Ma Đầu

quyển 2 chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Mạnh Trúc tỉnh lại cảm thấy toàn thân đều rất mệt mỏi, trong đầu hỗn loạn, trong cổ họng còn có cỗ cảm giác buồn nôn, cũng cảm nhận được cuồn cuộn trong bụng. Giật giật ngón tay, quả thực sẽ phí rất lớn khí lực.

Hắn cảm giác mình có một giấc mộng rất dài, ban đầu mơ thấy lúc nhỏ, ký ức trước khi đi vào Vân Thiên cốc rất mơ hồ, rồi sau đó chính là luyện võ mỗi ngày mỗi đêm, bị thương bị bệnh đều không người hỏi thăm. Ban đầu hắn còn có thể tủi thân khóc lớn, về sau chính là yên lặng rơi lệ, đến cuối cùng cũng chỉ có cắn răng gắng gượng.

Lại nói có lẽ mất trí nhớ không phải là một chuyện xấu, xấu chỉ là xấu ở chỗ ký ức hắn lại khôi phục... Mạnh Trúc mơ mơ màng màng cũng không biết nghĩ như thế nào, lại có một cái ý niệm như thế nhảy ra. Ít nhất khi đó, hắn không hiểu cái gì, không cần gánh vác cái gì, có người yêu thương có người quan tâm, chỉ cảm thấy tất cả đều rất tốt.

Chỉ tiếc...

"Chủ tử!" Mạnh Hiểu trông bên cạnh vọt đứng lên, vội vàng hai bước đến bên giường, nói: "Chủ tử đã tỉnh, có chỗ nào khó chịu hay không?"

Lúc Mạnh Trúc nhìn thấy Mạnh Hiểu còn có một khắc ngẩn ra, hắn phản ứng nửa ngày mới nhớ, hắn và Lạc Thịnh Vũ không phải rơi xuống đáy vực sao?

"Sao lại là ngươi...?"

Mạnh Hiểu từ trên bàn bưng một chén nước qua đây, đưa cho đối phương, nói: "Chúng ta nhận được tín hiệu của chủ tử đuổi qua, thế nhưng nhất thời tìm không thấy đường, sau đó khi tìm được chủ tử thì chủ tử đã ngất đi."

"... Lạc Thịnh Vũ đâu?!" Mắt phượng của Mạnh Trúc đột nhiên mở to mấy phần, chén đưa đến bên miệng lại dời đi.

Mạnh Hiểu có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Lúc chúng ta tìm được chủ tử thì chủ tử đã bất tỉnh, là Lạc Thịnh Vũ cõng ngài ra. Nhưng... y bị thương nặng, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."

"..." Mạnh Trúc nghe xong thần sắc trên mặt không thay đổi, cách một lát mới chậm rãi nói: "Đừng để cho y chết, bản tọa giữ lại y còn chỗ hữu dụng."

"Mạnh Khanh nói y tạm thời sẽ không đánh mất tính mạng, nhưng mà nguyên khí đại thương, lại bị nội thương không có đúng lúc trị liệu, cho nên không biết võ công có thể phục hồi hay không..."

Tay Mạnh Trúc cầm chén run một cái, trong lòng bỗng nhiên dao động, cũng không biết là vì sao, lập tức đưa tay xoa xoa thái dương, hừ lạnh một tiếng, nói: "Võ công phế đi mới tốt, xem y lại ép buộc thế nào."

"Ngược lại là chủ tử..." Mạnh Hiểu nói: "Chủ tử ngài cần tĩnh dưỡng thật tốt một khoảng thời gian. Thân thể hiện giờ của chủ tử... tương đối suy yếu, hơn nữa trên trường cung ngài mang theo bên người phun độc, mặc dù thời gian quá dài độc tính đã không mạnh, nhưng mà chủ tử obất tỉnh vẫn là chủ yếu vì cái này, mới nội tức không ổn định."

"... Ta đã biết." Mạnh Trúc gật gật đầu, Mạnh Hiểu nói không rõ ràng, nhưng mà chính hắn cũng biết, hắn có đứa nhỏ thân thể suy yếu, nguyên khí không đủ, nơi chốn đều bị hạn chế, "Mạnh Khanh đâu?"

"Mạnh Khanh mấy ngày nay điều chế thuốc mất không ít tinh lực, ta để hắn đi nghỉ ngơi. Chủ tử gọi hắn?"

"Lát nữa bảo hắn qua đây."

Sau khi Mạnh Hiểu lui ra ngoài Mạnh Trúc lại nghỉ ngơi trong chốc lát, thân thể cảm giác vẫn là thực mỏi mệt, có chút cảm giác không nâng nổi sức lực. Cần tĩnh tâm nhập định điều tức thời gian rất lâu.

Long lân thất bảo cung để trên bàn, lúc này trong phòng đã tối, đã thắp đèn, bảy viên bảo thạch trên trường cung chiếu ánh sáng sáng tối tối.

Mạnh Trúc nhìn chằm chằm long lân thất bảo cung thật lâu, Mạnh Khanh đã xử lý trường cung, độc tính đã không còn. Trường cung trải qua xử lý so với khi vừa phát hiện chói mắt hơn nhiều, tựa như là mới đúc, không cần nhiều lời chỉ cần liếc mắt một cái sẽ làm cho người ta thán phục.

Chỉ tiếc một thanh bảo cung không giống đời, lại không có mũi tên xứng đáng.

Nghĩ như vậy đứng dậy xuống giường đi qua, vươn tay sờ sờ trên thân cung hình long lân. Bất thình lình lật cổ tay cầm lên trường cung, ngón tay móc lại, ghìm vai nhấc khuỷu tay, dùng hết khí lực kéo trường cung kia ra. Nhưng không biết có phải vì nguyên khí còn chưa khôi phục hay không, cánh tay hơi run rẩy, có vẻ khó nhọc.

Mạnh Trúc bỗng nhiên có ý nghĩ, cầm trường cung xoay người ra phòng. Phía ngoài cửa có đệ tử đang chờ, thấy hắn đi ra vội vàng khom lưng lĩnh mệnh. Mạnh Trúc phân phó vài câu, người nọ đáp ứng ngay lập tức lui xuống.

Mạnh Trúc đứng ở cửa, trong phòng đối diện tối không có thắp đèn, bên ngoài có hai đệ tử trông. Nơi đó chính là chỗ Lạc Thịnh Vũ đang ở, người nọ giống như là còn chưa có tỉnh lại.

Hắn dừng một chút liền nâng bước đi tới, phất phất tay, hai đệ tử ở cửa mở cửa ra, sau đó liền lui xuống.

Mạnh Trúc đi vào trong phòng, tay phải nhấc vung lên, đèn trong phòng liền bị thắp sáng, lần này xung quanh sáng hơn nhiều. Gian phòng không lớn, Lạc Thịnh Vũ thì nằm trên giường bên trong, chỗ đối diện tầm mắt có tấm bình phong cản trở.

Hắn đi vào trong hai bước, rẽ qua tấm bình phong là có thể nhìn thấy giường. Mạnh Trúc cách giường bốn năm bước liền dừng lại, hắn quan sát người nọ nằm trên giường, sắc mặt tựa hồ có chút trắng, trên môi cũng không có bao nhiêu huyết sắc. Nhưng chỉ chốc lát không khỏi nhếch khóe miệng cười cười.

"Lạc đại hiệp vẫn chưa chịu dậy sao?"

Mạnh Trúc nói xong, người nọ không thấy chút phản ứng. Hắn cũng không nhiều lời nữa, đột nhiên tay dò qua, thẳng vào mặt đối phương.

Chỉ lệch một chút, Lạc Thịnh Vũ trên giường kia bỗng nhiên giơ tay lên kéo một cái, liền chế trụ cổ tay Mạnh Trúc. Mạnh Trúc bị y nắm cổ tay, trường cung tay trái đặt ngang, gác tại cần cổ Lạc Thịnh Vũ.

"Lạc đại hiệp quả nhiên là giả chết? Chẳng lẽ còn tính toán chạy trốn từ nơi này hay sao?"

Hai người kìm hãm lẫn nhau, ai cũng không buông tay, cách nhau chẳng qua một tấc, cơ hồ là dán vào một. Lạc Thịnh Vũ cười cười, trên mặt mệt mỏi khó mà che giấu, nói còn chưa có ra khỏi miệng đã ho trước mấy tiếng, rồi mới nói: "Ta nếu như tỉnh lại, người trông bên ngoài chẳng phải là càng nhiều?"

"Đấy là khẳng định, cũng không thể khiến người ta cảm thấy Vân Thiên cốc ta sơ suất Lạc đại hiệp. Ngươi nói, có phải hay không?" Mạnh Trúc nói như vậy, trước tiên bỏ long lân thất bảo cung bên tay trái xuống.

Lạc Thịnh Vũ cũng không thấy cử động, vẫn nắm huyệt đạo trên cánh tay hắn, "Ngươi buông, không sợ ta kèm ngươi làm con tin sao?"

"Bản tọa có gì phải sợ?" Mạnh Trúc giống như là bị y chọc cười, giương mắt chống lại ánh mắt y, hai người cách gần cơ hồ là hít thở lẫn nhau, "Lạc đại hiệp đã quên sao? Lạc Thịnh Nghĩa còn trong tay bản tọa, bản tọa cũng là có con tin."

"Ngươi cũng đã quên, hắn không phải thân nhân của ta." Lạc Thịnh Vũ trả lời thực bình tĩnh.

"À há? Vậy thì thật là bản tọa tính sai?" Mạnh Trúc ra vẻ kinh ngạc, mày dài nhếch lên, lập tức tay trái buông lỏng, trường cung rơi trên chăn gấm. Tay hắn khoác trên vai Lạc Thịnh Vũ, cả người mềm nhũn cơ hồ là rúc vào trong ngực y, ngửa đầu để sát vào hơn một chút, đôi môi khép mở gần như sát bên môi Lạc Thịnh Vũ, "Thế nhưng ta còn có biện pháp tốt hơn, ngươi nói có phải hay không? Mặc dù thứ này trong bụng khiến ta căm tức vô cùng, nhưng cũng giúp ta không ít việc, dùng năm phần công lực là có thể kiềm chế Lạc đại hiệp, quả thật rất không tồi."

Lạc Thịnh Vũ tựa hồ thở dài nhỏ không thể nghe thấy, Mạnh Trúc cười cười tiếp tục nói: "Lạc đại hiệp không cần lo lắng, ta tạm thời còn chưa giết ngươi, chỉ cần ngươi không nghĩ đến chạy trốn. Nhưng cho dù người muốn chạy trốn, ta nghĩ ta cũng sẽ không giết ngươi, tối đa chém đứt tay chân của ngươi, ta tin tưởng lấy y thuật của Mạnh Khanh, cam đoan ngươi sống được yên ổn."

"Ngươi hiện tại là hận ta hận muốn chết..." Lạc Thịnh Vũ buông lỏng tay, trong cổ họng bật cười thật thấp, "Vậy trước đây, có phải cũng yêu ta yêu muốn chết hay không?"

Mạnh Trúc biến sắc, vung tay đứng thẳng người, rời đi cách giường năm sáu bước. Nhưng không đợi hắn nói, Lạc Thịnh Vũ lại nói tiếp: "Lúc ấy nếu như không mang theo ngươi xuống mộ, ngươi cũng sẽ không trúng độc bị Mạnh Khanh mang đi, có lẽ bây giờ cũng không giống..."

Mạnh Trúc cười lạnh một tiếng, xoay người lại nhìn Lạc Thịnh Vũ, nói: "Lạc đại hiệp mời nhìn cho rõ, bản tọa không phải người ngươi tâm tâm niệm niệm, còn người đó, đã sớm chết cũng nói không chừng. Ta xem ngươi vẫn là nghỉ ngơi nghỉ ngơi cho tốt, đầu óc không rõ ràng." Hắn dứt lời xoay người liền ra khỏi gian phòng.

Hắn phất tay đóng sầm cửa lại, làm đệ tử bên ngoài sợ đến run lên, không ai dám nói chuyện, nhưng Mạnh Trúc cũng không có gì, đi thẳng. Hắn nắm chặt nắm tay, nghe thấy Lạc Thịnh Vũ nhắc tới chuyện lúc trước cũng có chút bực bội không hiểu.

Mạnh Trúc vốn muốn đi tìm Mạnh Khanh, nhưng sau khi đi qua mới phát hiện người kia không ở trong phòng. Vốn tưởng là đi ra ngoài đang suy nghĩ về phòng nghỉ ngơi, sau này hẵng nói. Nhưng vừa mới xoay người đi vài bước, thì nghe thấy trong phòng bên cạnh có tiếng ngâm khẽ.

.........

"Gọi ta tới làm gì, không có việc gì ta đi." Mạnh Khanh hất tay Lạc Thịnh Nghĩa ra, thân hình chính mình cũng có chút bất ổn, lảo đảo hai bước, làm đổ ghế tựa phía sau.

"Ngươi..." Lạc Thịnh Nghĩa thấy lại muốn dìu hắn, nói: "Ngươi từ ngày hôm trước sắc mặt đã không tốt, đứng cũng không vững còn khoe khoang cái gì." Y nói xong không để ý sự phản đối của đối phương, nắm lấy cổ tay hắn bỗng nhiên kéo người đến bên giường.

Theo lý thuyết nội công Lạc Thịnh Nghĩa bị ngăn lại, vốn hẳn là không bằng Mạnh Khanh, nhưng Mạnh Khanh sắc mặt tái nhợt vô cùng, bị y lôi kéo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Ngươi làm cái gì?!" Mạnh Khanh ngã trên giường, không khỏi khẽ rên một tiếng.

"Ta làm cái gì? Chính ngươi làm gì mới đúng." Lạc Thịnh Nghĩa tựa hồ có chút tức giận, ngăn chặn bờ vai của hắn, không cho hắn đứng lên, nói: "Độc của ngươi có phải còn chưa có giải hay không? Độc trên cái cung kia không phải đã tìm được giải dược hay sao? Thân thể ngươi sao vẫn còn như vậy? Lấy chính mình thử thuốc rất có ý nghĩa phải không?"

Mạnh Khanh cười lạnh, nói: "Lạc nhị trang chủ ngươi quản thật rộng, ta lần này cũng không bắt ngươi thử thuốc, cũng không có làm chuyện không có tính người."

"Ngươi..." Lạc Thịnh Nghĩa nghẹn lời.

Mạnh Khanh lại nói: "Đừng giả nhân giả nghĩa quản người khác, ngươi ngay cả bản thân cũng khó bảo vệ. Chủ tử đã ưm..." Hắn nói còn chưa dứt lời, không khỏi nhíu nhíu mày, bị Lạc Thịnh Nghĩa nắm cằm.

"Ngươi có phải đang quan tâm ta hay không?" Lạc Thịnh Nghĩa nhíu mày, lộ ra vẻ có chút kinh ngạc có chút vui mừng, nói: "Nhưng mà trước mặt ta không nên luôn nhắc đi nhắc lại nam nhân khác, ngươi một ngày nhắc chủ tử nhà ngươi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ là muốn cho ta ghen?"

Mạnh Khanh bị y chọc tức sắc mặt tái mét, thân thể run rẩy, dùng sức đẩy y ra, nói: "Cút ngay! Ngươi làm gì Lạc Thịnh Nghĩa!"

Lạc Thịnh Nghĩa thấy hắn tức giận, lại cười càng vui vẻ, vươn tay sờ hai má hắn, đi thẳng xuống xẹt qua sống mũi đôi môi người nọ, sau đó bấm tay cong một cái cởi nút áo hắn ra, theo cổ áo mở rộng trượt vào trong.

Mạnh Khanh vừa sợ vừa giận, hắn đâu ngờ Lạc Thịnh Nghĩa lại lớn mật như thế, người nọ nội công không chế trụ, hơn nữa phía ngoài cửa đều là người của Vân Thiên cốc, hắn vốn cho là Lạc Thịnh Nghĩa căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Xuỵt, nói nhỏ thôi, ta nhớ ngươi." Lạc Thịnh Nghĩa làm động tác im lặng, sau đó rất nhanh hôn một cái trên môi hắn. Giơ tay lên liền rút đai lưng người dưới thân xuống, sau đó đè hắn tay trên đỉnh đầu trói lại, "Có người tiến vào nhìn thấy ngươi như vậy cũng không dễ nhìn."

"Ngươi..." Mạnh Khanh tức giận đến thân thể liên tục run lên, cắn răng dùng sức ngọ ngoạy cổ tay bị trói, có điều bị trói quá chặt căn bản giãy không ra. Hắn mấy ngày nay vì giải độc trên long lân thất bảo cung, thử rất nhiều loại thảo dược trên người mình, thân thể rất suy yếu, nếu là thường ngày cũng sẽ không như vậy.

"Lạc Thịnh Nghĩa ngươi dám chạm vào ta, ta nhất định giết ngươi!" Mạnh Khanh oán hận nói, nhưng trong con ngươi có chút sợ hãi khó có thể che giấu, trong giọng nói cũng có chút hoang mang.

Lạc Thịnh Nghĩa cũng không để uy hiếp của hắn trong lòng, ngón cái xoa xoa trên môi hắn, nói: "Ngươi lần trước cũng nói như vậy. Nhưng mà bị ngươi giết cũng không tệ." Dứt lời kẹp hàm dưới hắn, cúi đầu liền hôn lên.

Người nọ tách đôi chân hắn ra chèn vào, Mạnh Khanh muốn khép lại cũng không được. Lập tức cảm giác dị vật xâm nhập phía sau khiến hắn trợn to hai mắt, cổ dùng sức ngửa ra sau, khó chịu không biết làm sao, trong miệng khó có thể ức chế phát ra rên rỉ trầm thấp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio