Cũng như Liễu Dật, mỗi người đều tự gia tăng tốc độ, họ biết nếu chậm một ly, cõi đời này có thể sẽ không còn tồn tại, nếu nhanh một chút tất thêm một phần hy vọng. Vì vậy, trong lần chính, ma cùng đi thực hiện nhiệm vụ này, hai nữ tử Lam Nhận, Thiên Kiêu cũng nỗ lực cùng cực.
Qua ngày phi hành liên tục khiến cho cả hai mệt nhoài, sau rốt hai người cũng tìm được một cách đơn giản là không ngự kiếm cùng lúc mà thay nhau, người này mệt thì người kia chịu trách nhiệm điều khiển kiếm, như vậy, cả hai sẽ nhanh chóng đến được Lam Hải tại cực tây.
Lam Nhận đã mệt bèn đổi cho Thiên Kiêu ngự kiếm còn nàng ra ngồi sau lưng. Hai người phi hành cực nhanh trên vòm trời lấp lánh sao, từng trận gió thổi qua, hai ngày liền không được ngơi nghỉ nên Thiên Kiêu cũng đã mệt, nàng không muốn để mình chìm vào cơn buồn ngủ, tất nhiên phải kiếm việc gì đó mà làm, vô tình chạm vào dây Tình Nhân Linh màu tím. Trong cơn gió thổi vi vu, quả chuông tím phát ra âm thanh trong trẻo.
Tiếng chuông vang lên, nàng tựa hồ nhìn thấy một bóng hình, hắc y bạch phát, toàn thân màu đen vĩnh viễn chìm trong bóng tối. Thân ảnh cô độc đó chỉ có kiếm là bạn, tình yêu bảy ngàn năm cho đến kiếp này vẫn là mối tình cuối cùng, chàng vì đó mà một mực âm thầm gìn giữ. Cho dù người yêu thương đã không còn, sao chàng vẫn còn giữ mãi mối tình? Nàng bất giác cảm thấy mê luyến bóng hình si tình đó.
Dường như mới ngày trước, nàng còn giận tỷ tỷ mình vì sao lại yêu thương một Niết nhân đến nỗi bị đẩy vào vòng luân hồi của cõi phàm trần. Nhưng khi nàng được xem cuốn sách ghi lại nỗi khổ ba đời ba kiếp của Liễu Dật, nàng đã thay đổi suy nghĩ, có quan điểm hoàn toàn khác về Niết nhân bi khổ này. Khi đã đeo dây Tình Nhân Linh màu tím thì nàng đã biết nàng tha thiết yêu thương nam tử trong câu chuyện này, yêu thương bóng hình cô độc trong cõi tăm tối và ánh mắt luôn mang nặng nỗi niềm tang thương ấy, nàng không không dám nói ra mà chỉ chôn vùi trong cõi thâm sâu của lòng mình…
"Tình Nhân Linh, theo như truyền thuyết là do Thiên nữ tặng cho Niết nhân, chỉ có điều chuyện đó chưa từng được kiểm chứng, không ngờ tại dân gian lại xuất hiện loại truyền thuyết này, vì vậy mà Tình Nhân Linh trở thành tín vật của ái tình." Lam Nhận một mặt quan sát quả chuông màu tím trong tay Thiên Kiêu, một mặt giải thích lai lịch của quả chuông.
Thiên Kiêu bị lời lẽ của Lam Nhận đánh thức khỏi dòng suy nghĩ miên man, nhanh chóng thu lại quả chuông tím. Lam Nhận là nha đầu giảo hoạt vô cùng, chỉ cười nói: "Không cần nói với muội là tỷ thực lòng thương kẻ trong câu chuyện này nhé".
Thiên Kiêu lắc đầu: "Đâu có".
Lam Nhận thấy bộ dạng như muốn giả tảng của Thiên Kiêu, tiếp tục: "Tỷ có thể gạt người ngoài chứ gạt muội thế nào được! Tỷ định thử xem những gì tỷ tỷ mình đã trải qua, thử xem mùi vị ái tình như thế nào ư?"
Không thấy Thiên Kiêu hồi đáp, Lam Nhận lại nói: "Bất quá, muội khuyên tỷ tốt nhất không nên thử, vì tỷ đã thấy khổ nạn của tỷ tỷ mình rồi. Tỷ là người thuộc về Thần giới, nếu lại sa vào sai lầm này thì muội e rằng tỷ sẽ gặp phải trừng phạt của lời chú đó mất thôi".
Thiên Kiêu lắc đầu: "Thần giới chúng ta trong một ngàn năm nay biến đổi nhiều lắm rồi. Ta tuy là người của Thần giới nhưng lại là kẻ mơ mộng, không thể tồn tại nổi trong thế giới đó. Bàn Cổ, Nữ Oa hiện không còn thống trị Thần giới vì đã có người mới thay thế họ."
Tuy Lam Nhận biết nhiều chuyện nhưng Thiên Kiêu dường như lại ngược lại với hiểu biết của nàng, khiến nàng hoàn toàn mù tịt. Thiên Kiêu đã nói rằng Thần giới đang có chuyển biến, vị trí thống trị của Bàn Cổ cùng Nữ Oa đã được người khác tiếp thụ, vậy thì ai đang thống trị Thần giới?
Người thống trị Thần giới này cùng với ca ca của nàng dường như vẫn còn nằm trong vòng bí mật…
Thiên Kiêu tiếp lời: "Có thể cô không rõ, sinh mệnh của cô thuộc về chính bản thân cô còn sinh mệnh của ta lại thuộc về kẻ khác, ta không còn nhiều thời gian nữa. Ta cũng thực lòng muốn nếm qua cái cảm giác yêu đương có mùi vị thế nào, muốn vì một người mà rũ bỏ tất cả, không sợ cảm giác sinh tử nữa".
Lam Nhận hỏi với vẻ kì quái: "Vì sao?"
Thiên Kiêu nói tiếp: "Đó là một câu chuyện dính dáng đến Bàn Cổ và dính dáng đến cả ta. Đại trí giả giáng xuống thiên kiếp tước đoạt quyền lợi tối cao của Bàn Cổ ở Thần giới, phái một người thần bí đến thống trị. Thần nhân này vĩnh viễn được bao phủ bên trong một lớp màn trắng tinh nên không bao giờ thấy được hình dạng của y. Ngàn năm trước y chìm vào giấc ngủ sâu, đồng thời các vị thần Bàn Cổ, Nữ Oa, Viêm Đế, Xi Vưu cũng tiếp tục chìm vào giấc ngủ, sau đó ta đã xuất hiện, ta tịnh không phải là người có thể khống chế được vận mệnh của chính mình…"
Lam Nhận lắc đầu: "Không, người ta có thể cải biến được vận mệnh, chỉ cần tỷ muốn là được, muội tin là tỷ có thể nắm được vận mệnh trong tay, không nên buông bỏ".
Thiên Kiêu lắc đầu đáp: "Cô không biết chứ việc ta xuất hiện hoàn toàn do ý của người khác. Bàn Cổ vì hối hận đã bắt Thiên nữ sa vào vòng luân hồi phàm thế hồi bảy ngàn năm trước, vật đổi sao dời, ngày nhớ đêm mong, sau khi ông ta say ngủ đã từ trong giấc mộng sáng tạo ra ta, kế thừa toàn bộ ký ức của ông ta. Ta, tuy là Thiên Kiêu, nhưng được tạo thành từ ý niệm nhớ thương Thiên nữ của Bàn Cổ, ta chỉ là một ảo ảnh do ông ta sáng tạo ra trong giấc mộng. Hiện giờ cô thấy ta giống như một người sống nhưng ngày nào Bàn Cổ tỉnh lại, ta sẽ tiêu tan như mây khói, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này."
Lam Nhận bị thông tin chấn kinh đầu óc này làm cho sững sờ, không sao suy xét được. Thiên Kiêu là hình ảnh thay thế Thiên nữ của Bàn Cổ, là sáng tạo hư ảo trong giấc mộng của ông ta? Nếu giờ đây Bàn Cổ mà tỉnh lại, nàng sẽ vĩnh viễn biến mất?
Lam Nhận tựa hồ cảm thương cho vận mệnh bi thảm của Thiên Kiêu: "Muội đã gặp qua nhiều người nhưng tỷ là người duy nhất khiến lòng muội thương cảm. Vận mệnh của tỷ đã được chú định nhưng không phải hoàn toàn không thể cải biến. Nếu mà ca ca muội chịu giúp, huynh ấy giết chết Bàn Cổ khiến ông ta ngủ yên vĩnh viễn thì tỷ không sợ phải biến mất nữa."
Thiên Kiêu bình tĩnh cất tiếng: "Ca ca cô lợi hại vậy sao? Anh ta có thể giết được Bàn Cổ, người đã thống trị Thần giới cả vạn năm?"
Vừa đề cập đến ca ca của Lam Nhận, tinh thần nàng liền phấn chấn hẳn. tựa hồ hết sức kiêu ngạo nói: "Trong lòng muội, ca ca là kẻ vô địch. Từ nhỏ ca ca đã hết mực yêu thương muội, nếu muội muốn hái sao trên trời huynh ấy cũng hái. Chúng tôi sống tại một thế giới khác, theo truyền thuyết đã tách ra sau khi Bàn Cổ khai thiên, lúc đó tổ tiên chúng tôi từng cùng với Bàn Cổ phân chia địa phận, chỉ vì Bàn Cổ có Nữ Oa và các thần tương trợ, tổ tiên chúng tôi đã một mình sáng tạo ra Minh giới."
Thiên Kiêu lắc đầu đáp: "Ta nghĩ là không cần đâu, bản thân ta chẳng có gì quyến luyến thế giới này, có thể xem quyển sách của cô, ta đã thấy thỏa mãn rồi, thật đấy. Ta không để tâm đến chuyện khi nào sẽ biến mất mà chỉ muốn trước khi tiêu tan được thử xem nỗi thống khổ cùng hạnh phúc có mùi vị gì!"
Lam Nhận tiếp ngay: "Chuyện này dễ thôi, ca ca muội anh tuấn, tiêu sái, đao pháp lại là đệ nhất, nếu huynh ấy đặt chân đến tam giới, muội nghĩ nhất định tỷ sẽ yêu thương ca ca, hoàn thành được tâm nguyện, không chừng ca ca sẽ vì tỷ mà giết chết Bàn Cổ".
Nghe xong lời Lam Nhận, Thiên Kiêu tựa hồ hơi hoảng hốt, lại dường như nhớ đến chuyện gì đó: "Ta nghĩ, yêu thương một người, tịnh không phải vì người đó ở cạnh mình lâu, chỉ là…cảm giác trong chớp mắt, phát sinh nhanh như một ý nghĩ thoáng qua. Trong quyển kim thư có nói rằng, khi trong lòng đã có bóng hình của một người thì sao có thể dung nạp thêm người khác nữa? Ta còn tư cách yêu thương ca ca cô nữa ư?"
Lam Nhận có phần không hiểu lời Thiên Kiêu nói: "Tỷ nói sao, không phải thực lòng yêu Niết nhân trong quyển sách này rồi chứ? Y là đối tượng bị trớ chú, tỷ mà yêu y là tự mình đi đến bờ tử vong rồi."
Thiên Kiêu lắc đầu bình thản: "Có được cảm giác đó thì dù đưa ta đến trước mười tám tầng địa ngục, hoặc quẳng vào núi đao, cho dù nhân sinh đến lúc cùng tận, chỉ cần trong lòng được hạnh phúc thật sự thì ta vô oán vô hối".
Lam Nhận lắc đầu: "Tỷ và tỷ tỷ mình hoàn toàn giống nhau, hết thuốc chữa rồi."
Sự đời thật kỳ diệu, khi bạn nghĩ rằng một việc sẽ phát triển theo ý bạn thì lại sai lệch đi, rẽ sang một hướng mới mà không ai biết trước kết cục.