Thi đấu ngoại tông là việc trọng đại mỗi năm một lần của Đàn tông —— đổi cách nói khác, thi đấu ngoại tông là thời điểm mà trong hết thảy sự vụ của sơn môn Đàn tông mỗi năm có người tới đủ nhất. Mặc dù mười mấy năm qua bởi vì sự tồn tại của một người, dẫn đến trận quyết tái mười một năm đều không đáng xem nhất không hồi hộp nhất, nhưng vì để chọn ra tân đại đệ tử, bốn vị trưởng lão thủ phong nhất định vẫn sẽ cắn răng kiên trì đến cùng.
Hằng năm sau thi đấu ngoại tông chính là thời cơ các đệ tử tiến vào nội tông, lúc này trong các đệ tử đã tiến vào cảnh Linh Chủng năm ấy, phàm là may mắn trong lúc thi đấu được các trưởng lão thủ phong thậm chí tông chủ thần long thấy đầu không thấy vừa ý, thì có thể tuyển vào các phong trở thành đệ tử thủ phong, nếu như không được vừa ý vậy thì cũng chỉ có thể đến phong thứ bảy của nội tông —— Một phong duy nhất không có trưởng lão thủ phong, nơi ở của đệ tử nội tông phổ thông, có điều cũng là một phong chiếm diện tích lớn nhất.
Vì lẽ đó bất luận đối với trưởng lão thủ phong mà nói hay là đối với đệ tử ngoại tông mà nói, thi đấu ngoại tông đều là việc trọng đại không thể bỏ qua hằng năm. Bốn vị trưởng lão thủ phong ngồi trên bục cao nhìn xuống nơi thi đấu phía dưới, phía sau đứng những “nụ hoa” chưa nở rộ của các phong có tư cách thu đồ đệ bối phận thực tế bất nhất nhìn tuổi lại không kém đệ tử thủ phong là mấy, mọi người đồng loạt hiền lành nhìn xuống phía dưới.
Nhưng mà mọi việc luôn có ngoại lệ.
Ví dụ như trong thất phong nội tông, ngoại trừ phong thứ bảy không có trưởng lão thủ phong cùng Tông Chủ phong của tông chủ hầu như không lộ diện, còn có hai tồn tại ngoại lệ nữa —— Trưởng lão đốc sát xưa nay không ra mặt, cùng với đệ tử thân truyền đã lộ diện mười một năm kia của trưởng lão đốc sát.
Kỳ thi đấu ngoại tông nay nhất định có thể ghi vào đại sự sử sách tông môn —— Làm bốn vị trưởng lão thủ phong khi nhìn thấy Tô Diệp Tử đứng trước mặt bọn họ cười híp mắt chào hỏi bọn họ, không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
“Tô sư huynh… Chẳng phải hôm qua có nói không thu đồ đệ sao?” Hồng Hoang trưởng lão dưới ánh mắt thành khẩn của ba vị sư huynh đệ khác, mang ý thăm dò hỏi trưởng lão đốc sát đang cười toe toét ngồi bên cạnh mình.
Tô Diệp Tử sờ sờ tay vịn ghế ngồi có cảm giác không sai, một lát sau mới nghiêng mặt: “Ta không thu đồ đệ a,” Hắn chỉ tay về phía sau, “Ta có Vân Khởi làm đồ đệ ngoan rồi, không cần thu đồ đệ.”
Ánh mắt của Hồng Hoang trưởng lão bay qua, Vân Khởi khẽ khom người hướng về phía hắn, khóe miệng của Hồng Hoang trưởng lão giật giật, tâm nói vi phạm quy củ tông môn còn muốn thoải mái mang ra ngoài cho các đệ tử nhìn thấy như vậy sao… Trên mặt hắn cũng chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười gật đầu, lại quay đầu nói: “Vậy hôm nay sư huynh đến là…?”
Tô Diệp Tử đáp đến lẽ thẳng khí hùng: “Xem náo nhiệt a.”
Các trưởng lão thủ phong đứng phía sau đang thảo luận tình huống giao đấu của các đệ tử thủ phong phía dưới không hẹn mà cùng thở nhẹ một hơi.
Hồng Hoang trưởng lão không lời nào để nói, Húc Dương trưởng lão bên kia vừa liếc mắt nhìn tình hình giao đấu khí thế ngất trời bên dưới, vừa liếc nhìn Vân Khởi thần tình lạnh nhạt theo sát một đám vãn bối đệ tử có tu vi không biết cao hơn mình bao nhiêu đồng thời đứng sau lưng các trưởng lão, không nhẹ không nặng hừ một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị: “Vân Khởi sư điệt không dự thi nữa, chỉ sợ là thiếu rất nhiều náo nhiệt. Sư đệ đã qua nhiều năm như vậy lại là lần đầu tiên đích thân tới xem thi đấu, suy nghĩ có thể khác với khi ta hỏi ngươi lần trước?”
Tô Diệp Tử trừng mắt nhìn: “Có khác biệt lớn, trăm nghe không bằng một thấy, bây giờ mới biết lúc trước mình tùy tiện mở miệng đã mất ổn thỏa cỡ nào.”
Hồng Hoang trưởng lão ngồi bên cạnh Tô Diệp Tử vừa nghe câu trả lời thuần lương này, trong lòng đột nhiên giật một cái, hắn vội vàng quay đầu muốn ngăn cản Húc Dương trưởng lão tiếp tục nói, nhưng hiển nhiên đã không kịp ——
“Ồ? Sư đệ có cái nhìn gì mới?”
“Đương nhiên. Nguyên bản ta cho rằng thi đấu ngoại tông chính là đấu pháp đồng môn tẻ nhạt,” Tô Diệp Tử nhìn chằm chằm nơi thi đấu bên dưới, nhìn đến say sưa, “Bây giờ nhìn lại, rõ ràng càng giống hoàng đế phàm nhân tuyển phi mà —— Bách hoa cạnh tranh, khoe màu khoe sắc, tranh kỳ đấu diễm, làm điệu làm bộ a.”
“…”
Những âm thanh thấp giọng nghị luận trên bục im bặt đi, tiện đà tạo nên một mảnh yên tĩnh một cách chết chóc.
Người khởi xướng không hề giác ngộ, quay đầu lại nói với đồ đệ phía sau: “Vân Khởi đồ đệ ngoan xác thực không nên tham gia nữa, lấy tính tình ngay thẳng kia của ngươi nhất định không hề có hoa lệ mới mẻ gì để nói, làm khó mỗi lần các đệ tử không những tự biểu diễn còn muốn kéo ngươi ra mạnh mẽ diễn đôi.”
Nghe hàm ý cùng lời nói tuyệt nhiên tương phản nhau, Hồng Hoang trưởng lão bất đắc dĩ đỡ trán: Đã biết sẽ không đơn giản như vậy, giả thuần lương vờ ngoan ngoãn rõ ràng là tuyệt chiêu, vì cái gì Húc Dương sư huynh cùng Tô sư huynh đã liên hệ nhau lâu như vậy, mà cứ bị lừa vậy…
Húc Dương trưởng lão bị câu trước của Tô Diệp Tử làm cho tức giận đến râu mép run run: “Thuật pháp hoa lệ đều là tiểu kĩ, cuối cùng vẫn cần nhờ thực lực mà thắng!”
Tô Diệp Tử rất tán thành cảm thán: “Vì lẽ đó nên người đoạt giải quán quân mười một năm liền đều chưa từng thay đổi a.”
“Mười năm không tiến thêm, có gì đáng giá kiêu ngạo sao…”
Một giọng nói nhỏ như muỗi bay vào lỗ tai mọi người, người mở miệng tự biết đã nói lỡ liền bế khí cấm khẩu; bốn vị trưởng lão thủ phong ngồi phía trước không hẹn mà cùng nhăn chân mày. Lấy tu vi của bọn họ, mặc dù người kia lập tức bế khí bọn họ tự nhiên cũng có thể phát hiện là ai đã nói, vừa vặn là đệ tử thủ phong lần trước bại dưới tay Vân Khởi rồi tiến vào nội tông. Bọn họ có thể nghe được vị trí của người kia, Tô Diệp Tử càng không có đạo lý không thể.
Tô Diệp Tử không vội mở miệng, hắn liếc mắt nhìn Vân Khởi, cũng trong dự đoán là vẻ mặt hờ hững, phảng phất như người bị chỉ trích không phải là mình. Hắn liền nở nụ cười, tiếng cười trong sáng, như nước suối vỗ vào đá, như kim loại gõ vào ngọc, như gãy cầm sắt, như thổi sênh tiêu. Trong tiếng cười kia sắc mặt bốn vị trưởng lão thủ phong dần dần trầm xuống.
Sau khi ngừng cười Tô Diệp Tử nhìn giao đấu bên dưới, thanh tuyến sạch sẽ, nhưng mang theo ý lạnh của tuyền thạch cùng vàng ngọc: “Lấy tu vi cảnh Thông Mạch chiến đấu với bất kỳ ai dưới cảnh Linh Chủng cùng với đã tiến vào cảnh Linh Chủng chưa đủ một năm, không một lần bại trận, vì sao lại không kiêu ngạo được? Thua chính là thua, hết lần này đến lần khác can đảm cùng khí độ nhận thua đều không có. Bây giờ bị các ngươi cười nhạo người khác, bị rãnh trời làm khó, mười năm không tiến thêm, nhưng cũng là mười năm không lùi nửa bước, các ngươi lại hỏi thử lòng tự trọng đáng thương của mình đi, đặt các ngươi vào hoàn cảnh tương đồng, ai có thể so đo với hắn dù chỉ một chút? Vì sự vô năng của mình mà cười nhạo can đảm của người khác, vì sự thất bại của mình mình mà hạ thấp đối thủ —— Vào con đường tu hành là vì trường sinh, nhưng phải biết cho dù là phàm nhân không hề có tu vi, cũng mạnh hơn giòi bọ trăm đời vặn vẹo.”
Tô Diệp Tử ngừng nói, tầm mắt khẽ đảo qua bên dưới một chút, sau đó cười khẽ một tiếng: “Ôm tâm thái như vậy, cho dù các ngươi may mắn đi vào Hỗn Độn, vĩnh viễn cũng chỉ là một con côn trùng đáng thương không hơn không kém. Một màn thất bại trước mặt sư huynh khi đó chỉ mới đến cảnh Thông Mạch của các ngươi, sẽ trở thành cơn ác mộng trăm đời của các ngươi.”
Trên bục nhất thời an tĩnh, rất lâu đều không có một ai mở miệng, có người trầm tư, có người xấu hổ, cũng có người không phản đối. Giây lát sau Húc Dương trưởng lão hít một tiếng, cũng nhìn xuống dưới: “Sau khi về phong, tu vi phong cấm ba năm, bắt đầu đến phía sau núi tự kiểm điểm.”
Tuy không chỉ đích danh, trong các đệ tử phía sau hắn có một ngưởi đỏ mặt tự giác lĩnh mệnh: “… Đệ tử xin nghe sư tổ giáo huấn.”
Sau khi nghe thấy trừng phạt, chúng đệ tử khẽ thay đổi sắc mặt. Mà Tô Diệp Tử lên tiếng vì “dũng sĩ” chính nghĩa vẫn tồn tại, cầm chung lưu ly trên bàn lên uống cạn Quỳnh Tương bên trong; bản thân dũng sĩ phía sau hắn vẫn hờ hững không thay đổi, giống như khen chê trước đó hoàn toàn không có quan hệ gì đến hắn, chỉ nhìn thấy sau khi chung lưu ly đã cạn, liền cầm lấy ngọc hồ bên cạnh rót đầy lần nữa cho Tô Diệp Tử.
Thị đồng bị cướp nghề bên cạnh yên lặng thu tay về.
Ngồi giữa Hồng Hoang trưởng lão cùng Thiên Quyên trưởng lão chính là một nam tử tướng mạo trẻ tuổi, từ sau khi Tô Diệp Tử ngồi xuống liền chống tai nhìn về phía hai người này, đến lúc này trên bục an tĩnh, ánh mắt của hắn mang theo một chút thâm ý xoay chuyển qua lại mấy cái xung quanh Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi, mở miệng: “Đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy ngươi nghiêm túc như vậy,” Lúc nói chuyện hắn nhìn Tô Diệp Tử, mang theo ý tìm tòi nghiên cứu nụ cười nổi lên mặt, hắn hất cằm về phía Vân Khởi một cái, “Dâng lên trách nhiệm làm sư phụ, còn đồng thời tìm về lương tâm của thân là trưởng lão đốc sát?”
Tô Diệp Tử mỉm cười: “Thiên Đấu sư đệ nói lời này… Từ trước đến giờ ta luôn tẫn chức trách.”
Thiên Đấu trưởng lão cười gằn: “Nói lời này ngươi không chột dạ sao?”
Tô Diệp Tử thành khẩn nhìn hắn: “Không.”
Thiên Đấu trưởng lão không phản ứng Tô Diệp Tử, chuyển hướng sang Vân Khởi đứng phía sau Tô Diệp Tử: “Vân Khởi sư điệt, tuy rằng ngươi gặp một người sư phụ không ra làm sao như vậy trước, phàm là chuyện gì đều có thể vãn hồi, có muốn cân nhắc đến Thiên Đấu phong của ta hay không?”
Chuyện đào góc tường này không chuyên nghiệp chút nào, rõ ràng cũng không có mấy phần chân tâm.
Nhưng mà Vân Khởi chính là nghiêm túc chuyển hướng sang Thiên Đấu trưởng lão, trên mặt tuy không có thần thái rõ ràng, nhưng mắt lại rạng rỡ, sáng đến mức sẽ khiến người nhìn thẳng vào hắn không nhịn được thấy chột dạ đến nỗi không dám nhìn thẳng ——
“Hắn rất tốt.” Nam tử thân thể như ngọc nam tử cắn từng chữ đến rõ ràng gọn gàng.
Không phải sư phụ, cũng không phải trưởng lão đốc sát.
Chỉ là hắn.
Hắn rất tốt.
Thiên Đấu trưởng lão sửng sốt một chút, hắn cẩn thận nhìn người đứng ở đằng kia thêm một lần lại liên tục cân nhắc ba chữ âm vang hữu lực kia, xác định người kia thật sự không có bất kỳ ý tứ đùa giỡn cùng khen tặng, là rất chăm chú dùng sự thực giảng đạo lý với hắn, nên Thiên Đấu trưởng lão đàng hoàng trịnh trọng quay đầu nhìn Tô Diệp Tử: “Sư huynh, ta bấm tay tính toán cho ngươi, trong vận mệnh của ngươi có một kiếp này a.”
Tô Diệp Tử xua tay: “Đi đi đi, ngươi kế thừa y bát đoán mệnh của chưởng môn từ khi nào vậy.”
Thiên Quyên trưởng lão bên cạnh Thiên Đấu nói chen vào: “Luận đoán mệnh, tông chủ nhất mạch kia vẫn không có Thiên Đấu sư đệ nhất mạch này làm truyền thừa chính phái, thật ra ta lại cảm thấy ngươi có thể tin. Nói đến đây, Thiên Đấu sư đệ không bằng cũng tính một quẻ cho ta, xem có phải trong vận mệnh của ta có một kiếp Tô Diệp Tử này hay không, ta cảm thấy…”
Tô Diệp Tử tự động phong lại tiếng nói bên kia, quay đầu đùa giỡn đồ đệ ngoan vừa qua khỏi cửa, cười đến mặt mày cong thành trăng lưỡi liềm: “Vân Khởi đồ đệ ngoan, ngươi nói xem, ta có nơi nào tốt?”
Ngồi gần hai người bất động thanh sắc xem kịch một lúc lâu Hồng Hoang trưởng lão suýt chút nữa lại bị sặc: … Cái này cần không biết xấu hổ bao nhiêu mới có thể hỏi ra được?
Vân Khởi hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tô Diệp Tử sẽ hỏi hắn trực tiếp như vậy, trầm mặc vài giây, đại khái là đang chăm chú suy tư về vấn đề này, mới vững tin mở miệng: “Tính cách tốt, dung mạo tốt.”
“…” Hồng Hoang trưởng lão mặt không hề cảm xúc nhìn Vân Khởi, sau đó lại một mặt biểu hiện cảm thán “dạy hư trẻ nhỏ” liếc mắt nhìn Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử xem như không nhìn thấy, “Cái phía trước ta còn có thể thừa nhận; cái phía sau, ngoại trừ đồ đệ ngoan ra, người bên ngoài nói thì cũng có thể thừa nhận một hồi, ở trước mặt ngươi, khụ, vẫn là quên đi.”
Vân Khởi lắc đầu, buông mắt nghiêm túc nhìn hắn, trong đồng tử màu đen là quang điểm loang lổ: “Rất ưa nhìn.”
“…”
Hồng Hoang trưởng lão: Tựa hồ ta nhìn thấy Tô sư huynh mặt đỏ? … Có phải ta mù rồi không?
Khi Hồng Hoang trưởng lão đang hoài nghi nhân sinh trên bục, bên dưới vù một tiếng rõ ràng rồi bay thẳng vào mây xanh —— Thi đấu ngoại tông năm nay tuyên bố kết thúc. Nhờ phúc hai vị sư đồ nào đó, bốn vị trưởng lão thủ phong cơ bản trong cả quá trình đều trốn mất, nên đều thẳng thắn dứt khoát quyết định trực tiếp quăng việc tuyển người mới cho đệ tử thủ phong phía sau. Ngay khi bốn vị trưởng lão thủ phong cùng trưởng lão đốc sát chuẩn bị lần lượt rời khỏi bục, thì bên dưới truyền tới một âm thanh.
Người vừa đoạt giải quán quân thi đấu ngoại tông, Đỗ Thủy Thanh, đứng trên sân quyết tái ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn trên bục —— Xác thực mà nói là nhìn về phía Vân Khởi, mang theo hồn nhiên không sợ cũng có lẽ là khí thế không thèm đếm xỉa đến vận khí phát ra tiếng ——
“Đệ tử ngoại tông Đỗ Thủy Thanh, cả gan mời đệ tử thủ phong nội tông Vân Khởi sư huynh chỉ giáo!”
Trên bục dưới bục, sau nháy mắt vắng lặng, lập tức ồ lên.
[Ô kịch trường] Tương tự như tiểu kịch trường
Húc Dương trưởng lão: Tuy rằng rất nhiều đệ tử cố ý sử dụng thuật pháp hoa lệ mới mẻ làm người khác chú ý, nhưng chúng ta tuyển đệ tử là từ bên trong phát hiện năng lực thực chiến cường chân chính, thi đấu ngoại tông kia làm sao có thể giống tuyển phi cho được!
Tô Diệp Tử: Tuyển phi không chỉ tuyển mặt, tin tưởng ta, cũng tuyển năng lực thực chiến cường
Dựa vào năng lực thực chiến nhận được giải quán quân mười một lần Vân Khởi: …
{Thuyền bay xuất phát _(:з” ∠)_}