Edit: Tịnh
Lần đầu tiên Hạ Văn Hi nhìn thấy Cố Trầm Uyên cũng không phải ở Kim Đỉnh Sơn.
Mà là vào lần đầu tiên y xuống núi.
Trên đường đi vào thành gặp được Cố Trầm Uyên.
Đối phương không có dùng pháp thuật thay đổi khuôn mặt, nhưng lại đeo một cái mặt nạ. Cho dù có lộ mặt thật ra, Hạ Văn Hi cũng sẽ không biết đối phương là ma. (ma này là ma đầu, không phải con ma đâu nhá=
Nhưng khuôn mặt này thật sự rất chất phác, Cố Trầm Uyên lại ăn mặc giống như người làm công trong quý phủ, thoạt nhìn là người sẽ không lừa gạt người khác.
Vì thế, ngay lúc Cố Trầm Uyên ngăn y lại, hỏi y có phải muốn vào trong thành không, lại chỉ y đi về phía ngược lại, nói dù sao thì hắn cũng muốn trở về trong thành, muốn đi chung với hắn không, Hạ Văn Hi tin ngay.
Ngay cả bấm đốt ngón tay tính toán xem có đi lầm đường không cũng không.
Còn cho rằng đối phương là người tốt.
Hạ Văn Hi chưa từng xuống núi bao giờ, mà ở trong đạo quán, đừng nói sẽ có ai lừa y, ai cũng rất tôn kính y, thế cho nên mới nuôi được ngốc như vậy.
Tuy nói đi thật nhiều ngày rồi mà vẫn chưa vào tới trong thành, nghĩ thầm mình có phải bị lừa rồi không? Nhưng Cố Trầm Uyên biểu hiện thật sự quá hiền lành, trái lại khiến Hạ Văn Hi cảm thấy mình quá đáng, nghi ngờ đối phương.
Cho đến khi gặp một vị đạo hữu khác ở trên đường.
Trong lòng y còn chưa kịp xấu hổ vì “Hiểu lầm” Cố Trầm Uyên, đã nghe thấy Cố Trầm Uyên nói một câu.
“Chạy nữa đi.”
“Sao lại không chạy?”
Hạ Văn Hi chính mắt thấy Cố Trầm Uyên sau khi nói xong câu đó, từ trong y phục của vị đạo hữu kia bò ra không ít độc trùng, rồi sau đó những con vật nhỏ đó lập tức bò khắp người người kia, chỉ mất một lúc, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Ngay cả thời gian để Hạ Văn Hi cứu đối phương cũng không có.
Sau đó. Không có sau đó.
Hạ Văn Hi biết Cố Trầm Uyên là tu ma.
Mà Cố Trầm Uyên, lại dùng một số chiêu trò mà chạy khỏi tay y.
Cố Trầm Uyên dạy cho y một bài học, đừng tùy tiện tin tưởng người khác.
Bởi vì sự thật chứng minh, y bị lừa rồi.
Về phần vì sao Cố Trầm Uyên muốn gạt Hạ Văn Hi, trước kia Hạ Văn Hi nghĩ không ra. Nhưng hiện tại nghĩ tới, có lẽ là vì Cố Trầm Uyên cảm thấy buồn chán, lại muốn tra tấn vị đạo hữu kia một trận, vừa lúc đụng phải Hạ Văn Hi, mà lại dễ lừa như vậy nữa mà thôi.
Lần thứ hai nhìn thấy Cố Trầm Uyên, là ở Thường gia.
Hạ Văn Hi đang phụ trách vụ kiện “Cưỡng đoạt dân nữ”, trong đó người đoạt người là thiếu gia Thường gia, bên kia là một người bình thường.
Kết quả vị thiếu gia đó chết vào ban đêm.
Vì thế, y bị người ta “Mời” đến Thường gia.
Nếu có người bị cản trở khi đến Thường gia, vậy thì người đó chính là Hạ Văn Hi rồi.
Vào lúc ban đêm, Cố Trầm Uyên giả vờ làm một tiểu tư dẫn y đi xem thi thể của thiếu gia Thường gia.
Kết quả đi vòng mấy vòng vẫn chưa tới nơi.
Hạ Văn Hi vừa định đặt câu hỏi, đã nghe tiểu tư kia nói: “Đạo gia, ngài thật sự không thích hợp sinh hoạt ở nhân gian này đâu.”
Hạ Văn Hi chưa kịp phản ứng, thì nghe một tiếng thét chói tai, chớp mắt này, lại không thấy bóng dáng Cố Trầm Uyên nữa.
Thường gia chết gần như một phần ba người.
Có toàn thân thối rữa mà chết, có bị ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn chỉ còn dư lại bộ y phục, còn có nổ tan xác mà chết, thất khiếu chảy máu ……
(Thất khiếu chảy máu: chảy máu ở bảy nơi, hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi, miệng
Những chuyện này làm cho y có ấn tượng với Cố Trầm Uyên.
Cuối cùng việc này dẫn tới không ít người tu tiên, đều nhất trí cho rằng, đó thật ra là thủ pháp giết người của Cố Trầm Uyên.
Nhưng mà, sau này có người nói với Hạ Văn Hi là: “Những người đó đều đáng chết.”
Bởi vì những người chết đó, cơ bản đều không phải là người tốt gì.
Tuy nói xấu một gia tộc cũng chẳng được gì. Nhưng mà Thường gia thì có, ngay cả che dấu cũng không che dấu được.
Sau này Hạ Văn Hi bấm đốt ngón tay tính rõ ràng, một ngày trước khi thiếu gia Thường gia gặp chuyện không may, từng cưỡng đoạt một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, là muội muội của một tiểu tư trong Thường gia, vị tiểu cô nương đó bị thiếu gia chơi đùa đến chết, mà người tiểu tư đó, bởi vì ngăn cản cũng bị đánh chết.
Dáng vẻ người dẫn đường hôm đó chính là dáng vẻ của người tiểu tư nọ.
Mà huynh muội đó, từng cho một lão khất cái lớn tuổi không nơi nương tựa một ít tiền và mấy cái màn thầu. Mà người khất cái đó chính là Cố Trầm Uyên buồn chán giả trang chơi.
Lúc ấy, tâm tình Hạ Văn Hi rất phức tạp.
Rồi sau đó Hạc Sơn lão nhân xuống núi, nói với y câu đó.
— ác chính là ác.
Lần nữa nhìn thấy Cố Trầm Uyên, chính là khi phục ma ở Kim Đỉnh Sơn.
Hạ Văn Hi tử từ mở mắt, ánh nắng đâm vào mắt y có chút đau, nhưng y lại giống như không có cảm giác, một lúc sau, mới xốc chăn trên người lên, ngồi dậy từ trên giường.
Y còn sống.
Chuyện này nằm trong dự liệu.
Bởi vì Cố Trầm Uyên, không muốn nợ người khác, mặc kệ lớn nhỏ.
Hạ Văn Hi giúp hắn, như vậy mặc kệ Cố Trầm Uyên có cần giúp hay không, trước khi trả đủ “Ân”, Cố Trầm Uyên cũng sẽ không động vào y.
“Sư huynh”
“Xảy ra chuyện rồi”
Cửa bị người dùng sức đẩy ra, mặt tiểu sư đệ đầy kích động nhìn y.
“Cố Trầm Uyên…… giết người.”
“Ở núi Thanh Thành.”
Tiểu kịch trường:
Cố Trầm Uyên: Đạo trưởng, ngài ăn thỏ không?
Hạ Văn Hi: Không, cám ơn.
Cố Trầm Uyên: Đạo trưởng, ngài ăn mơ rừng không?
Hạ Văn Hi: Không, cám ơn.
Cố Trầm Uyên: Đạo trưởng, ngài ăn kẹo không?
Hạ Văn Hi: Không, cám ơn.
Cố Trầm Uyên: Đạo trưởng, ngài ăn gà rừng không?
Hạ Văn Hi: Không…… rốt cuộc sao ngươi lại bắt những thứ này? Tuy nói chúng nó không có —
Cố Trầm Uyên: Đạo trưởng, ngài xem đó là cái gì?
Hạ Văn Hi quay đầu nhìn: Hả?
Đạo trưởng thật ngọt
Hết chương