Lý Thi bị Trần Thuận nhìn chằm chằm, cơ thể khẽ run.
Mà Tôn Quốc An, sau khi nghe được Trần Thuận đồng ý chữa cho mình thì lập tức kích động không thôi.
Lúc ông ta đang định cảm ơn Trần Thuận thì lại nghe hắn nhắc ra hai điều kiện, trong khoảnh khắc vẻ kích động trên mặt như đông cứng lại.
Tôn hắn làm chủ nhân?
Tôn một thằng nhãi miệng còn hôi sữa làm chủ nhân?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì chắc bị người ta cười lăn cười bò mất?
Có điều suy đi nghĩ lại thì tính mạng vẫn là quan trọng hơn.
Ông ta nghĩ, cứ đồng ý đã rồi tính sau, còn cụ thể nên làm thế nào, cũng không phải là chuyện của mình hắn ông ta.
Bởi vậy, Tôn Quốc An lên tiếng đáp ứng ngay.
Trần Thuận cất lời, vang vọng bên tai ông ta: “Đừng gấp như vậy, ông suy nghĩ cho kỹ trước rồi hãy đồng ý cũng không muộn. Đời tôi ghét nhất là những người phản bội, nếu ông đã đồng ý nhận tôi làm chủ nhân thì tôi sẽ cấy Ma Chủng vào trong cơ thể ông, nếu ông trung thành thì Ma Chủng sẽ cho ông sức mạnh, nếu ông phản bội tôi, thì Ma chủng sẽ khiến ông cả đời sống không được mà chết cũng không xong!”
Tôn Quốc An nghe xong mà sững sờ.
Giọng điệu của hắn rõ ràng rất hờ hững.
Nhưng Tôn Quốc An dường như nhận ra một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ từ sâu bên trong.
Tôi muốn ông sống thì ông sẽ sống.
Tôi muốn ông mạnh thì ông sẽ mạnh.
Tôi muốn ông chết thì ông sẽ chết.
Còn nếu như tôi muốn ông sống không được, chết cũng không xong thì ông sẽ sống không bằng chết.
Đây có thật chỉ là một chàng trai trẻ mới ngoài hai mươi tuổi không?
Tôn Quốc An hơi hoảng hốt.
Có điều ông ta cũng đã có quyết định: “Tôi đồng ý, chỉ cần cậu có thể trị dứt bệnh cho tôi, sau này tôi sẽ tôn cậu làm chủ nhân!”
Nếu Trần Thuận mạnh thật thì tôn hắn làm chủ nhân cũng có sao đâu?
“Ông không hỏi thử xem điều kiện thứ hai mà bác sĩ Lý cần trả giá là gì à?” Trần Thuận lại nói với ý sâu xa.
Tôn Quốc An còn chưa đáp lời, Lý Thi đã run rẩy hỏi: “Điều kiện gì?”
Trần Thuận cười ha hả: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn mượn ngũ tạng hỏa trong cơ thể cháu trai của bác sĩ Tôn dùng một thời gian thôi, sau đó, khoảng một năm anh sẽ yếu đến độ không làm đàn ông được.”
“Có điều, anh yên tâm đi, sau một năm tôi bảo đảm anh sẽ khôi phục như bình thường!”
Lý Thi nghe vậy, nhất thời sững sờ.
Anh ta đương nhiên hiểu rõ, ngũ tạng hỏa mà Trần Thuận nói là gì, đó chính là hỏa của tim, gan, lá lách, phổi và thận.
Chỉ có điều, đó không phải là lửa theo nghĩa thông thường.
Mà là căn nguyên tinh khí của khí quan trong cơ thể.
“Tiểu Thuận à, cháu yên tâm đi, cậu nhất định sẽ điều trị cho cháu cẩn thận.” Tôn Quốc An quan tâm.
Ông ta nói câu này, không nghi ngờ gì đã phán án tử cho anh ta rồi.
Tôn Quốc An cũng đã lên tiếng, Lý Thi còn từ chối được sao?
Lúc này Lý Thi hối hận đến xanh ruột.
Con mẹ nó, làm bác sĩ điều trị chính đàng hoàng không chịu, cứ nhất định phải tìm trò hay để xem, muốn giẫm đạp Trần Thuận để làm cái khỉ gì chứ?
Làm sao anh ta biết được, Tôn Quốc An được xưng là Thần y, bệnh của ai cũng chữa được, mà lại không chữa được bệnh của bản thân?
Lý Thi quả thực muốn tự tát hai cái.
Nhưng lúc này đã muộn.
Vừa nghĩ tới một năm tới bản thân sẽ trở thành một người đàn ông liệt dương, thậm chí ngay cả trạng thái tinh thần cũng sẽ hèn mọn giống như một người đàn ông liệt dương, Lý Thi mất hết tinh thần, cảm thấy sợ hãi.
Trần Thuận nhìn Lý Thi đứng chết trân tại chỗ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Để trị được bệnh của Tôn Quốc An, thật sự phải cần ngũ tạng hỏa trong cơ thể Lý Thi sao?
Đùa sao? Trần Thuận hắn là ai? Là Ma Đế, là chủ của Ma giới tiếng tăm lừng lẫy nhất ngân hà. Nếu chữa bệnh cho một người phàm mà phiền phức như vậy thì hắn không xứng với danh xưng Ma Đế, với oai phong của Ma vương rồi.
Chẳng qua là hắn đang thực hiện nguyên tắc từ trước tới giờ của hắn mà thôi.
Người không chọc ta, ta cũng không chọc người.
Ngươi dám chọc ta, khiến ta không thoải mái thì ta sẽ khiến cho ngươi khó chịu gấp trăm lần.
Hắn là Ma, không phải Phật!
“Mẹ vợ đại nhân, bây giờ có chịu để cho tôi cứu ba vợ chưa?”
Trần Thuận quay sang nói với Tần Phụng Kiều đứng một bên vẻ sợ hãi vì những chuyện xảy ra trước mắt đến độ không nói nên lời, giọng điệu mỉa mai.
“À…” Tần Phụng Kiều vẫn còn chưa phản ứng lại, sau đó bà ta bỗng trở nên nhiệt tình.
Trần Thuận lắc đầu, Tần Phụng Kiều này quá thực dụng, hắn không thích chút nào.
Lần này, Trần Thuận châm cứu cho Tống Kiến Nguyên, không có áp lực gì.
Hắn đã có khả năng kiểm soát năng lượng một cách huyền diệu đến cực điểm.
Chỉ đơn giản châm mấy kim, dùng lực Hỗn Độn trong cơ thể kích thích thần kinh của Tống Kiến Nguyên, rất nhanh ông ấy đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Tôn Quốc An ở bên cạnh nhìn Trần Thuận châm cứu, ông ta kinh ngạc nói không nên lời.
Dùng phương pháp châm cứu, thức tỉnh tỉnh người thực vật, không phải Tôn Quốc An không làm được nhưng chắc chắn phải trải qua một quá trình lâu dài, phải kích thích thần kinh của người sống thực vật từng chút một, sau đó lại phối hợp thêm cách điều trị thông thường mới có tác dụng kép.
Cho dù là vậy, trong mắt người khác, y thuật của ông ta cũng đã đạt đến trình độ Thần y rồi.
Nhưng Trần Thuận làm những chuyện này trông lại quá đơn giản.
Tôn Quốc An lập tức càng thêm tâm phục khẩu phục Trần Thuận.
Thuật châm cứu của ông ta là tuyệt đỉnh, được mọi người truyền tai nhau là đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa.
Ông ta vẫn luôn kiêu ngạo vì điều đó.
Nhưng kỹ thuật châm cứu của Trần Thuận quả thật đã bỏ xa ông ta mười mấy con phố.
Không đúng, nói chính xác hơn là ông ta không thể so sánh được với hắn.
Xem ra, Trần Thuận nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta không phải là giả.
Lúc này, ông ta nhìn Trần Thuận với ánh mắt ngập tràn rung động và cuồng nhiệt.
Sau khi Trần Thuận châm cứu xong, quả nhiên Tống Kiến Nguyên có động tĩnh, Trần Thuận mỉm cười, lập tức rút hết kim ra, đứng sang một bên cho ba mẹ con Tần Phụng Kiều quây xung quanh giường bệnh.
Nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Ba năm, đã ba năm rồi.
Bọn họ nhìn người ba (người chồng) mình cứ nằm trên giường không nhúc nhích, không phản ứng đã ba năm rồi, ai hiểu được bọn họ đã bị dày vò thế nào?
“Ba, ba cảm thấy thế nào?”
“Ông xã, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Ba người phụ nữ đua nhau nói.
Tống Kiến Nguyên mở mắt ra, nhìn ba khuôn mặt quen thuộc, lập tức nở nụ cười, sau đó ông dễ dàng chống tay ngồi dậy, giống như căn bản chưa từng nằm liệt giường ba năm nay.
“Tôi rất khỏe, cả người khoan khoái, cảm thấy khỏe hơn bất cứ lúc nào!”
Bản thân Tống Kiến Nguyên cũng cực kỳ khiếp sợ, ông ta cảm thấy khỏe vô cùng.
“Là Thuận đã cứu tôi sao?” Tống Kiến Nguyên hỏi.
Lúc ông trở thành người thực vật, tuy không nhúc nhích được, cũng không nói chuyện được, nhưng vẫn nghe được một số.
Tống Kiến Nguyên vừa hỏi vậy, mấy người Tống Thiên Hy mới chợt nhớ ra, lúc nãy bọn họ kích động quá nên đã quên mất vị công thần này rồi.
“Trần Thuận…”
Tống Thiên Hy xoay người lại muốn gọi Trần Thuận.
Nhưng nào còn thấy bóng dáng của Trần Thuận đâu nữa.
Bỗng điện thoại di động của Tống Thiên Hy thông báo có tin nhắn mới gửi đến.
“Tôi còn có việc, đi trước, cả nhà đoàn tụ đi, chiều mai chúng ta sẽ đến Tòa án nhân dân làm thủ tục ly hôn.”
Tống Thiên Hy nhìn thấy hàng tin nhắn này mà sửng sốt.
Quả nhiên hắn không coi bản thân là người một nhà với gia đình cô, hắn quả nhiên muốn ly hôn với cô.
Tim Tống Thiên Hy đau như bị kim đâm, trong mắt như bị phủ sương mờ.
“Sao thế? Trần Thuận đi đâu rồi?”
“Hắn nói có việc đi trước, còn nói chiều mai sẽ đến Tòa án nhân dân làm thủ tục ly hôn.” Giọng Tống Thiên Hy hơi run.
“Sao cơ?” Tống Kiến Nguyên hơi kinh ngạc.
Mà Tần Phụng Kiều lại lập tức nói: “Không được ly hôn, Trần Thuận đã không phải là thằng oắt con vô dụng kia nữa rồi, không thể ly hôn.”
Trong mắt Tần Phụng Kiều, bây giờ Trần Thuận đã trở thành chàng rể vàng rồi.
Suy nghĩ một lát, bà ta lại vội vàng nói tiếp: “Thiên Hy à, mẹ thực sự xin lỗi con, lúc trước ở khách sạn, bắt được Trần Thuận ngoại tình với Tống Thùy Hạnh thật ra là do mẹ và Tống Thùy Hạnh đang diễn kịch, mẹ sợ hắn làm lỡ hạnh phúc của con, nhưng bây giờ hắn có thể mang hạnh phúc đến cho con, đừng ly hôn nữa nhé.”
Tống Thiên Hy nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười cay đắng.
Nửa đêm, tại nhà họ Vương ở Giang Châu.
Vương Minh Vy được bình chọn là một trong bốn người đẹp thần bí nhất Giang Châu. Cô vừa xử lý xong công việc, đang nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự mệt mỏi.
“Không ngờ đã muộn thế này rồi.”
Vương Minh Vy nhìn đồng hồ, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Sau đó, cô đứng dậy đi về phía phòng tắm, cởi quần áo trên người ra.
Cô mở vòi sen, đứng dưới dòng nước ấm áp cô mới cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
Sau đó cô lại thong thả ngâm mình trong bồn tắm.
Tắm rửa xong, Vương Minh Vy khoác áo choàng tắm, vừa lau tóc vừa ra phòng ngủ.
Chỉ là, khi cô ra đến phòng ngủ, thần sắc lười biếng, thì lại nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường của cô, mỉm cười, ánh mắt xâm lược, tùy ý đánh giá cô.