năm sauHàm Quang Quân uy chấn thiên hạ, tiên gia có tiếng, chỉ là mới ngoài ba mươi tuổi, gương mặt không thay đổi nhiều, nhưng toàn bộ tóc trên đầu đã bạc trắng đến chân, có người nói, là vì hắn tu luyện quá sức, bị phản hệ, lại có người nói hắn vì cải tử hoàn sinh, bị trời phạt, nhưng vẫn vô cùng kính nể hắn.
Duy chỉ có Lam Hi Thần, người làm huynh trưởng của hắn mới biết vì sao tóc hắn lại bạc trắng như vậy.
Là vì thương tâm một người.
Lam Hi Thần biết, từ sau lần hắn nghe được chân tướng sự việc ở Liên Hoa Ổ, đệ đệ hắn tuy vẫn không thể nhớ ra chuyện gì nhưng cũng chẳng còn thiết sống nữa.
Những ngày tháng qua với hắn, chung quy cũng chỉ là những ngày đạm bạc lặp đi lặp lại tựa như một cái xác không hồn.
Y biết, đệ đệ của mình sống trong sự dằn vặt của chính hắn.
Hắn còn cố gắng sống như vậy, chung quy cũng chỉ vì Lam Nguyện chưa đủ trưởng thành.
Lam Hi Thần biết, đệ đệ cứ như vậy, nhất định sẽ có một ngày hắn không thể tiếp tục gắng gượng qua ngày được nữa.
Nhìn đệ đệ của mình còn đang tuổi xuân, phía đầu lại bạc trắng toàn bộ, thử hỏi người làm huynh trưởng như hắn rốt cuộc là có bao nhiêu đau lòng.
Ba ngàn điều gia quy, dưỡng một kẻ si tình.
Thúc phụ đặt tự cho hắn là Vong Cơ, chỉ mong hắn sẽ không bị tình ái làm khổ bản thân, pháp khí Tị Trần, cũng chỉ mong hắn chẳng nhiễm một hạt bụi trần nào.
Chỉ tiếc, hắn quá si tình với một người mà hắn cũng chả thể nhớ ra là ai.
"Vong Cơ, đệ uống thuốc đi, cơ thể đệ đã không còn chống đỡ nổi nữa rồi""Huynh trưởng, đệ không cách nào nhớ ra hắn, đệ không cách nào nhớ ra một chút gì về hắn""Vong Cơ, đệ uống thuốc trước, giữ sức khoẻ trước, sẽ có ngày đệ nhớ ra hắn là ai thôi"Lam Hi Thần cầm trên tay chén thuốc đen đặc, một tháng gần đây cơ thể của Vong Cơ đã vô cùng suy tàn đến nỗi chẳng thể xuống dường, môn sinh duy nhất mà Vong Cơ còn cố sức dạy dỗ, chỉ còn lại một Lam Tư Truy.
.