Ma Kiếm Lục

chương 207: sát lục chi tâm, ma vi tôn kiếm vi vương giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cá nói với nước rằng anh không nhìn thấy nước mắt của tôi vì tôi đã ở trong nước, nước nói tôi cảm nhận được nước mắt của anh vì anh ở trong lòng tôi.

Có một câu chuyện là niềm khao khát, có một thứ ái tình là đồng thoại.

Niềm khao khát đó chính vì không xảy ra nên được ghi chép lại trong câu chuyện này, ái tình đó vì không tồn tại nên mới xuất hiện trong đồng thoại, tuy câu chuyện ái tình đó có chín phần tưởng tượng một phần hiện thực nhưng một phần hiện thực đó lại đập tan mười phần ái tình.

Mấy đạo long ảnh ẩn chứa sức mạnh tàn phá mọi vật, cả mười hồng sắc quỷ ảnh lại bị chấn nát vụn thành những bông hoa tuyết rơi rải rác trên mặt đất, nhưng Liễu Dật không dừng lại, chàng không nhắm vào đám quỷ ảnh này mà mục tiêu chân chính của chàng là khán thủ giả, chàng phải chấn nát y.

Tầng thứ Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp cuồn cuộn cung cấp cho chàng chân nguyên cường hãn vô cùng, chàng đem chân nguyên mãnh liệt quán thâu vào Bi Mộng Kiếm, triệu hoán Long Viêm, hào quang đỏ tía lấp lánh, thân thể Liễu Dật lấy kiếm làm trung tâm phát ra nhiệt khí cường liệt vô cùng, khí tức ngưng tụ lại như thực chất, làm không gian chung quanh méo mó, biến hình.

Vô Thức xuất ra chừng một sát na, nắm được cơ hội, thân thể chàng khẽ động, cuốn lên một trận gió lạnh, cách khán thủ giả chừng ba trượng thì dừng lại và thu kiếm, quang mang màu tím đỏ vẽ thành một vòng cung khảm vào thân thể khán thủ giả, lóe lên rồi biến mất.

Chàng không có lòng tin rằng giết được khán thủ giả, y cùng với đám quỷ ảnh đều không sợ chết, cho dù bị chấn nát có thể vẫn còn sống, vì vậy chàng đặc biệt triệu hoán Long Viêm ra chém, chàng hi vọng nhiệt khí của Long Viêm có thể dung hóa được khán thủ giả, triệt để tiêu diệt y.

Quang mang màu tím đỏ xuất hiện trên mình khán thủ giả, viêm nhiệt đích khí nhanh chóng lan rộng, đốt rụi không khí chung quanh khiến không gian biến hình méo mó, thân thể khán thủ giả bắt đầu nát vụn, đạo khí tức mãnh liệt phách ra, tất cả hoa tuyết trên mặt đất chớp mắt bị dung hóa thành nước rồi tan thành không khí, tiêu thất vô ảnh vô tung.

Vốn với chân nguyên cường hoành của Liễu Dật, liên tục sử dụng hai chiêu không phải là vấn đề nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ, chàng đã không biết bao nhiêu lần xuất kiếm, nhất là đã dùng Bi Tứ Thức tiêu hao rất nhiều chân lực rồi lại tiếp tục dùng Vô Thức và đem chân nguyên triệu hoán Long Viêm trong thân kiếm ra, hơn nữa lại căn bản không thể đề cao tâm pháp đến tầng thứ nên bây giờ không thể duy trì được như trước, liên tục sử dụng kiếm thức cao cấp khiến hơi thở của chàng có phần gấp rút, cảm giác hơi mệt mỏi.

Hồng sắc khán thủ giả dung hóa thành nước, bốc hơi tan vào không khí, trong lòng chàng dường như nhẹ nhàng hẳn ra, khí tức của Long Viêm bá đạo vô cùng nên khán thủ giả đã bị tiêu diệt, có lẽ không sống lại nữa, nghĩ đến đây lòng chàng như giải thoát được khối đá đè nặng, đến bên Diệp La Bách Hoa.

Diệp La Bách Hoa đang bị thương ở chân, miễng cưỡng đứng dậy, nàng nhìn vẻ mặt hơi nhợt nhạt của Liễu Dật rồi cất lên giọng nói dịu dàng hỏi: “Công tử mệt lắm, đúng không?”

Liễu Dật cười nhẹ đáp: “Không sao, tâm pháp của tại hạ rất thần kì, chỉ cần một chút thời gian là giúp tại hạ khôi phục.” Chàng nói rất đúng, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp quả là thần kì vô cùng, giờ nào khắc nào cũng hấp thụ hỗn độn chi khí trong không gian hóa thành của bản thân, không ngừng đề thăng chân nguyên, cho dù hiện giờ chàng cảm giác mệt mỏi, chừng nửa thời thần khẳng định sẽ lại phục nguyên.

Diệp La Bách Hoa gật đầu rồi nhìn quanh, tựa hộ đang nghi vấn: “Tôi cảm giác kì quái thế nào ấy, công tử nói là…khán thủ giả thật sự chưa chết?”

Liễu Dật nhìn quanh tứ bề, huyết quang ánh xạ lên hoa tuyết, rơi xuống gấp gáp, đồng thời gió lạnh thổi tung mọi vật, cảm giác cô độc, lãnh mạc, ai oán chất chồng trong tim, chàng nhíu mày: “Không đúng, Long Viêm khí tức tuyệt đối có thể dung hóa mọi thứ, không nói đến quan hệ khắc chế giữa băng hỏa, cho dù là đá núi cũng bị dung hóa, vừa nãy rõ ràng đã thấy khán thủ giả bị hóa thành nước, tan vào không khí, khói tan mây lụi rồi mà…”

Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Đúng vậy, nhưng theo lẽ thường khán thủ giả chết rồi thì căn ngục này tất phải biến mất, vì sao…vì sao lại không có biến hóa gì? Hơn nữa, trong lòng tôi cứ cảm thấy gờn gợn.”

Liễu Dật trầm tư một lát rồi đáp: “Nếu…khán thủ giả không chết, mọi chuyện ở đây không phải đều được giải thích rồi sao?”

Nghe vậy, thân thể Diệp La Bách Hoa bất giác run lên, vội hỏi: “Công tử muốn nói là khán thủ giả vẫn chưa bị giết.”

Liễu Dật vừa dứt lời thì giọng nói thê lệ như tiếng quỷ oán không biết từ phương nào cất lên, mang theo gió lạnh và huyết hoa khiến lòng người lạnh lẽo hơn: “Các ngươi cho là ta chết rồi sao? Cả thế giới này chính là ta, có thế giới này là có ta, ta có thể xuất hiện dưới bất kì hình thái nào, các ngươi chỉ có một chọn lựa…kết thúc tất cả, vĩnh viễn ngủ lại đây hoặc chết trong giấc mộng.”

Cơn ác mộng này tất Diệp La Bách Hoa đã trải qua nhiều lần, lần này bản thân lạc vào cũng không có cách nào tỉnh lại, nàng tất nhiên phải hoảng sợ, nhìn Liễu Dật nói: “Y thật sự chưa chết, chúng ta phải làm sao?”

Liễu Dật nắm chặt thanh kiếm, hai mắt đánh giá tình hình chung quanh, nói từng câu từng chữ: “Cải biến được hay không, có chấp nhận hay không phải do bản thân chúng ta, phải dựa vào chính chúng ta.”

Diệp La Bách Hoa dường như đang ngẫm nghĩ, nàng không nói gì, thanh âm thê lệ, khó nghe như tiếng quỷ oán lại từ bốn phương tám hướng vọng lại: “Được, để ta cho các ngươi nếm mùi một thứ các ngươi không thể cải biến được.” Thanh âm phảng phất như bị gió lạnh thổi tan, không còn nửa điểm động tĩnh, tất cả lại trở lại bình thường.

Gió lạnh thổi tới mỗi lúc một gấp gáp, mái tóc của Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa lăng loạn, hoa tuyết đỏ rực cũng theo gió bay đi loạn xạ, cảm giác cô độc, lãnh mạc, quỷ dị lại ập vào tim hai người, không gian phía xa bắt đầu biến thành méo mó, tất cả xảy ra như để tô điểm cho câu chuyện thêm màu sắc, Liễu Dật cảm thấy trong tim đè nặng dự cảm đáng sợ, cảm giác này hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà có, trước khi giông bão bao giờ cũng bình tĩnh khiến người ta không nhận thấy.

Càng lúc tay trái Liễu Dật càng nắm chặt thanh Bi Mộng Kiếm, quay đầu nói với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa cẩn thận, tôi cảm thấy…lần này rất nguy hiểm.”

Diệp La Bách Hoa lại nhìn quanh, chỉ thấy hiện tượng chung quanh có phần quỷ dị nhưng không thấy có gì nguy hiểm, buột miệng: “Công tử làm sao biết được.”

Liễu Dật vừa quan sát tình huống chung quanh vừa đáp: “Cảm giác.”

Chàng dứt lời thì sự việc quỷ dị liền xảy ra, gió lạnh biến thành cuồng bạo, hoa tuyết trên mặt đất tung lên hình thành vô số lốc xoáy, từng cơn lốc đỏ bầm cuốn theo vô vàn hoa tuyết, xoay chuyển với tốc độ cực nhanh rồi ngừng lại, trong sát na đó lốc xoáy biến thành hồng sắc quỷ ảnh, chàng và Diệp La Bách Hoa cơ hồ không tin vào mắt mình.

Cả không gian nơi đó trở nên dày đặc, ngàn vạn hồng sắc quỷ ảnh cầm kiếm trong tay, vẻ mặt không lộ ra biểu tình lao xuống chỗ Liễu Dật, từ trên không nhìn xuống chỉ thấy hai thân ảnh cô độc đứng trong tuyết lạnh đối mặt với vô vàn quỷ ảnh, trong lòng Liễu Dật kinh hoàng, thầm nhủ: “Vừa nãy mới có quỷ ảnh đã chật vật thế rồi, giờ thành cả vạn thì làm sao mà đối phó? Dù là chúng có bị giết chết, không sống lại được thì bọn mình chắc cũng chết ở đây vì kiệt sức.”

Tay phải Diệp La Bách Hoa khẽ chuyển, cây địch màu lục xuất ra, Phù Nhược Kiếm hư vô phiêu diêu được tuốt khỏi vỏ, nàng và Liễu Dật chầm chậm lui bước, họ đang gặp khó, làm thế nào mà đối phó được với quỷ ảnh vô tận, có dùng hết chân lực cũng không thể giết hết mà thoát ra được.

Diệp La Bách Hoa vừa lùi bước vừa nói với chàng: “Hình như phiền hà lần này của chúng ta lớn lắm.” Ngữ khí tỏ ra hoảng hốt.

Liễu Dật cũng lùi lại, đáp: “Một khi chúng ta phải đối diện thì hãy dũng cảm lên, không được sợ hãi thì mọi thứ đều không còn đáng sợ, ngược lại sẽ thành gánh nặng.”

Đột nhiên, Liễu Dật dừng lại, quay phắt lại nhìn về phía sau, chàng phát hiện ra một chuyện khiến người ta kinh hoảng hơn, họ không có đường lùi, bức tường cao phía sau phảng phất như biết di động, cự li một xích xa thẳm vừa nãy giờ như hiện ngay trước mắt, chàng đưa tay chạm vào, cảm thấy như là thực chất, chàng kinh ngạc trong lòng: “Mọi chuyện này đều do khán thủ giả thao tác.”

Diệp La Bách Hoa cũng gặp phải phiền phức kiểu khác, phía sau lưng họ là trập trùng những bức tường trải dài đến chân trời, họ không thể lui dù nửa bước, đám quỷ ảnh dường như biết hai người không thể lùi được nên từng tốp lao vào, động tác không nhanh lắm nhưng mỗi chỗ hai người đi qua lại có nhiều quỷ ảnh hơn từ dưới đất trồi lên, dần dần hai người bị quỷ ảnh vây vào giữa.

Diệp La Bách Hoa không tỏ vẻ gì là khẩn trương, ngược lại ung dung hơn nhiều, Liễu Dật cũng không có hành động gì chỉ lặng lẽ nhìn đám quỷ ảnh từng bước tiến tới, chàng đang nghĩ cách, nếu ngạnh đấu dù hai người có tận lực cũng không thoát được, nhưng có cách gì khiến cho quỷ ảnh biến đi, ngoài giết chết khán thủ giả.

Diệp La Bách Hoa nhìn quỷ ảnh trước mặt, nhè nhẹ lắc đầu: “Tôi nhất định phải trở lại là mình.” Một câu được thốt ra thình lình khiến Liễu Dật nghẹn lại.

Chàng nhìn nàng hỏi: “Sao vậy, công chúa không muốn phong bế mình trong thế này nữa sao?”

Diệp La Bách Hoa đáp: “Nếu một người suốt đời phải dùng mặt nạ hư ngụy thì còn ý nghĩa gì nữa, còn vui sướng gì để nói nữa đây? Cho dù không bao giờ bị thương tổn thì lòng tôi vĩnh viễn băng lãnh, không cách nào ấm áp được, có lẽ tôi càng làm mình thương tổn hơn.”

Liễu Dật gật đầu: “Đúng, công chúa nghĩ được vậy thật quá tốt, trăm phần giả tạo cũng không thể vui vẻ vì đó đều là ảo mộng, chân thật chỉ một phần vạn cũng trở thành mĩ lệ vì đó là điều được thừa nhận.”

Diệp La Bách Hoa vừa nhìn quỷ ảnh trước mặt vừa nói: “Vẫn phải đa tạ công tử, công tử làm tôi hiểu ra nhiều chuyện, có lẽ tôi cần phải dũng cảm.”

Liễu Dật không nói gì, chỉ gật đầu, âm thanh thê lệ lại vọng đến: “Dũng cảm? Chân thật? Thừa nhận? Ngươi không có quyền chọn lựa, ở đây ta là cả thế giới, ta là túc mệnh, các ngươi đều phải chết, ngươi giác ngộ chưa muộn, nhưng đáng tiếc…ngươi lại ở trong mộng, ở trong thế giới của ta.” Thanh âm vô cùng khó nghe nhưng trong đó ẩn ước một tia tình cảm, phảng phất như phẫn nộ.

Óc Liễu Dật thình lình lóe sáng, một ý nghĩ xuất hiện, âm thanh vừa rồi khiến chàng nhìn thấy hi vọng, y nói rằng y là túc mệnh, là thế giới, nếu đúng thế thì cứ coi y là một thế giới, chẻ đôi thiên địa, giết chết thế giới này. Chàng mạnh dạn phân tích, một niềm hi vọng mỏng manh lại lóe lên trước mắt.

Liễu Dật dùng ý thức nắm lấy thanh kiếm, nếu muốn chẻ đôi thiên địa cần phải ngưng tụ chân nguyên mãnh liệt, nói chính xác là chàng phải thôi động sát lục chi tâm của tầng thứ Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, triệu hoán bốn con thần long, tuy nhiên chân nguyên của chàng đã hao tổn, làm theo cách đó thì còn hi vọng, song…khi phó bỏ băng phong chân nguyên tối cường sẽ rất khó khống chế lại, có khả năng từ đây sẽ đọa lạc ma đạo, vạn kiếp bất phục, trở thành một sát nhân ma vương.

Diệp La Bách Hoa thấy chàng hình như đang cân nhắc, nhưng đáp lời nàng bèn hỏi với vẻ hiếu kì: “Công tử nghĩ gì vậy? Chúng ta sẽ chết ở đây ư?” Giọng nói thật ngọt ngào, nói đến cái chết mà vẫn bình tĩnh, không còn hoảng hốt như lúc trước.

Liễu Dật nhìn nàng rồi nói: “Có lẽ tại hạ có cách, chúng ta không thể chết ở đây dễ dàng thế được, tất nhiên vì muốn giúp tại hạ khôi phục song mục mà làm liên lụy đến công chúa, nên tại hạ phải bảo hộ cho công chúa.” Lúc này chàng đã quyết định giải băng phong trong nội thể, lợi dụng chân nguyên mãnh liệt của tầng thứ Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp mà giết chết khán thủ giả, tuy là một niềm hi vọng mong manh nhưng nhất định phải thử, bằng không đến nửa điểm hi vọng cũng không có nốt.

Liễu Dật ngừng lại, đột nhiên nói tiếp: “Tại hạ sẽ dùng chân nguyên tối cường để chẻ thế giới này vỡ ra, khi tại hạ hoàn thành, công chúa nhất định phải thật nhanh chóng rời khỏi, bất kể xảy ra chuyện gì công chúa cũng không được quay đầu, không được dừng lại, hãy nhớ là công chúa phải rời khỏi đây, phải được an toàn.” Chàng sợ rằng khi thôi động tầng thứ ma công sẽ luân lạc ma đạo, không có cách nào tự thoát ra được, biến thành một ma vương không có tư duy chỉ biết sát nhân, thà cứ vĩnh viễn bị nhốt ở trong giấc mộng này.

Nghe chàng nói, Diệp La Bách Hoa đột nhiên hoảng sợ, không biết vì sao lúc đối mặt với tử vong nàng vẫn bình thản mà chỉ một câu nói của chàng lại khiến nàng sợ hãi? Nàng vội nói: “Không được, chúng ta cùng vào thì phải cùng ra.”

Liễu Dật nhìn đám quỷ ảnh đỏ lòm không ngừng gia tăng, không ngừng di động trước mắt, cười khổ thốt: “Trên đời này có bao chuyện không như ý, làm sao mà lưỡng toàn, chúng ta lại không được chọn lựa nên cần phải tính đến trường hợp xấu nhất, là tại hạ liên lụy công chúa, do đó tại hạ phải phụ trách việc này, tại hạ chỉ làm được thế thôi, công chúa phải rời đi, tìm cách tỉnh lại, nơi này không thuộc về công chúa.”

Diệp La Bách Hoa dường như hơi kích động, thần tình khẽ biến: “Không, không phải là liên lụy, tất cả đều do tôi tự nguyện.”

Một câu nói nhe tiếng sét trên chín tầng trời đánh xuống, “ầm ầm” nổ vang trong óc chàng, quen thuộc quá, nghe như nỗi đau trong lòng, như bi thương, như tuyệt vọng, có lẽ ẩn ước cả tàn nhẫn nữa, câu nói của nàng khiến chàng nhớ đến Thất Nguyệt, người con gái đã từng nguyện ý vì càng mà trả bất cứ giá nào, lúc này nàng ở phương nao? Cho dù chàng không thể yêu nàng nhưng lúc sắp chia xa thế này, lòng chàng ngập tràn nỗi đau đớn, ân hận, chỉ vì từng nghe một câu nói rằng – là thiếp nguyện ý.

Liễu Dật định thần lại: “Không, công chúa phải nghe tôi, rời khỏi đây, rời khỏi giấc mộng này trở về hiện thực.”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, ánh mắt kiên định phi thường: “Không.” Chỉ một từ thôi nhưng bao hàm ngàn vạn ý nghĩa, quyết định của nàng lúc này không thể thay đổi được.

Liễu Dật cũng nhìn nàng, tịnh không nói thêm gì, chàng tựa hồ hiểu được ý nàng, vì vậy chàng không yêu cầu nữa, chàng có một quyết định khác, bất kể sẽ xảy ra chuyện gì, chàng đều phải đem nàng rời khỏi đây.

Liễu Dật nắm chắc trường kiếm, tay phải chỉ lên trời, trong một sát na gió lạnh tuyết bay, hào khí cuồn cuộn, nhìn lên trời lớn tiếng quát: “Hảo, ngươi tự xưng là thế giới này, tự xưng mình là túc mệnh, vậy hôm nay Liễu Dật này sẽ chẻ đôi thiên địa, túc mệnh chỉ có một loại nhưng kết quả thì có ngàn vạn, để ta tiếp thụ cái mà ngươi gọi là không thể cải biến, để ta xem rốt cuộc thì túc mệnh có thể nắm được thương sinh trong tay không.”

Câu nói khảng khái hào hùng, chấn động thiên địa, lời lời đi vào lòng người, xao động tâm hồn, cả ngàn vạn quỷ ảnh dường như cảm nhận được áp lực nên lập tức đình chỉ di động, nhìn sang phía Liễu Dật chỉ thấy chàng kiếm nắm trong tay, cuồng phong nổi lên, trên không trung hồng sắc ma khí cuồn cuộn ập tới, áp sát xuống đầu, chớp mắt tạo thành lốc xoáy quanh mình chàng, dường như cả bầu trời vì chàng mà biến đổi, chân nguyên tầng thứ Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp quán thâu, hồng quang trong mắt lấp loáng, tóc trắng bay múa cuồng loạn, hắc y lất phất, trong sát na cảm giác áp bức khiến người ta cảm thấy chàng đang “kiếm chỉ thiên địa, ngã chủ trầm phù”.

Diệp La Bách Hoa bị cường kình trong cuồng phong xoay chuyển đến mơ hồ, thấy hành động của Liễu Dật, mắt nàng ánh lên dị quang, dường như nghĩ ra một chuyện, đột nhiên lên tiếng: “Công tử đã phá bỏ băng phong chân nguyên.” Khí thế này của chàng trước giờ nàng chưa thấy, cảm giác khiến nàng mông lung nhớ lại ngày ở trên lôi đài nhưng cũng không cường liệt như bây giờ.

Diệp La Bách Hoa nói vậy nhưng chàng không đáp, sát lục đằng đằng trỗi lên trong lòng khiến chàng không còn lưu luyến gì, đôi mắt đỏ lựng biến thành màu máu, tà áo da đen phối hợp với mái tóc bạc vũ động lăng loạn vô chương, quang mang màu hồng sậm từ thân thể phát ra, nuốt chửng hết mọi thứ, không còn Liễu Dật nữa, trong trời đất ma thành vua tôn, kiếm theo ý, thương mang tràn lấp khắp nơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio