Ôn Húc kỳ thực không phải loại hống hách thích bắt nạt người khác như Ôn Triều mà ngược lại tài trí còn vượt bậc hơn gã gấp mười lần, nhưng hắn lại quá lạnh lùng tàn nhẫn. Quan trọng hơn, hắn họ Ôn, trên hắn có một người cha và dưới hắn có một đệ đệ tiếng tăm "không tệ", nghiễm nhiên dù có tài giỏi đến mấy thì cũng bị người ta ghét cay ghét đắng. Hồi còn nghe học chung ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chẳng có ai muốn nói chuyện hay tiếp xúc với hắn, thậm chí là đến cả cơm ăn trưa cũng có kẻ lén sớt mất phần cho bõ ghét. Ôn Húc có lẽ biết chuyện đó, nhưng hắn lại chẳng tỏ thái độ gì.
Khi ấy, Lam Hi Thần tuy cảm thấy hắn tội nghiệp nhưng không biết làm sao. Nói với thúc phụ thì ông cũng không thèm để tâm, trái lại còn muốn Ôn Húc vì điều đó mà tức giận kéo Ôn Triều cùng rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ càng sớm càng tốt. Nhiếp Minh Quyết đương nhiên sẽ không chia cho hắn. Lam Nhu Thủy và Lam Vĩnh Thuận sợ rắc rối nên cũng tỏ ra không quan tâm làm gì. Cuối cùng, Lam Hi Thần chỉ đành lén sớt một phần cơm của mình vào bát của hắn, tuy không no bụng nhưng cũng đảm bảo hắn sẽ không bị chết đói. Dĩ nhiên, việc này đến bây giờ chỉ có một mình y biết.
Thành thật mà nói, trước khi Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp nạn, Lam Hi Thần không phải ghét gì Ôn Húc. Y chỉ đơn giản đối với hắn làm qua chào hỏi lễ tiết cho có lệ, thỉnh thoảng sẽ nhún nhường nể trọng hắn một chút, nhưng dĩ nhiên sẽ không như cách y vẫn nể trọng đối với Nhiếp Minh Quyết mà bởi vì Ôn Húc từng một lần cứu mạng y. Mà món nợ đó, y nghĩ mình đã âm thầm trả xong rồi.
Hoặc có thể, một kẻ như Ôn Húc lại thấy không đủ.
Một lúc lâu, Ôn Húc nhàn nhã ngồi thẳng dậy, nói ""Hi Thần", mau ngồi xuống đi. Bản công tử có chuyện muốn nói với ngươi đây".
Đoạn, hắn chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói "Đến đây ngồi đi".
Lam Hi Thần nhìn quanh không thấy ghế, chỗ ngồi duy nhất chính là góc phải của nhuyễn tháp. Thế nhưng ngồi ở đó, không phải là sẽ ngồi cạnh Ôn Húc sao? Y tuyệt đối không thể ngồi cạnh tên ác quỷ này! Liền lắc đầu, nói "Ôn đại công tử, không cần đâu! Ta đứng được rồi! À, không phải ta nói Ôn đại công tử không cần xin lỗi gì ta sao? Đã nói vậy rồi, ta cũng xin được phép lui về, không phiền Ôn đại công tử có nhã hứng uống rượu ngắm trăng".
Ôn Húc nhướn mày ẩn ẩn sự đe dọa "Ngươi muốn về đến vậy? Lo ngại tên Mạnh Dao kia ở nhà chờ ngươi sao? Có thể là giờ này hắn đã "bình an" ngủ rồi cũng nên?".
Lam Hi Thần trong ống tay áo khẽ siết tay lại. Ngẫm kỹ, lúc đưa mình đến đây chỉ có hai trong bốn thủ hạ của hắn. Hai tên kia chắc không phải đang giữ Mạnh Dao làm con tin đi?
Không thể khiến hắn nổi cơn thịnh nộ! Mạnh Dao là ân nhân của y, nhất định không thể vô cớ mất mạng!
Lam Hi Thần tự nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, không được có bất kỳ sơ xuất gì. Cẩn trọng, y bước đến ngồi ở góc phải của nhuyễn tháp, cố giữ một khoảng cách thật xa.
Ôn Húc thấy Lam Hi Thần ngồi xa, mắt ưng sắc xảo nheo lại, nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thản lạnh lùng, đem cái ly đã đậy nắp ở bên cạnh đưa đến trước mặt y, nói "Mấy hôm trước là ta lỡ lời, xúc phạm tôn nghiêm của ngươi. Mong là ngươi không có để bụng. Nhân tiện tối nay, ta có một vật muốn tặng cho ngươi, coi như là quà tạ lỗi. Ngươi tạm dùng trước trà, sau đó ta sẽ lấy ra cho ngươi".
Lam Hi Thần nghe nói tặng quà, trong lòng đã muốn rối loạn. Dĩ nhiên, ai mà biết món quà kia rốt cuộc là cái thứ ghê gớm gì, cho nên đón nhận lấy chén trà nhưng lại không uống, nói "Ôn đại công tử không cần câu nệ như vậy. Ta chỉ là một nhạc công hàn vi, sao dám nhận quà từ chỗ Ôn đại công tử cao quý ngươi đây?".
Ôn Húc hơi hất hàm về phía ly trà, nói "Nói vậy thì ngươi chính là đang chiết sát bản công tử, như việc ngươi không muốn uống ly trà này".
Lam Hi Thần hơi mím môi, túng quẫn nhìn ly trà trên tay. Khẽ mở nắp, một làn khói trắng nghi ngút hương thơm đặc trưng của trà Long Tĩnh bay ra khiến cho người ta cảm thấy lâng lâng. Tuy nhiên, Lam Hi Thần lại nhìn thật kỹ như muốn nhìn thấu cả đáy ly được phủ kín bởi lớp xác trà phơi khô đã nở trong làn nước nóng.
Thấy y chần chừ, Ôn Húc cười lạnh một tiếng, nói "Ngươi là đang sợ bản công tử hạ độc gì ngươi sao? Yên tâm, ta đến cả lò hương ta còn chẳng hạ, một ly trà thì có nghĩa gì? Mà thôi, ngươi không muốn uống cũng không sao, trà này dù gì cũng đã pha lâu rồi, có uống cũng chẳng ngon nữa, đem đổ đi liền thấy không tiếc".
Lam Hi Thần nghe hắn nói vậy, lại cảm nhận cái lò hương kia chẳng qua chỉ là mùi hương bình thường. Từ nhỏ y đi theo Lam Vĩnh Thuận, nhìn hắn mày mò nghiên cứu y thuật, Lam Hi Thần liền biết được cách phân biệt trong lò hương có bị người ta thêm vào cái gì hay không hoặc là vẫn trong trạng thái bình thường, cộng thêm được một chút kiến thức phòng thân, trong đó có một tuyệt chiêu ngăn ngừa độc tố từ trong khói hương phát ra. Mặc dù tuyệt chiêu đó không thể kéo dài, nhưng chí ít có thể giúp mình thoát được trong một vài trường hợp, điển hình là lúc này. Nhưng Lam Hi Thần cố ngửi đi ngửi lại mùi hương trong lò, lại không phát hiện có điểm gì bất thường, liền cho rằng ly trà kia cũng như thế, cho nên nhẹ nâng lên uống một ngụm.
Còn bất quá nếu như có gì thật......
Y khẽ vuốt một bên tay áo, nơi gói thuốc nhỏ mà y nhờ Mạnh Dao mua được ở bên ngoài trước khi tới đây một ngày để phòng chuyện bất trắc. Nếu dùng gói thuốc này, cẩn thận thì chính là Ôn Húc chết, không cẩn thận thì cả hai cùng chết. Đối với Lam Hi Thần mà nói, dù là trường hợp nào, miễn là có thể gϊếŧ được hắn, trả mối gia thù thì y vẫn sẵn lòng mạo hiểm. Coi như bắt hắn trả giá một kiếm đâm phụ thân mình.
Ôn Húc đột nhiên tặc lưỡi, nói "Món quà này nói nào ngay cũng không có gì quý giá, nhưng là bản công tử vất vả lắm mới có được. Nay tặng lại cho ngươi, xem như bù đắp lỗi hôm trước rồi".
Lam Hi Thần cười trừ, nói "Ôn đại công tử nếu là vất vả có được sao không để bên người? Đem tặng cho ta khiến ta.....".
Câu nói nửa chừng phải nuốt ngược trở lại cổ họng ngay khi Lam Hi Thần nhìn thấy Ôn Húc đặt "thứ đó"một tiếng "cạch" lên bàn.
Ánh quang trắng bạc pha chút lam sắc, sợi lưu tô có buộc một miếng ngọc bích đong đưa trong khoảng không, gia văn trên thân ẩn hiện vân mây.
Sóc Nguyệt!
Lam Hi Thần kinh hoảng tới nổi đánh đổ cả ly trà rớt xuống đất vỡ toang, suýt nữa kêu lên thành tiếng. Bội kiếm của mình, tại sao lại có trong tay Ôn Húc?
Bên này Ôn Húc lại ra không quan tâm đến sự hoang mang của Lam Hi Thần, hắn bình thản vuốt nhẹ Sóc Nguyệt rồi đẩy kiếm ra khỏi vỏ khoảng nửa tấc, chăm chú nhìn khắp thân trắng bạc óng ánh, nói "Kiếm này là thuộc hạ của ta cướp, à không, là tình cờ lấy được từ tay của Lam đại công tử nhà họ Lam. Hiện tại hắn ở đâu chưa biết rõ tung tích. Kiếm này giờ đã thành ra vô chủ. Ta thì đã có bội kiếm bên người, thêm một cây nữa mang bên hông thì quá phiền phức. Chẳng bằng tặng lại cho "Hi Thần" công tử đây có vẻ hay hơn nhiều".
Lam Hi Thần hết nhìn hắn lại nhìn đến Sóc Nguyệt trong tay hắn, bất chợt nhớ lại ngày trước ở vách núi, đúng là một trong bốn thủ hạ của hắn đã thu được Sóc Nguyệt vào tay, chẳng trách lần đầu gặp ở Trường Xuân hội quán, Ôn Húc lại hỏi mình có còn quên gì hay không? Y thật muốn gieo mình xuống nước, tự mắng mình sao mà ngu ngốc lại quên mất bội kiếm đã sớm không còn ở bên mình!
Hiện tại Ôn Húc lại đem Sóc Nguyệt ra, bản thân lại không kìm được mà phát hoảng, thế chẳng khác đang tự thừa nhận mình chính là "Lam Hi Thần"?
Cố trấn tĩnh lại, Lam Hi Thần tuy trong bụng rất muốn cướp lại Sóc Nguyệt, nhưng vẫn không muốn thừa nhận, nói "Ôn đại công tử thật có lòng quá! Nhưng ta sợ không nhận được, ta chỉ biết tấu nhạc đọc thơ, còn về kiếm thuật, ta sợ là khó có thể dùng tới".
Ôn Húc bỗng nhiên cười lớn, "Phập" một tiếng tra mạnh lưỡi kiếm vào vỏ, thản nhiên nói “Khó có khả năng dùng tới? Ngươi nói dối ngày càng trở nên nhuần nhuyễn rồi đó!”
Lam Hi Thần hơi cúi đầu, cười nhạt, nói “Thứ cho ta tài sơ trí kém, thỉnh Ôn đại công tử nói rõ, cái gì mà là "nói dối nhuần nhuyễn"? Ta chỉ là đang nói....”.
Ôn Húc đập mạnh Sóc Nguyệt xuống bàn, quát lớn “Lam - Hi - Thần, ngươi tính giả bộ dường như không có việc gì đến lúc nào?”.
Thế nhưng bị gọi thẳng cả họ lẫn tên, Lam Hi Thần cả kinh đứng bật dậy, chỉ thấy mặt Ôn Húc âm trầm như nước, dưới ánh nến đong đưa trên mặt bóng mờ tỏa xuống, có vẻ càng thêm dữ tợn như một con hổ sắp vồ mồi.
Ôn Húc hài lòng với biểu cam kia, nhướn mày nói “Không muốn thừa nhận kẻ mang tiếng mất tích nhưng thực chất chính là trốn chạy gần một tháng nay của Lam gia là Lam Hi Thần ngươi hay sao?”.
Hắn đã biết. Hắn sao lại biết? Tại sao mấy ngày hôm trước lại không vạch trần? Hiện tại tìm đến y, lại muốn như thế nào?
Lam Hi Thần cả người rung mạnh, như rơi xuống hầm băng, không dám nghĩ thêm nữa.
"Ngươi cũng có lúc trầm tĩnh như đệ đệ ngươi không biết nói cười cũng không thích gần người lạ, ta có phải nên khen ngươi? Lúc ngươi nhìn thấy ta, chẳng phải sợ lắm sao? Thế nhưng cư nhiên ngươi lại giả vờ không quen biết. Lại còn khi ta muốn giúp ngươi lau mồ hôi trên trán mà tưởng là ta đang chạm vào mạt ngạch của ngươi, rất tức giận nhưng cố tỏ ra không việc gì. Hi Thần à, bản lĩnh của ngươi so với hồi nhỏ đã lớn hơn nhiều rồi đấy!". Ôn Húc gõ gõ mấy ngón tay lên mặt bàn "Thật khiến ta mở mang tầm mắt! Có điều, vẫn còn rất kém cỏi".
Rõ ràng y là người bị hại, cư nhiên lại còn bị mỉa mai như vậy, tên ma đầu này thật sự khiến người khác căm phẫn. Lam Hi Thần biết một khi đã bại lộ thì không thể tiếp tục giả vờ được nữa, trong lòng có một chút tuyệt vọng, cũng không nguyện đôi co thêm với hắn, lùi lại mấy bước, nói "Ngươi đã nhận ra ta, vậy tại sao lần đầu thấy lại không vạch trần!".
Ôn Húc tặc lưỡi "Trò chơi phải càng kéo dài thì mới vui. Ta chẳng qua chỉ muốn xem, ngươi so với phụ thân mình liệu có đủ cơ trí để đào ba cái hang thoát thân hay không. Ai ngờ trò chơi này lại kết thúc sớm như vậy! Chậc chậc! Hi Thần à, ngưoi thật sự khiến ta thất vọng quá!".
Lam Hi Thần hừ một tiếng, nói "Dù sao ta cũng đã như cá nằm trên thớt, người của Ôn thị các ngươi cũng không tha cho ai bao giờ, hiện tại đem ta ra gϊếŧ đi là được, không cần vòng vo nhiều lời!”.
Ôn Húc nở một nụ cười lạnh lẽo "Ngươi nghĩ ta thật muốn gϊếŧ ngươi? Tốn bao công sức mới tìm được, gϊếŧ ngươi thì quá tiện rồi".
Hắn đứng dậy, đi gần tới y, y theo pahrn xạ lùi lại cho tới khi lưng đụng phải cột thuyền không thể tiếp tục lùi. Ôn Húc rất nhanh giơ tay nâng cằm y lên, nói "Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe theo lời ta, ngoãn ngoãn đi theo ta. Tự nhiên ta sẽ để ngươi bình an".
Lam Hi Thần cảm thấy ý tứ hắn rất không đúng, liền tát tay hắn ra, kinh hô "Ôn Húc! Ngươi đừng......".
Câu nói ngưng lại vì Lam Hi Thần chợt cảm thấy đầu mình choáng váng, hình ảnh nhìn thấy mỗi lúc thêm mờ đi, chỉ một cát tát nhẹ thôi mà y như mất hết khí lực. Không đúng, linh lực của y đang dần bị phong bế, giống như có một thứ đang làm đóng băng nó đi.
Ôn Húc dựa theo chiều cao của bản thân, cúi đầu đánh gãy lời của Lam Hi Thần đôi môi dán vào bên tai y, lệ mâu híp lại, nói “Ngươi không phát hiện trên người có cái gì không thích hợp sao?”.
Lam Hi Thần rùng mình, âm thầm đề phòng, nói “Ngươi hạ dược ta?”.
Ôn Húc tấm tắc “Cũng nhạy bén đấy chứ! Đoán thử xem đó là dược gì?”.
Lam Hi Thần điều tức hơi thở, lại phát giác không có chút dấu hiệu của nội lực lưu chuyển, không khỏi lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn bất động thanh sắc “Ngươi hạ tán công hương với ta?”.
Ôn Húc ngửa đầu cười lớn “Ha hả. Cái loại dược hạ cấp này sao làm sao đáng cho ta để trong mắt?”.
Lam Hi Thần cảm thấy hơi kinh hãi, không biết hắn muốn làm cái gì.
Nếu là tán công hương thì y còn có biện pháp đối phó, nhưng Ôn Húc dĩ nhiên đã biết nội lực y thâm hậu, trong nhà lại có một cao thủ y thuật, loại dược được dùng đương nhiên không thể tầm thường.
Ôn Húc cầm cái lò hương lên ngắm nghía, nói "Xem ra phát huy tác dụng cũng nhanh lắm! Lần này thì coi như vị biểu muội Ôn Tình của ta đã biết khôn mà lấy công chuộc tội rồi!".
Lam Hi Thần hết nhìn ly trà đã vỡ trên sàn rồi nhìn lư hương lại nhìn vẻ mặt của Ôn Húc, không khỏi kinh ngạc nói "Ngươi hạ độc vào lư hương, tại sao lúc nãy ta lại không ngửi ra được lư hương có gì khác thường? Không phải là ly trà vừa rồi sao?".
Ôn Húc đặt lư hương xuống, nói "Hi Thần à, ngươi thật sự rất ngốc, so vơi hồi nhỏ chẳng khác bao nhiêu. Ngươi cho rằng ta không biết Lam Vĩnh Thuận nổi danh về y thuật hay sao? Cho dù hắn và ngươi không hợp nhưng ít nhiều đám trưởng bối trong nhà cũng sẽ bảo hắn dạy cho ngươi một chút kiến thức phòng thân. Ta đương nhiên sao có thể dùng cách bộp chộp và ngu ngốc như Chu Dương Bá kia được? Độc, dĩ nhiên cần phải không màu không mùi mới dụ được ngươi chứ! Lúc nãy ta đã cố tình nhấn mạnh lư hương rồi mới đến ly trà, nhưng ngươi lại quá ngờ nghệch tới mức cho rằng trong trà mới có vấn đề. Cũng tốt, nhờ thế mà ngươi mới hít thật nhiều khói từ lư hương, dược trong hương tích tụ càng nhiều sẽ phát tán càng nhanh. Nói cách khác, ly trà này tưởng là có độc, hóa ra cũng chỉ là bức bình phong mà thôi".
Lam Hi Thần chính mình nhận ra sao mà lại sập bẫy một cách dễ dàng như vậy? Lẽ ra lúc nãy không nên vội vàng kết luận, ngửi thật kỹ lư hương đó.
Nhưng thật kỳ lạ, tuy nói là độc, nhưng ngoại trừ khiến y mất hết sức lực ra, tuyệt nhiên không hề có một cơn đau nào khác.
Lam Hi Thần miễn cưỡng ngửa đầu, thấy Ôn Húc đã đến quá gần, y lảo đảo lùi về sau "Ôn Húc, ngươi muốn chém muốn gϊếŧ thì làm mau đi, đừng kéo dài nữa!".
Ôn Húc lạnh lùng "Ta đã nói rồi, sẽ không gϊếŧ ngươi, bởi vì như thế quá dễ dàng cho ngươi rồi. Ta phải từ từ hành hạ ngươi để bù lại công sức bao lâu nay truy tìm đã".
Lam Hi Thần cắn răng, trừng đối phương gằn từng chữ "Ôn Húc, ngươi quả thực....".
Lời còn chưa có nói xong, khí lực theo cơn tức giận đã bay đi hết, Lam Hi Thần hai chân đều mềm đi, đứng không vững muốn ngã xuống, liền cảm nhận có bàn tay đỡ lấy eo, cả người cũng tựa vào lồng ngực cứng rắn. Lam Hi Thần hốt hoảng, muốn đẩy hắn ra xa, nhưng sức lực y bây giờ khác nào một đứa trẻ sơ sinh, hành động hai tay đẩy ngực người kia chỉ khiến cho ý muốn phản kháng biến thành một loại hành động làm nũng.
Ôn Húc nhếch môi cười "Đã yếu đến thế kia, lại còn muốn phản kháng? Ngươi thật khiến cho người ta nhịn không được muốn bắt nạt".
Lam Hi Thần ngước mắt nhìn hắn, hai mắt đỏ lên vì tức giận, thốt ra hai chữ "Vô sỉ".
Ôn Húc chẳng những không giận, bình thản nói "Ta chưa bao giờ tự cho mình là chính nhân quân tử. Dù sao mắt ngươi, ta không phải cũng là một ác quỷ hay sao? Không ngại nói cho ngươi biết: hai chữ "vô sỉ" kia ta không biết viếtra sao, bỉ ổi cỡ nào ta căn bản cũng không ngại, chút thủ đoạn này thì có là gì?".
Hắn cười đến thỏa mãn, bỗng nhiên đưa hai tay ra ôm lấy Lam Hi Thần, đi về nhuyễn tháp phía sau. Mặc cho y vùng vẫy trong vô vọng, hắn vẫn bình thản ném y nằm xuống nhuyễn tháp.
Lam Hi Thần dù đang trong thể trạng yếu ớt, song sự tức giận đã lan khắp khuôn mặt đỏ bừng, tựa như chưa bao giờ tức giận như hôm nay.
Ôn Húc nâng bàn tay thô ráp lướt qua gò má của y, nhàn nhạt nói "Lam Hi Thần, nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, đừng trách ta mạnh tay. Biến Vân Thâm Bất Tri Xứ nhà ngươi trở thành một tiểu viện nhỏ bé của bản công tử. Hoặc là bảo Ôn Triều khiến cho Lam Vong Cơ sống không bằng chết ở Kỳ Sơn. Hoặc là khiến cho trên dưới Lam gia ngay cả một mảnh xương cũng không còn. Ngươi muốn tình cảnh nào? Ta thấy cả hai cái sau thật là thú vị lắm!".
Lam Hi Thần không thốt được lời nào, y nhìn môi hắn hé ra hợp lại nói toàn những lời tàn nhẫn lãnh khốc, hắn đã lấy tính mạng cả Lam gia ra áp chế, khiến y ngay cả muốn liều mạng cũng không dám. Đừng nói đánh không lại hắn, y hiện tại cả người đều không dậy nổi một chút khí lực. Cho dù đánh thắng được, bên ngoài nhiều thủ vệ như vậy, có thể làm cho y chiếm tiện nghi sao? Y chết nhưng thật ra không sao cả, chính là liên lụy đến Lam gia, chết một vạn lần cũng không đủ.
Lam Hi Thần tả hữu giãy dụa, kỳ thật cũng biết rõ đêm nay không thể toàn thân trở ra, trong lòng tuyệt vọng, trên mặt không khỏi toát ra thần sắc bi thương. Lông mi vừa dài vừa dày cúi thuận xuống dưới, ở trên khuôn mặt bạch ngọc hạ xuống vòng bóng mờ, còn hơi hơi rung động, yếu ớt mà làm người trìu mến.
Lam Hi Thần phó bộ dáng này, là khuất phục thỏa hiệp, Ôn Húc làm sao còn kiềm chế được, đưa tay nâng lên hai gò má đối phương, chạm tay vào da thịt ôn nhuận tinh tế, lại mang một chút cảm giác mát lạnh, như nhuyễn ngọc tốt nhất. Ôn Húc đang muốn đụng vào bờ môi của y, không dự đoán được Lam Hi Thần quay đầu đi, kia ngón tay chai sần lạnh lẽo liền cọ qua mặt.
Lam Hi Thần nghiến răng "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?".
Ôn Húc thấp giọng "Làm gì? Ngươi vẫn không nhìn ra sao?".
Hắn kề sát miệng lại gần vành tai Lam Hi Thần, thì thầm nói nhỏ. Lam Hi Thần nghe qua, sắc mặt đỏ lên, không biết là giận hay xấu hổ, lấy hết sức đẩy bật hắn ra, quát lớn "Đê tiện!".
Đúng là quá đê tiện! Hắn cùng tên Chu Dương Bá kia chính là bè lũ như nhau!
Một lực đẩy ra khiến Lam Hi Thần lại lần nữa ngã xuống nhuyền tháp. Hai mắt cực kỳ cực kỳ muốn gϊếŧ người nhìn kẻ trước mắt, thế nhưng kẻ ấy lại cười một cách hứng thú nói "Không cần nhìn ta như thế, sau này biết đâu, ngươi sẽ phải thay đổi ánh mắt. Từ thù hận chuyển sang yêu thích!".
Lam Hi Thần trừng mắt "Câm miệng! Còn nói nữa, ta sẽ cấm ngôn ngươi ngay lập tức!".
Ôn Húc nhướn mày "Cấm ngôn? Được, ngươi không muốn ta nói, vậy ta sẽ dùng hành động!".
Lời nói vừa dứt, cả thân mình hắn phủ xuống đè lên người Lam Hi Thần ngã,. Không kịp để y trấn tĩnh, những hành động tiếp theo liên tiếp ập đến khiến cho y không kịp phản ứng, không có sức phản ứng, cũng vô cùng sợ hãi.
Ôn Húc cúi đầu, chóp mũi của hắn chạm vào sau cổ Lam Hi Thần, hơi tiến lên phái trước cắn mạnh vào bờ má của. Lam Hi Thần nhắm chặt mắt, cắn chặt răng nhịn đau. Hắn thỏa mãn nhìn Lam Hi Thần như thế, cười nói "Nếu như ngày nhỏ ngươi cũng như thế thì thật tốt biết bao!".
Hắn ngón tay lạnh lẽo men theo cổ y đi xuống, đẩy ra vạt áo trước ngực, Lam Hi Thần hốt hoảng túm chặt lại, kết quả chọc hắn nổi giận.
"Ngươi muốn an nguy của bản thân hay muốn gia tộc?".
Lam Hi Thần siết chặt hai tay, gắng gượng hỏi "Tại sao ngươi phải đối xử với ta như thế này? Ta rốt cuộc đã đắc tội gì ngươi?".
Ôn Húc trầm mặt một lúc, hai mắt hắn bỗng nhiên lạnh đi "Hỏi ta câu đó, vậy chi bằng để ra hỏi ngược lại ngươi một câu: Vì cái gì mà luôn tìm cách né tránh ta? Vì.....".
Hắn bỗng dưng ôm lấy bả vai, cắn môi ghìm lại cơn đau. Đây là lần thứ hai trông thấy hắn như thế, Lam Hi Thần thật sự không biết, cũng không hiểu vì sao có một chút lo lắng mà buộc miệng hỏi "Ngươi bị làm sao vậy?".
Ôn Húc mở mắt, một tay kéo một bên áo của chính hắn ra, để lộ một bờ vai đang quấn băng trắng, mà lớp băng trắng đó lúc này đã thấm máu. Ôn Húc kéo phăng lớp băng đó xuống, lộ rõ bờ vai nâu sạm nhưng rắn chắc. Trên bờ vai đó có những năm sáu lỗ kích thước bằng móng tay, sâu hoắm, lại tròn tròn tựa như dấu răng. Hắn nhất định đã bị một con gì đó khổng lồ cắn phải.
Bất chợt hắn chộp lấy một bàn tay của Lam Hi Thần, mãnh liệt đem tới áp lên mấy dấu vết kia. Thoạt nhìn cứ tưởng đó là một vết thương mới có cách đây không lâu, nhưng khi chạm vào, Lam Hi Thần cảm nhận được vết thương này đã đóng vảy, ít nhiều gì cũng phải là có được sáu bảy tháng. Y đưa đôi mắt hoang mang nhìn Ôn Húc, máu từ chỗ vết thương kia như kết mủ, ứa ra dính vào tay Lam Hi Thần.
Ôn Húc hơi nhăn mặt, nén đau nói "Ta muốn ngươi thấy vết thương này. Nhìn cho kỹ! Cảm nhận cho sâu vào! Biết vết thương này vì đâu mà ta có hay không?".
Lam Hi Thần hoang mang "Cái này....sao lại như thế?".
Ôn Húc dường như đau đớn, dường như phẫn hận, gằn từng chữ "Không nhớ nổi chứ gì? Được! Ta nhắc cho ngươi một chuyện: Hồi nhỏ, là ai đã cứu ngươi trước miệng của ác thú?".