Dứt lời liền nhắm cây cột lớn mà toan lao đến thật, Hiên Viên Dự bị dọa, vừa giữ được y liền đáp ứng "Được rồi! Trẫm nói! Trẫm nói! Hoán nhi bình tĩnh đã! Là Thận khanh kia đang lúc trẫm cùng Lễ bộ Thượng thư bàn bạc, chạy tới Hạ Hà điện thông báo, trẫm nhất thời hồ đồ mới tin lời của hắn nghi ái thị! Hoán nhi bình tĩnh, đừng kích động nữa nhé?".
Lam Hi Thần không vui "Lại là họ Bùi kia nữa sao? Hắn sao cứ thích gây chuyện với chúng ta thế?".
Tư Đồ Gia Cẩn trong lòng nghiến răng "Được lắm! Lần này ta tuyệt đối không tha cho hắn", ngoài mặt thì không ngừng tỏ vẻ ấm ức "Hóa ra Hoàng thượng tin Thận khanh như thế đấy! Còn thần thị vốn chẳng là cái đinh gì trong mắt người, cho nên đâu đáng để người tin tưởng. Bây giờ sự việc vỡ lẽ, Hoàng thượng chỉ lo dỗ thần thị mấy câu liền coi như xong, còn người vu cáo thần thị thì vẫn nhởn nhơ ngoài kia, chờ lúc khác lại đi hãm hại thần thị nữa đó!".
Hiên Viên Ngọc Chân lúc này cũng nói vào "Hoàng thượng, bấy lâu nghe nói Thận khanh tâm tính không tốt, thường chống đối Điềm quân. Hôm nay chỉ là nói vài lời gièm pha, ai biết ngày sau sẽ gây ra chuyện gì nữa? Thiếp thân còn thấy lo thay cho Điềm quân, lo Thận khanh sẽ trở thành một Đổng thị thứ hai mất!".
Hiên Viên Dự hôm nay đã đủ mất mặt, vừa hay lại có chỗ lấy lại thể diện, lập tức cả giận ra lệnh cho Đinh Mục Y "Hãy mau đi bắt kẻ vu cáo tới đây cho trẫm hạch tội".
Đinh Mục Y vội tuân lệnh rời đi. Hiên Viên Ngọc Chân thấy tình hình không còn gì đáng ngại, tiếp theo chỉ là xử tội kẻ báo tin cho nên nàng không cần thiết phati ở lại mà hành lễ xin lui về. Hiên Viên Dự đợi trong điện chỉ còn hai người liền mềm giọng xoa dịu "Đó! Trẫm làm như vậy làm theo ý của Hoán nhi rồi đó, ái thị đã vừa ý chưa?".
Tư Đồ Gia Cẩn không lạnh không nhạt đáp "Thần thị tạ ơn Hoàng thượng hậu đãi".
Trong lúc đợi, Lam Hi Thần có hỏi Tư Đồ Gia Cẩn "Lần này ngươi định xử trí họ Bùi kia thế nào?".
Tư Đồ Gia Cẩn lạnh giọng "Hừ! Cái tai, cái lưỡi của hắn rãnh rỗi đi nghe ngóng tọc mạch chuyện của ta, suýt nữa làm hại tới Khê huynh và những người khác, ta tất nhiên sẽ không để cho hai thứ cơ quan trên ngườ hắn còn rảnh rỗi nữa. Xem chừng, biến hắn thành "con lợn người" như Thích phu nhân cũng không tệ. Lợn thì suốt ngày chỉ cần nằm im một chỗ đợi ăn, không cần thiết phải chạy ục ịch đi hóng chuyện".
Thích phu nhân: sủng phi của Hán Cao Tổ Lưu Bang, vì quá được Lưu Bang sủng ái mà không kiêng dè Lã hậu, sau khi Lưu Bang chết, Lã hậu đã thẳng tay trả thù khiến Thích phu nhân bị chặt tay chân, móc mắt và bị ném vào chuồng lợn, gọi là "lợn người".
Lam Hi Thần không đồng tình "Làm vậy thật là tàn nhẫn quá! Mà ngươi cũng đâu có tình cảm gì với Hiên Viên Dự, cần gì phải ra tay như Lã hậu? Hay là ngươi nhẹ tay một chút đi?".
Lã hậu: hoàng hậu của Hán Cao Tổ Lưu Bang, nổi tiếng là một trong số những hoàng hậu độc ác nhất lịch sử Trung Quốc.
Tư Đồ Gia Cẩn hậm hực "Tàn nhẫn? Lam Hi Thần, nếu như ta thật sự tàn nhẫn, kẻ làm hại đến tính mạng của ta, của người ta yêu và cả gia tộc ta đáng lý đã phải bị ngũ mã phanh thây rồi. Ngươi đó, nhân từ quá mức có phải đã thành ngu ngốc luôn rồi không? Nếu ngươi sống trong chốn hoàng cung này bằng cái tư tưởng nhân đạo đó, hẳn là ngươi không sống nổi một tháng đâu".
Lam Hi Thần không muốn tranh luận chủ đề này nữa mà tầm mắt hơi đảo qau Hiên Viên Dự, có chút e dè "Lúc nãy ngươi nói chuyện thân mật với hắn, ta còn tưởng ngươi...... tưởng.... tưởng rằng ngươi đã suy nghĩ lại, tâm tình đã hướng về phía hắn rồi chứ".
Tư Đồ Gia Cẩn cười mỉa "Ngươi ngốc đến độ nào vậy? Cho dù có chết, ta cũng vĩnh viễn không hồi tâm chuyển ý với Khê huynh, ban nãy chẳng qua là muốn cưỡng cầu kẻ làm vua, cho nên phải dùng chiêu "khổ nhục kế", nếu không làm sao hắn đủ hối hận để cho ta quyền trả thù?".
Lam Hi Thần tò mò "Chính là đối với đế vương, muốn có được sự chấp thuận của hắn đều phải dùng "khổ nhục kế" sao?".
Nói vậy, sau này muốn Nhiếp Minh Quyết chú ý tới mình thì cũng phải dùng khổ nhục kế đi?
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Không phải trường hợp nào khổ nhục kế cũng hữu dụng, phải xét hoàn cảnh và tâm tư của đế vương nữa".
Lam Hi Thần còn muốn hỏi tiếp thì bên ngoài truyền đến tiếng náo động gào khóc, một cái chớp mắt đã thấy Đinh Mục Y dẫn theo hai cẩm y vệ tiến vào, mà hai cẩm y vệ đó đang giữ một người, bộ dáng vô cùng lôi thôi lếch thếch.
Đinh Mục Y tâu "Hồi Hoàng thượng, thần đã bắt cáo gian tới quỳ dưới trướng".
Hiên Viên Dự gằn giọng "Ngẩn mặt lên, cho Điềm quân được rõ".
Kẻ ấy hơi run rẩy ngẩn lên. Quả nhiên là Bùi Kim Tự!
Tư Đồ Gia Cẩn cả giận "Bùi Kim Tự, đúng là ngươi vu cáo bản cung sao?".
Hiên Viên Dự thấy Bùi Kim Tự sợ đến tái mặt, miệng lắp bắp không dám nói liền nói luôn "Phải! Chính hắn đã vu cáo ái thị, làm huyên náo chốn hoàng cung. Giờ đây, ý trẫm muốn xử theo luật triều cương, tội như vậy xử lăng trì cũng còn quá nhẹ".
Bùi Kim Tự cả người chấn động, bò tới níu góc áo của Hiên Viên Dự, khóc lóc cầu xin "Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng tha tội! Xin Hoàng thượng tha tội! Thần thị sau này sẽ không dám nữa đâu. Giữa điện vàng tần thị xin long nhan mở lượng hải hà tha tội, chỉ một lần này thôi, từ nay về sau tần thị xin chừa không dám gây tội nữa. Hoàng thượng xin niệm tình bao năm qua tần thị một lòng làm đẹp dạ Hoàng thượng, từ trên xuống dưới tần thị không làm mất lòng ai, duy chỉ có lần này vì một phút bồng bột ghen tỵ Điềm quân nên mới xàm ngôn rối tâu. Trăm ngàn lần xin Hoàng thượng và Điềm quân rộng lòng tha thứ".
Tư Đồ Gia Cẩn mỉa mai trừng hắn một cái, sau đó hơi cao giọng với Hiên Viên Dự "Hoàng thượng có nghe không? Hãy nghĩ tình nghĩa bao năm mà tha tội cho Thận khanh kìa?".
Hiên Viên Dự lập tức bác bỏ "Tha? Tha làm sao được mà tha? Có lần đầu thì sẽ có lần sau! Trẫm không muốn thấy Đổng thị thứ hai làm thương tổn Điềm quân ái thị!" Rồi quay qua y, dịu giọng "Tội này của Bùi tử đáng bị căng da xẻ thịt! Trẫm sẽ ban lệnh xử lăng trì, ái thị có vừa lòng không?".
Bùi Kim Tự lúc này chẳng còn biết gì đến tự tôn, lúi cúi bò đến bên chân Tư Đồ Gia Cẩn, dập đầu "Điềm quân! Điềm quân! Mong trên lệnh chủ dung tha! Xin thương tần thị ngu dốt, lầm lỡ ích kỷ mà tha mạng cho tần thị! Nhưng cũng vì không ai nhìn người khác có được vinh hoa ân sủng còn mình không mảy may có được mà không ghen, mơ lên vinh quyền trên cao. Tần thị nhận ra rồi! Là tần thị ngu muội, nhưng vẫn cầu xin Điềm quân lần này, mong lệnh chủ nói đỡ mấy lời với Hoàng thượng, có thể nào giữ mạng cho tần thị, để tần thị vào lãnh cung sám hối không?".
Hiên Viên Dự đập bàn thật mạnh, chỉ vào Bùi Kim Tự "Chớ van cầu lôi thôi, kẻ tâm tư rắn độc như ngươi mà để bên người trẫm, không biết lúc nào sẽ cắn ngược lại trẫm. Án nghiêm trừng ban ra, kẻ mưu bày muốn điêu tàn cả cung hoàng tất phải chịu lãnh. Đinh tổng quản, lệnh cho quân đem Bùi tử về cung, chờ ngày đem ra lăng trì thọ tội".
Bùi Kim Tự khóc rống, không ngừng kêu gào"Hoàng thượng! Điềm quân! Xin tha mạng cho tần thị. Điềm quân ơi, tần thị lỡ ngu muội mà lệnh chủ! Xin tha mạng.....".
Tư Đồ Gia Cẩn tất nhiên không buông tha, mạnh tay kéo lại gấu áo khiến Bùi Kim Tự hụt tay ngã ra đất, còn y thì lạnh lùng liếc mắt một cái, hướng Hiên Viên Dự khom người "Thưa Hoàng thượng, ý của thần thị.......... Hoàng thượng, xin xét tình dung bởi hờn ghen, mà tha thứ cho Thận khanh không vướng khổ hình".
Nửa câu sau là của Lam Hi Thần cướp lời, khiến cho Tư Đồ Gia Cẩn cả giận "Lam Hi Thần! Sao lại cướp lời của ta? Ngươi nói năng hồ đồ cái gì vậy?".
Lam Hi Thần thầm nói "Sống như "con lợn người" thật sự rất thống khổ, ta không nhẫn tâm nhìn một người bình thường bị biến thành như vậy. Huống chi, Gia Cẩn à, ngươi giữ mạng cho hắn, coi như tích phúc cho Hiên Viên Khê đi, ai biết thoát được hôm nay rồi thì về sau hắn có được may mắn như vậy nữa không chứ?".
Tư Đồ Gia Cẩn bị bắt trúng thóp, giận mấy cũng chỉ có thể nhịn xuống, hằn học "Tùy ngươi!".
Bùi Kim Tự nghe y nói thế liền mừng rớt nước mắt, nói liền một tràng "Điềm quân nhân từ! Điềm quân cao thượng! Tần thị có tái sinh mấy kiếp vẫn nhớ ơn Điềm quân. Hoàng thượng, Điềm quân đã nói như vậy, xin Hoàng thượng tha tội chết cho tần thị, còn về tội sống, tần thị cam nguyện sống nơi lãnh cung chịu biếm tội. Xin Hoàng thượng vì Điềm quân khai ân".
Lam Hi Thần ném cho gã một cái nhìn chán ghét, sau đó nói với Hiên Viên Dự "Thần thị xin Hoàng thượng thương tình, cùng là phận phi thị với nhau, thần thị không đành nhìn hắn nát thây thọ tội".
Hiên Viên Dự nắm lấy bàn tay y, gật đầu "Thôi được, dù sao ngày mai phải đi tế lễm trẫm cũng không tiện sát sinh mà Ái thị đã nói như vậy thì trẫm còn gì lạo không chuẩn tâu cho Thận khanh, à nên gọi là Bùi thứ dân được dung tình toàn mạng. Người đâu, đem Bùi thứ dân nhốt vào lãnh cung, năm tháng sau này ở trong đó tự mình hối lỗi. Còn nữa, bởi vì hắn thích gây chuyện, theo lệnh trẫm mỗi ngày đều cho người vào đó tát miệng mười cái, tát đến khi nào chết thì thôi. An Dật!".
Vừa nghe gọi, An Dật đã vội tiến lên "Có nô tài".
Hiên Viên Dự phất tay "Mau đem người đi, đừng làm bẩn mắt trẫm và Điềm quân".
Bùi Kim Tự cúi đầu bái lạy "Hoàng thượng, tần thị..... đa tạ Hoàng thượng đã khai ân, dẫu cho lòng Hoàng thượng có khoan nhân, nhưng trọn kiếp phi thị lui vào lãnh cung thị tội thì kể như nửa đời còn lại cũng chẳng ra gì. Thế là hết một đời lắm mộng nhiều mơ mà chẳng được toại lòng. Xin bái từ long nhan và Điềm quân, tần thị trước mặt hai người tự cởi trâm ngọc nặng nề, từ giã kiếp cung nhân, cũng chẳng còn thiết nói năng gì, tủi thẹn mà ra đi".
Lam Hi Thần thở dài "Nếu như ngươi biết chừng mực thì đã không có ngày hôm nay".
Hiên Viên Dự đứng dậy, phất tay "Đừng nhiều lời nữa! Đinh tổng quản, lôi Bùi tử đi mau cho khuất mắt trẫm!", còn bản thân thì dìu lấy y đi vào nội điện, vừa đi vừa nói "Thôi, đừng chú ý đến người khác nữa, đêm cũng về khuya, hôm nay Hoán nhi của trẫm chắc là đã quá mệt, chúng ta đi nghỉ thôi, ngày mai còn phải đi làm lễ cầu phúc ở Bảo Quốc Tự nữa".
Lam Hi Thần ngoái nhìn đám người biến mất sau tấm bình phong, trong lòng thở dài lần nữa. Một đêm giông bão rốt cuộc cũng trôi qua.
Bảo Quốc tự là nơi hoàng đế Đại Thành thường tới dâng kinh cầu phúc, tế tố, ngoài ra nơi đây còn là chỗ "nương thân" của những số phận hẩm hiu trong chốn cung cấm bị hoàng đế hạ lệnh xuất cung, tiêu biểu như mẫu tử của Hiên Viên Dự ngày xưa bị Vĩnh Nguyên đế trục xuất. Thường thì Hoàng đế sẽ cho lập đàn tế lễ, đích thân cùng chúng tăng sư trong chùa hành lễ, lễ ấy gọi là Khấu Hỷ Chương bao gồm rất nhiều nghi thức: đầu tiên là tế thiên tế Phật, từ Hoàng Đế đến các phi thị hoàng gia cùng các vị quan viên đại thần đi đến dàn tế tối thượng của tế đàn, mà bá tánh Đại Thành một ngày này cũng sẽ ăn mặc phục sức đỏ đen cùng tế trời xanh, khẩn cầu bình an. Sau đó Hoàng đế sẽ khai thương tặng lương, chuyện tặng lương này không chỉ dừng lại ở việc triều đình mở quầy phát lương thực cho những người đói khổ mà những đại gia tộc thậm chí là quan viên đại thần đều sẽ tại ngày khai thương này tặng lương thực, cho dù không có lương thực cũng sẽ tặng quần áo để cầu bình an cho gia tộc. Cuối cùng chính là Linh Sơn quỳ lạy, Linh Sơn quỳ lạy này cần thiên tử và thiên hậu, cũng chính là Hoàng Đế cùng Hoàng hậu hoặc Hoàng thị nhưng bởi vì Lâm Hà Uyên chỉ là Hoàng quý phi tạm thời chưởng quản lục cung, không phải chính cung nương nương cho nên người đi cùng Long Thụy đế quỳ lạy sẽ do Thái hậu hoặc Thái thị định đoạt từ trước.
Lam Hi Thần từ trong miệng Triệu Thanh biết được ba lễ nghi này cần rất nhiều yêu cầu, quy tắc, vẻ mặt cạn lời, cảm thán người ở thế giới này cũng quá phong kiến đi, vốn tưởng rằng quốc gia hư cấu này sẽ không mê tín như vậy, không nghĩ tới.... Tế thiên, nếu tế thiên có thể phù hộ cho gia đình ấm no, mưa thuận gió hòa, vậy quốc gia này cần triều đình làm gì nữa?
Tuy rằng trong lòng Lam Hi Thần không mấy hoan nghênh nhưng ai bảo y bây giờ đang ở đây, không muốn nghe cũng khó.
Tất nhiên trước khi đến đây, Minh Hiến Thái thị đã chọn ra Tư Đồ Gia Cẩn, mà ý của Hiên Viên Dự cũng chính là y, dẫm đến một màn vui hận đan xen của phi thị hậu cung. Vui vì cảm thấy cao hứng khi nhìn đến Hoàng quý phi nương nương cao cao tại thường đến cùng phải chịu thua một nam thị tư lịch so với mình ít đến đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cũng hận vì người được chọn không phải là mình. Ngoài Triệu Thanh vẫn tỏ ra an tĩnh như chính cái phong hiệu của hắn, những người khác không một ai không dồn ánh mắt lên người Tư Đồ Gia Cẩn. Ai cũng biết, sau một tràng sự việc của Đổng Đan Nguyệt và Bùi Kim Tự, phân lượng của Điềm quân trong lòng Hoàng đế nặng đến mức nào. Tuy rằng Lam Hi Thần không tự nhiên lắm, nhưng nghĩ đến mình có thể cùng người kia sóng bước cho nên liền giả mắt điếc tai ngơ, làm công tác dâng hoa lên đài và cùng Hoàng đế hành lễ.
Lần đầu tiên làm loại nghi thức này, Lam Hi Thần không khỏi có chút bỡ ngỡ ôm một tràng hoa nặng xụ trên tay, vốn định hỏi Tư Đồ Gia Cẩn nhưng hắn tâm trí từ đêm qua đã không còn gì khác ngoài Hiên Viên Khê, mà Triệu Thanh lại tất bật ở ngoài rìa cho nên lúc lui vào trong chuẩn bị mang tràng hoa lên đài, Lam Hi Thần không biết cách giữ, suýt chút nữa làm trượt cả tràng hoa xuống đất.
May mắn thay, Tịnh Thư chiêu sĩ Mã Sài An cùng Tương Cung phu nhân La Tố Mai được giao nhiệm vụ chuẩn bị hoa, có mặt ở đó nên mới nhanh tay đỡ kịp, lại còn giúp y dàn xếp lại cái tràng hoa. Mã Sài An vừa cười vừa trêu chọc "Lần đầu được vinh dự, Điềm quân đây là vui quá hóa vụng về sao?".
Lam Hi Thần ngượng muốn chết, vội cười trừ "Khiêm quân thật biết trêu đùa người khác nha! Tại.....hoa này mùi nồng quá, ta không quen ngửi, cho nên nhất thời có hơi mất tập trung".
Mà sự thật cũng có một nửa là như vậy. Tràng hoa trên tay y không biết là được kết từ hoa gì mà nở rộ như cẩm tú cầu, nhưng ở giữa lại có đài hoa, từ đại hoa lại mọc ra những nhụy dài rũ xuống, mùi rất thơm và cũng rất nồng nàn.
La Tố Mai cười tủm tỉm "Điềm quân không biết cũng phải, đây là lần đầu Hoàng thượng đem hoa này ra dâng lễ, hôm qua nếu không phải bản cung cùng Tịnh Thư chiêu sĩ nhận lệnh coi sóc việc kết hoa thì cũng không biết nó là gì. Đây gọi là hoa Cát Căn, là loại hoa đẹp nhất tại sa mạc, hoa Cát Căn sinh trưởng tại tầng nham thạch tại sa mạc Tây Vực, nó có công hiệu dược lý siêu cường, thậm chí đứng nhất trong những loại dược. Nhưng rất ít người biết được nếu dùng nó chế thành hương liệu thoa lên người. Người sống tại Tây Vực luôn bị lạc phương hướng trong sa mạc bởi vậy họ luôn thoa hương liệu này lên người, nhỡ có lạc người nhà cũng có thể theo mùi vị mà tìm được người nhà của mình. Hoàng thượng lần này chọn hoa Cát Căn, đại ý là muốn hương hoa này bay thoảng mười phương, đem đến tốt lành cho muôn dân".
Lam Hi Thần gật gù "Thì ra là thế. Nhưng mùi hoa này ở gần thật sự quá nồng, thần thị thật sự không quen, sợ là lát nữa sẽ lại bất cẩn làm rơi tràng hoa mất! Không biết Tịnh Thư chiêu sĩ và Tương Cung phu nhân có cách nào khắc chế bớt hương hoa không?".
Hai người đó liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó La Tố Mai lấy ra một cái lọ nhỏ, vừa đi tới gần y vừa nói "Có chứ! Lúc tới đây bên thái y viện đã đưa cho bản cung và Tịnh Thư chiêu sĩ dùng, là phấn bạch liên hòa trộn với lá trúc. May mà hôm qua hai người bọn ta dùng không nhiều, hãy còn một ít.....". Không may, nàng ta vấp phải chiếc váy dài của mình, theo quán tính đánh rơi lọ phấn kia bay lên, mà gần như trùng hợp, bột phấn kia đều từ trên cao rơi hết xuống đầu và hai vai của Lam Hi Thần. La Tố Mai được thị nữ nhanh chóng đỡ lấy, sau khi định thần liền áy náy "Bản cung xin lỗi, tại bản cung không chú ý".
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gọi, vì tình huống gấp rút, Lam Hi Thần đành cười trừ "Không sao đâu! Dù gì rơi lên người cũng như khắc lên mặt hoa Cát Căn, miễn sao không cho hương hoa bay vào mũi là được. Thần thị cần phải đi ngay, xin cáo từ hai vị huynh tỷ trước!".
Tế đàn kia đứng ở lưng chừng núi nhìn xuống, thấy bậc thang đã càng cao dần, Lam Hi Thần càng bước cảm thấy tay chân có chút mềm nhũn, thấy Hiên Viên Dự vươn tay đến đây, Lam Hi Thần dâng tràng hoa lên cho hắn bắt lấy, sau đó hai người cùng cất bước lên dãy bậc thang càng ngày càng cao đi đến đỉnh núi. Văn võ bá quan cùng hậu cung phi thị chỉ có thể nhìn thân ảnh hai người ở phía xa thẳng đến khi hai người mờ dần rồi biến mất. Lam Hi Thần cảm thấy chân mỏi nhừ nhưng vẫn không ngừng bò, rất muốn dừng lại, Hiên Viên Dự hoàn toàn không cho chính là một tay bê tràng hoa một kéo tay y băng thêm cả ngàn bậc thang nữa, không ở trước bậc thềm cuối cùng nằm liệt xuống Lam Hi Thần đã cảm thấy may mắn lắm rồi.
Hiên Viên Dự cười cười, sau khi đến bàn tế hương đặt tràng hoa thì quỳ xuống, thành tâm khấn vái ta dập đầu, ba quỳ lạy. Lam Hi Thần còn chưa kịp thở lấy hơi thì nghi lễ kết thúc, một lần nữa phải bò lê đôi chân xuống núi. Bất quá, Hiên Viên Dự hôm nay đến không phải chỉ có theo lệ lập đàn cầu phúc, mà còn đến để thăm nhà xưa sau chùa, nơi mẫu thân của hắn là Minh Ý thái hậu và hắn vì một bản án mà bị đày ra khỏi cung. Đợi khi lễ lọc kết thúc, Hiên Viên Dự trực tiếp đem mọi chuyện quẳng cho Lâm Hà Uyên cùng Triệu Thanh lo liệu, bản thân thì kéo Lam Hi Thần ra sau hậu viện của ngôi chùa.
Giống như viễn khách đã lâu rồi quay về chốn cũ, Hiên Viên Dự bước vào ngôi khoảng sân trước nhà nhỏ mộc mạc, mỉm cười ngẩng đầu nhìn cây phiên thạch lựu nghiêng nghiêng trĩu quả. Nghe nói ây này hơn Hiên Viên Dự sáu tuổi.
Phiên thạch lựu: cây ổi.
"Quả đó còn chát đấy".
Tay Hiên Viên Dự còn chưa kịp chạm vào quả khế, từ phía sau, Lam Hi Thần đã bất chợt vang lên ngăn cản.
Hắn bước đến, với tay hái một quả đã ngả lục thanh phía trên cao, cắn một miếng, tấm tắc "Quả này ngọt rồi này! Hoán nhi thử xem....".
Lam Hi Thần không nhận lấy quả khế hắn đưa, mà vội vội vàng vàng nắm tay hắn kéo đi.
Hiên Viên Dự ngạc nhiên "Gì vậy?".
Lam Hi Thần chỉ vào nơi hắn vừa đứng "Du lang suýt nữa giẫm lên ổ kiến vàng đó".
Hiên Viên Dự cười tủm tỉm "Thế Hoán nhi xót kiến hay xót trẫm đấy?".
Lam Hi Thần cúi đầu "Thiên hạ này còn ai quý giá hơn Long Thụy hoàng đế đây chứ?".
Hiên Viên Dự nhếch nhẹ khoé môi "Chỉ e có người nói vậy nhưng trong lòng lại không phải vậy".
Chiều lặng dần buông, mây hồng man mác. Hắn và y lững thững bước đi dưới những tầng nắng nhạt, gió nhẹ hiu hiu lay động khu vườn rộng lớn nhuộm một màu xanh ngắt.
Hiên Viên Dự vừa đi vừa kể "Hồi bé trẫm từng sống ngoài cung một thời gian, sau phòng trẫm là một mảnh vườn nhỏ, cứ đến trưa trẫm lại trốn mẫu hậu ra đấy đào giun bắt dế, hái lá cây vấn làm kèn để thổi. Có lần đang thổi thì một con rắn bò ra."
Lam Hi Thần hỏi "Thế Du lang có bị nó đuổi theo không?".
Hiên Viên Dự nói "Nó lẩn đi mất, còn trẫm lại nghĩ nó là loài giun lạ, suốt cả buổi cứ cố đuổi theo tìm mãi".
Lam Hi Thần nói "May mà người có mệnh đế vương, người ta thường nói: kẻ mang mệnh đế vương thường rất tốt số".
Hiên Viên Dự nói "Trẫm cũng thấy thế. Hoán nhi trước nay đều ở trong cung, ngje nói khi ở nhà Thừa tướng cũng không cho ngươi ra khỏi thành, chắc là cảm thấy ngột ngạt lắm hả?".
Lam Hi Thần nói "Thần thị đâu giống Du lang ngay từ nhỏ đã được đi đó đi đây tự do nhìn ngắm phong cảnh".
Bỗng thấy sắc mặt hắn cứng lại, y đã biết mình nói ra những câu không nên nói, lập tức quỳ xuống thỉnh tội "Thần thị lỡ lời! Xin Hoàng thượng trách phạt!".
Hiên Viên Dự chỉ cười nhẹ một tiếng, nâng y đứng lên, nói "Những lời thành thật vừa rồi, cũng chỉ có Hoán nhi dám nói mà không cần suy nghĩ trước mặt trẫm".
Lam Hi Thần cảm thấy hắn đang cười mình cái miệng nhanh hơn cái đầu, đang xấu hổ muốn tìm lời nói đỡ thì đã nghe hắn huýt sáo, kế đó là Đinh Mục Y dắt tới một con
ngựa to khỏe trước mặt hai người.
Hiên Viên Dự nắm dây cương leo lên, lại quơ tay kéo luôn Lam Hi Thần ngồi lên phía trước ngực, không cần biết đám cẩm y vệ nhìn thấy bộ dáng không đoan chính của quân vương hay không, chỉ ghé sát vào lỗ tai y, nói khẽ "Trẫm đưa Hoán nhi đi ngắm giang sơn vạn dặm".