Ma Đạo Tổ Sư

chương 57: tam độc (nhị)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác: "Tạ thế?"

Gương mặt vương dòng nước mắt ánh lên dưới ngọn lửa của Lam Vong Cơ bỗng dưng xuất hiện trong đầu hắn, bật thốt lên: "Lam Trạm thì sao?"

Giang Trừng nói: "Còn thế nào được nữa, trở về rồi. Phụ thân vốn có nói sẽ phái người đưa y về Cô Tô, y lại từ chối. Ta nhìn dáng vẻ đó của y, hẳn là đã nghĩ tới một ngày như vậy từ lâu rồi. Dù sao thì tình hình trước mắt là thế, chẳng có nhà ai tốt hơn nhà ai hết."

Hai người lại ngồi xuống lan can gỗ. Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy Lam Hi Thần xảy ra chuyện gì? Sao lại bỏ chạy?"

Giang Trừng: "Không phải Ôn gia muốn đốt Tàng Thư Các nhà bọn họ hay sao? Mấy vạn quyển sách cổ với nhạc phổ, người Lam gia cứu trở về được một ít, hẳn là giao hết cho Lam Hi Thần để hắn mang theo nó chạy trốn, có thể cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu không thì sẽ mất hết tất cả. Ai ai cũng đoán như vậy."

Nhìn trời, Ngụy Vô Tiện nói: "Thật là ghê tởm."

Giang Trừng: "Đúng. Ôn gia quá ghê tởm."

Ngụy Vô Tiện: "Bọn chúng muốn nhảy nhót như thế đến bao giờ? Chúng ta nhiều nhà như thế, lại không thể liên thủ..."

Đúng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, nguyên cả đám thiếu niên mặc quần áo ngắn* chạy như bay nhảy nhót trên hành lang y hệt con khỉ, nhôn nhao réo lên: "Đại sư huynh!!!"

*gốc là "đoản đả", chắc giống như vầy:

"Sư huynh!!! Huynh sống rồi!!!"

Ngụy Vô Tiện: "Cái gì mà ta sống rồi? Ta đã chết đâu."

"Đại sư huynh, nghe nói huynh giết được một con đại yêu thú hơn bốn trăm tuổi?! Thiệt không?! Huynh giết?!"

"Cái ta muốn biết hơn vụ này là, sư huynh bảy ngày không ăn cơm thật à?!"

"Thật không lén lút ích cốc sau lưng bọn ta?!"

"Rốt cuộc thì Đồ lục Huyền Vũ lớn cỡ nào? Liên Hoa hồ có chứa được nó không?!"

"Đồ lục Huyền Vũ chính là một con rùa đúng không?!"

Bầu không khí hơi nghiêm túc lúc trước lập tức bị tác động thành một mảnh nhốn nháo.

Ban đầu Ngụy Vô Tiện vốn bị thương không nặng lắm, chẳng qua do không dùng thuốc đúng lúc, cộng thêm mệt mỏi quá độ nên ăn uống không vô*. Nhưng nền tảng cơ thể hắn rất tốt, sau khi vết là sắt kia được bôi thuốc, đã không còn phát sốt nữa, nằm vài hôm, lại bắt đầu dồi dào sức sống. Cơn loạn Đồ lục Huyền Vũ núi Mộ Khê qua đi, "Giáo hóa ti" Ôn thị bố trí ở Kỳ Sơn hoàn toàn giải tán, chúng con cháu thế gia ai về nhà nấy, người Ôn gia cũng tạm thời không truy cứu. Ngu phu nhân tóm cơ hội này mắng mỏ Ngụy Vô Tiện một trận, lệnh hắn không được đi ra khỏi cửa lớn Liên Hoa Ổ nửa bước, đến cả chèo thuyền dạo hồ cũng không cho. Thế là, hắn chỉ đành phải ngày ngày bắn diều với một đám môn sinh, con cháu nhà họ Giang.

*无食果脯: Nghĩa gốc đại khái là vậy, rất muốn biên thành "không được tươi tắn" nhưng lại trật nghĩa Orz, đọc tới đọc lui cũng chẳng hiểu nổi, ban nãy Tiện Tiện còn húp nguyên tô canh mà, ăn không vô tdn QAQ

*ti: Tương tự một cơ quan, tổ chức

Một trò chơi dù vui, nhưng ngày nào cũng chơi sẽ thành ra chán ngắt, bởi vậy, nửa tháng qua đi, hứng thú ngày càng phai nhạt. Ngụy Vô Tiện chẳng còn hăng say nữa, tiện tay bắn đại, để Giang Trừng nắm hạng nhất nhiều lần - điều mà xưa nay chưa thấy.

Ngày hôm đó, sau khi bắn xong một lượt cuối cùng, Ngụy Vô Tiện bắc tay phải lên trên chân mày che nắng, nhìn ánh chiều tà khi mặt trời lặn, nói: "Thu vào đi, đừng chơi nữa. Đi ăn cơm."

Giang Trừng: "Sao hôm nay sớm thế?"

Ngụy Vô Tiện vứt cung, ngồi bệt xuống đất, rầu rĩ nói: "Chán, không bắn nữa. Ban nãy ai xếp cuối? Tự đi nhặt đi."

Một thiếu niên nói: "Đại sư huynh thiệt gian xảo, lần nào cũng bảo người khác nhặt, vô lại như thế."

Ngụy Vô Tiện xua tay: "Ta cũng đâu còn cách nào. Ngu phu nhân không cho ta ra ngoài mà, giờ bà ấy ở nhà, không chừng Kim Châu Ngân Châu đang ở trong cái xó nào đó theo dõi ta, dự định tố cáo ta bất cứ khi nào có thể kìa. Nếu như ta ra ngoài, Ngu phu nhân không cầm roi quật ta tróc một lớp da mới là lạ."

Mấy tên sư đệ có chiến tích tệ hại nhất trêu chọc vài câu, ha ha ra khỏi cửa nhặt diều. Giang Trừng đứng, Ngụy Vô Tiện ngồi dưới đất, hai người tán gẫu vài câu, Ngụy Vô Tiện nói: "Giang thúc thúc ra ngoài hồi sáng sao đến giờ vẫn chưa trở lại? Kịp ăn cơm tối không?"

Sáng nay Giang Phong Miên với Ngu phu nhân lại ầm ĩ một trận. Nói là cãi nhau thì hình như cũng không đúng, chỉ có mỗi Ngu phu nhân đơn phương nổi nóng, Giang Phong Miên trước sau vẫn giữ nguyên chút phong độ. Giang Trừng nói: "Còn không phải đến Ôn gia vì chuyện kiếm của chúng ta sao. Vừa nghĩ tới Tam Độc của ta nói không chừng giờ đang bị con chó Ôn nào nắm trong tay, thật..."

Hắn lộ vẻ mặt căm ghét, Ngụy Vô Tiện nói: "Tiếc là kiếm của chúng ta vẫn chưa đủ linh, nếu có thể tự động phong kiếm, vậy thì đừng ai mơ tới việc dùng nó."

Giang Trừng: "Linh kiếm kiểu đó vạn cái chưa chắc có được một, có thể gặp mà không thể cầu, ta thấy ngươi..."

Đột nhiên, có vài thiếu niên xông vào thao trường của Liên Hoa Ổ, hoảng sợ gào lên: "Lớn chuyện rồi! Đại sư huynh Giang sư huynh, lớn chuyện rồi!!!"

Đám người này chính là mấy tên sư đệ vừa mới ra ngoài nhặt diều, Ngụy Vô Tiện lập tức đứng dậy: "Xảy ra chuyện gì?"

Giang Trừng: "Lục sư đệ đâu? Sao lại thiếu mất một người?"

Đúng thật, chạy ra ngoài đầu tiên chính là Lục sư đệ, nhưng hiện giờ lại không thấy người đâu. Một thiếu niên hụt hơi nói: "Lục sư đệ bị bắt đi rồi!"

"Bắt đi rồi?!"

Ngụy Vô Tiện nhặt cung lên, cầm một thanh vũ khí nơi tay, nói: "Có phải bị người bắt đi không? Sao lại bắt?"

Thiếu niên kia nói: "Người, là người bắt. Nhưng không biết tại sao lại muốn bắt hắn nữa!"

Giang Trừng: "Không biết tại sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Đừng nóng vội. Ngươi nói rõ ràng xem."

Thiếu niên kia nói: "Ban nãy, ban nãy bọn đệ ra ngoài nhặt diều, diều rơi tuốt bên kia, xa lắm. Bọn đệ đi tìm, thấy có mấy chục người, là người của Ôn gia, quần áo họ mặc đều là đồ của nhà họ, có môn sinh có tôi tớ, cầm đầu là một ả trẻ măng. Trong tay ả là một con diều, trên con diều có cắm một mũi tên, trông thấy bọn đệ thì hỏi ngay diều đó là của ai."

Một thiếu niên khác nói: "Con diều này là của Lục sư đệ, nên hắn liền nói đó là của hắn. Ả nữ kia tự dưng trở mặt, nói một câu "thật to gan!" Xong, ả kêu thuộc hạ bắt Lục sư đệ đi mất!"

Ngụy Vô Tiện: "Cứ như vậy?"

Chúng thiếu niên nhao nhao gật đầu, nói: "Bọn đệ hỏi tại sao lại bắt Lục sư đệ đi, ả nữ kia luôn miệng nói hắn đại nghịch bất đạo, rắp tâm hại người, hét bảo thuộc hạ áp giải Lục sư đệ đi, bọn đệ hết cách, chạy về đây trước."

Giang Trừng chửi một tiếng: "Đến cả cái lý do bắt người cũng không có! Ôn gia muốn lên trời à!"

Ngụy Vô Tiện: "Đừng nói gì hết. Phỏng chừng người Ôn gia đã tới cửa rồi, đừng để bọn chúng nghe thấy rồi nắm lấy nhược điểm. Ta hỏi các ngươi, có phải ả nữ kia không đeo kiếm không? Có phải ả trông rất đẹp, ở môi trên có một nốt ruồi?"

Các sư đệ: "Phải! Chính là ả!"

Giang Trừng căm hận nói: "Vương Linh Kiều! Quá..."

Lúc này, một giọng nữ lạnh lùng truyền tới: "Ồn ào cái gì, không cho người ta yên tĩnh một ngày!"

Ngu phu nhân áo tím tung bay bước tới, Kim Châu Ngân Châu vẫn một thân võ trang, đứng hai bên ngay sau lưng bà. Giang Trừng nói: "Mẹ, người Ôn gia đến, Lục sư đệ bị bọn chúng bắt đi rồi!"

Ngu phu nhân: "Các ngươi kêu lớn tiếng như thế, ta ở trong cũng nghe thấy. Này thì sao, bắt đi chứ có phải giết đâu, vừa nôn nóng vừa căm hận giậm chân nghiến răng, ngươi còn có vẻ gì là tông chủ tương lai không? Bình tĩnh chút đi!"

Bà dứt lời, quay lưng đối mặt với cửa lớn nơi thao trường. Mười mấy tu sĩ Ôn gia mặc áo bào Viêm Dương Liệt Nhật trên người nối đuôi nhau mà vào.

Sau những tu sĩ này, là một cô gái mang thải y* khoan thai nhẹ nhàng bước vào.

*thải là nhiều màu (cầu vồng), biên ra áo nhiều màu có vẻ thốn...

Cô gái này dáng người thướt tha, dung mạo quyến rũ, mắt sóng sánh nước, môi như lửa đỏ, ở môi trên có nốt ruồi đen nhỏ, đúng là một mỹ nữ khá xuất sắc. Chỉ có điều toàn thân trâm vòng loé sáng, cứ như hận không thể đeo hết trang sức trong cửa hàng và sự yêu chiều của quý nhân đối với ả lên trên người vậy, rất là rẻ mạt. Chính là ả nữ bị Ngụy Vô Tiện cho một chưởng thổ huyết bay ra ở Kỳ Sơn - Vương Linh Kiều.

Vương Linh Kiều hé miệng mỉm cười, nói: "Ngu phu nhân, ta lại tới rồi."

Ngu phu nhân mặt không chút cảm xúc, dường như cảm thấy nói với ả một câu sẽ khiến miệng mình ô uế vậy. Vương Linh Kiều bước xuống bậc thềm nơi cửa lớn, lúc này Ngu phu nhân mới nói: "Ngươi bắt con cháu Vân Mộng Giang thị ta làm gì."

Vương Linh Kiều: "Bắt? Ngươi nói cái đứa ta vừa bắt ở ngoài đấy à? Này nói rất dài dòng. Chúng ta vào trong ngồi xuống rồi từ từ mà nói."

Một tôi tớ, không thông báo, không xin phép đến nhà, cứ thế bước vào cửa lớn của một thế gia khác, lại còn lời lẽ chính đáng như chuyện đương nhiên yêu cầu đăng đường nhập thất - "ngồi xuống rồi từ từ mà nói". Vẻ mặt của Ngu phu nhân ngày càng lạnh lẽo nghiêm túc, ngón bên tay phải mang vòng* bạc "Tử Điện" khẽ khàng giật giật vài cái, gân xanh nổi lên mu bàn tay.

*hình như linh khí Tử Điện có thể thay đổi hình dáng thì phải, vì ở chương cũ lúc Giang Trừng xài thì nó là chiếc nhẫn. (Ở đây tác giả ghi "hoàn/vòng" nghe như đeo cổ tay, nhưng này lại là đeo trên ngón, không biết tui có hiểu sai không... Hay là đổi thành nhẫn cho đồng bộ...)

Bà nói: "Vào trong ngồi xuống rồi nói?"

Vương Linh Kiều: "Đương nhiên. Lần trước đến hạ lệnh còn chưa kịp ngồi chốc lát, mời."

Nghe thấy hai chữ "hạ lệnh", Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, Kim Ngân song xu* cũng tỏ vẻ giận dữ. Nhưng ả Vương Linh Kiều này lại là cục cưng được yêu chiều bên cạnh Ôn Triều, hiện giờ đương nhiên không thể đắc tội ả được. Do đó, tuy Ngu phu nhân mặt đầy vẻ chế giễu cười khẩy, ngập tràn sự quái gở, nhưng vẫn nói: "Vậy được, ngươi vào đi."

*xu: Tốt đẹp, người đẹp

Vương Linh Kiều nở nụ cười xinh đẹp, quả nhiên đi vào thật.

Thế nhưng, ả nói muốn vào trong nói chuyện, lại không ngồi vội, mà dạt dào hứng thú đi một vòng nhỏ trong Liên Hoa Ổ, phát biểu ý kiến khắp nơi.

"Liên Hoa Ổ này cũng không tệ lắm. Thật lớn, cơ mà nhà có hơi cũ."

"Cọc gỗ đều đen thui vậy, màu xấu thật, không sáng sủa."

"Ngu phu nhân, chủ mẫu ngươi có hơi tệ đấy, không biết sắp xếp quản lý chút nào à? Lần sau treo tí màn che màu đỏ đi. Như vậy mới đẹp."

Dọc đường ả đi, dọc đường ả chỉ chỉ trỏ trỏ, cứ như nơi này là vườn sau của ả vậy. Đầu mày Ngu phu nhân giần giật không thôi, Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng trông thấy đều âm thầm hoảng sợ, nghi ngờ bà sẽ nổi cơn giết người bất cứ lúc nào.

Dạo chơi soi mói xong xuôi, cuối cùng Vương Linh Kiều cũng ngồi vào sảnh đường, Không ai yêu cầu ả khiêm tốn, ả tự biên tự diễn ngồi ngay ghế đầu, ngồi một lúc, thấy không có người đến hầu hạ, ả cau mày đập bàn, nói: "Trà đâu?"

Tuy quanh thân ả là châu ngọc óng ánh, nhưng lời nói và việc làm lại không hề có gia giáo lễ nghi, bao nhiêu thứ xấu phô cả ra, dọc đường đã thấy, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy. Ngu phu nhân ngồi xuống chỗ ghế phụ, vạt áo tím và ống tay áo rộng rãi tản ra, làm vòng eo càng có vẻ mảnh mai, tư thế duyên dáng. Kim ngân song xu đứng hầu sau lưng bà, khoé môi mang theo chế nhạo nhàn nhạt. Ngân Châu nói: "Không có trà. Muốn uống thì tự rót."

Vương Linh Kiều trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: "Tôi tớ của Giang gia trước đến giờ đều không làm việc?"

Ngu phu nhân: "Hầu gái theo cạnh ta."

Vương Linh Kiều khinh bỉ: "Ngu phu nhân, Giang gia các ngươi quả là không ra gì mà. Không thể như vậy được, đến cả hầu gái cũng dám chen mồm nói bừa ngay trên đại sảnh, tôi tớ như vậy mà ở Ôn gia là bị vả miệng ngay."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Tôi tớ trong lời ngươi nói cũng không phải là chính ngươi à."

Ngu phu nhân bát phong bất động: "Kim Châu Ngân Châu không phải tôi tớ bình thường, tụi nó đã theo bên cạnh ta từ bé, chưa bao giờ hầu hạ ai khác ngoài ta, cũng không có bất cứ ai có thể quản được miệng của chúng nó. Không thể, cũng không dám."

Vương Linh Kiều: "Lời này của Ngu phu nhân là ý gì đây, trong thế gia, thứ bậc đương nhiên phải chia rõ rõ ràng ràng, khi ấy tổng thể mới không rối loạn. Tôi tớ phải có dáng vẻ của tôi tớ."

Ngu phu nhân vậy mà lại rất tán thành câu "tôi tớ phải có dáng vẻ của tôi tớ" kia, liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, lại càng tán đồng hơn nữa, ngạo nghễ nói: "Không sai."

Sau đó lại vặn hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi bắt tên con cháu của Vân Mộng Giang thị kia để làm gì."

Vương Linh Kiều đáp: "Ngu phu nhân nên vạch rõ giới hạn với tiểu tử kia thì tốt hơn. Hắn rắp tâm hại người, bị ta bắt ngay tại trận, đưa đi xử lý rồi."

Ngu phu nhân nhíu mày: "Rắp tâm hại người?"

Giang Trừng không nín được mà nói: "Lục sư đệ có thể rắp tâm gì cơ chứ?"

Vương Linh Kiều: "Ta có chứng cứ. Đem ra!"

Có gã môn sinh Ôn gia dâng một con diều lên, Vương Linh Kiều vẫy vẫy con diều đó, nói: "Đây chính là chứng cứ."

Ngụy Vô Tiện cười nhạo: "Diều này là quái một mắt rất thường thấy, chứng cứ gì chứ?"

Vương Linh Kiều cười khẩy: "Ngươi tưởng ta mù chắc? Nhìn cho kỹ đi."

Móng ngón trỏ tô sơn chu sa màu đỏ tươi chỉ đến chỉ đi trên con diều, đắc chí mà phân tích: "Diều này màu gì? Màu vàng. Quái một mắt có hình gì? Hình tròn."

Ngu phu nhân: "Vậy nên?"

Vương Linh Kiều: "Vậy nên? Ngu phu nhân, ngươi vẫn chưa nhận ra hay sao? Màu vàng, hình tròn, như cái gì? - Mặt trời!"

Trong cái trố mắt líu lưỡi của người khác, ả ta dương dương tự đắc nói: "Nhiều kiểu diều như thế cơ mà? Sao hắn lại cứ nhất định làm thành con quái một mắt? Tại sao lại cứ nhất định tô nó thành màu vàng? Hắn làm thành hình khác bộ không được hay sao? Tại sao không tô các màu khác? Lẽ nào các ngươi còn muốn nói đây chỉ là trùng hợp? Đương nhiên không phải. Nhất định là kẻ này cố ý. Hắn bắn một con diều như thế, thật ra là đang mượn cơ hội ám dụ "bắn Mặt trời"! Đây là đại bất kính đối với Kỳ Sơn Ôn thị, này còn không phải rắp tâm hại người?"

Nhìn ả tự cho là lanh trí, gán ghép biểu diễn một hồi, cuối cùng Giang Trừng cũng không nhịn được nữa: "Dù diều này màu vàng hình tròn, nhưng lại khác xa Mặt trời đến mười vạn tám ngàn dặm, rốt cuộc thì giống chỗ nào? Căn bản là không giống dù chỉ một chút!"

Ngụy Vô Tiện: "Vậy chiếu theo lời ngươi nói, cũng chẳng thể ăn quýt được rồi. Quýt cũng màu vàng, hình tròn. Nhưng ta thấy, hình như ngươi không chỉ ăn nó một lần đâu nhỉ?"

Vương Linh Kiều hung tợn liếc mắt nhìn hắn. Ngu phu nhân lạnh lùng thốt: "Vậy nên ngươi tới đây, chính là vì con diều kia?"

Vương Linh Kiều: "Đương nhiên không phải. Lần này ta thay mặt cho Ôn gia với Ôn công tử đến đây để trừng trị một người."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Gay go."

Ả chỉ vào Ngụy Vô Tiện mà rằng: "Hồi ở trên núi Mộ Khê, tên tiểu tử này thừa dịp Ôn công tử anh dũng đánh nhau với Đồ lục Huyền Vũ đã nói năng lỗ mãng, nhiều lần phá đám, làm hại Ôn công tử tâm lực quá mệt mỏi, suýt nữa thất thủ, ngay cả bội kiếm của mình cũng mất!"

Nghe ả đổi trắng thay đen, nói cứ như thật, Giang Trừng tức đến độ cười thành tiếng. Ngụy Vô Tiện thì lại nhớ tới Giang Phong Miên ra ngoài hồi sáng, nghĩ thầm: "Bọn chúng đây là cố ý chọn lúc này mà đến. Hoặc vốn là cố ý dẫn Giang thúc thúc ra ngoài!" Vương Linh Kiều: "Cũng còn may! Trời phù hộ Ôn công tử, tuy hắn mất bội kiếm nhưng vẫn hữu kinh vô hiểm bắt được Đồ lục Huyền Vũ. Nhưng tên oắt này, quả thật không thể nhân nhượng! Hôm nay ta tới để phụng mệnh Ôn công tử, xin Ngu phu nhân nghiêm trị người này, cho những người khác ở Vân Mộng Giang thị làm gương!"

Giang Trừng: "Mẹ..."

Ngu phu nhân: "Câm miệng!"

Trông thấy phản ứng của Ngu phu nhân, Vương Linh Kiều rất là hài lòng: "Ngụy Anh này, nhớ không lầm thì hắn là tôi tớ của Vân Mộng Giang thị mà nhỉ? Hiện giờ Giang Tông chủ không có ở đây, tin rằng Ngu phu nhân cân nhắc rõ sức nặng. Bằng không, nếu như Vân Mộng Giang thị muốn bao che hắn, thì thật khiến người khác hoài nghi... Có ít tin đồn phải chăng... Là thật... Hì hì."

Ả ngồi trên ghế đầu mà Giang Phong Miên ngồi hằng ngày, che miệng rồi cười. Ngu phu nhân sắc mặt u ám chuyển đường nhìn sang, đột nhiên, lưng Ngụy Vô Tiện đau đớn, hai đầu gối không tự chủ được mà nhũn ra.

Ngu phu nhân quật hắn một roi.

Giang Trừng gọi: "Mẹ!"

Ngu phu nhân đã đứng dậy, Tử Điện hóa thành hình roi, ánh chớp xì xèo chạy vòng giữa hai tay như lãnh ngọc của bà. Bà quát lên: "Giang Trừng ngươi tránh ra, bằng không thì ngươi cũng quỳ xuống!"

Ngụy Vô Tiện gắng gượng chống tay bò dậy, nói: "Giang Trừng ngươi tránh ra! Ngươi đừng xía vào!"

Lại một roi bay ra, Ngu phu nhân quật hắn đến độ nằm mọp ra đất, cắn răng nghiến lợi nói: "... Ta nói mà, cái thứ... Cái thứ không tuân quy củ như ngươi! Trước sau gì cũng sẽ rước phiền phức lớn tới cho Giang gia!"

Ngụy Vô Tiện đẩy Giang Trừng ra, cắn răng chịu, không che chắn, không nói một lời. Trước kia, tuy Ngu phu nhân có nói những lời ác độc với hắn, nhưng chưa bao giờ ra tay với hắn thật, cùng lắm là bắt hắn quỳ rồi cấm túc, không lâu sau cũng sẽ được Giang Phong Miên thả ra ngoài. Nhưng lần này lại chịu liên tục mười mấy roi, đánh đến mức lưng hắn nóng rát, cả người vừa tê dại vừa đau đớn, khó mà chịu nổi, nhưng không thể không nhịn. Nếu hôm nay không phạt đến khi Vương Linh Kiều hài lòng, không cho người Kỳ Sơn Ôn thị thoả mãn, chuyện này vẫn không thể kết thúc được!

Vương Linh Kiều nhìn với vẻ đầy ý cười. Ngu phu nhân đánh xong, Tử Điện bỗng chốc thu về, Ngụy Vô Tiện quỳ dưới đất, thân trên lắc lư về phía trước, dường như sắp gục ngã. Giang Trừng muốn bước tới đỡ, Ngu phu nhân lạnh lùng nói: "Đứng tránh ra. Không được dìu nó!"

Giang Trừng bị Kim Châu Ngân Châu túm chặt kéo lại, sau cùng Ngụy Vô Tiện vẫn ngã nhào ra đất, nằm úp sấp chẳng động đậy gì.

Vương Linh Kiều kinh ngạc: "Xong rồi?"

Ngu phu nhân hừ nói: "Đương nhiên là xong rồi."

Vương Linh Kiều: "Cứ như vậy?"

Ngu phu nhân nhếch mày: "Cái gì mà "cứ như vậy"? Ngươi nghĩ Tử Điện là linh khí loại gì? Nó ăn một trận như thế, đến tháng sau cũng không khoẻ lên nổi!"

Vương Linh Kiều nói: "Nhưng vậy vẫn có lúc tốt trở lại mà!"

Giang Trừng bực tức: "Ngươi còn muốn thế nào nữa?!"

Vương Linh Kiều: "Ngu phu nhân, nếu là trừng phạt, thì đương nhiên phải khiến hắn nhớ kỹ giáo huấn này cả đời, hối hận cả đời vì việc này, không dám tái phạm nữa. Nếu như chỉ chịu một trận roi, hắn tĩnh dưỡng một thời gian xong thì lại vẫn nhảy nhót vui vẻ, vậy còn gọi đó là trừng phạt làm gì? Nhóc con tuổi này, sẹo lành là dễ dàng quên đau, căn bản không hề có tác dụng."

Ngu phu nhân: "Ngươi định làm gì? Chặt hai chân nó, để nó khỏi nhảy nhót nữa à?"

Vương Linh Kiều: "Ôn công tử rộng lượng, không làm được việc chặt hai chân tàn bạo kiểu đó. Chỉ cần chặt một cánh tay phải của hắn, thì từ nay về sau ngài ấy sẽ không tính toán nữa."

Ả nữ này, căn bản là mượn Ôn Triều chống lưng, trả mối thù Ngụy Vô Tiện vỗ ả một chưởng ở hang ngầm núi Mộ Khê ngày đó!

Ngu phu nhân liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Chặt một cánh tay phải của nó ư?"

Vương Linh Kiều: "Phải."

Ngu Tử Diên đứng dậy, vòng quanh Ngụy Vô Tiện, bắt đầu chầm chậm đi đi lại lại, dường như đang nghĩ cách. Đến cả đầu Ngụy Vô Tiện cũng không nhấc lên nổi, Giang Trừng giãy khỏi Kim Châu Ngân Châu, bịch - quỳ xuống đất, nói: "Mẹ, mẹ, ngài đừng... Chuyện vốn không phải như ả ta nói..."

Vương Linh Kiều cao giọng: "Giang tiểu công tử, ngươi đang nói ta đỗ dị hả?"

Ngụy Vô Tiện nằm trên đất đến cả trở mình cũng không được, nghĩ thầm: "Đỗ dị? Đỗ dị là cái gì?" Bỗng dưng nghĩ tới: "Là bịa đặt! Ả nữ này vốn là nô tì của vợ Ôn Triều, chưa từng đọc sách, không nhận mặt được bao con chữ, lại càng muốn ra vẻ có tài văn chương, dùng từ mới, không biết mà ra vẻ hiểu nên đọc sai chữ!" Tình hình nguy cấp, nhưng vào lúc này, người có đầu óc trái lại tâm tư càng rối loạn hơn, không tài nào tập trung tinh thần được, nghĩ ngợi lung tung không thôi. Vương Linh Kiều không hề hay biết mình tự bêu xấu, nói: "Ngu phu nhân, ngài nghĩ cho rõ, Kỳ Sơn bọn ta nhất định phải truy cứu chuyện này. Chặt cánh tay hắn rồi để ta mang về đặng có cái bàn giao, Vân Mộng Giang thị sẽ yên ổn, bằng không, lần sau Ôn công tử hỏi tới sẽ không đơn giản như vậy đâu!"

Đỗ dị: Dù yì. Bịa đặt: Dùzhuàn

Trong mắt Ngu phu nhân chớp loé ánh sáng tối tăm lạnh lẽo, gằn giọng nói: "Kim Châu, Ngân Châu, đi, đóng cửa lại. Đừng để người khác thấy máu."

Chỉ cần là Ngu phu nhân hạ lệnh, Kim Ngân song xu hoàn toàn tuân theo, đồng thời nói một tiếng "vâng!" Giòn giã, rồi đóng chặt cửa lớn lại.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng đóng cửa, ánh sáng dưới đất cũng biến mất tăm, nghĩ thầm: "Một tay ấy à? Quên đi. Nếu có thể đổi bình yên cho nhà, một tay thì một tay vậy, cùng lắm thì sau này luyện kiếm tay trái."

Giang Trừng ôm chân mẹ hắn, nói: "Mẹ! Mẹ! Mẹ nghe con nói, mẹ tuyệt đối không thể chặt tay hắn! Nếu như cha biết..."

Ngu phu nhân đột nhiên biến sắc, quát lên: "Đừng nhắc tới cha ngươi với ta! Ông ta biết rồi thì sao? Giết ta hay gì?!"

Vương Linh Kiều vui vẻ nói: "Ngu phu nhân, ta biết ngài chắc chắn có thể lựa chọn chính xác mà! Xem ra sau này khi ở Giám sát liêu, chúng ta cũng nhất định có thể nói chuyện rất hợp ý nhau!"

Ngu phu nhân kéo cái chân với làn váy bị Giang Trừng ôm về, xoay người lại, cau mày nói: "Giám sát liêu?"

*liêu = lều/ căn nhà nhỏ (hẳn đó là một nơi để giám sát chứ không nhất định nơi giám sát đó là cái lều...)

Vương Linh Kiều mỉm cười: "Đúng đấy, Giám sát liêu. Đây chính là chuyện quan trọng thứ hai của ta khi đến Vân Mộng. Kỳ Sơn Ôn thị ta mới ra lệnh giám sát, ở mỗi một toà thành đều bố trí một Giám sát liêu. Bây giờ ta tuyên bố, sau này, Liên Hoa Ổ chính là Giám sát liêu của Ôn gia ở Vân Mộng."

Thảo nào ban nãy ả ra ra vào vào trong Liên Hoa Ổ, nghiễm nhiên coi nơi này là phủ đệ của chính ả, hóa ra đã coi Liên Hoa Ổ như cứ điểm của ả ở Vân Mộng thật!

Giang Trừng đỏ mắt nói: "Giám sát liêu gì chứ?! Nơi đây là nhà ta!!!"

Vương Linh Kiều cau mày: "Ngu phu nhân, ngài nên dạy lại con mình cho thật kỹ đi. Mấy trăm năm qua, bách gia đều thần phục dưới Ôn gia, trước mặt Sứ Ôn gia đến, sao có thể nói ra câu nhà ngươi nhà ta như thế? Ta vốn còn đang do dự, Liên Hoa Ổ cũ kỹ như vậy, còn sinh ra mấy kẻ phản nghịch, có thể gánh nổi trọng trách Giám sát liêu này hay không, nhưng thấy ngươi nghe theo mệnh lệnh của ta như thế, ta vẫn quyết định đưa vinh hạnh đặc biệt này..."

Lời còn chưa dứt, Ngu phu nhân đã vung tay cho ả một bạt tai cực kỳ vang dội.

Một bạt tai này không nói tới lực tay hay tiếng động cũng đều long trời lở đất, Vương Linh Kiều bị tát đến đến độ xoay mấy vòng mới té lăn xuống đất, máu mũi tèm lem, đôi mắt đẹp trợn trừng lên.

Mấy tên môn sinh Ôn gia trong sảnh đường đồng loạt biến kiếm ra, Ngu phu nhân giơ tay vẫy, Tử Điện bay ra tạo một vòng ánh tím lóa mắt, từng tên trong đám môn sinh co quắp ngã ngay tại chỗ, Kim Châu Ngân Châu nhanh chóng tước hết bội kiếm của bọn chúng.

Ngu phu nhân dáng điệu ưu nhã bước tới cạnh Vương Linh Kiều, từ trên cao nhìn xuống ả bên dưới, bỗng nhiên khom lưng, duỗi tay túm chặt tóc Vương Linh Kiều, nhấc lên rồi lại cáu giận cho một bạt tai nữa: "Tiện tì ngươi dám!"

Bà nhẫn nại đã lâu, giờ đây mặt mũi dữ tợn, gần trong gang tấc, Vương Linh Kiều sợ đến mức bụm nửa mặt sưng phù ré ầm lên. Ngu phu nhân không chút lễ độ lại cho một bạt tai, tát cho tiếng ré của ả im bặt đi, quát: "Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ! Ngươi xông vào nhà ta, đòi trừng phạt người nhà ta ngay trước mặt ta? Cái thá gì chứ, cũng dám ngang ngược như thế!"

Bà nói xong liền mạnh tay vứt đầu Vương Linh Kiều đi như chê nó dơ bẩn vậy, rút khăn lau chùi tay, Kim Châu Ngân Châu đứng sau lưng bà, trên mặt cũng là nụ cười khinh bỉ giống hệt bà. Hai tay Vương Linh Kiều run rẩy bụm lấy mặt mình, nước mắt giàn giụa: "Ngươi... Ngươi dám làm chuyện này... Kỳ Sơn Ôn thị với Toánh Xuyên Vương thị sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Ngu phu nhân vứt khăn tay xuống đất, một đạp đá ả ngã lăn, mắng: "Câm miệng! Ả tiện tì ngươi, Mi sơn Ngu thị thế gia ta tung hoành tiên đạo trăm năm, xưa nay chưa từng nghe tới Toánh Xuyên Vương thị nào cả! Là thứ gia tộc thấp hèn chui từ xó rãnh nào ra? Toàn gia đều là loại như ngươi hay sao? Nhắc tôn ti trước mặt ta? Để ta dạy cho ngươi biết thế nào là tôn ti! Ta là tôn, ngươi là ti!"

Bên cạnh đó, Giang Trừng đã đỡ Ngụy Vô Tiện nằm nhoài ra đất lên được phân nửa. Thấy cảnh này, hai người đều giật mình sững sờ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio