Tiểu Mai quên đi sự đau đớn, hai chân kẹp chặt lấy hông của Thanh Ngọc, nàng cũng đang cảm nhận sự đê mê tràn đầy dục vọng.
Chủ nhân của các nàng quá mạnh mẽ, mỗi một khi vật cương cứng của nam nhân kia chạm vào nơi sâu kín của Tiểu Mai, nàng lại thấy thân thể mình tê dại từng cơn.Ba nữ nhân như hoa như ngọc vây quanh Thanh Ngọc, không để cho hắn một chỗ trống nào cả.
Từ miệng, đến ngực, tất cả đều bị các nàng kích thích điên cuồng.Thanh Ngọc cảm thấy sôi trào lên một nỗi khoái cảm nhàn nhạt, vô cùng thích thú.Hắn bắt Tiểu Trúc quỳ xuống, sau đó vỗ thật mạnh vào mông nàng, thi thoảng lại đưa hai ngón tay vuốt ve cái khe hẹp ẩm ướt kia.
Hạ thân Thanh Ngọc thì vẫn còn đang du động liên hồi trong âm huyệt chật chội của Tiểu Mai, làm nàng rên rỉ từng hồi ê a dâm mỵ.Thanh Ngọc vừa di chuyển hạ thân, vừa có cảm giác như mình lọt vào bên trong động bàn tơ vậy, nhưng mà sự thăng hoa này làm hắn không muốn rời ra chút nào.Cả bốn nàng đều thi thoảng lại rên lên những âm thanh tuyệt mỹ:- A…Chủ nhân, mạnh lên, làm chết Tiểu Mai đi, rồi thiếp hầu hạ chàng…Thanh Ngọc điên cuồng rồi, cây hung khí kia dấn sâu vào âm huyệt Tiểu Mai, dằn từng cái thật mạnh, mặc kệ nàng đang cầu xin rên rỉ.
Tiểu Mai nhìn hắn bằng một ánh mắt mê ly, mặt ngọc trắng nõn nà, hai bên má phấn hồng lại để cho Thanh Ngọc càng dữ dội hơn.Sau một lúc, ngọc thể của nàng bỗng dưng căng cứng lên, giật giật từng hồi.
Tiểu Mai gào lên:- A…Chủ nhân, thiếp…thiếp ra…a…Tiểu Mai oằn mình lên, cơn cực khoái chợt đến bùng nổ trong thân thể nàng.
Bên trong nơi tư mật sâu kín kia đã tràn ra một làn nước ấm nóng.
Tiểu Mai run run, biểu cảm trên mặt nàng vô cùng đặc sắc, như thể vừa lạc từ trên cõi tiên trở về vậy.
Tiểu Mai nằm xụi lơ một chỗ, không thể cử động nổi thân thể mình nữa.Thanh Ngọc nhìn vậy lập tức nở một nụ cười ma mãnh.Lúc này, Tiểu Lan tiến lại gần, mút vào tai hắn mà nói nhỏ: “Chủ nhân, muốn Tiểu Lan đi.”Thanh Ngọc vẫn chưa tận tâm tình, rút mệnh căn từ người Tiểu Mai ra, lại đè Tiểu Lan xuống mà tiếp tục hành hạ.Qua một lúc, hắn dựng Tiểu Lan dậy, sau đó điên cuồng thúc vào âm huyệt nàng từ phía sau.
Vật anh khí kia quá lớn, khi cắm tới ngập bên trong Tiểu Lan rồi vẫn còn thừa ra một khoảng, làm nàng phải gào thét lên:- A…a…chủ nhân, tha cho thiếp, a…Thanh Ngọc tốc độ càng ngày càng nhanh, càng mạnh…Tứ nữ vây quanh, dâng lên ôn nhu vô hạn, không hề để cho hắn một giây khắc nào nghỉ ngơi.Đến khi Thanh Ngọc phải trào ra hai lần tinh hoa, các nàng mới nằm vật xuống giường mà mỉm cười mãn nguyện.
Tiểu Lan nói:- Chủ nhân, người thật mạnh mẽ, chết chúng thiếp mất.Thanh Ngọc mỉm cười, vỗ mông nàng một cái, rồi tiến về phòng tắm.
Tứ nữ lại lúi húi theo sau, hầu hạ hắn tận tình.…Hư không xa xôi, từng vì tinh tú chiếu rọi xuống không gian những tia sáng trắng mờ ảo.Bạch Ma Thành.Thanh Ngọc lại tiến vào Vạn Hồn Chiến Trường.Hôm nay thì hắn không còn xa lạ nữa, mà nhanh chóng tiến về cửa tiệm bán hồn giáp kia.
Cửa tiệm này cũng lớn, là một tòa lầu các hai tầng bằng gỗ, trông khá đơn sơ mộc mạc.
Bên ngoài còn có một tấm biển ghi bốn chữ lớn “Thuận Hồn Giáp Các”.Đón tiếp Thanh Ngọc là một tên tiểu nhị tu vi Hư Ma, ăn mặc giản dị, trông có vẻ rất nhanh nhẹn, hoạt bát.
Hắn nói:- Vị Ma tử tôn quý này, không biết ngài tới đây muốn mua gì?Thanh Ngọc đánh giá xung quanh một chút, thấy bên trong Thuận Hồn Giáp Các có treo vô số các loại hồn giáp.
Những hồn giáp này khi mặc vào có thể ngăn chặn một hoặc nhiều lần tấn công của hồn thú hoặc con người, vô cùng hữu dụng trong chiến trường.Sau khi thấy được giá cả, Thanh Ngọc cũng là lắc đầu không thôi.Quá đắt rồi.Ít nhất cũng là hồn đồng mới mua được bộ rẻ nhất mà thôi, hơn nữa chỉ có thể chặn được một lần công kích.Thanh Ngọc đưa ra chiếc Hồn giới còn dư, nói:- Ta muốn bán cái này!Tên tiểu nhị kia cầm lấy chiếc Hồn giới, rồi nói:- Thưa Ma tử tôn quý, giá của chiếc nhẫn này là hồn đồng, không biết người có vừa ý hay không?Thanh Ngọc cảm thấy giá cả mua vào cũng không sai lệch lắm với lúc bán ra, lập tức nhận tiền, sau đó lại chuẩn bị tiến ra ngoài Bạch Ma Thành.…Hôm nay Thanh Ngọc phải tìm rất lâu mới thấy được ba con sói trắng.
Hình như có chuyện gì xảy ra thì phải, trông mặt chúng vô cùng sợ sệt, ra vẻ muốn chạy trốn.Giải quyết ba con sói một cách nhanh gọn, Thanh Ngọc tiến về phía trước.
Hắn vẫn ẩn mình trên tàng cây, không để lộ chút sơ hở nào.Di chuyển được một lúc, từ đằng xa, Thanh Ngọc đã nghe được âm thanh ì ầm, hình như đang có thứ gì kinh khủng lắm đang giao tranh.Nhanh chóng tiếp cận lại gần, thì hắn mới nhìn rõ ràng.Hóa ra là một đàn biên bức đang giao tranh với lũ sói kia trong rừng.
Đàn biên bức này vô đông đúc, hơn nữa chúng có thể phát ra một loại hồn kỹ hình hai cái nanh nhọn sắc bén, bắn thẳng vào trong thân thể lũ sói kia.Mỗi con biên bức đều to lớn hơn trượng, toàn thân đen kịt, hai cái cánh xỏe ra hung ác, đôi mắt đỏ lừ.
Hơn nữa còn có một vài con còn có tu vi ngang với Tiểu Ma.Thanh Ngọc nhìn mà hít ngụm khí lạnh, mấy con dơi này cũng quá đông đi, hắn nhìn mãi mà không thấy điểm cuối đâu cả.Đàn sói ở bên dưới đang bị tiêu hao dần dần, chả mấy chốc nữa cũng sẽ chết hết mà thôi.Thanh Ngọc lập tức rời đi, không thể dại dột mà trêu vào đàn biên bức khổng lồ như vậy được, trừ khi là muốn chết.
Nhưng lúc này, tiếng động mà hắn gây ra đã khiến một vài con biên bức chú ý.Lập tức, Thanh Ngọc bị truy đuổi.Tốc độ của mấy con biên bức này vô cùng nhanh, hơn nữa khi vừa truy đuổi chúng lại còn có thể tung ra những chiếc nanh nhọn sắc bén liên tục.Thanh Ngọc nhanh chóng dùng thân pháp tránh né, rồi hắn không hề do dự thả mình xuống đất.
Nếu cứ tiếp tục đứng trên cây, thể nào cũng sẽ bị nanh nhọn kia cắt trúng.Với tu vi Hư Ma của hắn mà trúng một đòn trí mạng thôi, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.Thanh Ngọc nhìn một con biên bức gần nhất, trong lòng tâm niệm, lập tức xuất ra một chiêu Vô Ngã Vô Kiếm.Tức thì, trong không gian bỗng hiện lên một thanh kiếm bằng hồn lực tinh khiết, sáng trắng sắc bén vô cùng, phóng thẳng về con biên bức kia.Tia kiếm kinh khủng, trên đó còn có lập lờ lôi điện, khiến bọn biên bức sợ hãi.
Con dơi gần nhất không kịp tránh né, lập tức bị xuyên qua, tan biến trong hư không, hóa thành những đốm sáng trắng li ti lao vào thân thể Thanh Ngọc.Đám biên bức đằng sau không hề buông tha ý định tấn công hắn, từ miệng chúng phun ra vô số nanh nhọn, bắn thẳng dọc theo đường chạy thoát thân của Thanh Ngọc.Không may, một chiếc nanh xượt qua tay trái hắn, làm Thanh Ngọc gào lên đau đớn.
Từ miệng vết thương lại chảy ra máu đỏ, chứ không phải máu vàng giống thân thể ngoài thế giới thực.Thanh Ngọc vừa ôm tay vừa chạy, thi thoảng quay đầu lại, phóng ra Vô Ngã Vô Kiếm.
Hắn vừa mới lĩnh ngộ được nhập môn Hỗn Nguyên Thái Cực Công mà thôi, không thể thi triển ra nhiều kiếm hơn được, chỉ có một tia mà thôi.Đàn biên bức kéo tới càng ngày càng đông.
Thanh Ngọc thì vẫn đang cố gắng lượn lờ giữa những tán cây rậm rạp, mong tránh né được hàng loạt các đạo công kích của đàn dơi.
Hiện tại ít nhất phải có hơn hai trăm con biên bức đang bám theo hắn.Tu vi Hồn cảnh của đám dơi này cao hơn lũ sói kia rất nhiều, nên mỗi khi giết được một con, Thanh Ngọc lại thấy mình tiến bộ rõ rệt.Hơn nữa, Vô Ngã Vô Kiếm cũng tiêu hao ít hơn nhiều so với Kinh Sơn.
Chiêu núi lửa đè người kia quá kinh khủng, Thanh Ngọc chỉ dùng một lần mà đã thấy hồn lực trong cơ thể hao đi mảng lớn.Hắn vừa chạy, vừa phóng ra kiếm chiêu, rồi lại tiếp tục lẩn trốn.Mãi đến năm canh giờ sau, trên thân Thanh Ngọc đã tràn đầy máu tươi, vô cùng kinh dị.
Nhưng đàn dơi đuổi theo hắn cũng đã giảm bớt rất nhiều, chỉ còn lại hơn trăm con mà thôi.Lúc này, không biết từ đâu phóng tới ba con dao găm màu đen sì, tức thì muốn kích sát Thanh Ngọc.
Khi hắn quay ra nhìn mới thấy đây là một tên tộc loài khác, thân người đầu hổ, trông rất quái dị.
Tên này có tu vi ngang với Tiểu Ma, Chân Thân sau lưng hắn là một con hổ màu đen, chính nó vừa mới bắn ra ba con dao kia.Thanh Ngọc nhanh chóng tránh né, không để trúng chiêu, sau đó lại chạy thẳng về phía tên đầu hổ.Tên kia thấy vậy mừng rỡ, có một con kiến hôi đến nạp mạng dâng tu vi cho mình, không vui sao được?Nhưng hắn sai rồi, vì lập tức từ phía xa bay lại hơn trăm con biên bức màu đen khổng lồ, đang kéo tới đây.
Thanh Ngọc chạy lướt qua người tên này, sau đó nhanh chóng biến mất, bỏ mặc hắn còn đang ngơ ngác.Tên đầu hổ sợ hãi, cũng mau chóng bỏ sang một hướng khác, cắm đầu cắm cổ mà chạy, không để ý tới xung quanh nữa.Thanh Ngọc làm gì để hắn như ý, chạy được nửa đường lại vòng lại, tay thì vẫn bắn ra Vô Ngã Vô Kiếm, nhưng lại đuổi theo tên đầu hổ kia.Đàn dơi sau lưng khi thấy có hai con mồi thì tiếp tục truy đuổi kịch liệt, từng cái nanh sắc bén vẫn đang tức tốc được bắn ra ầm ầm.Tên đầu hổ kia vô cùng biệt khuất, trộm gà không được còn mất nắm gạo, giờ hắn cũng đang phải ba chân bốn cẳng mà chạy thoát thân.......Nay hết chương nhá mn.