.

Những ngày gần đây Hiên Viên Dự bận rộn quốc sự, rất ít khi đến hậu cung cho nên không biết được dạo này nơi đây chướng khí mù mịt, liền lấy Uyển Phương Viên hội tụ hôm nay làm ví dụ, vốn dĩ không nên có buổi gặp mặt này nhưng mà bởi vì Đổng Đan Nguyệt mang thai, Lâm Hà Uyên nói cái gì mà lục cung nên cùng nhau chúc mừng Nhu phi. Nữ nhân giảo hoạt kia không biết sẽ làm ra chuyện gì. Dựa theo những gì Lý Giao Nghi hàm ý cũng đủ để y biết hôm nay không nên đến gần Đổng Đan Nguyệt dù chỉ là nửa bước chân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio