Lúc Mạnh Trúc tỉnh lại Lạc Thịnh Vũ còn chưa tỉnh, xác thực nói Mạnh Trúc là bị làm cho tỉnh lại, chảy một thân mồ hôi lạnh, bị gió lạnh thổi qua rùng mình mấy cái.
Hắn nghỉ ngơi một lúc cảm thấy thân thể thoải mái hơn, tựa hồ cũng là thuốc đã uống có hiệu lực và tác dụng, trong tứ chi bách hài di động một cỗ nhiệt khí, rất dễ chịu.
Hắn dùng lực đẩy một cái đã đẩy Lạc Thịnh Vũ ra, vừa rồi hắn mơ mơ màng màng cũng không biết đều mơ thấy cái gì, chỉ là xoay người liền nhìn thấy Đoạn Thủy kiếm cắm trong lồng ngực người này, hắn sợ tới mức toàn thân mồ hôi lạnh, thoáng cái liền tỉnh.
Nay thanh tỉnh mới cảm thấy có chút hoang đường, hoang đường đến đáng cười. Nghiêng đầu nhìn chuôi Đoạn Thủy kiếm bên cạnh ấy, vẫn còn tỏa ra màu lam băng, nhưng đã gãy thành hai khúc, một nửa cắm giữa tường đá, có lẽ cũng tìm không được nữa.
Lạc Thịnh Vũ tựa hồ có chút suy yếu, bị hắn đẩy một cái cũng không có tỉnh lại, chỉ nhíu nhíu mày. Mạnh Trúc không lập tức đứng lên, hắn thử vận vận công, cảm giác thích ứng mới mở mắt ra.
Lạc Thịnh Vũ bị thương nặng, lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tứ chi quả thực giống như không phải là của mình, năm ngón tay phải đau đớn bứt rứt, khiến y cắn chặt răng.
"Đừng uổng phí khí lực, nội lực của ngươi bị bản tọa che tất cả rồi, cưỡng ép giải huyệt đạo có tổn thương gì, Lạc đại hiệp hẳn là rõ hơn ta chứ?" Mạnh Trúc mắt lạnh nhìn y nói.
Lạc Thịnh Vũ cười khẽ một tiếng, từ trong tiếng cười là có thể nhìn ra thân thể suy yếu bao nhiêu, hòa hoãn nửa ngày mới nói: "Ngươi quá lo lắng, vết thương của ta không nhẹ, cho dù không bị che huyệt đạo, bây giờ cũng không khác gì phế nhân."
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, lập tức cười lạnh một tiếng, giọng điệu ngược lại là nhẹ nhàng một chút, nhưng khiến người nghe càng cảm thấy quỷ dị, "Bản tọa ngược lại không cho là như vậy, thủ đoạn của Lạc đại hiệp rất cao, ai mà biết có biến cố gì? Ngươi nói có phải hay không?"
"Đó là ngươi quá coi trọng ta," Lạc Thịnh Vũ xoay người ngồi dậy, động tác có chút chậm chạp, tựa hồ là dính đến vết thương, "Cho dù thương thế phục hồi như cũ, không biết còn có thể khôi phục đến nội lực trước đây hay không."
Mạnh Trúc khẽ hừ một tiếng, vết thương nặng như vậy không chết đã là rất may, nếu có thể kịp thời dùng thuốc trị liệu có lẽ có thể khôi phục mười phần mười võ công, có điều chỗ bọn hắn bây giờ cũng không biết là ở đâu, đừng nói đại phu, ngay cả viên thảo dược cũng tìm không thấy.
"Nghe loại giọng điệu này của Lạc đại hiệp, bản tọa nhưng không nghe thấy sốt ruột gì," Mạnh Trúc nghĩ cũng không khỏi nhíu mày dài, nhưng đương sự kia lại tựa hồ như không quan tâm, trên mặt cũng không thấy vẻ lo lắng gì, "Xem ra Lạc đại hiệp không coi trọng thân võ công này bao nhiêu."
Lạc Thịnh Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, người nọ là ngồi dưới đất là dựa vào tường đá, ngẩng đầu nhìn Mạnh Trúc đứng ở bên cạnh, nhưng không có chút tự giác thấp hơn người ta một khúc, "Ta đương nhiên để ý, tâm huyết hai mươi mấy năm. Chẳng qua loại chuyện này để ý cũng không có cách nào."
Mạnh Trúc lườm y một cái, dời ánh mắt đi không nhìn y nữa, đỡ vạt áo ngồi xuống, tự nhắm mắt dưỡng thần.
"Chúng ta đây là ở địa phương nào, ta đi tìm thử đường đi lên." Lạc Thịnh Vũ nhìn nhìn xung quanh, không có một ngọn cỏ, hoang vắng khác thường, trên mặt đất đều là cục đá hạt cát rất nhỏ.
Lạc Thịnh Vũ vừa đứng lên đã bị Mạnh Trúc đột nhiên vọt tới trước người ngăn lại, "Lạc đại hiệp thương thế nặng như vậy vẫn là thành thật ngồi đi. Bản tọa vừa rồi phát ra tín hiệu, người của Vân Thiên cốc sẽ tìm qua đây."
"Ngươi sao không sợ thủ hạ của ta tìm tới trước, hoặc là đám nhân sĩ võ lâm kia tới đây trước, vậy chẳng phải là không ổn."
Mạnh Trúc khinh thường cười cười, nói: "Lạc đại hiệp ở trong tay bản tọa, thủ hạ của ngươi có thể làm khó dễ được ta? Mà đám quân tử đại hiệp ấy, bây giờ phỏng chừng chạy trối chết còn không kịp ấy chứ?"
"Nói có lý." Lạc Thịnh Vũ nghe xong liền ngồi xuống.
Mạnh Trúc ôm cánh tay nhìn y, nói: "Lạc đại hiệp rất trấn định, ngươi cũng biết người Vân Thiên cốc mà đến ngươi muốn chạy trốn sẽ không dễ dàng?"
"Ừm," Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, trên mặt không thấy mảy may lo lắng, nói, "Lấy tình huống hiện tại của ta cũng đánh không lại ngươi, cho nên đào tẩu cũng không có khả năng chút nào."
"Ngươi nói bản tọa mang ngươi về Vân Thiên cốc, là một kiếm giết ngươi? Hay là chậm rãi tra tấn?"
Lạc Thịnh Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt vô cùng, môi cũng xanh, nhưng không thấy nhếch nhác, "Đương nhiên sẽ không một kiếm giết ta, bằng không ngươi bây giờ đã động thủ."
"Nói rất hay!" Tay Mạnh Trúc nắm chặt, khung xương vang lách cách, mặc dù biểu hiện trên mặt hắn không thay đổi, song không khó nhìn ra là tức giận, "Lạc đại hiệp chẳng lẽ không sợ chết? Hay là ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi!" Hắn ban đầu còn giọng điệu thản nhiên, nhưng nửa câu sau đã trở nên nghiến răng nghiến lợi, rồi đột nhiên tiến lên một bước, kề sát Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ chỉ là lắc đầu, chống lại ánh mắt Mạnh Trúc, cách nửa ngày mới nói: "Ta không biết ngươi có thể giết ta hay không. Nhưng... ta thật sự không sợ chết."
Mạnh Trúc giật mình sửng sốt, hai người kề rất gần trong mắt Lạc Thịnh Vũ rất bình tĩnh, tựa hồ chứng minh người nọ không nói dối. Hắn sửng sốt chốc lát chính là cười chẳng đáng, chỉ cảm thấy cái bình tĩnh của người nọ lời của người nọ vô cùng dối trá, ai mà không sợ chết chứ, đều là giả...
"Ta trước năm tuổi thế nào đã không nhớ rõ nữa, lúc nhớ chuyện chính là trẻ mồ côi. Một hài tử nhỏ như vậy, sống sót thật sự không dễ dàng. Về sau gặp một người, được nhận nuôi lúc này mới xem như là nhặt được mạng, không có bị đói chết."
Thân thể Mạnh Trúc run lên một cái, rất nhanh đã híp híp mắt, phất tay nói: "Bản tọa không rảnh nghe ngươi vô nghĩa." Giọng điệu hắn cường ngạnh, lại mang theo vội vàng xao động. Lời của Lạc Thịnh Vũ khiến hắn mê man một trận, tựa hồ nhớ tới sự tình trước kia. Tống Liêu chiến dịch không ngừng, hài tử không cha không mẹ nhiều lắm, đương nhiên cũng bao gồm hắn...
Lạc Thịnh Vũ thấp giọng cười cười, tựa hồ không có nghe thấy lời của Mạnh Trúc, tiếp tục nói: "Về sau ta mới biết được người kia vì sao muốn nhận nuôi ta.... Qua chưa đến nửa năm, ta đã bị đưa đến một chỗ, sau đó thành hài tử có cha có mẹ yêu thương, mỗi ngày có người dạy ta tập võ đọc sách..."
Nói tới đây Mạnh Trúc đương nhiên là nghe hiểu.
"Ngươi nói mạng của ta có phải nhặt về hay không? Cho nên..."
Mạnh Trúc liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói: "Vậy bản tọa thật đúng là nói không sai, Lạc đại hiệp thật sự là lòng lang dạ sói, người Lạc gia cũng coi là nuôi ngươi hai mươi mấy năm, không phải đồ vong ân phụ nghĩa thì là gì?"
"Nói đúng." Lạc Thịnh Vũ tựa hồ là nói quá nhiều, nguyên khí bị thương có chút mệt, nhắm mắt tựa vào trên tường đá, "Cho nên ta không sợ chết."
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy lười nói chuyện với y, cùng một người "không sợ chết" như thế, hắn tựa hồ cũng không có gì để nói. Ai cũng có cái đành chịu, mình đã không chịu nổi gánh nặng như vậy, tội gì lại đi quản người khác.
Lạc Thịnh Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, rõ ràng hẳn là thời gian buổi trưa, trời lại tối sầm, chưa qua bao lâu trên mu bàn tay đã rơi xuống một giọt mưa, "Trời mưa rồi, không biết liệu có to hay không, tìm một chỗ tránh trước đi."
Mạnh Trúc cũng không nói chuyện, đứng lên liền đi về phía trước. Đường trong núi không dễ đi, mặc dù không có cây cối cỏ dại gì trơ trụi, nhưng mà nhiều nham thạch.
Mới vừa đi không bao lâu mưa liền ào một cái bỗng nhiên to hơn, làm cho người ta có chút không kịp đề phòng. Lạc Thịnh Vũ vội vàng tiến lên một bước nắm lấy tay Mạnh Trúc, "Nhanh lên một chút, tránh mưa đằng trước."
Mạnh Trúc bị y kéo lảo đảo một cái, hắn đâu ngờ người kia thương nặng như vậy còn dám cưỡng ép vận công, lại là triển khai khinh công kéo mình chạy về phía trước một đoạn. Hắn lật tay úp lại, đổi thành nắm lấy cổ tay Lạc Thịnh Vũ, nói: "Hừ hừ, Lạc đại hiệp thật đúng là không sợ chết, nhưng mà bản tọa cũng không muốn còn chưa có trở về Vân Thiên cốc, Lạc đại hiệp đã biến thành một khối thi thể. Cái ngươi nợ bản tọa, chậm rãi trả."
Hắn nói xong nhảy lên, chạy nhanh hai bước, liền nhìn thấy trên vách núi có một chỗ hõm lại, đề khí tung người, kéo Lạc Thịnh Vũ cùng nhau nhảy lên.
Mưa thật sự là rất lớn, thời gian ngắn ngủi trên thân hai người đều đã ướt đẫm, cơ hồ không mở ra được mắt. Trốn vào trong chỗ hõm của vách núi mới thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt giọt nước xuôi theo rơi xuống, rất chật vật. Thạch động nhỏ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đầu cùng, không có cái gì, cũng không nhóm được lửa, trước không nói có lạnh hay không, quần áo ẩm ướt dán trên người cũng đủ khó chịu rồi.
Mạnh Trúc rùng mình, tay áo dài vung lên quét một mảnh đất đá, một mình ngồi xuống nhắm mắt vận khí, qua không lâu nhiệt lưu trong đan điền thẩm thấu tứ chi bách hài mới thở phào một cái, mặc dù quần áo vẫn còn ẩm ướt, nhưng cũng dễ chịu không ít. Chỉ là trong bụng dưới âm ỉ không thoải mái, nhưng là nói không ra nguyên cớ.
Nội lực Lạc Thịnh Vũ bị ngăn lại đương nhiên là không thể di chuyển nội tức, vừa rồi cưỡng ép điều động, bây giờ lại càng có chút thể lực cạn kiệt, hơi choáng váng, vịn tường đá nhắm mắt một lát.
"Cái này cho ngươi."
Mạnh Trúc nghe thanh âm lác đác bên cạnh, vẫn không mở mắt. Nội lực của Lạc Thịnh Vũ bị hắn chế trụ chắc chắn là không thể điều tức, không biết y đang làm cái gì. Nghe thấy giọng nói của đối phương mới mở mắt ra.
Lạc Thịnh Vũ đi tới, đưa một cái gói giấy dầu qua. Mạnh Trúc nhìn lướt, tay áo người nọ nâng vẫn còn nhỏ nước, trên gói giấy dầu nhỏ cũng có chút tựa như ẩm ướt.
"Đây là cái gì?"
Mạnh Trúc giương mắt hỏi y, nhưng Lạc Thịnh Vũ lại nhìn hắn không nói lời nào. Hắn ngừng một lát, sau đó nâng tay nhận lấy, mở gói giấy dầu ra, bên trong lăn mấy viên thuốc nhỏ.
"Đây là thuốc gì?"
"Đương nhiên là thuốc đưa cho ngươi."
"À há? Chẳng lẽ là thuốc độc?" Mạnh Trúc nhíu nhíu mày dài, ba viên thuốc nhỏ lăn trong lòng bàn tay, "Nếu là thuốc chữa thương gì vẫn là Lạc đại hiệp uống thì tốt hơn, miễn đông lạnh chết ở chỗ này."
Lạc Thịnh Vũ nghe lời cay nghiệt của hắn không khỏi cười cười, sắc mặt y xám trắng cười rộ lại có vẻ ung dung, dường như hiện tại rơi vào tình thế xấu căn bản không phải chính mình, "Không phải thuốc độc, có điều ta ăn cũng không có công hiệu."
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, không rõ ý y, nâng viên thuốc trong tay cầm gần ngửi ngửi, tức khắc sắc mặt đại biến, biểu tình trên khuôn mặt lập tức liền méo mó. Lật tay ném mấy viên thuốc xuống đất, quát: "Lạc Thịnh Vũ! Ta giết ngươi!"
Lạc Thịnh Vũ động tác rất nhanh, đưa tay chộp một cái đã đưa viên thuốc vào trong lòng bàn tay. Nhìn thấy Mạnh Trúc một chưởng bổ qua đây cũng không trốn, nói: "Bây giờ không phải là lúc cậy mạnh, thân thể ngươi không thoải mái tự mình rõ ràng hơn ta."
Sắc mặt Mạnh Trúc xanh mét, mặc dù hắn không tinh thông y thuật lắm, nhưng Mạnh Khanh Mạnh Hiểu đều là cùng nhau lớn lên với hắn từ nhỏ, hai người đều có nghiên cứu về y thuật, hắn đương nhiên có chút hiểu biết. Mấy viên thuốc Lạc Thịnh Vũ cho hắn kia không phải an thai còn có thể là cái gì?
Lạc Thịnh Vũ thấy hắn nghiến răng nghiến lợi không nói lời nào, không nhịn được lại nói: "Ngươi bây giờ năm phần nội lực đều bị... nó kiềm chế, nếu như không cẩn thận, sẽ không sợ năm phần nội lực ấy cũng biến mất theo sao."
Mạnh Trúc tức cả người run rẩy, xương cốt vang lách cách, hắn thật muốn một chưởng bổ vỡ đầu người nọ. Người nọ quả nhiên đã biết... Hắn nghĩ như vậy liền cảm thấy khuất nhục.
Trầm mặc nửa ngày, Mạnh Trúc chỉ nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, một chữ cũng chưa nói. Ngay sau đó lật tay úp lại, một phen đoạt viên thuốc trong tay Lạc Thịnh Vũ qua đây. Mấy viên thuốc nhỏ màu đỏ ở trong lòng bàn tay vô cùng tươi đẹp, nhắm mắt ngửa đầu ném vào miệng.
"Bản tọa không gây khó dễ với thân thể của mình." Mạnh Trúc giọng điệu thản nhiên, sau đó tới gần Lạc Thịnh Vũ vài bước, nói tiếp: "Lạc đại hiệp ngươi hãy nghe cho kỹ, bản tọa sẽ không cho ngươi chết, nếu như công lực của bản tọa không thể khôi phục, sẽ chậm rãi đòi lại với ngươi."
Lạc Thịnh Vũ cười cười liền không nói gì thêm, loại thái độ này ngược lại khiến Mạnh Trúc càng tức, chỉ cảm thấy một bầu lệ khí của mình căn bản không tìm được chỗ phát tiết.
Hắn nắm chặt nắm tay, quay đầu đi chỗ khác không nhìn nam nhân khiến người ta tức giận nữa, có điều trong đầu bỗng nhiên thoáng qua một tình cảnh. Trước đây không lâu, chính mình còn nhất thời sơ ý bị y chế trụ, ép buộc chuyển thuốc. Hắn nghĩ liền cảm thấy chán ghét, trên môi tựa hồ còn lưu lại hơi thở và xúc cảm của người kia.
Mạnh Trúc càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, dứt khoát giơ mu bàn tay lên hung hăng lau hai cái trên môi mình, sau đó vung tay áo ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lạc Thịnh Vũ vốn thấy hắn cau mày tưởng là thân thể hắn lại khó chịu, nhưng nhìn cảm thấy lại không quá giống. Đợi sau một chuỗi động tác của người nọ, không khỏi liền khẽ cười ra tiếng.
Mạnh Trúc nghe thấy tiếng cười chán ghét trợn mắt, nói: "Lạc đại hiệp tựa hồ không có tự giác tù nhân chút nào."
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Mạnh Trúc bị câu hỏi bất thình lình hỏi một đằng trả lời một nẻo của y làm sửng sốt, có chút hồ đồ, không khỏi quỷ dị liếc y một cái. Trên khóe miệng người nọ mang theo nụ cười khẽ, ánh mắt của hai người tự nhiên mà vậy liền đối diện nhau.
"Đang nghĩ về ta sao."
Mạnh Trúc nghe xong liền muốn cười nhạo, thầm nghĩ người này cũng quá tự cho là đúng, nhưng trong giây lát nụ cười trên mặt liền cứng đờ, không thể phủ nhận, mặc kệ có phải chán ghét tức giận hay không, hắn vừa rồi theo bản năng nghĩ đến đều là người này.