Thanh Ngọc đứng dây, nhìn cái ghế trúc của lão thái thái, không biết phải làm thế nào, bèn thu vào Đế Tinh giới, chờ sau này khi nào gặp lại thì trả cho lão nhân gia người vậy.Thần thanh khí sảng, tâm tình thông tuệ, Thanh Ngọc rảo bước mà đi, tiến về phía Trình Phong.
Bây giờ gặp yêu thú nào thì hắn chỉ so đấu rồi thả đi, không lạm sát nữa.Gần một tháng sau, từ xa Thanh Ngọc đã trông thấy điểm dị thường.
Ở giữa rừng núi ngát xanh vô biên vô tận trong Yến Tử sơn mạch, có một ngọn sơn phong hùng vĩ khổng lồ mà u ám dị thường.
Bên trong trào ra những luồng khói đỏ vô cùng đậm đặc, lại còn vô số những đoạn quỷ khí âm u lượn lờ.
Từ xung quanh ngọn núi trở về bên ngoài trăm dặm, không có một yêu thú nào dám bước chân lại gần cả.Thanh Ngọc đứng ngoài xa quan sát Trình Phong, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy có một sự thân thiết kêu gọi không nói rõ lên lời, như thể là đang cầu khẩn mình giúp đỡ vậy.Suy nghĩ một lúc, đây không phải là do ngọn núi tác quái, mà chắc là bản nguyên thế giới kêu gọi mình, Thanh Ngọc một tay Trảm Thiên, một tay Huyễn Diệt từ từ tiến lên.Khi hắn bước vào phạm vi trăm dặm gần Trình Phong, vô số âm hồn quỷ khí kia từ xa cứ vậy mà lao thẳng tới thần hồn Thanh Ngọc, muốn tranh giành bữa mỹ thực này.Thanh Ngọc mặc kệ đám âm hồn lao vào trong thức hải.
Trước đây nếu nhiều âm hồn quá Thanh Ngọc còn sợ hãi, nhưng bây giờ thì không.Từ khi có Đạo Nguyên Kinh, Cửu Đỉnh Tháp có thể tinh lọc toàn bộ thân thể Thanh Ngọc, không thiếu một bộ phận nào.
Tất cả đám âm hồn quỷ khí kia vừa chạm phải thân thể hắn đều tức tốc tan biến, trở thành những đoạn tinh thần chi lực lờ mờ dung nhập vào bên trong Ma cung.Thanh Ngọc vững bước không lùi, vừa đi vừa tâm niệm hiển hóa xây dựng tòa Ma cung trong thức hải của mình.
Bên trên tòa phi đảo, đang có sự chuyển biến rõ rệt.Hai pho tượng mãnh long thân đen mắt đỏ xuất hiện đặt ở trước cửa vào chủ điện, trông bộ dáng vô cùng hung tợn.
Phía bên trong cũng tương tự, từng pho tượng ma thần được kiến tạo đặt khắp nơi trong không gian.
Ở phía sau Ma tọa nơi Ly Ly và Tâm Như đang nằm, hiện ra một đồ án Huyết Long to lớn, giống y hệt hình xăm trên lưng Thanh Ngọc.Từng tòa đại điện lầu các được xây dựng lên cạnh chủ điện, vô cùng tinh xảo mà chi tiết.
Nếu có ai quan sát tòa Ma cung này sẽ phải vô cùng khiếp sợ.
Nó trông giống một chốn Hung Cổ Ma Địa đỏ rực đang bay lấp lửng trong bầu trời tối đen, xung quanh chỉ có tám ngôi sao tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.Tâm Như ở trên Ma tọa chỉ mặc mỗi một cái áo yếm mỏng manh, không mặc quần, khe hẹp của nàng còn đang bị Ly Ly đùa nghịch, nói:- Aa, tỷ, muội sợ quá, ở đây trông thật đáng sợ…Ly Ly ôm chặt lấy vòng eo tinh mỹ kia, đánh một cái vào mông nàng:- Ngốc, tỷ ở đây, sợ cái gì, tiếp tục đi, mất hứng!Phía ngoài, Thanh Ngọc vẫn còn đang đối chọi với ngập trời âm hồn, vừa đi vừa vận chuyển Đạo Nguyên Kinh tinh lọc những cảm xúc hỉ nộ ái ố mà chúng truyền vào thức hải.
Trăm dặm tiến tới, Thanh Ngọc mất tới tận mười ngày mới có thể đến được chân núi Trình Phong.
Tất cả oan hồn oán niệm đều bị hắn tiêu diệt sạch sẽ, dung nhập vào Ma cung.
Bên trong đó bây giờ vô cùng đầy đủ, tất cả những gì nghĩ ra được Thanh Ngọc đều nghĩ rồi, kể cả căn phòng chuyên dùng để ân ái với nhị nữ các nàng cũng được kiến tạo không thiếu thứ gì.Đứng ở ranh giới giữa Trình Phong và Yến Tử sơn mạch, Thanh Ngọc có cảm giác rùng mình một chút, như thể chỉ cần bước ra một bước kia là sẽ hình thần câu diệt vậy.Trong tâm thức hắn vẫn còn vang lên thanh âm cầu cứu của bản nguyên Hằng Thiên tinh, Thanh Ngọc bình tâm tĩnh khí, hít một hơi thật sâu, sau đó tiến thẳng vào không gian âm u mịt mờ phía trước.Khi vừa mới bước vào, vô số sát khí và ma khí nồng đậm ập vào mặt.
Ma khí thì không cần phải nói rồi, đưa cho Thanh Ngọc bao nhiêu hắn lại mừng bấy nhiêu đấy.Nhưng sát khí thì khác, trong mắt Thanh Ngọc bây giờ thì cả lòng trắng bên ngoài cũng đang biến dần thành màu đỏ tươi.
Sát khí đậm đặc như thể muốn ăn mòn thần trí hắn, để Thanh Ngọc vĩnh viễn trở thành một ma đầu chỉ biết giết chóc và huyết tinh mà thôi.Ong…! Ong…!Trảm Thiên Kiếm bên tay phải rung lên bần bật, thu hết toàn bộ sát khí xung quanh, dồn vào trên thân kiếm.
Thanh Ngọc bất ngờ tâm niệm hỏi xem có chuyện gì, thì mới biết hóa ra lão thái thái ban phước cho Trảm Thiên, để nó có thể thôn phệ tất cả sát khí, hung khí cường đại trong thiên địa.Pháp luân màu hồng sẫm sau lưng Thanh Ngọc hiện ra, điên cuồng tham lam hút sạch cả sát khí và ma khí nồng đậm xung quanh, thậm chí còn chia sẻ lại một chút cho hắn nữa.Mặt đất ầm ầm rung động một chút, hàng ngàn hàng vạn bộ khô lâu mặc giáp vàng sáng mờ chui lên từ bên dưới sơn thổ, nhiều đến mức Thanh Ngọc không đếm hết.Bộ giáp này thì vô cùng quen thuộc rồi, trước đây ở trong bí cảnh Thiên Hồ tộc Thanh Ngọc đã từng chứng kiến qua.
Hẳn đây là thi thể của đám Tiên tộc đi, sau khi chết thì bị đem về đây luyện thành tử khôi lỗi, bảo vệ điểm phong ấn này.Những bộ xương khô kia không hề có tu vi, chỉ có lực lượng thân thể cứng rắn, nhưng bọn chúng vô cùng đông đúc, đứng tràn ngập hết tầng này đến tầng khác.
Thanh Ngọc chiến ý sôi trào, hai tay cầm Trảm Thiên và Huyễn Diệt, nhớ tới phong thái hùng mạnh của ngoại công năm xưa.
Kiếm thế tỏa ra, lúc này Thanh Ngọc đã đặt cho nó cái tên là Diệt Kiếm Thế, từng làn từng làn khí tràng cường đại mà sắc bén áp thẳng tới đầu những bộ xương đứng đầu kia, làm chúng tức tốc phải lùi lại.Thanh Ngọc gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, đạp Thập Lý Bộ để lại vô số tàn ảnh, Trảm Thiên và Huyễn Diệt bay múa trong không trung, chỉ lóe lên từng đạo linh quang đỏ và trắng.
Hắn lao thẳng vào giữa vòng vây của thiên binh vạn cốt, liên tiếp thi triển kiếm chiêu.Từng đợt ma kiếm khí ba đào hãi lãng mà qua, theo kiếm thức Kinh Tuyết Trảm cường đại, lập tức xẻ một đám xương cốt ra làm muôn mảnh.Kinh Tuyết Trảm là chiêu thức đối phó quần công mạnh mẽ nhất trong bộ tứ Phong Hoa Tuyết Nguyệt của kiếm pháp nhập môn Huyễn Diệt Kiếm Quyết.Cứ một kiếm chiêu từ Trảm Thiên bổ xuống, phạm vi ba mươi trượng trước mặt Thanh Ngọc lại được dọn dẹp sạch sẽ, không còn bất cứ một bộ xương nào còn tiếp tục toàn thây.Nhưng mà bọn chúng quá đông, Thanh Ngọc chém giết ngày ngày qua ngày khác, tháng này qua tháng khác mà mãi không thể nào giết hết được.Tu vi trong đan điền cũng đang được tức tốc tăng lên, do được hấp thu lượng ma khí khổng lồ xung quanh.
Lúc đầu, do chịu cảnh vô biên vô hạn thi cốt vây công, trên người Thanh Ngọc cũng dính vô số vết thương, nhưng hắn không để ý.Sau khi cảm thấy Kinh Tuyết Trảm tiêu hao quá nhiều, Thanh Ngọc trực tiếp sử dụng kiếm khí giết địch, chẳng cần kiếm chiêu nữa.Hắn đang vừa chém giết vừa cảm ngộ để luyện ra được đạo ma kiếm khí thứ hai của mình.
Mười đạo mới có thể tấn nhập Kiếm Vương, lúc đó thực lực hắn sẽ được tăng lên trên diện rộng!…- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu “Sát thi cuồng nhân”, nhận được điểm tích lũy!Giết mãi, giết mãi mà không hết, Thanh Ngọc đã ở đây tận chín tháng ròng rã rồi.
Tu vi của hắn cũng đã gần bước tới ngưỡng Kim Đan đỉnh phong, chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi.Hiện giờ Pháp luân thu được mười phần ma khí thì sẽ chia cho Thanh Ngọc một phần, chỉ là một phần đó thôi cũng đã khiến tu vi của hắn tăng vọt theo thời gian.Trong chín tháng chém giết ở đây, Thanh Ngọc vừa mài giũa khả năng quần công của mình, lại vừa vận chuyển Đạo Nguyên Kinh tu luyện.
Khi nào mệt quá hắn lại lùi ra ngoài phạm vi Yến Tử sơn mạch, nghỉ ngơi một lúc lại vào chiến đấu tiếp.Hôm nay Thanh Ngọc đang chém giết thì bỗng nhiên mừng rỡ! Lượng thi cốt càng ngày càng ít đi, có vẻ như sắp hết rồi!Hắn lập tức thả Tiểu Long và Tiểu Hôi ra, sau đó thu một ngọn núi xương nhỏ vào bên trong cho Tiểu Bàn.
Tiểu Hôi nhìn thấy quá trời xương, chảy nước miếng, xồ lên tấn công, lớp lông màu xám nâu bỗng nhiên biến thành màu vàng chói mắt, hung mãnh dậm từng bước chân chắc nịch tới phía trước.
Hai bàn móng vuốt điên cuồng vả loạn, trông có vẻ rất hung dữ.Tiểu Long thì đứng trên đầu gấu mập, nắm lấy mấy sợi lông, thi thoảng lại chỉ trỏ một chút, ý nói đánh tên này đi, đánh tên kia đi…Thanh Ngọc cũng không hề nhàn hạ, tung hoành ngang dọc khắp nơi trong chiến trận.Phải đến hai ngày sau, một người một gấu mới dựa lưng vào nhau mà thở ra phì phì.
Thân thể Thanh Ngọc lúc này đã có vô số vết thương, thậm chí bụng hắn còn có cả một cánh tay xương xẩu xuyên qua.Tiểu Long bay tới trước mặt Thanh Ngọc, hút một cái, cánh tay xương kia bị nó nuốt vào trong miệng.Thanh Ngọc cố gắng ngồi xếp bằng, vận chuyển Đạo Nguyên Kinh chữa thương.
Vô số ma khí và sát khí xung quanh bị hắn hút vào trong người, làm Tiểu Long phải đứng trên đầu Tiểu Hôi bảo vệ nó, sợ bị ma khí nhập thể.
Tiểu Long là thần thú, dĩ nhiên không hề sợ hãi mấy thứ khí tức này.Vô số ma khí đậm đặc màu đỏ lòm, tạo thành một cái vòi rồng khổng lồ trên đỉnh đầu Thanh Ngọc.
Vết thương trên người hắn đang dần dần mờ đi trông thấy.
Thanh Ngọc lấy ra Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả, một hơi nuốt sạch.Trên mình hắn còn vang lên những tiếng “Lách cách”, chứng tỏ những xương cốt bị gãy đã trở về vị trí.Thanh Ngọc suy nghĩ một chút, cũng biết trong Trình Phong những bộ xương này mới chỉ là khởi đầu mà thôi, muốn phá phong ấn sẽ không hề đơn giản như vậy.Thanh Ngọc ném cho Tiểu Hôi hai nhành Thúy Sinh Tảo chữa thương, rồi đi thu lại tất cả xương cốt ở đây làm đồ ăn cho đám thú.
Mấy nhóc tiểu hồ ly cũng sắp lớn rồi, phải kiếm đồ ăn cho chúng.
Những xương cốt này chứa tinh hoa tủy sống của một đời tu sĩ, đối với yêu thú chưa hóa hình đó chính là vật đại bổ, nên mới hay có chuyện yêu thú chạy từ sơn mạch ra giết chết tu sĩ nhân loại mà ăn xác.Ở trong thế đạo này, kẻ nào mạnh mẽ thì kẻ đó còn sống, yếu thì phải chết chắc chắn không thể nghi ngờ.Thanh Ngọc thu toàn bộ xương cốt xong, rồi cưỡi lên lưng Tiểu Hôi mà từ từ thượng sơn.
Càng lên cao thì ma khí cùng sát khí trong thiên địa lại càng nồng đậm.Thanh Ngọc phát hiện ra một Chiếu La Tàn Phong Trận, sát trận Đế cấp.
Để cho Tiểu Hôi dừng lại đằng xa, hắn tiến vào mất tròn vẹn một tháng trời mới giải được trận pháp này..