Tuy nói là cùng nhau dọn dẹp, nhưng hầu như mọi thứ đều chỉ có một mình Nhiếp Minh Quyết động tay, đương nhiên đến cả nấu ăn cũng do một mình hắn chuẩn bị. Mặc dù nhà bếp không có nhiều nguyên liệu, nhưng qua tay hắn nấu, y vẫn nốc đầy một bụng ngon miệng trước khi đi ngủ.
Sáng hôm sau hắn dẫn y đi một vòng quanh cốc nhìn cảnh núi non trùng điệp, tinh thần y vì thế trở nên vô cùng tốt. Mà sao có thể không tốt cho được? Bên cạnh có người mình thích nhất làm bạn, sống trong một hoàn toàn tiêu dao tự tại không có chút phiền não nào, trong lòng chỉ có những dự tính ngọt ngào, lúc này nói cái gì tốt Lam Hi Thần cũng nói được.
Đi dạo trên các triền núi mặc dù có thể cưỡi mây đạp gió, nhưng như vậy lại mất thú vị, thế là Nhiếp Minh Quyết cùng Lam Hi Thần ngồi trên một chiếc thuyền lá dọc theo thủy đạo đầy hoa và cây hướng về phía hạ nguồn của một dòng suối chảy xuống một bến cảng nhỏ. Hai người dự tính xuống bến cảng mua chút đồ dùng và thức ăn để dành.
Lam Hi Thần vừa khuấy nước nghịch vừa hớn hở nói “Thật đáng tiếc nơi này là tuyệt mật, cho nên lúc nhỏ không thể tới chơi. Ta cảm thấy Hợp Hoan cốc này không chỉ đẹp hơn mà còn yên tĩnh hơn đảo Bồng Lai rất nhiều, tại sao lúc trước ngươi không chọn ở đây?”.
Nhiếp Minh Quyết kéo tay y, tránh cho y khỏi bị rơi vào trong suối nước, thấy y cao hứng như vậy cũng vui vẻ, nhẹ giọng đáp “Thứ nhất, đảo Bồng Lai có kết giới che khuất, ta không phải lo có nhiều con mắt dễ dàng nhìn đến. Thứ hai, khi đó các ngươi đều chưa thành tiên, ta cũng không thể ở dưới Nhân giới, nhất là gần chỗ của Hoài Tang, rất dễ làm Lục giới dị nghị ta không công minh. Thứ ba, nơi này.....”. Ngưng thần một chút, thần sắc có điều buồn bã "Nếu có hai người ở mới thích hợp, còn một mình sẽ rất cô độc". Rồi đưa mắt nhìn xa xăm "Kiếp trước, lúc đao của phụ thân chưa bị lão già Ôn Nhược Hàn động đến, lâu lâu phụ thân lại bỏ nhà ra đi. Chuyện này đồn đãi bên ngoài, người khác còn tưởng hắn giống Kim Quang Thiện có vợ mà không dòm ngó chỉ biết lân la chốn trà đình kỹ quán, đến cả mẫu thân của Hoài Tang cũng muốn phát điên vì chuyện này. Thế nhưng chỉ có ta mới biết, phụ thân những khi cảm thấy bản thân mệt mỏi đều một mình tới Hợp Hoan cốc này ở, khi thì uống rượu lúc thì nấu ăn, cốt để tìm lại cảm giác bình yên bên cạnh mẫu thân của ta. Nhưng khi ta tìm đến, chỉ thấy hắn rất buồn và đơn độc". Tầm mắt hắn lại lần nữa chuyển về trên mặt Lam Hi Thần, đưa tay vuốt trên mớ tóc dài đen nhánh của y "Sau đó ta gặp được ngươi, nảy sinh tình cảm thầm kín với ngươi, vốn dĩ rất muốn đưa ngươi tới đây, nhưng nghĩ đến ngươi lúc đó ngốc nghếch mãi không chịu thấu lòng ta, lại còn dây vào một đống rào cản, ta ngẫm nghĩ rốt cuộc mình cũng sẽ giống phụ thân cô độc tới chết, cho nên đối với nơi này rất không muốn đặt chân tới thêm một lần nào nữa".
Lam Hi Thần thuận thế dựa vào tay hắn, muốn cho hắn vui nên mặt mày tỏ ra phấn chấn, nói “Nhưng mà rốt cuộc ngươi vẫn dắt ta đến đấy thôi! Sau này mỗi khi ngươi thấy mệt, chúng ta phải thường xuyên ở đây. Bây giờ không lo giống kiếp trước, ta đã ở bên cạnh ngươi rồi, ngươi sẽ không lo cô độc nữa”, lại dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay phải của hắn “Còn nữa, chúng ta trồng thật nhiều cây ăn quả ở đây, sau này tới đây sống ta có thể thường xuyên được thưởng thức món ăn do ngươi nấu. Ta cảm thấy như thế tốt không gì bằng! A! Ngoài ra ta cũng có thể hái trái cây làm bánh quế hoa, đây chính là món sở trường của ta, có nguyên liệu tốt ở đây rồi, sau này ta có thể thường xuyên làm bánh cho ngươi ăn, có chịu không?”.
Lúc y nói ngọt, có thể làm tan chảy bất cứ trái tim nào, ánh mắt Nhiếp Minh Quyết sáng ngời, khóe môi mỉm cười “Nếu như vậy thì mới chỉ có trái cây để làm đồ ngọt thôi, nhưng cần món mặn như thịt cá thì lấy ở đâu đây?”.
Lam Hi Thần nở nụ cười mềm nhũn “Ngươi biết rõ ta kén ăn còn gì! Mấy thứ đó có cũng được, không có cũng chẳng sao hết”.
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày “Ngươi chắc chưa?”.
Lam Hi Thần thật tình gật đầu “Chắc chắn mà”.
Thấy hắn không nói gì, chỉ nhíu mày, y ngây người trong chốc lát rồi quay mặt đi, trên mặt có nét kiềm chế “Ngươi đừng nhíu mày, mỗi lần ngươi như vậy ta đều có chút, có chút…...”.
Nhiếp Minh Quyết tiếp tục nhíu mày, tò mò hỏi “Có chút thế nào?”.
Gò má Lam Hi Thần ửng đỏ, im lặng hồi lâu mới đáp “Không… không nhịn được muốn hôn ngươi một cái”.
Liền thấy Nhiếp Minh Quyết tiến sát tới, trầm giọng nói “Thế thì mau hôn”.
Lam Hi Thần ngượng nghịu: “Đang là ban ngày lại còn ở bên ngoài, làm vậy không được tốt lắm…”.
Hắn khích lệ “Đừng lo, nơi này chỉ có hai người chúng ta”.
Y mím môi suy nghĩ một hồi, đoan đoan chính chính đưa tay kéo mặt hắn xuống, đặt lên một nụ hôn giữa mi tâm, chỗ mà những nếp nhăn do đầu mày kéo lại nổi cộm lên.
Hôn xong, người nào đó tỏ vẻ thỏa mãn hỏi "Ngươi có ý nghĩ này từ bao giờ thế?".
Lam Hi Thần càng thêm xấu hổ so với trước, lí nhí nói "Thật ra ta có một bí mật. Kiếp trước mỗi lần nhìn thấy ngươi nhíu mày tức giận, ta đều rất muốn hôn lên. Kiếp này lúc ngươi tái sinh, chỉ toàn thấy lạnh lùng cười, làm ta tưởng mình không có cơ hội thực hiện nữa".
Nhiếp Minh Quyết nghe xong, rất điềm đạm nói "Vậy thì sau này ta sẽ tức giận nhiều hơn".
Lam Hi Thần vội lắc đầu "Đừng! Vô cớ tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, ngươi còn chưa ngâm linh tuyền, nếu tức giận để bệnh tình nặng hơn thì phải làm sao?".
Nhiếp Minh Quyết chỉ khẽ "Ân" một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Thời gian này hai người gần như ở ẩn, không có ai tới gặp hay có tấu sớ gì tới cần phê chuẩn, Nhiếp Minh Quyết vì thế càng có nhiều thời gian bồi bên người Lam Hi Thần. Còn y mới tới đây, thấy cái gì cũng mới lạ, nhất thời quên béng chú ý rằng Nhiếp Minh Quyết từ khi đặt chân đến đã không nhắc gì tới việc đi ngâm linh tuyền dưỡng bệnh, ngày nào cũng lôi tay áo hắn chạy tới chạy lui trên các sườn đồi xanh biếc trống trải, giống hệt như lúc hai người còn nhỏ. Sau đó về nghỉ ngơi lại lấy giấy bút ra, không ngừng tính toán xem trong tiểu viện còn cần bổ sung thêm thứ gì khác hay không. Tẩm phòng của hai người bố trí coi như ổn, Lam Hi Thần nhìn cũng thấy vừa ý, chỉ là muốn nhìn xem nên đặt bàn uống trà ở đâu, đặt thêm một cái xích đu nữa ở chỗ nào......
Bởi vì nghĩ lúc trước phải lo đốc thúc việc hoàn thành trận pháp Càn Khôn Bát quái, sau đó thì giải quyết chuyện của Hãn Lương Ngọc rồi tới ứng phó Hội Bàn Đào, Lam Hi Thần đã bỏ ra không ít sức lực chưa có được thời gian thoải mái, Nhiếp Minh Quyết những ngày này để mặc cho y bay nhảy tự do muốn làm gì thì làm. Ban ngày hắn thường đưa y đi chơi ngắm cảnh, ban đêm thì để y đi ngủ sớm, bản thân thì ngồi bên giường vận khí điều tức rồi mới ngủ. Vào những buổi xế chiều mát mẻ, hai người sẽ lót một tấm thảm lông gấu dưới gốc cây hợp hoan, có lúc Lam Hi Thần sẽ tấu đàn cho hắn, có lúc hắn cũng sẽ cầm Liệt Băng hòa theo - bấy giờ y mới biết, lúc nhỏ hắn vì thấy âm luật rắc rối lằng nhằng nên mới cố tình phá hư nhạc cụ, khiến Lam Khải Nhân đau đầu không còn muốn dạy nhạc cho hắn nữa, khi thì Lam Hi Thần nằm gối đầu trên đùi Nhiếp Minh Quyết cùng ngắm hoàng hôn, khi thì cả hai sẽ nhăn mày cau mặt suy nghĩ xem nên viết gì vào quyển Hợp Hoan ký - quyển sách mà tông chủ và chủ mẫu các đời Nhiếp thị đến đây dùng để lưu lại kỷ niệm của mình, khi thì cùng nhau ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu.
Hai người cứ quấn qua quấn quít như vậy được gần một tháng, Lam Hi Thần vui vẻ đến mức không còn nhớ gì về mục đích ban đầu tới đây, còn Nhiếp Minh Quyết không phải quên, hắn chỉ cảm thấy hãy còn sớm chưa cần vội "ngâm mình" chưa bệnh.
Cho đến một ngày đẹp trời giữa tháng sáu, Nhiếp Minh Quyết ngồi bóc vỏ sơn trà, bên cạnh là Lam Hi Thần đang ngồi thiết kết lại khuôn viên xung quanh, chủ tâm y muốn trồng thật nhiều rau và trái cây sau đó mang xuống bến cảng đổi lấy thịt cá và một số đồ dùng cần thiết, để hai người họ sống như một đôi "phu thê" thôn dã đúng nghĩa. Bất chợt có một con hạc giấy màu điện thanh bay tới.
Đây là hạc giấy truyền tin của Lam Vong Cơ.
Kể từ lúc thành tiên, bọn họ không cần dùng truyền tống phù hay bắt bồ câu đưa thư, chỉ cần gấp một tờ giấy hình hạc, điểm chút phép, sau đó những gì muốn nhắn sẽ tự động bay đến người cần nhận, bất kể là ở đâu đi nữa chứ không giống bồ câu và chim ưng chỉ có thể giao tin ở những nơi chúng quen thuộc.
Nhiếp Minh Quyết nhìn mở hạc giấy ra đọc, hơi không vui hỏi "Tin gì thế?".
Lam Hi Thần vừa đưa cho hắn tờ giấy trong tay vừa thuận miệng kể luôn "Vong Cơ nhắc ta mùng một tháng Bảy sắp tới là ngày tế tổ của Lam thị. Đó là lễ lớn, còn quan trọng hơn Thanh Đàm Hội rất nhiều, cách năm năm mới tổ chức một lần, môn sinh Lam thị tứ phương đều sẽ tề tựu về tham dự, huyền môn bách gia cũng tới làm khách. Ta thân là tông chủ, không thể vắng mặt được".
Nhiếp Minh Quyết không có cầm đến mà trực tiếp phất tay làm tờ giấy kia biến mất, nhàn nhạt nói "Hôm nay đã là mười tám tháng Sáu, đến mùng một tháng Bảy vỏn vẹn chỉ còn mười bốn ngày. Quá ngắn rồi!".
Nhưng khi qua một ngày rồi mới hiểu được, mười bốn ngày này còn ngắn ngủi hơn so với lúc suy nghĩ.
Vô tư chính là bản tính trời sinh của Lam Hi Thần. Nghĩ đến khi thành hôn phải làm khá nhiều việc quan trọng, những ngày tiêu dao không còn nhiều, mặc dù có Nhiếp Minh Quyết làm chỗ dựa, hình thành thói quen xấu ngày nào cũng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, nhưng y luôn cố gắng sử dụng tốt thời gian còn lại của một ngày. Tận hưởng cảm giác hắn đưa y đi chơi, làm rất nhiều chuyện thú vị như: cùng hắn gieo trồng hạt cây lê cây mận rau cải, đào một cái ao nhỏ rồi lên núi bắt cá về nuôi, bắt một đôi chim hoàng oanh hoàng yến cho có chút gì đó tiêu khiển bên tai,.......mà khiến y ấn tượng nhất chính là tấm thiệp hợp hôn do chính tay hai người tự cắt tự vẽ và tự viết lên, vào một buổi chiều mây trôi êm ái, gió lay những gốc hoa đào khiến tiếng hoa tạo âm thanh buồn, nhưng lại làm cho mát lòng người mang tâm tình lâng lâng trong hồn mộng.
Đó là một tấm thiệp màu đỏ cắt từ giấy Hoa tiên màu đỏ, chính giữa có hình một cặp uyên ương đang chụm đầu vào nhau; phần rìa thì vẽ một cặp bỉ dực song phi, chỉ tình cảm hòa hợp; nền của tấm thiệp còn có hoa văn trúc mai gắn kết nhau từ lá đến cành, ngụ ý mối quan hệ của hai người bọn họ.
Ban đầu Lam Hi Thần nghe đề xuất làm tấm thiệp này mà tròn xoe mắt, mãi đến khi Nhiếp Minh Quyết đưa tay trái nắm lấy bàn tay y, tay phải tùy ý biến ra một cây bút, chậm rãi viết từng nét xuống tấm thiệp màu đỏ đó:
Thanh mai tiên thề với trúc mã.
Còn đất trời, còn son sắt ghi.
Tóc tơ duyên kiếp nay tao phùng.
Khắc nhau nguyện bút, chữ đồng không phai.
Những con chữ như khắc trên tờ giấy, hằn sang cả mặt sau. Mỗi nét chữ đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đồng thời lại như lờ mờ khó thấy. Sau đấy người Lam Hi Thần trở nên mềm nhũn, tâm trạng xao xuyến không thôi, tựa như lúc được Thanh Hành Quân dẫn đi xem cảnh thủy triều hồi nhỏ, nước triều ở Bích Linh hồ như muôn vàn con ngựa cùng lao đi, mang tới cho y một sự chấn động khó tả.
Mà đó chưa phải là đỉnh điểm, khi Nhiếp Minh Quyết lấy ra hai mảnh ngọc bích linh trước đây Lam Hi Thần dùng để khắc ký hiệu, không nói không rằng đập vỡ chén rượu trên bàn, lấy một trong số những mảnh vỡ kia cứa ngang đầu ngón tay của y nhỏ xuống mặt một miếng ngọc, tức thì miếng ngọc kia từ màu xanh biên biếc chuyển thành đỏ rực như máu. Nhiếp Minh Quyết cũng làm tương tự với đầu ngón tay của chính mình, cuối cùng đem hai mảnh ngọc đó ấn mặt có ký hiệu xuống tấm thiệp, tựa như đang đóng dấu một tờ tấu sớ. Một sự khẳng định mối liên kết của hai người từ đây chính là bốn chữ: Vô cùng chắc chắn.
Đâu đó xong xuôi, hắn cầm tấm thiệp ngắm nghía, lại nhìn y cười "Có thứ này làm chứng rồi, sau này ta với ngươi "nhất kết đồng tâm giải bất khai"".
ý nói tình cảm gắn bó như nút thắt đồng tâm (còn gọi là nút như ý), một khi đã kết lại rồi thì rất khó mở ra, chỉ tình cảm bền vững tốt đẹp.
Lam Hi Thần cầm lấy tấm thiệp kia ôm vào ngực, hai mắt đỏ đỏ hồng hồng, làm bộ hung hăng nói "Đây là từ chính miệng ngươi thốt ra, nếu mai sau ngươi dám mở nút thắt, ta sẽ ôm tấm thiệp này chạy tới Tử Tiêu cung xin Hồng Quân Đạo tổ làm chủ. Nói "con trai" ông ấy bội tín bội ước, ông ấy nhất định thu ngươi về với Hỗn Độn cho mà biết".
Nhiếp Minh Quyết cũng vờ trề môi "Ngươi dám làm như thế sao?".
Lam Hi Thần cường điệu nói "Sao ta lại không dám? Ai bảo ngươi có lỗi với ta!".
Nhiếp Minh Quyết bật cười, hỏi tiếp "Thế ngươi muốn làm góa phụ đời đời kiếp kiếp?".
Lam Hi Thần thẹn quá hóa giận, nhăn mặt đẩy hắn ngã ra sau "Hức! Ai làm góa phụ chứ? Ta cùng lắm thì tiếp tục làm một tiên nhân thanh tâm quả dục thôi".
Nhiếp Minh Quyết bị đẩy ngã, không giận mà còn cười vô cùng khoái hoạt, lưng chạm vào gốc hợp hoan thật mạnh khiến thân cây rung rinh.
Chợt một cơn gió nhẹ bay đến, thổi đám hoa hợp hoan rơi lả tả như mưa. Hoảng hốt khi có cánh hoa hợp hoan rơi trúng giữa trán, Lam Hi Thần nghe người kia nhẹ nhàng “A” một tiếng, hơi thở ấm áp đó tới gần chân mày của y, khẽ hôn lên cánh hoa rơi kia.
Chừng như cảm thấy không thỏa mãn, Nhiếp Minh Quyết hôn từ chân mày xuống tới môi, đem đóa hoa mỏng manh kia đặt lên cạnh miệng Lam Hi Thần, toả ra hương thơm trong veo động lòng người. Hắn lại ngẩn đầu hôn lên giữa mi tâm, chỗ mạt ngạch thắt ngang trán, một tay vô thức di chuyển đoá hoa có chút lạnh kia. Bị chạm lên da mặt tạo ra cảm giác ngứa ngáy, Lam Hi Thần không nhịn được nữa đành mở mắt cười khẽ ra tiếng “Ngươi đây là không chỉ chiếm tiện nghi mà còn muốn bắt nạt ta!”.
Trong mắt Nhiếp Minh Quyết đều là ý cười, sờ lên mũi của y và nói “Đây cũng đâu phải lần đầu tiên ta làm thế”.
Lam Hi Thần hờn dỗi “Chỉ vì ta là người dễ mềm lòng thôi, mà ngươi cũng thật xấu tính, suốt ngày đều bắt nạt ta”.
Nhiếp Minh Quyết mạnh tay kéo Lam Hi Thần ngồi ngang vào giữa lòng, đoạn, hắn nâng một tay đỡ lưng còn tay ôm eo y, cất tiếng cười sang sảng “Đây không phải là bắt nạt, mà là một biểu hiện của tình yêu. Đáng lẽ ngươi phải thấy vui mới đúng, chứ sao lại hờn dỗi?”
Lam Hi Thần dẩu môi, lườm yêu hắn một cái, ngoác mồm đáp “Vâng, ta rất là vui! Vui đến nỗi muốn mắng người luôn ấy chứ!”.
Nhiếp Minh Quyết càng cười lớn hơn, tiếng cười vang dội làm đóa hoa màu hồng tím bay tán loạn, mùi hương toả khắp vườn, quyện với mùi dịu dàng vốn có của hoa cúc, càng khiến cho tâm tình người ở đó ngọt ngào dày thêm một tầng. Hắn tiện tay nhặt lên đoá hoa vừa rơi trên thảm lót, giơ lên trước trán Lam Hi Thần mà nói “Hoa hợp hoan màu sắc diễm lệ, nhìn như là vô số áng mây nhiều màu, nhưng hoa rơi vào giữa mi tâm lại không mấy nổi bật, chứng tỏ mỹ mạo Hoán nhi không còn từ nào tốt hơn để biểu đạt. Có phải nên gọi là "Trăm hoa thua kém một cành thụy hương" hay không?”.
Lam Hi Thần phỉ phui "Thôi đi! Muốn chê ta không đẹp thì cứ chê thẳng ra ngoài miệng, còn bày đặt văn với chả thơ. Mượn thụy hương ví ta làm gì chứ?".
Nhiếp Minh Quyết hơi lấy làm lạ "Ngươi không thấy thụy hương rất đẹp sao?".
Lam Hi Thần chán ghét thấy rõ "Đẹp thì đúng là có đẹp, nhưng ai chẳng biết chỉ có mẫu đơn với thược dược mới là một cặp "hoa trung song tuyệt". Người ta nếu bình thường nói đến cái đẹp thì chỉ nhắc đến hai loài ấy thôi, có ai lấy thụy hương ra so sánh bao giờ? Hơn nữa, thụy hương còn có độc, rất ít người dám chạm vào. Nếu bị xa lánh, chẳng thà làm trúc không đẹp cũng không xấu, quanh năm một màu còn hơn".
Nhiếp Minh Quyết “À” một tiếng, trong mắt nháy mắt lộ ra biểu tình không tán thành "Hoán nhi, ta cứ tưởng ngươi tinh thông cầm kỳ thi họa, thì mấy chuyện bình phẩm hoa cỏ này phải khác đám nho sinh cổ hũ kia chứ nhỉ? Thụy hương tuy không có cái tiếng vua hoa tướng hoa, càng không có ai dám chạm vào nó một cách tùy tiện, nhưng như thế mới chứng tỏ địa vị và sức hấp dẫn của nó còn vượt xa mấy trăm lần mẫu đơn, thược dược. Nếu cái đẹp nào cũng phổ biến, cũng dễ dàng với tới, há chẳng phải rất tầm thường sao?". Nói đến đây liền cúi người hôn liền mấy cái lên vầng trán cao, nhắm vào trung tâm của sợi mạt ngạch mà đặt môi. Vừa hôn vừa hàm hồ nói "Nếu ngươi là thụy hương có độc, vậy ta cũng không ngại tự mình bị trúng".
Lam Hi Thần bị hôn đến choáng váng cả đầu, huơ huơ tay chống đỡ theo phản xạ, mờ mịt nói "Mau.....mau ngừng lại! Ngươi làm ta nhức đầu quá......".
Nhiếp Minh Quyết thản nhiên đáp "Không muốn ngừng!".
Đương nhiên là không muốn ngừng rồi! Việc này, kiếp trước hắn đã kiềm nén gần nửa đời người. Kể từ lần đầu gặp nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính hệt cái bánh bao, mịn màng mơn mởn tựa như phấn điêu ngọc trác kia đã hút hồn hắn, cộng thêm khi biết được ý nghĩa của mạt ngạch, hắn lại càng muốn đánh dấu chủ quyền bằng cách là người đầu tiên chạm vào sợi dây trắng có họa tiết vân mây kia. Bây giờ có cơ hội, dại gì mà không từ từ đòi cả vốn lẫn lời?
Lam Hi Thần bị tên vô sỉ nào đó làm cho hoa mắt ù tai, lúc hắn cảm thấy đã đủ thỏa mãn buông ra, đầu y vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Cũng trong chiều hôm đó, Nhiếp Minh Quyết không biết trong đầu nghĩ gì mà lại tức tốc dẫn y xuống núi mua......son phấn, cọ mắt. Đến khi Lam Hi Thần biết được nguyên nhân, trên trán của y đã bị vẽ một dấu Hoa Điền màu lam từ bột phấn hoa đậu biếc trộn với mài của vảy cá. Nhìn trực diện thì thấy dấu kia như một nụ thụy hương còn non xanh chưa nở, nhìn góc nghiêng lại thấy nó thành chiếc đuôi phượng. Mắt đuôi cũng như cuống hoa dùng bột bạc điểm xuyết.
hoa điền: còn gọi là mỹ nhân chí, hay hoa văn mỹ nhân. Là một kiểu trang điểm mà phụ nữ (đôi khi cả đàn ông) thời xưa hay dùng vẽ giữa lông mày cho đẹp. Thường phổ biến với ba màu: vàng, đỏ, xanh và các họa tiết như: hoa, cánh chim, cánh quạt, chấm tròn, ngọn lửa......
Nhiếp Minh Quyết ngắm ngắm nghía nghía "kiệt tác" của mình, rất là hài lòng hỏi "Hoán nhi thấy thế nào?".
Lam Hi Thần mặc dù rất - không - vui - như - người - nào - đó, nhưng nhìn vào gương thì thấy quả nhiên màu sắc rất đẹp, mềm mại và sống động hơn hẳn những hình xăm bán trên phố thì chỉ có thể cứng ngắc cười, nói “Đẹp! Nhưng mà hoa thụy hương còn non có màu xanh lục, dùng phấn đậu biếc với mài vẩy cá có màu xanh lam phác để vẽ thì không giống thật lắm”.
Nhiếp Minh Quyết im lặng một lát rồi nói “Việc này ta cũng hết cách, đành phải như vậy. Nhưng chính vì sắc hoa còn non nên không thể làm họa sức, có thể thấy được khó có thể vẹn đôi đường”.
Lam Hi Thần thở dài một hơi, cố tỏ ra cao hứng “Mọi việc đều không thể vẹn cả đôi đường, nhưng thôi, ngươi họa đẹp là được rồi. Ta còn đang lo ngươi vẽ đại một miếng xương cá lên nữa cơ đấy”.
Nhiếp Minh Quyết tủm tỉm cười “Làm gì mà coi thường họa nghệ của ta vậy? Nếu ta vẽ xấu thì vừa rồi đã vẽ một miếng xương bò to đùng rồi chứ làm sao ra hình tỉ mỉ như xương cá?". Thấy y bị chọc cười, hắn thấy càng cao hứng hơn, sau khi vuốt cằm nghĩ ngợi bèn nói "Hình hoa này là do ta nghĩ ra, không khuôn đúc như mấy sạp bán lề đường kia, cho nên ta nghĩ muốn cho nó riêng biệt lại độc nhất... thế nào đây? .....Ta muốn gọi là ‘Phượng vĩ thụy trang’, ngươi thấy thế nào?”.
Lam Hi Thần đưa ngón tay vuốt lên hoa văn kia, không vội đồng ý mà cũng không vội phản bác, chỉ nói “Nữ nhi của Võ đế thời Nam Tống - Thọ Dương công chúa - ngày ngày nhàn nhã nằm trong Hàm Chương điện, hồng mai nở rộ trước sân, lúc đó có một đóa bay xuống chính giữa lông mày, năm cánh hoa xoè ra, hình dạng rất đẹp, cung nhân lau không hết, ba ngày sau mới được. Bởi vậy trong cung nữ tử sau này thấy đều cảm thấy đẹp, bắt chước làm theo, toàn đeo trang sức có hình hoa mai lên trán, gọi là ‘hoa mai trang’”. Sau đó nhìn hắn, tươi cười “Ngươi vẽ, ngươi đặt tên, thật là đặc biệt hơn nhiều”.
Nhiếp Minh Quyết tỏ ra vui mừng tự đắc "Phải thế chứ!" Nói xong cầm sợi mạt ngạch nằm vươn trên đất lên tay, cuộn tròn lại rồi nhét vào ngực áo, không quên nói "Nếu đã có dấu 'phượng vỹ thụy trang' rồi thì không cần đeo mạt ngạch nữa, khỏi mất công che đi công sức của ta. Mạt ngạch để ở chỗ ta đi".
Lam Hi Thần tùy ý gật đầu. Đối với y việc này không đáng để tâm. Hắn đã chạm vào không ít lần rồi, bây giờ đưa cho hắn giữ cũng chẳng có gì to tát. Bất quá, trước khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ tế tổ kêu hắn trả lại là được!