Ngay tại Tô Tử Duyệt xuất thần công phu, Mẫn Mặc tay đem nàng đẩy ngã trên giường đá. Tuy rằng trên giường phô thật dày da lông, nhưng là Tô Tử Duyệt vẫn như cũ cảm giác sau lưng bị đụng sinh đau. Chợt nghe Mẫn Mặc hung tợn nói- Nói cho ngươi biết, ta cho tới bây giờ chưa bao giờ là cái gì người tốt, ta hiện tại muốn ngươi chết.
Mẫn Mặc thật sự ko hiểu rõ ràng nổi, người tro lúc trước là đó với nhau va chạm đối với Tô Tử Duyệt mà nói tính là cái gì? Vậy với hắn mà nói đều là kỉ niệm ngọt ngào nhất. Nhưng mà đó đều bất quá ko bằng cùng tên ma quỷ kia ở chung vài tháng sao? Hắn bỗng nhiên rất hận, hận nữ nhân trước mặt này. Nếu chưa từng gặp phải nàng, chính mình còn có thể là Mẫn Mặc lúc trước, sẽ ko vì nàng ưu tư mà tác động chính mình tâm. Mẫn Mặc phẫn hận nghĩ: Nếu ko chiếm được nàng, vậy sẽ phá hủy nàng.
Mẫn Mặc nghĩ vậy, liền dùng môi ngăn chặn miệng Tô Tử Duyệt. Hắn điên cuồng cắn nàng non mềm cánh môi, trời biết hắn muốn làm việc này tới bao lâu, trời biết hắn có bao nhiêu ko muốn đem nàng giao cho ma quỷ khác. Hắn bá đạo dùng đầu lưỡi khiêu khai hàm răng Tô Tử Duyệt, rồi mới mạnh mẽ xâm nhập tro khoang miệng của nàng, bức bách nàng vậy ướt át mềm mại đầu lưỡi cùng chính mình dây dưa cùng chỗ. Mẫn Mặc ra sức nuốt vào mật nước tro miệng nàng, hận ko thể đem cái kia hoạt non mềm đầu lưỡi cũng nhất tịnh nuốt vào bụng.
_ Ngô…- Tô Tử Duyệt thật vất vả được kiếm cơ hội thở dốc, vội hỏi- Đừng như vậy… ngươi bình tĩnh chút… chúng ta nói chuyện…
Mẫn Mặc đối lời nói của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, hắn tay cố bình tĩnh đôi tay giãy dụa của Tô Tử Duyệt, tay triệt rơi áo khâm bên hông, vậy khố hạ dương cụ sớm cứng rắn như sắt, giờ phút này lại khẩn cấp nhảy ra. Hắn mạnh mẽ tách biệt chân của nàng, đẩy ra chân của nàng hung tợn đối Tô Tử Duyệt nói- Ta lúc trước xem ra đối với ngươi rất nhân từ.
Mẫn Mặc dùng vậy ngón tay còn lại tham tiến vào tro u cốc Tô Tử Duyệt, phát hiện nơi đó vẫn như cũ khô khốc. Hắn chau mày, rồi mới cúi người ngậm ở nụ hoa của nàng, dùng đầu lưỡi tại trên đóa phấn hồng kia nhẹ nhàng liếm làm, hơn nữa dùng răng nanh khẽ cắn vậy bộ phận nổi lên, cảm thụ nó ở chính mình đùa hạ dần dần trở nên cứng rắn.
Ngay tại hắn làm đó đồng thời, tay Mẫn Mặc đã ở trên mảnh phấn nộn đóa hoa dưới thân Tô Tử Duyệt vậy sờ soạng, thường nhẹ nhàng kháp chút vậy mẫn cảm tiểu hạch. Hắn dùng ngón tay kẹp lấy vậy mảnh đóa hoa mỏng manh, qua lại cọ xát. Rồi mới thấy thời cơ thành thục, đã đem ngón tay tham nhập vào tro dũng đạo ấm áp của Tô Tử Duyệt. Đây là ngón tay hắn lần thứ tiến vào nơi này của nàng, thời điểm lần đầu tiên nàng nơi này còn ko có bất luận kẻ nào tiến vào.
Mẫn Mặc ngón tay ở trên vách tường dũng đạo của nàng sờ soạng, tìm kiếm chỗ mẫn cảm nhất của nàng. Hắn có thể cảm giác được Tô Tử Duyệt ở dưới thân của mình ko ngừng run, hắn tựa hồ cũng rõ ràng đây là do sợ hãi mà ko phải là vì khoái cảm mà sinh ra run run. Nhưng hắn lúc này lựa chọn xem nhẹ, dù sao nàng cũng chết, là sợ hãi hay là vui vẻ lại có khác gì nhau.
Tô Tử Duyệt nhìn Mẫn Mặc sợ tới mức ko thể chấn định, nhưng mà nàng lúc này tư tưởng cũng là phá lệ rõ ràng. Kỳ thật loại sự tình này đối nàng mà nói sớm quen lắm rồi, trinh tiết của mình thời điểm từ lúc bị đem đến Ma đô đã bị hắn cướp mất, mà nhớ lại toàn bộ quá trình, lại có mấy lần là chính mình chân chính cam tâm tình nguyện? Cho nên hiện tại nàng kỳ thật căn bản ko cần bị hắn như vậy tàn nhẫn cường bạo, đối nàng mà nói nhiều người hay ít người chẳng khác nhau là mấy.
Tô Tử Duyệt chỉ là cảm thấy có chút tiếc hận, Mẫn Mặc tro lòng nàng ko phải là dạng người này. Thế là nàng đối hắn nói- Mẫn Mặc, ngươi hiện tại cái dạng này cùng là đó ma quỷ thấp kém có gì khác nhau sao?
Mẫn Mặc trường thương giờ phút này đã muốn đỉnh ở tại lối vào tiểu huyệt Tô Tử Duyệt, nghe xong lời của nàng, hắn ngạnh sinh dừng lại động tác. Nhìn ở dưới thân của mình run rẩy Tô Tử Duyệt, rõ ràng đã sợ tới mức muốn khóc, lại vẫn như cũ cố gắng trấn định, nhìn nàng như vậy, hắn lại ko đành lòng thương tổn nàng. Cho dù nàng chết, cũng chỉ trên thế giới này hội thêm vài cái người thương tâm mà thôi, sao chính mình lại xúc động nhất thời như thế.
Ngày xưa giữa người là đó động tác từng chút như cuốn phim nhỏ hiện lên ở tro đầu hắn, Tô Tử Duyệt là nữ tử đầu tiên cùng hắn đi được như vậy thân cận, cũng là nữ tử duy nhất làm cho hắn tâm động. Hắn thích nàng kiên cường, thích nàng cười khẽ, thích nàng vô tư, thích nàng toàn bộ hết thảy, trừ bỏ nàng như vậy dễ dàng yêu phải kẻ khác. Nàng liền cái cơ hội cũng ko chịu cấp cho mình, nàng làm sao biết được mình so với người kia càng ko phải là tốt hơn? (Chị Duyệt thật là sướng, toàn là mối tình đầu của các anh tro đây!- Milk)
Mẫn Mặc bỗng nhiên rất hận, hận chính mình vì cái gì phải là Ma đô vương. Như thế nhiều năm từ trước tới nay, hắn lần đầu tiên có loại ý tưởng này. Mẫn Mặc thở dài tiếng, rời khỏi thân thể Tô Tử Duyệt. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn đã giết nữ nhân xinh đẹp này. Thân là Ma đô vương, hắn thiếu chút nữa đã giết con dân phối ngẫu của hắn. Chính mình chức trách vi bối bản tâm của mình, nhận tri này làm cho hắn đau khổ tột cùng.
Nàng đối với hắn mà nói chẳng khác gì là độc dược.
_ Ngươi đi đi, đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi- Mẫn Mặc khàn khàn cổ họng nói.
Tô Tử Duyệt bị Mẫn Mặc như vậy làm cho sợ hãi, nghe được hắn đồng ý phóng chính mình đi, vội vàng lảo đảo chạy ra ngoài.
Mẫn Mặc nhìn bóng dáng Tô Tử Duyệt hốt hoảng chạy khỏi, chỉ cảm thấy tâm đều như thảng huyết. Hắn bỗng nhiên cảm thấy phụ thân của mình thật là hạnh phúc, hắn chưa bao giờ gặp qua phụ mẫu của chính mình, hẳn là phụ thân thuận theo quy luật tự nhiên sau khi sinh ra chính mình liền chết đi, mà mẫu thân cũng ko yêu phụ thân, cho nên trở lại xã hội nhân loại kia. Tuy rằng ko phải hoàn mỹ kết cục, nhưng phụ thân vẫn là may mắn vì có nữ nhân nguyện ý vì hắn kiên trì đợi đến cuối cùng. Chỉ là ko biết phụ thân có yêu thượng cái gì nữ nhân vẫn luôn vì hắn kiên trì?
Tô Tử Duyệt ko biết chính mình làm sao trở lại được hốc cây, ko biết chính mình làm sao tìm được Tố Điệp. Nàng chỉ biết là mình sau khi thấy Tố Điệp, liền đầu chui vào tro lòng hắn, bắt đầu nổi lên gào khóc.
Tố Điệp bị bộ dáng này của Tô Tử Duyệt bức cho sợ hãi, hắn gắt gao ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng. Ở bên tai của nàng nhẹ nhàng nỉ non- Đừng sợ, có ta đây, đừng sợ…
Tô Tử Duyệt cứ như vậy ở tro lòng Tố Điệp khóc thật lâu mới dần dần bình tĩnh trở lại, Tố Điệp thấy nàng tỉnh táo lại, mới thật cẩn thận hỏi nàng xảy ra cái việc gì, ko phải bị Mẫn Mặc ủy khuất gì đấy chứ.
Tô Tử Duyệt trương há miệng, lại cái gì đều nói ko ra. Kỳ thật nàng cái gì ủy khuất cũng ko có chịu qua, Mẫn Mặc chỉ là biểu tình dữ tợn chút, thanh âm lớn chút, nhân tiện hủy đi cái bàn. Nhưng thật sự tổn thương chính mình, hắn cái gì cũng ko có làm, hắn rõ ràng kêu muốn giết mình, nhưng mà mình hiện tại lại êm đẹp đứng ở trước mặt Tố Điệp. Hắn cuối cùng thậm chí còn đáp ứng yêu cầu của mình, hắn nói- Ngươi đi đi, đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi- Mục đích của mình cũng đã đạt được, mặc dù có chút khúc chiết, nhưng nói tóm lại vẫn rất thuận lợi, nàng từ giờ trở đi sẽ ko phải đối mặt là đó ma quỷ nữa. Tô Tử Duyệt mờ mịt nhìn Tố Điệp, vậy chính mình vì cái gì khóc như vậy thương tâm?