Lý Minh Thành quay lại, nhìn thấy một anh chàng mặc bộ đồ không giống ai trong phòng tiệc đang thong dong đi tới.
“Hắn là Trần Thuận!” Bên cạnh có người lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này Lý Minh Thành mới sực nhớ ra: “Anh là Trần Thuận?”
Trần Thuận nghe vậy liền liếc anh ta rồi hoàn toàn ngó lơ.
Tống Thiên Hy thấy Trần Thuận xuất hiện liền mừng rỡ bật dậy, lập tức sải bước chạy tới bên cạnh hắn.
Dáng đi của cô vừa yểu điệu, thướt tha lại vừa quý phái!
“Anh tới rồi à!”
Tống Thiên Hy vui mừng hớn hở khi đứng bên cạnh Trần Thuận.
Cô còn tưởng Trần Thuận sẽ không tới.
Tống Thiên Hy vừa rồi còn lạnh lùng từ chối anh ta vậy mà giờ lại ngọt ngào với Trần Thuận, điều này khiến cho Lý Minh Thành sa sầm sắc mặt.
Luận về địa vị, học thức, tướng mạo, khí chất, anh ta có điểm nào không hơn Trần Thuận chứ?
“Thiên Hy…” Lý Minh Thành gọi thêm lần nữa.
Anh ta không hề coi Trần Thuận là chồng của Tống Thiên Hy.
“Thiên Hy là tên anh gọi được à?” Lý Minh Thành đang định nói thì bị ngắt lời.
Trần Thuận lạnh lùng nhìn anh ta.
Lý Minh Thành cũng sa sầm mặt nhìn Trần Thuận: “Tôi gọi thì đã sao?”
“Anh cứ thử gọi lần nữa xem! Tôi nhất định sẽ cho anh một trận nhớ đời!”
Trần Thuận cười khẩy đáp lại.
“Một tên vô dụng như mày mà cũng dám đe dọa tao sao?” Lý Minh Thành nhìn Trần Thuận như đang nhìn một thằng hề: “Thằng khốn, mày có biết tao là ai không hả, tao chính là Thiên Hy…”
Hai chữ “Thiên Hy” vừa mới được thốt ra thì những lời tiếp theo của Lý Minh Thành bị nuốt ngược vào bụng.
Nói đúng hơn là bị buộc phải nuốt trở lại.
Bởi vì anh ta vừa nhận một cái bạt tai mạnh, âm thanh chát chúa.
Lý Minh Thành bị tát một cái liền lập tức mất thăng bằng, ngã sang một bên.
Nếu như bên cạnh không có người đỡ thì có lẽ anh ta đã ngã sấp xuống đất rồi.
“Mày dám đánh tao?” Lý Minh Thành vừa trụ vững liền dùng dằng đẩy người đỡ mình ra rồi trừng mắt nhìn Trần Thuận với vẻ mặt đầy tức giận.
Trần Thuận nhìn anh ta như đang nhìn một tên não tàn: “Tao đã đánh mày rồi nên mày hãy đổi câu nghi vấn vừa rồi sang câu trần thuật đi!”
“Mày đúng là chán sống rồi!” Lý Minh Thành nổi giận bởi đây là lần đầu tiên trong đời anh ta bị người ta tát vào mặt trước bàn dân thiên hạ như thế.
“Vậy thì đừng trách tao không nể …”
Lý Minh Thành tức giận nói.
Nhưng ba chữ “mặt Thiên Hy” còn chưa kịp nói xong thì một bên mặt còn lại của anh ta đã ăn thêm một cái tát nữa.
Cái tát rất vang chứng tỏ người đánh dùng sức rất mạnh khiến Lý Minh Thành mất thăng bằng lần nữa.
Nhưng lần này người đỡ anh ta lúc nãy bị đẩy ra đã không đỡ nữa, còn những kẻ theo đuôi anh ta thì lại không kịp chạy đến đỡ.
Nên Lý Minh Thành cứ thế té vào cái bàn bên cạnh, làm đổ nguyên một bàn rượu, sau đó ngã nhào ra đất cùng với cái bàn.
Các loại rượu cùng với đồ uống đổ ào ào lên người anh ta.
Nhìn kiểu gì cũng thấy anh ta thật đáng xấu hổ và trông thật buồn cười!
“A!”
Lý Minh Thành như muốn nổi điên.
Đã bao giờ anh ta bị người ta làm nhục như vậy đâu.
Anh ta cũng chưa từng bị xấu hổ như vậy trước mặt mọi người.
Lý Minh Thành vội vàng bò dậy, cả người ướt nhẹp còn hai bên má thì sưng vù và in cực rõ dấu hai bàn tay!
Anh ta ướt như chuột lột, còn đâu vẻ đẹp trai, hào nhoáng như lúc trước nữa.
“Hai tiếng Thiên Hy không phải là cái tên mà mày có thể gọi, từ nay về sau không được gọi nữa, biết chưa?” Trần Thuận thở dài, chán chường nói.
Giống như người vừa mới tát Lý Minh Thành không phải hắn vậy.
Lý Minh Thành nhìn Trần Thuận, mặt mày tái mét, nhưng ánh mắt thì hiện rõ sự hằn học, Trần Thuận đã dám làm nhục gã như vậy thì gã sẽ kết án tử hình Trần Thuận.
Cho dù tiêu tốn tiền tỷ anh ta cũng không tiếc, anh ta nhất định phải thuê sát thủ giết chết tên khốn Trần Thuận này.
Còn về phần Tống Thiên Hy, cô nhất định phải là của anh ta!
“Xem ra mày vẫn chưa phục đúng không, vậy thì tao sẽ đánh cho tới khi mày phục mới thôi!” Trần Thuận thản nhiên nói.
Nhưng lúc này, Lý Minh Thành đã giật lùi về sau hai bước, không cho Trần Thuận cơ hội tát mình thêm cái nữa.
Những kẻ theo đuôi anh ta cũng trợn mắt nhìn Trần Thuận.
“Đúng là đồ mạt hạng, loại người như hắn chẳng làm gì ra hồn nên chỉ biết dùng vũ lực mà thôi!”
“Bảo vệ đâu? Tống hắn ra ngoài đi!”
Tống Thiên Hy đã lo lắng khi thấy chuyện ngày càng ồn ào.
Cô thật sự không ngờ Trần Thuận lại trực tiếp hành động thô bạo như vậy.
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng vui mừng và cảm động.
Trần Thuận ngang ngược đến mức không cho người ta gọi hai tiếng “Thiên Hy” khiến Tống Thiên Hy càng nghĩ càng cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn!
“Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Xin lỗi, tôi sai rồi!”
Mấy người bạn kia vốn định ra mặt thay cho Lý Minh Thành.
Vào những lúc thế này chỉ cần ra mặt một chút vậy thôi cũng đủ mang lại hiệu quả tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với ngày thường bám đuôi la liếm anh ta.
Nhưng bọn họ không ngờ, khi bọn họ đang chĩa mũi dùi vào Trần Thuận thì ánh mắt của Lý Minh Thành bỗng dưng trở nên ngây dại, sau đó làm ra hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Minh Thành quỳ sụp xuống trước mặt Trần Thuận, sau đó liên tục tát mạnh vào mặt mình.
Hầu như mỗi một cái tát đều dùng hết sức.
Và cứ tát xong một cái gã lại nói một câu: “Xin lỗi, tôi sai rồi!”
Chỉ trong nháy mắt, hành động này của Lý Minh Thành đã khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.
Tất cả đều nhìn gã bằng ánh mắt ngập tràn sự khó hiểu.
Lý Minh Thành là người đứng đầu nhà họ Lý và cũng là người đứng đầu gia tộc trẻ nhất tại Giang Châu nhưng vừa mới bị chồng người ta bạt tai xong liền thừa nhận sai lầm của mình.
Đã vậy còn hung hăng bạt tai chính mình.
Và đánh rất dữ, rất mạnh.
Từng tiếng bạt tai bôm bốp, ai nghe thấy mà cũng thấy má râm ran theo.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Những người đang chứng kiến chuyện này thật sự chết lặng.
Chỉ có Tống Thiên Hy và Tôn Quốc An là không bất ngờ lắm.
Hai người đều từng chứng kiến những thủ đoạn khó lường mà Trần Thuận có thể sử dụng nên cũng không lấy gì làm lạ nữa.
Động tĩnh ở nơi này chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng tiệc.
Bởi dù sao thì động tĩnh ở nơi này cũng ầm ĩ quá.
“Trời đất ơi, đó không phải là Lý Minh Thành sao?”
“Gần đây, việc anh ta tiếp nhận chức vụ gia chủ khi chưa qua tuổi ba mươi và đảm nhiệm vai trò chủ tịch tập đoàn Lý thị đã gây ra chấn động không hề nhỏ ở Giang Châu, nhưng tại sao lúc này anh ta lại quỳ gối ở đây rồi tát liên tục vào mặt mình vậy?”
“Hình như anh ta đang quỳ gối xin lỗi người đối diện, người đó là ai vậy?”
“Hình như là chồng của Tống Thiên Hy, điều này sao có thể chứ?”
Mãi cho đến khi Lý Minh Thành tát sắp tóe máu thì Trần Thuận mới tươi cười, sau đó khẽ búng tay.
Một lát sau, vẻ ngây dại trong mắt Lý Minh Thành mới dần biến mất.
Nhưng đúng lúc này, anh ta lại giơ tay lên tự tát mạnh một cái nữa.
Bốp!
Tiếng tát vang lên rất to và rõ.
Liền sau đó là một cơn đau rát ập tới.
Lòng bàn tay đau rát.
Nhưng mặt còn đau hơn, đau muốn thấu tim!
Lý Minh Thành đột nhiên bối rối.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao mình lại quỳ trên sàn nhà?
Tại sao cứ liên tục tát chính mình?
Tại sao cứ luôn miệng nói mình sai?
Mẹ kiếp, đau quá!
Mãi đến khi hết choáng váng, Lý Minh Thành mới hiểu ra.
“A a a! Mày đã yểm bùa tao đúng không? Tao phải giết mày!!!”
Lý Minh Thành bật dậy nhìn Trần Thuận với vẻ mặt điên dại.
Rốt cuộc bây giờ anh ta cũng hiểu ra.
Ký ức về việc quỳ trên sàn nhà, xin lỗi Trần Thuận đồng thời tát mạnh vào mặt mình đều tái hiện rõ rệt trong trí nhớ của anh ta.
Lập tức, Lý Minh Thành muốn bùng nổ.
Hình tượng gì gì đó anh ta đều gạt hết sang một bên và xông về phía Trần Thuận, trong đầu anh ta lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất dó là phải giết chết Trần Thuận.
Nhất định phải giết chết hắn!
Nhưng khi Lý Minh Thành nhào tới trước mặt Trần Thuận thì Trần Thuận cũng nhẹ nhàng nhấc chân lên đá vào cẳng chân của Lý Minh Thành, trông như chỉ là một cú đá nhẹ hều thế nhưng Lý Minh Thành vẫn ngã quỵ xuống sàn.
“Biết sai mà sửa là tốt rồi, người đứng đầu Nhà họ Lý thật sự không cần phải quỳ hết lần này đến lần khác!”
“Dù gì thì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu!”
Trần Thuận thản nhiên nói.
Nhưng khi Lý Minh Thành nghe thấy hai câu này, anh ta lập tức phun ra một ngụm máu.
Còn những người đang đứng xung quanh hóng chuyện sau khi chứng kiến cảnh tượng đó và nghe thấy những lời như vậy thì cái nhìn của họ về Trần Thuận lập tức thay đổi.
Người này là ai vậy!