Hiên Viên Khản ngoan ngoãn đến trước mặt Triệu Thanh. Hắn cúi người xuống, lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho thằng bé, sau đó nhẹ nhàng an ủi nó "Khản nhi, con nói xem, phụ hầu của con có thương con không?".
Tiểu hài tử trả lời rất nghiêm túc "Phụ hầu rất thương Khản nhi".
Triệu Thanh cười hiền "Vậy con có thương phụ hầu của con không?".
Giọng nói dịu nhẹ của Triệu Thanh làm Hiên Viên Khản bình tĩnh trở lại. Đứa con trai nhỏ lập tức trả lời "Khản nhi thích phụ hầu nhất”.
Triệu Thanh liền hỏi tiếp "Vậy thì, nếu như có người muốn con bỏ phụ hầu của con đi, con sẽ làm gì?".
Khuôn mặt nho nhỏ của Hiên Viên Khản trở nên sợ hãi "Khản nhi không có nghĩ tới việc bỏ phụ hầu mà đi, ai nói xấu phụ hầu thì đó là người xấu". Mặc dù còn nhỏ tuổi, Hiên Viên Khản cũng hiểu việc thân thích chia lìa là chuyện đáng sợ biết nhường nào.
Triệu Thanh gật đầu "Vậy thì Khản nhi không cần để ý tới mấy lời kia. Con chỉ cần biết phụ hầu của con thương con là được rồi, con hiểu chứ?”.
Hiên Viên Khản lau nước mắt nước mũi, dõng dạc đáp "Khản nhi hiểu rồi ạ".
Triệu Thanh xoa đầu nó "Khản nhi của chúng ta là đứa trẻ ngoan. Nếu con đã biết sai, kế tiếp con nên làm gì nào?".
Hiên Viên Khản xấu hổ, nhẹ giọng nói "Khản nhi không nên tin lời của người khác mà nghi ngờ phụ hầu. Khản nhi xin lỗi phụ hầu nhiều thiệt nhiều........” Nói xong, tiểu hài tử đi đến trước mặt Lam Hi Thần, quỳ gối xuống "Phụ hầu, Khản nhi sai rồi, phụ hầu đừng giận con nhé!".
Lam Hi Thần chỉ còn nước cười khổ, xoa mặt của đứa nhỏ, dịu dàng nói "Phụ hầu sẽ không trách Khản nhi. Phụ hầu thương Khản nhi nhất còn gì?".
Triệu Thanh thấy vậy liền phân phó Thúy Quả "Ngươi đưa tứ hoàng tử về nghỉ trước, để nhũ mẫu ở lại”.
Đợi cho Thúy Quả đưa Hiên Viên Khản đi khỏi, sắc mặt Triệu Thanh trong nháy mắt liền không tốt. Hắn nhìn nhũ mẫu rồi hỏi "Sáng hôm nay các ngươi đi đâu? Sao lại để tứ điện hạ nghe được mấy chuyện đó?” .
Nhũ mẫu sợ tới mức quỳ xuống đất, cuống quít nói "Hai vị lệnh chủ thứ tội! Hôm nay nô tỳ đưa tứ điện hạ đến chơi ở gần hồ Thái Dịch, sau đó thì Hoàng quý phi nương nương phái người đến mời tứ điện hạ sang bắt chuyện.......Xin lệnh chủ tha cho nô tỳ!".
Sắc mặt Lam Hi Thần lập tức biến đổi.
Triệu Thanh trầm giọng "Trúc Như, đưa nàng ta đến Thận Hình ty, đánh năm mươi roi, nói là làm việc không hết lòng hết dạ, sau đó bảo Thượng Cung Cục đuổi nàng ta ra ngoài, chọn kẻ khác hầu hạ tứ hoàng tử. Những kẻ thế này ở trong cung của Hoàng vinh thần, không sớm thì muộn cũng sẽ có chuyện!".
Nhũ mẫu cầu xin tha thứ liên tục, rốt cuộc vẫn bị Trúc Như kéo đi. Vẻ mặt lạnh như bàng hoàng của Lam Hi Thần nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự chua xót khôn nguôi. Những lời chất vấn của Hiên Viên Khản giống như những tảng đá đè nặng trong lòng.
Triệu Thanh khuyên nhủ "Chỉ là lời của trẻ con, ngươi không cần để ở trong lòng đâu".
Lam Hi Thần thở dài "Ta vì giao tình với Đức phi tỷ tỷ cho nên phải hạ quyết tâm nuôi lớn đứa nhỏ này, chuyện hôm nay thực sự....... Văn thần, ngươi bảo ta làm sao mà không buồn chứ?”.
Triệu Thanh nói "Hậu cung ai mà không biết ngươi yêu thương tứ hoàng tử? Ngươi cũng đừng đau lòng. Khản nhi còn nhỏ, nghe vài lời đồn đãi bậy bạ, nhất thời không hiểu chuyện đó mà”.
Lam Hi Thần hít một ngụm khí lạnh, nói "Ta dĩ nhiên sẽ không so đo với trẻ con. Ta chỉ để tâm vì kẻ đã nói ra chuyện này thôi. Ly gián tình cảm giữa ta và Khản nhi thì người đó được lợi gì chứ?”.
Triệu Thanh hừ một tiếng, lạnh lùng nói "Người ở Phượng Nghi cung kia để tâm chính là không phải tình cảm phụ tử hai ngươi có tốt hay không, mà chính là vị trí lẫn thực quyền ngươi đang ngồi. Nếu không có Khản nhi, về sau con trai cô ta làm Hoàng đế há chẳng phải dễ dàng đem ngươi mặc tình băm chém như Lữ hậu với Thích phu nhân ư? Đúng là ác độc!”.
Lam Hi Thần đứng dậy, cảm tạ hắn "May mà vừa rồi có Văn thần ca ca giải vây, ta thật vô cùng cảm kích".
Triệu Thanh vội vàng đỡ y, nói "Đức phi cùng ta từ nhỏ lớn lên, là bằng hữu tốt trong cung. Con của nàng cũng là đứa trẻ ta nhìn lớn lên, lại tận mắt thấy ngươi chăm sóc nó như thế nào, ta cùng lắm chỉ nói vài ba câu, ngươicảm tạ thế này thì thật quá khách khí rồi".
Tiễn Triệu Thanh đi rồi, Lam Hi Thần vẫn còn đứng ở trước cửa điện. Mặt Trời đã ngả về Tây, ánh chiều tà ấm áp chiếu vào người sớm đã tan biến từ lâu, chỉ còn gió đêm thổi qua, khiến cả thân người đột ngột lạnh run.
Cuối năm là thời điểm yến tiệc hoàng thất, tất cả người trong hoàng gia đều đến tham dự. Từ Nhất phẩm cho đến Cửu phẩm ở cấp bậc thấp nhất Đông Tây lục cung đều chuẩn bị áo quần tỉ mỉ, màu sắc rực rỡ, tơ lụa lộng lẫy tựa như những đám mây cầu vồng, trang sức châu ngọc nhiều đến chói cả mắt. Thịnh thế phù hoa – Khuynh nhân dục túy. Ca vũ mừng cảnh thái bình, nhạc mừng không ngừng tấu khúc. Trọng Hoa điện tràn ngập trong cảnh phồn hoa rực rỡ.
Thái bình thịnh thế, hoa lệ rực rỡ, con người muốn say sưa, đắm chìm vào khoảnh khắc ấy.
Hôm nay Lâm Hà Uyên cáo bệnh mà vắng mặt, bên ngoài không ngớt lời đồn về việc cô ta thất sủng, sợ bị cười chê nên mới trốn tránh. Nhìn thấy vị trí bên cạnh Hoàng đế không có nữ nhân kiêu ngạo, mấy vương gia hoàng thất không hẹn mà cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, lần này bọn họ không cần phải gặp vị Hoàng quý phi chuyên làm ra mấy việc khác người đó nữa.
Yến hội linh đình, vũ cơ cùng tà váy lụa tung bay, tay áo nhẹ nhàng phiêu lãng trong gió. Thái bình thịnh trị, chính là cảnh tượng này đây.
Cơm no rượu say, từng đĩa bánh ngọt được dâng lên. Điểm tâm được làm hết sức đẹp mắt, món nào món nấy đều rất ngon lành.
Hiên Viên Khản từ sau lần ấy, vì sợ Lam Hi Thần còn giận mình, tiểu hài tử ngày nào cũng liên tục làm nũng. Lam Hi Thần chỉ còn biết thở dài. Con cái trong hoàng thất trưởng thành sớm quá, mới đó đã biết tìm cách lấy lòng người khác rồi.
Hiên Viên Khản ngồi bên cạnh Lam Hi Thần, tay chỉ vào một mâm đầy bánh làm từ bột trong suốt tạo hình con thỏ trên cung trăng, nói "Phụ hầu, Khản nhi muốn con thỏ nhỏ đó”.
Hiên Viên Dự thấy vậy liền cười, nói "Tiểu tử Khản nhi này giỏi làm nũng thật, cứ quấn lấy Hoàng quý thần suốt thôi”.
Hiên Viên Khản bị phụ hoàng trêu chọc nên có chút mắc cỡ, dụi dụi vào người Lam Hi Thần. Y bật cười xoa lưng nó, cảm giác đứa nhỏ này thật giống Lam Cảnh Nghi. Thúy Quả sau đó đưa ra hai chén sữa bò nóng. Lam Hi Thần nhìn nàng một cái, nàng ta nhanh chóng gọi nhũ mẫu đến đút cho Hiên Viên Khản uống.
Không ngờ Hiên Viên Khản né tránh nhũ mẫu, lắc đầu "Con muốn phụ hầu đút cơ”.
Lam Hi Thần cười nói, "Khản nhi, hôm nay con thật là không ngoan nha!". Thế nhưng thấy nó ủy khuất nhìn mình, y tâm lại mềm xuống như đậu hũ "Được rồi, phụ hầu đút cho con uống vậy" .
Tiểu hài tử vui vẻ gật gật đầu. Lam Hi Thần uống trước một muỗng, sau đó mới thổi nhẹ, chuẩn bị đút cho Hiên Viên Khản. Bất thình lình, bụng y quặn đau, giống như kim đâm vào lục phủ ngũ tạng. Lam Hi Thần nhăn mặt, chén sữa trong tay rơi xuống đất bể nát. Hiên Viên Khản hoảng sợ quá liền la to lên, cùng lúc đó Lam Hi Thần ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Đợi khi y lờ mờ tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong một gian thất xa lạ, xung quanh toàn mùi thuốc, còn có Thái y thì quỳ bên kia bình phong. Đây là chái điện của Trọng Hoa điện.
"Hoán nhi! Hoán nhi cảm thấy thế nào rồi? Đừng làm cho trẫm sợ".
Hiên Viên Dự ngồi bên giường, hai tay nắm chặt lấy bàn tay y, trên sắt mặt hắn xanh mét vì sợ hãi.
Lam Hi Thần bên khóe miệng còn vương vài sợi tơ máu. Y cố hết sức, nói "Hoàng thượng... thần thị phúc mỏng, sợ là không thể lại......".
Hiên Viên Dự vội la lên "Hoán nhi, đừng nói chuyện không may. Trẫm nhất định sẽ cứu ngươi!" Sau đó, hắn quay đầu nói với Lưu thái y "Hoàng vinh thần sao rồi?”.
Lưu thái y run sợ nói liền một mạch "Hồi Hoàng thượng, lệnh chủ trúng phải độc của cỏ Đoạn Trường. Loại độc này sau khi ăn phải thì ruột sẽ biến thành màu đen và dính liền với nhau, dẫn tới đau bụng đến chết. May mà lệnh chủ ăn không nhiều lắm, thần đã cho lệnh chủ uống thuốc phun ra hơn phân nửa, sau đó lại dùng kim ngân và cam thảo để giải độc."
Hiên Viên Dự tức giận đến mức tưởng như có thể vắt người ta ra nước "Trúng độc? Sao lại trúng độc được?! Cung yến của trẫm sao có thể có kịch độc?".
Lưu thái y toát cả mồ hôi "Không biết vừa rồi lệnh chủ đã ăn qua thứ gì? Xin hãy Hoàng thượng cho vi thần kiểm tra qua sẽ rõ.”
Hiên Viên Dự ra lệnh đem toàn bộ ẩm vật trên bàn của Lam Hi Thần tới. Kim bạc đã được chuẩn bị rất tốt, Thúy Quả châm vào tất cả đồ ăn mà ban nãy y nếm qua, kim bạc đều không có phản ứng gì. Trong lúc đó, Triệu Thanh chợt thấp giọng "Lúc nãy, Hoàng vinh thần vì đút sữa bò cho tứ điện hạ uống nên mới xảy ra chuyện này...”.
Chén sữa bò của Hiên Viên Khản đã bị Lam Hi Thần làm rơi mà bể nát, cũng may còn lại vài mảnh vỡ, kim bạc vừa đâm vào liền lập tức biến thành màu đen, ai nấy nhìn thấy đều hoảng sợ. Ánh mắt Hiên Viên Dự lộ ra một tia lạnh lẽo khôn cùng.
Lam Hi Thần run rẩy kéo tay hắn, nói với giọng yếu ớt "Hoàng thượng... người phải.... phải bảo vệ Khản nhi......”.
Hiên Viên Dự gấp gáp nói "Hoán nhi yên tâm. Có trẫm ở đây, xem kẻ nào dám đụng vào phụ tử hai người!”. Hiên Viên Dự không để ý thấy lòng bàn tay Lam Hi Thần đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn nắm chặt tay nàng, phân phó thái y "Các ngươi phải dốc toàn lực chữa trị. Nếu ngọc thể của Hoàng vinh thần gặp chuyện không hay, trẫm sẽ tru diệt gia tộc nhà các ngươi!”
Đám thái y liên tục quỳ xuống, dập đầu, nói "Chúng thần nhất định dốc hết toàn lực."
Triệu Thanh buồn bã, nói "Xem ra kẻ hạ độc muốn hại Hoàng tử, không may là Hoàng vinh thần lại phải gánh chịu...".
Hiên Viên Dự thấy kim bạc đen thui, nghiến răng nghiến lợi "Tra ngay cho trẫm! Trẫm muốn biết kẻ nào muốn hại Hoàng tử và ái thị của trẫm!”.