Chiều hôm đó Lam Hi Thần đang ngồi một mình ở bàn đá giúp Mạnh Dao kiểm sổ sách, từ cửa sau của Lục Sắt cư có một người gia nhân của Chu phủ xuất hiện. Lam Hi Thần còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì hạ nhan kia lén lút nhìn ra ngoài cửa chính, nói khẽ với Lam Hi Thần rằng Chu Dương Bá muốn gặp y, nghe tin y giỏi âm luật nên muốn nhờ y chỉ giáo cho.
Ban đầu Lam Hi Thần định kiếm cớ từ chối, nhưng hạ nhân kia nói sắp đến lễ thọ sáu mươi của Chu tông chủ, Chu công tử dạo gần đây muốn tự mìn tìm một vật lễ cho phù hợp. Nghĩ tới nghĩ lui chính là muốn phụ thân gã có thể thấy con trai sửa đổi tính tình, biết học cái hay ở đời cho nên mới muốn học đàn để tấu nhạc mừng thọ. Lam Hi Thần tuy có chút nghi ngờ, nhưng hạ nhân kia một mực chèo kéo khiến y không cách nào từ chối, đành miễn cưỡng theo hạ nhân kia rời đi từ cửa sau để tránh cặp mắt của Vô Tình.
Lần trước đến trong đêm tối lại trong tâm trạng lo sợ, Lam Hi Thần không có dịp nhìn cho rõ Chu phủ. Nơi này tuy không bằng Kim Lân Đài nhưng cũng khá tráng lệ xa hoa. Từng tòa các nối tiếp nhau, dãy hành lang thì xen kẽ như mê cung, những chậu đồng tiền màu vàng đặt nối tiếp nhau như để tô thêm cái sự phú quý của Chu phủ.
Hạ nhân dẫn Lam Hi Thần đến một căn phòng vô cũng xa hoa tráng lệ, bước vào trong là một mùi hoa nồng nặc khiến Lam Hi Thần có chút không quen, chun mũi thở hắt một cái.
Chu Dương Bá đang ngồi vắt vẻo trên nhuyễn tháp, thấy Lam Hi Thần bước vào liền phóng xuống như bay, bộ dáng hấp tấp lao tới, miệng cuống quít kêu " Mỹ nhân! Chính là mỹ nhân".
Lam Hi Thần khẽ nhíu mày, hơi xoay người né đi khiến gã chụp hụt, lộ ra vẻ không vui, nói "Chu công tử, nghe nói ngươi lệnh ta tới học đàn?".
Thấy Lam Hi Thần khó chịu, Chu Dương Bá phất tay cho hạ nhân kia lui ra. Kẻ kia cũng hiểu ý, vừa bước ra thì đã lập tức đóng sầm cửa lại. Lam Hi Thần còn chưa kịp nói đã bị Chu Dương Bá bước lên phía trước ra vẻ nói năng lễ độ cướp lời "Nghe nói mỹ nhân, à không, Thư Nhuận công tử đây âm luật rất tài giỏi, chắc chắn là một đại nhạc sư. Bản công tử muốn thỉnh giáo một chút".
Nghe mấy lời này, Lam Hi Thần hơi thu lại nét cau có, nhưng nhìn bộ dáng lôi thôi lúc này chẳng ra dáng một người có tâm cầu học như gã, y đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Lam Hi Thần lãnh đạm, vừa có lễ vừa xa lạ nói “Chắc công tử nghe lầm rồi. Ta chỉ biết dăm ba ngón nghề, không phải đại nhạc sư như công tử vừa nói. Ta đến để nói cho công tử biết: E là đã tìm nhầm người, mong công tử đi chỗ khác mà tìm danh sư”.
Thấy mỹ nhân buồn bực, Chu Dương Bá vội vàng xoa dịu “Thư Nhuận công tử đâu cần kiêng dè làm chi? Ôn đại công tử nổi tiếng là không thuận tai âm luật, hắn rất là kén chọn người tấu nhạc nhưng mấy ngày nay đều đến tìm ngươi nghe tấu nhạc làm thơ. Có thể thấy được ngươi nhất định là âm luật sáng chói, tài năng vượt trội, người phi phàm có thể chứng giám! Ngươi không được xem thường mình, từ chối bản công như thế chứ!”.
Với khuôn mặt đầy nghiêm túc, Lam Hi Thần đoan chính nói “Chắc công tử hiểu lầm rồi. Mùa thu năm qua Kỳ Sơn có cuộc thi săn bắn, nghe nói lúc kết thúc Ôn tiên đốc chơ mở tiệc khoãn đãi do rất nhiều nhạc sư danh tiếng biểu diễn. Ôn đại công tử chẳng qua cũng là nghe lời đồn bên ngoài tưởng rằng ta có tài cán, muốn nhân đó biết tài nghệ của ta so với các nhạc sư đó là như thế nào cho nên mới đến nghe vài hôm. Mong công tử cẩn thận về ngôn từ, đừng tạo nên buồn phiền cho Ôn đại công tử…”
Hiểu lầm? Sao có thể hiểu lầm được?
Chu Dương Bá nheo mắt lại quan sát thật cẩn thận người trước mắt. Mỹ nhân gần ngay trước mắt như thế, lại còn không cho người thân cận sát sao để ý, Ôn Húc kia chỉ có muốn nghe nhạc so sánh thôi mới là lạ!
Trên mặt tràn đầy ý cười, Chu Dương Bá cũng không vạch trần lời nói đầy sứt sẹo của Lam Hi Thần, trong mắt là vẻ “thành khẩn” của kẻ thương nhân “Hôm nay nhờ có Thư Nhuậncông tử giải thích nghi hoặc, giúp cho bản công tử hiểu ra! Thật không dám giấu, bản công tử trước giờ luôn ngưỡng mộ những người phong nhã như Thư Nhuận công tử. Vốn tưởng ngươi là nội nhân của Ôn đại công tử, không tiện kết thân, nếu là hiểu lầm, vậy không còn gì tốt hơn! Bản công tử đã chuẩn bị chút rượu nhạt ở đây, mong Thư Nhuận công tử nể mặt, thương hại cho lòng ngưỡng mộ của ta! Ta và ngươi cùng nâng cốc đùa vui, chẳng phải rất hay sao?”.
Chu Dương Bá bày ra ngữ khí mềm mỏng chuyên đối phó với các thư sinh, tràn đầy tự tin mà mời Lam Hi Thần. Nghĩ xem, Ôn Húc kia thơ văn không hiểu, cả ngày chỉ biết giở chút quyền cước gậy gộc, Lam Hi Thần nhìn sao cũng là một thư sinh trí thức mà ở cạnh tên vũ phu lỗ mãng như Ôn Húc, thật đúng là hủy hoại y. Chu Dương Bá dù kém Ôn Húc rất nhiều, nhưng gã tự cho mình là có cái đầu biết làm xiêu lòng ngươi đẹp, từ nhỏ miệng lưỡi đã được rèn luyện, trong nhà lại đầy của cải không đếm xuể, một công tử phong lưu kiệt xuất như thế, gã không tin Lam Hi Thần không động tâm!
Vì thân thế hiện tại của mình, Lam Hi Thần luôn không thích thân cận với người khác. Chu Dương Bá trước mắt này chưa nói được mấy câu đã cố tình muốn làm thân mời rượu mà chẳng hề nhắc đến việc học đàn như lúc gã cho người đến mời, thực sự đã khiến Lam Hi Thần phản cảm. Y nhàn nhạt trả lời “Đa tạ tấm thịnh tình của Chu công tử. Chỉ là ta từ nhỏ không uống rượu, e là không thể nhận lời. Huống hồ không phải công tử mời ta đến bàn về âm luật hay sao? Nếu như không phải chuyện đó, xin thứ lỗi cho mỗ cáo từ trước”.
Chu Dương Bá là kẻ lăn lộn gần hai mươi năm ở những hoan tràng, da mặt dày đến nỗi có thể so được với tường thành, đối mặt với lời từ chối rõ ràng như thế đâu có để ý gì, cười xòa, nói "Được được, đều tại bản công tử đãng trí. Học đàn! Thư Nhuận công tử có thể dạy ta vài âm cung hay không?".
Dứt lời liền mượn cớ di động cước bộ, đến trước chiếc tủ hoàng hoa lê đại mộc thì dừng lại, lấy ra một cây thất huyền cầm để trên bàn.
Lam Hi Thần thấy hắn lúc này mới bày ra điệu bộ cầu học như thế, nỗi buồn bực cũng tạm lắng xuống. Thế nhưng một lát sau bị Chu Dương Bá dùng ánh mắt hứng thú quan sát, kiên trì đứng một lúc lâu, y nhịn không được hỏi "Chu công tử, ngươi muốn tập đàn loại khúc phổ nào?".
Chu Dương Bá dẫu sao cũng là kẻ có máu phong lưu, nghe nhạc thưởng rượu tuy không quá giỏi nhưng cũng chẳng tầm thường, vội nói "Thư Nhuận công tử dạy cho ta bản "phong nhập tòng" được không?".
Bản nhạc gió thổi vào cụm tòng nghe êm tai, hèn chi gã đòi học. Đúng là kiểu quen ăn sung mặc sướng hưởng thụ cuộc sống!
Tuy rằng Lam Hi Thần không hài lòng, nhưng vẫn đáp "Ân! Vậy ta xin mạn phép đàn trước, Chu công tử hãy nhìn thật kỹ. Nhưng có điều này ta muốn nhắc trước cho ngươi biết để tránh điều hung: cầm có bảy cung, mười ba tiếng, lại có sáu điều kỵ, và bảy diều không nên đàn".
Chu Dương Bá giả bộ tò mò "Bảy cung và mười ba tiếng thì ta đã có nghe, còn sáu điều kỵ thì ta chưa hiểu".
Lam Hi Thần nói "Sáu điều kỵ gồm có: trời lạnh, trời nóng, gió lớn, mưa to, sấm chớp và tuyết rơi. Sáu điều này phải hết sức kiêng cữ".
Chu Dương Bá lại hỏi "Còn bảy điều không dám đàn là bảy điều gì?".
Lam Hi Thần nói "Có tang than khóc, cảnh tấu ồn ào, áo mão chẳng ngay, say rượu rối trí, nhơ uế không sạch, chẳng xông hương, không gặp tri âm. Vướng bảy điều ấy thì chẳng nên đàn. Bởi cổ cầm là tiếng chánh có linh tính. Xưa ra đời là ngăn cấm lòng tà. Lại chẳng phải như các món nhạc khác, muốn đàn thì đàn cách nào cũng được".
Chu Dương Bá nghe Lam Hi Thần giảng giải, ngồi tủm tỉm cười không nói.
Lam Hi Thần so dây lấy nhịp, rồi nói tiếp "Mời Chu công tử coi theo đây mà tập".
Tiếng đàn vừa khảy lên, nghe rẻo rắc, bổng trầm, khiến cảnh vật xung quanh biến thành huyền ảo. Ai nghe thấy đàn cũng mê man tâm thần đường đang thoát tục, nhưng Chu Dương Bá lúc này lòng đang chứa tà niệm, không có ý nghe đàn, chỉ lo giỡn mặt. Vì vậy gã làm bộ thảng thốt như lần đầu được thấy người ta tấu đàn, thi thoảng thì liếc mắt cười thích thú, nhìn Lam Hi Thần chăm chăm như mưốn ăn tươi nuốt sống. Lam Hi Thần trước giờ tuy rằng hòa nhã thân thiện nhưng cũng là đúng người đúng cảnh, bằng không cũng sẽ không khác Lam Vong Cơ, thêm nữa gần đây y cố tìm cách thoát khỏi sự kiểm soát của Ôn Húc, còn lo gì nghĩ đến mấy chuyện khác? Do đó, suốt một buổi Lam Hi Thần không hề ngẩng nhìn Chu Dương Bá, chỉ lo đàn cho mau rồi.
Chu Dương Bá làm đủ mánh khóe thu hút, vậy mà Lam Hi Thần vẫn không để ý. Hồi lâu, gã thấy phương pháp ấy không thành, gọi Lam Hi Thần nói "Thư Nhuận công tử dạy nhanh quá! Bản công tử học theo không kịp. Vả lại tiếng đàn vừa nghe đã muốn điên, nếu không mượn rượu mạnh để trấn tĩnh tinh thần thì không thể học cho thuộc được".
Nói rồi rót đầy hai ly rượu. Một ly đẩy về phía Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần thấy vậy, hơi nhíu mày, nói "Chu công tử chắc đã quên một trong bảy điều không nên đàn ta vừa nói rồi. Say rượu rối trí thì không thể chạm vào cổ cầm".
Chu Dương Bá nhất thiết không nghe, chộp lấy bàn tay đang khảy dây đàn của Lam Hi Thần áp lên ly rượu, không quên vuốt nhẹ mu bàn tay của y, nói "Ngươi nghĩ sai rồi. Cứ như bình thường uống rượu cho thật say thì đúng là chẳng thể đàn được, nhưng đây chỉ là mượn rượu thêm chút hứng trí, khiến cho tâm hồn thêm bay bổng để học cho dễ tiếp thu thì có sao đâu?".
Lam Hi Thần mãnh liệt rút tay về, miệng thì nói "Chu công tử, ngươi nên giữ cốt cách sao cho đúng lễ", nhưng lại cúi đầu thầm nghĩ "Tên Chu Dương Bá này đúng là không biết hay cố tình không biết, ta lẽ đâu nghe theo kẻ không ra gì mà ra người như gã, như vậy sao cho được?".
Nghĩ như vậy, Lam Hi Thần cứ cúi mặt nhìn xuống đất không chịu chạm vào ly rượu. Chu Dương Bá thấy Lam Hi Thần chắc gan như vậy không làm gì được, liền nghĩ "Ta đã cố tình đeo đuổi, nhưng hắn quá ngờ nghệch. Thôi, để ta tìm kế khác, đem lửa gần rơm, thì dù tiên phật cũng không thể gìn lòng sắt đá nổi". Thế là nói "Nếu ngươi không uống cũng được, vậy thì mời tiếp tục dạy đàn. Ta nhất định sẽ chuyên chú hơn lúc nãy".
Lam Hi Thần nén cơn buồn bực, lướt dây đàn như trước.
Giây lâu, Chu Dương Bá lại nói "Không xong rồi! Ta thấy khó học lắm! À, hay là ta đến gần chỗ Thư Nhuận công tử để xem cho kỹ, như vậy thì ta mới học mau thuộc".
Hiện tại hai người đang ngồi đối diện, nếu mà nói ngồi gần thì không phải là....thân cận kề sát hay sao?
Lam Hi Thần vội nói "Chu công tử chớ nóng lòng, cứ tập lâu sẽ thuộc".
Ngờ đâu Chu Dương Bá đã đứng phắt dậy, đi vòng qua mép bàn, nói "Không! Ta phải đến ngồi sau lưng ngươi, làm được như vậy chỉ trong khoảnh khắc ta thuộc ngay. Còn nếu cứ kéo dài tình trạng thế nầy, biết chừng nào ta mới thạo cho được?".
Vừa nói hắn vừa sà xuống ngay sát lưng Lam Hi Thần, bàn tay thô ráp túm lấy bàn tay mịn màng mà đan xen lướt trên dây đàn, thích thú nói "Chính là như thế này này".
Nắm bàn tay ngọc ngà, làn da sáng bóng trắng nõn kia chỉ nhìn thôi đã cảm thấy trơn mềm óng ánh, nắm trong tay vừa mềm mại như tơ lụa mà cũng không mất sự dẻo dai co giãn, trong lòng Chu Dương Bá suиɠ sướиɠ như muốn bốc khói, tâm tư càng thêm nhộn nhạo.
Lam Hi Thần cả giận, một lực suýt nữa hất bay tên cuồng đồ phía sau ngã nhào ra đất, đứng phắt dậy, lạnh lùng nói "Chu công tử, thỉnh tự trọng". Lại cũng chẳng muốn dây dưa nhiều với gã, y một mạch hướng cửa phòng bước ra. Ấy vậy mà hạ nhân ngoài cửa như đã được dặn từ trước, vừa thấy Lam Hi Thần xoay lưng liền đóng chặt cửa lại, còn có âm thanh khóa cửa bên ngoài. Y vội quay qua nhìn Chu Dương Bá, trên mặt lúc này đã có chút đỏ lên vì tức giận, nhan sắc đẹp như vậy càng khiến Chu Dương Bá nhìn mà chộn rộn thân thể.
Cười tà mị vài tiếng, Chu Dương Bá căn bản không quan tâm ý cự tuyệt rõ ràng của Lam Hi Thần, chỉ cảm thấy mỹ nhân trước mắt đã câu mất hồn mình đi, như mê man mà như xiêu tán nói "Mỹ nhân không cần tức giận. Ngươi không muốn daỵ đàn cho ta thì thôi. Có điều ta đã nghe qua người người ngưỡng mộ tài thi phú của ngươi, cũng có mấy điều muốn thỉnh giáo. Nếu mỹ nhân đồng ý đến, ta sẽ để ngươi đi. Còn nếu không được thì ta muốn gì, mỹ nhân cũng phải chiều theo ý của ta".
Lam Hi Thần đang trong lửa giận nên đâu cần nghĩ ngợi cgi nhiều, vả lại y không tin mình lại đi thua một kẻ ăn chơi trác táng như con người trước mắt thế là lạnh lùng đáp "Được".
Chu Dương Bá mừng như mở cờ trong bụng, nói “Du tiếu chá chúc, chúc nội nhất tâm, tâm trung hữu hỏa…”.
Nghĩa là: Thêm dầu vào ngọn đèn, ngọn đèn chiếu rõ một lòng, trong lòng có lửa….
Câu đối này tinh tế khó có thể đối lại cho hay, ngoài mặt tưởng như tâm tạng một kẻ đang tức tối nhưng nếu không ngẫm kỹ sâu xa sẽ khó thấy được, ngọn đèn ánh nến kia đang chỉ mối quan hệ với nhau. Câu này đã làm khó không ít tài tử, Chu Dương Bá vô cùng hài lòng với câu đối này của mình.
Trong lòng khẳng định Lam Hi Thần không đối được, định lấy cớ này để ép người, bởi Chu Dương Bá vẫn tự xưng là phong nhã chốn trăng hoa kia mà.
Ai ngờ Lam Hi Thần chỉ cười nhạt tỏ ý coi thường, y còn tưởng là loại câu đối gì khó khăn lắm, thì ra tài trí của gã cũng chỉ đến đây. Chỉ giỏi dùng mấy câu văn không ra thể thống mà tự xưng là danh sĩ! Nói thật ra lúc này Lam Hi Thần cũng nên cảm tạ người tên Ngụy Vô Tiện kia. Nếu không phải mấy tháng trước hắn tới nghe học, cùng Nhiếp Hoài Tang đầu trộm đuôi giấu một số loại sách "không được nhã chính" mà lén lút đem ra tranh luận với nhau, vô tình để y và Lam Vong Cơ nghe được thì sợ là lúc này Lam Hi Thần cũng không hiểu ra ý tứ sâu xa trong câu đối.
Thấy Chu Dương Bá trưng bản mặt ra nói cái gì mà “tâm trung hữu hỏa”. Trong lòng buồn bực, liếc nhìn thấy đèn lồng treo ở giữa phòng, Lam Hi Thần ung dung nói “Chỉ hồ đăng lung, lung biên đa nhãn, nhãn lý vô châu”.
Nghĩa là: Dán giấy thành đèn lồng, cạnh đèn lồng có nhiều mắt, trong mắt chẳng có ngọc trai.
Đột nhiên Chu Dương Bá sửng sốt, câu đối này đã làm cho biết bao nhiêu tú tài cử nhân phải lắc đầu phát sầu, không ngờ gã quá khinh địch để một tên nhạc công nhỏ nhoi đối được, còn đối vô cùng tinh tế sắc bén. Sao Chu Dương Bá có thể không nghe ra ý tứ Lam Hi Thần ngấm ngầm mắng mình qua câu đối là “có mắt như mù”, khiến cho gã kinh ngạc lẫn bức bách không thôi.
Lam Hi Thần mang ý cười đắc thắng định rời đi, ngờ đâu Chu Dương Bá nhanh như chớp mà chạy tới ôm lấy thắt lưng của y kéo lại, dùng giọng điệu phong tình vạn chủng nói "Mỹ nhân tốt, bản công tử rất thích ngươi. Mau ngồi uống rượu cùng bản công tử. Tối nay, à không, lát nữa ta và ngươi cầm đèn soi đêm, cùng ngủ chung giường. Chỉ cần ngươi nguyện ý kết giao cùng ta, sau này ngươi chính là thiếu phu nhân của Chu phủ, tiền bạc tôi tớ mặc cho ngươi dùng… ".
Thấy Chu Dương Bá nói năng càng ngày càng bất chính, tay chân cũng chẳng sạch sẽ hơn là bao, trong lòng Lam Hi Thần giận đến cực điểm. Ngay giữa ban ngày ban mặt thế này, vậy mà gặp phải một tên lưu manh đùa giỡn mình, khuôn mặt tức giận đến nỗi đỏ bừng, càng làm cho dung mạo tuấn mỹ thêm phần nhan sắc.
“Buông tay! Ta bảo ngươi buông tay ra!”.
Thấy một nam tử vốn giả bộ phong lưu lại biến thành kẻ cuồng đồ bổ nhào đến, Lam Hi Thần rốt cuộc cũng nhịn không được, dùng hết sức vốn có đẩy bật gã ra, lại không quên giáng một bạt tay lên má Chu Dương Bá.
Lực tay Lam gia rất mạnh, hơn nữa lúc này lại dùng lực trong cơn giận dữ, khỏi phải nói mạnh đến cỡ nào.
Chu Dương Bá bị một cái tát mạnh chưa từng có, theo quán tính ngã nhào xuống đất. "A" lên một tiếng, lấy tay bụm má, nằm hồi lâu mới đứng dậy được. Lam Hi Thần biết mình ra tay hơi mạnh, nhưng không thể nhịn cái tên không biết xấu hổ này thêm được nữa. Mà Chu Dương Bá từ dưới đất đứng dậy, khóe môi tràn ra một dòng máu, trên má còn in hẳn năm dấu tay. Gã nhăn mặt một chút, đột nhiên phun xuống đất hai cái răng hãy còn dính máu.
Lam Hi Thần hơi kinh ngạc chính mình, lúc nãy bản thân dùng lực mạnh đến vậy sao?
Chu Dương Bá một tay ôm má, hai mắt trừng lớn nhìn Lam Hi Thần, giận dữ nói "Ngươi dám đánh tay? Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám mắng ta, càng đừng nói tới đánh. Được lắm, mềm dẻo với ngươi ngươi không muốn, xem ra phải bạo lực thì ngươi mới chịu".
Lam Hi Thần thế nhưng lại muốn nói với gã tốt nhất phải cảm tạ ông trời vì người tát gã là y, lúc này nếu đổi lại là Lam Vong Cơ, Chu Dương Bá khẳng định không chỉ nhận duy nhất một cái tát.
Chu Dương Bá từ trước tới giờ chưa từng nín nhịn để có được một ai lâu như vậy. Chỉ cần nhìn trúng mắt, ngay lập tức sẽ khiến kẻ đó phải lên giường với gã. Một trong số nam sủng nữ thiếp của gã ở Mật Nghê viện, Tương Ngọc Lâm là điển hình.
Tương Ngọc Lâm vốn là con trai thứ của Tương thị. Hai năm trước lúc Tương Ngọc Lâm mười sáu tuổi, một tiểu nam tử cũng được coi là có chút ít tuấn mỹ, do thân thể từ nhỏ không có huyệt mạch để luyện công tu tiên, chỉ có thể làm một công tử có học thức hơn người một chút. Ai ngờ một hôm Chu Dương Bá đi ngang qua Tương thị, vừa thấy Tương Ngọc Lâm hắn liền lôi lên xe ngựa giở trò đồi bại. Tương Ngọc Lâm dù gì cũng là công tử có học thức nào chịu được sự cường bạo đó, liều chết cự tuyệt cho nên đã khơi mào hứng thú của Chu Dương Bá, ngay sau đó liền đưa Tương Ngọc Lâm về ngay Chu phủ, thu làm nam thiếp, lại chỉ cho người nói qua loa với Tương tông chủ.
Tương tông chủ thương con nhưng vì gia môn quá nhỏ bé, phía sau Chu Dương Bá còn có Kỳ Sơn Ôn thị Ôn đại công tử làm chỗ dựa, rốt cuộc cũng chỉ ngậm đắng nuốt cay. Tương Ngọc Lâm vào phủ, mới đầu còn khóc lóc nhưng trải qua nhiều ngày dài, tiếp xúc với nhiều người khác trong viện, đều có chung số phận như nhau, liền hiểu ra bản thân chẳng qua chỉ là phận tôm tép nhỏ bé, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn phục tùng.
Ấy vậy mà gần nửa tháng nay Chu Dương Bá lại phải khổ sở làm một kẻ phong nhã để tiếp cận một nhạc công nho nhỏ, bị thẳng thừng từ chối đã đành, lại còn bị cho ăn tát, gã nào còn tính nhẫn nhịn được nữa?
"Được! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ta toại nguyện cho ngươi".
Lam Hi Thần còn chưa kịp phản ứng thì ngay sau một cái quơ tay trong chớp mắt của Chu Dương Bá, một lớp bụi trắng xoa bay ập vào mặt Lam Hi Thần. Dù là y lấy tay áo che lại, nhưng lại hít phải không ít bụi. Lam Hi Thần ôm cổ ho khan, tự nhiên thấy cả người trở nên nóng bức khó chịu.
Lớp bụi này có mùi thơm, mùi thơm....
Chỉ mới hít phải một lượng nhỏ, vậy mà đem người ta cả người trở nên ngứa ngáy như thiêu như đốt.
Lam Hi Thần ôm ngực thở dốc, trừng mắt nhìn Chu Dương Bá khoái chí cười, không hề che giấu tâm tư xấu xa đối với Lam Hi Thần mà liếm môi, lại lấy trong túi ra một gói nhỏ khác, đổ vào trong ly rượu chính mình uống cạn. Xong thì nói “Mỹ nhân ơi, hôm nay ngươi rơi vào tay ta rồi. Sao, khó chịu lắm đúng không? Để bản công tử mau giúp ngươi thoải mái…”.