Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sương thu thưa thớt, ánh trăng non
Áo lụa chưa thay dẫu phai mòn
Đàn như suối bạc, ân tình khúc
Không muốn về phòng, ngại cô đơn.
(Thu Dạ Khúc - Vương Duy, bản dịch của Vũ Hoàng Linh).
Thời điểm những đóa hoa chớm tàn, mùa của những trái tim đầy cảm xúc và mùa của những con rắn vừa mới chậm rãi thay da.
Mùa thu năm ấy đẹp nhất, chơi vơi nhất và mông lung nhất, ẩn chứa những kỷ niệm nằm lại và những tiếc nuối kéo dài đến tận những năm tháng về sau......