Lam Hi Thần chỉ cảm thấy, một cơn gió rất mạnh vừa thổi qua, trời đất bỗng nhiên tối sầm lại trong giây lát, y cảm nhận được linh lực lưu chuyển trong Hàn Đàm Động đã dừng lại rồi.
Thân ảnh cao lớn liền nhanh chóng bước vào Hàn Đàm Động.
Bảy ngày bảy đêm không ngừng truyền linh lực trấn giữ trận pháp, Lam Vong Cơ đã ngồi gục xuống bên cạnh bạch ngọc quan."Huynh trưởng, thành công rồi"Ánh mắt của Lam Vong Cơ phiến hồng, giọng nói run run cất lời.
Thân thể y lững thững bế thân thể đang dần có hô hấp trở lại bên trong bạch ngọc quan lên, từng bước từng bước đi về Tĩnh Thất.Lam Hi Thần cũng chỉ ngây ngốc nhìn đệ đệ mình, thật lâu rồi, y mới cảm thấy gương mặt vui mừng của đệ đệ.
Nguỵ Công Tử đã trở về rồi, đệ đệ liền có sức sống trở lại.
Bây giờ y liền phải nghĩ cách đối phó với trưởng bối Lam Gia giúp cho đệ đệ.~~~Tĩnh thất Lam Gia.Đôi mắt của người nọ dần được mở ra, có chút không thể thích ứng với ánh sáng đột ngột.
Là một âm thanh vô cùng quen thuộc, người nọ xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy một bạch y đang ngồi yên tĩnh đánh đàn, tiếng đàn du dương, người nọ cảm thấy bản thân đã trải qua một giấc ngủ rất dài."Nguỵ Anh, ngươi dậy rồi"Lam Trạm dừng lại tiếng đàn, nhanh chóng bước tới bên chiếc giường nọ, nơi có người y quan tâm nhất đang nằm.
Y đưa tay đỡ người nọ ngồi dậy, người nọ thoáng có tia giật mình trong nháy mắt."Hình như ta vừa trải qua một giấc ngủ rất dài""Tỉnh dậy là tốt rồi""Đem ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi không sợ Lam lão đầu cùng đại ca phạt chết ngươi sao"Đôi tay của Lam Trạm liền cứ như vậy nắm thật chặt tay của Nguỵ Anh, khoé mắt lại một lần nữa phiến hồng, y không cần nghĩ ngợi mà vô cùng chắc chắn mà nói:"Không sợ"Trên đời này làm gì có chuyện gì khiến y sợ bằng chuyện hắn biến mất trên thế gian này cơ chứ.
Lần này y sẽ giữ chặt hắn, tuyệt đối không buông tay.
Cảm giác cùng hắn đi cầu độc mộc, chắc sẽ rất tuyệt.Lam Hi Thần ở bên ngoài hẵng giọng một tiếng, trên tay còn cầm một hộp đồ ăn nóng hổi từ từ tiến vào."Nguỵ công tử chắc đói rồi, Vong Cơ, đệ múc canh cho Nguỵ công tử đi, canh xương hầm củ sen ở Cô Tô nhất định sẽ không ngon bằng Vân Mộng"Lam Hi Thần mỉm cười nói, rồi bước ra bên ngoài, tiện tay đóng lại cánh cửa tĩnh thất, bây giờ hắn liền phải qua chỗ Thúc Phụ tạ tội thay Vong Cơ thôi.[Lời tác giả: Nguỵ Anh đã tỉnh lại rồi, như vậy quyển của chúng ta đến đây liền kết thúc.
Mọi chuyện tiếp tục diễn biến như tác giả đã viết.
Thực ra đây là một cái kết mà mình vô cùng mong muốn ở Ma Đạo Tổ Sư, Nguỵ Anh sẽ sống lại với thân xác của mình, là Nguỵ Anh từ trong ra ngoài, chứ không phải là thân xác của Mạc Huyền Vũ, hồn của Nguỵ Anh.
Cám ơn các bạn đọc giả đã đón xem tác phẩm của mình][Vài lời cuối: mọi người muốn mình làm thêm "Nếu như" của nhân vật nào trong Ma Đạo Tổ Sư thì có thể bình luận phía dưới nhé].