Do chấn động vừa rồi trên Quần Hội đài, lễ tế tổ năm nay đặc biệt phá lệ tan sớm hơn mọi năm nửa ngày. Bách gia ủ rũ kéo nhau về nhưng thực chất lại kéo nhau vào đại một nhà chí thân chả mình hoặc ghé vào quán tửu lâu nào đó mở một cái "Thanh Đàm hội" nhỏ lẻ, nói về chuyện Lam tông chủ lần này xuất hiện trong lễ tế tổ một phen chiếm phong quang, kéo về cho Lam gia một "hiền tế" thân phận lớn đến mức tưởng như không có cơ hội với tới, không chỉ thế mà còn kéo thêm cả một "hiền tế hụt" thân phận cũng cao không kém. Người sáng suốt thì cho rằng Lam gia bây giờ còn quyền lực hơn cả Nhiếp gia, sau này muốn tông muôn nhà mình được hưởng chút phước lành thì phải đem hôn sự của con gái con trai nghĩ tới Lam gia trước tiên. Người hạn hẹp thì cảm thấy ấm ức, cho rằng lúc trước ở Thanh Đàm Hội của Bất Tịnh Thế là do vị đế quân nào đó không thấy sự có mặt của Lam tông chủ cho nên mới kiếm cớ từ chối chuyện hôn sự do bổn tộc đề ra, lại còn cho rằng đế quân làm vậy chẳng những thiên vị mà còn quá mức vội vàng, chưa nhìn hết tiên tử bách gia trong huyền môn bọn họ đã chấm luôn viên ngọc quý nhà họ Lam, mà viên ngọc đó dù quý giá đẹp đẽ đến mức nào cũng chính là nam tử, chuyện này có khác gì một sự xỉ nhục đối với tiên tử các nhà?
Còn đám môn sinh trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không chịu thua, nhất quyết kéo nhau tụm năm tụm bảy ở mọi ngóch ngách để bàn luận sôi nổi. Muốn biết lý do khiến bọn họ có lá gan lớn như vậy? Rất đơn giản, bởi vì hiện giờ những nhân vật có quyền quản thúc bọn họ từ tiên sinh phu tử cho đến chưởng phạt đều gom tụ lại ngồi trong Lan thất, có ai còn rảnh rỗi bận tâm môn sinh bên ngoài hành xử như thế nào? Điều này thuận tiện cho bọn họ một cơ hội phạm gia quy mà không lo chép phạt. Cầm đầu băng nhóm quy mô lớn này không ai khác chính là Lam Cảnh Nghi - "nhân tài" nghịch ngợm có tiếng của Lam gia, cậu ta tìm cách lôi kéo cô bé Hãn Lương Ngọc xa lạ kia, từ nài nỉ đến dụ dỗ nàng kể lại chuyện "đánh nhau ở trên giường" mắt thấy tai nghe kia, dự định sẽ mở một quán bình thư ở dưới Thải Y trấn, đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện biến thành một giai thoại ngàn năm có một để kiếm tiền. Tuy ban đầu Hãn Lương Ngọc có ý chán ghét không muốn tham gia, nhưng cứ nghe cái miệng Lam Cảnh Nghi ba hoa một lúc, đầu óc cũng bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh bản thân cầm trên tay một túi bạc nặng trịch, có thể thử được cảm giác xa hoa "lấy vàng bạc đè chết người ta" giống như Bắc Đường Lạc Vi dùng làm câu cửa miệng, lại thấy chuyện này viết lại cũng không có gì xấu, viết rồi lưu truyền thì tiếng tăm của sư phụ nàng há chẳng phải ai ai cũng biết, còn ngại không có người kính nể y như lời đế quân hay nói sao? Bởi thế mà Hãn Lương Ngọc sau một lúc đắn đo, đã rất cao hứng tham gia cái nhóm hóng chuyện của Lam Cảnh Nghi. Đám môn sinh hậu bối Lam thị háo hức nghe đến nỗi bu chật ních Quần Hội đài, ngay cả khi Lam Tư Truy xuất hiện ra lệnh giải tán cũng bị cái sự sôi nổi kia kéo vào ngồi một chỗ, miễn cưỡng nghe nghe ngóng ngóng.
Bình thư quán: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.
Bên ngoài xôn xao rôm rả là vậy, nhưng bên trong Lan thất lại căng thẳng khó tả. Lúc Lam Hi Thần dùng phép định thân bay lên nóc mái của Lan thất, vì để nhìn rõ nghe kỹ hơn mà y đã dỡ một viên gạch ngói ốp trên mái ra, do đã có tính toán vị trí nên chỗ y đáp xuống là trung tâm của Lan thất bên dưới, từ đó dễ dàng nhìn thấy Lam Diệp ngồi ở trên bàn sách nơi mà Lam Khải Nhân thường ngồi lúc dạy học, trong khi Lam Khải Nhân ngồi phía bên tay trái Lam Diệp, còn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện song song ngồi đối diện lão nhân gia.
Bất chợt, phía dưới truyền lên chất giọng run run như chưa vơi được cơn kinh hoàng của Lam Khải Nhân "Vong Cơ, chuyện của Hi Thần là thật đó hả?".
Lam Vong Cơ ngập ngừng "Thúc phụ, huynh trưởng cùng đế quân từ nhỏ đã có chi tâm, đâu phải ngươi không biết?".
Lam Khải Nhân nhăn mặt "Ý của ta không phải chuyện đó, mà là cái chuyện.... cái chuyện.....". Dường như không biết phải nói ra thế nào, hay là do tính cổ hủ không cho phép lão nói ra điều trong đầu đang suy nghĩ, chỉ có thể bực bội nói lảng "Thôi bỏ đi, thật hay không thì bây giờ người bên ngoài đều nghe lọt tai hết rồi. Nói tốt thì chính là tìm được mối hôn sự người khác cầu mà không được, nói xấu chính là bêu rếu thanh danh không đoan chính". Lão thở dài nặng nề "Tại sao Hi Thần lại đụng phải chuyện động trời này chứ? Thúc phụ, người nói xem liệu nó có kết cục tốt không?".
Lam Diệp tức giận đáp "Tốt cái gì mà tốt? Chuyện này là do Hi Thần không biết suy nghĩ sâu xa, chẳng thấy được tương lai sẽ chịu thiệt thòi nên mới hành sự tùy tiện. Dù sao nó cũng là đích trưởng tử Lam gia, lại còn là một nam tử, lại phải quỵ mình trước nam tử khác...... Không được! Ta tuyệt đối không chấp nhận mối hôn sự này đâu".
Biết ngay là lão nhân gia sẽ nói như vậy mà! Lam Hi Thần thầm nghĩ, chưa gì mà thúc công gia gia đã quả quyết, coi bộ chuyện còn khó thuyết phục hơn y tưởng tưởng trăm lần.
Ngụy Vô Tiện ngần ngại nói "Nhưng mà thúc công, lời của đế quân chính là lệnh, hơn nữa hắn đã đích thân tới cửa Lam gia cầu thân lập hậu, chuyện này lần trước trên Thiên Đình hắn cũng có nói. Chỉ e bây giờ không chỉ Tu Chân giới nhỏ bé của chúng ta mà toàn bộ Thiên Địa này đều biết, Thánh hậu tương lai của Linh Chiếu cung chính là huynh trưởng. Muốn từ chối là chuyện không có khả năng, thậm chí có thể bị xem là khi quân phạm thượng a!".
Lam Vong Cơ thở dài "Đế quân nói là làm, mà làm rồi quả thực rất khủng khiếp. Chỉ e Lam gia không gánh nổi tội danh khi quân".
Lam Khải Nhân nghe vậy, thanh âm càng thêm hoảng loạn "Nghiêm trọng tới mức đó? Thúc phụ ơi, bây giờ phải làm thế nào đây?".
Lam Diệp lạnh lùng "Ngươi hỏi ta? Chuyện này còn không phải do ngươi ngày thường quá mức nghiêm khắc với Hi Thần? Ta đã sớm nói với ngươi đứa nhỏ này bụng dạ đơn giản, nếu ngươi cứ quản thúc mãi khiến cho nó cảm thấy cái gì cũng phải theo quy tắc, kết quả gặp phải nhân vật lớn thế kia chỉ biết nhất nhất nghe lệnh, ngay cả việc nghĩ đến cách kháng cự còn không biết, cuối cùng lại xảy ra "chuyện kia" rồi truyền ra ngoài. Ta đã luôn không đồng ý với cách làm của ngươi. Nhà này đơn chiếc không đích nữ, đích tử chỉ có mỗi hai đứa thì phải yêu thương chúng nó như là ngọc ngà, vậy mà ngươi khắc khe làm chi? Xét tính cách của Hi Thần thì chỉ nên được dạy dỗ như châu ngọc, học cách ứng phó tâm cơ của người khác để bảo vệ bản thân. Trước đó là một đích phòng lam đại công tử an nhàn hưởng phước, sau đó tìm một đạo lữ tốt tính có gia thế êm đẹp chứ không phải kế thừa tổ nghiệp gì cả. Nếu không phải tại năm xưa ngươi cố chấp, một hai đề nghị phải theo gia quy tuân theo thứ tự, ta cảm thấy tính cách cứng rắn của Vong Cơ mới đáng làm tông chủ, không giống như ca ca Khánh Lộ của ngươi thì ít nhất cũng có bản lĩnh chém đinh chặt sắt, mai này Hi Thần ra ngoài mới không sợ bị người ta tính kế bắt nạt. Chuyện này cũng chỉ tại ngươi trước kia không chịu nghe lời ta. Nếu năm đó để Vong Cơ làm tông chủ, rồi giao Hi Thần hoàn toàn cho ta dạy dỗ tất sẽ không đến nỗi ngây ngô cái gì cũng không biết như bây giờ. Ngươi nghĩ mà xem, đế quân kia không chỉ là nam tử mà còn là nam tử có quyền thế không ai sánh bằng. Một người như vậy có lý nào lại chấp nhận đạo lữ bên cạnh mình yếu đuối đơn thuần chứ? Hắn rất có thể sẽ xem nó là gánh nặng! Mà cho dù có chấp nhận, hắn có được bao nhiêu thời gian và tâm sức bảo vệ? Nếu bây giờ ta chấp nhận mối hôn sự này, lỡ đâu một ngày không xa đế quân chán ghét xua đuổi, đến lúc ấy trong thế gian còn có người nào dám tìm đến Hi Thần nữa?".
Lam Khải Nhân bị giáo huấn một trận nặng nề, không ngừng đưa tay áo lau mồ hôi bên huyệt thái dương, khổ não chực khóc “Thúc phụ nói phải! Là lỗi của ta! Năm xưa là do ta đã quá khắc nghiệt, nhưng nguyên nhân chính là sợ người ngoài cùng ba mươi ba vị sư bá sư thúc trong tộc đánh giá hai đứa nhỏ giống như mẫu thân nó, ảnh hưởng đến địa vị của hai đứa, muốn khích lệ chúng nó phải tận tâm nỗ lực, nào có nghĩ đến vấn đề xa xôi như hôm nay? Nếu nói như thúc phụ, để Hi Thần thành duyên với Chính Chương Thánh đế, nó vĩnh viễn được yêu thương thì thôi, bằng không đế quân nhất định sẽ nghĩ nó không có điểm nào tốt, cho dù thế nào cũng sẽ bị lạnh nhạt. Nhưng nếu nói bây giờ không chấp nhận, những ồn ào ngoài kia sẽ khiến Hi Thần khó có thể liên hôn với tiên môn thế gia nào nữa. Thực là tiến thoái lưỡng nan, điều này.....điều này...”.
Lam Vong Cơ rốt cuộc ngồi lâu không nỡ, bèn thấp giọng "Thúc phụ cũng chỉ muốn tốt cho huynh trưởng cùng Vong Cơ, xin thúc công đừng khiển trách hắn nữa".
Lam Diệp dứt khoát nói “Thúc phụ ngươi có muốn tốt cho huynh đệ các ngươi thì đã sớm nghe lời khuyên của ta, điều quan trọng nhất là phải dạy các ngươi có tầm nhìn xa trông rộng, biết suy tính trước sau, làm một người cao cao tại thượng không ai dám động đến, như vậy bản thân mới có thể sống tốt và bảo hộ gia tộc đời đời vững mạnh. Chứ không phải dạy các ngươi suốt ngày chỉ biết ép mình khuôn khổ theo mấy ngàn quy tắc, để rồi đụng chuyện thì đứa nào đứa nấy không biết phương hướng giải quyết, hành sự cứ phải gọi là nghĩ được gì liền làm cái nấy, cuối cùng tự rước thiệt vào người, bản thân còn lo không xong chứ đừng nói gì đến gia tộc”.
Ngụy Vô Tiện cũng không dám tiếp tục ngồi nghe một màn giáo huấn kia, sợ kéo dài thể nào lát nữa hắn cùng Lam Vong Cơ lại còn thêm cả Lam Hi Thần cũng dính đạn, bèn lựa lời hòa giải "Thúc công, chẳng phải chúng ta đang tìm cách ứng phó với hôn sự của huynh trưởng sao? Chuyện thúc phụ dạy huynh trưởng với Lam Trạm để sau hẵng nói, bây giờ quan trọng nhất là bàn bạc với đế quân nên làm thế nào mới tốt.....".
Lam Diệp nghe tới đó lại càng dứt khoát hơn "Không có gì phải bàn bạc nữa, ta đã nói không chấp nhận là không chấp nhận".
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đồng thanh kêu thảm một tiếng "Thúc công.....".
Lam Diệp đập tay xuống bàn, sẵn giọng “Các ngươi lẽ nào còn nhìn chưa rõ vấn đề? Hi Thần không tìm thì thôi, vừa tìm lại tìm được một người lợi hại như thế kia. Có một đạo lữ không ai đủ tầm làm đối thủ như vậy, sau này nó làm sao chiếm thế thượng phong được? Lỡ có chịu thua thiệt thì cũng chỉ còn cách về nhà mình mà khóc lóc kể lể, nhưng ngôi nhà này chỉ là thành phần nhỏ bé trong một cái Nhân tộc rộng lớn, căn bản không thể làm chủ đòi công đạo cho nó. Lúc trước ta còn đau đầu suy tính chuyện tuyệt tự, nhưng đến nay bởi vì các ngươi đã thành tiên, không lo sau khi tạ thế mà không có người nối dõi nên ta vốn tính tìm cho Hi Thần một gia đình môn đăng hộ đối hoặc gia thế kém một chút, thậm chí có đạo lữ là nam tử giống Vong Cơ ngươi cũng không sao, miễn đến khi chịu thiệt thì Hi Thần dù không biết lấy thân phận ra trấn áp vẫn còn có danh vị của Vong Cơ hai ngươi là chỗ dựa. Nhưng hiện giờ nó lại leo lên tận cửa Càn Khôn chi chủ, lỡ chịu ủy khuất thì ai có thể làm chỗ dựa cho nó đây? Không lẽ bắt lão già này trước khi lìa đời, còn phải trơ mắt nhìn cháu ta sống một cuộc sống ngày nào cũng đều ngậm đắng nuốt cay? Hừ! Cháu ta từ nhỏ đã được xem như quỳnh thoa kim bảo, làm Thánh hậu ngồi trên cao gian nan không biết bao nhiêu mà kể, lại ở xa xôi thì làm sao ta yên lòng?”.
Lam Vong Cơ lên tiếng an ủi “Không kể tới dung mạo của huynh trưởng, chỉ nói tính cách dịu dàng ấm áp cũng đủ quấn chặt lòng người, mà đế quân cùng huynh trưởng từ thanh mai trức mã mới phát sinh tình cảm sâu đậm, thúc công cần gì phải lo lắng?".
Lam Khải Nhân cũng vội thúc vào "Không sai, không sai, thúc phụ không phải thường bị Hi Thần dỗ cho mềm lòng sao? Với lại, Hi Thần tính tình lại thiên chân đơn thuần, đế quân nhất định sẽ sinh ra cảm giác chở che, lại càng thêm yêu thương nó. Hơn nữa, Hi Thần nếu đã là tiên thì có thể sẽ giữ vai trò tông chủ Lam thị lâu dài mà không cần người nối dõi, giờ có thêm đế quân ở phía sau hậu thuẫn chẳng phải sẽ càng tốt hơn? Theo ta thấy, đây là một hôn sự ngoài đăng đối, trong hữu lợi đấy chứ”.
Lam Diệp buồn bực "Các ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi! Chuyện này không nói nhiều nữa, không được chính là không được".
Lam Hi Thần đậu trên nóc nhà, càng nghe càng đổ mồ hôi lạnh. Ba người kia đã nói đến thế mà thúc công vẫn có ý không muốn, vậy bài thuyết phục y nhẩm tính từ trước được bao nhiêu thành công đây?
Đương lo lắng, phía dưới lại truyền đến âm thanh trầm ấm quen thuộc "Có gì mà lo lắng với không lo lắng vậy?".
Lại có âm thanh đồng loạt chào hỏi "Gặp qua đế quân".
Lam Hi Thần nhìn bóng dáng màu xám tro kia chậm rãi bước vào Lan thất, trong lòng rất là bất an, dây thần kinh khắp người đều căng như dây đàn.
Nhiếp Minh Quyết ngược lại rất bĩnh tĩnh, giữ dáng vẻ như lúc mới xuất hiện trên Quần Hội Đài mà từ từ ngồi xuống ghế trung tâm, lại phất tay nói "Chúng ta sắp làm người một nhà, các ngươi cũng đừng quá câu nệ tiểu tiết, cứ ngồi xuống trước rồi nói sau".
Bốn người đồng một vẻ do dự, rốt cuộc vẫn là Lam Diệp chống gậy bước ra trước mặt hắn, cẩn trọng nói "Hôm nay có thể được bước chân của đế quân ghé qua, Vân Thâm Bất Tri Xứ thực lấy làm vinh dự. Chỉ là đế quân đề cập đến chuyện cầu thân, lại khiến lão phu cảm thấy bất an".
Lam Hi Thần nghĩ bụng: thúc công cũng thật là, sao có thể đi thẳng vào chủ đề nhanh như vậy chứ?
Nhiếp Minh Quyết có chút hứng thú, hỏi "Vì sao lại bất an?".
Lam Diệp có ý thăm dò "Đế quân là người có địa vị đứng trên tất cả, ngươi lại tiếp xúc với rất nhiều tộc nhân khác chứ không chỉ riêng Nhân tộc, hẳn là đã thấy qua vô số tiên nữ nam thần, nhưng không biết vì sao lại có ý chọn Hi Thần làm Thánh hậu của ngươi?".
Nhiếp Minh Quyết ngắn gọn đáp "Bởi vì hắn đẹp nhất".
Lam Diệp "!!!".
Lam Hi Thần thầm nghĩ: năng lực nói bừa của tên vô sỉ này quả thực rất cao!
Dường như ho khan một tiếng, Lam Diệp tiếp tục nói "Được đế quân khen ngợi là phúc, lão phu xin thay Hi Thần cảm tạ. Nhưng dù có đẹp đến mấy, nó cũng là nam tử, đế quân lại là một bậc quân vương, nếu tính đến chuyện khai chi tán điệp cho đế quân sau này, e là không có....".
Nhiếp Minh Quyết cao hứng nói luôn "Không có thì càng tốt chứ sao? Đỡ có thêm thành phần chen vào khoảng cách giữa bản quân và Hoán nhi".
Lam Diệp lại một lần nữa "!!!".
Đến lúc này thì Lam Diệp cảm thấy không thể vòng vo khách khí thêm được nữa, bèn thở dài nói "Tằng nhi Hi Thần này của lão phu tuy dung mạo đẹp đẽ, là thủ hạ dưới trướng nhận được sự tin yêu của đế quân nhưng suy cho cùng xuất thân cũng không phải tộc nhân cao quý, e rằng không xứng với đế quân, mối hôn sự này liệu có phải nên suy xét lại không?".
Nhiếp Minh Quyết cũng đã biết trước tình huống này, cho nên rất bình thản "Ý của ngươi là muốn bản quân hủy hôn?".
Lam Diệp bắt trúng ý, vội đáp "Thưa, không sai. Dù gì đi nữa, người như Hi Thần không nên và cũng không thể với cao. Lão phu yêu thương nó, chỉ mong muốn nó được hạnh phúc viên mãn, mà muốn vậy thì hôn sự của nó chỉ có thể được thành toàn với người.....".
Nhiếp Minh Quyết phì cười, trực tiếp cắt lời "Lam lão thái gia, hiện giờ ai cũng biết cháu của ngươi đã là người của bản quân, còn có kẻ nào lớn mật dám tơ tưởng thành thân với hắn sao?".
Lam Diệp cứng họng, trân trối nhìn hắn, không cách nào đáp lời tiếp được nữa. Nhiếp Minh Quyết cũng không đợi cho lão nghĩ ra tiếp theo phải nói thêm cái gì mà bắt đầu một tràng những câu như là bản thân đối với cháu trai của lão kể từ kiếp trước vừa thấy đã yêu, hiện giờ ý muốn cầu hôn làm Thánh hậu là chuyện bình thường, vốn định sẽ theo quy củ đính hôn rồi thành thân, nhưng bởi vì vài ngày trước đó hai người đi dưỡng bệnh, cháu trai lão là liều thuốc tốt nhất của hắn cho nên hắn đã dùng luôn không cần suy nghĩ, hắn hết sức áy náy đối với các bậc trưởng bối Lam gia. Nhiếp Minh Quyết còn nói, chuyện này hắn vẫn luôn để trong lòng, vốn nghĩ sau khi dưỡng bệnh xong sẽ tìm đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng nghe nói quy củ chọn hiền tế hiền tức của Lam gia rất nghiêm ngặt, không chỉ cần người vừa có gia thế vừa nắm trọng quyền trong tay, mà còn là người tài giỏi hơn người lại quan trọng nhất chính là đối tượng phù hợp. Hiện tại tuy hắn đã không còn là người của Nhiếp gia song chuyện gia thế thì hắn vẫn có cách thực hiện được, trọng quyền thì hắn thừa sức đáp ứng, còn về tài năng thì không phải bàn đến, nhưng luận về đối tượng - dù sao bây giờ Lam Hi Thần cũng đã thuộc về hắn, dù Lam Diệp có muốn hay không cũng phải chấp nhận, nếu không sau này ai cũng không có cơ hội làm đạo lữ của y - thế nên chuyện đã tới nước này, toàn bộ Thiên Địa đều đã biết hắn chính là tôn tế Lam gia, cho dù bản thân không vừa mắt các trưởng bối, cũng nghĩ các trưởng bối tốt nhất nên cho qua. Sau cùng, hắn điềm đạm kết luận "Lam lão thái gia nếu vẫn không đồng ý, vậy bản quân không còn cách nào khác là phải đem cháu trai ngươi đi, từ nay về sau ngay cả Vong Cơ Vô Tiện cũng đừng hòng gặp, đương nhiên cũng không có chuyện hắn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam lão thái gia muốn thế nào, mau nói để bản quân còn liệu?".
Lam Khải Nhân quýnh quáng kéo tay Lam Diệp, nài nỉ "Thúc công, ngươi không thể khiến Hi Thần không có ngày trở về a! Ở tuổi già mỗi khi vào ra, vắng tiếng cười nó thưa bề trên, buồn nào hơn vắng như nhà hoang, như ngươi nói lúc nãy thì làm sao mà thấy yên lòng được?".
Lam Diệp nghe xong liền suy nghĩ một hồi lâu, bởi vì nghĩ tới đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất sắp bị người khác bắt đi mất nên trong lòng vô cùng bất bình, muốn lên mặt một chút. Nhưng Nhiếp Minh Quyết đã nói thế kia, Lam Khải Nhân nhắc nhở, cảm thấy không phải là không có khả năng, rốt cuộc chỉ có thể nuốt giận, gật đầu đáp ứng "Đế quân có lòng như vậy, lão phu không dám từ chối".
Lam Hi Thần thở phào một hơi, lại nghe thấy tiếng thở phào còn lớn hơn của Lam Khải Nhân, cảm giác lão giống như vừa trút được gánh nặng, thân thể già nua có chút trụ không vững, may mà Lam Vong Cơ tinh mắt, kéo một chiếc ghế cao cho lão ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện thấy khí sắc Lam Diệp rất là không tốt, sợ lát nữa sẽ phát sinh chuyện xấu nên cười cười, lên tiếng "Nếu thúc công đã đồng ý, hôn sự của huynh trưởng coi như bước đầu viên mãn. Vậy chúng ta có nên tính tiếp đến chuyện chọn ngày lành tháng tốt, sính lễ, mời quan khách luôn không?".
Lam Diệp được hắn đỡ ngồi xuống ghế, trong giọng nói có chút không cam lòng "Đế quân có uy thế, Lam gia không dám làm chủ, xin được nghe dự tính của đế quân".
Nhiếp Minh Quyết tấm tắc "Việc này bản quân đã tính trước đó lâu rồi, ngày thì bản quân đã dự tính rồi. Mùng bảy tháng Bảy Thất Tịch là ngày tốt, đại hôn cứ việc tổ chức vào ngày đó".
Ngụy Vô Tiện bấm đốt ngón tay, cả kinh "Mùng bảy tháng Bảy, chỉ cách hôm nay còn đúng sáu ngày. Đế quân, nhanh như vậy làm sao mà chuẩn bị kịp?".
Nhiếp Minh Quyết thản nhiên "Không sao! Bản quân cảm thấy Hoán nhi tính cách tuy nhút nhát nhưng chung quy vẫn là người thích náo nhiệt. Khách mời cũng không cần chắt lọc làm gì, cứ mời hết người trong Lục giới tham dự, đặc biệt bách gia trong Tu Chân giới có bao nhiêu thì mời bấy nhiêu. Chuyện phát thiệp sẽ giao cho Tự San quản sự của Linh Chiếu cung cùng với Vong Cơ, Vô Tiện hai ngươi lo liệu, nhất là Vô Tiện ngươi linh hoạt nhạy bén, việc này giao cho ngươi khiến bản quân an tâm".
Ngụy Vô Tiện nghe thấy hắn khen mình có thể lo liệu tốt đại hôn, sẵn là một người thích nhất tổ chức tiệc tùng, nhất thời hắn hết sức phấn chấn, vội đáp ứng "Tiểu tiên tuân mệnh". Trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ làm tốt.
Lam Diệp nhàn nhạt nói "Việc lo liệu khách mời, tằng nhi và tằng tức của lão phu nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của đế quân, chỉ là về phần sính lễ.....".
Nhiếp Minh Quyết vui vẻ tiếp lời "Cái này Lam lão thái gia không cần lo! Ban đầu bản quân vốn nghĩ đem cái thân này của bản quân tới là đủ rồi, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là mặt mũi của Hoán nhi cho nên không thể qua loa được. Có điều, phần sính lễ này không thể cùng lúc đem tới của Lam gia vào ngàu đại hôn, nhưng có thể để Hoán nhi làm vật tùy thân".
Lam Diệp hồ nghi "Vật tùy thân?".
Nhiếp Minh Quyết gật đầu "Thiên Địa Lục giới là một, Linh Chiếu cung là hai, Thánh hậu tọa ỷ là ba, Thánh điểu Lam Phù tọa kỵ là bốn, đảo Vạn Điểu sản sinh ra châu báu của cải trên thế gian là năm, tính luôn con người bản quân là sáu. Sáu phần sính lễ này đều sẽ là vật tùy thân thuộc về hắn, độc nhất vô nhị, trên đời cũng sẽ không có người thứ hai sở hữu. Các ngươi thấy như vậy có được không?".
Lam Khải Nhân gật đầu đáp ứng liên hồi, Lam Vong Cơ đầu mày giật nhẹ, Ngụy Vô Tiện ý cười cứng đờ. Chỉ có Lam Diệp là thở ra một hơi mệt mỏi, vốn đã dự sẵn trăm phương ngàn kế để khiến hắn hủy hôn, không ngờ.......trong đầu lão nhân gia suy nghĩ: đúng là người tính không bằng trời tính, mà trời tính lại càng không bằng Nhiếp Minh Quyết tính.
Khi chuyện đã được bàn bạc đâu vào đấy, Lam Hi Thần còn chưa kịp vui mừng đã nghe Lam Diệp ra lệnh cho ba người còn lại lui ra ngoài, bản thân lão có đôi điều muốn nói với Nhiếp Minh Quyết, hại y vừa mới buông lỏng lại bắt đầu thấy căng thẳng.
Nhiếp Minh Quyết đợi cánh cửa Lan Thất đóng lại, có chút nghi hoặc, hỏi "Không biết nhạc thúc công có điều gì muốn nói?".
Lam Diệp nghe hắn chưa gì đã xưng hô mau lẹ như vậy, âm thầm cả kinh, trên khuôn mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh "Chỉ là một chút tâm tư của người có vai trò giống như gia gia mà thôi". Giọng nói của ông lúc này có hơi buông lỏng "Lúc Hi Thần chào đời, biểu tỷ của nó dù là nữ đinh nhưng lại là thứ nữ, không phải đích nữ, khiến cho lão có chút thất vọng. Còn Vĩnh Thuận tuy sinh cùng ngày, cùng giờ, cùng tháng, cùng năm, thậm chí sinh trước Hi Thần đúng một khắc nhưng cũng chỉ là thứ tử. Cho nên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ khi ấy chỉ có Hi Thần là đích tử duy nhất. Kể từ khi sinh ra đã do một tay lão bồng bế, sau đó giữ bên cạnh lão nuôi dưỡng, cứ đi một hai bước là chạy đến nép vào chân lão, lớn lên lại vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, thành ra trong mắt của lão từ đó đến giờ chỉ có duy nhất một bảo bối là Hi Thần. Cho đến khi mẫu thân của nó sinh ra thêm Vong Cơ, lớn lên tài mạo không hề kém cạnh, thậm chí tài cường có phần vượt trội hơn nhưng vẫn khó thay thế vị trí như viên ngọc quý nằm trên tay Hi Thần ở trong lòng của lão....".
khắc: đơn bị đo thời gian ngày xưa, khắc = phút.
Nhiếp Minh Quyết gật gù "Bản quân biết trước giờ, ngươi vẫn luôn yêu thương Hoán nhi nhất".
Lam Diệp thoáng trầm ngâm rồi nói tiếp "Trong lòng của lão, Hi Thần là đứa bé tâm tính đơn giản, không có tâm cơ cũng không biết tranh với đời, nên thương yêu chiều chuộng nó thế nào cũng không thấy quá đáng. Thỉnh thoảng, Hi Thần mặc cả phạm lỗi, nhưng lão chưa từng nghĩ sẽ trách mắng nó. Lão có thể để thúc phụ Khải Nhân của nó nghiêm khắc với mấy đứa cháu Vong Cơ, Nhu Thủy hay Vĩnh Thuận nhưng riêng Hi Thần thì lại không nỡ. Nếu Hi Thần sinh ra là một thiên kim tiểu thư thì tốt biết bao nhiêu, cuộc sống của nó có thể giống như một bông hoa hải đường lúc nào cũng được che chở bởi tường cao rào kín, vô ưu vô lo, không sợ mưa gió vùi dập, quanh năm rực rỡ khoe sắc. Trước giờ lão cứ nghĩ: Hi Thần sẽ luôn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này, hiếu thảo phụng dưỡng người trưởng bối và làm tròn phận sự của nó, chưa từng nghĩ một ngày sẽ vì chuyện thành gia lập thất mà theo đạo lữ đi xa, một năm còn không biết có thể về nhà được mấy lần. Quả thực không muốn mối hôn sự với đế quân, một phần là vì nguyên đó".
Nhiếp Minh Quyết cất giọng có chút tính toán "Thúc công ko đành xa Hoán nhi như vậy, nhưng Linh Chiếu cung có rất nhiều việc.....hay là thế này đi: mỗi năm trừ ngày sinh thần, bản quân sẽ dẫn hắn về thăm nhà vào tiết Thượng Nguyên ba ngày, để các ngươi được đoàn viên.
Lam Diệp thở dài "Đế quân đã nói như vậy, lão phu không dám có ý kiến gì khác. Lão phu chỉ hy vọng, Hi Thần được đế quân toàn tâm toàn ý chiếu cố, có thể yên thân cảnh thuận, thì lão đây sống chết ngậm vành kết cỏ sẽ không bao giờ dám quên ân đức to lớn".
Nhiếp Minh Quyết phì cười "Thúc công không cần phải lo lắng như vậy, bản quân với Hoán nhi tình cảm sâu nặng, đương nhiên sẽ đối tốt với hắn, nhất định thương yêu hắn hết lòng".
Lam Diệp có vài phần thương cảm "Được vậy thì còn gì bằng? Lão chỉ ngại Hi Thần tính tình như quả hồng mềm, lại quen thói được bảo bọc dựa dẫm, sau khi theo đế quân về cung riêng nơi xa xôi khó tránh khỏi nhiều lúc sẽ làm phật lòng của đế quân. Rất mong đế quân khi ấy có thể bao dung lượng thứ, đóng được vai trò của cội tùng cao có bóng mát, che chở cho Hi Thần giống như một dây leo có thể leo lên được ngàn tầm mà không bị tuyết sương làm cho giá úa, cuộc sống của nó từ nay về sau có thể vui vẻ hoàn mỹ, không cần phải giống như hồi nhỏ lúc nào đi thăm phụ mẫu về, thấy bọn họ đối với nó không đủ hạnh phúc liền khóc suốt mấy ngày".