Lia cặp tinh nhãn sáng ngời lướt nhìn qua chúng quần hào đang đứng đối diện với mình, Thiên Phong lạnh nhạt nói :
- Các vị tìm tại hạ hay tìm cổ vật Long cốc?
Hàn Thiên tôn giả lên tiếng trước :
- Cát Tôn giá thấy ngọn đại kỳ Cửu Trùng đài chứ?
Thiên Phong gật đầu :
- Tại hạ đã thấy.
- Thấy đại kỳ Cửu Trùng đài như thấy Võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên.
- Đó là quy ước của giang hồ, tại hạ biết.
Thiên Phong vừa nói vừa không ngừng xếp tấm giấy hồng điều thành hình một nấm mộ.
Hàn Thiên nói :
- Các hạ đã biết quy ước đó, vậy Tôn giá có dám chống lại phán lịnh của mình chủ hay không?
- Tại hạ không phải là người của Tổng đàn võ lâm, cũng chẳng biết Đại Chu Thiên minh chủ muốn phán lịnh gì cho tại hạ?
Hàn Thiên hừ nhạt rồi nói :
- Tôn giá bất nhân, bất nghĩa, vì cổ vật Long cốc mà tán tận lương tâm tạo dựng ra huyết án Kim trang đại phủ. Nay còn định đem cả giọt máu cuối cùng của Khán Nhân trang chủ đi. Theo phán quyết của Chu Thiên minh chủ, Tôn giá phải để Khán Như lại để Tổng đàn võ lâm truy nguyên căn cơ huyết án Kim trang đại phủ.
Thiên Phong lắc đầu :
- Võ lâm có quy luật của võ lâm. Thiên Phong có cái lệ của Cát Thiên Phong. Tại hạ không thể để mặc Khán Như trôi dạt giữa chốn tranh đoạt trên giang hồ.
- Thế là Tôn giá muốn chống lại lịnh của Tổng đàn võ lâm?
- Chưa một ai trong võ lâm có thể ra lịnh cho Cát Thiên Phong.
Hàn Thiên trừng mắt :
- Kể cả Võ lâm Minh chủ?
- Đúng!
- Vậy là tôn giá đã xem thường tôn chỉ võ lâm giang hồ rồi.
Thiên Phong nhếch môi chìa hình nấm mồ vừa mới xếp đến trước mặt :
- Hàn Thiên hộ pháp thấy nấm mồ trên tay tại hạ chứ?
Hàn Thiên cau mày. Cùng với cái cau mày của Hàn Thiên, quần hào bất giác đồng thối lại nửa bộ.
Hàn Thiên nói :
- Tôn giá định một mình náo loạn quần hào ư?
- Khi Cát Thiên Phong trở thành nấm mồ như thế này thì các hạ mới có thể phán xét được tại hạ.
Thiên Phong buông một tiếng thở ra :
- Phía trước mặt tại hạ chỉ có một con đường. Con đường đó tại hạ sẽ dẫn Khán Như đi, và hy vọng sẽ không có những nấm mồ theo mỗi bước chân của Cát Thiên Phong.
Chàng nhìn lại Khán Như :
- Khán Như... Thúc thúc đưa con đi!
Thiên Phong mỉm cười với Khán Như, rồi mới thả bước tiến thẳng về phía quần hào.
Khán Như bám sát sau lưng Thiên Phong, và Lão bang chủ Cái bang Khất Tổ Tổ là người đoạn hậu.
Theo mỗi bước chân của Cát Thiên Phong, cục trường bỗng chốc trở nên căng thẳng tột cùng.
Bắc Thần Kỳ Hiệp Đồng Lĩnh lên giọng nói :
- Tôn giá muốn rời khỏi đây phải nói cho quần hào biết về vụ huyết án của Kim trang Trang chủ Khán Nhân.
Thiên Phong vừa đi vừa đáp lời Bắc Thần Đông Lĩnh :
- Cát mỗ không có gì để nói.
- Tôn giá là người trong cuộc mà chẳng có gì để nói ư?
Chàng buông một câu cụt lủn :
- Không!
Hàn Thiên tôn giả nói lên bằng giọng của bấc trưởng thượng :
- Cát Thiên Phong... Người thị võ công cao cường thì đừng trách quần hào võ lâm cậy thế đông bức ép ngươi.
Hàn Thiên vừa nói vừa toan phát lệnh đại kỳ Cửu Trùng đài để quần hào liên thủ tập kích Cát Thiên Phong.
Hữu thủ của Hàn Thiên tôn giả vừa đặt vào cán ngọn đại kỳ thì tinh nhãn của Thiên phong cũng đóng đinh vào mặt gã.
- Hộ pháp là nấm mồ đầu tiên!
Nấm mồ giấy do Thiên Phong xếp bằng tấm giấy hồng điều rơi thẳng như một cánh diều là là đáp xuống ngay trên cánh tay của Hàn Thiên tôn giả.
Thiên Phong tiếp tục rảo bước vừa đi vừa nói :
- Tôn giá thừa hiểu ý nghĩa của hình giấy đó?
Hàn Thiên tôn giả vo nấm mồ giấy, nhìn Thiên Phong, gằn giọng nói :
- Thiên Phong Lãnh Nhân, một mình ngươi sao có thể chống lại quần hào!
Miệng thì nói, tay Hàn Thiên tôn giả toan vũ lộng đại kỳ Cửu Trùng đài phát lệnh võ lâm, nhưng y chưa kịp thực hiện ý định đó thì đã sững người.
Đôi Ma Hoàn Đoạt mạng tợ như hai
Lưỡi tầm sét xé toạc bóng đêm ghim tới thân pháp Hàn Thiên tôn giả.
Một chiếc thì công phá yết hầu, chiếc còn lại thì đập nát chấn thủy của Hàn Thiên.
Cát Thiên Phong xuất thủ lấy mạng Hàn Thiên tôn giả, mà gã thì như không kịp có một hành động phản xạ nào.
Đôi Ma Hoàn Đoạt Mạng sau khi lấy mạng Hàn Thiên tôn giả liền rút trở lại và nằm gọn trong lòng song thủ của Cát Thiên Phong.
Hàn Thiên tôn giả gần như đã biến thành pho tượng bất động, hai mắt mở trừng trừng, có lẽ cái chết đến với gã quá nhanh, nhanh đến độ gã chẳng kịp thốt lời nào và cũng chẳng kịp nằm xuống nên đành phải nhận một cái chết đứng như tượng đá.
Cái chết của Hàn Thiên tôn giả khiến quần hào rúng động. Mọi người bất giác e dè, và lộ rõ sự lúng túng ra mặt.
Bắc Thần Kỳ Hiệp Đông Lĩnh ngập ngừng nói :
- Tôn giá đã quyết định một mình chống lại quần hào võ lâm?
- Tại hạ chẳng muốn giết người nhưng nếu bị bắt buộc thì cũng phải nhúng tay vào máu.
Thiên Phong vừa nói vừa dấn bước đi tiếp. Khán Như vẫn bám sát theo chàng.
- Đông Lĩnh đại hiệp cũng muốn chặn đường tại hạ như Hàn Thiên hộ pháp?
Đông Lĩnh lúng túng, lão ngập ngừng nói :
- Lão chỉ muốn tôn giá để Khán Như lại.
Thiên Phong đáp một chữ cụt lủn, ẩn chứa sắc na khủng bố của một sát thủ vô tâm :
- Không!
Tiếng nói khô khốc lạnh lùng của chàng khiến quần hào bất giác phải đặt tay vào binh khí. Cục trường trở nên căng thẳng tột cùng.
Sự phẫn nộ của Thiên Phong khiến ai cũng e dè. Bắc Thần Kỳ Hiệp Đông Lĩnh cố giữ vẻ ôn hòa, lấy giọng từ tốn nói :
- Tôn giá hiểu cho lão. Kim trang Trang chủ đã từng đối với lão như huynh đệ thủ túc, nay Kim trang Trang chủ gặp kiếp họa bởi...
Lão ngập ngừng bỏ lửng câu nói, rồi nói tiếp :
- Kim trang Trang chủ chỉ còn mỗi một mình Khán Như là giọt máu duy nhất còn lưu lại trên cõi nhân gian này. Tôn giá chẳng lẽ...
Thiên Phong tiếp lời Đông Lĩnh :
- Khán Như sẽ đi cùng với tại hạ!
- Tôn giá buộc chúng ta phải thất lễ với Tôn giá rồi.
- Tại hạ đã nói hết lời, không cần thiết phải giãi bày với các vị nữa.
Thiên Phong nói xong, chàng ta cắp ngang hông Khán Như. Chàng nhìn quần hào :
- Chúng ta sẽ gặp tại!
Chàng dứt lời liền điểm mũi giày toan trổ thuật khinh thân thượng thừa băng mình đi thì có một đạo phách không chưởng với sức mạnh bài sơn đảo hải cuốn tới.
Mặt của Thiên Phong lộ hẳn những nét bất nhẫn. Chàng không tránh đạo phách không chưởng mà tiếp tục thi thố thuật khinh công thần kỳ lướt lên cao ba trượng đạp lên sóng chưởng băng về phía trước.
Khinh thân thần kỳ quán tuyệt của Thiên Phong khiến quần hào nghệch mặt mà nhìn.
Với thuật pháp như đằng vân cởi gió, Thiên Phong vút qua đầu Bắc Thần Đông Lĩnh.
Cùng lúc một giọng nói ôn hòa cất lên :
- Lão đệ chưa thể đi được!
Giọng nói ồn ồn của Võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên buộc Thiên Phong phải hạ thân xuống phía sau quần hào, hữu thủ của chàng vẫn cặp Khán Như.
Đại Chu Thiên chắp tay sau lưng, hai bên là hai hàng cung thủ, tất cả đã sẵn sàng buông tên nhắm vào Cát Thiên Phong.
Hai người đối mặt với nhau.
Quần hào Trung Nguyên thoạt trở thành những kẻ bàng quan trước hai đại cao thủ quán tuyệt của võ lâm.
Buông một tiếng thở ra, Thiên Phong nói :
- Minh chủ không muốn tại hạ rời khỏi đây?
- Lão đệ có thể rời khỏi đây, nhưng nhất thiết phải để Khán Như lại.
Thiên Phong lắc đầu :
- Không... Khán Như phải đi cùng với Cát Thiên Phong.
- Huynh có thể bỏ qua cho lão đệ hành động giết Hàn Thiên hộ pháp nhưng không thể bàng quan mặc nhiên để lão đệ đưa Khán Như đi.
- Nói thẳng ra là Minh chủ không muốn Thiên Phong cùng với Khán Như đi?
- Không sai, bởi huyết án Kim trang Trang chủ Nhị đệ còn trong vòng uẩn khúc, mà kẻ bị nghi ngờ nhiều nhất chính là lão đệ.
Thiên Phong cười khẽ :
- Hay lắm... Nói như Minh chủ cũng có lý nhưng Thiên Phong đã có ước hẹn với Minh chủ rồi.
- Lão đệ quả là có hẹn với ta, nhưng đó là chuyện của một năm sau tại ải Nhạn Môn. Còn trong hiện tại thì ta buộc phải bảo bọc cho Khán Như.
- Thiên Phong không thể bảo bọc cho Khán Như được sao?
- Không được!
- Vậy Thiên Phong buộc phải lìa khỏi đây bằng chính bản lĩnh của mình.
Đại Chu Thiên nhún vai :
- Hai bên huynh là những đại cung thủ bách phát bách trúng. Ta biết võ công của lão đệ vô cùng cao siêu, nhưng e rằng lão đệ khó mà vượt qua những đại cung thủ này đó!
- Minh chủ không nghĩ đến Khán Như ư! Khán Như hiện ở trong tay Thiên Phong.
Đại Chu Thiên cau mày :
- Khán Như ư! Chẳng lẽ lão đệ định dụng Khán Như làm mộc đỡ cho lão đệ sao?
- Nếu Minh chủ cho rằng mình có thể bảo bọc được cho Khán Như thì sẽ không ban lịnh cho bọn cung thủ xạ tiễn.
Thiên Phong nói đúng đấy chứ? Còn nếu như Minh chủ chỉ nói mà không có tâm thì tất cả mọi người sẽ là nhân chứng cho cuộc thảm sát này.
Lời của chàng khiến Đại Chu Thiên bỗng chốc trở nên bối rối và lúng túng.
- Thiên Phong lão đệ bức ép ta đấy à?
Thiên Phong lắc đầu :
- Thiên Phong nào dám bức ép Võ lâm Minh chủ. Vừa rồi nếu Thiên Phong không dụng đến khinh thân Lưu Thủ Hành Vân thì ngọn phách không chưởng của huynh có lẽ đã di hại đến Khán Như rồi. Một chưởng đó, Thiên Phong ghi tạc vào tâm và sẽ đáp lại huynh vào năm sau. Cáo từ!
Thiên Phong rảo bộ tiến thẳng đến trước.
Đại Chu Thiên thấy rõ sự cương quyết của chàng, nhưng không biết xử trí như thế nào. Y bối rối nhưng cuối cùng cũng thét lớn :
- Đứng lại!
Thiên Phong dừng bước nói :
- Minh chủ sẽ hạ lịnh cho bọn cung thu xạ tiễn đấy chứ?
- Ngươi đừng buộc ta!
- Tại ải Nhạn Môn, Minh chủ, Thiên Phong và Nhị ca Kim trang Trang chủ đã từng kết nghĩa kim bằng. Hôm nay, Nhị ca đã ra đi chỉ còn lại Thiên Phong và Minh chủ, chẳng lẽ sợi dây kim bằng mong manh kia sẽ đứt nốt phần còn lại?
Thiên Phong quay lại nhìn thẳng vào mặt Đại Chu Thiên :
- Trên cương vị Minh chủ, sẽ có rất nhiều việc mà Tôn giá phải làm. Còn huyết án của Nhị ca, một năm sau tại ải Nhạn Môn, Thiên Phong sẽ giải tỏa cho tôn giá.
Thiên Phong buông một tiếng thở dài, rồi trở bộ tiếp bước bỏ đi.
Bọn cung thủ không rời mắt khỏi chàng, tên thì đã được giương sẵn chỉ chờ đợi Đại Chu Thiên phát lịnh.
Khoảng cách giữa Thiên Phong và bọn cung thủ càng lúc càng rút ngắn lại.
Trong khi Đại Chu Thiên minh chủ thì cứ giương mắt nhìn chàng mà không biết phải xử trí như thế nào.
Thiên phong bước qua hàng cung thủ.
Đại Chu Thiên buông một tiếng thở dài.
Thiên Phong nói :
- Đa tạ huynh đã mở khai lộ.
Thiên Phong dứt lời, lắc vai thi triển khinh thuật siêu phàm thoát đi. Khi bóng chàng đã mất vào màn đêm dày đặc thì Đại Chu Thiên mới như sực tỉnh.
Lão nhìn lại quần hào, trang trọng nói :
- Các vị kể từ bây giờ bổn tọa khởi phát lịnh kỳ Cửu Trùng đài truy sát Song Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong. Bất cứ ai là người của võ lâm cũng đều có quyền sát tử Thiên Phong.
Xem tiếp hồi Thiên Long tự