Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, nhấn mạnh "Được thôi, bản quân sẽ chờ xem kết quả ngày mai. Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán".
Nhiếp Minh Quyết thêu mi "Thay vì ngươi ở đây nhắc nhở bản quân thì nên tập trung vào việc của mình, đừng để cho Quỷ quân kia cũng trở thành chuyện ngoài dự đoán".
Đông Phương Trường Nhật không nói gì, trực tiếp rời đi, không quên ra lệnh cho Nam Cung Nguyên Khang xuống Địa Phủ bắt người. Nhiếp Minh Quyết cũng ra lệnh cho Dương Tiễn đi cùng giúp một tay. Còn lại chỉ là việc bàn bạc kỹ lưỡng chuyện thu phục thủy quỷ, nhưng là....
"Băng Di, ngươi đi đâu đó?".
Lam Hi Thần vừa đứng lên, khơi khơi đi được vài bước, Nhiếp Minh Quyết đã gằn giọng làm y đứng lại, nhưng không phải vì sợ hắn đâu nhé, mà là nếu tiếp tục đi nữa thì mắt và hàm của những người khác đều sẽ mỏi rã rời, trong đó có cả Lam Vong Cơ, như thế cũng thật có lỗi lắm. Cho nên y đành phải quay lưng nhìn Nhiếp Minh Quyết, nở nụ cười vô tội, hỏi "Đế quân gọi tiểu tiên có chuyện gì?".
Nhiếp Minh Quyết thế mà giở giọng như vấn tội, lạnh lùng nhìn y mà buông lời “Ngươi còn dám hỏi? Sáu vị tinh quân còn đang ở đây chuẩn bị nhận lệnh, ngươi bỏ đi như vậy là có gì?”.
Lam Hi Thần thở một hơi rõ dài, rồi mới nói “Sao tiểu tiên lại không thể bỏ đi?”.
Nhiếp Minh Quyết cau mày nhìn y, ánh mắt ấy dường như mũi tên vô hình, cắm phập thành hai cái lỗ trên người y “Cả gan rời đi mà không có một câu cáo lễ, ngươi xem bản quân chết rồi à? Hay là vội vội vàng vàng muốn đuổi theo người nào đó đến quên mất thân phận?”.
Chiêu thức này không giống với mọi lần hắn đem ra áp bức, Lam Hi Thần cảm giác chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả “Đế quân nói vậy là ý gì?”.
“Ngươi đừng có làm ra vẻ ngốc nghếch nữa!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói “Đông Phương Ma quân đó vừa rời đi, ngươi liền ngay lập tức đứng dậy đi theo. Chắc không phải do bình thường hắn ở trước mặt bản quân bênh vực cho cái tính hậu đậu ngốc nghếch của ngươi, ngươi cảm động quá mức nên bây giờ muốn chạy theo sờ áo hắn đi? Sao dụng bản quân lại có thủ hạ không trung thành như ngược vậy chứ?”.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cả kinh đứng dậy, một người kéo Ngụy Vô Tiện lại ghế, một người cung tay nói "Đế quân bớt giận! Có lẽ huynh trưởng chưa tỉnh rượu nên mới nói năng hồ đồ. Huynh trưởng không có ý gì khác đâu".
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Hồ đồ? Theo bản quân thấy hắn vẫn còn tỉnh táo lắm".
Lam Hi Thần gạt Ngụy Vô Tiện ra, trợn trừng mắt với hắn “Tiểu tiên chẳng say rượu gì cả, cũng chẳng đuổi theo Đông Phương Ma quân làm gì, hắn đi đâu có liên quan gì đến tiểu tiên?”.
Nhiếp Minh Quyết tỏ giọng khó ưa “Dám nghĩ trong đầu mà không dám nhận ngoài miệng à? Thì ra Băng Di tinh quân là người như thế đấy! Hai chữ "Băng Di" này, ban đầu bản quân còn nghĩ là ngươi xứng đáng, hóa ra là sai lầm”.
Lam Hi Thần nổi cơn tam bành. Nhiếp Minh Quyết với y hục hặc đã mấy ngày nay rồi, nhưng không ngờ hắn nhanh như thế mà đã biết cách chọc tức mình. Y chống hông, nén lửa giận mà cường điệu nói “Tiểu tiên là người mới không nghĩ không dám nhận, tiểu tiên đây chẳng nghĩ gì trong đầu, sao phải nhận chứ? Tiểu tiên xưa nay nghĩ sao làm vậy, đừng có nói chỉ mình Đông Phương Ma quân, tiểu tiên một khi đã muốn sờ áo ai thì chỉ cần trực tiếp chạm tới, chứ không thèm lẽo đẽo chạy sau lưng tìm cơ hội để làm đâu! Trái lại với đế quân đấy, không rõ trong đục đã nghĩ xấu cho người khác, đế quân còn đường đường cho mình là hợp với hai chữ "Chính Chương" sao?”.
Nhiếp Minh Quyết tức tối, nói “Ngươi đừng tưởng bản quân không thể phế ngươi! Dù cho có phải liều mình làm trái ý Thiên Đạo, bản quân cũng không khoan dung ngươi đâu!”.
Lam Hi Thần dứt khoát nhả ra một tràng “Theo ý đế quân vậy. Muốn phế cứ việc phế!”. Nói xong liền xem như không có gì, chắp tay sau lưng một mạch rời đi, mặc kệ phía sau có bao nhiêu con mắt sững sờ với lá gan của mình.
Hiện tại quân doanh vắng vẻ, Lam Hi Thần buồn chán tìm Đông Phương Trường Nguyệt, thấy nàng ta đang pha chế thuốc trị thương liền xông xáo giúp một tay. Kỳ thực Ma tộc về phương diện giao lưu phóng khoáng hơn Thần tộc rất nhiều, cộng thêm hai người trước đó có quen biết cho nên không đến mức gượng gạo như lúc Bích Điệp còn ở đây. Hơn nữa, Đông Phương Trường Nguyệt nhìn lãnh đạm như vậy nhưng thực chất rất là nhiệt tình. Nàng ta vừa chế thuốc vừa trả lời cho sự tò mò về thảo dược của Lam Hi Thần chứ không giống như vị đường huynh Lam Vĩnh Thuận của y, không muốn trả lời và cũng không muốn y đến gần đống dược liệu của hắn. Trong lúc nói chuyện, Lam Hi Thần tiện miệng hỏi chuyện của Tống Lam, mới hay hôm trước sau khi giúp Đông Phương Trường Nguyệt lấy lại túi thuốc Bối Âm Hải thì ngay tối hôm đó nàng ta đã hòa thuốc vào bên trong ly trà của hắn.
Có điều ban đầu Tống Lam không hay biết bản thân có thể nói chuyện, chỉ đến khi Đông Phương Trường Nguyệt cầm lên Toàn Phong kiếm, hắn kích động thái quá bảo nàng nhanh chóng buông xuống, còn nói cái gì mà trong kiếm có hồn phách của Hiểu Tinh Trần, nhỡ mạnh tay làm hồn phách biến mất thì sao, lúc đó mọi người mới phát giác hắn đã có thể nói chuyện. Nhưng cũng vì chuyện này, Đông Phương Trường Nguyệt lại càng để ý đến lai lịch của người tên Hiểu Tinh Trần, nhất là sự kích động của Tống Lam vì cái tên đó mà bộc phát.
Lam Hi Thần cũng muốn giúp nàng ta, nhưng hiểu biết của y đối với Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần năm đó rất ít, số lần nhìn thấy chỉ duy nhất một lần, cũng chỉ có thể miêu tả sơ sơ tướng mạo và thái độ, còn mấu chốt mối quan hệ giữa Hiểu Tinh Trần với Tống Lam thì y đành chịu. Mặt khác, y lại khuyên Đông Phương Trường Nguyệt không nên quá bận lòng, dù sao Hiểu Tinh Trần cũng không còn, Tống Lam hiện tại chỉ là chưa thoát ra được hồi ức về người đó mà thôi, nàng ta lại thông minh như thế, sau này cẩn trọng một chút biết đâu sẽ làm thân được với Tống Lam. Đông Phương Trường Nguyệt cũng chỉ ừ hử qua loa, nhưng tâm trí lại xa xôi nghĩ ngợi.
Thấy mình khuyên cũng như không khuyên, y đành phải đổi chủ đề "Trưởng điện hạ, ngươi nói xem tại sao bọn Vong Cơ lại sợ Nhiếp Minh Quyết như thế? Ta thấy hắn nổi giận cùng lắm là quát vài tiếng, mặt đỏ như ớt, nhìn cũng không mấy dọa người, thế mà bọn họ ngồi trong đó không lau mồ hôi thì cũng chỉ cúi gằm mặt gật đầu. Thật khó hiểu!".
Đông Phương Trường Nguyệt phì cười một tiếng, lắc đầu "E là chỉ có mỗi ngươi thấy vậy. Dám gọi thẳng tục danh của đế quân, nhiều lần chọc giận hắn, ngươi còn sống yên lành được đến bây giờ xem ra cũng là một loại may mắn, nhưng mà ngươi chớ có đắc ý mà ngày càng đi xa. Ta khuyên ngươi: cái gì cũng phải có điểm dừng, đi quá giới hạn hậu quả thật sự khủng khiếp nha".
Lam Hi Thần khó hiểu "Ý ngươi là sao?".
Đông Phương Trường Nguyệt thở dài "Chẳng lẽ hai đệ nhà ngươi không thuật lại chuyện đêm qua ngươi say rượu, mạo phạm đế quân?".
Lam Hi Thần gật đầu, rồi lại ngẩn ra "Nhưng cũng đâu có làm hắn trầy da tróc vảy".
Đông Phương Trường Nguyệt trợn mắt "Thế chuyện hôm trước nữa đệ đệ ngươi xách kiếm tấn công đế quân thì sao?".
Lam Hi Thần chớp mắt vài cái, giật mình rụt cổ.
Đông Phương Trường Nguyệt chỉ vào y, nói "Nên nhớ, cái đầu của các ngươi vẫn chưa được đảm bảo đâu".
Lam Hi Thần xanh mặt "Nhưng không phải trưởng điện hạ nói chỉ cần ta giúp ngươi lấy lại túi thuốc, ngươi liền giúp bọn ta nói một tiếng?".
Đông Phương Trường Nguyệt cười rất đẹp, nhưng nụ cười ấy bây giờ đối với y không khác gì án tử, nhất là khi nàng ta nói "Bản công chúa có hứa với ngươi, cũng có nói là đế quân sẽ nể mặt ta vài phần, nhưng không có nói là: chắc chắn sẽ tha. Có khi, tội chết tha được, nhưng tội sống thì không. Ngươi cũng biết mà, bình thường tội sống không dễ "sống" đâu".
Lam Hi Thần rưng rưng "Thế thì bây giờ ta phải làm sao đây?".
Bây giờ mở miệng xin lỗi còn kịp không? Hay là mình nên lập đàn cầu phép khiến hắn bị đãng trí? Trời ơi thật là khốn khổ làm sao!
Những tưởng rằng hắn muốn phế liền cho hắn phế, bản thân nghĩ mình sắp thoát gông cùm rồi, không ngờ bước cuối lại quên mất tội danh đệ đệ vì mình mới gây ra. Lạy trời cao khiến hắn bị đãng trí, tốt nhất là cứ căng óc ra nghĩ như thế nào để bắt gọn con thủy quỷ kia, chứ đừng để khoảng trống nào nhớ ra tội danh nhà mình! Y còn yêu đời lắm, chưa muốn chết, càng không muốn kéo theo cả nhà cùng chết đâu!!!!!
Hồi đầu còn ngang ngạnh nghĩ bất quá có một chữ “chết” thôi chứ gì? Đời này ai mà chẳng không chết? Nhiều sự việc xảy ra, lại còn thêm thái độ Nhiếp Minh Quyết rõ đáng ghét, cái này không được nói cái kia không được làm, Lam Hi Thần nghĩ mà bức bối sắp chết đến nơi rồi đây. Không ngờ lúc nằm trong phạm vi đến chữ “chết” kia mới nhận ra bản thân nhất định bỏ quên não ở đâu đó nên mới dám đối kháng với Nhiếp Minh Quyết.
Lo lo lắng lắng, bất cẩn thế nào lại cầm trúng bình rượu gạo trên bàn thuốc, Đông Phương Trường Nguyệt dùng nó để pha vào thuốc trị thương, rượu gạo nếu dùng với số lượng ít hòa với dược liệu, vào cơ thể sẽ đẩy tan máu bầm. Loại rượu này cay nồng hơn rượu đêm qua Lam Hi Thần uống nhầm của Đông Phương Trường Nhật, cho nên vừa uống một ngụm liền phát giác đó là rượu, hoảng hồn không uống nữa. Cũng may một điều nó không có độ say nặng như các loại rượu khác, cho nên Lam Hi Thần vẫn còn giữ được tỉnh táo, nhưng lúc ấy men rượu đã dâng đầy, nhịn không nổi lờm lợm buồn nôn. Đông Phương Trường Nguyệt lắc đầu thở dài, bảo y ngồi hóng gió cho thanh tỉnh đầu óc, lại đưa một lát gừng sống bảo y ngửi sẽ rất nhanh giải rượu. Hai người ngồi một góc trong quân doanh được một lúc lâu, Lam Hi Thần muốn đợi gió thổi cho tỉnh táo hẳn rồi mới đi tìm Lam Vong Cơ.
Tai kiếp nan đào, quả nhiên đã dính đến liền không thể thoát được. Còn chưa có đi tìm, Lam Vong Cơ đã tìm ngược lại y, theo sau còn có Ngụy Vô Tiện ôm một đống giấy trắng, còn có cả Kim Lăng.
Vừa thấy mặt, Lam Hi Thần đã choáng váng cả người, bởi lẽ Lam Vong Cơ đang ráo riết bước tới chỗ y. Hắn vừa nhìn thấy, chẳng để tâm cũng không trách móc chuyện cả người y lảng vảng mùi rượu, chỉ sa sầm nét mặt, nói “Huynh trưởng, ngươi.... nên xin lỗi đế quân một tiếng là hơn”.
Lam Hi Thần bất an nổi lên, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên quyết "Ta không sai, việc gì phải xin lỗi?".
Lam Vong Cơ đáy mắt có vài tia phức tạp “Ngươi thực sự không xin lỗi?”.
Lam Hi Thần chần chừ một chút rồi gật đầu, “Ân. Là hắn chèn ép ta, ỷ quyền cao bắt nạt ta, cho nên ta làm thái độ đó cũng đáng lắm. Ta nhất quyết không xin lỗi”.
Ngụy Vô Tiện bỗng dưng xụi lơ. Kim Lăng vuốt mặt thở dài, không nói một lời nào đã rời đi.
Khuôn mặt của Lam Vong Cơ vẫn hoàn toàn vô cảm, chỉ bảo “Vong Cơ hiểu rồi. Huynh trưởng, ta cùng Ngụy Anh không trách ngươi”.
Lam Hi Thần còn chưa hiểu ý thì hắn đã cùng Ngụy Vô Tiện tìm một góc bằng phẳng sạch sẽ, ngồi xuống bày giấy bút ra, sau đó viết viết cái gì đó, bước tới xem mới phát hiện hai người chỉ viết lặp lại ba chữ "Ta không sai". Y quá đỗi kinh ngạc, hỏi "Vong Cơ, Ngụy công tử, hai ngươi tại sao lại viết cái này?".
Ngụy Vô Tiện ngẩn đầu, nhìn y cười khổ, nói "Trước khi tan nghị sự, đế quân ra lệnh cho bọn ta phải khiến cho ngươi tới xin lỗi hắn, bằng không ta và Lam Trạm phải thay ngươi chép phạt không được dừng, thậm chí.... trận chiến ngày mai cũng không cần tham gia nếu như ngươi không tới thỉnh tội với hắn".
Lam Hi Thần giậm chân "Lý nào lại vậy? Hắn nghĩ cái gì mà giận cá chém thớt lên các ngươi? Không được! Ta phải đi nói lý với hắn!".
Ngụy Vô Tiện vội kéo gấu áo khiến y đứng lại, hắn nói "Muộn rồi huynh trưởng ơi! Lúc nãy ngươi thấy Kim Lăng không? Hắn nhận lệnh của đế quân tới quan sát, chỉ cần ngươi thốt ra một chữ "không", lập tức bọn ta phải thực hiện việc chép phạt. Lúc nãy ngươi cũng nói rồi, mà hắn thì vừa mới trở lại báo cáo cho đế quân đấy".
Lam Hi Thần triệt để giật mình, nội tâm vừa khóc ròng vừa nổi lửa. Y vội vã chạy tới, nài nỉ Đông Phương Trường Nguyệt “Mau! Mau lên! Trưởng điện hạ mau nghĩ cách giúp ta được không?”.
Đông Phương Trường Nguyệt thấy y cuống cuồng, nhịn không được bảo “Nếu mà hằng ngày ngươi giống như bọn họ cung kính hắn một chút, thì bây giờ đâu đến nỗi ‘gặp nạn mới ôm chân Phật’?”.
“Gặp nạn mới ôm chân Phật” câu nói này quả thực thần kì, trước kia Lam Hi Thần chưa từng cảm thấy hứng thú, còn cho rằng bản thân có năng lực thì không có gì phải quẫn bách, nhưng bây giờ mới thực sự sáng mắt. Y nói “Cũng không phải ta không cung kính hắn, nhưng là do hắn bức ép ta quá nên ta mới phải vùng lên, không thì làm con người ta ngột ngạt chết mất. ‘Gặp nạn mới ôm chân Phật’ thì có gặp nạn mới phải ôm chân Phật chứ, Phật tổ ơi, xin ngài hãy phù hộ độ trì cho con thoát nạn này, phù hộ cho hai đệ nhà con bỗng dưng được tha”.
Cả khuôn mặt Đông Phương Trường Nguyệt và Lam Vong Cơ đều cứng đờ, nhưng mà Lam Hi Thần biết hai người họ đang cố nhịn cười, y đành phải rơm rớm lệ khẩn cầu “Trưởng điện hạ ơi, ta biết ngươi là người tốt, ngươi làm ơn giúp ta khấn thêm mấy lời với Phật tổ nhé, ta nhất định sẽ biết ơn hai ngươi đầu tiên”.
Đông Phương Trường Nguyệt nhíu mày “Băng Di! Sao có thể lấy Như Lai ra nói đùa được?". Mặc dù nàng ta ngoài miệng thì nói thế, nhưng từ lâu đã gồng mình kìm chế không được bật cười. Thấy y tội nghiệp mà nhìn, nàng ta hít một ngụm khí thật sâu, nói “Đến nước này thì Như Lai e là cũng không giúp được ngươi. Tháo được chuông phải nhờ người buộc chuông. Muốn hai đệ nhà ngươi không bị chép phạt thì ngươi chỉ có thể tới xin lỗi đế quân”.
Lam Hi Thần nghe nàng ta nói xong mà tức anh ách trong bụng, như thế chẳng phải là coi y sai à? Y cuối cùng đã hiểu ra, Nhiếp Minh Quyết đáng ghét còn hơn cả đáng ghét. Hắn không trực tiếp trừng phạt y, thế nhưng lại giáng xuống đầu hai người thân của mình. Bắt hai người kia chép phạt cho đến khi y ra mặt thỉnh tội, thế là gián tiếp phạt luôn y rồi còn gì?
Vừa hiểu ra xong, Lam Hi Thần đã muốn xách Băng Di đi tìm Nhiếp Minh Quyết sống mái một phen, hắn dám ngấm ngầm trừng phạt thân nhân của y, hắn chán sống rồi! Thế mà Đông Phương Trường Nguyệt nói y đi thỉnh tội thì chớ, còn "giúp" y soạn ra cả một bài diễn văn thỉnh tội với từng câu chữ vô cùng chân thành tha thiết.
Chân thành tha thiết cái nỗi gì? Chẳng qua Lam Hi Thần buộc lòng phải nuốt giận mà ghi nhớ, đến cả ngữ âm còn không thèm chú ý, mỗi một từ khắc vào trong não, trong lòng y lại lôi Nhiếp Minh Quyết ra mắng một lượt. Thuộc xong cả bài diễn văn, trong lòng Lam Hi Thần tổng thể đã mắng Nhiếp Minh Quyết đến quá trăm lượt.
Tối đến, Lam Hi Thần qua loa một chút cháo trắng, đem cho Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện lúc này đã chép xong hơn trăm lần mỗi người hai bát, nói mình sẽ tới thỉnh tội, còn ném đốt mấy tờ giấy chép phạt kia cho bõ ghét, trong lòng mắng thầm này thì trừng phạt, sau đó chờ đợi được đêm khuya thanh tĩnh, y nhẹ nhàng đi tới lều nghị sự, nhưng không phải đi bằng hướng chính diện mà là đi vòng hướng phía sau lều nghị sự, chỗ có ô cửa sổ làm bằng vải mềm dễ luồn lách.
Đường chính không đi lại đi đường vòng. Vì sao à? Vì y vốn không đến để xin lỗi.
Lúc này đã vào nửa đêm, đèn trong lều nghị đã tắt gần hết, chỉ còn vài ba ngọn đèn chập chờn vừa đủ hắt ra ánh sáng. Lam Hi Thần đã tính kỹ thời gian rồi, tuy rằng đêm nay không có ai chợp mắt, nhất là sáu người kia nhưng khuya như thế này mới là lúc không ai chú ý, như thế y mới thuận tiện hành động.
Thế mà giữa đường gặp phải Tống Lam, hắn đang cầm trên tay một chiếc đèn lồng, vừa nhìn thấy y, thoạt đầu có ngẩn ra, sau lại ngoái đầu nhìn hướng y sắp đi, ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện phía bên đó là nơi ở của Nhiếp Minh Quyết.
Lam Hi Thần thừa cơ liền định lách sang hướng khác, ai dè Tống Lam lẳng lặng đi thẳng qua người y.
Lam Hi Thần thế mà quên mất, đêm nào Tống Lam cũng không ngủ, xách đèn lồng tìm một nơi vắng vẻ để tọa thiền, còn không thì vuốt ve Toàn Phong kiếm như một vật trân quý. Chắc là lúc nãy, Lam Hi Thần vô tình xuất hiện, khiến cho hắn cảm giác bị làm phiền.
Đương lúc Lam Hi Thần bối rối đến bán sống bán chết, Tống Lam đi được vài bước, chợt ngoái đầu, khi không lại nói “Băng Di tinh quân tới gặp đế quân xong thì trở về sớm, còn phải chuẩn bị cho ngày mai”.
Lam Hi Thần vừa chột dạ vừa thêm được cơn bực mình, không ngờ hắn cho rằng y đi gặp riêng Nhiếp Minh Quyết!
À thì, cũng tính là gặp, nhưng mục đích nào phải để hàn thuyên tâm sự như Tống Lam đang nghĩ?
Cái này…..đúng là……Thôi, bỏ qua đi!
Lam Hi Thần cấp cho hắn một ý cười miễn cưỡng, sau đó hằm hằm dẫn đi thẳng đến lều nghị sự. Khi nào chưa cạo sạch tóc của Nhiếp Minh Quyết, khi đó khó mà nuốt nổi cục tức này.
Khuất bóng được Tống Lam, khoảng cách tới lều nghị sự đã không còn xa nữa, nhưng Lam Hi Thần cho rằng đi dưới mặt đất thật là dễ bị phát hiện, cho nên y quyết định sẽ trèo cây phóng thẳng xuống nóc lều. Vậy là y lấy đà nhảy vọt lên một thân cây, sau đó dựa vào bóng đêm và tán cây um tùm mà nhẹ nhàng di chuyển.