Một câu hỏi này khiến người là Trạch Vu Quân luôn giữ bình tĩnh như hắn cũng có chút phần chột dạ, hắn đột nhiên có chút không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt của người bận tử y ở phía đối diện đang mải miết lau chùi Tam Độc kiếm kia.
"Đời này của ta, duy chỉ có lỗi với một mình hắn""Trạch Vu Quân, ngươi nói vậy là có ý gì""Chuyện này kể ra cũng thật dài! ! ""Ba năm trước, lúc Nguỵ Công Tử báo tin cho ta, ta cũng thật vui mừng vì đệ đệ sắp được cứu rồi""Nguỵ Công Tử ba ngày ba đêm trấn giữ trận pháp, ta nghĩ đây chỉ là một trận pháp chiêu hồn bình thường nhưng khi nhìn kết giới hắn tạo ra bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, lúc ấy ta mới biết trận pháp này có điều quỷ dị""Ta bước nhanh vào Hàn Đàm Động, chỉ còn một Vong Cơ hơi thở có chút yếu ớt, một Âm Hổ Phù vỡ ra thành từng mảnh và sáo Trần Tình""Ta chỉ đành vội đem Vong Cơ về lại Tĩnh Thất để tĩnh dưỡng, quay lại Hàn Đàm Động thu thập tàn cuộc, lúc trở lại ta liền phát hiện được ba bức di thư của hắn, một là cho ta, hai là cho ngươi""Đọc thư rồi, ta mới phát hiện, thì ra trận pháp ấy là dùng thể xác cùng hồn phách của hắn làm vật tế, triệu hồi một phách đã mất kia của Vong Cơ quay về, trong di thư hắn có căn dặn chuyện hắn đã hạ một chú khiến cho Vong Cơ hoàn toàn quên mất hắn, hảo hảo sống tốt một đời""Và đợi đến khi ngươi hỏi, mới được giao bức di thư còn lại cho ngươi, đến nay coi như đã đến lúc để bức di thư này đến tay ngươi rồi" Lam Hi Thần nói rồi rút trong tay áo càn khôn ra một phong thư được bảo quản vô cùng tốt, bên trên có đề hai chữ Giang Trừng thật chói mắt.
Giang Trừng run rẩy đặt xuống Tam Độc, thì ra là như vậy, mọi chuyện đều đã được hắn tính toán sẵn, thì ra là như vậy, hắn vậy mà lại làm huỷ đi tính toán của người nọ rồi.
Bước chân hắn từng bước từng bước tiến về phía người mặc lam y vân mây, từng bước với hắn tựa như nặng ngàn cân vậy, thật khó để bước tiếp.
.